Quyển 1 - Chương 287: Chuyện cũ ở Kinh thành (19)
Phù Trầm
20/03/2013
Đếm chừng chắc đến 500.000 tệ, Đường Sinh cho rằng bọn họ cũng không được phóng khoáng cho lắm, vì nói đến hối lộ kiểu này thì không trên một triệu Nhân dân tệ thì cũng ngại chẳng dám tới đây, với lại người ta sẽ phải chịu bao nhiêu mạo hiểm, 500.000 tệ có đáng để mạo hiểm không?
- A, mẹ phát tài rồi đúng không?
Quan Quan còn vô tư trêu trọc mẹ mình nữa, sau đó bị mẹ lườm một cái mới thôi.
Đường Sinh xách cặp da đen đó lên, nhìn vẻ mặt Quan Cẩn Tú trầm ngâm thì biết ngay bác ấy đang đấu tranh tư tưởng vấn đề gì.
- Bác gái, cặp tiền này có liên quan tới vụ án đó đúng không ạ?
Đường Sinh ngẩng đầu lên chỉ đống tài liệu trên bàn.
Quan Cẩn Tú giả bộ giật mình nhìn hắn
- Cháu, cháu xem rồi à?
Thông thường những vụ án lớn như thế này sẽ không được công khai
Bà làm như vậy là muốn nói với Đường Sinh rằng, tôi chỉ bất cẩn không thu dọn tài liệu gọn gàng nên để cậu nhìn thấy thôi, cậu đừng có nói linh tinh.
Sau đó bà liền gật đầu rồi chằm chằm nhìn Đường Sinh và nói:
- Tiểu Đường, nếu là cháu thì cháu sẽ làm thế nào?
- Cháu à? Hay là để cháu làm cho bác xem thế nào?
Vẻ mặt Đường Sinh vô cùng điềm tĩnh, thưc ra trong lòng hắn đã có kế hoạch đối phó với những tên lòng dạ khó lường đó trước rồi, phải có thủ đoạn đối phó khôn ngoan mới được.
Quan Cẩn Tú giật mình, nụ cười của cậu thanh niên này rất mạnh mẽ, trong ánh mắt hàm chứa một sức mạnh có thể nhìn xuyên thấu, thực sự không biết cậu ta định làm gì nữa? Nghĩ lại cảnh tượng tại bệnh viện, cậu ta giải quyết cậu con trai thứ hai nhà họ Đinh một cách dễ dàng, lúc này hắn lại có suy nghĩ như thế nào đây? Thật khó có thể phỏng đoán được, nhưng có một số vấn đề phải nói rõ với hắn,
- Tiểu Âm, con vào bên trong đi.
- Hả?
Quan Quan có vẻ như không đồng ý lắm, nhưng mẹ lại nghiêm khắc nhìn một cái, cô đã run lên rồi.
Vào thì vào chứ, Quan Quan ngúng nguẩy đi vào trong, nhưng trong lòng lại thấy vui vui, mẹ mình phải bàn chuyện chính sự với tên tiểu tử kia sao? Chỉ biết mẹ coi trọng hắn như vậy sau này có việc gì cứ đổ hết lên đầu hắn, chắc chắn hắn sẽ là tấm lá chắn tuyệt vời.
Có suy nghĩ này Quan Quan lại càng vui hơn, lúc đầu có hơi lo lắng chuyện của mình và Đường Sinh mà bị phát hiện thì phải làm thế nào? Nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi, chỉ cần nói là bị hắn ép, mẹ mà có bản lĩnh thì cứ đi mà phạt tên lưu manh đó, con gái klhông phải là đối thủ của hắn.
Đợi Quan Quan đi vào trong Quan Cẩn Tú mới nhẹ nhàng nói ra chân tướng đằng sau của vụ án này.
- Cái này có chỉ thị của người nào đó bên trên đấy.
Đường Sinh biết là làm một vụ án mà có chỉ thị của bên trên thì kết quả phải như thế nào, đây là hiện trạng trong nước, quyền lực lớn hơn pháp luật, quyền lực lấn át bên trên pháp luật, thực sự muốn xây dựng được một hệ thống pháp luật hoàn chỉnh trong nước thì vẫn còn cả một quãng đường dài cần phải đi nữa, con đường đó đầy trông gai.
- Bác gái à, việc này cháu đã biết rồi thì không thể nào coi như chưa biết được, nếu không cháu sẽ gặp ác mộng, nói thật 500.000 tệ quá là ghê tởm, hơn nữa tên đó lại còn dám đưa hối lộ đến tận Toà án tối cao nữa, gan to bằng trời đây mà, có phải là sau lưng có người nâng đỡ nên việc gì cũng dám làm không? Đây chính là nguyên nhân tại sao mấy tên khốn đó dám hành hạ một người con gái những 19 tiếng đồng hồ đến nỗi mất mạng.
Sắc mặt của cậu thiếu niên này trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trên bàn, không do dự rút điện thoại ra gọi.
Lúc đầu Quan Cẩn Tú rất lo lắng, nhưng thấy Đường Sinh quyết đoán rút điện thoại ra thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, không hiểu tại sao cậu thiếu niên 17 tuổi này lại có thể trở thành người mà mình tin cậy, tuy cậu ta nhỏ tuổi nhưng lại cho mình cảm giác rất yên tâm.
- Cậu Hồng à? Cháu là Đường Sinh, cậu có rảnh không ạ? Dạ, ngay bây giờ, vậy cậu đến ngay chỗ Giám đốc Sở Quan ở Toà án nhân dân tối cao nhé, cháu có chút chuyện nhỏ, chỉ có cậu Hồng mới là người thích hợp nhất để giải quyết chuyện này, hôm qua cháu có nghe chú Tư nói cậu bị hạ chức để rèn luyện thêm, trước khi bị hạ chức cũng phải biểu hiện thêm chút gì chứ đúng không? Để cho cấp trên có ấn tượng sâu sắc hơn, cháu nghĩ đó cũng là việc tốt thôi.
Cậu Hồng ư? Là ai vậy nhỉ? Rõ ràng hôm qua Hồng Triệu Cương uống rượu ở nhà Đường Thiên Tứ.
Hồng Triệu Cương tắt điện thoại rồi đứng dậy do dự, không ngờ nhanh như vậy đã bị tiểu Thiếu gia này có việc nhờ cậy rồi.
Hồng Triệu Cương đi quanh văn phòng ba vòng, ‘Làm thế nào đây? Có đi hay không? Bên phía anh rể cũng chưa đồng ý, về việc nhà họ Quan mình phải nhúng tay vào à, hôm qua sau khi Đường Sinh đi, anh rể cũng có dặn rằng phải xem thái độ của Lão gia thế nào đã.
Nhưng mà lúc này Đường Sinh lại gọi cho mình, đúng là làm cho Phó chủ nhiệm Hồng lo lắng, cho dù anh rể chưa thăm dò được thái độ của Đường Lão gia thì mình cũng phải đối phó với Tiểu thiếu gia này, trong lòng nghĩ vậy hắn liền xuống lầu đến văn phòng xin xe để đi, chức vụ Phó chủ nhiệm như ông ta chưa được cấp xe, vì cán bộ ở Kinh thành rất nhiều, vẫn còn cán bộ cấp phó đi xe đạp đi làm nữa.
Sau khi chiếc Audi ra khỏi đơn vị, ông ta liền gọi điện cho chị mình là Hồng Triệu Phần
- Chị à, tiểu Thiếu gia có việc tìm đến em rồi, làm sao bây giờ ?
- Ờ, sao nhanh thế nhỉ ? Cậu thử nói xem cái tên Đường Sinh này cũng giỏi gây chuyện nhỉ, mới về Kinh thành có vài ngày mà? Hỏi anh rể cậu đi.
- Thì em cũng không biết anh rể đã thăm dò được thái độ của Lão gia chưa nên em cũng không dám hỏi gì, chị hỏi giúp em đi.
- Chị chẳng thèm quan tâm tới việc của anh em cậu, cậu gọi trực tiếp vào di dộng của anh ấy đi, anh ta có ăn sống nuốt tươi cậu đâu?
Hồng Triệu Cương nghĩ như thế cũng đúng, tắt điện thoại với chị, ông ta liền gọi cho Đường Thiên Tứ, kết quả Đường Thiên Tứ nghe hắn nói có tình hình mới thì trực tiếp biểu hiện thái độ
- Cậu đi đi, Lão gia đã có thái độ rõ ràng rồi, đầu óc của Đường Sinh cũng thông minh lanh lợi lắm, cậu không dám coi thường nó đâu.
Khoảng 40 phút sau Hồng Triệu Cương đã có mặt tại văn phòng của Giám đốc Sở Quan ở Toà án tối cao, Đường Sinh giới thiệu ông ta với Quan Cẩn Tú.
- Bác Quan, cậu Hồng đây là Phó chủ nhiệm văn phòng, 500.000 tệ này để cho cậu ấy xử lý đi, hai tên đó nghĩ là để cặp tiền này ở đây thì bác không có cách nào đối phó sao? Đúng là hai tên ngu xuẩn làm những việc ngu xuẩn mà, phải để cho chúng hối hận tám đời mới được.
Tiếp sau đó Hồng Triệu Cương cũng xem tài liệu vụ án 1.21
- Ừ 500.000 này tôi mang về , ngoài ra Giám đốc Sở Quan cũng viết một bản tố cáo đưa cho tôi mang đi, cả những tài liệu về người nhà nghi phạm tôi cũng mang về luôn.
Cứ như vậy sau hơn một tiếng đồng hồ thì Hồng Triệu Cương cũng ra về, Đường Sinh khoan thai ngồi xuống ghế so fa. Quan Quan chui ra tự nhiên hiểu chuyện rồi lấy nước ra mời Đường Sinh và cô cũng không quên lấy cho mẹ một cốc, nhưng khi ngồi xuống lại ngồi xuống cạnh Đường Sinh.
Quan Cẩn Tú nghĩ thầm “Chết rồi, thế này vẫn còn không nhìn ra sao? Cho dù chúng nó không có quan hệ sâu sắc gì thì ít nhiều cũng có, tuổi trẻ chắc cũng chẳng nghĩ nhiều mình cũng đã trải qua thời kỳ đó lẽ nào lại không hiểu việc này sao? Úi chà không có kết quả gì đâu, con gái mẹ chỉ sợ con sẽ hối hận thôi.”
Bây giờ những việc này đều là chuyện nhỏ, trái lại hòn đá đè nặng trong lòng Quan Cẩn Tú đã được giải toả rồi vì nhà họ Đường đã liên luỵ vào, mặc dù sau vụ án 1.21 có những chỉ thị gì đi nữa thì việc hối lộ 500.000 sẽ được tiếp tục điều tra, những người đó sẽ gặp xui xẻo thôi, Tòa án tối cao là đâu chứ? Một khi người ta đã gọi đến thì sẽ to chuyện đấy, đương nhiên ngươi cũng đừng sợ, ngươi khai báo thành khẩn thì sẽ được khoan hồng.
Trước khi bị chuyển xuống tỉnh thì phải giải quyết vụ này êm đẹp, để không phụ lòng với biểu tượng quốc huy trên đầu và bộ đồng phục trên người mình.
Ban đêm khi Đường Sinh về tới Biệt thự Thanh Trúc, hai chị em họ Quan cũng đang ngồi ở phòng khách nói chuyện, còn Quan Quan đang lên mạng một mình ở thư phòng .
Việc buổi chiều cũng nói qua với em gái Quan Cẩn Du, Quan Cẩn Du cũng phải sửng sốt, có những người cũng thật là to gan, như vậy mà cũng dám hối lộ Nữ Bao công- Giám đốc Sở Quan? Ai mà dám cho họ to gan như vậy chứ? Rõ ràng là định hại người khác đây mà.
- Lúc đó chị cũng hoang mang tinh thần không biết phải làm thế nào mới được, dù cho chị có tố cáo lên trên và giao 500.000 cho Uỷ ban kỷ luật thì người nhà họ Quan nhà mình cũng không thể làm được gì những người đó, việc này cuối cùng cũng không tốt đẹp gì, may mà có Đường Sinh ở đó coi như là đã giúp mình được một việc lớn rồi.
- Chị à, chị cũng gian xảo đấy, cố tình để hắn nhìn thấy những tài liệu đó chắc cũng không có ý tốt? Với tính cách đó của hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Chị gian cái gì mà gian, chị chỉ quên không cất đi thôi.
Quan Cẩn Tú nhoẻn miệng cười.
- Đúng rồi Cẩn Du, Đường Sinh và Quan Âm …
Vừa nhắc đến chuyện này Quan Cẩn Du lại thấy đau đầu
- Chị à, con gái chị thì chị cũng biết, tính khí của nó thì bưởng bỉnh, càng nói nó thì nó càng bướng hơn, ngoài ra bên cạnh Đường Sinh còn có vài người con gái nữa cơ chị cũng biết rồi đấy, về Kinh thành ăn tết mà lại còn mang theo cả La Sắc Sắc, Ninh Hân, em có thể nhìn thấy trong mắt của các cô ấy là có vấn đề, Đường Sinh tuy còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại không hề ấu trĩ, Tiểu Âm nhà ta …
Quan Cẩn Du nói đến đây thì thở dài, sắc mặt tự nhiên thay đổi
- Ý em là Đường Sinh và hai người La, Ninh kia có quan hệ đó à?
- Chị à, đây chỉ là phỏng đoán của em thôi, nhưng chắc không sai được, sợ rằng Tiểu Âm cũng không tránh khỏi, có thời gian em làm việc bận quá, Tiểu Âm, Đường Cẩn và Đường Sinh ở cùng với nhau, mà cô bé tên Đường Cẩn kia chính là bạn gái của Đường Sinh, có lần em còn nghe thấy La Sắc Sắc nói với Mai Chước, tên tiểu tử đó ngày nào cũng ôm hai cô nàng xinh đẹp này ngủ, chị thử nói xem nó có tránh khỏi không?
Quan Cẩn Tú trợn mắt và cảm thấy ngực mình nặng trĩu sắp không thở được rồi nhẹ giọng nói;
- Thế giới này không còn người đàn ông nào tốt ư? Sao Quan Quan lại có thể dính vào kẻ hám sắc đó chứ, mờ mắt rồi hay sao vậy?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đường Sinh làm việc ra làm việc, rất nhiều người lớn cũng không bằng hắn, tuổi còn nhỏ như vậy mà tâm tư sâu sắc đến đáng sợ, qua vụ việc vừa rồi mình cũng thấy hài lòng về cậu ta.
Quan Cẩn Du che miệng cười nói
- Chị à, nói thật nhé, nếu như, em nói là nếu như nhé, nếu như Đường Sinh làm con rể chị thật thì chị có bằng lòng không ?
- Sao lại không bằng lòng chứ? Cậu ta là người đàn ông thực thụ, việc trong bệnh viện làm cho chị có ấn tượng sâu sắc, Âm Âm vừa nói là bị người khác đánh, cậu ấy không nói câu nào liền đánh gãy mũi Đinh Hải Quân, không cần biết cậu ta có mâu thuẫn và lỗ mãng không, chỉ cần biết cậu có lòng che chở cho Tiểu Âm như thế thì cũng đáng, phụ nữ sống một kiếp người chỉ cần tìm được người đàn ông biết che chở bảo vệ cho mình là đủ rồi, những cái khác thì đừng có cầu mong gì.
Quan Cẩn Du thấy động lòng
- Chị à, câu nói này của chị em nghe không đúng lắm, không cầu mong gì mà chị chịu cô độc suốt 16 năm nay ư ?
Quan Cẩn Tú không khỏi thở dài
- Cẩn Du à, con gái nhà họ Quan đều không tốt số ? Chị sống 16 năm quả phụ, em thì 34 tuổi rồi chưa lấy chồng, em thử nói xem đây là cái gì chứ? Tiếp theo là Tiểu Âm lại có tình cảm không rõ ràng với thiếu gia nhà có hoàn cảnh thân thế lớn.
- Chị à, em thấy Đậu Vân Huy cũng được, so với cái tên tiểu tử kia còn tốt hơn nhiều, chẳng qua là gặp phải chị- một người có tính cách không chịu nhún nhường mới gây ra bi kịch 16 năm trời, chị và Đậu Vân Huy quay lại với nhau đi, anh ta còn có tư cách làm anh rể em.
Mắt của Quan Cẩn Tú chợt đỏ lên, 16 năm rồi, đời người có được mấy cái 16 năm chứ?
- Em nghĩ như thế à?
- Chị à, không phải em nghĩ như thế mà mọi người đều nghĩ như thế, lần này chị lại bị chuyển công tác, con gái chị còn nhờ tiểu Thiếu Tử giúp chị “Đi cửa sau”nữa, bắt hắn phải tác động vào việc chị bị chuyển xuống tỉnh, mặc dù chúng ta đều biết sẽ không có kết quả nhưng con gái chị không muốn mẹ mình phải chịu cực khổ, trên sự nghiệp cứ coi là chị đã bị đóng băng đi nhưng trong cuộc sống chị cũng không thể cứ đóng băng mãi thế được?
- Còn lâu chị với nói chuyện tái hợp với anh ta, mặt chị có dày như thế đâu?
Quan Cẩn Tú sẽ không nói nhưng Đậu Vân Huy có thể sẽ nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.