Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 3 - Chương 671: Hôn đi kẻo sau này không còn cơ hội

Phù Trầm

21/03/2013



Bước qua tháng mười, nhiệt độ trung bình ở Thanh Thị ở vào khoảng mười lăm mười sáu độ, nơi này thuộc khí hậu ôn đới gió mùa, thời tiết chia mùa rõ rệt, chênh lệch nhiệt độ cũng khá lớn… Tối nay bỗng nhiên có mưa phùn, lúc đó xe của Ninh Hân cùng Hải Dung đang đi vào thành phố.

Sở Công an Tỉnh lần này không phái lãnh đạo cấp cao xuống thị sát mà lại cử hai Cục phó dẫn người đi. Các cô không thị sát toàn diện công việc của hệ thống chính trị pháp luật của thành phố, Đinh Hải Dung của Cục Giám sát nhằm vào cơ cấu giám sát của cơ quan chấp pháp. Ninh Hân của Cục Phòng chống tội phạm khủng bố lại nhằm vào đâị đội chống khủng bố của thành phố. Nhưng chính việc thị sát như vậy mới có ẩn ý sâu xa.

Sau khi vào Thành phố, Ninh Hân gửi tin nhắn cho em gái, Ninh Manh nhận được tin nhắn liền chạy đi tìm Đường Sinh, trước khi vào phòng ngủ cô gõ cửa để nhỡ may lại bắt gặp hắn đang cùng Sắc Sắc làm gì khó coi, Đường Sinh ở phía trong khẽ lên tiếng “ Vào đi”, Ninh Manh lúc này mới đẩy cửa bước vào.

Tên khốn kêu vào không do dự gì chứng tở hắn cũng khá quy củ. Ninh Manh bước vào thì nhìn thấy hắn ta đang ngồi bên máy tính còn Sắc Sắc thì nằm thoải mái trên giường. Có lẽ hôm nay cô đến đây đã đi thị sát mấy nhà máy của Đông Thái có phần mệt mỏi chăng? Thực ra chuyện cũng không phải như vậy.

Sắc Sắc thể chất rất khỉ mạnh, làm gì có người phụ nữ nào bên cạnh Đường Sinh mà có thể chất yếu ớt đâu? Đương nhiên chưa “tiếp xúc” với hắn thì có phần kém hơn một chút.

Ninh Manh vừa bước vào đã nói chị mình đến rồi, xe mới vào thành phố, nói là đến thành phố đợt này là để thị sát công việc của Phòng chống tội phạm, Đường Sinh quay đầu nhìn cô:

- Em nói cho chị em nghe chuyện anh đánh người rồi à?

Ninh Manh nhăn nhó khẽ lè lưỡi gật gật đầu.

- Chị em bảo em nói với anh còn có Đinh Hải Dung, bọn họ còn bận việc tiếp đón của bên Thanh thị nên sẽ đến muộn một chút.

- Ừ, vậy không cần chờ bọn họ ăn cơm nữa. Chúng ta ra ngòai ăn hay ăn ở nhà?

Đường Sinh cũng không chắc ở nhà có cơm hay không.

- Ở nhà đi, bên ngòai trời mưa đi ra ngòai ướt lắm, hơn nữa, nhỡ cảnh sát bắt anh đi thì sao?

Đường Sinh trợn mắt xem thường:

- Ôi trời, ta là tội phạm truy nã hay sao?

Đường Sinh quàng tay qua vai sờ soạng Ninh Manh, Ninh Manh không dám kêu lên như bình thường mà trộm nhìn Sắc Sắc đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, gạt tay Đường Sinh ra, bèn lẻn đến bên giường nói chuyện với Sắc Sắc.

- Sắc Sắc này, chị đẹp thật đấy, còn có vẻ có khí chất hơn cả khi ở Giang Lăng, cái phong thái ung dung quý phái, ngưỡng mộ chết đi được.

Sắc Sắc tự nhiên cũng nhìn thấy hành động vừa rồi của Đường Sinh với Ninh Manh rồi, bèn ngồi hẳn dậy đưa tay sờ lên ngực Ninh Manh:

- Manh Manh à, chị cũng rất ngưỡng mộ em, lúc chị bằng tuổi em bánh bao cũng đâu được to thế này đâu, nói cho chị nghe, là ai làm cho nó to vậy?

Ninh Manh thẹn thùng, hờn dỗi đánh vào cánh tay Sắc Sắc:

- Chị Sắc Sắc xấu quá, của em sao to bằng của chị được?

Đường Sinh cũng không còn tâm trí nào xem chỗ tài liệu kia bèn đứng dậy đi đến bên giường. Khi Ninh Manh định đứng dậy nhường chỗ cho hắn, hắn bèn đẩy cô ngã ra giường, Ninh Manh giật mình hét lên, gần một trăm cân thịt cường tráng khỏe mạnh của Đường Sinh đè lên trên người cô.

- Á, cứu, chị Sắc Sắc!

Ninh Manh muốn ngạt thở không thể nào chống đối được, Đường Sinh hắn quá nặng.

Đường Sinh cố ý ép phần dưới bụng hắn lên lên cặp mông căng tròn của Ninh Manh:

- Ôi cha ôi cha, Manh Manh, thích không, ấn mạnh thêm nữa nhé?

- Đi chết đi, đồ đểu cáng, đè chết người ta rồi, đứng dậy nhanh, để em đi bảo chị La nấu cơm nào.

Ninh Manh vừa xấu hổ vừa tức giận kiếm cớ.

Sắc Sắc ngồi một bên cười, không đề phòng Đường Sinh bất thình lình lăn lại nằm sấp trên đùi cô.

- Á, muốn chết à?

Phải nói, thân mình Đường Sinh rất rắn chắc, cường tráng, nặng trình trịch. Trong lúc Sắc Sắc đánh vào mông hắn, Ninh Manh cũng nhân cơ hội bật dậy.

- Đánh chết anh nè!

Ninh Manh đánh lên mông lên đùi Đường Sinh, hắn thì vẫn trơ trẽn nằm yên trên đùi Sắc Sắc không động tĩnh.



- Manh Manh, lột quần anh ra rồi hãy đánh, như thế hay hơn, tối cũng không cần ăn gì cơm nữa, ăn luôn anh đây này, nhá…

Cuối cùng vẫn không thể đấu lại trò đùa của tên vô lại này mà chính là do trước mặt Sắc Sắc, nếu chỉ có riêng hai người chắc chắn cô sẽ lột sạch hắn…

- Đồ tồi, em không thèm, con lợn hôi như thế có gì ngon chứ? Em xuống giúp chị La nấu cơm đây.

Trước lúc đóng cửa đi ra ngoài cô còn quay lại cười nói:

- Đường Sinh, không được bắt nạt chị Sắc Sắc, ở đây cách âm không tốt đâu.

“Rầm” – Cửa liền đóng lại, Ninh Manh cũng biến mất. Ở trên giường Đường Sinh vẫn nằm trên đùi Sắc Sắc, Sắc Sắc dịu dàng âu yếm ve vuốt tấm lưng rộng lớn của hắn, cách sau tấm áo phông mỏng, cô có thể cảm nhận được những bắp thịt săn chắc trên người hắn, đích thị là lưng hùm eo gấu, khi sờ đến eo bèn tiện tay mân mê vào trong quần ngủ của hắn, chỉ thấy hai bên mông trơn tru…

- Ơ, quần sịp đâu?

- Không mặc, tắm xong bèn chui luôn quần ngủ, biết chị về đây là phải “mệt với tôi” rồi nên tôi đã chuẩn bị từ trước.

- Thế á?

Sắc Sắc không giấu vẻ man dại.

- Kiếp này cậu có làm thái giám cho tôi thì tôi cũng thích chết đi được, Đường Sinh, trong mắt cậu, tôi có được coi là hoàng hậu của cậu không?

Bàn tay cô vẫn đều đặn vuốt ve các bắp thịt của Đường Sinh một cách nhịp nhàng.

- Tất nhiên rồi, mà phải rồi, Sắc hoàng hậu của tôi, có phải đêm qua chị đến kỳ không? Chị có chắc không?

- Cậu nói xem?

Tiếng Sắc Sắc càng lúc càng nhẹ. Đường Sinh cảm thấy có gì không đúng, vội vàng lật mình ngồi dậy liền nhìn thấy giọt lệ trong suốt trên khuôn mặt xinh đẹp của Sắc Sắc, ánh mắt cô nhìn hắn nồng nàn. Ngay lúc đó, trong lòng hắn dâng lên một tình cảm mãnh liệt, dường như lại thấy được khuôn mặt Sắc Sắc trước khi rời xa hắn ngày đó, lúc này vẻ mặt cô tương tự như vậy, chỉ có điều ngày đó của kiếp trước thêm muôn phần đau khổ.

Dù vậy cũng đủ khiến cho Nhị Thế Tổ trong lòng rung động, ôm Sắc Sắc ngồi trên đùi mình:

- Đang tự nhiên lại khóc, sao thế?

- Không, tôi không khóc, chỉ là không kìm chế được, tôi vui quá, cậu nói lại cho tôi nghe đi, nếu có thật cậu không bảo tôi phá thai chứ?

- Ôi trời, rốt cuộc là có hay không? Bị chị giỡn mãi? Làm sao có thể bắt chị phá đi chứ? Tôi muốn có con của chúng mình.

Sắc Sắc đột nhiên vin vào hai vai hắn đứng dậy, gương mặt đầy nước mắt hiện lên nụ cười ấm áp, cô kéo váy mình lên chỉ để lộ quần lót.

- Đường Sinh, giúp tôi cởi ra, cho cậu kiểm tra.

Đường Sinh lại chấn động.

Hắn giơ tay cởi quần lót của Sắc Sắc, miếng băng vệ sinh trong đó không có màu gì khác thường, chỉ có chút dấu vết ẩm ướt.

- Không có?

Oa, vừa ngạc nhiên vừa vui sướng Đường Sinh siết mạnh Sắc Sắc:

- Bóp chết chị đi, lại lừa tôi, chị có đáng phạt không?

Sắc Sắc dịu dàng nhìn ngắm khuôn mặt đang chờ đợi của tình lang, ánh mắt đẹp khẽ chớp:

- Vậy anh cố sức phạt đi, phạt cho sẩy luôn đỡ phải đi phá.

Đường Sinh ngây người, kiếp trước cũng không có con, kiếp này được làm người lại thêm tuổi tác “thật” cũng cao, lòng mong mỏi có cốt nhục khó có từ ngữ nào có thể hình dung được, hắn há hốc mồm không biết phải nói sao, sững sờ một lúc lâu không nói được tiếng nào.

Sắc Sắc ấn trán hắn làm mặt hắn càng ngửa cao hơn, vắt chân qua vai hắn để vùng rậm rạp đen mượt phía dưới tiến gần miệng hắn.

- Đường Sinh, hãy dùng khả năng tuyệt đỉnh của anh cho em sung sướng một lần đi, đợi đến lúc bụng to rồi chị Trần nói có muốn cũng không thể được, khoái cảm sẽ làm tử cung co bóp mạnh chèn ép vào bào thai còn chưa thành hình.

- Có như vậy thật sao?

Trong giây phút ấy Đường Sinh cảm giác được một niềm hạnh phúc lớn lao rơi xuống đầu mình. Sự áy náy về hành động buộc Sắc Sắc phá thai trong kiếp trước, giờ phút này đã hoàn toàn được bù đắp, dù cho vết thương lòng ấy vẫn còn khắc sâu trong tâm khảm.

Mà kiếp này, ta phải làm cho Sắc Sắc hạnh phúc, vượt qua giới hạn thế tục, đạp đổ gông xiềng của đạo đức, trong lòng mình, người ta yêu nhất chính là vợ ta, vợ cũng chỉ là một danh phận vượt trên cả thế tục.



Tiếng thở dốc từ phòng ngủ vọng ra ngòai đúng như Ninh Manh nói, cách âm ở đây rất kém. Hóa ra trước kia cô cùng Đường Sinh làm chuyện đó ở đây đều để Vinh Tử Tử nghe thấy hết rồi. Sau khi Đường Sinh đi rồi cô mới nói bóng gió làm Ninh Manh rất ngượng.

Lúc chị Trần lên gọi Đường Sinh xuống ăn cơm, còn chưa đến cửa phòng ngủ lỗ tai nhạy bén đã thu ngay những động tĩnh trong phòng ngủ vào màng nhĩ.

- Đủ rồi đấy Đường Sinh, tôi mềm ra rồi này. A a…, lát nữa cậu có ăn cơm không đây? Mẹ ơi cứu, cắn chết con rồi.

- La Sắc Sắc, tôi muốn “gặm” chị một đêm, không ai cứu được chị đâu ha ha... lúc nào chuẩn bị cơm xong, chị Trần sẽ gọi, tiếp tục đi…

- Có ai ở đây không vậy, cưỡng bức, người đâu, lôi tên thái giám này ra đánh một trăm roi cho ta.

Chị Trần mỉm cười, cô vẫn xông vào, Sắc Sắc như nhìn thấy cứu tinh:

- Chị Trần, chị đến rồi, lôi gã điên này ra đi, tôi không chịu nổi nữa rồi…

Sắc Sắc cố sức đẩy đầu Đường Sinh nhưng hắn vẫn ngoan cố bất chấp…

Chị Trần tới gần nói:

- Sếp nhỏ ơi, dù bây giờ không nguy hiểm lắm nhưng nếu Sắc Sắc cứ quá như vậy rất có thể làm cuống rốn thai nhi bị bóc ra đấy!

- Hả…

Đường Sinh kêu lên một tiếng bèn ngồi dậy.

- Sao không nói sớm chứ, ôi, Sắc Sắc, chị không sao chứ?

Sắc Sắc cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng tên này bao lâu rồi, thế mà đây là lần đầu tiên bị hắn “gặm” đến suýt ngất. Cô vừa vui sướng vừa tức giận ôm lấy cổ hắn không buông:

- Không sao đâu, tiếp tục đi, tôi còn chưa đủ sướng mà, hôn một cái nào, không sau này không còn cơ hội.

Chị Trần che miệng đi ra ngoài, Đường Sinh cười gượng ôm lấy Sắc Sắc:

- Những điều này tôi không biết, chỉ muốn…

- Muốn cái đầu cậu ấy, chẳng cần quan tâm người ta sống chết sao nữa?

Sắc Sắc cười rồi hôn lên đôi môi ẩm ướt của hắn

- Vị lạ quá ha!

Bọn họ ăn đêm trong không khí vui vẻ, Đường Sinh cũng trao đổi một chút với La Tố Hồng, người phụ nữ này đã chăm sóc hai người Ninh Manh rất tận tình.

Mười giờ tối bọn họ ngồi đánh bài uống rượu thì Ninh Hân cùng Hải Dung tới làm không khí càng thêm náo nhiệt.

Chơi đùa đến mười hai giờ Sắc Sắc liền rút trước, sợ Đường Sinh tiếp tục giở trò bèn kéo theo Ninh Manh và Tử Tử cùng đi ngủ.

Chị Trần cùng La Tố Hồng nghỉ ngơi ở tầng dưới, Đường Sinh cùng hai người Ninh Hân và Hải Dung ngồi ở quầy bar trong nhà bếp nói chuyện về tình hình Thanh Thị hiện nay; bỗng nhiên hôm nay xảy ra chuyện bất thường như vậy, Ninh Hân và Hải Dung mỗi người đều nói lên suy nghĩ của mình.

- Vì chịu ảnh hưởng của cơn phong ba xảy ra cho nhà họ Bạch, Thanh Thị hiện nay cũng có tật giật mình, việc chúng ta đến Thanh Thị làm một ít quan chức sợ hãi, ngay cả Bí thư Ủy Ban Nhân Dân thành phố cũng không phải là ngoại lệ.

Lông mày Đường Sinh khẽ nhíu lại:

- Bí thư Mạc Trung Hoàng, người này là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, cũng có quan hệ nhất định với họ Bạch, đến cuối tháng ông ta sẽ phải về Bắc Kinh tham dự Đại hội Đảng toàn quốc khóa 4 năm 2002, lần này có thể cha ta cũng phải tham dự.

Hải Dung ngạc nhiên nói

- Bác Đường cũng tham gia Đại hội Trung ương Đảng sao? Cấp giám đốc sở không phải ở trong Ủy ban Trung ương cũng có thể đi tham dự hội nghị?

Đường Sinh cười cười

- Còn hơn mười ngày nữa, mười ngày này có thể làm phát sinh thay đổi về tình thế, chúng ta cứ chờ đi.

Đường Thiên Tắc gia nhập tỉnh Lỗ việc này mọi người cũng đều đã biết. Chỉ có điều sắp xếp vị trí nào, bây giờ nghe Đường Sinh nói như vậy chắc chắn không thể là chỗ thấp được. Trên thực tế Đường Sinh dự đoán rất chính xác, rõ ràng là lần này sẽ bổ sung vào danh sách Ủy ban Trung ương.

Lúc này ở Bắc Kinh, Đường Thiên Tắc đã được Ban tổ chức Trung ương bổ nhiệm vị trí Ủy viên Bộ vụ, Cục trưởng Cục tổ chức, đây chỉ là bước đệm ban đầu…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook