Quyển 3 - Chương 623: Mày có thể mặc niệm được rồi!
Phù Trầm
21/03/2013
Rốt cuộc là chuyện gì khiến Loan Nghệ Mỹ lo lắng như vậy? Hóa ra chỗ Đông Thái Kỳ xảy ra vấn đề, hơn nữa vấn đề này không nhỏ.
Hai năm nay Đông Thái Kỳ phát triển rất nhanh, các ngành dịch vụ liên quan cũng không ít, ví dụ như ẩm thực, giải trí. Hôm nay xảy ra vấn đề ở hội quán thương nghiệp khu Đông Thái, nơi này là trung tâm thương vụ và nghỉ ngơi của tập đoàn Đông Thái, trên thực tế kinh doanh đối ngoại, tự chịu trách nhiệm lời lỗ, nếu dựa vào công ty mẹ để tồn tại thì là thành trói buộc, cho nên nó được tự chủ kinh doanh.
Những thú vui giải trí này tránh không được phải liên quan đến một số chuyện nhạy cảm, trên thực tế hội quán thương vụ Đông Thái vẫn rất sạch sẽ, sự việc hôm nay làm náo loạn hết lên, đủ biêt lớn thế nào? Lục soát ra thuốc phiện, anh nói lớn thế nào? Lại còn vài cân nữa, ôi, trời.
Một đường phố phía trước khu Đông Thái, phải nói là một phen náo nhiệt, còi xe cảnh sát, đến đâu cũng là xe cảnh sát, xe quân đội, gần như làm tắc hết đường, Đường Sinh và Tiểu Man cùng đưa Loan Nghệ Mỹ tới, xe cũng không vào nổi bên trong, bọn họ dừng xe ở phía ngoài rồi đi bộ vào trong.
Nhìn thấy một đám người mặc áo giáp, đầu đội mũ sắt, vai vác súng, đội đặc công và quân cảnh lên nòng súng, Loan Nghệ Mỹ và Tiểu Man đều trợn tròn mắt.
Trước hội quán thương vụ Đông Thái, tập trung một đội quân cảnh, đặc công, sao cả quân cảnh cũng đến rồi? Phải làm gì vậy?
Đối diện, một tòa nhà khác là “Trung tâm thương hội Thanh tế” nổi tiếng, nó là cơ sở của tập đoàn Thanh Cương, tầng 18 nhìn xuống đối diện là hội quán thương vụ Đông Thái cao 12 tầng, sự vượt trội này cũng có thể khiến người ta vui vẻ, thoải mái. Lúc này, Triều Quân Hoành đứng trên ban công trong một căn phòng trên tòa nhà bên cạnh, tay cầm ống nhòm nhìn xuống.
- Họ Liễu, ông còn kém xa lắm, thiếu gia tùy hứng đùa giỡn một chút mà đã có thể khiến ngươi chết khiếp, trốn ư? Trốn được sao?
Bên cạnh y là Tiền Hướng Nam, gã cũng hừ lạnh một tiếng:
- Anh ba, chiêu thức lần này thật cao minh, lão Kê có thể lập công rồi
- Chỉ là gặp may thôi, công lao không phải là không có, điều ta quan tâm là Liễu Tiểu Man có phải là trinh nữ không thôi?
- Anh ba, cô ta có phải là trinh nữ không, em thấy không phải là vấn đề chủ yếu, quan trọng là khiến cô ta thần phục, hơn nữa, làm “trâu khai hoang” kỳ thật cũng mệt. Anh ba, bảo bối đó của anh lại “trâu bò” như thế, đau nhiều à, phải không? Em nói, điều làm đối thủ có thể bị đả kích nhiều nhất chính là “làm”con gái hắn ngay trước mặt hắn, anh nghĩ xem, buộc hắn ở đó, trước mặt hắn cởi quần áo của con gái hắn, chúng ta muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, để tên đó tự tai nghe tiếng con gái hắn thở dốc, thật là quá mỹ miều, anh ba, anh nói xem, có đúng không?
- Đúng không cái con mẹ mày ấy ?
Triều Quân Hoành trừng mắt nhìn gã :
- Tao vướng vào Liễu Tiểu Mạn bao lâu rồi, mày không biết đếm sao ? Công sức hai năm rồi ? Giờ lại để tên con rùa kia cắm sừng tao! Liễu Tiểu Man, cái đồ đê tiện kia, mày tốt nhất là không thất thân, bằng không tao cho mày tan cửa nát nhà, để mày với bố mẹ mày ngày ngày phải ở đây tiếp khách, mỗi ngày tiếp 50 khách, tao nói được là làm được.
Tiền Hướng Nam nuốt nước miếng, còn có kẻ nào độc hơn anh ba Triều? Lúc này, một tiểu mỹ nữ ra rót trà:
- Tam ca, mời uống trà.
- Uống cái mẹ mày ấy.
Triều Quân Hoành nổi cơn điên, liền phun ra một câu:
- Lại đây, quỳ xuống “ngậm” của tao này.
Mỹ nữ kia trên mặt tỏ vẻ nhục nhã, nhưng vẫn quỳ xuống trước chiếc ghế y đang ngồi, tay hơi run rẩy kéo khóa quần của y. Tiền Hướng Nam cũng không cảm thấy có gì, gã thường chơi bời cùng với Triều Quân Hoành như vậy, có khi chơi chung, có khi chơi riêng.
Triều Quân Hoành vẫn chú ý tình hình ở dưới lầu, không ngừng dùng kính viễn vọng xem xét:
- Hừ, hội quán Đông Thái này còn chưa đóng, coi như mạng hắn lớn, có câu nói nói thế nào nhỉ? Cái gì mà tổ kiến làm vỡ đê nghìn dặm, Đông Thái, từ vụ này sẽ sụp đổ.
- Tam ca uy vũ, con đê ngàn dặm của Đông Thái không ngờ lại bắt đầu màn sụp đổ như vậy đây, đều là công lao của Liễu Tiểu Man.
- Đồ tiện nhân Liễu tiểu Mạn, cô ta chạy lại bây giờ cũng muộn rồi, quân đội đều hành động rồi, ai cứu nổi bọn họ chứ? Ta cũng không thể. Anh rể ta cũng rất có uy, ra lệnh một tiếng, quân cảnh liền ào ào tới ngay, thấy uy phong của người ta chưa? Có quyền thật tốt.
- Đó là, đó là…
Tiền Hướng Nam lại nuốt nước miếng, bố hắn cũng chỉ là Phó Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Cục công an của Tuyền Thành, trong tay nắm quyền điều động cảnh sát, nhưng anh rể của tam ca còn lợi hại hơn, là Phó tư lệnh của Quân khu tỉnh, phất tay một cái là điều được quân.
Bên ngoài, trên đường phố, Đường Sinh cũng đang cân nhắc vấn đề này, lục soát ra thuốc phiện thôi mà, nói rõ vấn đề gì chứ? Về phần điều quân đội đến, sao lại không điều quân đội và xe tăng bọc thép đến chứ? Trong lòng hắn còn hơi khinh thường, chuyện bé xé ra to, muốn ức hiếp người sao?
Việc này có thể có liên quan với tên tiểu tử họ Triều kia không? Tốt nhất đừng có liên quan gì tới tiểu tử ngươi, bằng không thiếu gia ta lần này sẽ xử lý ngươi.
NhịThế Tổ hơi tức giận, phía mình thông cảm cho người ta, nhưng có một số loại người chó má lại không cảm nhận được sự nhân từ độ lượng của người khác.
- Cô, hội quán sao lại lục soát ra có thuốc phiện chứ? Lẽ nào hội quán của chúng ta có một số người không biết điều thường xuyên ra vào sao?
Loan Nghệ Mỹ lo lắng vô cùng, nói:
- Không có việc đó đâu, đều là kinh doanh bình thường, có một số hội quán có dịch vụ đặc biệt, người mẫu hay gì gì đó, nhưng hội quán của chúng tôi không có gì cả, chính là vì sợ khách có vấn đề. Cô sợ là có một vài khách hàng mang những đồ chơi đó vào hội quán của chúng ta, đúng lúc để cảnh sát vào trong này lục soát bắt được, nếu như vậy, chúng tôi cũng sẽ thành chứa chấp.
- Hãm hại?
Đường Sinh nghĩ ngay đến từ đó, Liễu Tiểu Man mặt cũng biết sắc, cô nghĩ đến Triều Quân Hoành và Tiền Hướng Nam.
Lúc này, Liễu Tông Quyền đã đến với vợ, ông ta đường đường là Chủ tịch Đông Thái cũng bị ngăn cản ở bên ngoài, không được phép vào.
Lo lắng suông cũng không được, Liễu gia toát mồ hôi, trong lòng ông ngầm cảm thấy có người dựa thế làm ra chuyện này, muốn đem chuyện nhỏ làm thành lớn, tạo ra ảnh hưởng lớn, lần này đả kích vào danh tiếng của Đông Thái trong xã hội, hậu quả không thể lường trước được, thử nói xem, người ta có quyền thế ở nơi này, mình có thể làm được gì? Mấy năm nay việc kinh doanh của Đông Thái cũng có quan hệ trên quan trường, nhưng chỉ là quan hệ về lợi ích.
Lúc thật sự có chuyện, những cán bộ này khác gì lũ vô dụng, giúp gì được ngươi chứ? Mạng lớn thì cứ chờ xem, có vùng vẫy thì cũng phải chịu chết thôi!
Trước đó Liễu Tông Quyền cũng đã gọi điện thoại liên hệ với một vài cán bộ ở Lỗ Đông và Tuyền thị, nói tình hình, mọi người đều đùn đẩy, đặc biệt nghe tới quân cảnh đến, cán bộ mẫn cảm lập tức ý thức được sự xung đột giữa Đông Thái và Thanh Cương đã chính thức tăng lên, chỉ là trận tranh đấu này được mỏ màn bằng cách vạch trần lộ liễu, vừa mới bắt đầu xông vào nơi này đã lục soát được một cân thuốc phiện sao? Vậy là xong rồi.
Đây là sự ấm lạnh của tình người, lòng người dễ thay đổi, khi không có chuyện gì đều đến thêm gấm thêm hoa, nhưng có chuyện rồi, không ai đến đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
- Tông Quyền, anh không tìm xem các mối quan hệ sao? Gây sức ép như vậy, e là có người mượn gió bẻ măng, danh tiếng của Đông Thái thế là hết rồi.
Liễu Tông Quyền hơi bi phẫn, cắn răng, nói:
- Nghệ Mỹ, lúc này, ai mà không nhìn ra là có người đứng sau gây chuyện chứ? Mẹ kiếp, đều là những con rùa rút đầu, bình thường ăn uống đều nói lời hay, đến khi có chút chuyện tìm bọn họ, Phó chủ tịch tỉnh Trần còn mắng anh một trận, nói chứa chấp thuốc phiện còn mặt mũi đi tìm ông ta? Anh chứa chấp thuốc phiện?
Loan Nghệ Mỹ vừa nghe cũng rơi lệ:
- Đều là những người như vậy sao? Ngay cả một câu trấn an cũng không có sao? Còn giả bộ thanh cao cái gì? Ông ta lấy những thứ tốt của Đông Thái còn ít sao? Lương tâm của những người này để cho chó ăn rồi, chúng ta đành cam chịu thôi.
- Mẹ, chắc chắn là tên họ Triều kia giở trò, anh rể hắn làm Phó tư lệnh ở quân khu tỉnh, không phải chỉ là lục soát ra một chút thuốc phiện thôi sao? Lại không phải Đông Thái chúng ta làm những việc đó, về kéo quân đội sang đây sao? Chắc chắn là vì con và Đường Sinh trốn, hắn mới làm như vậy.
Liễu Tông Quyền lúc này thở dài một tiếng:
- Con gái, không có lửa làm sao có khói, Đông Thái sớm đã là cái đinh trong mắt người ta rồi, không có việc của các con thì sớm muộn gì nó cũng xảy ra thôi, Liễu Tông Quyền này sinh không gặp thời, lập nghiệp không hợp chỗ, xã hội này xong rồi.
Mấy thư kí và trợ lý đi theo Giám đốc Liễu đều lòng đầy căm phẫn, một đám nghẹn cục tức trong cổ, lại không có cách gì để phát ra.
Loan Nghệ Mỹ ôm con gái, hai mẹ con nước mắt rơi lã chã đều là vừa tức vừa hận, ngươi cậy có tiền thì làm xằng làm bậy được sao? Đối diện với thế cục bây giờ, ngươi nề hà gì? Tiền có thể mua tiên cũng được, nhưng lúc này không có tác dụng, người ta gây sự với ngươi, không phải vì tiền.
Lúc này Đường Sinh cũng nghe rõ, quả nhiên là họ Triều kia giở thủ đoạn sao? Rõ ràng không biết sống chết, ông nội đây không muốn giẫm lên mày, mày lại muốn giẫm ta sao? Đồ đê tiện!
Hắn sầm mặt:
- Tiểu Man, em gọi điện thoại cho họ Triều đi.
Ba người nhà Liễu thị không khỏi nhìn bộ mặt sa sầm của người thanh niên này, Tiểu Man lau nước mắt, nói:
- Gọi điện thoại cho hắn làm gì?
- Không có gì, hỏi xem có phải hắn giở trò không thôi, tên ngu xuẩn này tự cuồng tự đại, nếu là hắn, hắn chắcchắn sẽ kiêu ngạo thừa nhận, vậy anh đến trừng trị hắn là được rồi, cứt chó, ngay cả từ chết cũng không biết viết thế nào, gọi ngay cho hắn đi!
Tiểu Man liền rút điện thoại ra, bên kia nhanh chóng nhận:
- Triều Quân Hoành, anh nói đi, việc của hội quán Đông Thái là anh làm?
- Liễu Tiểu Man, cô rốt cuộc bằng lòng rồi sao? Chính là anh đay làm đó, cô bây giờ biết sự lợi hại của tôi rồi chứ? Muộn rồi, tôi nói cho cô hay, cô chạy tới quỳ gối cầu xin tôi giờ cũng muộn rồi.
Âm thanh phát ra từ điện thoại rất rõ, ngay cả Liễu Tông Quyền, Loan Ngọc Mỹ và Đường Sinh đứng bên cạnh Tiểu Man cũng đều nghe thấy, điên cuồng à, quả nhiên như dự kiến của Đường Sinh, y thực sự dám nhận.
Đường Sinh với tay lấy điện thoại của Tiểu Man, lạnh như băng nói:
- Triều Quân Hoành, tao nói cho mày biết, mày mang đến tai ương ngập đầu cho mày và cả gia tộc nhà mày rồi đấy, từ bây giờ trở đi, mày có thể mặc niệm được rồi!
Bụp một tiếng, hắn cúp ngay điện thoại.
Đưa di động cho Tiểu Man, trong lúc ba người nhà họ Liễu cùng với mấy nhân viên của Đông Thái ngạc nhiên trợn mắt, há mồm, hắn lấy điện thoại của mình gọi cho Đường Thiên Tứ.
- Chú tư à, bên Lỗ Đông có chút vấn đề, quân khu Lỗ Tế và Tỉnh ủy Lỗ Đông chú có thể nói với ai được, chú thông báo với bọn họ đi!
Nói một câu kiên định như vậy, phía bên Đường Thiên Tứ biến sự nghiêm trọng của vấn đề, thằng nhóc này chưa bao giờ kiên quyết như thế, luôn là cười hi hi rồi mới nói vài chuyện, khẩu khí hôm nay lại tràn đầy khí thế, xem ra việc này không nhỏ.
Đường Thiên Tứ cũng chưa gọi điện cho anh hai xin chỉ thị, ông cho rằng có vài việc Đường Sinh có thể tự làm chủ, cho nên trực tiếp gọi thẳng đến quân khu Lỗ Tế, đây là một trong bảy quân khu lớn của nước cộng hòa nhân dân trung hoa, người đứng đầu quân khu là Thượng tướng Đàm Quốc Thắng, quân khu tỉnh Lỗ Đông cũng do quân khu Lỗ Tế quản lý.
- Xin chào Đàm Tư Lệnh, Tôi là Thiên Tứ, Lỗ Đông có chút tình hình, anh gọi đến số này nhé, là cháu ruột của lão gia, ừ.
Ông đưa số điện thoại của Đường Sinh cho Đàm Quốc Thắng rồi cúp máy, lại bấm số điện thoại khác gọi, Ủy ban Kỷ luật Trung ương Đường Lão Lục.
- Chú Lục, chú không bận chứ ạ? Cháu Thiên Tứ.. Phía Lỗ Đông có chút vấn đề, ồ… vậy cháu trực tiếp tìm tiểu Thẩm là được.
Đường Thiên Tứ gọi điện thoại cho “Tiểu Thẩm”, vị này là ai? Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Lỗ Đông, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Thẩm Hồng Nho, ở Tỉnh ủy dường như không phải nhân vật số một, luôn khiêm tốn, tác phong giản dị, nhưng người ta là đại biểu của Đường hệ ở Lỗ Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.