Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 4 - Chương 782: Cái hạng gì thế này

Phù Trầm

21/03/2013



Động tĩnh bên trong phòng người ngoài không biết được bởi vì cách khá xa, Lý Tú Phổ quả thực rất lo lắng cho Đường Sinh.

Nhưng hiện tại lo lắng cũng vô dụng, chính mình cũng chẳng thể giúp được gì cho Đường Sinh, hơn nữa thực lực của hắn rất mạnh, còn cần mình phải trợ giúp gì hay sao? Đứng ở góc độ người kia mà nói, Lý Tú Phổ chính là người phụ nữ của Đường Sinh, tuy rằng lần này mang sứ mệnh chính trị nhưng như vậy cũng không thể thay đổi mối quan hệ của cô và Đường Sinh, sau khi có tâm lý phản nghịch xuất hiện, suy nghĩ của Lý Tú Phổ dần dần lung lay, cái chết của mình sẽ có giá trị sao?

Tín ngưỡng ‘Tự nguyện ky sinh vì chân lý’ lần đầu tiên dao động, cơ quan quốc gia lãnh huyết khiến trong lòng Lý Tú Phổ cực độ bi ai, phải thừa nhận là chính mình không phù hợp với nghề đặc công này, cô đã không còn trung thành hiến dâng trái tim mìnhh cho quốc gia nữa rồi.

Ở trong phòng Đường Sinh không để Hujino Nana lấy khẩu pháo của mình ra, hắn không muốn tự bản thân lại nuôi nấng ra một đối thủ hùng mạnh cho Đường thị, đấy không phải là tự làm tự chịu sao? Mặc dù hắn cũng muốn hưởng thụ một chút kỹ xảo của Hujino Nana như lời cô ta nói nhưng không thể được!

- Xin tiểu thư Hujino Nana đừng đùa giỡn tôi nữa, cô là thật tâm muốn làm vậy sao? Cô đơn giản chỉ là muốn thử tôi thôi, có bắt buộc phải như thế không?

Lời nói này quả nhiên khiến tay đang xoa đũng quần Đường Sinh của Đằng Dã Nại ngừng lại, cô thu tay lại đi lên khẽ vuốt ve lồng ngực của Đường Sinh,

- Đường Quân, tôi không ngại qua lại với một người đàn ông nhưng tôi lại để ý việc người đàn ông này không đủ trung thành với tôi, cậu sẽ là người nô lệ trung thành hầu hạ tôi đúng không?

- Đương nhiên là sẽ không rồi, bởi vì tôi là thiếu gia đã quá quen với cuộc sống được chiều chuộng, tôi không ngại cho cô làm vợ bé của tôi đâu, môi của cô rất quyến rũ.

Trong mắt của Hujino Nana xẹt qua một tia mất mát,

- Đường Sinh, tôi rất hiếm khi liếc mắt một cái là đã coi trọng một người đàn ông, cậu là người đầu tiên.

- Tôi cũng rất ít khi liếc mắt cái đầu tiên là đã cho người đó làm vợ bé, Hujino Nana cô cũng chính là người đầu tiên, nhìn đến đôi môi của cô là tôi đã muốn …

Đằng Dã Nại chợt mỉm cười

- Đường Quân, cậu biết không? Người nào mà có ý nghĩ như cậu đều sẽ bị tôi cắt của quý đấy, tôi không hy vọng cậu sẽ là người tiếp theo, nếu cậu ngoan ngoãn đồng ý làm nô lệ của tôi, tôi mỗi ngày sẽ cho cậu sướng ít nhất là ba lần, à không, năm lần!

- Ha…Được rồi, Hujino Nana chúng ta không cần phải dụ dỗ lẫn nhau, để tăng tiến tình hữu nghị đồng bào nam nữ giữa các quốc gia, tôi không ngại chúng ta làm một hồi đâu. Thế nhưng nói đến chuyện hợp tác thì phải bàn bạc một cách nghiêm túc, nội tình của cô tôi đều rõ ràng, tại khu vực Asean cô bán thuốc và đĩa AV. Thậm chí còn buôn bán cả phụ nữ, ở vùng Trung Đông, Đông Âu cô là người buôn bán lậu súng ống đạn dược lớn nhất. Tôi cũng đoán được chính phủ quốc gia của cô sẽ không làm gì cô, thậm chí là giả bộ đuổi bắt cô nhưng thực ra lại bảo vệ cho cô, những điều đó tôi nói có đúng không?

Hujino Nana nhún vai:

- Đường Quân, cho dù đây mới chỉ là phỏng đoán của cậu nhưng tôi cũng thừa nhận luôn, cho dù tôi đã làm gì ở khu vực Asean hoặc Trung Đông thì pháp luật Trung Quốc cũng không quản được tôi đúng không? Bắt tôi cho cảnh sát hình sự quốc tế sao? Tôi sớm đã mua chuộc được bọn họ rồi.

