Quyển 2 - Chương 366: Có Một Tình Yêu
Phù Trầm
20/03/2013
Chiều hôm đó, Đường Sinh sắp xếp cho Mai Chước, Sắc Sắc, Vương Tĩnh, Quan Đậu Đậu cùng về Giang Lăng. Ngày mai là thứ hai Quan Đậu Đậu còn phải đi học, mặc dù tiểu ma nữ này rất muốn trốn học, nhưng đã bị Nhị Thế Tổ Nghiêm khắc giáo huấn cho một bài.
Trần Liêm tìm 3 xe việt dã của quân đội đưa 3 cô về Giang Lăng, tính cả tài xế thì có tổng cộng 6 người cùng chấp hành nhiệm vụ lần này.
Đêm đó, nơi ở của Đường Sinh rất yên ắng. Hắn hẹn Quan Cẩn Du đến ăn một bữa.
- Lần này hành trình Phượng Thành coi như là thất bại. Những đồng chí của phòng Xúc tiến đầu tư Giang Lăng cũng không thể hợp tác với bất kì nhà đầu tư có thực lực nào. Cậu thì chẳng quan tâm gì tới cả, tôi rất thất vọng về cậu.
Quan Cẩn Du trách Đường Sinh trong mắt hiện rõ sự bất mãn.
- Mấy ngày xảy ra không ít chuyện, Dì có để ý thấy gã Vương Ngạn Đôn đó không? Theo những tài liệu về gã họ Vương này mà tôi thu thập được thì hắn đúng là tên sát gái già. Em trai Cao Ngọc Mỹ là Cao Tiểu Sơn kể với tôi, người tình Vương Ngạn Đôn đa số là vợ người khác. Hắn lại có cái thú tính là cho người ta bị cắm sừng, có sở thích đặc biệt với vợ người khác. Ả La Kha đó cũng có ý líêc mắt đưa tình với hắn chỉ sợ chúng đã gian díu với nhau rồi. Mà nếu đúng như suy đoán thì tiếng dơ của Vương hệ đã lan tới Giang Lăng rồi, hắn đang ép tôi ra tay đấy!.
Quan Cẩn Du nghiến răng, đối với thằng cha chuyên đi “làm thịt” vợ người khác như thế này, trong lòng cô chỉ thấy khinh miệt cực độ. Không chỉ phá họai hạnh phúc gia đình người khác, mà đó còn là giẫm lên đạo đức xã hội. Chưa kể Vương gia cũng thuộc top danh gia vọng tộc trong nước, sao có thể để xảy ra chuyện bại họai này chứ? Tất nhiên, những chuyện liên quan tới đàn bà như thế này, đứng trên lập trường chính trị mà nói, thì khó có thể ngóc đầu lên.
Ý nghĩa đích thực của đấu tranh tàn khốc trên quan trường, từ trước đến nay không phải là do đàn bà mà do kẻ khác gây ra. Hai bên đối lập bình thường không can thiệp về mặt này của nhau, bởi vì có khối kẻ dính chàm. Giữ mình trong sạch cũng không ít nhưng họ thường không ra tay theo đường này. Cơ bản là phải tuân theo bản chất và nguyên tắc, nắm được điểm yếu của đối phương từ đó chỉ cần một lần ra tay là xong.
Liên quan tới đàn bà người ta thường rất cẩn trọng, vì những người đàn bà này vì lợi ích của bản tHinh cũng không bán đứng người tình của mình, nên chuyện này cũng không dễ.
Mặc dù Quan Cẩn Du khinh bỉ Vương Ngạn Đôn, nhưng cô cũng biết đứng trên phương diện đàn bà, muốn làm xấu người khác không dễ, trừ phi đối phương đặc biệt huênh hoang về mặt này. Trên thực tế đã có tin tức đưa rằng có viên quan ở một thành phố bao hơn 140 nHinh tình, chuyện hoang đường như vậy quả thật không có trong thực tế, dựa vào quyền lực và tiền bạc để tìm phụ nữ, đây là dục vọng mà thôi!
- Thế lực Vương gia lan tới Giang Lăng, mục tiêu có thể bị ảnh hưởng chính là La Kiên. Đây có lẽ cũng là đầu cầu của bước phát triển đầu tiên.
Đường Sinh gật đầu:
- La Kiên cũng có chút ảnh hưởng ở tỉnh, nhưng không thể so sánh với Vương gia. La Kiên, La Kha tưởng rằng sự kiện Lô Hồ thần không hay quỷ không biết. Thật ra, mọi chuyện luôn nằm trong tầm kiểm sóat của đội đặc nhiệm Giang Lăng. Tất cả điều tra diễn ra trong âm thầm.
