Quyển 2 - Chương 411: Cậu ba của Ninh Hân
Phù Trầm
20/03/2013
Báo cáo lên tỉnh về chuyện của Vinh Quốc Hoa cơ bản kết đã kết thúc, sau khi nói chuyện với Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, trong lòng ông cũng không khỏi lo lắng.
Bước tiếp theo sẽ đến đâu thì rất khó nói, dựa theo quy tắc hiện hành trong giới quan chức, ông Phó Chủ tịch thường trực thành phố cho dù được đề bạt thì cũng chỉ leo lên đến vị trí Phó bí thư, từ vị trí thứ tư lên vị trí thứ ba, khả năng trở thành Chủ tịch thành phố là không lớn.
Sau một hai ngày, chuyến đi lên tỉnh cũng kết thúc , ông liền chuẩn bị trở về Trường Sơn, nào ngờ có điện thoại của chị gái Vinh Lệ Hoa gọi đến, nói là Ninh Hân lên tỉnh rồi.
Cũng không nói thêm điều gì khác, Vinh Quốc Hoa cũng đã được nghe sự việc của Ninh Hân xảy ra tại thành phố Giang Lăng. Thậm chí Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã đôn đốc phái đại diện phòng thanh tra xuống rồi, mơ hồ những biến chuyển ở Giang Lăng là nhằm vào anh rể Ninh Thiên Hữu, nhưng bản thân ông lúc này cũng không giúp được gì.
Nói đến bản thân Vinh Quốc Hoa cũng vừa mới thoát thân trong sự việc ở Trường Sơn, vẫn chưa hoàn hồn thì lại nghe được tin ở Giang Lăng, trong lòng chỉ biết im lặng than thở. Tranh quyền đoạt lợi thì có ở khắp nơi, hốn quan trường này như hồ nước sâu, nếu không cẩn thận ngay lập tức có thể gặp tai vạ không đâu.
Sự việc ồn ào của Ninh Hân, một cán bộ cảnh sát ưu tú có tiếng, bỗng nhiên bị nói đến như là tội phạm điển hình, làm kinh động mọi người, chưa được hai ngày dư luận quần chúng đã thay đổi, đã minh oan cho Ninh Hân, sau đó Phó trưởng ban tuyên giáo kiêm Tổng biên tập nhật báo của Giang Lăng đã bị bắt giam. Phải chăng hắn ta là chủ mưu trong vụ án của Ninh Hân? Vụ việc ở Giang Lăng bỗng dưng nổi lên, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đang quan tâm đến.
Có rất nhiều người cũng đều đang quan tâm.Bao gồm cả Vương Ngạn Thận ở Phượng Thành. La Kha đã trở thành người thân cận bên cạnh ông ta, tuy ông ta khôn khéo, nhưng không hề biết người phụ nữ này chính là quả bom hẹn giờ. Những lời nói quan trọng của cô ta có thể đưa Vương Ngạn Thân đến chỗ đầy nguy hiểm.
Khoảng 10 giờ sang, Đường Sinh và Ninh Hân đến Gặp Vinh Quốc Hoa, xem ra vụ việc Ninh Hân đã hoàn toàn đảo ngược rồi.
Nếu không thì làm sao cô ấy có thể xuất hiện ở thành phố với dáng vẻ vô tư lự như vậy chứ? Kì thực từ lúc đầu Ninh Hân cũng không lo lắng, vì có Đường Sinh che chở mà.
Đối với Ninh Hân mà nói, tiểu tình lang chẳng khác nào một ngọn núi che chở vô cùng lớn. Hắn đã làm chuyện gì thì khả năng thành công vượt qua sự mong đợi, không chỉ có thế lực mạnh mẽ mà đầu óc và thủ đoạn của hắn đủ để đối phó với tất cả.
Vinh Quốc Hoa khi ở Trường Sơn cũng đã gặp Đường Sinh, loáng thoáng cũng biết là Đường Sinh đã giúp đỡ, chỉ là Đường Sinh chưa lộ mình và lúc đó Phó Bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh đang điều tra vụ án. Cục trưởng Cục giám sát tỉnh, Uỷ ban nhân dân tỉnh Củ Phong xử lý Chủ nhiệm Hồng Triệu Cương như thế nào, ngay cả Ninh Hân còn không rõ thì Vinh Quốc Hoa làm sao có thể biết được? Chỉ có trong lòng Ninh Hân hiểu, tất cả mọi biến chuyển đều có liên quan đến Đường Sinh.
Ba người tìm đến ngồi ở một quán trà nhỏ. Hôm nay chị Trần không đến, chị đã cùng Mai Chước đến công ty quản lý đầu tư Cẩn Sinh.
- Cậu ba, sao rồi? Lần này được lên chức rồi chứ? Lãnh đạo tỉnh đã nghe báo cáo của cậu rồi, vả lại lại được Ban tổ chức cán bộ tỉnh chú ý.
Ninh Hân nhẹ nhàng cười hỏi cậu ba. Vinh Quốc Hoa cười buồn:
- Muốn thăng tiến thất khó, với tuổi tác của cậu, sự từng trải và kinh nghiệm làm quan vẫn còn chưa đủ, nhà họ Vinh chúng ta cũng không có chỗ dựa vững chắc, cậu nghĩ cậu phải nhẫn nhịn, có thể làm Phó Bí thư cũng không tồi đâu.
Lúc đang nói ông nhìn về phía Đường Sinh, thể hiện tấm lòng cảm kích với hắn, cũng có một chút nghi ngờ, vợ con của chính mình thiếu chút nữa thì bị cảnh sát Trường Sơn giải đi, nghe nói cũng là hắn làm trở ngại, đồng thời còn tìm đến phân khi quân đội quen biết đưa vợ con đi, tên tiểu tử này thật không đơn giản.
Chị gái của Vinh Quốc Hoa và cháu gái Ninh Hân cũng không tiết lộ nội tình về Đường Sinh, ngược lại là vợ con ông nói.Chị gái và Ninh Hân rất coi trọng Đường Sinh này. Thời gian trước đó mọi việc đều đi hỏi hắn. Dường như là hắn chủ trì mọi việc, nhìn thì có vẻ không giống, bởi vì cậu ta mới là học sinh lớp 11.
Đường Sinh cười nói:
-Thật là một năm thắng lớn của cậu ba, sinh lực tràn đầy, lại một long vì việc công. Lãnh đạo tỉnh cũng khen ngợi có đúng không ạ? Cháu không tin rằng họ không từng hỏi cậu ba về chí hướng của cậu, chẳng hạn như điều đến đâu v.v …các lãnh đạo có lúc thích người tự tiến cử mình như Mao Toại (1)
Vinh Quốc đã từng nghe chị gái nói qua, bố của Đường Sinh là Bí thư Thành Uỷ Giang Lăng. Cậu ta xuất thân từ gia đình có quyền thế, chỉ cần nhìn một số cử chỉ tự nhiên là hiểu rồi. Chuyện lần này của Ninh Hân ở Giang Lăng có thể không bị tổn thất gì, e rằng cũng là nhờ sự che trở của bí thư Đường mà thôi? Anh rể có chỗ dựa rồi.
- Lãnh đạo thích nghe những kiến nghị như vậy của cấp dưới. Nhưng cũng chỉ là nghe thôi, chứ kì thực trong lòng họ sớm đã có cách nghĩ riêng.
Có mấy người có thể đoán được tâm tư của lãnh đạo? Vấn đề nhậm chức này nọ, tôi còn có thể mở miệng nói được gì sao? Có thể yêu cầu gì đây?
- Sao lại không thể chứ? Trong sự việc ở Trường Sơn, cậu ba là một trong những nhân tài trụ cột, nên được trọng dụng lắm chứ, vận động bầu cử ở nước ngoài không phải thường nói “Tôi làm Thị Trưởng thì sẽ làm nên những thành tựu gì đó hay sao? Cậu ba cũng có thể nói với những người lãnh đạo như vậy, điều khác đó là ở nước ngoài quyền bầu cử nằm trong tay nhân dân, ở trong nước ta thì nằm trong tay của những nhà lãnh đạo cấp trên, cho nên phải nói những lời đáy lòng với họ.
Đường Sinh nói câu này là đang đùa giỡn rồi.
Ninh Hân không nghe nổi nữa, lườm hắn một cái. Vinh Quốc Hoa lại ngẩn người ra, cười buồn nói:
- Có thể nói như vậy thật sao?
- Đi đi. Cậu ba cậu đừng nghe Đường Sinh nói. Cậu ấy nói đùa chú đó, nói nghiêm túc, tối nay Đường Sinh là khách, cậu Ba phải đến đó, nhân tiện giới thiệu cậu Ba với một số người. Nói không chứng sẽ có lợi cho sự phát triển tiền đồ.
Ninh Hân nói đến chủ đề chính
Vinh Quốc Hoa hơi chau đôi mày nhọn, thực ra ông ta định tối nay sẽ về Trường Sơn, nhưng cũng không thể làm con của bí thư Đường mất mặt được. Ông ta không hiểu Đướng Sinh sẽ giới thiệu những người như thế nào cho ông làm quen, rõ rang hắn vẫn chỉ là một học sinh cấp 3 mà thôi?
Sauk hi đã nói như vậy rồi, buổi trưa Vinh Quốc Hoa lại phải đi thăm bạn bè này nọ, cho nên bôi bên liển chia tay nhau. Đường Sinh và Ninh Hân thì đi đến khu chung cư mới của công ty quản lý đầu tư Cẩn Sinh. Trên thực tế thì tòa nhà này cũng là một trong những tài sản gán nợ. Nói cách khác thì nó đã thuộc vế Cẩn Sinh rồi.
Việc xử lý các món nợ của ngân hàng có thể nói là một miếng bánh ngọt lớn. Người bình thường có thể nói là không thể chen tay vào, công ty quản lý đầu tư Tỉnh Giang Trung được sự hỗ trợ của Ủy ban nhân dân tỉnh, bày ra hình thức quá lớn nhưng chỉ có cái mẽ bên ngoài, hiệu suất làm việc thì không được bao nhiêu, nhân viên quen thói nhũng nhiễu, thiết lập thật nhiều trạm kiểm soá, không thời gian một tháng để điều tra, xem xét thì sẽ không tổ chức được hội nghị thảo luận.
Bất kể là bên ngân hàng hay bên công ty mắc nợ, đều chỉ có thể hy vọng vào quản lý vốn của tỉnh, người ta là đại gia, làm việc phải theo thủ tục. Phải nắm rõ quy định, đông một phòng, nam một sở, muốn làm một việc không biết phải gặp bao nhiêu khó khăn, ở đâu cũng đòi “ăn” cả. Hai hôm nay, bỗng công ty quản lý đầu tư Cẩn Sinh xuất hiện, tiếp nhận bộ phận xử lý nợ của mấy ngân hang lớn, làm việc với hiệu suất cực cao, các khoản nợ được chuyển thành cổ phiếu, trước tiên nắm quyền khống chế cổ phiếu của xí nghiệp, sau đó là cho vay, ngay lập tức xí nghiệp này sẽ có phương hướng phát triển đồng thờì có nguồn vốn mới.
Cứ như vậy, xí nghiệp đang đứng trước bờ vực khó khăn lại xuất hiện sức sống mới.
Báo tỉnh , báo thành phố và dư luận bắt đầu đua nhau đưa tin một phong trào mới “công ty Cẩn Sinh quản lý đầu tư như thế nào, như thế nào, Tổng giám đốc Mai Chước là người ra sao, tên tuổi công ty Cẩn Sinh và Tổng giám đốc Mai Chước liền rự sang trên bầu trời.
Trái lại, công ty quản lý tài sản của tỉnh ở bên này lập tức trở thành kẻ ngoài lề. Ngân hàng và công ty xí nghiệp mắc nợ dồn dập điều chỉnh chiến lược, cùng với công ty quản lý đầu tư Cẩn Sinh bắt đầu hợp tác, công ty quản lý đầu tư của tỉnh ngoài việc trừng mắt thở dài thì không làm sao được. Ai bảo bên Cẩn Sinh có giấy phép phát hành bởi ngân hàng trung ương và ủy ban điều tiết Ngân hang làm chi? Vì thế mà Giám đốc công ty quản lý đầu tư của tỉnh đã nhiều lần chạy đến phàn nàn với Ủy ban nhân dân tỉnh, nói rằng công ty quản lý đầu tư Cẩn Sinh đã cướp mất việc kinh doanh của bọn họ.
Nhưng mà, thái độ của Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không trong sáng. Đúng ra xí nghiệp có thể chuyển biến theo chiều hướng đi lên chính là một hiện tượng tốt, đột nhiên bọn họ còn phát hiện ra, công ty quản lý vốn của tỉnh trước đây dưới tình hình không có cạnh tranh biểu hiện làm việc rất thờ ơ, không ngờ tình cảnh vô cùng bừa bãi.
Phó trưởng ban thường vụ tỉnh Hách Đông Minh phê bình Giám đốc công ty quản lý vốn tỉnh: Các anh phải thẳng thắn nhìn vào vấn đề quản lý vốn của mình, không cần phải tìm những lý do này lý do nọ!
Rõ ràng Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không có cái nhìn rõ rang nhất định đối với quản lý vốn của tỉnh.
Giám đốc công ty quản lý đầu tư của tỉnh không dám nói gì nữa.cũng chỉ biết hận công ty quản lý đầu tư Cẩn Sinh. Khi chưa có các ngươi xuất hiện, quản lý đẩu tư tỉnh của chúng ta có thể kiếm ăn ngon lành, nhiều vị “ăn” no chảy mỡ, bây giờ thì hoàn toàn nguội lạnh rồi.
Trụ sở chính của Cẩn Sinh là một tòa lầu mới, nhưng khu chung cư cho thuê không được do gía thuê cao. Kinh tế thì đang khủng hoảng, rất nhiều chủ tịch của các xí nghiệp lớn nhỏ đang nghe ngóng tình hình chờ đợi, xem xét. Đặc biệt nghe nói lần này bị khủng hoảng mạnh nhất là bất động sản, ai dám lao vào?
Quản lý đầu tư Cẩn Sinh đã đạt được dễ dàng không tốn một xu liền đem tòa nhà mới này biến thành trụ sở chính của công ty quản lý đầu tư Cẩn Sinh.
Cũng có thể nói đây là trụ sở mới của tập đoàn Cẩn Sinh ở tỉnh Nam Phong .Đứng ở dưới Đường Sinh và Ninh Hân ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà này.
- Ồ, phải cao chừng 2-3 mươi tầng đấy nhỉ?
Chi phí xây dựng tòa nhà này không phải là ít, Cẩn Sinh kiếm được không?
- Lại không tốn một đồng nào, bằng cách nào có được chứ?
Hợp đồng xây dựng bất động sản tất cả đều bị Cẩn Sinh nắm giữ cổ phần, chứ không phải vay của ngân hàng. Bọn họ chỉ có thể nhượng lại quyền cổ phiếu, hoạt động quản lý vốn là một loại hoạt động rất sinh lợi, nhưng sao trước đây không thấy quản lý đầu tư tỉnh mạnh mẽ được như vậy?
- Như vậy chắc là bây giờ quản lý đầu tư tỉnh đang tức đỏ mắt với quản lý đầu tư Cẩn Sinh rồi nhỉ?
Ninh Hân nhiều ít cũng đã nghe qua chuyện này rồi.
- Ha ha….còn hơn ấy chứ, hận không thể lao đến cắn Cẩn Sinh hai cái, nghiệp vụ nợ ngân hàng là nghiệp vụ đặc thù mang tính độc quyền, lũng đoạn, nếu không có cơ hội tốt, không hội đủ mọi yếu tố cũng sẽ không thể thành lập được công ty quản lý đầu tư Cẩn Sinh, vận may của chúng ta thật là tốt!
Đường Sinh hơi xúc động, lần trước không chỉ hoá giải nguy cơ khủng hoảng của nhà họ Liễu, mà càng tiến một bước dài về phía trước. Mở rộng chuyên môn xử lý nghiệp vụ ngân hàng cho vay của quản lý vốn Cẩn Sinh, chỉ sợ cơ cấu tổ chức giống như thế này cũng sẽ được các công ty có chút thế lực ở tỉnh khác lấy làm gương.
Mà tấn công vào loại hình thức phát triển mới này, các công ty quản lý vốn quốc doanh sẽ phải nhận những ảnh hưởng tương đối lớn, giống như cướp miếng thịt từ miệng hổ vậy. Ai có thể dự đoán được quản lý vốn ở quy mô quốc gia sẽ xuất hiện ra nước cờ có lợi gì để cạnh tranh với các công ty quản lý đầu tư tư nhân?
Ít nhất thì trước mắt cũng không cần lo lắng, chỉ phải lo ở Giang Trung.
Tại văn phòng làm việc lớn rộng rãi sáng ngời của Mai Chước, có thể cảm nhận thấy tính ưu việt của Giám đốc điều hành, nói đúng ra thì Mai Chước và Đường Sinh để tầng trên đỉnh lại, chuẩn bị mở ra một mô hình giống như cung Cẩn Sinh ở Giang Lăng, nhằm đáp ứng những nhu cầu bại hoại nào đó, một cuộc sống riêng tư phóng túng, buông thả.
Đường Sinh toát mồ hôi hột, liền đi cùng với Mai Chước tham quan việc trang trí tầng lầu trên cùng, công trình vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện. Là Mai Chước tự tay tiến hành, thư ký bên cạnh và trợ lý của cô ấy cũng có hơn 6 -7 người, có chuyên gia phụ trách ở đây, mỗi ngày đều báo cáo tiến độ cho cô .
Tòa nhà chọc trời này cao 28 tầng cũng chính thức được định tên là Cẩn Sinh Giang Trung. Bởi vì quá nhiều tầng chưa cho thuê, có tầng to như thế gần như là bỏ không. Có tầng thiết bị trang trí đã không giao đúng thời hạn. Đường Sinh đi tham quan một vòng rồi nói:
- Nơi đây có thể làm trụ sở quốc tế của Cẩn Sinh, cho thuê trong tương lai lại cần phải thu hồi lại, thì quá là rắc rối. Đã hoạch định khu vực tòa nhà của chính chúng ta, cái khác có có thể làm kinh doanh đối ngoại. Cũng có thể làm khách sạn.
- Tôi bảo họ quy hoạch lại tỉ mỉ nhé. Cẩn Sinh cũng chỉ là cái vỏ không thôi, ngoài trừ một đống tiền ra thì cái gì cũng không có, tôi chỉ đơn thuần làm quân sư, chẳng qua Cẩn Sinh Giang Trung vẫn là của chúng ta. Chỉ là một kết cấu mà có hai thương hiệu mà thôi, chiếm không bao nhiêu chỗ.
Giữa trưa thì Đường Sinh và mọi người ở lại đây ăn cơm. Trưởng phòng Liễu mời mấy người lãnh đạo dùng bữa. Buổi chiều Đường Sinh liên lạc với Quan Đậu Đậu,
Quan Đậu Đậu lần đầu nhận được tình yêu thương từ cả cha mẹ cùng sự ấm áp gấp bội của gia đình, nhưng sau khi có người yêu tâm trạng của cô đã không còn như trước. Người ta nói lòng con gái thì hướng ngoại mà!
(1) Nguyên văn là “Mao Toại tự tiến”, có nghĩa là Mao Toại tự tiến cử mình. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Bình Nguyên Quân liệt truyện".
Năm 251 công nguyên, thủ đô Hàm Đan nước Triệu bị quân Tần bao vây. Vua Triệu vội vàng cử Thừa tướng Bình Nguyên Quân sang du thuyết nước Sở cùng hợp sức đánh trả quân Tần. Bình Nguyên Quân phụng chỉ liền nhanh chóng tuyển chọn 20 người có tài năng đi theo, nhưng qua sàng lọc chỉ được 19 người, còn thiếu một mà chẳng tìm được người nào xứng đáng cả. Bấy giờ, có một người tên Mao Toại đến gặp Bình Nguyên Quân và nói rằng: "Xin ngài để tôi đi theo cho đủ số".
Bình Nguyên Quân không quen biết Mao Toại, cũng chưa nghe ai nói về người này nên không dám nhận lời. Mao Toại thấy vậy mạnh dạn nói: "Nếu như ngài sớm để ý thì tôi đã trở thành chiếc dùi nhọn trong bọc vải đâm thủng ra ngoài từ lâu rồi. Nay ngài hãy thử bỏ tôi vào trong bọc có được không?". Bình Nguyên Quân nghe vậy bèn nhận lời để Mao Toại cùng đi .
Khi đoàn người đến nước Sở, vua Sở kiên quyết tỏ ý không muốn hợp sức với nước Triệu, Mao Toại thấy Bình Nguyên Quân đang không biết đối đáp ra sao liền bước ra toan mở miệng, thì bị vua Sở quát tháo đuổi ra ngoài. Mao Toại tức giận cầm kiếm sấn đến gần vua Sở quát lên rằng: "Tôi hiện đứng gần đại vương chỉ trong gang tấc, tính mạng của đại vương đang nằm trong tay tôi, dù nước Sở có mạnh đến mấy cũng không thể cứu được đại vương".
Vua Sở sợ khiếp vía, Mao Toại bèn hạ thấp giọng phân tích rõ mối lợi hại của việc hai nước hợp sức, lời lẽ rất sắc bén khiến vua Sở cuối cùng phải nhận lời .
Hiên nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ "Mao Toại tự tiến" để ví với hiện tượng tự mình tiến cử mình đi làm một công việc nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.