Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 2 - Chương 402: Diễn giả đánh thật (p2)

Phù Trầm

20/03/2013



Buổi chiều tại một bệnh viện, Hoa Anh Tú đi lên trước, Đường Sinh không đi lên mà trốn ở trong xe X5 đợi cô.

La Mai năm nay cũng đã bốn mươi tuổi rồi, nhưng vẫn thướt tha đoan trang như phụ nữ tuổi ba mươi. Tóc cắt ngắn, một bên vén sau tai, điển hình của người phụ nữ truyền thống. Là vợ của Phó Chủ Tịch thành phố, bà luôn khiêm tốn và rất mộc mạc.

Việc Hoa Anh Tú đến tìm nằm ngoài dự kiến của bà. Nói ra thì nhà họ La và nhà họ Hoa cũng không có quan hệ mật thiết. Mấy năm nay Hoa Tuấn Minh và La Kiên vẫn là đồng nghiệp. Ông Hoa là lãnh đạo của La Kiên, nhưng La Kiên lại rất ngạo mạn không nịnh bợ người khác. Ông ta tự cho là có quan hệ trong tỉnh nên mối quan hệ với ông Hoa ở địa phương không quan trọng. Nhà họ La gốc gác là ở Khánh Châu, thành phố phía Bắc Giang Trung.

La Kiên nghĩ nửa năm có thể được điều về Khánh Châu làm Chủ tịch thành phố, cho nên khi ở Giang Lăng ông ta muốn có chút thành tích. Đây chỉ là tham vọng!

Tính cách Hoa Tuấn Minh từ xưa đến nay thâm trầm ít nói, nhưng lúc quan trọng thì câu nào cũng là “Mũi tên trúng đích”

Cùng ở trong một khu, thậm chí bọn trẻ đều rất quen thuộc, bọn chúng còn rất trong sáng, không suy nghĩ về lập trường chính trị gì cả.

Trẻ con mà, bạn muốn có yêu cầu cao bao nhiêu với chúng?Về ngoài mặt, đám con cái các lãnh đạo đều sống chan hòa với nhau.

La Mai là nguời bình dị gần gũi,cho dù gặp nguời quét dọn vệ sinh bà cũng gật đầu mỉm cười. Bà có một trái tim nhân hậu của người thầy thuốc. Trong cả khu, nguời đuợc lòng người nhất là vợ của La Kiên. Hầu hết các gia đình các lãnh đạo trong thành phố đều biết La Kiên và vợ sống ly thân. Trong lòng họ đối với La Mai cũng cảm thấy thương tiếc. Người ít nói như Hoa Tuấn Minh khi gặp La Mai đều chủ động hỏi một tiếng hoặc có lời quan tâm. Đây là ngườicó sức cuốn hút, không cần biết đó là gì, bà có sức hấp dẫn mọi người như vậy.

Hoa Anh Tú và La Mai tuơng đối thân thiết. Bình thường gặp nhau đều chào hỏi rất thân mật. Mẹ của Hoa Anh Tú cũng đã từng nói, La Mai là người phụ nữ đáng thương, đừng nhìn cô ấy qua vẻ bề ngoài mà vội đánh giá, thực sự trong lòng cô ta rất khổ. Nhưng bởi vì cô ấy rất kiên cường, do vậy chịu nhiều đau khổ vẫn im lặng không kêu ca một lời nào. Đây là người phụ nữ vĩ đại, cô ấy luôn giữ vững cho mình một niềm tin.

-Dì Mai à, cháu cũng không biết phải nói với dì như thế nào, dì đừng bao giờ nói cho ba mẹ cháu, mất mặt lắm, xin dì cứu cháu!

Hoa Anh Tú có biệt tài diễn trò rất giỏi, nhưng trong lòng lại cảm thấy có lỗi. La Mai vô tội.

Mình không ngờ chỉ vì giúp đỡ Đường Sinh mà lại lừa gạt cô. Mình có phải là người nữa không?. Nghĩ đến lúc đó sẽ làm đau khổ cô ấy, trong mắt hiện ra vẻ đau khổ.

Cách thể hiện này đã lừa gạt La Mai. Cô ấy đã nhìn thấy sự đau khổ trong mắt Hoa Anh Tú. Cô thiếu nữa này thực sự có tâm sự gì đây?

Phải rất khéo léo, không thì làm sao lấy được lòng tin của La Mai? Đôi mày thanh tú của La Mai nhíu lại hỏi:

-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

-Dì Mai à, cháu, cháu cảm thấy rất khó nói, nhưng không nói thì không được, Cô đồng ý giúp cháu, cũng không được cười cháu”

La Mai mỉm cười gật đầu, cô luôn cho người khác cảm giác bình tĩnh, dường như không có chuyện gì có thể khiến cô xúc động.

-Cháu nói đi!

- Dì Mai à, cháu…có một người con trai theo đuổi cháu và muốn yêu cháu, muốn cưới cháu.Nếu cháukhông đồng ý anh ta sẽ tìm cha cháu nói chuyện. Cháu còn đang nghi ngờ tâm lý anh ta có vấn đề, hắn mới học lớp mười một, mười bẩy tuổi, cháu cũng phải cảnh giác…”

- Ah, Cậu ta không có mẹ sao? Không thì làm sao có thể yêu cháu lớn hơn cậu ta bốn tuổi được? Là gia đình đơn thân sao?

-Không đúng sao? Cháu cũng không rõ về hoàn cảnh gia đình cậu ta lắm.Cháu và cậu ta quen nhau trong một lần va chạm giao thông. Lần đó đội cảnh sát còn đang tổ chức quyên góp, cậu ta quyên góp hai trăm nghìn. ra vẻ rất hào phóng, có thể là gia đình có điều kiện. Nghe nói là họ hàng thân thích với tỷ phú Đường trong thành phố này. Từ lần đó anh ta bắt đầu làm phiền cháu. Cháu chết vì phiền phức mất. Cháu đã đánh cậu ta haitrận rồi mà hắn vẫn không sợ, da mặt hắn quá dầy.

La Mai hơi nhíu mày:

-Ý của cháu là cô sẽ khuyên bảo cậuta à? Để nhổ đi cái gai đó à?

-Đúng, đúng, đúng rồi! Uốn nắn một chút cái tâm lý biến thái của hắn, cháu biết cô Mai vô cùng lợi hại trong lĩnh vực này.Cô giúp cháu điều trị hắn nhé. Điều trị cho hắn xong thì cháu mới rũ bỏ được hắn,khiến hắn có xu hướng tình cảm bình thường.Quan trọng là hắn còn quá nhỏ, chỉ có điều là diện mạo và cách ăn mặc già hơn so với tuổi, nhưng hắn mới mười bảy tuổi, cháu thấy quá phiền phức, nhìn thấy đã muốn đánh, nghe nói hắn còn yêu người con gái khác nữa”.

-Hả, biến thái như vậy cơ à?

Ánh mắt La Mai sáng lên , đối với bệnh nhân có tính khiêu chiến như thế này, cô cảm thấy có hứng thú.



- Đúng vậy, rất biến thái, những lời nói ghê tởm nhất hắn đều có thể nói ra, cháu dại cả mặt không thể chịu nổi. Dì Mai à, dì cứ cháu với!”

- Ừ, ừ,cháu đừng vội, việc này chị sẽ giúp được.Nhưng điều quan trọng là hắn có để cho chị điều trị hắn không?

Đó mới là điểm mấu chốt.

Hoa Anh Tú nói: -Hắn rất xấu xa, thấy dì Mai xinh đẹp như vậy tự nhiên sẽ thích nói chuyện với dì. Hơn nữa hắn không dám không nghe lời cháu, cháu đánh chết hắn. Ngày nào cũng bị cháu đánh thành mắt gấu mèo rồi. Hắn rất thích như vậy. Cháu nghi ngờ hắn có khuynh hướng chịu ngược đãi.

-Còn có tật đó nữa cơ à?

La Mai cuời đau khổ, xem chừng đây là bệnh nhân phức tạp đó..

Cô chỉ có thể thử xem thôi.

-Vâng, dì Mai, đại khái tình hình là như vậy, cháu xuống lầu gọi hắn lên, hắn đang chờ ở dưới.

Hoa Anh Tú đắc ý, cậu muốn diễn trò à? Trước tiên phải xử lý cậu một trận, khiến cậu phải tức giận tôi. Cậu dám đánh vào lòng tự tôn của tôi? Dám lợi dụng tôi à?

Cô xuống lầu rất nhanh, dẫn Đường Sinh lên, ra khỏi cầu thang máy liền rẽ vào góc không có người

- Lại đây

-Này, làm gì đấy?

Đường Sinh buồn bực, chẳng phải đi gặp La Mai sao?Dẫn tôi vào góc tối để làm chuyện mờ ám sao? Hắn đoán đúng rồi, Hoa Anh Tú cười đắc ýnhưng không nhìn ra điều gì. “nguy cơ”. Khi Đường Sinh bước gần tới, cô đột nhiên ra tay, một cú đánh vào đúng hốc mắt, Đường Sinh bịt mắt kêu lên:

-Á, thế này là sao? Tôi đắc tội gì với cô ?

-Không có, tôi vừa nói chuyện với La Mai, nói tôi sợ cậu, ngày nào cũng mặt dày đến làm phiền tôi. Ngày nào cũng bị tôi đánh sưng mắt như gấu mèo, nhưng cậu vẫn kiên quyết theo đuổi tôi. Đoạn kịch này tôi vừa nghĩ ra. Tôi cho rằng cần có tính chân thực mới được, có đúng không?

“phù” Đường Sinh lại lại kêu ầm lên:

-Tôi quanh năm bắt nạt người khác, hôm nay bị người khác bắt nạt rồi. Hoa Anh Tú, xem như chị lợi hại.

- Chỉ mỗi vết thương trên mặt vẫn chưa đủ, chắc phải có vài vết trên người mới được.Như vậy mới càng chân thật. Cậu phải cởi áo ra cho cô ấy xem. Chỉ lấy được lòng tin của cô ấy thì cậu mới có khả năng tiếp cận được với cô ấy.Chuẩn bị chưa? Đứng vào góc tường, tôi bắt đầu đánh nhé!

- Không ức hiếp người như vậy có được không? Ôi , trò này chúng ta không thể diễn, cứu tôi với! Có ai quan tâm không?”

-Cho cậu kêu, tôi đánh chết cậu!

Hoa Anh Tú trong lòng bực tức, đầy căm phẫn. , cô nhanh chóng buông ra,mải đánh mà quên, không hiểu sao lại nắm vào đúng cái phía dưới của hắn.

Đường Sinh bị bóp hai mắt trợn ngược, lưng cong như con tôm. Hoa Anh Tú lại nhấc chân đá một cái, sau đó thì vặn, bóp, xoay.

- Cấm giãy giụa, sắp được rồi, trên người có vết thương mới chân thực.

Cảm giác như cô ta đánh người thành quen rồi.

Sau ba phút, Đường Sinh tay ôm mắt khập khiễng đi theo Hoa Anh Tú về phía khoa tâm lý. Mình bị cô ta đánh lén. Cô ta còn nham hiểm hơn mình, không phảimình có khuynh hướng ngược, mà cô ta mới có khuynh hướng biến thái. Như thế này thì coi là ai chỉnh cho ai?

Khi La Mai nhìn thấy bộ dạng thảm thuơng của Đường Sinh, đã tin lời của Hoa Anh Tú, cậu ta thật đáng thương, thảm hại như vậy sao?

Hoa Anh Tú hùng hùng hổ hổ đi vào không giới thiệu:

-Tôi nói cho cậu biết, tên họ Đường kia. Về sau cậu ngày nào cũng đến chỗ dì Mai nói chuyện. Khi nào từ bỏ được tật xấu của cậu thì đến tìm tôi. Nếu không thì tôi nhìn thấy cậu lần nào tao đánh lần đấy, cậu nghe rõ chưa? Mau trả lời đi”



Đường Sinh giả bộ dạng của kẻ hối lỗi gật đầu:

-Tôi nghe thấy rồi. Chị à, tôi hiểu rồi.

-Thế là tốt rồi, đây là dì Mai của tôi. Cậu phải nghe lời cô ấy. Nếu cô ấy nói với tôi là cậu không nghe lời, tôi sẽ lột da cậu!”

-Tôi biết rồi, chị Tú, thú thực tôi vẫn muốn nói, chị Tú, tôi thật sự không bị bệnh thần kinh, tôi rất khỏe mạnh…

Cậu khỏe con khỉ, bị đánh chưa đủ à? Còn dám không thừa nhận? Tôi đánh chết cậu!”

