Quyển 1 - Chương 295: Hoan cư thời đại mới (3)
Phù Trầm
20/03/2013
Đường Sinh đã có dự tính trước, chuyện trốn học là có liên quan tới Ninh Manh. Nha đầu đó là không nhẫn nhịn nổi muốn tố cáo kẻ xấu xa trước, khóc lóc kể khổ như thế này, như thế kia với chị gái là bị mình bắt nạt. Sau đó bản thân sẽ nhận được điện thoại của nữ cảnh sát Ninh. Chuyện này bắt buộc phải giải thích.
Cho nên, khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, Đường Sinh đã đi ra từ phòng làm việc của thầy giáo Trương. Hắn vào để xin nghỉ học. với lại thành tích kì thi giữa kì vừa rồi cũng không đi xuống, vẫn đang ở hạng trên trung bình. Thầy giáo Trương trong lòng cũng thấy rất bất ngờ. loại học sinh này cũng bớt lo !
Chẳng phải là mới khai giảng được một hai ngày sao, Đường Sinh ít ra cũng phải có mặt chứ. Coi như là cũng tồn tại học sinh này. Nếu không thì chẳng ra làm sao cả, lúc nãy thầy Trương cũng dùng thái độ rất thành khẩn để nói chuyện về vấn đề trốn học trong học kì này.
Thầy giáo vừa đi ra, Quan Đậu Đậu đang đứng chờ dưới cầu thang nhỏ (cầu thang dành cho nhân viên) vẫy vẫy tay:
- Cậu không lên lớp sao?
Quan Đậu Đậu nắm tay hắn kéo vào góc cầu thang. Đây cũng là chỗ từng xảy ra vụ mờ ám với Mai Chước.
- Mình biết đồ xấu xa như cậu sắp phải đi rồi. Không lên lớp cùng tớđược sao? Đúng rồi, mình vừa cãi nhau với Ninh Manh.
- Oái? Sao lại cãi nhau vậy?
Đường Sinh nuốt nước bọt. Xem ra ảnh hưởng từ vụ cái tát của cô em vợ tiếp tục lan xa đây.
Quan Đậu Đậu không nghĩ nhiều như thế, quàng hai tay vào cổ hắn.
- Dựa vào gì mà để cô ta bị ăn tát? Mình bị cậu bắt nạt thảm bao nhiêu? Nhưng từ trước tới giờ cũng đâu có bị ăn tát? Tại sao mình lại không được cãi nhau với cô ta? Cô ta quản được chắc? Mình vui vẻ với cậu thì . liên quan quái gì tới cô ta?
Đường Sinh trừng mắt, bật cười. Quan Đậu Đậu tính nóng như thế đấy. Cô không nhẫn nhịn như Đường Cẩn.
- Lợi hại chứ?
Đương nhiên là lợi hại rồi, nếu không phải là Tiểu Bàn và Tú Tú kéo lại, mình với cô ta chắc đã đánh nhau rồi. Nói mình là hàng hoá cho đồ cặn bã. Đúng đấy! Em chính là con chim hay xúi giục Đường Sinh đấy? Thế thì làm sao? Chị gái cô không phải cũng đang xúi sao? Xí!
Trời ơi, phụ nữ không cãi nhau thì không được sao? Tục ngữ nói: Tương mạ vô hảo khẩu, tương đả vô hảo thủ ( đã chửi nhau thì chẳng có lời nào dễ nghe, đã đánh nhau thì cũng chẳng ngại nương tay). Chẳng trách các cô cứ ầm ĩ cả lên.
Tuy Quan Đậu Đậu chưa từng thấy Ninh Hân đối xử với Đường Sinh ra sao, nhưng trong lòng cũng đã nghĩ về điều này. La Sắc Sắc, Mai Chước bọn họ lúc nói chuyện thầm, cô và Đường cẩn có nghe qua vài lần. Ninh Hân đối với Đường Sinh là ngoan ngoãn phục tùng. Lần này về kinh thành ăn tết còn đem theo cô ta và Sắc Sắc, ai mà tin giữa bọn họ không có gian tình chứ? Với lại, Quan Đậu Đậu cũng không phải là kẻ cam tâm bị rớt sau người khác.
Đường Sinh ôm lấy thân thể mềm mại của cô, thở dài nói:
- Bà cô của tôi ơi, đừng có gây chuyện nữa được không? Chuyện này cậu đi làm hoà trước đi!
Tại sao lại là tớ? Không đâu! Cô ta dựa vào cái gì mà tát người trong lòng tớ? Chuyện của tớ và cô ta còn chưa dừng ở đây đâu. Còn nữa, sao cậu thiên vị quá vậy? Có phải là muốn chị em Ninh Hân Ninh Manh ăn hiếp tớ? Không nói cho rõ ràng, mình nhảy lầy đấy!
Muốn xỉu mất thôi. Đường Sinh ôm chặt lưng Quan Đậu Đậu :
- Ngoan nghe lời một chút có được không? Ninh Hân là người biết điều. Ninh Manh à? Mình với cô ta chẳng có gì hết, đúng không? Tức giận với cô ta đáng cái gì? Ăn tát là kết quả của việc mình chọc giận cô ta. Nếu cậu can thiệp, về sau gặp mặt Ninh Hân cũng ngại ngùng lắm. Cậu nhượng bộ trước có được không? Chuyện này hãy để Ninh Hân xử lý. Không ngoan là mình tát cậu đấy!
- Cậu dám? Biết cậu chỉ hướng về Ninh Hân rồi! So với tớ, cô ta biết lấy lòng cậu chứ gì. “bánh bao đậu” cũng lớn hơn tớ, cho nên tớ...
Bốp! Đúng là bị ăn tát rồi! Mông đau điếng như có lửa đốt. Đôi mắt đẹp của Quan Đậu Đậu bỗng dưng dưng nước mắt:
- Cậu có dám đánh mạnh hơn nữa không?
Đường Sinh thôi không trợn trừng mắt, lấy tay xoa vào cái mông vừa bị đánh:
- Mình nói mà cậu cũng không nghe à?
- Có phải là tớ không nghe lời nữa thì cậu không thương tớ nữa đúng không? Được thôi, lát nữa mình đi xin lỗi Ninh Manh. Cô ta không tha lỗi thì mình sẽ quỳ xuống, để tên cặn bã Đường Sinh yêu thương, điều gì mình cũng làm được.
Nước mắt đầm đìa, chiêu này so với nũng nịu thì có tính sát thương mạnh hơn nhiều!
- Ôi , mình thiệt là hết cách với cậu. Cãi nhau cũng không phải là lỗi của một mình cậu. Xin lỗi cái gì? Đừng có làm ồn ào nữa nhé?
Chiều chuộng phụ nữ là một việc yêu cầu tính nhẫn nại cao. Cứ đưa cái mặt cứng cỏi ra trấn áp cô ta cũng không phải là không được. Nhưng điều này sẽ dần tích tụ những yếu tố gây bất hoà về sau, cũng sẽ trở thành ấn tượng đối với chị em Ninh Hân. Quan Đậu Đậu trong lòng có một nỗi oán giận không thể giải thích.
Cho nên chiều chuộng được là chuyện tốt. Chứ nếu không ngay cả một người con gái nhỏ bé cũng không chiều chuộng nổi, thiếu gia tôi không phải đã phí công xuyên thời gian 20 năm sao?
Nhận thấy Đường Sinh còn yêu thương mình. Cũng không nhìn ra bộ dạng thiên vị chị em nhà họ Ninh, Quan Đậu Đậu trong lòng đã dễ chịu hơn. Nhưng mà cô cũng không bỏ qua cơ hội làm nũng:
- Người ta đã hứa rồi. Nhưng nếu cô ta vẫn muốn gây chuyện, thì không thể trách mình được.
- Ừ, thế nhé! Cậu về trước đi học đi!
Đường Sinh hôn cô vài cái, Quan Đậu Đậu mới chịu đi về.
Ở cổng trường, chị Trần ngồi yên lặng trong buồng lái xe,đang đọc một cuốn sách nấu ăn. Về sau mình còn phải tinh thông nghệ thuật nấu nướng nữa!
Khi Đường Sinh đi ra chị cũng không ngẩng đầu nhìn. Hắn đang nghe điện thoại của Ninh Hân. Không nằm ngoài dự đoán, có người tố cáo chuyện trước rồi.
- Hân nhi, gặp nhau rồi nói sau nhé. Lát nữa anh đến chỗ em, nhân tiện anh có chuyện khác nói với em.
Đường Sinh cúp máy xong liền lên xe.
Hơn nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng chi đội của Đội cảnh sát đặc nhiệm, Đường Sinh một mình xuống xe đi vào trong. Chị Trần ở trong xe đợi hắn.
Ninh Hân mồng tám đã trở về. Công việc trong thời gian này rất nhẹ nhàng, nhưng bản thân cô thì không nhẹ nhàng chút nào . Nguyên nhân là do sức khoẻ, không sợ am hiểu Thái cực công pháp, chỉ sợ Đường Sinh cũng không kém bao nhiêu. Hai người vừa gặp nhau đã có chút ... Chuyện em vợ bị tát gì đó đã để đằng sau. Ninh Hân thuận tay cài phía trong cửa, ôm hôn tình nhân một cách nồng nhiệt.
Không biết từ lúc nào mà tay đã ghì chặt lên người hắn, cánh tay ôm lấy cổ, ôm đến thắt lưng. Tư thế đó thật khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Đường Sinh đẩy mạnh Ninh Hân vào phòng ngủ
- Ninh nhi, đừng nhịn nữa. Chúng ta vào trong phòng đi!
- Không đâu! Ninh Hân bừng tỉnh, hoảng hốt nhảy xuống đất, đẩy Đường Sinh ngồi xuống sô fa.
- Bớt phá phách đi. Đây là chỗ làm việc, mấy ngày nay đều nhịn rồi, thêm nửa ngày nữa không được sao? Anh toàn là nói tốt ngoài miệng, mà sao lại ăn hiếp Ninh Manh chứ? Nó khóc thảm lắm.
Đường Sinh vỗ tay cười nói:
- Ninh Chính uỷ, người bị đánh là người yêu em đấy. Anh đã nhịn rồi. Cũng phải nhận ra mình là anh rể người ta chứ? Nhưng quả thật anh không nên chọc tức cô ấy.
Sau đó cũng đem chuyện về trang web ở trường nói rõ rồi
- Sao nó lại nói với anh chứ?
Ninh hân lườm một cách quyến rũ, cười nói:
- Đương nhiên có thêm mắm thêm muối nói xấu anh rồi. Tiểu “Trần Thế Mỹ” à, Đường Cẩn vừa đi là lại có Quan Đậu Đậu làm loạn, nó nói đồ cặn bã thế này, không nên quở trách hay sao? Với lại anh chọc giận nó, mắt còn nhìn chằm chằm vào ngực nó.
- Củ chuối thật! quả nhiên là độc ác. Phía sau thì anh có thể đoán được, chắc chắn là bảo em giải quyết anh, có nói là chặt chân anh không?
- Có nói! Đặc biệt là cái chân thứ ba. Ninh Hân bật cười, ngực càng ghé sát vào lòng người yêu.
Đường Sinh bĩu môi:
- Em nên nói cho cô ấy biết, cái chân thứ ba dùng để dụ dỗ, không phải để chặt đi. Cố ấy chắc chắn không nói với em về chuyện với Quan Đậu Đậu chứ? Mắng Quan Quan là đồ hư hỏng dụ dỗ anh. Đáng sợ quá! Anh chỉ không hiểu, sao mà cô ấy hận anh đến thế?
Thật ra Đường Sinh muốn nói, chắc chắn là em gái em đang yêu thầm mình. Cho nên mới không chịu nổi những gì anh làm. Yêu quá hoá hận đây!
Nhưng cái này thì không nói ra được, chắc chắc sẽ khiến Ninh Hân nổi giận. Cho nên Đường Sinh nói kiểu khác rằng mình không hiểu được tâm trạng Ninh Manh.
Ninh Hân làm gì thông minh đến thế? Đã nghe ra ý tại ngôn ngoại của người yêu, xem ra phải nói chuyện rõ ràng với em gái. Nếu không thì...lỡ đâu nó cũng dính dáng mập mờ với Đường Sinh thì chắc trời sập mất thôi. Bản thân đã không hiếu thảo, em gái cũng đi theo vết xe đổ? Không!
Khi nói đến chính sự, Đường Sinh có đề cập một chút đến ý của chú tư Đường Thiên:
- Hân Nhi, anh cũng không hiểu chú tư đang gây sức ép lên cái gì, nhưng tóm lại không phải là chuyện xấu, em đem hồ sơ liên quan chỉnh lý lại một chút. Anh sẽ kêu Ngọc Mỹ đem đi, bí mật chuyển lên Kinh theo đường quân đội. Đương nhiên không chỉ một mình em. Đã chỉ thị cho năm người: Lý Vân Phong, Cổ Kim Tú, Đoan Mộc Chân, em nữa là mới có bốn người…
Ninh Hân mới suy nghĩ mà trong đầu đã miên man. Đem hồ sơ liên quan cho Phó trưởng ban, chuyện này hơi đáng sợ !
- Đường Sinh , có hay không chuyện sẽ điều tụi em đi? Nhưng nói trước rồi, em không đi khỏi Giang Lăng đâu. Chỗ nào cũng không đến.
- Ha …. Em không nỡ xa anh chứ gì? Anh cũng không thể lúc nào cũng ở Giang Lăng. Yên tâm. Có anh thì sợ cái gì !
- Đồ đáng ghét, ai không nỡ xa anh. Tự kiêu quá đấy! Không phải em mới đi mười mấy ngày sao?.
Ninh Hân phản bác.
Đường Sinh kéo cằm cô lại
- Nói như vậy là Ninh Chính Uỷ không nhớ anh rồi?
Đôi mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Ninh Hân. Nữ cảnh sát như muốn sụp đổ.
- Em mà nói không nhớ, thì sẽ có hậu quả gì đây?
Ninh Hân yếu lòng, thái độ cử chỉ thân mật với như thế này đã lâu lắm rồi không có. Hôm nay phá lệ rồi. Nói nôm na là dư chấn để lại sau một lần chia xa nho nhỏ, trong lòng cô có sự mong chờ.
- Hậu quả gì? Có cần thực tập một chút không?
Đường Sinh vòng tay ôm chặt eo cô. Ninh Hân trong chốc lát mềm nhũn cả người
- Trời ơi, không cần thực tập đâu. Em thừa nhận, nhớ anh lắm. Nhớ muốn chết. được rồi chứ gì? Đúng rồi, người thứ năm, anh chưa quyết định sao?
Đường Sinh lắc đầu
- Em đi đi, anh cũng đau đầu về việc này lắm rồi. Nhưng không hiến cái mạng cho em đâu. Nếu không thì đời anh coi như xong.
Phù, Ninh Hân cười, đấm nhẹ hắn:
- Tiểu Manh xấu thế à? Em về nhà nói chuyện với nó. Anh đừng nghĩ ngợi trong lòng nữa.
Từ chỗ Ninh Hân đi ra, Đường Sinh cùng chị Trần đi đến chỗ “ Giang Lăng Nhân”. Bích Tú Hân vì thả Đại Liên Ni, chủ tớ bọn họ lại về Giang Lăng. Khi vào cổng thì gặp Đường Dục đang đi với một cụ già mặc một bộ đồ cổ xưa. cụ già có phái đoàn đi cùng. Mới nhìn cũng biết là thương nhân. Tiền hô hậu ủng đấy! ồ! Không biết là lão gia nhà ai đây?
Đường Sinh kéo nhẹ chị Trần vào một bên , tránh giáp mặt Đường Dục rồi lại ỉ ôi không dứt.
Đường Dục vẫn chưa nhìn thấy
- Đường ca!
Nhưng kẻ mắt tinh thì nhìn thấy. Ví dụ như anh mắt kính. Anh ta chỉ biết thế này. Tiền hô hậu ủng thì cũng chẳng có liên quan gì tới anh ta. Vinh quang là của người khác. Anh ta nhiều nhất cũng chỉ là cái vai phụ nhỏ xíu. Cho nên cái mắt tinh tường đã nhìn thấy Đường Sinh.
Anh mắt kính đi nhanh tới chỗ Đường Sinh. Còn chưa tới gần, chị Trần đãngăn lại, lạnh lùng nói:
- Đi ra!
Xuất phát từ bản năng vệ sĩ, phản ứng này của chị Trần là rất bình thường nhưng lại khiến anh mắt kính sợ khiếp. Ôi.. trong mắt người phụ nữ này có sát khí! Đã từng lăn lộn giang hồ, anh Mắt kính có thể nhận ra điều này. Đường Sinh đúng lúc cũng bật cười:
- Chị Trần, là người quen!
Nghe thấy tiếng tiểu thái gia, chị Trần mới nhanh chóng lùi một bước. hướng mắt đi chỗ khác, căn bản là chẳng xem anh mắt kính ra cái gì.
Những nhân vật chị Trần đã gặp qua hoành tráng bao nhiêu? Anh mắt kính so với bọn họ, ngay cả một cọng lông cũng không bằng. không nhìn trực tiếp!
- Sinh ca. Năm nay em chẳng có cơ hội nào đi chúc tết anh. Mượn cơ hội hôm nay, chúc tết trễ anh vậy!
- Có lòng là được rồi, anh mắt kính. Vị đại gia kia từ đâu đến vậy? Ngay cả bác Dục cũng hối hả đón tiếp, chắc là có lai lịch gì đây?
- À , vị lão gia đó à? Là họ hàng của ngõ Lão Đường chúng ta. Đã ra nước ngoài từ lâu. Đến nay mới trở về nước!
Đường Sinh cười cười
- Được, vậy cậu đi làm việc của mình đi. Về nói với Đường Dục một tiếng rảnh thì gọi điện cho tôi.
Anh mắt kính lom khom gật đầu. thấy có vẻ như Đường Sinh không hứng thú hỏi gì nữa nên cũng không dám nói gì nữa. Lúc sắp đi cũng liếc qua chị Trần.
Đường Sinh xoay người lại dẫn chị Trần đi vào thang máy. Lúc này chị Trần mới nói:
- Tiểu thái gia, tên mắt kính đó có vẻ không không phải là người tốt.
Phì, Đường Sinh không nhịn được cười, giơ ngón tay cái lên:
- Nhãn lực tốt đấy chị Trần. Cậu ta à, gốc rễ là hạng lưu manh mà. Có điều bây giờ chúng ta cũng trà trộn vào phố phường, không tránh khỏi phải tiếp xúc với nhiều loại người. Có một số kẻ tố chất kém cũng là bình thường, chị không cần phải đem bọn họ đi so với những người ở núi Thanh Trúc . Nhưng từ từ chị sẽ quen thôi. Không đáng để ngạc nhiên đến thế.
Chị Trần đỏ mặt, đoán được ý củaTiểu thái gia là nói lúc nãy ngăn cản tên mắt kính đó, đã để lộ ra gì đó rồi.
- Tôi xin lỗi tiểu thái gia. Tại tôi cảnh giác quá! Về sau tôi sẽ chú ý. Chị Trần khi làm việc thì thái độ rất nghiêm túc, cẩn thận, không thể trách cô ấy.
- Không sao, tôi không có ý trách chị. Quả thực là có tên bất lương muốn tiếp cận tôi, tôi tin là chị Trần sẽ nhận ra. Những người bình thường này, không đáng để ý! À đúng rồi, chị Trần, về sau gọi tôi là Tiểu Sinh nhé. Tiểu thái gia nghe không hợp lắm.
- Tiểu Sinh? Không được, không được, không thích hợp. Hay là gọi i tiểu thủ trưởng nhé?
Chị Trần hoá ra cũng hài hước lắm chứ !
Đường Sinh phẩy phẩy cái áo jacket:
- Sao nhìn tôi lại giống tiểu thủ trưởng nhỉ?
Chị Trần che miệng cười. Trông chị rất đẹp!
- Khụ, khụ.
Đường Sinh lại vỗ vỗ ngực nói:
- Nhưng mà cách gọi này thật là làm người ta có cảm giác tự hào!
- Vậy về sau tôi gọi cậu là tiểu thủ trưởng.
Chị Trần vừa đáp vừa cười, Đường Sinh chớp chớp mắt một cách ấm áp với chị.
Lần này là muốn đi gặp Bích Tú Hinh, đã lâu lắm rồi chưa gặp lại người phụ nữ này rồi. Sau khi gọi điện được cho cô ấy, nghe thấy giọng đầy hưng phấn của cô ấy:
- Là Đường Sinh à? Tết trốn đi đâu vậy? đừng quên hiệp nghị đã kí giữa chúng ta đấy!
- Tôi biết, đây không phải thực hiện nội dung trong hiệp nghị sao? Đương nhiên, chị Tú Hinh nếu không tiện, chúng ta đổi thời gian khác nhé?
- Đồ khốn, muốn trốn tôi có đúng không? Lên đây! Tôi có việc nói với cậu. Nhà họ Đường cậu có con rùa biển mới vế nước đấy.
- Liên quan gì đến tôi? Sao chị Tú Hân cũng quen biết con rùa già này à?
Nghe giọng của Bích Tú Hân thì có vẻ lai lịch người này không tầm thường chút nào.
- Hơi biết thôi, không thể nói là quen biết, nhưng mà ông già họ Đường đó, là người giàu nhất trong cộng đồng người Hoa ở Indonesia đấy. Rất ghê gớm đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.