Quyển 3 - Chương 665: Đây là quy định gì thế này?
Phù Trầm
21/03/2013
Sở dĩ Đường Sinh đến trụ sở chính Sắc Hinh là để xem xem tình hình về “Phòng của chủ nhiệm Đường” là như thế nào, cái phòng thư ký muốn phục vụ bản thân này cần phải được chú ý, tốt xấu lẫn lộn là không thể được, Trần Khiết gửi tin nhắn nói tất cả đã được sắp xếp xong rồi, Đường chủ nhiệm đến thị sát chút nhé.
Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Đường Sinh có mặt ở trụ sở chính Sắc Hinh, còn về trường học thì dù chỉ nửa ngày hắn cũng không muốn đến, thường xin nghỉ ốm dài ngày.
Cụ thể là mấy giờ Đường Sinh đến Cam Tịnh và Trần Khiết cũng không được rõ, chưa đợi được Đường Sinh đến thì chủ quản họ Lý của bộ tổng hợp hậu cần đã đến rồi. Đó là một người đàn ông khoảng ba năm ba sáu tuổi, cũng có chút dáng vẻ giả lãnh đạo, giắt tay sau lưng bước vào phòng chủ nhiệm Đường.
Từ trước đến giờ hắn không thể hiểu nổi cái phòng chủ nhiệm Đường này là để làm gì vậy? Để đánh bài à? Chưa bao giờ nghe thấy tin tức gì, hay là bị nhầm rồi nhỉ?
Vị chủ quản họ Lý này trước kia là một chủ quản có tiếng ở trụ sở chính của tập đoàn Đông Thái, vì làm việc chăm chỉ lại cẩn thận tỉ mỉ, có tài xuất chúng, cho nên lần này được Loan Nghệ Mỹ giới thiệu đến trụ sở chính của Sắc Tường. Loan Nghệ Mỹ cũng luôn là người nắm quyền hành về nhân sự trong công ty Đông Thái, cách nhìn người và dùng người của cô rất chuẩn xác, Đông Thái có thể tồn tại và phát triển lớn mạnh như vậy ở Thanh Cương thì không thể không không kể đến khả năng tổ chức của Loan Nghệ Mỹ
Cho dù sau khi trụ sở chính Sắc Tường thành lập thì Liễu tổng và Loan tổng cũng không phải là nhân vật có thế lực mạnh nhất, nhưng trong hệ thống cơ cấu thì là vẫn là lấy công nhân viên chức cũ của Đông Phong là chủ yếu, một số nhân viên mới được tuyển dụng đều là ở vị trí cấp dưới của họ. Do vậy, tổng giám đốc Sắc và tổng giám đốc Hinh cũng không có ý kiến gì, họ không xem trọng chuyện này, với họ thì chỉ cần anh có năng lực thì anh làm chủ tịch hội đồng cũng được, ngay chính em ruột của Tú Hinh cũng chỉ là một chủ quản cấp trung mà thôi.
Chủ quản Lý cố ý đến xem căn phòng lớn mà Cam -Trần hai vị trợ lý này chiếm đóng, theo kế hoạch ban đầu của trụ sở chính thì nơi này là phòng họp hội nghị, nhưng bố cục nội thất được thiết kế trong phòng làm phòng nghỉ ngơi sẽ phù hợp hơn, như vậy sẽ gây ra tranh chấp. Ai ngờ được là chỉ trong nháy mắt đã bị hai vị trợ lý tổng giám đốc bá chiếm mất rồi, thế là thế nào nhỉ? Ma mới lại bắt nạt ma cũ của Đông Thái sao?
Cũng không nhất thiết là phải dành bằng được căn phòng này, chủ yếu là chủ quản Lý cho rằng người mới có hành vi khiêu khích với người cũ mà Đông Thái điều đến.
Hắn đi quanh gian phòng họp và phòng của phó trưởng ban thư ký, hắn còn vào cả phòng của trưởng ban thư ký
- Ái dà… cô Trần thiết kế xa hoa quá đi mất? Định mở trung tâm nghỉ dưỡng và vui chơi giải trí ở đây đấy à? Nhìn cái sô pha này mà xem, là da thật đấy, bàn làm việc này là gỗ chắc đấy, tất cả đều sang trọng quá!
Cam Tịnh ngồi ở vị trí của mình cũng không để ý gì đến anh ta, vẫn tiếp tục xem lý lịch, học lực… của hơn mười trợ lý thư ký mới
Trần Khiết thì khoanh tay trước ngực với vẻ hùng hổ, vênh mặt, trong đôi mắt đẹp ấy tỏ vẻ xem thường.
