Quyển 2 - Chương 439: Dẫn Đoan Mộc Yên đi gặp cư sĩ
Phù Trầm
21/03/2013
Đã thống nhất tối nay sẽ gặp cư sĩ Giang Lăng, buổi chiều Vương Tĩnh liền liên hệ với vị đại văn sỹ Giang Lăng này, sau đó thông báo cho Đường Sinh.
Khoảng 6h30 Đường Sinh đợi Đoạn Mộc Yên ở cổng trường, Đoạn Mộc Yên đến mà trên người không thấy mang cặp sách, vì đi hẹn hò mà nên hôm nay phá lệ không mang cặp về nhà nữa. Trong lòng Yên có ấn tượng tốt không nói nên lời đối với Đường Sinh, chính hắn đã thay đổi tình trạng hiện nay và cuộc sống của nhà Đoan Mộc.
Ngoài ra thời gian chơi cùng với Quan Đậu Đậu đã nghe cô ta kể rất nhiều chuyện về Đường Sinh, làm cho ấn tượng của cô đối với Đường Sinh càng thêm sâu đậm. Cá tính của Đậu Đậu rất bộc trực. Lúc cô ta coi bạn là bạn thân thì chuyện riêng tư gì cô cũng đều nói ra hết. Thậm chí cô ta còn nói cả việc Đường Sinh ôm cô ta và Đường Cẩn ngủ cùng giường nữa. Cả việc rất mất mặt là Đường Cẩn và cô ta thường xuyên lấy cái đó của hắn ra làm trò chơi nữa.
Tất cả chuyện này phần nào làm tổn thương tinh thần của Đoan Mộc Yên. Có mấy lền bị Đậu Đậu lôi lên mạng xem những sản phẩm phim người lớn của Âu Mỹ và một số nước có đảo. Đậu Đậu bình xét hàng Nhật đẹp nhất, kỹ thuật tuyệt vời, kiểu cách mềm mại, tinh tế có khả năng quyến dũ trái tim đàn ông nhất…Nếu nói Đoan Mộc Yên sa đoạ thì kẻ đầu sỏ chính là ma nữ Đậu Đậu. Cô ta là người dẫn đường cho người bạn ngây thơ, trong sáng Đoan Mộc Yên, khiến cô tiếp xúc với một tầng lớp khác .
Nhưng Đoan Mộc Yên cũng có ca tính riêng của mình, kiến thức thì kiến thức, thực sự muốn cô làm theo cô biết rằng mình không làm được.
Trong đầu cô đã từng tưởng tượng qua việc Đường Sinh và Đậu Đậu hoặc Đường Cẩn ở bên nhau cũng có khả năng giống kiểu làm tình bên trong phim người lớn đó. Những ngày chơi ở Ảo Thủ Quán, cũng gặp tình cảm mạnh mẽ của Chu Tiểu Thường và Lục Tú Tú. Trông thấy cuộc hẹn hò của Dật Phong và Tiểu Bàn. Điều khiến cô không còn lời nào để nói nữa là việc Tiểu Nguỵ ‘tự sướng’, gã rên lên sung sướng rồi phun cái đó lên tường. Tất cả những sự việc này đều có tác dụng đẩy mạnh sự phát triển của Đoan Mộc Yên, cô dần dần trưởng thành.
Mặc dù bạn học Yên chỉ có 16 tuổi nhưng cũng đã chớm yêu, Đường Sinh có khí phách hơn người lúc ở hội Điền kinh của trường. Cô đã bị tư thế oai hùng của anh ta lúc đó chinh phục rồi. Hình tượng người thanh niên anh tú tràn đầy sức hút nam tính đã khắc sâu vào trong trái tim của cô, căn bản là không thể xoá bỏ được.
Đoan Mộc Yên không phải là kiểu con gái thông minh đặc biệt, cô chỉ chăm chỉ, cố gắng, cái đầu cô phản ứng không bằng Đường Cẩn và Đậu Đậu. Dường như vô hình trung đã ứng theo cậu tục ngữ ‘Ngực to thì ngốc’ kia vậy. Đương nhiên chỉ có phản ứng của cô ấy là hơi chậm một chút thôi, chứ suy nghĩ nhiều thêm chút thì cô cũng nghĩ ra được.
Lên xe taxi rồi Đường Sinh nói địa điểm cho tài xế rồi mới nói với Đoan Mộc Yên:
- Có cảm giác bị tớ lừa gạt không?
- Tớ chả sợ!
Yên trả lời rất nhỏ nhẹ, đôi mắt đẹp liếc nhìn hắn một chút rồi lại lẩn tránh, thực sự thì trong lòng đang rất hoang mang rối loạn.
Đây coi là lần hẹn hò đầu tiên với Đường Sinh sao? Trong lòng cô dường như đã mong đợi từ lâu lắm rồi, giờ khắc trở thành hiện thực này lại có chút sợ.
Đường sinh rất tự nhiên nắm lấy tay của cô và nhỏ giọng nói:
- Hôm nay cậu cần giả làm bạn gái của tớ, đừng để lộ ra đấy.
Yên càng bị căng thẳng hơn nhưng vẫn gật gật đầu, muốn rút tay ra nhưng lại bị nắm rất chặt không thể rút ra được.
Ở Giang Lăng có một nhà thơ văn thường tụ họp ở chỗ gọi là Tử Dạ Hiên. Chủ của Tử Dạ Hiên là một phụ nữ, một phụ nữ đẹp trên dưới 30 tuổi tên là Lữ Hồng. Cô ấy là một người phụ nữ rất tao nhã lịch thiệp nhưng cô lại ngồi trên đùi của cư sĩ Giang Lăng, quấn lấy cái cổ của hắn.
Gian phòng đơn lịch sự của Hiên đều có hình thức nhỏ, mọi người đều ngồi xếp bằng quay lại cái bàn ở giữa trung tâm rồi ăn uống. Nghệ thuật trà, rượu ở đây khá được coi trọng, chiếc bàn Hồng Lê Mộc ngắn chân rất có vị cổ xưa, trên tường treo bức giả tranh chữ của danh nhân. Nói chung cũng làm nên một phần vị đậm đặc của nhà dòng dõi Nho học. Trong miệng Vương Tĩnh ngậm điếu thuốc độc chiếm chiếc bàn mặt đông, mặt Nam là nhà báo nổi tiếng của báo Nhật An Phong An, chiếm giữ mặt Bắc là cư sĩ Giang Lăng và người phũ đẹp Lữ Hồng trong lòng của hắn. Thực ra đây chính là nhà của cư sĩ Giang Lăng, hắn sống chung với Lữ Hồng mấy năm rồi.
Lữ Hồng mở Tử Dạ Hiên này cũng là chủ ý của cư sĩ Giang Lăng, tiền kiếm được cũng chính là tiền của nhân sĩ văn thơ hơn nữa cũng kiếm được kha khá.
Hai người bọn họ mặc dù chưa từng có giấy kết hôn nhưng cũng đã có con riêng, đứa nhỏ lại vất cho bố mẹ của Lữ Hồng nuôi dưỡng chứ không ở trong thành phố.
Lữ Hồng thanh lịch xinh đẹp, dịu dàng tinh tế, trên trán ngưng đọng một nét quyến rũ xinh đẹp. Cô mặc chiếc váy ngắn co dãn quấn mông, hai chân mặc chiếc quần tất đen để sang một bên. Cô cũng ngậm thuốc, bởi vì trong phòng đơn của Hiên rất nóng nên cô chỉ mặc chiếc áo ba lỗ. Điều này đặc biệt gây sự chú ý của mọi người, cái đầu ti nhô ra một cách tự nhiên và cả bộ ngực trắng muốt cũng lộ rõ. Cô không mặc áo lót trong vì cô thường có thói quen như vậy, một người thanh lịch, tao nhã nhàm chán.
Cô cùng tình nhân cư sĩ giống nhau cá tính rất văn minh, tiến bộ. Năm đó lúc Vương Tĩnh quay mấy tập sau của phim “ Tam Ẩn Lục” cho bọn họ, thì đại kí giả An Phong đã gọi đến một diễn viên phụ đến đóng vai nhìn trộm vợ chồng nhà thơ văn ân ái. Cư sĩ và Lữ Hồng làm chuyện đó trong phòng còn người khách nhìn trộm ở bên ngoài thì vừa nhìn trộm vừa ‘tự sướng’. Cảnh kết là hai người đàn ông đồng loạt phun ra nhưng lúc xuất bản “Tam Ẩn Lục” thì một số cảnh như thế này thì không công khai cho mọi người biết. Vì như thế có cái gì đó hơi quá, nhưng xuất bản ở nước ngoài không có chút tóm lược nào, đem hàng bán ở một số nơi xa như Âu Mỹ, Đông Nam Á, HongKong, I-ta-ly-a, Đài Loan.
- Cái tên tiểu tử Đường Sinh lẽ nào là bạn trai của cô?
An Phong thẳng thắn hỏi Vương Tĩnh, đầu năm 05 anh ta bị cư sĩ trấn áp rồi, tự nói rằng mình đã trở thành chồng của Ninh Hân rồi. Với tĩnh cách của Ninh Hân mà nói cả đời này mình cũng không có cơ hội rồi, lúc trước lại nói Vương Tinh cũng là vợ chồng rồi đó, anh em nhà anh hết hi vọng rồi còn gì, đối với chúng tôi mà nói cô ấy không phải là một người con gái mà chỉ là một “người anh em” mà thôi.
- Phải hay không thì đã làm sao?
Vương Tĩnh cầm điếu thuốc gõ tàn thuốc đi,
- Lão cư sĩ đã nói với anh rồi, và tôi cũng đã nói qua với các người rồi, tôi thích những chàng trai trẻ tuổi và mạnh mẽ. Anh xem, hai người các anh xem, người này còn xấu hơn người kia. Nếu không phải nhìn quen rồi thì tôi cũng chả nuốt nổi cơm.
Lữ Hồng nhếch miệng cười,
- Nói thế nào nhỉ? Chàng trai trẻ đó rất đẹp trai hay sao? Mà người anh em Vương Tĩnh lại thích thiếu niên đẹp à!”
Anh Tĩnh, chính là Vương Tĩnh chính là biệt danh của bọn họ trong cái vòng tròn này, vì thế nên gọi cô ta là “anh Tĩnh”
An Phong thở dài
- Hẳn là Vưỡng Tĩnh thích kiểu đó rồi, tên tiểu tử đó thật lợi hại hình như quan hệ với Ninh Hân cũng rất tốt.
Cư sĩ Giang Lăng cười cười, nhìn ông ấy chắc khoảng chừng 50 tuổi, có khi còn hơn nữa. Đỉnh đầu hơi hói, hai bên tóc trên đầu lốm đốm trắng. Lúc cười lộ ra hàm răng trắng dày đặc, người thì hơi gàn dở nên tướng mạo cũng xấu. Nhưng có một phần khí chất thanh tao lịch sự, hoạt bát.
Tên chính thức của hắn là Ngũ Xuân Nguyên, năm đó lúc bị người ta cách chức vẫn là cán bộ cấp sở. Bây giờ thì chắng là cái gì cả. Dựa vào Tử Dạ Hiên để sinh sống, vừa vì sở thích chơi tranh chữ cổ, kiến thức địa lí, chính là tuỳ tiện làm một viên chức ở Văn Quán không để ý đến chút tiền lương mà lại thích không khí xung quanh đó.
- Không phải tên đó hôm qua đi xem địa khí và truy bắt hung thủ với chi đội trưởng Ninh sao? Đã có kết quả chưa?
Ngũ Xuân Nguyên hỏi Vương Tĩnh
- Có rồi, đã bắt người rồi nhưng không phải giống kiểu chúng ta sợ cướp của giết người, mà hình như có chút vị nghĩa hiệp đạo lí!
An Phong cũng nói:
- Buổi sáng tôi cũng đã gặp tên Đỗ Tiểu Ngũ đó rồi, dáng vẻ rất kiêu ngạo, điên cuồng nhưng mang chính khí trong lòng không giống kẻ xấu.
Ngũ Xuân Nguyên thở dài nói:
- Bắt rồi thì tốt, cái miệng bỉ ổi này của tôi không cẩn thận đã để lộ ra bí mật nên đã hại chết hai tên côn đồ.
Nghe lời này của hắn ta dường như là tự hạ thấp, tự chế giễu bản thân mình nhưng thực chất cũng là tự tâng bốc, mạng của hai tên côn đồ rất đáng tiền sao? Chết rồi mới tối chứ?
Lúc này điện thoại của Vương Tĩnh reo lên,
- Đường Sinh đến ngoài Tử Dạ Hiên rồi, tôi đi đón anh ta vào đây, chị Hồng, rượu và thức ăn dọn lên được rồi đấy.
Rất nhanh Đường Sinh cùng Đoan Mộc Yên đi vào, Vương Tĩnh để bọn họ giới thiệu lẫn nhau. Hôm nay Đường Sinh đã nể mặt An Phong và đã bắt tay với anh ta, hơn nữa còn nhẹ giọng gọi An Phong. Người này không tầm thường dường như không phải là nhân vật mà bản thân có thể đắc tội, không hiểu có thể chơi được với nhau không?
Lúc Đường Sinh gặp cư sĩ Giang Lăng Ngũ Xuân Nguyên cũng không có thái độ thất vọng gì. Cái kiểu tự do phóng đãng của hắn vẫn là hợp với tác phong của một nhân vật kỳ lạ. Người phụ nữ đẹp tên Lữ Hồng trong lòng hắn với đôi mắt tuyệt đẹp, lúc nhìn sang Đường Sinh lại có thể kích động được hắn.
Diện tích của cái bàn cũng không nhỏ, sáu người ngồi ở bốn bên. Đường Sinh và Yên ngồi ở phía Tây, đối mặt với Vương Tĩnh ngồi ở phía Đông. Giầy dép đều bỏ ngoài cửa, lúc đó đều ngồi lên chiếc chiếu, Đường Sinh ngồi xếp bằng và Yên cũng thế nhưng con gái ngồi xếp bằng là thiếu lễ độ nên cô liền gấp chân rồi ngồi lên.
Rượu là rượu Mao Đài, không phải là rượu ủ lâu năm nhưng cũng được coi là rượu thật. Món ăn cũng rất tinh xảo, Lữ Hồng luôn nhìn Đường Sinh, trong miệng hơi có tiếng chậc chậc phát ra.
Vương Tĩnh liền cười nói:
- Đường sinh, tôi long trọng giới thiệu cho cậu một chút, đây là Lữ Hồng, là Phan Kim Liên của đời này, đặc biệt dâm đãng. (Phan Kim Liên là nhân vật trong tiểu thuyết Thủy Hử của nhà văn Thi Nại Am, và cũng là nhân vật trong truyện Kim Bình Mai của Tiếu Tiếu Sinh. Phan Kim Liên vốn tính lẳng lơ)
Phù, tâm hồn thiếu nữ ngây thơ như nai của bạn học Yên đâu đã nhìn thấy cái tình cảnh này? Chỉ nép bên Đường Sinh giống như con chim nhỏ dựa vào người.
Đường Sinh cười cười, lại lần nữa bắt tay Lữ Hồng, tay người phụ nữ này mềm mại, trắng trẻo, cuối cùng cũng coi như rất tuyệt
- Chào chị Kim Liên.
Lữ Hồng cười khanh khách, cười run rấy cả người, cái thứ to lớn trước ngực cô cũng rung lên. Cái đầu ti lộ ra quá kích mắt rồi, bạn học Yên đều không dám nhìn cô ta.
- Ừ, đẹp trai như anh cũng tốt, anh lúc nào cũng có thể quyến rũ tôi. Tôi vừa nhìn thấy anh đã ưng mắt rồi, tôi và Lão Ngũ không có đăng kí kết hôn, ông ta không quản được đâu.
Lữ Hồng mạnh dạn pha trò làm cho bầu không khí ở đây trở nên hoà hợp hơn, trong lúc nói còn dùng ánh mắt quyến rũ Đường Sinh, quả nhiên là một người phụ nữ lẳng lơ.
An Phong chép môi
- Tiểu Đường à, đừng có nghe cô ta dụ dỗ, tôi đã dụ dỗ cô ta bốn năm nồi nhưng không có lấy một lần thành công ngược lại còn để cô ta trêu đùa rất thảm hại. Người phụ nữ này của Ngũ cư sĩ quá xảo quyệt, người bình thường thực sự là đấu không nổi với cô ta, cậu còn trẻ nên cẩn thận một chút.
Hắn nói rồi liếc nhìn người thiếu nữ xinh đẹp Đoan Mộc Yên và nói:
- Lão Văn lẳng lơ nhất định là đã để ý tới người bạn gái nhỏ của cậu rồi, anh ta nhất định là lấy già đổi trẻ đây, bạn tiểu Yên vẫn còn là một học sinh thuần khiết, đừng có mà bị vào tròng nhé.
Ngũ Xuân Nguyên thật sự có nhìn chăm chú vào Yên,
- Có câu nói quân tử yêu gái trẻ, người anh em rất có mắt nhìn người, không hổ là người anh em của tôi!
Ý nghĩa sắc bén ẩn chứa trong lời nói của hắn ta Đường Sinh nghe đều hiểu nên đã ôm bạn học Yên vào lòng cười nói:
- Các cô gái trẻ đều có những nét đáng yêu riêng, hôm nay đến là muốn làm quen với cư sĩ, lời nói của những người mới quen thì không thâm sâu. Cư sĩ rất tâm đắc đối với kiến trúc địa lý, toà chung cư cao cấp Cửu Ngũ tại ngõ Lão Đường kia có gì kì lạ không?
- Ha ha, kì lạ thì chưa nói tới, giàu có đến thân toả ra mùi tiền. Tấm lòng không đủ bao la thì kiến thức chưa hẳn đã uyên bác, sống ở toà biệt thự cũng chưa hẳn có thể đổi vận. Đồ đạc chẳng qua cũng chỉ là cái hưởng thụ nhưng trong lòng không tránh khỏi có một số cách nghĩ khác, mọi người nói, ai mà không muốn làm Hoàng Thượng chứ?
Đường Sinh cười nói:
- Nhân gian còn nhiều người được hưởng thụ giống như Hoàng Đế. Năng lực của từng người khác nhau, dã tâm cũng khác nhau. Muốn chỉ là muốn thôi chứ mộng tưởng và hiện thực cách nhau rất xa. Như là một đường lạch trời không nhìn thấy vắt ngang, có mấy người có thể vượt qua, đúng không?
- Ha ha, anh bạn nhỏ tương đối hiểu đạo lí, nói chuyện với cậu trong lòng tôi thấy rất khoan khái. Hồng nương, đem chút đặc sắc của chúng ta để chiêu đãi khách đi.
Lữ Hồng mỉm cười gật đầu, hai tay vừa vỗ thì cửa lầu mở ra và năm người thiếu nữ đẹp đi vào, toàn là sườn xám cổ, chỉ là trước người khoác thêm cái khăn nữa, mập mờ che đi phần ngực. Cái nhũ hoa cũng lộ ra khá tự nhiên, An Phong liếm môi.
Đường Sinh và Yên lần đầu tiên nhìn thấy, kiếp trước hắn cũng đã từng lăn lộn hai năm ở Giang Lăng, cũng chưa từng ghé qua Tử Dạ Hiên cho nên cũng không rõ lắm.
- Anh Sinh, đây là dịch vụ đặc biệt của Tử Dạ Yên. Ở đây có một danh mục tên là tiên nương tiếp rượu. Bọn họ đều là con gái nhà lành, “ngọn núi” căng mọng, sữa tươi tiết ra. Tuyệt đối thuần khiết, uống một ly rượu ngon, nhấp một ngụm sữa tươi, thanh tâm thông suốt, bổ thận tráng dương, cậu chọn trước một cô đi?
Đường Sinh rối rắm, không phải chứ? Hưởng thụ thế này quả nhiên hoành tráng. Nhưng sau lưng lại bị Yên véo chặt, đôi mắt đẹp đang lườm xéo hắn.
Vương Tĩnh đứng dậy cười khanh khách,
- Để tôi chọn giúp Đường Sinh môt cô, đến Tử Dạ Hiên không hưởng thụ thì coi như là công cốc rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.