- Ý cậu là Trịnh, Tuân 2 người họ chết trong tai nạn xe ở Giang Lăng là có người cố ý ư? Có khi nào liên quan tới anh em nhà La gia không?
- La Kiên từ trước đến nay vẫn là ô dù của Lô Hồ. Tai nạn xe lần đó của Trịnh xảy ra quá kì lạ. Có một người mà tìm không thấy, bắt không được. Kẻ chủ mưu đằng sau sắp lộ diện rồi, dù không có liên quan nhiều với La Kiên nhưng La Ka cũng khó tránh khỏi bị nghi ngờ.
Quan Cẩn Du giờ thì đã hiểu Đường Sinh nãy giờ nói là ra tay từ mặt nào, đã phát hiện ra chuyện xảy ra ở Giang Lăng, hắn cũng đã can thiệp không ít.
- Với tình hình này, khi tôi về Giang Lăng có nên nói với cha cậu một tiếng không?
Quan Cẩn Du hỏi sau khi nghe xong toàn bộ.
Đường Sinh gật đầu
- Cần chứ, ngòai ra Dì còn phải thương lượng với Ninh Hinh, để cô ấy đào sâu tìm hiểu sự thật về sự kiện Lô Hồ.
- Ừ, ngày mai tôi về Giang Lăng, cậu thì sao?
Thật ra khi hỏi câu này, ý Quan Cẩn Du là muốn Đuờng Sinh đi cùng.
- Tôi không thể về Giang Lăng được. Những gì xảy ra sau sự kiện Tần Quang Viễn ở Nam Phong đang ảnh hưởng đến Liễu gia. Có người muốn ra tay với bác hai tôi Liễu Vân Cương -thần tài của tỉnh, họ muốn kéo bác ấy ra khỏi cái ghế Chủ tịch ngân hàng Nam Hối. Chuyện này có thể nhẫn nhịn thì còn chuyện gì không thể nhịn nữa, tôi phải đi góp vui chứ!.
Quan Cẩn Du cũng không bất ngờ, Tiểu Đường Sinh vốn là kẻ đội mưa đạp gió. Xem ra lại có một trận bão sắp nổi lên ở Tỉnh phủ Nam Phong đây!
Ban đêm, Đường Sinh và Lục Như Hành có nói chuyện điện thoại, hắn tiết lộ tiểu sử của Vương Ngạn Đôn cho Lục Như Hành biết và nói ông ấy phải cẩn thận hơn.
Hiện giờ thì Lục Như Hành đã không còn coi Đường Sinh là thiếu niên nữa. Trên thực tế, có rất nhiều chuyện mà đằng sau luôn có bóng dáng Đuờng Sinh.
- Bác Lục, Phó bí thư tỉnh ủy Đậu Vân Huy là cha cảu bạn cháu. Cháu có uống rượu với ông ấy hai lần rồi. Trên tỉnh nếu có gặp khó khăn gì, bác có thể gọi điện cho ông ấy. Lần này cháu lên tỉnh, thay bác gửi tặng ông ấy món quà nhỏ.
Lục Như Hành biết tiền đồ trước mắt mình sẽ sáng sủa. Ngày trước cũng nghe nói sau khi xảy ra sự kiện Tần Quang Viễn ở Nam Phong, Đường Thiên Tắc lại cùng một số quan chức uống rượu. Đến nay, xem ra thế lực của Đường Thiên Tắc rất mạnh. Con Đường làm quan của bản tHinh từ trứơc đến nay vẫn tứ cố vô tHinh, bây giờ mọi thứ có vẻ đã dần thay đổi. Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nhận được sự hậu thuẫn mạnh mẽ từ Đường Thiên Tắc đến như vậy.
- Đường Sinh, vậy cậu đem bức tranh Tề Bạch Thạch kia đi!
- Không cần đâu bác Lục, đó là tấm lòng thành cháu tặng bác, làm gì có cái lí nhận lại chứ? Những thứ đó cháu không thiếu.
Nói chuyện một lúc Đường Sinh mới đi tắm, hắn không bảo chị Trần đóng cửa phòng tắm mà còn kêu chị mở tivi lớn hơn để nghe tin tức.
Suýt chút nữa là ngủ luôn trong bồn tắm may mà nhờ có một đọan dự báo thời tiết làm hắn tỉnh ngủ. Tin tức nói rằng ngày mai sẽ có một trận mưa kèm tuyết mà mấy năm nay hiếm gặp, thông báo cho mọi người trong thành phố phải cẩn thận. Đường Sinh khì mũi.
- Chị Trần, chị có tin dự báo thời tiết không? Cái trò đó có đúng không?
- Cũng không chắc là đúng hết đâu! Tôi cũng đã có theo dõi khí tượng, phía cHinh trời Tây Bắc mây đen nghìn nghịt, là dự báo thời tiết có sự thay đổi.
Chị Trần cũng không phải là nHinh vật gì lớn, về bói tóan tử vi cũng có biết sơ sơ, không dám nói là tinh thông nhưng về bề nổi thì nắm được. Ở núi Thanh Trúc mấy năm trời xem ra cũng không phải là lãng phí, những thứ học được khi theo hầu hạ Đường lão gia cũng không ít. Đường lão gia của chúng ta cũng đâu chỉ là dạng võ phu có thể đánh trận ngay lập tức.
Trên thực tế, những gì mà Đường lão gia học được mấy năm trước đã quá nhiều. Lớn thì chính trị thế giới, địa lý khí tượng, lịch sử nHinh văn, kinh tế tài chính, bách khoa xã hội; nhỏ thì là những trò giả trí đời thường. Ông ấy đã được một biển tri thức mở mang tầm nhìn.
Khi rãnh rỗi chị Trần cũng xem qua sách của lão gia, họăc cũng có thể xem qua những giải thích chú giải của ông. Thu họach tuyệt đối không ít!
Hôm nay lại chỉ có 2 người, nên lúc tắm lại có động chạm. Mãi cho tới khi vào phòng ngủ, chị Trần vốn thể chất tốt nhưng cũng bị Đường Sinh làm cho toàn tHinh đẫm mồ hôi. Xong việc chị cứ nằm yên không muốn động đậy
- Tiểu thủ trưởng, tôi nghỉ một chút rồi lau người giúp tiểu thủ trưởng nhé..
- Không cần, ngày nào cũng để chị chăm sóc. Hôm nay hãy để tôi báo đáp, chị đồng ý nhé! Cứ ngoan ngoan nằm trên giường, không cần động tay động cHinh.
Đường Sinh nhéo mông chị một cái rồi đi xúông giường. Chị Trần nằm đấy, trong lòng cảm động khôn xiết.
Đường Sinh từ phòng tắm trở lại, đem theo chiếc khăn ướt đã được vắt khô, từ từ lau khô người cho chị Trần. Lúc lau tới háng chị Trần xấu hổ không cho, bị Đường Sinh đánh 2 cái lại không dám ngăn cản nữa. Bản tính của Tiểu thủ trưởng lại nổi lên cúi xuống hôn một trận rồi lại nói với chị Trần:
- Về sau nếu không ngoan, nghiêm trị không tha!
Chị Trần nằm trong chăn che mặt giấu nước mắt. Chị cảm nhận được tình yêu có thể vượt qua khỏang cách về tuổi tác, có những sự hy sinh có thể được đền đáp. Mặc dù giữa chị và tiểu thủ trưởng cũng không có kết quả, nhưng cả cuộc đời này có thể âm thầm lặng lẽ ở bên nhau cũng đã đủ rồi. Không cần phải có danh phận gì. Chị yêu hắn, hắn cũng yêu chị, như vậy là đủ rồi!
Đêm đó, đêm đó họ ôm nhau và tâm sự rất nhiều. Cũng không biết đến mấy giờ thì ngủ thiếp đi, chỉ biết khi ngủ trời đã mưa rồi.
Uông Sở Tình buổi sáng sau khi thức dậy, biết trời đã mưa cả đêm, bất giác nhíu mày. Cô gọi di động cho Đường Sinh:
- Là mưa kèm với tuyết, nhiệt độ đột nhiên giảm hơn 10 độ. Mặt đất cũng đã đóng băng mỏng. Nghe nói đường cao tốc đều bị chặn, chúng ta sẽ ngồi xe lửa chứ?
- Xe lửa vừa chậm vừa phiền. Chúng ta chạy đường cao tốc lọai 2 là được rồi. NHinh tiện ngắm phong cảnh hùng vĩ của tổ quốc, cũng thú vị lắm đấy! Tôi sắp tới bên dưới nhà khách rồi, cô thu dọn đồ đạc rồi cũng xuống đi nhé.
X5 của Đường Sinh quả đúng là đã sắp tới Nhà khách.
Bích Tú Hinh cũng thức dậy từ sớm. Từ trên cửa sổ có thấy chiếc X5 đậu dưới lầu, Uông Sở Tình xách một túi hành lý, Đường Sinh thì giúp cô xếp hành lý vào cốp xe. Thấy họ sắp đi, Bích Tú Hinh gọi điện cho Đường Sinh:
- Lên đây một chút!
Đường Sinh “ừ” một tiếng bảo Uông Sở Tình lên xe trước, hắn lên lầu nói chuỵên với Bích Tú Hinh một chút. Từ một cái cửa sổ khác, Bích Tông Nguyên cũng lặng lẽ theo dõi những gì đang diễn ra ở dưới lầu, Uông Sở Tình đã lên xe. Nghe nói cô ta sẽ đi cùng hắn lên tỉnh? Hai người này đã thông đồng với nhau từ lúc nào vậy? Họ Uông kia tôi từ trước tới giờ luôn nghĩ cô là cô gái thanh cao. Hóa ra….haiz
Chỉ cần là người con gái đã tiếp xúc qua với Đường Sinh, Bích Tông Nguyên đều thấy chướng mắt. Bây giờ thì hắn cũng thấy Uông Sở Tình chướng mắt rồi!
Chị Trần ngồi trong khoang điều khiển cũng cảm nhận được có một ánh mắt hận thù đang hướng về Uông Sở Tình. Cô liếc nhìn thì thấy khuôn mặt tối tăm của Bích Tống Nguyên. Trong lòng không khỏi “hừ” một tiếng. Cái bộ dạng thê thảm đó còn muốn đấu với tiểu Thủ trưởng ư?
Mày nói xem mày là cái gì chứ? Tiểu thủ trưởng có xem mày là đối thủ không? Về sau nên an phận một chút. Nếu không thì chị Bích Tú Hinh cũng không cứu nổi mày đâu. Thiệt là không biết lượng sức mình! Chịu thiệt đâu phải chỉ một lần. Tại sao mà không biết tỉnh chứ? Thiệt là ngu như heo!
Khi gặp Bích Tú Hinh thì cô vẫn còn mặc áo ngủ, còn chưa cài hết nút. Cặp tuyết lê săn chắc dầy đặn nhô lên sau lớp áo mỏng tanh. Chiếc váy chỉ che tới mông, để lộ ra cặp cHinh dài thẳng tắp, rất quyến rũ!
- Khụ khụ, chị Hinh, không phải chị đang dụ dỗ tôi phạm sai lầm chứ?
Đường Sinh xoa tay sau khi tiến vào.
- Người tôi lạnh, đừng có lại gần tôi, mắc công cảm lạnh đấy!
Hắn vẫn rất quan tâm chị:
- Không đành lòng để tôi đi à? Mới sáng sớm đã thức dậy tiễn tôi rồi sao?
Bích Tú Hinh căn môi liếc hắn một cái:
- Cậu không phải cũng múôn “hại” Uông Sở Tình đấy chứ? Đúng là đồ cầm thú.
- Sao lại nói thế?
Đường Sinh bĩu môi.
- Tôi vui vẻ chẳng lẽ người ta không vui vẻ à? Chuyện này miễn cưỡng đuợc sao?
- Ai mà dích vào Cậu thì sẽ chẳng tốt đẹp gì?
Bích Tú Hinh không không sợ người hắn lạnh, mà còn từ từ tiến gần:
- Chuyện ở Phượng Cậu thật sự không quan tâm nữa sao?
Lần trước đã bị hắn “lột” một cách thê thảm. bây giờ cũng chẳng phải e dè gì nữa. Vừa đến gần đã trèo lên cổ hắn, hương thơm nồng nàn!
Đường Sinh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Qua lớp áo ngủ mỏng manh, có thể cảm nhận được một cách mạnh mẽ sự hấp dẫn từ cô. Hắn nuốt nước miếng, đưa tay vào váy cô, nhéo mông cô:
- Sao mà không quan tâm được chứ? Nể mặt chị tôi phải quản chưa. Tôi không phải đã nói rồi sao? Có một số chuyện tạm thời chúng ta không thể nhúng tay. Chờ đến lúc cuộc chiến chống tham nhũng ở Phượng Thành kết thúc rồi tính.
- Xem ra tôi còn phải ở đây vài này, cậu đi mấy ngày?
Bích Tú Hinh thở dài. Đường sinh nói cũng chưa biết, còn phải xem tình hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.