- Sao vậy? Ghen ăn tức ở à?
- Này, không phải thế đâu, tôi cho rằng xa xỉ quá cũng không thể hiện được năng lực của hai trợ lý, nói cách khác thì đây là thói lãng phí. Tóm lại số hóa đơn dùng cho việc trang trí này tôi sẽ không bao giờ ký đâu, có thể vào được trong phòng này hay không còn phải xem xét đấy?
Chủ quản Lý cười mỉn nhưng trong ánh mắt hàm chứa chút gì đó không hài hòa, hắn đúng là đến khiêu chiến đây mà, nhưng hắn nắm trong tay quyền lực chỉ là tất cả đồ văn phòng phẩm trong công ty, sửa chữa trang trí. Hễ thuộc về của cải vật chất, bao gồm cả cỡ xe nhỏ liên doanh chế tạo vân vân tất cả đều do hắn quản lý, hắn không ký tên thì những chi phí này sẽ không được thanh toán, cho nên chủ quản Lý rất tự tin phô trương thanh thế ở đây.
Trần Khiết nghiến răng hậm hực, cô chặn ngang chủ quản Lý
- Làm gì vậy? chủ quản Lý tôi nói cho anh biết, trong này có vật dụng cá nhân của tôi và trợ lý Cam, anh vào không tiện, hơn nữa trong này là phòng làm việc của chủ nhiệm Đường, anh hiểu chứ? Không phải là phòng trợ lý gì sất, chúng tôi ấy à, chỉ là nhờ hồng phúc của chủ nhiệm Đường mới dám đưa căn phòng lớn bên ngoài bố trí thành ba phòng để dùng thôi, anh lại luôn miệng cho rằng đây là lãng phí, anh biết chủ nhiệm Đường làm gì không? Anh không biết thì đi hỏi mọi người đi!
Trần Khiết như thế được coi là rất lịch sự rồi, cô nói cũng có lý, nói cho cùng thì cũng là trợ lý của tổng giám đốc mà lại, không có tố chất sao được chứ, thật ra cô muốn chống nạnh mắng một trận như những bà trên phố như thế sẽ thích hơn nhiều, chỉ là vì địa vị không giống nhau, tính chua ngoa không được thể hiện một cách tùy tiện được.
Lý chủ quản có thân hình tầm trung đứng trước Trần Khiết có chiều cao như người mẫu nên phải ngước lên nhìn, cô lại đi đôi giầy cao gót nữa, với tư thế cúi xuống nhìn hắn, điều này càng làm cho chủ quản Lý càng tức tối trong lòng
- Chủ nhiệm Đường là cái thá gì chứ? Từ trước đến nay tôi chưa thấy ai nói đến bao giờ!
- Vậy là kiến thức của chủ quản Lý quá hạn hẹp rồi, cho nên, tôi kiến nghị là anh nên đi thăm dò xem, còn về việc anh có ký hay không ký là việc của anh, tôi nên bày trí những gì thì tôi vẫn cứ phải bày trí thôi, ví dụ như những thiết bị tập thể dục thẩm mỹ chiều nay cũng vẫn sẽ được chuyển đến, không còn cách nào khác, chủ nhiệm Đường thích những thứ này mà.
Giọng điệu của Trần Khiết nhỏ nhẹ pha chút chế nhạo, thân hình mềm mại còn run lên vì đắc ý, làm cho bộ ngực to tròn cũng rung lên.
Chủ quản Lý tức đến nỗi nghẹo cả mũi
- Trợ lý Trần à, chuyện này tôi sẽ báo cáo lên trên, công ty này không phải là phòng tập thể dục đâu.
Hắn nổi giận đùng đùng bỏ đi ra ngoài, mặt mũi tối sầm lại bước đi xuýt nữa thì đụng phải Đường Sinh đang đi tới, Đường Sinh đang ôm đứa bé, anh ta còn lườm Đường Sinh một cái, lại còn ôm cả con đến đây nữa, làm gì vậy không biết? Đây là công ty mà, đúng là vớ va vớ vẩn.
Từ xa Đường Sinh đã nhìn thấy biển treo “Phòng của chủ nhiệm Đường” rồi, hắn bật cười nghĩ Đường chủ nhiệm á? ở trụ sở chính Tường Hinh này ai biết mình nhỉ?