Hoa Anh Tú lại đánh tiếp, Đường Sinh khóc la hét om sòm chạy xung quanh trốn. La Mai liền chạy đến kéo , ba người kéo nhau thành vòng tròn. Đường

Sinh kêu lên:

-Đừng đánh nữa, tôi có bệnh, tôi bị bệnh, được chưa?

La Mai thấy vậy cười phá lên,có chuyện gì đây?

Hoa Anh Tú cũng suýt bật cười , Đường Sinh suýt khóc

“Chị Hoa kia, chị hãy đợi tôi, ngày nào đó tôi sẽ phục thù trả món nợ này, chị hãy nhớ kỹ lấy. Nhờ chị làm việc chị lại chỉnh tôi như vậy sao?”

-…Hừ, đồ đê tiện, đúng là đánh chưa đủ Hoa Anh Tú cũng tạm thời hài lòng:.

Dì Mai à, cháu đi trước đây, cháu còn phải đi làm.

-Ừ

La Mai tiễn cô ra đến cửa, Hoa Anh Tú liền đi luôn,cô đã kết thúc vai diễn của mình. Tức giận cũng xả được rồi, cô vui mừng đi ra. Cô thật sự không muốn ở lại cùng Đường Sinh lừa La Mai., mắt không nhìn thấy thì không thấy phiền toái. May mà Đường Sinh chỉ thăm dò tin tức của La Kiên, nếu định quấy nhiễu La Mai, cũng đúng lúc thay La Mai trút giận. Nếu gặp phải La Mai,có đánh chết cũng không thể giúp hắn được

Cô ta đi rồi ah? Đường Sinh còn giả vờ đi đến cửa nhìn. Sau đó đóng cửa thật mạnh, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đau khổ cầu xin La Mai:

-Dì Mai à, cháu cần nói chuyện với dì.Cháu thực sự không có bệnh, cháu rất khỏe mạnh.

Hắn càng nói, La Mai càng không tin hắn. Trên thực tế, có một số người có suy nghĩ biến thái về tâm lý, thì không tính có bệnh gì. Bản thân không phát hiện được. Nhưng khi biểu hiện một số hành vi thì chính là bệnh. Nhìn cậu thanh niên đẹp trai quả nhiên là nhân tài xuất chúng.Mặc dù đôi mắt thâm quầng, vẫn rất đẹp trai, rất cá tính. Hoa Anh Tú cũng thật ác, đánh cậu ta thê thảm quá.

Khi La Mai quan sát Đường Sinh, hắn cũng quan sát người phụ nữ trung niên thùy mị thướt tha. Tuổi của cô ấy chắc cũng xấp xỉ tuổi mẹ mình ? Con của cô ấy và La Kiên chắc cũng mười lăm, mười sáu tuổi rồi. Nếu giống La Mai, thì đúng là cô tiểu thư La siêu đẹp.

-Cậu ngồi xuống đi, tôi đưa cho ít thuốc chấm vào vết thương, Đều là vết thương ngoài da nên không sao.

La Mai cũng có chút lo lắng, chạy ra ngoài lấy ít thuốc nước và bông giúp hắn lau. Nét nữ tính dịu dàng đã khiến Đường Sinh trong nháy mắt đã cảm nhận được tình yêu này.

Đối với La Mai, hắn có thể không có ý đồ gì, người ta hơn bốn mươi tuổi và cùng thế hệ với mẹ mình. Cô ta thật ác quá.

La Mai đứng gần, trên người cô có mùi thơm đặc biệt khiến Đường Sinh không chịu nổi. Hắn vốn là người chịu không nổi sự kích thích.

-Nào, kéo lại quần áo đi, trên người cũng bị thương à ?’

La Mai lau trên mặt nhưng lại muốn lau cả trên người hắn.

Đường Sinh bụng nghĩ vậy thì cởi ra vậy.Cởi áo khoác ngoài, kéo áo phông lên, lộ ra cơ thể cường tráng, cơ bắp rắn chắc. Hoa Anh Tú xuống tay không thương tiếc, nhưng cũng không quá đáng lắm, vì biết Đường Sinh có công phu, có thể đỡ được những đòn này

Diễn giả, đánh thật, có thể coi như lấy được lòng tin của La Mai. Đây cũng là bước đệm để tiếp xúc với người phụ nữ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook