Quyển 2 - Chương 385: Lòng mẹ mãi mãi bao la
Phù Trầm
20/03/2013
Sáng sớm Đường Sinh tỉnh dậy thì mặt trời đã sớm lên cao, hôm qua cả nhà đi ngủ sớm, hắn liền vào ngồi rình trong nhà vệ sinh, đầu tiên đợi Mai Chước vào liền giữ mỹ nhân xinh đẹp này mười mấy phút trong phòng vệ sinh không thả ra, khiến cô vô cùng lo sợ, nhỡ Trưởng phòng Liễu nhìn thấy thì làm thế nào? Thấy sắp bị Đường Sinh sàm sỡ đến nơi, cô đành cấu cho hắn mấy cái thật đau mới có thể thoát ra được.
Đợi chưa đến vài phút thì Đường Cẩn cũng vào, chẳng nói năng gì hắn liền lôi cô vào trong phòng ngủ của hắn. Hắn vốn to gan như vậy, cho dù mẹ hắn có phát hiện ra có chút bất bình thường thì cũng không dám xông vào cứu Đường Cẩn. Hì hì, thế là, hắn liền bắt cóc Đường Cẩn trong hơn một tiếng đồng hồ.
Hơn một giờ đủ để cho bọn họ hôn nhau đến mê mệt, thực tế khi Đường Cẩn rời khỏi phòng hắn thì hai chân ngọc đã nhũn ra cả rồi.
Thật khéo, vừa sáng sớm vào nhà vệ sinh thì lại gặp Đường Cẩn, cô đang chải đầu chuẩn bị đi học, Đường Sinh từ phía sau liền ôm chặt lấy cô, tay từ phía dưới chui thẳng vào trong áo ngủ của cô, Đường Cẩn còn chưa kịp mặc áo ngực, bị hắn tập kích vừa sợ vừa tức giận.
- Không muốn sống nữa sao? Để mẹ anh thấy được thì làm thế nào? Xin anh đấy, Đường Sinh, tha cho em được không?
Tựa sát vào trong ngực của người mình yêu, lưng tựa sát vào ngực hắn, cô có thể cảm nhận rõ lồng ngực vững chắc của hắn, từ chiếc gương của phòng vệ sinh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt anh tuấn của hắn, trong lòng không khỏi trào dâng cảm giác yêu thương khao khát.
- Em chải tóc của em, anh sờ người yêu của anh, liên quan gì đến em. Ồ, cả tối qua cũng không phát hiện ra, thì ra đã lớn rồi.
- Thật đáng ghét, mau ra ngoài, nếu không ta cấu chết anh.
Đường Cẩn cũng bị hắn nắn bóp khiến không thể chịu nổi, định kêu lên.
- Áo nịt ngực cỡ D (1) phải không? Có định mua áo ngực mới không, anh đi cùng em, anh nhìn chuẩn lắm, giúp em chọn…
- Mau cút đi, đồ dê già.
Tay Đường Cẩn đưa ra, Đường Sinh liền nhanh chóng tránh ra xa:
- Anh muốn đi tiểu, em có xem không?
Đường Cẩn lườm hắn một cái:
- Thật là đáng ghét, rõ ràng có hai cái nhà vệ sinh, cố ý quấy nhiễu người ta, đánh chết anh.
Đường Sinh ngoáy ngoáy mông, cười hì hì:
- Lại đây đánh đi, nếu không sẽ không có cơ hội nữa đâu, nửa ngày nữa là anh quay về Giang Lăng rồi.
Lời nói này khiến Đường Cẩn thất thần, mấy ngày Đường Sinh ở tỉnh lị này cũng không có mấy thời gian ở cùng với mình, mình sao lại phải đi học chứ. Nếu mà mình học xong rồi thì có phải tốt không, lúc nào cũng có thể ở cùng hắn.
Đường Sinh quay lưng về phía Đường Cẩn bắt đầu tụt quần đùi, Đường Cẩn kinh hãi quay lại nhìn cửa phòng vệ sinh, sợ ai xông vào, lại đưa tai nghe xem có ai đi vào không, rốt cuộc chỉ nghe thấy tiếng Đường Sinh đi tiểu, thật là tức chết đi được.
Tức thì tức nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất ngọt ngào, cũng chẳng để ý nhiều nữa, cứ thế rửa mặt. Đường Sinh cũng đứng sát lại:
- Anh cũng rửa với, lát nữa anh lái xe đưa em đến trường.
Hắn vô cùng ngang ngược đẩy Đường Cẩn ra, Đường Cẩn dở khóc dở cười đấm hắn một cái.
Chiếc xe X5 khởi động lên đường, Đường Sinh đưa Đường Cẩn đến trường học, trên đường đi tay hai người cứ dính chặt lấy nhau, tối qua thân mật hơn một tiếng quả thực vô cùng kích thích. Đường Sinh bây giờ có hơi sợ ở cùng với Đường Cẩn, hắn biết nếu cứ vậy sẽ có ngày hắn không kìm nén nổi mà vượt quá giới hạn, tuy kỹ thuật cái miệng của Đường Cẩn hiện tại vẫn chưa bằng được với La Sắc Sắc và Mai Chước, so với Vương Tĩnh, Bích Tú Hinh thì càng kém hơn, nhưng khiến Đường Sinh ngất ngây nhất chính là tấm thân thiếu nữ mềm yếu của cô.
Nghĩ về những chuyện cũ ở ngõ Lão Đường, Đường Sinh lại đau đớn tới đứt ruột, ở kiếp trước chính thiếu nữ tuyệt mỹ này đã nhảy lầu vì hắn, thân thể mềm yếu này sao có thể chịu đựng được việc đó chứ. Cứ nghĩ đến việc đây là hắn lại muốn khóc.
- Làm sao vậy? Lại nghĩ đến ai sao?
Đường Cẩn vẫn luôn quan sát sắc mặt của Đường Sinh, hắn lúc này chính là người duy nhất trong lòng cô.
- Ở cùng với em anh chỉ nghĩ về em, nghĩ về mọi thứ chúng ta đã trải qua ở ngõ Lão Đường. Cẩn, hứa với anh một việc được không?
- Ừ, nói đi.
Đường Cẩn dùng sức nắm tay người yêu, trong đầu cô nhớ lại cảnh cô lần đầu tiên gặp Đường Sinh.
- Ở ngõ Lão Đường, anh đã cho xây một căn nhà, khi nó hoàn thành thì cũng là ngày em thực sự thuộc về anh.
Đường Cẩn bỗng thở dồn dập, cô hiểu rõ hàm ý câu nói này của Đường Sinh, hắn muốn có tấm thân của mình ở trong căn nhà ở ngõ Lão Đường.
- Cẩn, tên bại hoại anh không dám đảm bảo điều gì khác, nhưng đảm bảo em sẽ là người phụ nữ đầu tiên anh đưa vào Đường gia, được không?
X5 dừng lại ở một nơi cách trường học không xa, Đường Sinh liền ôm lấy Đường Cẩn lúc này mặt đã đẫm lệ:
- Hứa với anh?
- Ừ, cả đời này em đều là người của anh, ngõ Lão Đường là nơi đầu tiên chúng ta quen nhau, đợi ngày đó đến, em muốn anh đi xe đạp địa hình chở em đi qua các con phố vào lúc hoàng hôn. Thật là nhớ ngõ Lão Đường, Đường Sinh, cuối tuần này chúng ta quay về có được không?
- Ok, em cũng đã lâu không gặp bố mẹ và em trai em rồi, Thứ sáu chúng ta về đó, Chủ nhật anh lại đưa em quay về.
- Thật tốt, hôn anh cái nào.
Đường Cẩn cười ngọt ngào, ôm nhẹ khuôn mặt tuấn tú của người yêu hôn nhẹ một cái, thời khắc này thật là tiêu hồn.
Ở khu ngoại ô phía nam của thành phố Nam Phong có thể nhìn thấy một khu đất hoàng vắng, trên đó có thể nhìn thấy từng dãy mộ, từ trên đường nhìn xuống thì giống như chiếc bánh bao trước ngực người phụ nữ, số lượng quá nhiều, từng dãy từng dãy, nhìn lâu thì giống như là ngực lợn vậy.
Chị Trần lái xe, Mai Chước ngồi ở ghế phụ, Đường Sinh và mẹ ngồi ở phía sau, tay nắm chặt tay con trai, hắn là bảo bối của bà, cho dù hắn có lớn thế nào đi chăng nữa, có giàu thế nào nữa, quan to thế nào, trong mắt của bà, hắn luôn là một đứa trẻ, khi tay mẹ nắm lấy tay hắn, một loại cảm giác yếu đuối chợt dâng lên, hắn chợt muốn ngồi vào lòng mẹ làm nũng, đây chính là mẹ của chúng ta, họ luôn luôn vĩ đại như vậy, tình yêu dành cho con vẫn luôn mãnh liệt như vậy.
- Việc lần này con làm rất tuyệt, con trai, mẹ thật muốn khen con mấy câu nhưng lại sợ con kiêu ngạo.
- Mau khen đi mẹ, con đã chờ lâu lắm rồi, hồi bé toàn bị đánh, bây giờ cũng nên được khen rồi, con đã nói rồi, phải để mẹ tự hào về con, đó là cách để con báo đáp mẹ, là sự hiếu thuận lớn nhất, khen mấy câu, thơm mấy cái thì con sẽ càng vui.
Chị Trần và Mai Chước đều cười lớn, tên này thật biết nịnh, ngay cả Trưởng phòng Liễu cũng bị hắn nịnh cho lâng lâng cả người.
Đương nhiên rồi, được con nịnh là chuyện hạnh phúc nhất trên đời của một người mẹ, Trưởng phòng Liễu ôm chặt lấy con trai, nở ra nụ cười hài lòng:
- Con không làm mẹ thất vọng, mẹ biết con mẹ xuất sắc nhất, bố con cũng không tin, để mẹ xem lần này ông ấy có tin không. Sao mẹ có thể nhìn lầm người được. Nào, để mẹ thơm khuôn mặt tuấn tú của con cái nào.
Những lời này khiến hai mỹ nhân phía trước ngây ngốc, chị Trần và Mai Chước lại cười lớn, còn Đường Sinh thì bị mẹ thơm đến nỗi ngất ngây, Trưởng phòng Liễu không hề cảm thấy ngượng ngùng, lại cười nói với hai cô gái:
- Hai người cũng đừng cười, đợi các người có con thì sẽ biết cảm xúc của tôi lúc này, con cái là tất cả của người mẹ, cũng là sự nối tiếp cuộc đời của người mẹ, thơm thì đã sao. Đường Sinh trước kia khiến tôi giận đến suýt chết, nhưng làm mẹ thì vẫn luôn yêu thương nó, không có cách nào khác, ai bảo nó là con trai tôi cơ chứ.
Sự vĩ đại của tình người, sự vĩ đại của tình mẹ đều được thể hiện đậm nét ở Trưởng phòng Liễu, bà là tấm gương của người mẹ trong thiên hạ.
Tuy rằng bà quá mức yêu chiều con trai khiến bà chưa chắc đã đạt yêu cầu của một người mẹ, nhưng tình yêu vô tư của bà đối với con trai thì lại là tình cảm đẹp nhất trên thế gian.
Chiếc xe X5 nghiêng ngả đi lại trên con đường đất, đi thêm khoảng nửa dặm nữa thì nhìn thấy một đám người trên sườn đất, chính là đám người nhà Liễu gia, lớn bé chừng hai ba chục người, có đầy đủ đại diện của trực hệ, bàng hệ của Liễu gia, dù sao việc dời mộ tổ cũng là một việc lớn.
Liễu Vân Cương đứng cạnh bảy tám chiếc xe nhỏ ở trên sườn dốc, ông bây giờ đối với em gái và Đường Sinh đã có một cảm giác kính trọng của bậc bề trên đối với bậc vãn bối, có một sự thực không thể không công nhận là Đường Sinh quá xuất sắc, hoá giải nguy cơ lần này hoàn toàn là nhờ công lao của Đường Sinh, không hề nhờ vào ý kiến của ông bố Đường Thiên Tắc, những điều này đã được người em gái của ông là Liễu Vân Huệ chứng thực. Bà nói việc này không nên nói với Đường Thiên Tắc, bởi tình hình rất phức tạp, sợ ông sẽ lo lắng mà phân tâm, cho nên mới để mặc Đường Sinh lo liệu, còn Đường Sinh cũng đã không để cho bà phải thất vọng.
Chiếc xe X5 dừng lại, Đường Sinh nhảy xuống xe, đỡ mẹ xuống, rồi cứ vậy đỡ lấy tay trái của mẹ mình, còn tay phải của Liễu Vân Huệ thì lại vịn lấy Mai Chước, nhìn thì như thể Đường Sinh và vợ hắn đang dìu mẹ vậy, khiến Mai Chước có chút đỏ mặt, nhưng trong lòng cũng vô cùng vui sướng.
Cô đương nhiên biết Trưởng phòng Liễu trong lòng đã thừa nhận mình, bây giờ cho dù Đường Sinh có làm cho bụng mình to lên thì bà cũng vẫn sẽ nhận, nhưng chỉ là không có danh phận chính thức mà thôi. Tình cảm đã như vậy, tình trạng đã như thế này, mình còn ước mong gì hơn nữa. Đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Trong mắt của người nhà Liễu gia, Liễu Vân Huệ thực sự là nữ anh hùng của Liễu gia, chưa nói đến việc chồng bà là Bí thư Thị uỷ của thành phố thì bản thân bà cũng là trưởng phòng xét duyệt hạng mục thuộc Sở tài chính tỉnh, bốn mươi tuổi mà đạt tới chức vụ đó quả thực không dễ dàng, chủ yếu là đang cố giữ cho kín tiếng, bởi một khi thân phận của chồng bà mà lộ ra thì sẽ càng khiến người khác chú ý.
Bề ngoài thì tiền đổ của Trưởng phòng Liễu vẫn không rộng mở bằng Quan Cẩn Du, bà bị hạn chế bởi chồng mình, không giống như Quan Cẩn Du, bà không thể quá phô trương, sau này khi địa vị chính trị của Đường Thiên Tắc chồng bà mà không ngừng tăng lên thì có khả năng bà còn rời khỏi chính trường.
Chồng xuất chúng như vậy, con ưu tú như vậy, con dâu thì có mấy cô cả được thừa nhận lẫn không được thừa nhận, Trưởng phòng Liễu cũng không cầu mong điều gì xa xôi, bà bây giờ thậm chí còn có mong muốn được bế cháu nội, chỉ là con trai vẫn còn hơi trẻ, nếu mà có cháu thì sẽ khiến không ít người cười vỡ bụng.
- Chỉ còn chờ Vân Huệ em và Đường Sinh nữa thôi, em đừng để ý đến Liễu Vân Phong nữa, coi như không nghe thấy gì nữa cả.
Liễu Vân Cương an ủi em gái như vậy, kỳ thực cũng là nói để cho Đường Sinh nghe, chỉ sợ ông cháu này lại nổi máu mà đi giáo huấn ông cậu kia.
Kỳ thực Đường Sinh cũng chẳng hề có ý định đó, chủ yếu là ông cậu Liễu Vân Phong của hắn có lúc nói chuyện quá ư tinh tướng, khiến hắn không thể kìm được phải lên tiếng phản bác.
Liễu Vân Huệ khẽ gật đầu:
- Em biết, anh hai, em không chấp nhặt với cậu ấy đâu, tránh để cho các chú các bác lại chê cười.
Vài người đi lên, mấy người hàng con cháu lên tiếng đều lên tiếng chào Liễu Vân Huệ và Đường Sinh, Liễu Vân Trường và Liễu Vân Phong nhìn thấy Mai Chước liền biến sắc, người phụ nữ này bọn họ đã từng nhìn thấy, chính là Tổng giám đốc của công ty quản lý vốn Cẩn Sinh, cô ta đến đây làm gì?
Chỉ cần nhìn Mai Chước cung kính dìu Liễu Vân Huệ là có thể thấy lời nói của Liễu Vân Huệ ở công ty quản lý vốn Cẩn Sinh có uy quyền đến nhường nào.
Đương nhiên, Liễu Vân Huệ cũng sẽ không thay ai nói lời gì, tính nguyên tắc của bà rất mạnh, chỉ có con trai bà mới có thể thuyết phục được bà.
- Bố, để con đỡ bố.
Liễu Vân Huệ đi tới trước, cũng không thèm nhìn Liễu Vân Phong một cái, buông Đường Sinh và Mai Chước ra, đi tới đỡ lấy cánh tay phải của ông cụ Liễu. Ông cụ Liễu vẫn rất yêu thương người con gái này, khi cả nhà Liễu gia có ý kiến về người con rể Đường Thiên Tắc thì chỉ có ông cụ là ủng hộ Đường Thiên Tắc, bây giờ xem ra con rể chính là quan lớn ở thành phố, có người con rể như vậy, ông cụ còn mong gì hơn thế.
______________
(1) Trên báo chí hay truyện ta thường thấy ghi người mẫu này, cô gái kia mặc áo ngực cỡ 32A, 34C, hay 36D chẳng hạn. Hai số đầu là chu vi vòng bụng trên (ngay sát chân ngực) và được tính bằng inch (số đo này trong tiếng Anh gọi là band size), chữ cái A, B, C… (trong tiếng Anh gọi là cup size) là chữ cái quy ước tương ứng với kết quả thu được sau khi lấy số đo vòng ngực (thường gọi là vòng 1) trừ đi số đo vòng bụng trên. Ví dụ, một phụ nữ có chu vi vòng bụng trên là 36", vòng ngực là 40", hiệu số ngực-bụng là 4" - theo bảng thì là cỡ D. Phụ nữ này nên mang áo ngực cỡ 36D.
Bảng:
Vòng 1- Band size Cup size
≤ 0" - 0.5" ---------- AA
≤ 1" ---------- A
≤ 2" ---------- B
≤ 3" ---------- C
≤ 4" ----------- D
≤ 5" ------------ DD hay E
≤ 6" ------------ F
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.