- Điều này tôi cũng biết, không phải Lý Tú Phổ cùng một chỗ với các cô sao? Nhưng cô tới Trung Quốc có mục đích gì?

- Anh phải đồng ý hợp tác với tôi, tôi mới nói cho anh mục đích thực sự khi đến Trung Quốc của mình được, việc buôn bán chỉ là tiện thể còn thực ra tôi có sứ mệnh bí mật phải chấp hành, tôi sẽ chỉ nói cho nô lệ của mình, không muốn miệng của tôi hôn khắp người anh sao? Anh có muốn thử chơi một đêm không?



- Chết tiệt, cô là nữ lưu manh sao? Cô thường xuyên chơi đàn ông?

Đường Sinh cũng biết dưới tình huống như hiện giờ thì sẽ chẳng hỏi được gì từ cô ta.

- Thủ hạ của tôi chính là thị cơ thường chơi đàn ông, tôi rất tán thưởng, liền theo học tập kỹ xảo của các cô ấy, còn chưa thực hành qua, không có một người đàn ông nào đáng giá để tôi động tâm, hôm nay coi trọng cậu liếc mắt một cái là đã yêu thích cậu Đường rồi, có thể thử chơi cậu một đêm được không? Chỉ một đêm thôi!

Trong mắt Hujino Nana không chút che dấu sự yêu thích của cô đối với Đường Sinh, tay cô vừa muốn đi xuống sờ soạng, Đường Sinh đã đem tay của cô bắt lại.

- Được rồi, tiểu thư Hujino Nana, tôi muốn nói rõ tôi không phải nam kỹ, bàn bạc chuyện kinh doanh cần phải theo quy tắc, trong sạch mà làm. Yêu cũng được thôi thế nhưng nếu bị nằm xuống để phụ nữ chơi, cảm giác của tôi sẽ không thoải mái, cô tới Trung Quốc cũng không phải để chơi đàn ông đúng không?

- Đường Quân, cậu không cần phải giả vờ thanh cao, lúc đàn ông làm chuyện đó có mấy người là đem phụ nữ tinh tế thưởng thức? Bọn họ đều chỉ muốn nằm xuống để người phụ nữ hầu hạ, bọn họ muốn được hưởng thụ, chứ không phải đi hầu hạ kỹ nữ, đúng không? Chỉ có nhóm đàn ông có hứng thú với người phụ nữ của mình mới có thể đi trêu chọc các nàng, thậm chí còn dùng miệng hôn từ đầu đến chân các cô ấy. Chẳng lẽ có một người đàn ông lại đi hôn từ đầu đến chân một cô gái điếm sao? Như vậy, tôi chơi anh chính là muốn cho cậu được hưởng thụ, tôi giống như gái điếm hầu hạ cậu, cậu lại không vui sao?

Đường Sinh mắt trợn trắng, lời nói này phải công nhận là rất đúng nhưng Đường Sinh không thể nào ở tình huống vừa mới gặp Hujino Nana lần đầu tiên đã đem khẩu pháo của mình ra được, không phải Hujino Nana đối với đàn ông không có lực hấp hẫn, ít nhất là Đường Sinh kinh nghiệm tràn đấy đối với đôi môi của cô ấy đã vô cùng động lòng rồi.

Nhưng người phụ nữ này là quả bom hẹn giờ, là người phụ nữ không thể tùy tiện động vào được, bởi vì thật sự không có người nào động vào cô mà có kết quả tốt cả.

- Tiểu thư Hujino Nana, điều này cũng được thôi, lúc khác chúng ta đổi địa điểm khác rồi tiếp tục nhé, tôi cảm thấy rất có hứng thú với cô….

- Như vậy sao? Được rồi, Đường Quân, có lẽ cậu muốn suy xét một chút có nên cùng nhân vật nguy hiểm như tôi tiếp xúc hay không? Tôi chờ cậu!

Ở Bắc Kinh, Vương Ngạn Tương nhận được báo cáo bí mật ở Lỗ Đông, nói là Đường Sinh đã có tiếp xúc với Hujino Nana ở quán ăn đêm, có nên áp dụng hành động hay chưa? Vương Ngạn Tương còn đang chìm đắm trong đau thương vì cái chết của em trai, nghe thấy báo cáo thì trả lời rất rõ ràng:

- Nếu có thể thì dẫn hắn đi thẩm vấn đi!

Người báo cáo với Vương Ngạn Đôn chính là Vương Hệ, người của Sở an ninh Quốc gia, bọn họ theo dõi Hujino Nana đã lâu, bởi vì cán bộ Bắc Triều muốn đến tham quan, Tổng cục II đã đem một chút tin tức truyền cho Bộ an ninh Quốc gia. Bộ an ninh Quốc gia liền thông báo cho Sở An ninh Quốc gia của Lỗ tỉnh và Liêu Tỉnh, cho nên bọn họ đối với tình hình của Hujino Nana ở Lỗ Đông là rất rõ ràng, trùng hợp lại phát hiện cô ta và Đường Sinh bí mật gặp nhau khoảng nửa giờ trong một phòng riêng của quán ăn đêm.

Nhận được mệnh lệnh của tiểu thư Vương gia, vài người của Sở An ninh Quốc gia liền hành động, tuy nhiên Đường Sinh đã rời khỏi căn phòng đó, là Đoan Mộc Chân nhắn tin báo cho hắn, khi mấy người của Sở An ninh Quốc gia đến thì Đường Sinh đã sớm đi khỏi rồi.

- Mẹ kiếp, sao tên nhóc con này lại chạy mất rồi chứ? Đi tới nơi hắn ở đi, tôi không tin hắn có thể chạy trốn được, các cậu mấy người ở lại tiếp tục theo dõi Hujino Nana, mấy người khác theo tôi đi bắt tên họ Đường kia.

Mấy người ở Sở An ninh Quốc gia không biết rõ lắm về gia thế của Đường Sinh.

Người cầm đầu biết nhưng y lại không nói ra, chính là sợ những người cấp dưới này có điều cố kỵ, ít nhất bọn họ đều không biết rõ đó chính là con trai của Phó chủ tịch Tỉnh Đường, cho nên những người khác không biết nếu bắt lấy Đường Sinh thẩm vẫn một phen thì sẽ có vấn đề lớn gì, hắn mà dám phản kháng sao?

Đường Sinh cũng là không muốn đối mặt với những người này, khi hắn chuồn ra ngoài cũng nhìn thấy đám người đi cùng Miêu Tuấn Bách, có cả Đàm Linh, Khương Tiểu Uyển, và cả Đàm Bảo Chân? Tôi ngất, sao cô ta cũng có ở đây? Mà điều khiến Đường Sinh không vừa mắt chính là cái tên đàn ông xa lạ kia đang cùng nói chuyện với Đàm Bảo Chân. Y chính là ông chùm cờ bạc Úc châu Mạch Gia Lâm mà Đường Sinh chưa thấy qua, lúc này y đang tiến gần đến Đàm Bảo Chân, bộ dáng vô cùng thân thiện.

Mà Đường Sinh vừa tiến đến vừa suy nghĩ hắn nên giải quyết chuyện với Hujino Nana như thế nào, trong lòng hắn cũng chưa có chủ ý nào nên quyết định ngày mai gọi điện thoại cho cậu tư thương lượng một chút về chuyện này, trong lòng đã có quyết định, cũng đã tiến đến chỗ bọn họ.

Đàm Bảo Chân cũng không nghĩ sẽ đụng phải Đường Sinh ở chỗ này, cô lấy lý do là đến thăm cháu gái để đến Tuyền Thành tranh thủ nghỉ ngơi vài ngày, mặt khác cô cũng phát hiện thấy cháu gái Đàm Linh và tiểu từ nhà họ Miêu có vấn đề. Đối với những gia tộc lớn mà nói, bọn chúng còn nhỏ như vậy mà đã yêu đương là quá tùy tiện rồi, chỉ có thể coi đó là chuyện giữa bọn nhỏ thôi mà không thể đưa lên mức độ gia tộc, bởi vì bọn họ còn quá nhỏ.



Xuất thân từ gia đình danh giá, Đàm Bảo Chân rất là chú ý đến ảnh hưởng từ nhiều phía, yêu cầu của cô đối với cháu gái cũng như chính mình là rất hà khắc, nhưng hiện tại xem ra không thể quản lý nó được nữa rồi. Theo quan sát của cô hai ngày này thì giữa Đàm Linh và Miêu Tuấn Bách đúng là có gì đó, lại quan sát cẩn thận vẻ mặt và mọi thứ của Đàm Linh, càng chứng minh những suy đoán của cô, trong lòng nghĩ, ai, sinh viên bây giờ căn bản là không thể quản được.

- Chị Bảo Chân, xin chào, sao lại khéo gặp được chị ở đây?

Đường Sinh không nhìn đám người Miêu Tuấn Bách, Đàm Linh, tiến đến chỉ chào hỏi mỗi Đàm Bảo Chân, hắn nghĩ tuổi tác giữa hai người cũng không chênh nhau là mấy, gọi là chị vẫn hay hơn gọi là cô.

Đàm Linh và Khương Tiểu Uyển đều nhìn chăm chú về phía Đường Sinh, thấy hắn đến một mình thì có chút kinh ngạc, người sau đôi mắt có chút sáng lên.

Miêu Tuấn Bách và Lâm Hiểu Kháng rất ghét Đường Sinh, hơn nữa lần trước ở trường học Lâm Hiểu Kháng bị bêu xấu, trong lòng vẫn uất ức, hôm nay thấy Đường Sinh chủ động đến gần đám người của bọn họ, nỗi tức giận không đè nén được, tiện tay vơ lấy một bình rượu.

Hàn Tĩnh thì yên lặng nhìn kỹ Đường Sinh, trên danh nghĩa y là bạn trai của Khương Tiểu Uyển thế nhưng ngày nào cũng phải nghe cô và Đàm Linh lải nhải Đường Sinh như thế nào như thế nào, trong lòng y không thoải mái chút nào, nhìn thấy Lâm Hiểu Kháng xách bình rượu lên thì y cũng có hành động, sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau.

Đập đi, còn chờ cái gì nữa? Đàn ông mà, phải mạnh mẽ dũng cảm lên chứ, hai tên không nói lời nào, đứng dậy hướng về phía Đường Sinh, Lâm Hiểu Kháng không nhịn được trước tiên rống lên một câu:

- Mẹ nó….tên họ Đường này… Cút ra xa cho bố mày….Mẹ kiếp nhà mày!

Hai tên không phân trước sau khua hai bình rượu giáng về phía Đường Sinh, Miêu Tuấn Bách lại ngồi yên không nhúc nhích, còn cái tên Mạch Gia Lâm Kia thì lấy ánh mắt sáng quắc trừng mắt Đường Sinh, cùng chung mối thù thôi, y nhanh chóng nắm tay lại. Đường Sinh dám chào hỏi Đàm Bảo Chân bản thân y khó khắn lắm mới thu hút được một chút tiểu mỹ nhân sĩ quan này, tên tiểu tử ngươi muốn đến cướp chuyện tốt của tao sao? Mượn cơ hội này lột mặt nạ của mày.

- A… Hai người làm cái gì đấy?

Đàm Bảo Chân đầu tiên kêu lên, sau đó cũng đứng lên đi về phía Đường Sinh chắn trước người hắn.

Đường Sinh sợ cô bị hai tên ngu xuẩn kia động đến, liền nhanh chóng kéo cô ra phía sau lưng mình, nhấc chân lên đạp một phát vào người Hàn Tĩnh đang xông lên, tay trái lại nhanh giống như tia chớp tung ra một quyền đám vào hốc mắt Lâm Hiểu Kháng, tên họ Lâm đụng vào người Hàn Tĩnh ở bên cạnh, bình rượu không đụng trúng Đường Sinh thì thôi, thiếu chút nữa còn nện vào người Hàn Tĩnh.

Lúc này y có muốn xoay người phản kích lại thì cũng đã không có cơ hội nữa, hốc mắt trúng một quyền, ngã lui mấy bước đập vào bàn khiến nó bị xô lệch, Hàn Tĩnh thì mới bị một đạp đã không chịu nổi lăn xa mấy bước, người xung quanh đều sợ hãi nhảy dựng lên kêu là ầm ĩ, Mạch Gia Lâm liền ra tay….

- Tiểu tử, ra tay cũng thật cuồng nha!

Mạch thị ra tay quả nhiên là bất đồng, y từ nhỏ đã yêu thích võ thuật, rất chăm chỉ học tập, cũng rất khí thế nhưng thực lực của Đường Sinh không phải là người như y có thể đuổi kịp, cánh tay Nhị Thế Tổ giơ ra đỡ lấy công kích của Mạch Gia Lâm.

Chỉ một cái va chậm, Mạch Giam Lâm liền cảm thấy như cánh tay mình vừa đập vào thép, cái loại cảm giác đau tận xương cốt này không thể dùng lời nói mà có thể diễn tả được, thời điểm y còn giật mình và chấn động, nắm đấm to lớn của Đường Sinh đã đấm vào mũi y, a…Phanh một tiếng!

Vừa mới còn dũng mãnh bao nhiêu, giờ hậu duệ của Mạch thị đã vẻ mặt nở hoa ngã nhào xuống, trên mặt toàn là máu, ngã xuống rồi cũng không nhúc nhích lên được.

- Cái hạng gì thế này? Thế mà cũng dám giơ nắm đấm trước mặt thiếu gia ta? Phi!

Đường Sinh khinh thường hừ một tiếng, trong giây lát đã đánh cho ba người nằm lăn ra đất, Miêu Tuấn Bách ngồi đó thì nuốt nuốt nước miếng, Chết tiệt,, may mà mình không ra tay a….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook