Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 3 - Chương 526: Không có chuyện gì thì ít giả bộ như vậy

Phù Trầm

21/03/2013



Lúc xuống máy bay, đôi nam nữ kia còn trừng mắt nhìn Đường Sinh:

- Tiểu tử, núi không rời thì đường phải chuyển, ngươi đừng có mà chạm vào tay thiếu gia ta đây.

Đường Sinh cười tủm tỉm gật đầu, kìm nén tức giận mà nói:

- Anh à, anh tha cho tôi một mạng đi, ai tôi cũng không sợ chỉ sợ người ở rể thôi.

Người con trai kia tức giận nghiến răng nghiến lợi, anh ta muốn đánh Đường Sinh nhưng lại sợ không đánh nổi hắn, thằng cha này nhìn thì không to con lắm nhưng dáng người lại khá là cường tráng.

Người con gái kia tỏ vẻ khinh thường liền hừ lên một tiếng:

- Xuống máy bay trước đi đã, cái loại ma cà bông giả dạng này, tiểu tử, ngươi còn là đàn ông thì hẹn gặp ở sân bay đi!

Bọn họ ở đằng trước nên xuống máy bay trước, Đường Sinh bĩu môi, cười hì hì với mẹ mình nói:

- Thảm rồi, mẹ ơi, con nợ chúng.

Liễu Vân Huệ lườm hắn một cái, cười đáp:

- Con ấy à, vẫn là không chịu nhẫn nhịn, bọn họ nói thì kệ họ nói đi, để ý đến họ làm cái gì chứ?

- Không phải đâu, mẹ à, có những cơn giận không thể kìm nén được, không lẽ lại mắng con tội yêu mẹ? Củ chuối thật, con yêu mẹ là tình cảm thân thích, liệu đó là biến thái sao? Cái đứa con gái chanh chua, nợ, nợ cái con khỉ, hứ…

Đường Sinh chút nữa thì nói tuồn tuột, liền bị Sở Tình nhéo đằng sau.

Bọn họ vừa xuống máy bay đã nhìn thấy ba chiếc xe lục quân treo cờ đỏ ở cách đó không xa, ở bên cạnh một chút thì là một chiếc Mercedes Benz, nhưng cái tên Thượng tá đứng ở bên cạnh chiếc Mercedes Benz kia thì đang xem xét ba chiếc xe Tổng tham mưu treo cờ đỏ ở bên cạnh, cái da đầu của ông ta liền run lên một trận, trùng hợp như vậy sao?

Nói đến xe Mercedes Benz biển quân sự cũng khá là vênh váo, là giấy phép do kinh thành cấp, đây là một trong bảy quân khu lớn đều là biển số xe của quân khu.

Đương nhiên, biển số xe của kinh thành kém hơn một bậc so với biển số xe quân đội, bản thân bảy quân khu lớn cũng là cơ quan bên dưới của Quân ủy mà.

Người Thượng tá kia nhìn thấy Đường Thiên Tứ mặc quân phục chỉnh tề trong lòng có chút hoang mang, muốn trốn cũng không trốn nổi, ai bắt ông ta tiến ra trước chứ? Nếu như là bọn họ tiến ra trước thì khi mình nhìn thấy trận này liền quay đầu đi luôn thì phải, nhưng tình hình bây giờ thì thảm qua rồi, đi? Có ý nghĩa gì nữa không?

Nhịn chút đi, mình phải nhịn thôi, trong lòng người Thượng tá kia vẫn thấy bồn chồn, Thiếu tướng Đường cái tên vẫn được truyền tai nhau đó, trời ơi, lại đụng phải hắn ta rồi.

