Quyển 1 - Chương 283: Chuyện cũ ở Kinh Thành (15)
Phù Trầm
20/03/2013
Nói Đường Sinh phải đưa Đường Quang đi Giang Lăng chỉ là câu nói giỡn mà thôi, cho dù Đường Quang có đồng ý đi, thì cha mẹ cậu ta cũng không đồng ý, tất nhiên là nếu có thể ở cùng với đích tôn duy nhất đời thứ ba nhà họ Đường thì chắc chắn sẽ thu được không ít, nhưng bây giờ thì không cần thiết.
Trong lòng Đường Thiên Tứ cũng đang xem xét chuyện này. Bên ngoài sẽ không tránh khỏi việc nói này nói kia, đặc biệt là trước khi quyết định về chuyện cảu ông cụ nhà họ Quan chưa công bố ra ngoài, thì trong các bậc cao cũng lưu truyền như vậy, khiến cho con cháu nhà họ Quan phải tản mác khắp nơi.
Giờ thì tốt rồi, Đường Sinh đã đến xin hộ cho Quan Cẩn Tú, nói hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ mười bảy tuổi, mà đã lo lắng về chuyện của người lớn rồi sao? Thế nhưng đợt tiếp xúc với hắn Đường Thiên Tứ lại không thấy như vậy. Ở Giang Lăng, Tiểu Đường Sinh đã lập nên sản nghiệp, trong cái xã hội xây dựng kinh tế bấy giờ, đã mở ra hướng đi mới, đề ra nguyên mẫu phát triển về chính trị lẫn thương mại hoàn toàn mới cho Đường gia.
Con đường sự nghiệp muốn phát triển thuận lợi thì không thể tách rời sự ủng hộ giúp đỡ trên mọi mặt, trọng điểm của công cuộc xây dựng xã hội chủ nghĩa nằm ở việc phát triển kinh tế thật tốt, đây là nền tảng lớn, nếu mặt này nhận được sự hỗ trợ mạnh thì cơ hội thành công về chính trị cũng nhiều hơn, và sẽ nhận được nhiều sự quan tâm hơn.
Đường Thiên Tứ là một trong những người con cháu nhà họ Đường có thể đến Bịêt viện Thanh Trúc giúp lão gia xử lý các việc lặt vặt, mỗi tuần ít nhất là ba bốn lần, nên lời nói của anh ta cũng có chút trọng lượng đối với một số quan điểm của lão gia. Nếu nói theo cách của anh ta thì, anh làm bí thư gì cũng không quan trọng, mà điều quan trọng là anh phải có năng lực nắm bắt toàn cục và có được sự kì vọng của mọi người. Anh không chỉ phải hiểu rõ các vấn đề trên tất cả mọi phương diện, mà còn phải hiểu biết tương đối sâu mới được.
Anh hai Đường Thiên Tắc thì tập trung vào việc rèn luyện ở các địa phương, tức là tích lũy hiểu biết và năng lực trên mọi lĩnh vực, bước chân trên thực địa để vươn lên.
Còn Đường Sinh ở địa phương thì đã gầy dựng lên “thương hạm Đường gia”, cũng chính là để bảo đảm cho con đường sự nghiệp của cha hắn có thành tích chính trị lẫy lừng, Đường Thiên Tắc chỉ cần ngậm cái miệng lại là một bước lên mây, phía sau những chuyện này lại chẳng có bóng dáng của anh hai? Lại chẳng có bóng dáng chị dâu cả Liễu gia? Những cái này nói ra không tiện lắm. Làm cho Đường Thiên Tứ hiện giờ hoàn toàn tin tưởng rằng Đường Sinh có khả năng như thế này cũng là điều rất khó.
Sau bữa tiệc, đưa Quan Quan về rồi Đường Sinh cùng với Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phi cùng lên núi Thanh Trúc, trên đường kêu Lâm Phi chạy xe chậm chậm, Đường Sinh và Ngọc Mỹ ngồi ghế sau chiếc Masetari vừa đi vừa rung ầm ầm, thể trạng Ngọc Mỹ hơi nhạy cảm , đi lại xóc, có nửa tiếng mà đã bảy tám lần, người mềm nhũn ra kêu xin tha, xe liền chạy vào con đường giữa núi.
Kết quả tất nhiên là Lâm Phi cũng bị cho một trận bán sống bán chết, cuối cùng Đường Sinh mới lấy lại được tinh thần, tự mình lái chiếc Masetari lên núi Thanh Trúc.
Gần như đêm nào Đường lão gia cũng ăn bữa nhẹ, rồi pha một ấm trà ngồi ở gian Thanh Trúc xem tin tức, đọc báo rồi mới đi nghỉ.
Ở cùng với Lão gia tại Biệt viện Thanh Trúc ngoài vài nhân viên cảnh vệ còn có hai bác sĩ và vài người đầu bếp. Đội trưởng đội cảnh vệ hơn ba mươi tuổi, tên là Từ Định Khôn, anh ta cũng là quản gia trên danh nghĩa của Biệt viện Thanh Trúc, không chỉ phụ trách an toàn cho lão gia, mà tất cả các việc lặt vặt ở đây như ăn uống các thứ cũng đều do anh ta phụ trách cả, ngoài những cảnh vệ được chỉ định thì bác sĩ, đầu bếp đều là những người xuất trúng được chọn kĩ càng từ cục cảnh vệ trung ương ra cả, và đều có lòng trung thành tuyệt đối.
Phụ trách việc việc ăn ở và công việc của người làm là bốn nữ đặc công tinh anh tương đối trẻ của cục cảnh vệ, họ giỏi về y thuật, hơn nữa lão gia cũng đã lớn tuổi, sức khỏe đôi khi có thể đột nhiên có vấn đề, nên các nữ y tá này gần như là luôn theo sát bên cạnh; kể cả những cảnh vệ như Từ Định Khôn cũng biết có những kiến thức thường thức về y học, tránh lúc xảy ra việc lại chân tay cuống cuồng.
Những nữ đặc công tương đối trẻ theo mắt nhìn của Đường Sinh cũng đều đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng so với lão gia thì vẫn gọi là trẻ.
Hàng ngày họ trực thay phiên nhau, chẳng hề có chút tự do gì hết. Nếu có ngày nào đó họ rời khỏi Thanh Trúc thì chắc chắn sẽ chẳng có ai quay trở lại cả. Nhưng do đặc thù công việc ở đây, cuộc sống sau này của họ chắc chắn sẽ nhận được những đãi ngộ nhất định.
Nếu hỏi những người này sẽ ở bên những người lãnh đạo của các quốc gia bao lâu, bạn sẽ nhìn nhận những người này thế nào? Sự thực thì không thể cho bạn biết được? Bạn chỉ biết như vậy, còn đâu sẽ luôn thấy kì lạ là sao những người này chẳng hề có thân thế bối cảnh, sao có thể làm quan được?
Tố chất của họ quá cứng rắn, họ sẽ luôn trân trọng những vinh quang này tận sâu trong lòng,
Ta từng ở bên cạnh vĩ nhân
Thế sự với ta là phù vân.
Bất cứ người nào đã từng ở Biệt việnThanh Trúc, thì đời này cũng sẽ không thể nào quên được những gì đã từng nhìn thấy, từng cảnh phong vân biến dời cả trong nước và nước ngoài, những câu nói đặc biệt được sinh ra từ những buổi giao lưu của những người lãnh đạo, họ là những người vĩ đại có thể thật sự lấy tay che trời.
Ở gian Thanh Trúc không có hệ thổng làm ấm hiện đại, có thì chỉ là lò sưởi quý phái và than tinh chế loại mà hoàng gia ngày xưa sử dụng, phong cách ở đây vừa cổ điển vừa thanh lịch, ngoài hệ thống chiếu sáng là đồ hiện đại, còn đâu tất cả đều là cổ cả, kết cấu cũng như phong cách chủ đạo đều bằng gỗ hết. Từng chiếc bàn chiếc ghế đều được trạm chổ tinh xảo, từng chiếc giường đều được làm bằng chất lượng tốt nhất, tất cả gỗ được sử dụng đều là loại có tính chịu lửa cao.
Phía trong phòng hành lang hình vuông, phía nam phía bắc đều là khu nghỉ ngơi, nếu đốt loại than tinh chế không khói không mùi thì trong đêm lạnh âm hai ba mươi độ, bạn sẽ không cảm thấy chút gì lạnh lẽo nữa, những bức bình phong bằng gỗ đàn hương chia cách hiên nội thành nhiều không gian khác nhau, phòng đọc sách, phòng ngủ, phòng khách, chỗ sưởi, chỗ nghỉ ngơi, nơi uống trà và phòng tắm bị đóng một nửa.
Tranh chữ của người nổi tiếng, đồ trang sức cổ chỗ nào cũng có. Nếu có tiện tay cầm lên vật gì đó thì cũng đều là những vật vô giá hiếm có cả.
Ở đây, Đường Sinh không dám làm loạn, ngoan ngoãn kêu Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phi vào gian ở sườn Thanh Trúc, anh ngoan ngoãn vào phòng chính cùng ông nội, trước gian chính có hai gian đông, tây, phía chính diện là gian trước, phía trước nữa là gian tiếp khách, cũng chính là phòng nhìn thấy đầu tiên lúc mới bước vào.
Hai gian trái phải phía sau gian Thanh Trúc đều là gian khách, thẳng phía sau là gian sau, tiếp phía sau nữa là gian tổng vụ (tạp vụ lặt vặt, gồm cả bếp núc).
Năm gian nằm trên một trục thẳng, tựa như kiến trúc kiểu cực tôn, chỉ có điều ở đây là dạng thu nhỏ cả trăm lần.
Tất cả những người ở gian Thanh Trúc này cộng lại cũng chỉ hơn hai mươi người. Nếu nói tới địa vị của lão gia, thì như thế này cũng chẳng gọi là xa xỉ gì.
Khi tiếng đàn nhị du dương vang lên, thì Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phi ở gian trái đã ôm nhau cuộn tròn trong chăn hưởng thụ giống mộng đẹp. Giờ khi đã quẳng được tên khốn kia đi thì ngoài việc muốn ngủ ra, việc duy nhất họ muốn làm là ngủ. Ngày nào cũng mệt muốn chết, nếu không ngủ bổ sung thì hôm sau kiểu gì cũng bị đau lưng.
Hai cô gái ôm nhau trong một chiếc chăn, lại chẳng hề gợn lên chút tà ý nào với đối phương, thậm chí cơ thể họ còn thấy khó chịu, cũng chỉ là lấy hơi ấm của đối phương để sưởi ấm mà thôi, hai khuôn mặt xinh đẹp kề sát nhau, khi mặt đối mặt, môi họ dường như có thể chạm vào nhau, nếu người không biết nhìn vào thì chắc chắn họ sẽ nghĩ đây là hai người đồng tính
Thực ra họ bị tên khốn kia hành cho cũng đủ mệt rồi, đến thở cũng chẳng ra hơi, lấy đâu ra mấy ý nghĩ biến thái kia nữa chứ? Mãi mãi vẫn là đồng tính thì kị nhau, dị tính thì hút nhau, như giờ đang nằm ôm nhau cũng hoàn toàn là một chuyện khác, các bạn đừng nghĩ lung tung nữa.
- Đến nằm mơ cũng chẳng bao giờ nghĩ đến, có ngày tôi lại là vợ bé bí mật của thái tử gia tương lai, những gì đã nghe đã thấy mấy hôm nay cũng đủ để tôi nhớ cả đời rồi. Cái chỗ của chúng ta ở thành phố Giang Lăng làm sao coi là hào môn quý thất được, có lẽ phải nói là một cái ổ mới đúng.”
Cao Ngọc Mỹ bật cười,
- Cô cũng đừng kiêu ngạo quá, tôi biết sau đợt này phẩm vị của cô sẽ nâng cao hơn rất nhiêu, nhưng mà đừng có không coi người khác ra gì thế. Càng thế thì chúng ta càng phải tỏ ra tự nhiên, càng phải tránh phô trương, càng phải kiêm tốn hơn nữa.
- Nói cũng phải, mẹ của Đường Sinh phong thái lắm, lúc nào cũng khoan thai nho nhã dịu dàng, nhìn thấy bà ấy, ngoài cảm giác tôn kính và sợ hãi ra, chỉ còn cảm giác sợ hãi và tôn kính, thật không hổ là con dâu của lãnh đạo, những đức ấy là tố chất, ngấm vào trong máu cả đấy.”
Cao Ngọc Mỹ cười hất hàm qua Lâm Phi nói:
- -Nghĩ lại hồi đó cô ở trong nhà vệ sinh uy phong như nữ vương ấy, lại còn làm cho cái đó của anh ta cứng lên nữa chứ, cô cũng thật bản lĩnh, giờ có phải cảm thấy là hồi ấy mình giống một con heo mẹ không? Ít nhất là tôi thấy thế.
- Này, cô thì tốt hơn tôi ở chỗ nào? Miệng thì ngậm thuốc, tay thì phải treo, trông giống như một đứa lưu manh vậy, ở gian ngoài lại còn sờ mó anh ta nữa chứ.
- Đấy là tôi cố ý như thế có được không? Bổn tiểu thư lúc đó có thân phận rất cao quý, chỉ có điều cố ý làm cho dung tục thôi
Lâm Phi cười nói:
- Chị Ngọc Mỹ, chị nói xem hai chúng ta nếu mà trở về bộ dạng trước đây thì thế nào nhỉ, tên khốn đó liệu có tức chết không?”
- Hắn ta có tức chết không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn là chúng ta sẽ bị lột trần rồi treo lên cây mà chịu phạt.
- Đúng rồi chị Ngọc Mỹ, thân phận của tôi thì không nói làm gì, còn chị cũng theo chúng tôi à , cái chức vợ bé có hấp dẫn chị không?
- Cô nói tôi ít thôi, cẩn thận tôi sẽ nói nói xấu cô trước mặt hắn ta đó, cuộc chơi ái tình này thật không thể nào dựa dẫm vào được, không phải là tôi chưa nghĩ đến điều này, nhưng thực sự muốn tìm một người nào đó để mà lấy thì cũng khó vô cùng. Người muốn lấy mình thì mình không thích, người mình muốn lấy thì người ta lại chẳng lấy mình, thực tế thật phũ phàng, xưa nay đều như thế cả, chúng ta cả nghìn năm nữa cũng cứ liên miên thế này thôi.”
Lâm Phi cười khanh khách nói:
- Ừ, thế thì cứ triền miên cả nghìn năm cùng thái tử gia đi, dù sao cũng là sống một lần, thấy vui là được rồi.
Trong gian sưởi, Đường sinh thu cây đàn nhị lại, ngồi vào bên cạnh ông nội đang thưởng trà ở phòng trà,
- Ông nên đi nghỉ đi thôi.
- Sinh à, về việc của cháu ở Giang Lăng, ông với cha cháu cũng đã nói chuyện rồi, nhưng ông vẫn phải nói với cháu, có một số chuyện nếu người nhà họ Đường ta đụng tay làm thì không thích hợp cho lắm, tâm sức của ông, là coi trọng vào đại cục, còn thực tế thì không thế. Chính trị, nó biến hóa khôn lường, thứ cần thiết chính là phải hợp được lòng người, phải đoàn kết lại tất cả những sức mạnh, lực lượng có thể tập hợp được vào bên cạnh mình, cha cháu hiện giờ ở Giang Lăng vẫn chưa mở mày mở mặt được , giai đoạn tiếp theo một khi đã thò đầu ra chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều áp lực từ mọi mặt.”
Đường Sinh chăm chú nghe, lão gia lại nói tiếp:
- “Nhà là nhà của mình, nước là nước của ngàn vạn người, không có ai có thể một tay che trời, che được một lúc cũng không thể che được cả đời. Thế nên tầm nhìn phải xa hơn một chút, con cháu nối dõi của nhà họ Đường một khi đã xuất đầu lộ diện thì nhất định phải tạo nên sự thay đổi mới cho cả cục diện chính trị trong nước, ông cũng không thể nói trước được tình hình sẽ phát triển theo hướng nào, điều duy nhất chúng ta có thể làm là phải làm tốt từng bước một.
Tâm trí Đường Sinh đã trưởng thành rồi, sự thất thế của cha cậu đời trước, luôn khiến cho Lão gia phải suy nghĩ cũng đã sớm ẩn dật rồi, nhưng tình hình của thời này đã đảo ngược rồi, cứ lấy chuyến đến Kinh Thành năm nay mà nói, thì tâm trạng của lão gia rõ ràng là rất thoải mái.
Những cái khác thì không cần, nhưng nếu lão gia sống thêm vài năm, thì nền móng nhà họ Đường sẽ còn sâu hơn, đừng thấy bây giờ lão giao uy cao vọng trọng, nhưng không phải chuyện gì cũng đều hỏi nhiều quá, những người đầu não nắm giữ thực quyền trong kiến trúc thượng tầng cũng chẳng phải là đồ trang trí.
Khi phát ngôn về một số sự vật sự việc, ta cần phải kết hợp bối cảnh chính trị lúc đó và xu thế phát triển của tình hình, cần phải suy nghĩ kĩ về bối cảnh xã hội và những ảnh hưởng của sự việc đó trên các mặt đối với đối phương. Ví dụ việc đưa ra quyết định của lão gia, những gì lão gia nói đều nhìn vào toàn cục cả, đều vì bảo vệ trung ương đảng và giai cấp vô sản, nên mới nhận được sự ủng hộ của bao nhiêu người như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.