Quyển 1 - Chương 87: Đi đêm với Ninh Hân
Phù Trầm
20/03/2013
Ninh Hân mặc bộ quần áo thường phục hàng ngày. Cô rất thích những loại quần áo bó sát người, giúp cho động tác của cô được linh hoạt, không bị gò bó, đồng thời phô bày được những đường cong tuyệt mỹ và che giấu được thân phận cho cô. Khi không mang mắt kính, cô để tóc buông xõa trước trán, che hơn phân nửa khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Như vậy thì diện mạo thật sẽ không bị bại lộ.
Kính mắt mang lâu thì mũi cũng không chịu nổi. Cho nên cô cũng tiết chế thời gian mang nó quá lâu.
Hôm nay cô cũng không mang kính. Nhưng không giống như những lần gặp mặt trước, trước mặt Đường Sinh cô luôn che giấu tâm sự của mình. Tuy nhiên, lúc này lại hoàn toàn thoải mái.
Từ nhà đi, cô còn bị em gái Ninh Manh truy vấn, đành phải nói dối là đi “chấp hành nhiệm vụ”. Còn về phần ba mẹ Ninh Hân thì bởi vì cô thường xuyên nửa đêm đột nhiên về nhà, nửa đêm đột nhiên rời đi nên cũng sớm trở thành thói quen rồi.
Ninh Hân mặc bộ quần áo màu đen. Toàn thân cảm giác như chìm hẳn vào bóng đêm nếu như không có gương mặt trắng nõn nà của cô.
Mười giờ tối có hẹn với một tên thiếu niên, tuy rằng trong đó cũng có một phần nhiệm vụ nhưng cũng khiến cho tâm tình của cô có chút hồi hộp.
Khi xe vừa tới ngay đầu ngõ Lão Đường, thì đã thấy Đường Sinh đang cho hai tay vào túi quần đi qua đi lại.
Nhưng Đường Sinh lại không nhìn Ninh Hân mà là nhìn chiếc xe trước. Hắn nhận thấy đây không phải là chiếc Guangzhou Bentian như mọi lần.
Oái! Lúc này Đường Sinh mới nhận ra gương mặt xinh đẹp của Ninh Hân phản chiếu qua kính chiếu hậu.
Chà chà, đổi đời dữ vậy sao? Đây rõ ràng là chiếc Infiniti bốn chỗ đời mới nhất. Người này đúng là số hưởng thật, sử dụng loại xe đắt tiền như thế này.
- Ôi, ôi, xe ai vậy? Chị xuống xe cho em lái thử xem.
Đường Sinh vừa nhìn thấy cái mình thích thì lập tức tỏ ra thèm thuồng ngay, bắt đầu xoa hai tay.
Ninh Hân xuống xe, vén mái tóc trước trán ra đằng sau tai:
- Mua được hai tháng rồi, rất ít khi lái.
- Vậy chị có thể nói cho em biết ai đang bí mật bao Ninh đại cảnh sát vậy? Chiếc xe này hơn một triệu lận? Bộ chị không sợ em ghen à?
Ninh Hân trừng mắt:
- Chị đây ở bên ngoài đầu tư chính là vì cái gì? Ừ, là chuẩn bị để bao cậu đấy.
- Chà, thật là hạnh phúc khi quen biết một người chị tỷ phú như vậy. Vậy chiếc xe này về sau em có được dùng không?
- Ừ, chiếc xe này chị thường xuyên để nó ở gara đội công an. Người nhà của chị đây cũng không biết. Cậu có thể lái nó đi chơi.
- Như vậy là chính thức được bao rồi? Trong lòng em cảm thấy hoảng sợ đấy. Chị Hân, người ta là người đàn ông thuần khiết. Khi chị xuống tay thì nhớ phải dịu dàng nha.
- Đánh chết cậu đi!
Cánh tay trắng của Ninh Hân đập vào người Đường Sinh khi hắn cười ha hả chui vào chỗ người lái. Cô quay qua chỗ ngồi bên kia. Hai tiếng “bang bang” đóng cửa xe vang lên. Đường Sinh tấm tắc khen nội thất bên trong chiếc xe, rồi khởi động động cơ ầm ĩ.
- Chị Hân, chiếc ghế ngồi phía sau giống như một chiếc giường lớn vậy. Nếu dùng để yêu đương vụng trộm thì xe này là sự lựa chọn đầu tiên đấy.
- Lựa chọn đầu tiên cái đầu cậu đấy. Không lợi dụng được tôi thì cậu thấy trong lòng khó chịu lắm à?
Một bàn tay thò ra, nhéo vào lỗ tai của hắn. Ninh Hân cắn răng, cố nén gương mặt đỏ bừng lên. Nhưng lực ngón tay cũng không mạnh, chỉ phớt qua lỗ tai của hắn mà thôi.
- Không phải khó chịu, là đặc biệt khó chịu.
Tay của Đường Sinh đè lên mu bàn tay của Ninh Hân, cảm nhận được bàn tay của cô ấy trắng mịn, mềm mại.
- Chúng ta có nên đi ra ngoài tìm một vùng hoang vu với một rừng cây nhỏ hay không? Đương nhiên, bãi tha ma em cũng không sợ, ồ, không dám.
Nghe lời hắn cầu xin tha thứ, Ninh Hân mới bỏ tay ra.
- Tìm cậu cũng không phải thật sự là muốn đi ăn khuya. Chính là muốn nhờ cậu giúp một việc. Không thấy tôi ăn mặc như thế này sao?
Đường Sinh vừa khởi động xe, vừa liếc mắt xem xét.
- Mặc như vậy đúng là khêu gợi thật. Em thích lắm. Dáng người chị thật đẹp.
Ninh Hân khinh khỉnh. Đi cùng với hắn cả ngày, rất khó không bị hắn trêu chọc. Dần dần cũng thành thói quen. Vì thế cô cũng không thèm chấp hắn làm gì, chỉ nói:
- Theo tư liệu thu thập được về xưởng trưởng Lưu đã phát hiện ra một nhân vật quan trọng. Nhưng vẫn chưa có cách khiến xưởng trưởng Lưu khai ra, chỉ còn cách âm thầm điều tra thôi. Chị thấy cậu thân thủ không tồi nên kéo cậu đi theo.
- Tuyệt vời! Thế nào, đêm nay đột nhập tòa nhà nổi tiếng?
Hai mắt Đường Sinh sáng lên.
Ninh Hân khẽ gật đầu:
- Việc này là tôi lén làm, cho nên không thể dùng đến lực lượng của đội đặc nhiệm được. Hơn nữa, người này ở địa phương có vị trí hết sức quan trọng. Nếu vẫn chưa có chứng cứ xác thực thì không được để lộ bất cứ thông tin nào. Cho nên tôi mới lặng lẽ đi điều tra như vầy.
Cô biết rõ Đường Sinh thân thủ không tồi, và cũng bởi vì đây là chủ ý của hắn cho nên mới theo đến ngày hôm nay. Nếu không kéo hắn theo thì cảm thấy không cam tâm. Hơn nữa, nếu có thất bại thì xưởng trưởng Lưu cũng khó lòng mà lên tiếng.
Đường Sinh vừa nghe đề cập đến xưởng trưởng Lưu của nhà máy Ổ Trục, trong đầu hắn liền hiện ra ô dù của xưởng trưởng Lưu, đó chính là Phó chủ tịch thành phố Lưu, một trong những ủy viên thường vụ của bộ máy chính quyền thành phố Giang Lăng, là nhân vật số ba của Ủy ban nhân dân thành phố. Thế lực của ông ta ở Giang Lăng này rất hùng mạnh.
Người này rất gần với Chủ tịch thành phố đương nhiệm, có thể nói là một đối thủ của Bí thư Đường cha hắn ở Giang Lăng này. Thời gian cha của hắn đến Giang Lăng không lâu, nên không thể mở ra cục diện gì. Nếu có thể mượn cơ hội lần này, chỉnh đốn lại Phó chủ tịch thành phố Lưu thì tình thế có thể thay đổi.
Đúng là không tồi! Ngay từ đầu hắn đã kéo Ninh Hân vào chuyện này chính là một sự lựa chọn chính xác. Hiện tại Ninh Hân cũng vì muốn giúp cha của cô giành lấy lợi thế chính trị, mà con đường tốt nhất đó chính là triệt hạ Phó chủ tịch thành phố Lưu.
Những thứ này lướt qua đầu của hắn, cũng khiến cho khoảng cách giữa hắn và Ninh Hân kéo gần thêm một bước.
- Chị Hân nói hay lắm. Hôm nay em sẽ làm lính cho chị. Chúng ta có nên đóng giả thành một đôi uyên ương hay không?
Ninh Hân có cảm giác mệt mỏi, tựa người vào thành xe, vỗ vỗ vào trán của mình:
- Trời ơi, mau đến cứu tôi với!
Chiếc Infiniti động cơ vô cùng mạnh mẽ. Động cơ V8 5.6L phun nhiên liệu trực tiếp cho công suất 400 mã lực, mô-men xoắn 405 lb-ft kết hợp với hộp số tự động 7 cấp và hệ dẫn động 4 bánh điện tử hoàn toàn mới. Sẽ có 4 chế độ lái tương ứng với 4 loại địa hình khác nhau- địa hình bằng phẳng, địa hình đồi núi, địa hình cát và địa hình có tuyết rơi. Dưới ánh đèn đường, chiếc xe Infiniti màu trắng lướt rất nhanh về phía tây nội thành thành phố.
Hoa viên Ngự Hinh, phía tây thành phố với khu chung cư cao cấp cùng với những hoạt động giải trí xa hoa. 24 giờ đều có nhân viên bảo an tuần tra. Những cư dân nơi đây đều là người giàu có. Bất luận là căn hộ nào cũng đều đáng giá trên một triệu. Dãy phía trước là những biệt thự đơn lập, còn phía sau là khu chung cư cao cấp.
Phía trước khu dân cư được quy hoạch thành một công viên xanh, với những vườn hoa, mặt cỏ, núi giả, đình hóng mát, thấp thoáng những con đường nhỏ rải đá cuội. Thanh niên thường tập trung hẹn hò nhau nơi đây. Nhưng người ngoài thì không vào được vì sát đường là chiếc hàng rào lưới bằng sắt.
Đương nhiên, cái gọi là hàng rào lưới sắt chỉ phòng được người ngay chứ khó mà ngăn được kẻ gian. Có tác dụng trang trí nhiều hơn là bảo an.
Chiếc Infiniti dừng lại bên ngoài khu dân cư, đối diện là câu lạc bộ giải trí nổi tiếng “Thâu đêm”. Phía trước tòa nhà đậu đầy các loại xe hơi. Trai thanh gái lịch thỉnh thoảng ra vào. Phần lớn đều là thanh niên vào đây uống rượu, tán gái.
Đường Sinh và Ninh Hân tối nay trở thành kẻ trộm, len mình qua hàng rào lưới sắt, băng qua mặt cỏ, bước đi trên con đường nhỏ được rải đá cuội. Ninh Hân kéo khuỷa tay Đường Sinh, dựa vào người hắn giống như một đôi tình nhân. Đường Sinh thì cho tay vào túi quần, bộ dạng rất đắc ý.
- Có nhìn thấy không? Căn biệt thự thứ ba bên trái đấy. Đó chính là nơi ở của tình nhân ông ta.
Đường Sinh liếm môi, làm bộ hỏi:
- Người này rốt cuộc là ai vậy?
Tuy hỏi nhưng trong lòng hắn thừa biết là nhân vật nào.
Ninh Hân thì đã biết từ lâu hắn có quan hệ với Bí thư Đường. Nhưng còn là quan hệ gì thì cô vẫn chưa rõ. Cho nên có nói cho hắn biết thì cũng chẳng sao:
- Ô dù đằng sau xưởng trưởng Lưu đó chính là Phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Lưu.
- Vậy chúng ta lẻn vào tòa nhà kia để lục soát vài thứ?
- Ừ, qua tối nay sợ là không còn cơ hội nữa. Phó chủ tịch Lưu đã biết xưởng trưởng Lưu được Ủy ban kỷ luật mời đi thì đã đoán ra được việc gì đã xảy ra. Ông ta đang từ tỉnh gấp rút trở về. Tối nay chính là thời điểm tốt nhất để thu thập vài thứ. Cho nên chúng ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.