Đừng nói là bản thân mình, đến cả Phó chỉ huy Mã nếu có mặt ở đây lúc này thì cũng phải chủ động tới chỗ Thiếu tường Đường mà chào hỏi. Vấn đề là ở chỗ hiện giờ bản thân mình có đủ tư cáh để chào hỏi người ta không? Đến ánh mắt của người ta cũng chẳng nhìn đến ngươi. Một chiếc xe Mercedes Benz của ngươi còn thua xa so với ba chiếc xe treo cờ đỏ kia, nhưng cái xe treo cờ đỏ có biển số của lục quân kia là để dành cho một người bình thường ngồi hay sao? Phó chính ủy Mã ngược lại lại hi vọng dùng chiếc Mercedes Benz này đổi lấy chiếc xe treo cờ đỏ kia, nhưng lại không đủ tư cách.

Sau đó trong tình trạng tâm tư không yên ông ta nhìn thấy đại tiểu thư Mã và bạn trai của cô ấy, ôi, anh coi như được bước ra rồi.

- Chú Lưu, chú đến một mình thôi sao?

Hóa ra vị đại tiểu thư này có người quen làm chức Phó chính ủy quân khu, cô ta rảo bước tới cũng nhìn thấy chiếc xe treo cờ đỏ của lục quân, trong lòng cô có chút hồi hộp:

- Chiếc xe bên kia không phải là chiếc xe mà chúng ta sẽ đi chứ?

Vị Thượng tá kia xấu hổ, đại tiểu thư của tôi ơi, đầu óc của cô có tỉnh táo không vậy? Bố của cô có ngồi nổi lên chiếc xe treo cờ đỏ đó không hả?

- Không, không phải, mau, mau lên xe trước đi đã.

Thượng tá Lưu nuốt nước bọt, càng ở lại chỗ này lâu thêm một giây phút nào thì càng thêm dày vò.

- Chú Lưu, chú phải giúp cháu xả cơn giận này mới được, chú xem…

Đại tiểu thư Mã quay đầu lại chỉ về phía Đường Sinh và mẹ hắn đang bước xuống máy bay.

- Chính là cái thằng cha trông khá bảnh trai kia, trên máy bay hắn bày trò châm chọc khiêu khích, còn xém chút nữa thì đánh anh Lý Tử, cháu thực chịu không nổi cục tức này.

- Ôi, đại tiểu thư ơi, hôm nay không thích hợp lắm, có một nhân vật tiếng tăm đang ở đây, vị thiếu tướng ở bên kia đó, cô nhìn thấy không?

Đại tiểu thư Mã lại không biết đến Đường Thiên Tứ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của ông ta thì cũng vô cùng uy thế, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một Thiếu tướng thôi mà.



- Cũng lợi hại chứ nhỉ? Bố cháu là Trung tướng đó có được không? Cháu không quan tâm, chú không giúp cháu xả cơn giận này thì bây giờ cháu sẽ gọi điện cho bố cháu, để xem bố cháu có để tâm đến không?

Thượng tá Lưu quá là rối ren:

- Đại tiểu thư, cô đừng có nhìn vào quân hàm của người ta, cô có biết người ta là ai không? Người nhà họ Đường đấy!

Đại tiểu thư Mã vừa nghe tới người nhà họ Đường thì trong lòng bồn chồn, ánh mắt nhìn về phía Đường Thiên Tứ lần này đã khác rồi.

- Vậy, vậy cháu tức giận vô ích rồi?

Thượng tá Lưu cười khắc khổ:

- Lên xe trước đi, chúng ta hãy cứ theo dõi tên tiểu tử kia đã, đợi bọn người Thiếu tướng Đường đi rồi hãy nói có được không?

Đại tiểu thư Mã cũng chẳng còn cách nào khác, cô kéo tay bạn trai Lý Tử rồi bước lên xe.

- Chú Lưu, chúng ta có cần đến trạm đỗ trước không?

- Để làm gì kia chứ, đại tiểu thư ơi, bây giờ chúng ta không nên hành động, cứ đợi lát đi, cứ để cho xe của Thiếu tướng Đường đi đã, đó là sự tôn trọng!

Tên Lý Tử kia nhìn về phía ba chiếc xe kia mà ngưỡng mộ, trời, đến cả bạn gái tôi cũng không dám trêu vào người ta sao? Đây là đến đón ai vậy?

Bọn người Đường Sinh xuốn máy bay sau, họ cũng nhìn thấy đôi nam nữ kia bước lên chiếc xe Mercerdes Benz, Đường Sinh cười trộm:

- Mẹ ơi, con thấy sợ quá!

Liễu Vân Huệ cũng chẳng có cách nào với đứa con trai này, bà mỉm cười nói:

- Con đừng có mà mới đến đã tìm phiền phức cho mẹ, ngoan một chút đi có được không?

Sở Tình và Tú Hinh ở phía sau cũng nhìn thấy đôi nam nữ kia bước lên chiếc Mercerdes Benz, nói thầm trong bụng, quả nhiên là có lai lịch, không phải là khoác lác.

Sở Tình mặc dù biết gia thế của Đường Sinh cũng không tồi nhưng Đường Sinh cũng chưa nói cụ thể và rõ ràng, trong lòng cô cũng khó tránh khỏi có chút bồn chồn. Vấn đề là ở kinh thành có quá nhiều người gian, nếu lỡ không cẩn thận bạn sẽ gặp phải người như vậy rồi bị người ta trà đạp cho, vì vậy đến nơi đây thì tốt nhất là thấp giọng một chút.

Tú Hinh lại càng không rõ tình hình, ở Giang Trung hay Giang Lăng là địa phận của Đường Sinh, hắn có thể dám làm ầm ĩ lên như vậy thì còn có thể hiểu được, ở kinh thành thì sao? Đây là thủ phủ của Quốc gia, bao nhiêu là người khét tiếng đều ở nơi kinh đô rộng lớn này, một nhân vật bé nhỏ như hắn thì có thể bì với ai?

Chỉ có chị Trần đi ở phía sau là vểnh môi, thoáng nhìn thấy chiếc Mercerdes Benz kia thì nói thầm trong bụng, thì ra là của quân khu kinh đô.

Ở bên này, Đường Thiên Tứ cũng đã nhìn thấy Trưởng phòng Liễu và Đường Sinh, sắc mặt liền tươi cười rạng rỡ, sau đó bước nhanh tới để nghênh đón.

Thực tế có rất nhiều người lúc đi xuống máy bay cũng chú ý đến đoàn xe đón tiếp ở bên kia, ở sân bay thủ đô mà có xe đón tiếp vậy là chuyện thường tình, mỗi ngày những chiếc xe đón tiếp ra vào sân bay cũng không phải là ít, nhưng quy cách chân chính thì lại không nhiều, cảnh tượng kia cũng khó mà nhìn thấy.

Không ít nhân vật lớn đều không lên xuống ở những sân bay hàng không dân dụng, vì vậy nếu bạn muốn nhìn thấy cảnh tượng quy cách cao quý kia thì cũng chẳng có cơ hội.

Ở sân bay hàng không dân dụng mà có thể nhìn thấy cảnh tượng Thiếu tướng xuất hiện để đón tiếp thì thật là hiếm hoi, thân phận của họ đặc biệt, không quan trọng thì họ sẽ không đích thân mình xuất hiện.

Tại Kinh thành, quan lớn giống như mây, Tướng lĩnh cao cấp của quân đội cũng không ít, nhưng mỗi người đều có bổn phận của riêng mình, có thể là phiền tới bọn họ phải đích thân xuất hiện tại sân bay thì thật là một trường hợp hiếm hoi, ít nhất thì những nhân viên của đội bay này cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đó.

- Chị dâu, Đường Sinh, máy bay đến vừa đúng giờ, trên đường hai người đã mệt nhọc rồi!

Đường Thiên Tứ lúc ra đón chào thì vẻ mặt lại càng tươi cười rạng rỡ.

Thấy Thiếu tướng ra đón lại gọi Trưởng phòng Liễu là “chị dâu”, Uông Sở Tình và Bích Tú Hinh ở phía sau liếc mắt nhìn nhau, hai đôi mắt nhìn nhau đều vô cùng kinh ngạc.

Một số người thì cười không nổi nữa, ví dụ như đại tiểu thư Mã và bạn trai của cô ta Lý Tự ở trong chiếc Mercerdes Benz kia, và cả Thượng tá Lưu nữa.

Bọn họ đều cảm thấy có chút giật mình, Thượng tá Lưu nuốt nước bọt cái ực, quay sang đại tiểu thư:

- Đại tiểu thư, là cô có xung đột với bọn họ đó à?

Sắc mặt của đại tiểu thư Mã hơi tím tái lại, không thể vậy chứ? Ngồi trên máy bay mà có thể đụng chạm phải một nhân vật tầm cỡ đến như vậy sao? Tôi lại đen đủi vậy sao?

Sắc mặt của Lý Tử bạn trai cô ấy cũng đang biến sắc, cái miệng lớn tiếng ba hoa, vừa kinh động lại vừa sợ hãi, trên máy bay ai giả bộ vậy?



- Thiên Tứ à, em phái xe đến đón là được rồi mà? Phải tự mình đến đây làm gì?

Trưởng phòng Liễu cười thản nhiên.

Đường Thiên Tứ cười khắc khổ một lát, trong lòng tự nhủ, tôi không đến đây thì có được không?

- Chị dâu à, em rất ít khi đến sân bay hàng không dân dụng, có cơ hội đến dây tham quan luôn thể. Đứng ở đây có cảm giác rất là mới mẻ, chị đừng có chỉ trích em nữa, ấy, Đường Sinh cháu đang xem xét cái gì vậy?

Ông ta nhìn thấy Đường Sinh đang xem xét chiếc xe Mercerdes Benz biển số quân đội ở kinh thành kia, cũng nhìn thấy vẻ mặt chế nhạo của tên tiểu tử này, sao vậy, lại có mâu thuẫn gì chăng?

Từ lúc xuống máy bay thì hắn sớm đã thấy chiếc xe đó rồi, đấy là chiếc xe do Phó chính ủy quân khu thủ đô Mã Như Tuyên điều khiển.

Gần hai năm trời rồi, những đàn anh trong nghề đều đã ngồi trên những chiếc xe có độ an toàn cao rồi, đã quá nhiều nhưng người ta chưa hề vi phạm quy định.

Cả hai phía đều là đến đón người, giả bộ như ai cũng không nhìn thấy ai, cũng không chỉ trích lẫn nhau. Sự việc như thế thì ai cũng có, cũng chẳng nói lên điều gì, có biết nhau rồi thì nói chuyện một hai câu, không biết nhau thì giả bộ như không nhìn thấy. Việc qua đi rồi thì cũng chẳng ai đề cập đến nữa, đều tự ngầm hiểu với nhau vậy thôi.

- Chú Tứ, xe của quân đội hình như là xe của quân khu kinh đô thì phải? Cô gái ngồi trên chiếc xe đó nói là muốn trị tội cháu, cháu đi qua đó hỏi cô ta chút.

- Đường Sinh, lên xe cho mẹ, con không phải là muốn ức hiếp người ta đấy chứ? Không được qua đó…

Trưởng phòng Liễu ngăn lại.

Đường Thiên Tứ quay đầu lại nhìn chăm chú vào chiếc Mercerdes Benz kia, ánh mắt của tất cả bọn họ cũng đổ dồn cả về đó, lại không biết rằng mấy người ở trên xe đang sợ hãi.

- Con vốn dĩ là một đứa trẻ hư đốn, ức hiếp thì là ức hiếp cô ta, cô ta còn cắn con một phát thì sao?

Đường Sinh rất phẫn nộ vì bị đứa con gái kiêu ngạo kia gọi là kẻ yêu mẹ bệnh hoạn. Lúc xuống máy bay lại còn bị khiêu khích nói rằng là đàn ông thì gặp lại ở sân bay, nhưng nhìn thấy thế lực của chú Tứ thế này đối phương ước chừng cũng sợ vãi cả linh hồn rồi, lại còn muốn gặp ở sân bay? Là cái thá gì, chỉ sợ khi ngươi gặp ta xong thì phải đi đường vòng thôi? Bực mình!

- Muốn hỗn đó hả? Làm thế nào mà ta lại không quản nổi con nữa sao?

Trưởng phòng Liễu trợn tròn mắt lên, bà không dung túng để con mình đi ức hiếp người khác như vậy. Cứ khoan dung mà độ lượng, ỷ thế mà bắt nạt người khác cũng không được, người ta sẽ nghĩ thế nào, nhìn nhận thế nào? Đúng không?

- Đi lên xe cho ta ngay, của nợ!

- Hứ, mẹ, con sẽ không như vậy, con có thể ăn hiếp được người ta sao? Thế lực của chú Tứ bày đầy ra đây cả, người ta nhìn thấy cũng sợ hết hồn rồi, còn cần con phải qua đó ức hiếp họ sao? Con qua đó là để an ủi họ, để họ không sợ hãi nữa, công tử nhà họ Đường không tính toán với bọn họ.

Hắn nói xong bèn đi về phía chiếc xe Mercerdes Benz kia, Trưởng phòng Liễu lườm một cái, Sở Tình và Tú Hinh trong lòng cũng lo lắng, nhà họ Đường uy lực đến vậy sao? Trên thực tế, các cô không rõ lắm về cục diện hình thái chính trị của các cấp trên, nhân thế biến đổi. Những người phải về hưu thì cũng đã về hưu từ mười năm trước rồi, ai mà biết được hiện tại người ta có tầm ảnh hưởng như thế nào? Hơn nữa cái tầng cấp ấy cũng không đến lượt các cô phải quan tâm, các cô cũng chưa từng nghĩ đến điều đó.

Nhìn thấy Đường Sinh tiến lại gần, đại tiểu thư Mã biết là không thể tốt hơn được nữa, cũng mạnh mẽ xuống xe mà đối chọi, Lý Tử cũng đi cùng cô.

Thượng tá Lưu cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cùng họ bước xuống xe, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh chàng điển trai kia thì họ không hiểu rốt cuộc là thế nào.

- Ấy, chị gái xinh đẹp, chị quả thật là rất lợi hại đấy, ngồi trên chiếc xe sang trọng như vậy, chuyện trên máy bay chị nói xem nên làm thế nào đây?

Đại tiểu thư Mã sắc mặt tái nhợt, trong khóe mắt đã có những giọt nước mắt, là u uất, nhưng cũng có phần sợ sệt, nhà họ Đường vốn dĩ là không thể trêu vào được.

- Máy bay, chuyện trên máy bay là trách chúng tôi không nên đến gần, tôi, tôi rút lại những lời đã nói, tôi xin lỗi anh!

Đại khái đây là lần đầu tiên cúi đầu trước người khác, nước mắt cô tuôn ra ào ào, cô ấy là vì bố mình và gia tộc mình mà cúi đầu.

- Cô xem, cô khóc cái gì kia chứ? Giống như là tên ma cà bông tôi đây ăn hiếp cô vậy? Tôi không chịu nổi khi nhìn thấy nước mắt của phụ nữ, tôi cũng chẳng hơi đâu so đo tính toán với cô, còn bạn trai của cô thì ít nhiều không biết phận mình, làm người mà, cứ nên khiêm tốn là tốt, không nên mù quáng.

Đường Sinh nhún vai, vẫy tay chào rồi bước đi, còn quay đầu lại nói:

- Về đến nhà đừng nói với bố cô là tôi ăn hiếp cô đấy nhé, đi đây!

Ba chiếc xe lục quân treo cờ đỏ nối đuôi nhau rời khỏi sân bay. Thượng tá Lưu lau mồ hôi trán:

- Ôi, may là không có chuyện gì, may là không có chuyện gì!

Mã đại tiểu thư cũng thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại nhìn bạn trai và nói,

- Sau này anh đừng có mà giả bộ như thế nữa nhé ….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook