Quyển 2 - Chương 339: Dự tang lễ ở Trường Sơn (13)
Phù Trầm
20/03/2013
Cả chặng đường về lại là Đường Sinh cõng Ninh Manh cả một vòng này ít nhất cũng phải năm bảy cây hắn cũng được đấy.
Ở cổng Ninh gia trang Ninh Thiên Hựu đang cùng Vinh lão tứ trò chuyện chờ bọn họ về bọn họ tự suy đoán cậu tư nhà họ Vinh tìm đến Ninh gia trang hẳn là có chuyện gì ông mới đến, trong Thành phố mưa gió thay đổi đột ngột bởi lẽ Tổ chuyên án Ban kỷ luật Tỉnh đã về tới nơi, thu hút sự chú ý của quần chúng.
Cho đến hôm nay tin Phó chủ tịch Thành Phố Vinh Quốc Hoa bị bắt vẫn chưa bị truyền ra ngoài, có thể thấy nơi này có một màn đen dày đặc mặc dù ở một số tầng lớp nhiều người cho rằng lần này tài lộc của Vinh Quốc Hoa coi như chấm dứt rồi, thế nhưng trước khi kết quả chung cuộc được đưa ra chẳng ai dám khẳng định.
Anh thứ tư nhà họ Vinh nhìn theo đám người ăn mặc giản dị đang quay về, Đường Sinh lại đang cõng cháu gái Ninh Manh của mình thầm nghĩ a đầu này sao vậy?
- “Cậu tư sao cậu lại đến đây?”
Vinh Lệ Hoa và Nghê Yến cùng đi tới chắc chắn là cậu tư đã thu thập được biến chuyển gì đó.
- “Chị à, tổ chuyên án của Ban kỷ luật Tỉnh đã xuống rồi lần này anh ba coi như được cứu rồi, việc trước đó Chủ tịch thành phố Tần Quang Viễn bị bắt cũng chính là do bí thư Hồng xử lý, ông ấy rất trẻ và cũng rất quyết đoán em đoán rằng cái tên họ Hoàng kia hẳn sẽ rất sợ hãi?”
Vinh Lệ Hoa nghe xong mắt sáng lên, Chủ tịch Thành Phố Tần bị tra xét việc đã được công khai, lật lại không ít vấn đề, tạm thời cách chức để điều tra không may mấy ngày sau liền bị bắt hơn nữa còn bị đưa lên Uỷ ban kỷ luật Trung ương còn vị Bí thư Hồng Triệu Cương kia liền được nổi tiếng và được người khác kính trọng bây giờ ông lại đến Trường Sơn.
Đôi mắt đẹp của Nghê Yến cũng sáng lên chỉ mong vị Bí thư Hồng này có thể giúp lật ngược vụ án của chồng, thế nhưng có một vài bằng chứng có căn cứ chính xác khiến không tài nào giải thích được thật khó có thể tẩy rửa được hiềm nghi của chồng chỉ sợ may mắn qua được một cửa con đường làm quan cũng hết, lúc này thực sự cũng chẳng dám cầu mong gì xa xôi mặc dù ở Trường Sơn tên họ Hoàng nắm nhiều quyền hành địa phương cùng phối hợp điều tra ai biết đâu được? Rồng mạnh không đè được rắn địa phương, tên họ Hoàng đã kinh doanh ở Trường Sơn nhiều năm thế lực kiên cố, hơn nữa chỗ nào cũng nhúng tay vào có ai không nể mặt hắn? Vì thế nói muốn điều tra ra chân tướng cũng thật khó.
Không riêng gì Nghê Yến lo lắng như vậy, những người ở đây ai cũng mang nỗi lo đó tất nhiên là trừ Đường Sinh ra, ngay cả Ninh Hân cũng chẳng biết tên này sắp xếp như thế nào Ninh Thiên Hữu nhìn thấy cô con gái thứ hai ngồi trên lưng Đường Sinh liền hỏi cô bị sao? Ninh Manh nói cô bị trẹo chân.
Chỉ có Vinh Tử Tử biết việc Ninh Manh bị trẹo chân là giả thế nhưng cô cũng khá khâm phục Ninh Manh không ngờ thực sự lại để Đường Sinh cõng cả một quãng đường hơn nữa còn rất khâm phục bản lĩnh của Đường Sinh cõng cô ấy suốt mà không hề nghỉ thật lợi hại.
Kỳ thật được nửa đường Ninh Manh nói muốn xuống cô cũng sợ khiến Đường Sinh mệt thế nhưng Đường Sinh lại nói:
- “Đừng xuống, xuống rồi thì chuyện cậu giả bộ trẹo chân chẳng phải sẽ bị lộ sao?”
Ninh Manh vừa xấu hổ vừa tức giận
- “Ai giả bộ trẹo chân chứ? Cậu đừng có nói bậy.”
Cõng đến cửa càng không thể xuống Đường Sinh lại tiếp tục cõng cô vào nhà đặt nơi khô ráo và nhỏ giọng nói:
- “Ngồi co lại ở chỗ khô ráo này nhé, đừng có xuống đất, nếu không sẽ lộ tẩy đó!”
- “Cậu chết đi!”
Sau khi Đường Sinh đi ra liền nói nhỏ với Ninh Hân Ninh Hân nghe ông nội nói câu đó đã thức tỉnh, có một vài điều đột nhiên nhìn ra nhưng trong lòng thực vẫn không thể chấp nhận được sự tiếp xúc giữa Đường Sinh và em gái liền mắng nhỏ hắn
- “Tôi nói cậu hay có thể tránh xa cô bé một chút được không?”
- “Tôi cũng nghĩ như vậy Ninh ủy viên chính trị nói thật lòng cái gì của chị cũng to hơn cô bé ấy, cô bé ấy ngây ngô như vậy tôi có thể thích sao?”
- “Thật muốn đánh cậu một trận mau đi ra đi cậu tứ của tôi muốn nói chuyện với cậu một lát.”
Ninh Hân thực sự đưa ra một số biện pháp cho Đường Sinh..
Đường Sinh mếu máo
- “A, đúng rồi, lần này đến Trường Sinh suy cho cùng tôi cũng muốn có chút thu hoạch? Ví dụ như muốn lôi kéo cậu của chị tham gia vào nhóm cổ đông của tập đoàn Cẩn Sinh, chị có thể nói cho tôi biết về tập đoàn Vinh gia không? Như là tài sản của Vinh Thị có bao nhiêu gần đây phát triển như thế nào không?”
- “Ôi a, ông trẻ của tôi ơi, chuyện của cậu tôi đã khiến tôi phiền chết rồi cậu vẫn còn tâm trí để nói chuyện làm ăn sao? Cậu có tâm trí người khác cũng có sao? Kính nhờ cậu, tôi van cậu, đừng nói chuyện làm ăn được không? Chờ chuyện của cậu tôi giải quyết xong rồi nói.”
- “Chẳng phải tôi chỉ chuyển sự chú ý của họ sang hướng khác sao? Để mọi người đỡ vì chuyện của cậu ba mà lo lắng, kì thực chúng ta cũng chẳng giúp đỡ được gì cậu tứ của chị vừa rồi chẳng phải nói cái gì Hồng thanh thiên à? Chúng ta nên tin tưởng vào Đảng tin tưởng chính phủ tin tưởng tổ chức đúng không?”
Ninh Hân tái mặt răng cắn chặt hận hắn có chút chọc ngoáyĐường Sinh còn tiếp tục đùa:
- “Muốn hôn tôi à?”
- “Cút, cậu làm tôi tức chết rồi đấy.”
Ninh Hân giơ tay ra nhéo hắn làm việc này một cách mờ ám, sợ có người nhìn thấyĐường Sinh không thấy đau liền chạy về hướng cửa lớn, ở đây Ninh Thiên Hữu, Vinh Lệ Hoa, Nghê Yến, Cậu tư nhà họ Vinh đang chờ hắn ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía hắn.
Ninh Hân cũng quay người đi vào phòng cô đi tìm em gái mặc dù là em gái ruột nhưng cô vẫn thấy ghen, hơn nữa là em gái ruột làm sao có thể tình cảm với người đàn ông của chị? Sai với đạo thường luân, cho dù ông nội có nhìn thấu hết thảy đó là vì ông tu tới mực cao thâm, còn như cô chưa đạt tới mức ấy tiến vào liền thấy cảnh Ninh Manh đang ngồi trên cao úp người tựa vào cửa sổ.
Ninh Hân tát một cái vào cái mông cong của cô tát tới mức khiến Ninh Manh kêu lên
- “Chị làm gì vậy?”
- “Chân nào bị trẹo? Chị giúp em xoa bóp.”
Ninh Hân trừng mắt nhìn em gái Ninh Manh có chút hoảng hốt chị nhìn ra rồi sao?
- “Nói nhanh lên.”
Sắc mặt của Ninh Hânkhông được hòa nhã lắm?
- “Em giả bộ cái gì chứ? Có phải là để Đường Sinh cõng thoải mái lắm không?”
Ninh Hân có thể chấp nhận cảnh Đường Sinh thân mật với người khác, nhưng không thể chấp nhận được cảnh em gái và Đường Sinh thân mật hơn, vì thế nên cô mới tức giận trên suốt con đường không biết bao nhiêu lần quay xuống xem xét Ninh Manh người đang ngồi trên lưng Đường Sinh mấy lần nhìn thấy tay Đường Sinh đặt ở mông cô bé.
Ninh Manh cũng là đứa có tính cố chấp nhìn bộ dạng chị giáo huấn người khác lại còn đến vạch trần màn kịch nhỏ của mình cô chẳng thể phục được.
- “Đúng vậy, thoải mái đó chị ghen sao? Chị không lấy được chồng nên cũng không muốn em gái có quan hệ với bạn học nam à?”
- “Em còn biết xấu hổ không? Em mới chỉ lớp mười một đã muốn có quan hệ với bạn nam? Thế mà em cũng nói ra được sao?”
- “Sao mà không nói ra được? Quan hệ của bọn em rất bình thường chỉ là mối quan hệ qua lại giữa bạn học với nhau, cũng chẳng vượt rào không được sao?”
Ninh Hân cười lạnh lùng
- “Không vượt rào bộ mông chẳng phải để người ta sờ mó rồi sao, còn nói là không vượt rào? Em nói phải vượt rào như thế nào?”
Ninh Manh gân cổ lên cãi
- “Không nắm vào mông thì làm sao cõng được? Hắn sẽ rất mệt việc này không phải chỉ là giúp hắn bớt sức sao?”
Nói những lời này trong lòng Ninh Manh cũng không hiểu sao lại vậy, trước đó chẳng phải cô trách hắn sao? Sao hiện tại lại giúp hắn biện hộ?
- “Chị thật muốn tát em lại còn cãi à? Ninh Manh chị nói cho em biết tốt nhất em hãy tránh xa Đường Sinh một chút bây giờ bọn em vẫn còn rất nhỏ.”
- “Chị dám? Chị thử tát em xem? Em sẽ nói với mẹ chị ức hiếp em? Em với hắn chẳng có gì chỉ là chị nghĩ lệch lạc thôi.”
Bị đứa em cãi sự uy nghiêm của người chị chẳng còn Ninh Hân giơ tay lên cho đứa em một cái bạt tai rất giòn.
Sau đó cả hai người đều giật mình, Ninh Hân tát xong mới thấy hối hận như vậy là cô không bình tĩnh rồi? Không phải ông nội nói có một số chuyện không thể ngăn cản được mà nhất định ngăn cản sẽ sinh ra những bi kịch khác khó lường được, rốt cuộc thì cô đã làm cái gì đây? Cô sợ em gái và hắn tiếp xúc với nhau.
- “Chị, chị thực sự đánh em?”
Ninh Manh bật khóc, thực ra tát cũng không đau Ninh Hân cũng chẳng ra sức chỉ là do nhất thời tức giận không thu tay được lại tát cô bé một cái, Ninh Manh ôm mặt khóc từ nhỏ tới giờ chị chưa từng tát cô đánh thì đã từng đánh, thế nhưng trước giờ chỉ là nhéo một cái hay tát mông một cái mà thôi, lần này bị ăn tát chị thực sự không để cô tiếp xúc với Đường Sinh ?
Trong lòng Ninh Hân cũng đau xót khuôn mặt khổ sở đáng thương của em gái hai hàng lệ tuôn rơi cô liền mềm lòng kéo cô lại nhẹ nhàng ôm vào lòng thay cô bé lau lệ dịu dàng nói:
- “Tiểu Manh à, chị chỉ là muốn tốt cho em thôi em hiểu không?”
- “Tốt cho em? Như vậy là không để em với Đường Sinh có quan hệ gì? Em và hắn thực sự chẳng có gì vì sao chị lại không để em và hắn tiếp xúc?”
Nhìn em gái ngẩng khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm lệ lên Ninh Hân còn có thể nói gì? Nói là Đường Sinh là anh rể của em, hai người không thể qua lại, câu nói này có đánh chết cũng không nói ra cô khẽ nói:
- “Tiểu Manh hiện tại em còn quá nhỏ, nhiệm vụ trước mắt của em là học tập.”
- “Chị, chị và Đường Sinh thường xuyên ở cùng nhau đúng không? Có phải là chị thích hắn rồi không? Em phát hiện ra trước mặt hắn chị rất dịu dàng?”
Tim Ninh Hân đập thình thịch lặng lẽ hít thật sâu cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh
- “Nói đùa kiểu gì vậy? Chị thích hắn cũng chỉ là kiểu tình cảm của chị dành cho em trai thôi, cái gì mà dịu dàng? Chị là chị nuôi của hắn tất nhiên không thể cả ngày trừng mắt nhìn hắn?”
- “Ồ …cũng đúng chị à, em sợ chị và Đường Sinh tiến triển thành tình yêu chị em thôi, chị nói xem thật là mất mặt? Đúng không nào?”
Ninh Hân rối rắm, sao chị yêu em lại mất mặt? Không ngờ em gái lại quay lại lo lắng cho chị? Rốt cuộc ai là chị đây?
Tuy nhiên cô bé đã đoán đúng ai dà, Tiểu Manh, chị và Đường Sinh là kiểu đó đó thế nhưng, thế nhưng có rất nhiều nguyên nhân chị cũng chẳng thích mấy kiểu chị yêu em, Đường Sinh cũng chỉ là ít tuổi hơn một chút, tâm lý và cái đó rất trưởng thành điều này em không rõ.
- “Em nói linh tinh gì thế? Mặt khác, chẳng nhẽ kiểu chị yêu em lại bị xã hội kì thị sao? Chị không biết đấy nhá.”
- “Chị, như vậy rất nguy hiểm chị biết không? Đường Sinh rất lưu manh chị lại xinh đẹp như vậy, em sợ chị sẽ bị ức hiếp sau này á, chị phải cách xa hắn ra tên lưu manh này hay để ý tới chỗ này của người con gái khác đó, thật là tồi.”
Ninh Manh chỉ chỉ bộ ngực của chị gái.
À! Ninh Hân vô cùng bực bội là chị đến dạy dỗ em đúng không? Sao bây giờ giống như em đang dạy dỗ chị vậy? Thật mơ hồ!
- “Ôi, chị chẳng muốn nói với em nữa chị ra ngoài đây, nếu như chân em đau thì đừng xuống đất ngoan ngoãn ở lại đây cho chị.”
Ninh Hân muốn đi, lại nhéo Ninh Manh một cái cô bé ôm chặt chị làm nũng:
- “Chị, người ta còn có vấn đề muốn hỏi chị.”
- “Được được được, em hỏi nhanh nào.”
Ninh Hân thực sự rất yêu thương em gái đánh cô cũng chỉ là đánh nhẹ một cái.
Ninh Manh hơi đỏ mặt trong đôi mắt đẹp biểu lộ một chút sợ hãi
- “Chị à, chị nói xem đàn ông họ rất quan tâm tới việc chỗ này to hay nhỏ đúng không ạ?”
Lúc nói những lời này ngón tay thon dài của cô lại chỉ vào chỗ lồi lõm trước ngực chị gái Ninh Hân trừng mắt nhìn
- “Chị đã nói mà nha đầu này sau một ngày lại nghĩ những chuyện quỷ quái này? Ai ô, chị thật phục em đấy được rồi cho dù bọn họ có quan tâm đến điều này thế nhưng của em chẳng phải cũng không nhỏ sao?”
- “Cái gì mà không nhỏ chứ? Trong nhà chúng ta của em là nhỏ nhất, chị, mẹ, mợ ba, chị họ Tử, đều to hơn em.”
- “Đúng vậy, điều này rất bình thường bởi vì mọi người đều lớn hơn em chờ đến lúc chị gọi em là chị xem của em sẽ to hơn của chị rồi.”
Phù, Ninh Manh đột nhiên bật cười cứ ôm lấy chị không để cô chạy đi
- “Chị, trước giờ chị chưa từng tát em lần này…”
- “Lần này là lỡ tay ai bảo em làm chị giận? Chuyện này không được nói với mẹ nếu không chị sẽ đánh chết em.”
- “Làm chị thật tốt có thể tùy ý ức hiếp em gái ôi, em không dám đâu em không nói với mẹ là được…”
Bên ngoài Đường Sinh Ninh Thiên Hữu, Vinh Lệ Hoa, Nghê Yếu, Cậu tư nhà họ Vinh nói chuyện cùng nhau hiện tại mọi người đã thay đổi cách nhìn về hắn, luôn muốn nghe ý kiến của hắn, Đường Sinh lại cứ pha trò
- “Tra xét vụ án gì gì đó chẳng liên quan đến chúng ta có một vài chuyện nhất định sẽ điều tra ra rõ thôi.”
Cậu tư nhà họ Vinh (Vinh lão tứ) nghe hắn nói vậy hơi thất vọng liền nói nhỏ với anh rể:
- “Anh rể anh nói xem tên họ Hoàng kia sẽ có chắp nối quan hệ không?”
Hàng lông mày rậm của Ninh Thiên Hữu chau lại cười gượng gạo:
- “Trời mới biết!”
Ông giơ tay chỉ lên trời những lời này khiến Vinh lão tứ và Nghê Yến trầm tư.
Đường Sinh nhìn lên bầu trời dần dần xanh lại lẩm bẩm nói:
- “Cơn mưa dầm hai ba ngày trôi qua bầu trời lại trong xanh lại rồi, sau cơn mưa trời lại sáng mới có thể nhìn thấy cầu vồng đẹp vậy mưa gió mới có thể rèn luyện ý chí nghị lực của người ta, có một số người trải qua mưa gió lại càng thêm kiên cường.”
Hắn đột nhiên nói những điều này không hiểu vì sao, thế nhưng mấy người chung quanh lại mơ hồ hiểu điều hắn đang ám chỉ Ninh Hân vừa đi tới cũng nghe được câu nói của Đường Sinh cô hiểu Đường Sinh đang ám chỉ điều gì hơn cha bởi vì cô biết rõ thân phận của hắn.
Chuyện hôm trước bắt Trần Nhị Hắc và tình nhân của hắn là do chị Trần cô và Đường Sinh ba người biết những người khác không ai rõ.
Trò chuyện thêm một lúc, Vinh lão tứ liền đi khỏi, ông có ở lại đây cũng chẳng giúp được việc gì người nhà họ Ninh nói thầm chuyện nhà họ Vinh bọn họ đều biết chuyện của Vinh Quốc Hoa lần này rồi tên Ninh Thiên Hạ còn nói mát:
- “Chị dâu về sau sẽ không bị tóm chứ? Các người xem bộ dạng của cô ta làm dáng đó rất giống vợ quan? Lần này thì tốt rồi mặt được kéo dài ra.”
Ninh Thiên Hạ và em thứ tư của Ninh Thiên Hữu là người làm kinh doanh ở Trường Sơn tốt xấu không nói làm gì, anh cả nhà họ Ninh cũng là Chủ tịch huyện ít nhiều cũng có quan hệ, vì thế chuyện làm ăn của bọn họ hai năm nay cũng được khấm khá, chẳng dám nói tiền nhiều hơn tám trăm một triệu thì cũng có.
Anh thứ hai Thiên Hữu ở Giang Lăng nghe nói ông cũng được thăng tiến, lên làm Bí thư quận ủy năm nay định đến Giang Lăng buôn bán nhờ anh hai giúp đỡ, lúc đó anh hai cũng chẳng nói gì, chị dâu thứ hai liền đáp lại một câu, anh haicủa các cậu chẳng giúp được gì đâu.
Từ việc này anh thứ tư luôn có thành kiến với chị dâu lần này anh thứ ba nhà họ Vinh xảy ra chuyện người nhà họ Ninh cũng thấy lo lắng cho, bởi lẽ trong lĩnh vực quan thương ở Trường Sơn nhà họ Vinh dù gì cũng có tiếng không cần đến nhà họ Ninh thế nên hai bên cũng ít đi lại chủ yếu là có quan hệ với người ở Giang Lăng là Ninh Thiên Hữu.
Lỗ tai của Ninh Hân cũng chẳng cách xa tất nhiên nghe thấy những lời của cậu tư mày chau lại người trong nhà có thành kiến với mẹ cô.
Đường Sinh thấy Ninh Hân chau mày lại biết cô vừa vào phòng tìm Ninh Manh còn nghĩ rằng cô bé đó lại tố cáo gì đó trong lòng chột dạ.
Vinh lão tứ vừa đi mọi người liền vào nhà cả, Ninh Hân liền giữ Đường Sinh lại cửa nhà
- Cái tên Trần Nhị Hắc kia định làm gì với hắn?
- Buổi tối chúng ta vào Thành phố một chuyến có một số vị khách từ xa đến đem Trần Nhị Hắc và Lý mỗ, cô gái họ Lưu giao cho họ.
Ninh Hân kích động đôi mắt đẹp sáng lên trong lòng tự biết Đường Sinh tìm ra được một trợ thủ? Là người ở đâu đến?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.