Quyển 4 - Chương 864: Mắt chó của ngươi mù rồi hả?
Phù Trầm
20/03/2013
Thật ra Đường Sinh rất tán thành việc các cô lập công ty. Đầu tư tiền là chuyện nhỏ, các cô đi theo hắn lâu như vậy cũng nên mở mang một chút kiến thức. Nhưng các cô còn nhỏ, mới mười mấy tuổi, nào có kinh nghiệm làm Chủ tịch và quản lý. Làm việc chính là phải gây sức ép, không gây sức ép không thể trưởng thành được.
- Về nhà sẽ lại nữa, biết anh không tha cho tôi, anh là đồi tồi…
Đậu Đậu bám trên người Đường Sinh mỉm cười quyến rũ.
Đường Cẩn lại nói:
- Đường Sinh, anh không phải bị Đậu Đậu làm cho choáng đầu chứ? Hình như không phân biệt được gì, tôi thấy xem ra tiếp theo sẽ không đền 16 triệu, ít nhất tôi và Ninh Man không không thấy Đậu Đậu bị trừng phạt bồi tiền. Ninh Manh, chúng ta có thể gây sức ép vớ vẩn?
- Đúng thế, dù sao đến cũng nhiều, nhiều nhất là cho Đường Sinh cái nhìn quyến rũ, hắn sẽ không làm gì, hắn có tiền.
Đậu Đậu kêu lên:
- Này nha… Hai cô có phải là không nhìn thấy hắn phạt tôi nên trong lòng rất khó chịu?
- Đúng vậy, đặc biệt khó chịu. 15 triệu do cô trực tiếp gây nên. Mười ngàn một cái tát, vậy sẽ đổi lấy một nghìn năm trăm cái tát. Đường Sinh, thưởng phạt không phân biệt được cũng đừng trách chúng tôi gây nên tổn thất một trăm triệu kia. Cùng lắm thì coi như là mua kinh nghiệm đi.
- Ôi…ôi. Tôi kháng nghị, đây là mưu sát. Các cô thật độc ác. Một nghìn năm trăm cái tát , hãm hại người ta à. Chết người đấy.
Đường Sinh cũng có chút bối rối. Nhìn như nói đùa, kỳ thật Đường Cẩn ngụ ý là khiến hắn đảm đương người quản lý hậu cung. Cô mượn cơ hội lấy uy, cũng sắm vai chị cả. Nghĩ thế hắn vòng qua eo mảnh mai của Đậu Đậu kéo lại:
- Các cô nói, ở đây hả?
Đậu đậu cắn chặt răng từ chối:
- À không… không phải ở đây, về nhà sẽ làm, xin anh đấy Đường Sinh, Tổng Giám đốc Cẩn, Tổng Giám đốc Ninh. Quan Đậu Đậu nhớ các người, các người chờ xem, tôi sẽ trả thù.
Cô nghiến răng nghiến lợi cùng Đường Cẩn và Ninh Manh.
Ninh Manh lại nói:
- Đường Sinh, việc này coi như chuyện hậu cung. Tôi và Đường Cẩn có nghĩa vụ tham gia trừng phạt cô chứ?
- Hả…
Đường Sinh trừng mắt nhìn, Quan Đậu Đậu lại kêu toáng lên.
- Đừng, Đường Sinh, các cô ấy sẽ đánh chết tôi mất.
- Không liên quan, ai cũng có giá trị, mười ngàn một cái tát, rất đáng giá, ai cho tôi mười ngàn để tát tôi? Tôi cũng chịu.
Đường Sinh cười ha hả, tay nhéo sườn Đậu Đậu một cái.
- Thật sự là mềm mại, đánh lên sẽ rất thích.
Đậu Đậu đứng dậy, khiến tay hắn trượt xuống mông, hắn tùy tay nắm lấy.
- Cô chịu cho tôi tán một nghìn năm trăm cái?
Đường Cẩn tiếp lời:
- Mỗi ngay ba, năm, mười từ từ tát. Đường Sinh không nỡ, chúng tôi sẽ làm. Việc này giao cho chúng tôi đi. Đậu Đậu, Đường Sinh của chúng ta rất chiều chuộng con gái mông cong, sau khi bị phát mông cô lại càng cong.
Lúc này, các cô đang trò chuyện, có người gõ cửa. Đường Cẩn liền mới vào. Một thiếu phụ đi đến, là người quản lý bộ phận nhân sự. Bình thường Đậu Đậu giao quản lý nhân sự cho cô. Người này hai mươi sáu tuổi, là Từ Tĩnh, rất thanh lịch có duyên.
Nhìn thấy cảnh tượng một người đàn ông và Quan Đậu Đậu đang ôm nhau ở xa-lông, Từ Tĩnh mặt đỏ lên, tay đều để dưới mông, có thể thấy quan hệ sâu đậm giữ bọn họ. Cô liếc mắt nhanh về phía Đường Cẩn báo cáo công việc.
Quan Đậu Đậu lại không căng thẳng như vậy, cô cũng đã quen rồi, tôi và người đàn ông của tôi thân thiết một chút. Nhưng thật ra, cô không quá chú ý hình tượng cấp trên. Đường Sinh lại rút tay về, hắn hiểu, như thế hơi không trang nghiêm. Sẽ làm cho cấp dưới xem thường.
- Tổng Giám đốc Đường, mới có một người tới xin việc, là một cố vấn kỹ thuật của một công ty trò chơi, một nhân vật rất nổi tiếng…
Từ Tĩnh đưa lý lịch của người kia cho Đường Cẩn. Đường Sinh liền đoán được kia là người đàn ông ba mươi tuổi kia, chính là người có râu kia?
- Ừ, nghe nói qua người này, được đấy, y nhận lời mời làm Tổng Giám đốc kỹ thuật? Quản lý Từ thấy thế nào?
- Tôi cảm thấy y rất được, khá nổi tiếng. Giỏi hơn tổng giám đốc hiện tại của chúng ta, tôi nghĩ có thể thử một lần.
Đường Cẩn trả lại lý lịch cho cô.
- Cô và Tổng Giám đốc Đậu nghiên cứu một chút, cô cũng phải tự mình phỏng vấn người nay xem thế nào. Xem y có yêu cầu gì không. Ví dụ như đãi ngộ về lương, nói cụ thể một chút, người nổi tiếng chắc sẽ không đồng ý với chế độ lương hiện tại của chúng ta.
Đậu Đậu cũng đứng dậy, sau đó cùng Từ Tĩnh rời khỏi. Từ Tĩnh trước khi đi ra còn liếc mắt nhìn Đường Sinh một cái.
Đường Sinh không quen các nhân vật trong giới trò chơi. Nhưng thấy dáng nghiêm trang làm Chủ tịch của Đường Cẩn, liền cười. Hắn cười làm Đường Cẩn hơi ngượng, lại bên cạnh hắn ngồi xuống, lè lưỡi.
- Có phải tôi đóng Chủ tịch rất không giống?
- Ha… ha… rất được, có khí chất, tôi thấy không tồi, nên rèn luyện thêm. Mặt khác, nói về việc đầu tư, không phải trò chơi mình thích nhất là mua, phải có nhìn nhận khách quan. Phải điều tra thị trường, phải xem triển vọng tương lai của trò chơi, hả?
- Ai có bản lĩnh này? Gây sức ép vớ vẩn, anh không hỏi Ninh Manh xem, cô chẳng lẽ hiểu về việc này?
Ninh Manh lại ngồi xuống, cô nói:
- Tôi biết cái quái gì, không phải là mù quáng như nhau sao, Đường Sinh, anh hiểu không?
- Hả, tôi cũng không hiểu lắm, nhưng nhìn phản ứng của thị trường có thể nói được một ít. Trước khi đưa vào hoạt động phải tìm hiểu, đưa vào hoạt động rồi đầu tư sẽ tăng lên, ra tay thu mua một công ty từ từ, rèn luyện học tập thôi…
Cả đời Đường Sinh cũng không chơi trò chơi, chỉ có thời gian tán gái. Đời này lại trải qua một phen xây dựng cơ nghiệp.
Tuy nhiên xem tin tức, muốn làm một ít mạng đưa vào hoạt động không tồi, trò chơi cùng là sản nghiệp. Nhưng người làm ra rồi đưa vào hoạt động khi nào mới có thành công. Con đường này không dễ đi, ngay từ khi gây dựng sự nghiệp đã khó khăn. Có tiền có lẽ cứ mua, mua công ty trò chơi đã có doanh thu làm công ty con của mình.
Đường Sinh lên lớp cho Đường Cẩn và Ninh Manh một bài học nhỏ, khiến các cô có chiến lược trước mắt. Như vậy có thể mở rộng tầm mắt.
Ở dưới tầng, có mấy thanh niên đang ở đại sảnh của công ty mạng 103. Sắc mặt đều không thiện chí, vừa thấy chính là đến gây sự. Nói là muốn làm rõ việc thu phí.
Nhưng đám người này sau lưng có chỗ dựa vững chắc, bọn họ không giống như những người bình thường mà là nhân viên theo dõi của thương vụ thành.
Đáng nói là hậu trường của bọn họ là ông chủ thương vụ thành. Ông chủ Lâm Chi Lệ hiện tại càng vênh váo, anh trai người ta đường đường là Bí thư Tỉnh ủy Lâm Chi Mậu. Cho nên, Lâm Chi Lệ đã tiếp quản cả tòa điện tử thương vụ thành.
Có chỗ dựa lớn như vậy, vài người theo dõi thương vụ thành sẽ coi ai ra gì? Hành động ngang ngược là bình thường.
- Này, này… Chủ tịch của các cô đâu? Bảo hắn đi xem thương vụ thành có những phí quản lý nào, mạng 103 đã giao đâu?
Người thanh niên đập bàn phục vụ, hất đầu bảo cô lễ tân. Anh ta nhìn thẳng vào ngực cô gái.
- À, biết rồi, chúng tôi sẽ báo cho Chủ tịch…
Người lễ tân cũng không dám gây với người theo dõi. Người này đã đến đây mấy lần, dù sao đến là có việc, không phí này cũng là phí kia. Danh mục thu phí lung tung lộn xộn. không có lý do thu.
Thang máy mở ra, Quan Đậu Đậu và Từ Tĩnh cùng người mới nhận lời làm việc Lư Cường đi xuống, xem ra đã đàm phán xong. Đối với một công ty mới như mạng 103, Lư Cương là thượng khách. Nơi này thiếu người tài à, đầu năm nay người tài rất có giá, nên Tổng Giám đốc Đậu dùng lễ đãi hiền tài, tiễn hắn ra cửa, bảo y ngày mai đến ký hợp đồng.
Vừa vặn đụng phải mấy người bên theo dõi thương vụ thành. Bọn họ đã gặp Chủ tịch của mạng 103, nghe nói là ba cô gái, cho nên, bọn họ không có việc gì đến gây sự. Lúc này nhìn Đậu Đậu liền vây quanh lại hỏi:
- Y..o… là Tổng Giám đốc Đậu?
- Y…o…các anh lại tới nữa?
Quan Đậu Đậu hơi chán ghét những người nay, cả đám dòm ngó lung tung, tính xâm lược rất mạnh. Người thanh niên kia hình như là Lâm Bảo, mỗi lần đến đều giằng co một phen, nhưng người ta là người của thương vụ. Đậu Đậu liền ứng phó, cô cũng không phải loại để người khác gây chuyện. Người không động tới tôi, tôi không phạm tới người, mạo phạm thị không hay rồi.
Lâm Bảo nhìn Quan Đậu Đâu, mỹ nữ đây mới là mỹ nữ chứ. Người ta vừa xuất hiện, hai cô gái lễ tần liền thanh hai con vịt xấu xí. Trước mặt Phó Chủ tịch Quan đây đà xinh đẹp cũng không có ưu thế gì. Không phải cơ thể càng gợi cảm càng thảm hại hơn. Đậu Đậu cao khoảng mét sáu, người thon gọn.
- Hây, Tổng Giám đốc Đậu, phí quản lý của mạng 103 còn một chút nữa chưa đóng, cô hoặc Chủ tịch Đường có thời gian qua đóng đi.
- Tôi thì thấy lạ đấy, các anh không nên thu nhiều danh mục như vậy? Định giết người phải không? Nếu là phí trong hạng mục của Ủy ban nhân dân quy định chúng tôi sẽ giao, còn không, rất xin lỗi chúng tôi không giao được.
Đậu Đậu trong thời gian này đã có kinh nghiệm công việc.
- Y..o… y..o… Tổng Giám đốc Đậu, cô rất kiêu ngạo, hắc… Thương vụ thành có quyền đặt ra một số phí, để phục vụ tốt cho các cô thôi. Mang 103 của các cô không phối hợp sao? Như vậy, chúng ta cùng nói chuyện, tôi mời cô.
Quan Đậu Đậu hừ một tiếng, để Từ Tĩnh đưa Lư Cường đi, cô một mình đối mặt với vài tên, ôm hai cánh tay lại, nói:
- Anh mời tôi? Anh mời được sao? Tuy nhiên, rối rất phục anh vô sỉ và lớn mật. Giữa ban ngày ban mặt còn dám nhìn chăm chú vào chỗ này của tôi?
Cô chỉ vào ngực mình, kỳ thực Đậu Đậu cũng rất xấu hổ.
- Mời tôi làm cái gì? Chơi chơi là quy tắc ngầm của thương vụ thành? Xem anh làm thế nào với tôi
- Tổng Giám đốc Đậu, cô thật sự là nữ hào kiệt.
Lâm Bảo tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách với Đậu Đậu hạ giọng nói:
- Tôi đã chấm cô rồi, chú tôi là Lâm Chi Lệ, cô biết chứ? Tôi chấm cô là vinh hạnh của cô, có muốn xưng vương xưng bá ở Thương vụ thành? Tôi cam đoan là được. Ba cô còn non, đầu năm có tiền còn không xong, được có thế, anh họ của chú tôi là ai, cô tính tới không? Bí thư Lâm, hắc… Nói như vậy, tôi đủ tư cách theo đuổi cô.
- Oa, thật thế sao? Như thế đủ rồi, hai chúng ta vào thang máy nói chuyện…
Đậu Đậu cười rất mê hoặc quyến rũ.
Lâm Bảo xoa xoa tay, tròng mắt càng sáng lên.
- Các cậu đi về trước, tôi lên chỗ Tổng Giám đốc Đậu bàn việc,…
Thằng nhóc này không ngờ có nguy hiểm, tin ma nữ của chúng ta. Hai người kẻ trước người sau tiến vào thang máy. Cửa vừa mới đóng, Lâm Bảo liền giơ tay muốn sờ ngực Đậu Đậu, nào biết Đậu Đậu trước tiên ngăn lại, rồi cho y một cái tát vào mặt. Đồng thời một cước bay lên, là sở trường.
- Anh là chó mù mắt, anh theo đuổi tôi à? Con chim của anh đủ dùng sao?
Đừng nói là Lâm Bảo một mình, ba bốn người cũng không phải đối thủ của Đậu Đậu. Cô rất mạnh, ra tay lại độc ác như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.