Quyển 4 - Chương 810: Đường Cẩn-Những ngã rẽ
Phù Trầm
20/03/2013
Đã vào tháng 12 âm lịch năm 2007 rồiThời gian trôi thật nhanh, chớp mắt Nhị Thế Tổ Đường SinhSoái Oa của chúng tôia đã thêm một tuổitrưởng thành, cuối cùng hắn đã trở thành một chàng trai 19 tuổi!
Đường Cẩn vẫn rất khiêm tốn học ở trường Tài chính kinh tế, buổi sáng học ở trường, buổi chiều đến văn phòng của Sắc Hinh làm thêm đây cũng là một cơ hội để cô học hỏi và tiếp thu kinh nghiệm. Với cách trang điểm nhẹ nhàng không cầu kỳ cùng với quần jean năng động càng toát lên vẻ đẹp thanh khiết của cô.
- -Tiểu Đường mới đến đó cũng không tệ đấy, thân hình đó cũng có thể sánh ngang với người mẫu quốc tế.
Trần Tiểu KhangĐường xuýt xoa ca ngợi Đường Cẩn với Phó phòng tài chính Hồng Lương Vũ. Hai người họ trước đây là bạn học nhưng hiện tại Trần Tiểu KhangĐường chỉ là một nhân viên quèn. Ở vào hoàn cảnh này thì chỉ biết trách bản thân không được may mắn như Hồng Vũ Lương, được hậu thuẫn về cả quyền lẫn thế.
Trong khi đó Hồng Lương Vũ lại là người trực tiếp chỉ đạo Đường Cẩn ở công ty.
Tiền lương từ công việc làm thêm cũng chẳng được bao nhiêu nhưng nếu là một học sinh xuất sắc của trường tài chính Lỗ Đông thì sẽ có cơ hội được hưởng học bổng toàn phần từ những công ty thuộc chuyên ngành sinh viên đó theo học. Bỏ ra một khoản tiền nhỏ bồi dưỡng thành những nhân tài phục vụ cho công ty về sau là hoàn toàn có lợi.
Hình ảnh về thân hình thon thả quyến rũ của Đường Cẩn cứ bay bổng chập chờn trong đầu Hồng Lương Vũ khiến toàn thân anh taông nóng ran hừng hực như lửa đốt.
- -Cậu nên an phận mà làm tròn bổn phận của mình đi, Đường Cẩn đó không giống với những cô gái khác, rất có cá tính và đầy kiêu hãnh. Một người kém cỏi như cậu thì đừng có hòng ba hoa khoác lác trước mặt người ta kẻo lại vạch áo cho người xem lưng thì mất mặt lắm.
Hồng Lương Vũ cảnh cáo Tiểu Trần.
- -Hi…Trưởng phòng à, vốn dĩ tôi đâu có vọng tưởng xa vời đó đâu, tôi chỉ là cảm thấy một người giỏi giang như trưởng phòng mới xứng đáng .
Nghe được những lời tâng bốc nịnh nọt khiến Hồng Lương Vũ tỏ ra vô cùng đắc ý. Đang định nói điều gì đó thì có tiếng gõ cửa.
- -Mời vào!
Đường Cẩn bước vào nhanh nhẹn tiến đến phía trước bàn làm việc của Hồng Lương Vũ.
- -Trưởng phòng, bản báo cáo mà anh cần tôi đã làm xong.
Đường Cẩn chăm chú rành mạch báo cáo về công việc của mình mà không hay rằng người ngồi bên cạnh kia đang thèm muốn đến mức sắp chảy cả nước miếng.
- -Cứ để ở đó đi. Mà cô Đường Cẩn này, tôi đang xem xét cân nhắc việc tăng lương cho cô, thường thì những nhân tài sẽ phục vụ cho công ty trong tương lai sẽ được hưởng chế độ ưu tiên đặc biệt, mặc dù cô cậu vẫn còn là sinh viên. Những sinh viên xuất sắc để được hưởng ưu đãi thì cô hãy điền vào tờ khai này, nếu đủ điều kiện sẽ được hưởng đầy đủ quyền lợi. Nhưng những cơ hội như thế này không phải có nhiều nên cô đừng đêể lãng phí nhé.
Tờ giấy này đối với một sinh viên mà nói thì đó chính xác là giấy xác nhận tăng lương, nếu là người khác khi nhìn thấy tờ giấy này có thể sẽ vô cùng vui sướng nhưng đối với Đường CẩnSinh lại hoàn toàn khác. Đối với cô được vào làm ở đây đã là một niềm vui dù cho phải làm không công thì cô cũng bằng loòng bởi cô đến đây chỉ với hy vọng được rèn luyện bản thân. Thực tế thì chưa ai hiểu về thân thế của Đường CẩnSinh.
Không đơn thuần như những cô sinh viên khác, cô gái 19 tuổi Đường TrangCẩn lại mang một phong cách khiến người ta phải kinh ngạc, cử chỉ trang nhã, thần thái kiêu sa, toàn bộ đều toát lên vẻ quý phái thanh lịch khiến người khác nửa muốn tiến đến bắt chuyện nửa lại không dám, vì sợ , sợ cô sẽ không thèm để mắt đến mình, sợ khiến cô nhàm chán, sợ sẽ gây cho cô một ấn tượng xấu.
Hồng Lương Vũ một chàng trai tuấn tú phong độ, thông mình tài hoa hơn người. Từ khi còn rất trẻ đã được đề bạt đảm nhận chức Phó phòng thẩm hạch bộ tài vụ của tập đoàn công nghiệp tàu thủy Sắc Hinh. Đây chính là mẫu đàn ông lí tưởng mà biết bao cô gái mơ ước, theo đuổi.
Nếu mang ra so sánh với Trần Tiểu KhangĐường thì đúng là một trời một vực, vì vậy cũng khó mà trách được Trần Tiểu KhangĐường suốt ngày nịnh bợ.
Thái độ của Đường Cẩn khiến Hồng Lương Vũ vô cùng thất vọng vì điều mà anh muốn thấy lại không thể đạt được. Phải chăng cô ta giả vờ tỏ ra lạnh lùng như vây.?
Đối với một sinh viên lại tỏ thái độ như vậy thì chắc hẳn cô ta phải có một thân thế không tầm thường.
Trong suy nghĩ của Hồng Lương Vũ cũng như Trần Tiểu Khang cùng tồn tại một thắc mắc và có lẽ cùng chung một quan điểm, nếu cô gái kia đã xuất thân từ một gia đình giàu sang phú quý vậy thì chỉ cần ngồi hưởng thụ bổn phận của một cậu ấm con nhà giàu, đâu có lỹ do gì phải đến đây kiếm chút tiền công này?
Đường Cẩn lướt nhìn qua tờ giấy đó rồi đưa lại đặt trên bàn làm việc của Hông Lương Vũ. Vẫn là vẻ mặt trầm lặng và thái độ dứt khoát.
- Trưởng phòng, anh hãy giành cơ hội này cho người khác đi.
Đường Cẩn lướt nhìn qua tờ giấy đó rồi đưa lại đặt trên bàn làm việc của Hông Lương Vũ. Vẫn là vẻ mặt trầm lặng và thái độ dứt khoát.
- - GầGần đây kết quả học tập của tôi không được tốt, tôi thực lòng cảm ơn sự ưu đãi của công ty, hãy để tôi cố gắng nhiều hơn. Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép ra ngoài.
Nói xong cô lập tức xoay người bước đi mà không hiện ra một chút tiếc nuối khiến Hồng Lương Vũ
ngay đến một lời khuyên nhủ, níu giữ cũng không có cơ hội thốt ra nữa.
Những lời của Đường Cẩn khiến anh ta vô cùng kinh ngạc, chỉ biết ngồi lặng nhìn theo dáng Đường Cẩn cho đến khi cửa được đóng lại, sự bực bội hiện rõ trên khuôn mặt. Nghi ngờ rằng phải chăng cô ta coi thường mình. Nếu thực như vậy thì đây đúng là một sự đả kích đối với anh ta.
- -Anh Hồng, cô Đường Cẩn này thật là không biết điều mà!
- -Đi làm làm việc của cậu đi, còn cái này cho cậu đấy.
Hồng Vũ Lương tiện tay đưa cho Trần Tiểu Khang tờ bảng khai đó. Còn Trần Tiểu Khang vừa luôn miệng nói cảm ơn vừa nhận lấy bảng khai đó với vẻ mặt vô cùng phấn khởi.
Trần Tiểu Khang sau khi ra khỏi phòng liền hướng về phía bàn làm việc của Đường Cẩn.Cô lúc này đang gửi tin gửi tin nhắn gì đó cho Đường Sinh. Trần Tiểu Khang đứng trước mặt cô khẽ búng nhẹ tờ bảng khai đang cầm trên tay, gãhắn hạ giọng nói với cô.
- - Tiểu Đường, Tôi phải cảm ơn cô đó, tối nay tôi mời cô ăn cơm nhé?
Lúc này xung quanh bỗng vang lên những tiếng reo hò thích thú. Nhân viên trong công ty đa phần đều la nam giới nhưng không ai dám nói nhữứng lời này với Đường Cẩn bởi họ đều biết sự lạnh lùng của cô. Ngồi kế bên Đường Cẩn là Trương Na- một cô gái cũng khá xinh đẹp, cô ta cũng xen vào vài lời.
- -Trần Tiểu Khang, anh định lừa gạt học sinh sao?
- -Cô nói gì vậy chứ, tôi mời Tiểu Đường dùng cơm chỉ là muốn giao lưu để hiểu nhau hơn thôi, Hay là vậy đi tôi mời cô đi cùng luôn, như vậy khỏi nghi ngờ nữa nhé!
- -Thật ngại quá, như vậy thì sợ bạn trai tôi sẽ hiểu lầm, anh ấy hay ghen lắm.
Trương Na bĩu môi nói. Cô ta có vẻ để ý tới Trong lòng cô thực có chút xem trọng anh ta, tuy anh ta có ý với Đường Cẩn nhưng phải nên nhìn lại bản thân, chẳng phải Phó cục trưởng Hồng cũng đang để mắt đến Đường Cẩn hay sao.
Đường Cẩn đã hẹn xong thời gian gặp mặt Đường Sinh. Cô cất điện thoại và quay sang nói với Trần Tiểu Khang.
- -Thật xin lỗi anh, hôm nay tôi có hẹn rồi.
Trần Tiểu Khang không nói thêm lời nào, gượng cười rồi ngượng ngùng quay trở lại bàn làm việc để điền vào bảng khai tăng lương.
- -Cóc ghẻ mà đò ăn thịt thiên nga!
Đường Cẩn nghe Trương Na lẩm bẩm như vậy thì khẽ mỉm cười. Cô chọc chọc vào Trương Na như muốn ám chỉ rằng làm như vậy sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của người khác. Trong khi đó Trương Na lại ghé sát tai cô mà thì thầm:
- - Anh ta thực sự là không xứng với cô chút nào!
Đường Cẩn chỉ mỉm cười nói:
- -Chị Na, Bạn trai của chị thật là phong độ, hôm anh ấy đên đón chị em đã thấy, anh ấy làm việc ở đâu vậy?
- - Anh ấy à, chỉ là một viên chức nhỏ trong cơ quan nhà nước, anh ấy là người có tài chỉ có điều lòng dạ lại quá thật thà, đã lăn lộn bốn năm mà nay vẫn chỉ là một phó phòng. Trong thể chế nhà nước ta hiện nay, không có một hậu thuẫn vững chắc nâng đỡ cũng chẳng có ai chú ý coi trọng thì muốn leo lên cao cũng khó như lên trời vậy. Trước đây anh ấy đã tốt nghiệp thạc sĩ ngành quản lý kinh tế, nhưng lại lao vào cơ quan nhà nước trực tiếp đảm nhận chức vụ Phó phòng rồi cho đến giờ vẫn chỉ là Phó phòng.
Về lĩnh vực này Đường Cẩn cũng không hiểu biết nhiều mặc dù ba Đường và mẹ Liễu đều là viên chức cấp cao trong cơ quan nhà nước.
- - Anh ấy hơn chị bao nhiêu tuổi vậy?
- -Bốn tuổi, cũng không phải là nhiều. Một viên chức nhỏ trong nhà nước thì cũng chỉ như cái bát sắt, một khi đã nắm được chút quyền hành trong tay vẫn có thể ngóc đầu lên được. Có thể nói là khá hơn thành phần tri thức hiện nay đều giống như làm lừa cho người ta cưỡi vậy. Việc lớn việc nhởỏ đều đến tay họ, các lão tổng thì thoải mái rồi, có việc thì thư ký làm, không có việc thì làm thư ký. Người ta như vậy mới là hưởng thụ cuộc sống. Haiz…chị nói với em như vậy là để em cảnh giác một chút, Hồng phó phòng cũng đang để ý đến em đó.
Tuy rằng Đường Cẩn với cô Trương Na này quen biết chưa lâu nhưng tính tình cô ta rất cởi mở, ngay thẳng phóng khoáng lại cùng Đường Cẩn ngồi làm việc chung nên cũng trở nên gần gũi hơn. Cuộc trò chuyện của họ đã lọt vào tai một người đàn ông ở phía sau, anh ta làm ra vẻ không hay biết gì mà chuồn đi.
Người đàn ông này sau khi rời khỏi đó liền lấy hết can đảm gọi điện đến chỗ của Phó cục trưởng Hồng.
- -Anh Hồng, tôi là tiểu Đinh, Đinh Bảo Sinh. Đúng vậy, tôi vừa nghe được từ chỗ Trương Na nói với Đường Cẩn, cô ta nói phải đề cao cảnh giác với anh, nói rằng anh là kẻ lăng nhăng, chỉ thích đùa giỡn người khác. Cái miệng cô ta quả là độc địa, không biết trời cao đất dày là gì mà…!
Cái tên này tuy rằng tố cáo người khác mồm miệng chanh chua độc địa nhưng xem ra hắn còn xảo quyệt hơn. Đúng lúc đó có một đồng nghiệp đi ngang qua sau lưng hắny và nghe được những lời tố cáo của hắny nhưng yhắn không hề hay biết. Khi hắn ngoảnh mặt lại thì cô gái này đã đi vào phòng và lập tức truyền đạt lại những điều tận tai nghe được cho Trương Na.
Về phía Trương Na sau khi biết được điều này cô vô cùng tức giận. Chưa kịp đi tìm cái tên họ Đinh kia tính sổ thì đã thấy Hồng Vũ Lương xuất hiện.
- -Trương Na, cô vào phòng tôi một lát…
Vừa nhìn thấy Trương Na dường như định đứng lên đi đâu đó thì mặt của Hồng Vũ Lương bỗng tối sầm lại, lớn tiếng gọi cô ta.
Cô gái nói chuyện với Trương Na lúc nãy thấy vậy liền cúi người quay đi trở về vị trí làm việc. Đường Cẩn cũng không lên tiếng chỉ nhìn theo Trương Na bước phòng Hồng Vũ Lương.
Về phần Đinh Bảo Sinh sau khi háo hức tưởng rằng mình chắc chắn đã lập được công lớn quay trở về thì bắt gặp ánh mắt của Đường Cẩn nhìn yhắn. YHắn cảm giác toàn thân lâng lâng khó tả, rồi yhắn đắc ý mà thầm nghĩ có lẽ mình vẻ phong độ của mình cuối cùng đã thu hút được ánh mắt của Đường Cẩn. Phía bên kia Trần Tiểu Khang thực sự cảm thấy chướng mắt vô cùng liền đưa chân ra ngáng trước đường đi của hắny, còn hắny vẫn đang say sưa trong vọng tưởng nên không chú ý mà vấp phải chân của Tiểu Khang ngã nhào xuống nền ở tư thế “chó gặm nước tiểu” làm người ta khó mà nhịn được cười.
Đường Cẩn ở một bên quan sát cũng phải bật cười, cô giơ đứng ngón tay cái mà hướng về phía Trần Tiểu Khang tỏ ý đồng tình. Còn Trần Tiểu Khangđường cũng không nhịn được cười nhưng vẫn làm bộ chạy lại đỡ yhắn.
- -Ôi trời ơi, xem kìa! Đường bằng phẳng như vậy tại sao lại ngã được chứ, ôi kìa kính cũng rơi vỡ cả rồi.
Mọi người xung quanh lại được một phen cười vỡ bụng. Trông bộ dạng Đinh Bảo Sinh lúc đó vô cùng thảm hại. MìnhXem ra hắn gặp báo ứng thật rồi sao, với tình trạng như vậy? Xem ra không được đi mách lẻo chuyện người khác rồi. thì đến báo cáo cũng không thể đánh nổi rồi.
Lúc này Trương Na đã bước ra khỏi phòng Hông Lương Vũ. Trên khuôn mặt cô vẫn còn sót lại dấu vết của nước mắt.
- -Không làm thì không làm, có gì ghê gớm chứ!
Trương Na hùng hùng hổ hổ đá tung cánh cửa đi vào, quay ngoắt người ngồi xuống bên cạnh Đường Cẩn.
- -Quyền uy của Phó cục trưởng Hồng cũng lớn lắm, dám thay Bộ nhân sự mà sa thải tôi.
Cô ta vừa lau nước mắt vừa tức giận nói.
- -Không phải chứ?
Trần Tiểiêu KhangĐường có cảm giác vui sướng khi nghe tin Trương Na bị buộc thôi việc.
- -Nhưng Phó cục trưởng Hồông không phải là người có thể dễ dàng đắc tội được đâu, các cô nghĩ mà xem, anh ta có quan hê thế nào với Tạp Tổng giám chứ? Trương Na này, chi bằng cô viết một bản kiểm điểm đi, tôi sẽ mang nộp giúp cô, may ra thì…
- -Cút, tôi đây không cần sự giả nhân giả nghĩa đó…
Trương Na té tát vào vào Trần Tiểu Khang một hồi sau đó quay sang lườm cái tên Đinh Bảo Sinh đang lấp ló quan sát.
- -Tôi trù cho cái tên mỏ nhọn nào đó tối ngày không được yên thân, sớm bệnh tối chết…
Đinh Bảo Sinh từ lúc đó đều có cảm giác hoang mang, đứng ngồi không yên, yhắn đang cố tập trung tinh thần vào công việc, còn Trương Na thì lo thu don đồ đạc để rời đị
Khoảng 5 giờ chiều, Trương Na và Đường Cẩn cùng ra khỏi công ty. Một thanh niên khoảng hai bảy hai tám, mắt to mày rậm, thân hình cao lớn, ánh mắt trầm ngưng, trang phục hết sức giản dị. Thoạt nhìn cũng có thể nhận định đây là một con người khá là điềm đạm và sẽ là một điểm tựa vững chắc.
- -Đường Cẩn, chúng ta đã quen biết nhau một thời gian vậy mà hôm nay lại phải chia tay như vậy thật là đáng tiếc. Hôm nay tôi mời cô ăn cơm nhé!
Trương Na kéo Đường Cẩn đến trước mặt bạn trai giới thiệu đồng thời nói cho anh biết việc cô bị sa thải. Thắăng Bình cười khổ nói với người yêu:
- -Ở đâu cũng có những mưu tính hãm hại nội bộ thôi, đừng tức giận nữa, sẽ không sao đâu mà!
- -Làm sao có thể bỏ qua dễ dàng được, cục giận này em nuốt không trôi, hắngã ýỷ thế mà ức hiếp người quá đáng. Tập đoàn Sắc Hinh còn dung túng cho loại người đó thì sớm muộn cũng bị sụp đổ bởi tay gãhắn.
Đường Sinh đến cũng đúng lúc nghe được những lời trút giận của Trương Na. Nhìn thấy Đường Sinh đến Đường Cẩn mừng rỡ vẫy vẫy gọi anh.
- -Đường Sinh, để em giới thiệu với anh…hay chúng ta cùng đi ăn chung nhé.
Trương Na từ lúc Đường Cẩn giới thiệu đều chăm chăm nhìn vào Đường Sinh rồi thốt ra:
- Đẹp trai quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.