Quyển 4 - Chương 845: Điện thoại của Thiệu Tiểu Giác
Phù Trầm
20/03/2013
Sau đó, Đường Sinh cùng Sắc Sắc, Sở Hùng Đông và người quản lý cấp cao của Phượng Khí tự mình đi thị sát dây chuyền sản xuất mới nhất SUV.
Ngay lúc hắn chuẩn bị rời khỏi Phượng Thành để đến thành phố Nam Phong thì Thiệu Tiểu Giác gọi điện thoại tới, cô lúc này đang ở Bắc Kinh, cùng chị gái Thiệu Lệ Hinh ngồi với cha và anh cả đang nằm trên giường bệnh, cũng chẳng thể cứu chữa hay làm gì được nữa, bởi vì hai người thân này của cô sắp rời khỏi trần gian.
-….Đường Sinh, trong tay tôi có quyền làm tổng đại lý khu vực Đông Nam của Phượng Khí SUV, có một người gọi là Vũ Thiệu Hoành đã mấy lần liên hệ với tôi, muốn mua quyền đại lý của tôi, còn nói nếu tôi không bán cho ông ta, thì về sau có khả năng sẽ làm khó dễ việc buôn bán của tôi, bởi vì ông ta quen biết cậu.
Đường Sinh liền nói thẳng:
- Vậy sao, Thiệu tổng, tôi có biết người này, nếu không cô cứ bán cho ông ta đi được không? Với ba chữ Thiệu Tiểu Giác mà làm đại lý bán xe cho một khu vực mà lại là loại buôn bán nhỏ lẻ như hạt vừng như vậy, cho dù cô không coi trọng sĩ diện thì cũng nên nghĩ cho bạn bè là tôi một chút chứ.
Lời này giống như là nói đùa, nhưng lại mang theo chút ý tứ nói khích Thiệu Tiểu Giác, cô cam chịu như vậy sao? Cô đến nỗi như thế sao?
- Đường Sinh, hiện giờ tôi chỉ có thể làm chút mua bán nhỏ như vậy thôi, phí trả 30% khu vực đại lý đều là do tôi nhờ chị và anh họ, tôi quả thực rất xem trọng triển vọng phát triển trong tương lai của Phượng Khí SUV ở trong nước và quốc tế, cho nên mới muốn nắm lấy quyền đại lý này để nuôi sống gia đình thôi.
- Trời ạ, không lẽ lại nghèo như vậy à? Theo phỏng đoán của cá nhân tôi thì quỹ đen của cô cũng phải có 3 đến 5 triệu chứ, đúng không?
- Cậu nghĩ sai rồi, tôi luôn luôn không chú trọng việc đó, chị tôi cũng cho rằng quỹ đen của tôi phải có mấy triệu, trên thực tế tiền trong quỹ đen của tôi tính ra chưa đến đơn vị chục nghìn, nói ra cậu cũng không tin, trong tay tôi tổng cộng chỉ có khoảng 7-80.000, tất cả bất động sản, xe cộ trên danh nghĩa đứng tên tôi, tôi cái gì cũng không lấy, tôi rời khỏi Đại Đôn rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức hiện tại phòng ở của tôi cũng là đi thuê.
Đường Sinh không còn gì để nói, trong con mắt sáng chợt thấy nghèn nghẹn, sau một lúc lâu hắn mới nói:
- Chị Giác, nếu tôi mời chị đảm nhiệm một chức vụ, chị có đến không?
Chị Giác? Đúng vậy, lúc này xưng hô có sự thay đổi, chứng tỏ quan hệ giữa Đường Sinh và Thiệu Tiểu Giác đã bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới.
Trên thực tế Thiệu Tiểu Giác nghe thấy một tiếng ‘ Chị Giác’ trong lòng cũng chấn động, cho tới nay Đường Sinh và mình gặp nhau vẫn luôn duy trì khoảng cách, xưng hô cho tới bây giờ đều không có thay đổi, chính là ‘ Thiệu tổng’, hiện tại lại đổi thành ‘chị Giác’, có thể nói đây là đột phá có tính lịch sử.
Lần này tới lượt Thiệu Tiểu Giác khiếp sợ, cô cũng cảm thấy hô hấp của chính mình có chút không bình thường, mạnh mẽ tự hồi phục lại tâm trạng, cố lấy giọng điệu điềm tĩnh nói:
- Đường Sinh,nói thật là, tôi có lập trường của chính mình, Sở Đại, Cẩn Sinh, Hoa Viễn, tôi đều sẽ không đi.
Nếu như Thiệu Tiểu Giác nhận lời, sẽ không phải là Thiệu Tiểu Giác, Đường Sinh hỏi cô như vậy là cố ý, hắn làm vậy là để che chắn cho mục đích thực sự của mình, chờ Thiệu Tiểu Giác cự tuyệt sau đó hắn mới nói ra mục đích thứ hai của mình, Đường Sinh chính là giảo hoạt như vậy.
- Được rồi chị Giác, tôi hiểu nguyên tắc lập trường đó của chị, tôi sẽ cho chị mượn một chút tiền để chị đi gây dựng sự nghiệp của mình, tuy nhiên lãi suất có thể sẽ không thấp, chị thì được cân nhắc một chút, người khác thì trả bằng một phần lợi tức, còn chị thì sẽ là hai phần, bởi vì chị Giác có năng lực kiếm tiền.
Lời này của Đường Sinh vừa khiến Thiệu Tiểu Giác cảm động, lại không khiến cô có cảm giác bị bố thí, trong lòng cô khâm phục sự khôn khéo của Đường Sinh, cũng muốn đến đầu quân cho hắn, nhưng tên tiểu tử này quá khôn khéo, hán khiến cô nhận lời mà vẫn không cảm thấy bị mất mặt.
Hắn lúc nào cũng suy nghĩ thay cho người khác, mà sự tin tưởng của hắn đối với mình làm cho mình không có lời nào có thể biểu đạt được sự cảm kích trong lòng này.
- Cậu tin tưởng tôi như vậy? Không sợ tôi ôm tiền của cậu chạy mất sao?
Cách trả lời này của Thiệu Tiểu Giác chẳng khác nào đã đồng ý giải pháp của Đường Sinh, giờ phút này cô cảm động đến rơi nước mắt, nếu nói thế giới này còn có một người đáng giá để cô tin cậy và kết giao thì đó chính là hắn, Đường Sinh.
- Ha….Ôm tiền chạy cũng tốt, có thể được chị Giác lừa cũng là vinh hạnh của một số người, người khác muốn cũng không được.
- Được rồi, Đường Sinh, cậu cũng đừng coi trọng tôi, hiện giờ tôi không thể đi đâu, chuyện mượn tiền này lúc khác sẽ bàn lại, Vũ Thiệu Hoành muốn làm tổng đại lý khu vực Đông Nam thì tôi nhường cho ông ta, đấy là nể mặt cậu, chứ còn dựa vào nhân phẩm cùng lời nói và việc làm của ông ta, tôi còn lâu mới đồng ý.
- Tôi cảm ơn chị Giác, người này mà, tôi cũng phải ứng phó được, có đôi khi cũng chẳng có biện pháp, cứ để cho ông ta lấn tới một chút thôi…
Nghe ra thì thấy, Đường Sinh đối với Vũ Thiệu Hoành đánh giá không cao, nhưng rất bất đắc dĩ, Thiệu Tiểu Giác liền đoán được bọn họ có thể là họ hàng xa.
- Vậy thì, cứ quyết định như thế nhé, mấy ngày này tôi phải nán lại ở Bắc Kinh, qua thời điểm này chúng ta sẽ liên hệ lại với nhau.
- Ồ…Có phải chuyện của ông cụ và anh cả của cô không?
Đường Sinh cũng nghĩ tới khả năng này,
- Bao giờ về tôi sẽ tới thăm.
- Cậu tới có thích hợp không? Không sợ bị người ta nói xấu sao?
Thiệu Tiểu Giác biết thân phận của Đường Sinh mẫn cảm , bởi vì hắn đại diện cho nhà họ Đường.
Đường Sinh cười cười:
- Người ta muốn nói gì là chuyện của người ta, tôi không quan tâm, tôi làm gì bọn họ cũng chẳng có quyền can thiệp, người còn sống mà, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, nếu chỉ bởi vì một lời nói của người khác mà phải suy xét lo lắng nhiều, vậy thì chúng ta sẽ mệt chết.
Trong lòng Thiệu Tiểu Giác rất cảm động, Đường Sinh tiếp xúc với mình mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, hắn vẫn là người có quyết đoán và chu đáo, hắn sẽ không vì cái nhìn của người khác mà sinh ra e dè, đàn ông làm việc chính là phải quang minh lỗi lạc, tuyệt không sợ bóng sợ gió.
Ngắt điện thoại với Đường Sinh, Thiệu Tiểu Giác nâng tay nhẹ lau nước mắt còn lưu lại trên hai gò má, trong lòng cô lúc này rất ấm áp.
- Là Đường Sinh sao?
Không biết chị Thiệu Lệ Hinh đã xuất hiện ở sau lưng từ khi nào, Thiệu Tiểu Giác quay đầu lại gật gật đầu khẽ ừ một tiếng.
- Hắn nói có thể sẽ quay lại đây thăm cha…
Thiệu Tiểu Giác biết gia đình mình dù sao cũng có giao thiệp qua lại tạo nên dấu vết khó phai với phe Vương, hiện tại tình thế này đã có sự thay đổi, nhưng người ngoài ít ai hiểu rõ được chuyện này, chỉ có thể căn cứ vào biến hóa tình thế mà phỏng đoán ra một tí.
Thiệu Lệ Hinh khẽ thở dài, nhà họ Thiệu bỗng nhiên có chút suy sụp khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi, thật ra vấn đề của ông cụ rất rõ ràng, chủ yếu là do con cả nhà họ Thiệu đột nhiên bênh nặng, hiện tại chỉ còn Thiệu Lệ Hinh ở quân khu Lỗ Đông và Phó trưởng ban Thiệu, hai thiếu tướng.
Có thể nói lực ảnh hưởng của hai người bọn họ ở quân đội là cực kỳ nhỏ bé, gần như có thể xem nhẹ, cho nên lời nói không có tác dụng gì.
- Nếu Đường Sinh đến, người ta sẽ lại nói là hắn đến để giúp chúng ta? Đương nhiên, nhà họ Đường cũng chẳng phải coi trọng cái gì của chúng ta, nhưng miệng lưỡi người khác lại ngăn không được, kỳ thực chúng ta cũng còn có gì đâu? Cảm tình của con người đúng là lạnh lẽo, Vương Ngạn Khải chưa hề thấy tới thăm cha.
- Anh ta? Sẽ không tới đâu.
Thiệu Tiểu Giác rất hiểu biết cá tính của lão nhị nhà họ Vương này, lòng dạ và phong thái của y không đủ rộng lớn.
Trái lại Vương Ngạn Tương lại đặc biệt tới một lần, là nhân vật số một của công ty xây dựng Hoa Đông, cô bình thường cũng bề bộn nhiều việc, có thể đến một lần cũng là tốt rồi.
Còn như bọn Ngu Cơ Mỹ, Ngu Phong Đình cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm vài câu, căn bản là không muốn lộ mặt, đây chính là sự thay đổi của thói đời.
Đường Sinh kết thúc hành trình ở Phượng Thành, cùng Uông Sở Tình, Trần Tỷ ngồi máy bay tới thành phố Nam Phong ở Giang Trung, bởi vì chuyện của Mã Tái Hưng, Đường Sinh muốn tới an ủi ông ta một chút, lão Mã đúng là có chút sơ suất, nhưng đây cũng coi như một bài học kinh nghiệm, lúc này khẳng định là không có biện pháp nào để nâng ông ta lên nữa, nhiệm kỳ lớn vào năm 2007 ông ta cũng tan tành rồi, nhóm cán bộ phe Lương vẫn còn căm giận nhìn chằm chằm vào ông ta, ông cứ nhúc nhích thử xem?
Cho dù là điều đến nơi khác cũng vô dụng, về vấn đề của Mã Tái Hưng, đã sớm thông qua một vài đường truyền tới tai của nhà họ Vương rồi, mỗi một thời khắc nào đó ông ta muốn nhảy ra tranh vị đoạt quyền với các cán bộ phe Vương, người ta sẽ đem sự kiện không cẩn thận, nghiêm túc trước kia của ông ta ra công kích, ông ta biết xử lý như thế nào?
Đấu tranh chính trị chính là như vậy, ông có vẻ như là một quân cờ nguy hiểm, nhưng tại sự sắp xếp của nhà họ Đường thì khả năng lo lắng cho ông ta là không lớn.
Đừng nói là phe phái này, bình thường khi lãnh đạo chuẩn bị phân công một người cán bộ cũng phải xem xét lý lịch của người đó, thậm chí còn từ nhiều con đường khác nhau hỏi thăm tác phong trước đây của người này ra sao, nếu phát hiện người đó có vấn đề gì, khẳng định là sẽ không cần người đó, bằng không chuyện của người đó bại lộ ra, mặt mũi của lãnh đạo sẽ khó coi như thế nào? Để đối thủ bắt được chính là một cái cớ để lên án, nói ngươi phân công cái loại phần tử cán bộ chẳng ra sao.
Sự phức tạp của quan trường người dân bình thường khó có thể tượng tượng nổi, nếu muốn đi cửa sau để thăng quan hay gì khác cũng không có vấn đề gì, cho dù trước kia có phạm phải chuyện gì , bây giờ không phải vẫn lên chức đó sao? Đó là do chuyện chưa bị lộ ra thôi, nếu lộ ra, thì có thể nhổ cả rễ của người đó, khi đó ngã xuống không phải chỉ có mình bản thân người đó, mà có thể kéo theo một đám người, chính sách quan trọng của nhà quyền quý vì lợi ích lâu dài là phải biết dùng người.
Cái gọi là chính sách quan trọng của nhà quyền quý cũng giống như nhà họ Đường, nhà họ Vương , họ Đinh, để tới được trình độ này, việc có tiền hay không, căn bản không có ý nghĩa lớn gì, ở thể chế hiện hành ở trong nước, có quyền mới là ưu thế lợi hại nhất, tiền khi so sánh với quyền cũng không là cái gì cả.
Người muốn có tiền thì không thể làm quan, muốn làm quan thì đừng lấy tiền, bởi không có khả năng lấy được, vì thể chế và hoàn cảnh của chúng ta không cho phép.
Thành viên nào không có chỗ dựa trong chốn quan trường càng dễ bị quyền và tiền dụ dỗ, lực trói buộc của cấp trên không mạnh, con đường làm quan của người đó cũng không ổn định, lún vào một lần là coi như sâu thêm một chút, và khi đã bước vào rồi thì chỉ ngày càng lún sâu thêm chứ không thể rút chân ra được nữa, cho nên các trường hợp mục nát trong giới quan trường mới không ngừng xuất hiện.
Đường Sinh biết cái vũng bùn này rất rõ, hắn cũng sẽ không coi trọng những người không có nguyên tắc tự thân tùy tiện này, tiếp tục đào tạo chỉ có khả năng tạo nên một viên bom, Mã Tái Hưng chính là một ví dụ, người mà ngay cả thuộc hạ của mình cũng quản không được, chứng tỏ bình thường người đó không có năng lực.
Bản thân ông ta là người không cẩn thận và nghiêm túc như vậy thì dùng làm sao được? Làm sao có thể yên tâm để ông ta cai quản một vấn đề lớn nào đó? Nếu làm vậy thì là chính mình tự hủy đi Trường Thành.
Ở Nam Phong, Đường Sinh và Đậu Vân Huy( Phó bí thư Tỉnh ủy), Hách Đông Minh( Chủ tịch Tỉnh
), Tạ Tề( Bộ trưởng), Cố Hải Minh( Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh), Vương Hướng Sư( Phó chủ tịch thường trực Tỉnh), Hồng Triệu Cương ( Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Tỉnh) cùng vài người khác ăn bữa tối.
Trong đó Chủ tịch Tỉnh Hách Đông Minh là được điều chỉnh từ tháng 3 năm nay, Hồng Triệu Cương thì là đầu năm 2007 mới nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.
Về phần Bí thư Lê thì không cần nhắc lại, ông cơ bản chỉ là được ủy quyền, khẳng định cuối năm sẽ được điều về trung ương, còn an bài cụ thể như thế nào thì không rõ ràng lắm.
Đường Sinh ở bữa cơm nói ra hai người gồm Lục Như Hành ở Phượng Thành và Vinh Quốc Hoa ở Khánh Châu, Đậu Vân Huy nhẹ giọng nói với hắn:
- Bí thư thành ủy Nam Phong đến tuổi, đến lúc phải lui, Lục Như Hành lên thay cũng là thích hợp, Vinh Quốc Hoa thì làm Phó chủ tịch Tỉnh là hợp lý rồi.
Trên thực tế, đối với Vinh Quốc Hoa mà nói là được đặc biệt đề bạt, ông ta đến Khánh Châu chưa được hai năm, vậy mà lại được đề bạt làm Phó chủ tịch tỉnh, quá tốt rồi.
Ngược lại thì Lục Như Hành lúc trước là Chủ tịch Thành phố, lại làm Bí thư Phượng Thành, lần này vào Tỉnh tiếp nhận vị trí Bí thư thành phố cũng là rất thích hợp, Bí thư kiêm Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, phân lượng đương nhiên là không giống, còn Phó chủ tịch Vinh Quốc Hoa thì không được là Ủy viên thường vụ.
Dựa theo tinh thần chỉ thị của Trung Ương ra sức bồi dưỡng cán bộ tuổi trẻ, Vinh Quốc Hoa có thể tự đề cử để được tham gia dự khuyết vào Ủy ban trung ương, nhưng tỷ lệ được chọn là không cao.
Lần này phe Đường từ Giang Trung chọn lựa được 4 người đi dự tuyển dự khuyết vào Ủy ban trung ương gồm : Lục Như Hành lý lịch kinh nghiệm có đủ, Hoa Tuấn Minh, Trữ Thiên Hữu, Vinh Quốc Hoa, kinh nghiệm lý lịch của 3 người này đều có chút non nớt, mặc dù hai người Hoa, Trữ hoạt động nổi trội nhất ở Giang Trung, nhưng mà lý lịch kinh nghiệm lại khiếm khuyết.
Ngày hôm sau, Đường Sinh thay mẹ đến thăm cậu Liễu Vân Phong, vị Liễu công tử ngày xưa hiện giờ phơi mặt ra cưỡi ba lượt mô tơ nuôi sống gia đình, nhưng vợ ông là Trần Trinh Liên đã không còn muốn ly hôn nữa, bởi vì sự cố gắng của chồng đã khiến bà tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.