Quyển 2 - Chương 325: Coi như không biết vậy (3)
Phù Trầm
20/03/2013
Tiếng nhạc tưng bừng hòa lẫn trong tiếng nói cười rôm rả đã khiến cho không khí trong đại sảnh của khách sạn Trung Hoài trở nên vô cùng náo nhiệt. Tưởng Lệ Vân và chồng đón tiếp hết lượt khách này đến lượt khách khác, bận tới mức không có thời gian mà ngồi nghỉ. Trên sân khấu i, người dẫn chương trình đang yêu cầu Liễu Tiểu Quyên và Toàn Binh kể lại quá trình gặp gỡ yêu đương của họ.
Ở phía dưới, anh em con cháu hai nhà đang cười nói ầm ĩ, còn ở mấy bàn thượng khách thì đều là các vị quan chức cán bộ có uy tín của thành phố Nam Phong.
Hôm nay ông cụ Liễu cũng đến, nhìn thấy cảnh như vậy cũng làm cho cụ hả lòng hả dạ vô cùng. Ông cụ có tuổi rồi nên đối với chuyện của lũ trẻ trong dòng tộc ông cụ không muốn quản nhiều nữa, ngay cả với anh con rể Đường Thiên Tắc cũng vậy, nếu không phải là tốt thì cũng là không xấu. Cũng có lúc mấy thằng con trai của ông nói nó vô tích sự, thế là bị ông mắng cho một trận, bảo rằng cho dù có vô tích sự đi nữa thì người ta cũng là quan, còn các anh thì sao?
Bình thường thì cũng chỉ có một mình Liễu Vân Huệ hay đến thăm ông cụ. Mặc dù ông cụ bênh con rể như vậy nhưng cũng đã có lúc ông thắc mắc với con gái rằng chẳng có ai làm quan mà lại chính trực như chồng nó, chẳng biết kiếm tiền chút nào.
Nhà họ Liễu có hai ông con rể, người con rể cả Dương Quảng Kỳ cũng là một trong những kẻ có tiền ở đất Nam Phong. Nhà họ Dương buôn bán vật liệu xây dựng, kiếm tiền dễ như trở bàn tay, vậy nên trong mắt Dương Quảng Kỳ thì Đường Thiên Tắc cũng chỉ là một tên quan nghèo, vì không kiếm được tiền thì làm quan cũng vứt đi, rồi đợi đến sau này không còn chức tước gì nữa xem có ai còn xem ra gì không.
Thêm vào đó, ngay cả nhà họ Liễu cũng vẫn luôn cho rằng ở đất Nam Phong này Đường Thiên Tắc ngoài cái danh tiếng ra thì chẳng còn làm được trò trống gì nữa, mà danh tiếng thì đâu thể mài ra mà ăn đúng không? Thử nghĩ xem, đến ngay cả một chút việc cỏn con mà ông ta cũng làm không nổi thì đúng là làm quan cũng phí!
Thế nhưng dần dần tất cả mọi người đều nhận ra rằng không phải Đường Thiên Tắc là kẻ vô tích sự mà chẳngqua là vì ông ta không chịu nịnh bợ đút lót mấy quan trên. Năm ngoái khi ông ta rời Nam Phong đi Giang Lăng thì người ta còn đồn nhau rằng chỉ có vài người đến tiễn ông. Thật ra thì không phải như vậy, chẳng qua là Đường Thiên Tắc không muốn phô trương nên đã lẳng lặng rời đi mà thôi.
Ông cụ nhà họ Liễu biết được chuyện đó đã từng phát biểu rằng, trong cuộc sống thì đúng là không cần phô trương, nhưng một khi vào chốn quan trường rồi thì càng phô trương càng tốt.
Thế nhưng con người Đường Thiên Tắc vốn hòa nhã điềm đạm và cũng chẳng ưa sự phô trương, vậy mà hôm nay cũng phải “mang theo cá đuôi giả của con cáo” trở về đây. Nguyên nhân của sự bất thường này không gì khác ngoài sự kìm nén chịu đựng suốt mấy năm nay, thêm vào đó tâm trạng của Đường Thiên đang thoải mái vô cùng vì sự thay đổi của cậu quý tử, vậy nên khi nghe nói bà xã đang chịu ấm ức ở nhà ông liền vội vã trở về xem như an ủi.
Nói thật ra thì phần lớn những người đến dự tệc hôm nay đều là do Chung Hoài Nhân mời đến. Chủ nhiệm Chung vốn là đại biểu cán bộ Tỉnh, khi ông đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm Ủy ban chính trị Pháp luật thì đã có mối quan hệ khá thân thiết với Đường Thiên Tắc. Hai năm trước ông ta lại theo lời khuyên của Đường Thiên Tắc mà tới Bắc Kinh, ngay sau đó thì được làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, cũng là Ủy viên dự bị Trung Ương, tiền đồ càng ngày càng rộng mở.
Nói đúng ra thì những quan chức có mặt trong buổi lễ hôm nay vốn dĩ đều có quan hệ khá thân thiết với Đường Thiên Tắc, chỉ có điều bình thường không thể hiện ra bên ngoài. Hôm nay được dịp tụ họp lại thì mọi người mới phát hiện ra là ở thành phố Nam Phong này mạng lưới quan hệ của Đường Thiên cũng dày đặc vô cùng.
Cha của Toàn Binh, ông Toàn Trường Phong cũng dẫn theo bà Lý Ngọc Mai đến bàn của mấy vị lãnh đạo này để chúc rượu. Vì không biết tình hình cụ thể mọi việc nên cả Đậu Vân Huy, Chung Hòa Nhân và các lãnh đạon khác đều đối xử với ông ta rất lịch sự, còn thân thiết bắt tay và hàn huyên khiến cho ông ta vô cùng cảm động. Thế là ông ta hứng lên lại tán hưu tán vượn với cả ông bà Liễu.
Liễu Vân Cương bản chất cũng là một người khoan dung độ lượng, thêm vào đó ông lại đang vui mừng vô cùng vì ông vốn không ngờ được rằng thế lực của em rể lạ mạnh như vậy. Còn bà Tưởng Lệ Vân cũng vì không bị mất mặt trước mọi người nên chẳng ai tính toán với nhà họ Toàn cả. Chỉ đợi đến khi Toàn Trường Phong đi rồi thì bà mới khẽ nói với chồng:
- “ Để cho họ mở mắt to ra mà nhìn xem rút cuộc chúng ta là ai, xem họ có còn dám ức hiếp Tiểu Quyên không?”
- “ Bà nói năng kiểu gì vậy? Ai ức hiếp nó? Ông thông gia chỉ là hơi quá cẩn thận thôi chứ cũng không phải loại người thích làm khó người khác, thêm vào đó con người của Toàn Binh rất tốt, Tiểu Quyên của chúng ta sẽ không phải chịu thiệt thòi đâu. Bà xem, tôi đã bắt nạt bà bao giờ chưa?”
- “Ông dám sao? Tôi sinh con đẻ cái cho ông, không phải công lao cũng là khổ lao, ông ức hiếp tôi xem con trai tôi có để yên không?”
Bà Liễu vui vẻ trò truyện với chồng, nhìn có vẻ tâm trạng đang rất hạnh phúc.
- “ Hôm nay tôi cảm thấy thật sự có lỗi với Huệ Vân, nếu không…Ôi!”
- “ Chúng ta nghĩ sơ suất quá! Ông xem hôm nay mới chỉ là một buổi tiệc đính hôn thôi mà đã mời tới hết các quan lớn quan nhỏ thế này, vậy đến khi Tiểu Quyên kết hôn thì sao? Liệu có còn ai đến nữa không? Trời ơi, tôi lo chết mất!
Đúng vậy! Hôm nay Liễu Huệ Vân chỉ đơn giản là muốn giúp anh hai giữ thể diện nên mới dùng thân phận của Thái tử phi để gọi điện cho Chung Hoài Nhân mời ông ta tới dự. Thế rồi ông Phó chủ nhiệm này tỏ như hiểu ý của Liễu Huệ Vân mà gọi tất cả các quan chức thân cận khác đến
Ai ngờ Đường Thiên Tắccũng lặng lẽ trở về, không những thế còn dẫn tới vị Phó chủ tịch Tỉnh đến dự. Thái tử cũng cần phải phô trương vậy sao?
Mà đáng chết nhất là cái tên tiểu tử thối Đường Sinh kia, không đâu lại mời tới một ông Phó bí thư Tỉnh ủy mà chẳng có ai biết mặt.
Hôm họp hội nghị Thường ủy, Phó bí thư Đậu Vân Huy đã kiên quyết đòi cắt chức Tần Quang Viễn, giờ nhớ lại thì có vẻ như là do Thái tử đã giật dây.
Thế nhưng vừa rồi Đường Thiên Tứ đã thú thật với Chung Hoài Nhân rằng ông ta và Đậu Vân Huy vốn dĩ không hề quen biết, như vậy thì ông ta là bạn của Tiểu thái tử Đường Sinh rồi. Chuyện này có vẻ khó tin nhưng lại là sự thật.
Đường Sinh không ngồi ở bàn lớn. Sau khi cho lái xe của mẹ về đón Đường Cẩn tới thì hắn cùng với Đường Cẩn, chị em nhà họ Cao và chị Trần cùng đến ngồi ở một cái bàn khuất trong góc. Dù sao hắn cũng mới chỉ là một tên tiểu tử, ngồi cùng bàn với các quan lớn thì người ta nhìn sẽ không được thuận mắt cho lắm.
Liễu Huệ Vân cùng chồng đứng dậy chúc rượu tất cả các vị lãnh đạo đã có mặt trong buổi tiệc. Dù gì thì cũng đều nhờ họ mà thiên hạ mới không thể xem thường mình, vậy nên không thể thất lễ với ai. Không có người ta, mình rút cuộc cũng chỉ là tên tướng chẳng có binh phù.
Đi một vòng, Đường Thiên và Liễu Vân Huệ đã tới bàn của ông cụ Liễu, khuôn mặt ông cụ hôm nay hồng hào phấn khởi là thường. Hóa ra ông con rể không vô tích sự như người ta vẫn nói, nó mời đến được toàn những kẻ có máu mặt thế này kia mà!
Vợ chồng chị cả Liễu Vân Chi và Dương Quảng Kỳ trước nay vốn xem thường Đường Thiên Tắc là tên quan có gan cóc tía, hôm nay thấy vậy bỗng nhiên trở nên vô cùng khiêm tốn.
Đường Thiên Tắc thì chẳng muốn cùng họ so đo tính toán làm gì, ông cười lấy lệ rồi đi tới bàn của anh cả Liễu Vân Trường và cậu em Lý Vân Phong.
Sắc mặt của Liễu Vân Phong và vợ Trần Trinh Liên là khó coi nhất. Bình thường hai người họ luôn quở trách anh rể là kẻ vô tích sự, chẳng giúp em út được chuyện gì, vậy nên hôm nay hai người họ không biết nên giấu mặt vào đâu. Liễu Vân Phong run run cầm chén rượu nói với anh rể:
- “- Anh rể, chuyện quá khứ...”
Đường Thiên Tắc nghe vậy liền cười:
- “ Trong quá khứ có chuyện gì sao? Chú nói câu nữa là làm chị chú khóc đấy, lúc đó để xem tôi có xử chú không?”
- “uh…vậy thôi em không nói nữa. Anh rể, chén rượu này em và Trinh Liên xin kính anh.”
Liễu Huệ Vân hai mắt đỏ hoe, không nói gì mà chỉ đứng nhìn em trai và em dâu uống hết chén rượu. Cậu em trai của bà tính khí ngông cuồng tự phụ, vốn chẳng bao giờ xem ai ra gì, có tuổi rồi mà vân chưa sửa đổi được, đành phải để cho nó từ từ tỉnh ngộ ra thôi. Lúc này Liễu Vân Phong nói:
- “ Chị , em…”
Người mà Liễu Vân Huệ giận nhất chính là ông ta. Nếu không phải tại ông ta ở nhà cứ ra lời miệt thị Đường Thiên thì mối quan hệ giữa chồng bà và cả nhà họ Liễu đã không trở nên như vậy. Cho nên đến giờ bà vẫn chưa nguôi được giận, trợn mắt mà hỏi cậu em trai:
- “ Trong mắt cậu còn có người chị này sao? Có sao?”
Liễu Huệ Vân nói như vậy khiến cho Liễu Vân Phong cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Vì sao à? Tại vì ông ta quá hiểu tính khí của chị mình. Nếu như Liễu Vân Huệ mà không nói gì thì mới đáng lo vì như vậy chứng tỏ trong lòng bà đã không còn coi ông ta ra gì, nay bà nổi giận như vậy tức là bà chuẩn bị tha thư cho ông ta rồi.
Liễu Vân Phong dày mặt nói:
- “ Chị, em biết là chị thương em nhất mà. Ngày mai em tới nhà chị...”
- “Thôi, tôi chán cậu lắm rồi, tốt nhất là đừng đến nhà tôi.”
Liễu Vân Huệ trợn mắt nói rồi quay sang phía chồng:
- “Chúng ta đi, không cần để ý đến cậu ta.”
Thật ra khi nói như vậy thì trong lòng Liễu Vân Huệ đã tha thứ cho em trai rồi. Mẹ bà mất từ sớm, trong nhà có Liễu Vân Phong là nhỏ nhất nên ai cũng thương, giờ xem ra là được chiều quá hóa hư rồi.
Lúc này Tiểu Mị đột nhiên đứng lên nói:
- “- Bác hai,bác có thể không cần cha cháu nhưng nhất định phải cần cháu.”
Con tiểu nha đầu mười sáu tuổi này đẹp y như mẹ nó vậy, nói xong lại còn chạy ra nắm chặt lấy tay Vân Huệ làm bà không kìm được nước mắt. Bà nhẹ nhàng xoa đầu cô bé nói:
- “- Cần chứ, tiểu nha đầu thích đến nhà bác lúc nào cũng được, bác sẵn sàng hoan nghênh, còn nếu cha cháu đến thì đừng mong có cơm mà ăn.”
Liễu Huệ Vân nói vậy làm cho Liễu Vân Phong xấu hổ vô cùng. Chị gái ông vẫn yêu thương ông biết nhường nào!
Cùng lúc đó thì Đường Sinh cũng đi lại. Hắn chỉ dám đi một mình chứ ngại không dám dẫn theo Đường Cẩn. Dù sao thì quan hệ cũng chưa được tới cái mức phải dẫn ra giới thiệu, hơn nữa hôm nay lại có cả cha hắn và biết bao người ở đây nên hắn cũng không dám. Mọi người nhìn thấy hắn đi tới thì đều chú ý, dù sao mấy ngày này hắn cũng quá nổi bật rồi.
Hắn vừa bước tới gần đã nắm chặt lấy tay mẹ nói:
- “Không khí hôm nay rất vui nên mẹ cháu có phần không khống chế được cảm xúc, mong ông ngoại, cậu mợ và mọi người không để bụng. Phải nói rằng mẹ cháu đây là một người phụ nữ vô cùng kiên cường, gặp phải uất ức gì đều giấu trong lòng cắn răng chịu một mình, điều này với tư cách là con trai của mẹ cháu hiểu rất rõ.”
Lời nói của hắn đã làm cho nhiều người rơi nước mắt.
Mắt của Đường Thiên Tắc đã ngấn nước mắt, ông nắm chặt tay vợ, bà xã ơi, mấy năm nay để bà chịu thiệt thòi rồi!
Đường Sinh thấy vậy liền biết rằng nếu hắn tiếp tục nói thì sẽ làm cho tất cả mọi người đều khóc, vợ chồng ông bà Liễu cũng đã tiến lại gần phía hắn, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn hắn…?
- “- Mẹ cháu đúng là rất kiên cường, có một lần bà đi bệnh viện để tiêm mà không hề khóc!”
Trời ạ, câu nói này đã làm không khí bi thương vừa nãy hoàn toàn biến mất, mọi người cười ầm lên còn Liễu Vân Huệ thì giơ nắm đấm về phía con trai:
- “Tiểu tử thối, dám đem mẹ ra làm trò cười à? “
Thế rồi bà cũng cười, đám mây đen bao phủ nhà họ Liễu bấy lâu cũng theo đó mà tan như mây khói.
Liễu Vân Cương thừa lúc đó nói:
- “ Hôm nay là lễ đính hôn của Tiểu Quyên, mọi người đều lên phát biểu cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi nhà em thôi đấy Vân Huệ.”
Thế là mọi người ở dưới bắt đầu la lên yêu cầu “ cô Hai” lên phát biểu. Đường Sinh lúc này mới giơ tay ra ngăn:
- Phản đối,tâm trạng mẹ cháu đang rối bời thế này không lên được đâu, còn cha cháu thì mở miệng ra là nói chuyện chính trị, sợ làm không khí mất vui. Thôi, cái nhiệm vụ vất vả này cứ giao cho cháu đi.
Đường Thiên Tắc và Liễu Vân Huệ đều mỉm cười, con trai đúng là càng ngày càng hiểu chuyện. Đúng thật là trong trường hợp này nếu để cho hai người họ lên nói thì không được thích hợp cho lắm, Đường Sinh thì khác, mọi người đều đang vỗ tay cổ vũ cho hắn.
Dưới ánh mắt chăm chú của hàng trăm người ngồi trong đại sảnh, Đường Sinh bỗng dưng đã thành nhân vật chính của buổi tiếc. Hắn tự tin ung dung bước lên lễ đài.
Phía dưới vỗ tay rất nhiệt liệt, ngay cả hai ông cán bộ Tỉnh ủy Chung Hoài Nhân và Đậu Vân Huy cũng vỗ tay.
Đường Sinh lên lễ đài và nhận mic từ tay người dẫn chương trình xinh đẹp. Lúc này Toàn Binh và Tiểu Quyên đang đi chúc rượu ở các bàn, nghi thức mở màn đã kết thúc từ lâu, giờ là lúc thích hợp cho việc nói đôi điều và hát hò nhảy múa.
- “ Ừm, âm nhạc chờ cho một chút, chuẩn bị giúp tôi bài Vạn dặm đường tình. Hôm nay tôi thay mặt cho cha mẹ tôi lên gửi lời chúc mừng tới chị Tiểu Quyên, không chỉ là chúc bằng lời mà tôi còn muốn tặng một bài hát, xin mọi người một chàng vỗ tay cổ vũ.”
Mọi người lại nhiệt liệt vỗ tay. Đường Sinh lại e hèm lên một tiếng rồi tiếp:
- “ Đầu tiên, mọi người có mặt hôm nay ở đây là để chúc mừng Tiểu Quyên và Toàn Binh, chúc hai người sẽ yêu nhau đến răng long đầu bạc. Thứ hai là tôi xin thay mặt nhà bác và cha mẹ tôi cảm ơn tất cả các vị lãnh đạo, các vị quan khách, các công dân của nền kinh tế Xã hội Chủ nghĩa, các anh các chị và các em vì sự hiện diện ngày hôm nay.”
Phía dưới lại vỗ tay như sấm, đến Đường Thiên Tắc và Liễu Vân Huệ cũng vỗ tay cổ vũ cho con trai:
- “ Anh à, con chúng ta lớn thật rồi.”
Đường Sinh lại chuyển ngay chủ đề nói:
- “Tại sao lại phải là tôi lên phát biểu mà không phải là ngài thư ký Đường hay bà trưởng phòng Liễu? Tôi xin giải thích một chút. Như mọi người biết, hôm nay là ngày đại hỷ của chị Tiểu Quyên, nếu để cha tôi lên phát biểu thì tôi sợ ông nói không khéo lại biến buổi tiệc đính hôn này thành cuộc họp thường vụ…”
Mọi người ngồi dưới bắt đầu phá ra cười, Đường sinh đợi mọi người yên lặng rồi tiếp:
- “Thực ra cha tôi không được hài hước cho lắm. Người làm quan mà, cần phải nghiêm túc, cần phải cẩn thận chứ cứ nói cười toe toét cũng không được. Cha tôi đặc biệt không thích luồn cúi, có thể nói là một vị quan chí công vô tư, thế nhưng sao hôm nay bỗng nhiên ông lại mời nhiều vị lãnh đạo tới dự buổi tiệc này vậy? Để tôi tiết lộ thêm một chuyện. Thực tế thì cha tôi cũng thích tụ tập bạn bè chè chén lắm, thế nhưng từ khi lấy được cô em gái của thần tài nhà họ Liễu thì tự nhiên lại sinh ra cái bệnh hay xấu hổ.”
Người ngồi phía dưới lại được dịp cười ầm lên.
- Hôm nay nghe nói nhà bác Liễu của tôi đây tổ chức hỷ sự cho con gái, cha tôi mừng lắm, liền mượn cơ hội này mời bạn bè thân thiết đến uống rượu. Bác Liễu được mệnh danh là thần tài nên chắc tiền không thiếu, đây lại là người nhà chúng tôi nên xin mọi người cứ tự nhiên.
Vậy ra đây là nguyên nhân mời khách à? Hơn một trăm người ngồi trong đại sảnh đều cười ầm lên. Đường Sinh hô lên một tiếng: Nhạc!
Thế là nhạc nổi lên, vũ công trên lễ đài cũng bắt đầu nhảy.” Con đường tình yêu dài hàng vạn dặm, chúng ta cùng phải vượt qua…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.