Nhìn thấy một người đàn ông đang nổi giận đùng đùng bước ra, vẻ mặt đầy phẫn lộ, Đường Sinh giật mình, lúc đi qua hắn còn bị hắn trừng mắt cho một cái nhưng có thể nhìn ra, vì hắn đang ôm đứa bé nên không thèm so đo làm gì. Kẻ nào khiến cho vị chủ quản này nổi giận lôi đình trước vậy, chị Trần, Kỳ Liên và đều lùi lại một bước nhường đường cho anh chàng nam tử hán đang nổi giận đùng đùng này bước ra.
-….Định giở trò gì vậy? Tôi muốn biến nơi này thành phòng tập thẩm mỹ thì sao nào? Anh ta dám cắn tôi à?
Giọng nói dịu dàng cuả Trần Khiết từ trong “Phòng chủ nhiệm Đường” vang ra ngoài, vừa lúc Đường Sinh bước vào
- …Biến thành phòng tập thể dục thẩm mỹ làm gì vậy? Cô định tập cho ngực to mông nở à?
Đường Sinh cười nói vọng vào trong phòng, Trần Khiết và Cam Tịnh vội tới nghêng đón
- Gì vậy chứ, thân hình như tôi mà còn phải tập thể dục thẩm mỹ sao? Chào chị Trần!
Trần Khiết chào chị Trần trước
Chị Trần tủm tỉm cười
- Ừ, xin chào, giúp tôi tìm một ít thuốc hoặc băng dán gì đó để tôi băng vết thương cho cháu bé này
- Ồ, ồ…,
Trần Khiết lúc này nhìn thấy Đường Sinh bế một bé gái, theo sau là hai phụ nữ
- Mời ngồi, để tôi đi tìm
Cam Tịnh cũng đến chào chị Trần, cần phải tỏ ra gần gũi với chị Trần, chị là thư ký thân cận nhất của Đường Sinh
Sau đó Cam Tịnh liền giải thích về chuyện vừa xảy ra
- …Ở đây biến thành như thế này, chúng tôi nghĩ là chủ nhiệm Đường có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút khi đến đây, hơn nữa tôi với Trần Khiết cũng không muốn ra ngoài thuê phòng, nên sống ở đây luôn.
Lúc giải thích việc này, Cam Tịnh cũng hơi chột dạ, sợ Đường Sinh nói gì không hay, dùng đôi mắt đẹp của mình nhìn hắn như ngầm muốn hỏi có được hay không.
- Ừ, theo tôi thì được
Đường Sinh từ trước đến nay vốn không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh thế này, để hai cô ra ngoài thuê phòng lại không bị người bắt tuân thủ chút quy định hay sao chứ? Sống ở trong công ty càng thuận tiện cho họ làm việc. Đường Sinh đưa đứa trẻ cho mẹ của nó, lúc này Trần Khiết cũng cầm một băng gạc đi ra ngoài, chị Trần và Kỳ Liên đang xử lý vết thương cho cô bé, Đường Sinh thuận tay cầm lấy túi hồ sơ mà Kỳ Liên để ở bàn trà, hắn đoán đây là hồ sơ mà cô mà mang đến ứng tuyển ở đây
- … Này đại tỷ, đây là hồ sơ ứng tuyển phải không?
-Ừ, đúng đấy.
Kỳ Liên quay đầu lại trả lời, trong lòng hơi căng thẳng, nhìn Đường Sinh không giống người bình thường, hai cô Cam Trần cũng không phải là người bình thường thì phải? cái “Phòng chủ nhiệm Đường” của chủ nhiệm Đường là để làm gì vậy? Cô thấy hồ nghi
Vu lỵ người đi vào cùng cô cũng không rõ, ở đây giúp chị Trần đỡ đầu đứa trẻ, trong bụng cũng đang suy xét về mấy người này. Đường Sinh đến ngồi bên ghê sô pha, mở túi hồ sơ ra xem, Trần Khiết vội đến rót trà, cô rất giỏi việc này vòng ba gợi cảm của cô lắc đi lắc lại, âm thanh chiếc giầy cao gót vang lên cành cạch, rót nước cho tất cả mọi người.
Cam Tịnh cũng bận theo, hỏi vết thương của đứa trẻ có đáng lo ngại không? Chị Trần cười cười nói
- Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng lo ngại
- Ồ …. Chị Trần này, cô bé này là con của ai vậy?
Cam Tịnh hỏi nhỏ, là do Đường Sinh bế vào, không thể không hỏi
Chị Trần liếc mắt nhìn Kỳ Liên
- Là con của chị ta, bị ngã ở cầu thang may mà Đường Sinh đón được…
Ồ, tình cờ gặp à, Cam Tịnh đã hiểu vừa lúc đó thì Đường Sinh gọi cô
- Chị Tịnh, chị đến đây đi…
Cam Tịnh vội đến ngồi cạnh hắn, đùi để cạnh nhau cũng không sao cùng hắn xem sơ yếu lý lịch và học lực của Kỳ Liên, ồ… cũng có chút năng lực đấy chứ.
Kỳ Liên hiện hai mươi tám tuổi, đã kết hôn, học lực là thạc sĩ quản lý kinh tế học, kinh nghiệm làm việc, đã từng là chủ quản của phòng kế hoạch, phó chủ quản, chủ quản phòng giám sát thị trường của chi nhánh công ty Tuyền Thành thuộc tập đoàn Thanh Cương. Cuối cùng giữ chức vụ phó giám đốc chi nhánh công ty, nói ra thì cô là một nhân viên cấp cao của tập đoàn Thanh Cương đấy chứ, Thanh Cương có tất cả mấy chỉ nhánh chứ? có thể leo lên đến chứ phó tổng đâu phải là dễ.
-… Tôi nghe nói chị Kỳ ứng tuyển vào bộ phận thư ký của các cô, với kinh nghiệm như thế này mà sao lại đánh trượt người ta?
Trần Khiết cũng lại xem, liếc mắt nhìn mấy mấy cái đã lè lưỡi, sau đó lắc mông đi ra, quyền giải thích dành cho Cam Tịnh vậy
Cam Tịnh cũng liếc mắt nghi hoặc nhìn Đường Sinh , đưa tay chỉ sơ yếu lý lịch ở chỗ nào, thấp giọng nói
- Vì điều khoản này
Đường Sinh cười gằn
- Gì vậy chứ, chỉ vì đã kết hôn sao? Cái này oan uổng quá đi mất? Bao nhiêu nhân tài đều bị đuổi đi hết mất rồi?
- Ồ…đúng, đấy là kết quả bàn bạc giữa tôi và Trần Khiết đấy, chúng tôi cho rằng người đã kết hôn và người đang yêu đều rất bận, không tập trung hết sức lực và tinh thần vào công việc được, suy xét điều này là có sai lệch, sửa thì sửa vậy
Cam Tịnh cũng thấy rất xấu hổ
- Hai chị được đấy, đến Sắc Hinh làm việc chỉ chọn đàn ông lưu manh, phụ nữ độc thân à? Đây là cái quy định dở hơi gì thế không biết?
Phù, chị Trần, Kỳ Liên, Vu Lỵ, đều bật cười, nhưng không ai cười ra tiếng, chỉ che miệng cười, Trần Khiết giả như không nghe thấy gì.
Nhưng Đường Sinh biết cái chủ ý thối này là của Trần Khiết đưa ra liếc nhìn cô ta nói:
- Trần Khiết, cô lại đây, cái chủ ý này là của chị đưa ra phải không?
Trần Khiết trợn mắt, nhăn nhó nhìn Cam Tịnh
- Một mình tôi làm sao quyết định được? Đương nhiên là cần phải bàn bạc với cô ấy rồi.
Đường Sinh thở dài nói
- Điều lệ này phải sửa, người ta đến Sắc Hinh làm việc lại phải vứt bỏ cả vợ con à? Cái này là từ chối nhân tài chứ còn gì nữa!
Trần Khiết cười nói:
- Sửa sửa sửa… đại thiếu gia à, cậu đừng vừa đến đã phê phán chúng tôi rồi, hay là tôi mát xa cho cậu chút nhé
Cam Tịnh hiểu ý của Đường Sinh, cần phải tuyển dụng cô Kỳ Liên này, hơn nữa cần phải trọng dụng nữa là khác, cô liền cẩm tập tài liệu đến bàn làm việc, lấy bút ký vào bẳng thông báo tuyển dụng, sau đó đưa cho Kỳ Liên nói
- …Chị cứ đến phòng tuyển dụng nhân sự đưa cái này cho họ là được.
Kỳ Liên đón lấy nhìn, trong lòng vô cùng cảm động, giờ thì cô đã hiểu vì sao cô bị khai trừ rồi, chỉ bởi vì cô đã kết hôn ư? Chết tiệt thật, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, cô nói:
- Cảm ơn các vị, nhưng mà tôi thật sự là không phù hợp với công việc này, bởi vì tôi bận nhiều việc cá nhân.
Cam Tịnh ngây người ra, cô còn có thể nói được gì cơ chứ? Đành phải quay đầu lại nhìn Đường Sinh, ôi, chuyện gì vậy? Người ta đâu có nhận ơn huệ của cậu đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.