Quyển 1 - Chương 23: Một đời oanh liệt
Phù Trầm
20/03/2013
Trở về ngõ Lão Đường, Đường Sinh không để bố con Đường Dục tiễn, mà nói là muốn đi dạo phố cùng với Đường Cẩn.
Cho đến khi bố con Đường Dục rời khỏi, Đường Cẩn mới thực sự thở phào nhẹ nhõm
- Không hiểu nổi cậu, sao lại kéo tớ đến làm gì?
Đường Sinh gãi đầu
- Có chút ý đồ đó mà, nhưng cậu đừng lo, có tớ thì không ai dám bắt nạt cậu đâu.
Nghe câu nói này có cảm giác như hắn đang thổ lộ vậy, Đường Cẩn bất giác đỏ mặt, từ sáng đến chiều đã để cho hắn nắm tay hai lần rồi, trong lòng không rõ là cảm giác gì, ở cái tuổi mười bảy tuổi cô đã chớm biết yêu, và cũng hiểu thế nào là rung động đầu đời.
- …Sao cậu không chăm chỉ học hành mà cứ mãi đi lo chuyện của người lớn làm gì thế?
- Mình là lo cho dân cho nước, cậu còn nhớ “Nhạc Dương lầu kí” của lão Phạm không? Làm quan thì lo cho dân, làm dân thì lo phục vụ cho triều đình, người dân như tớ đây có lo cho đất nước cũng đâu có gì sai, mục đích của học tập không phải là để cống hiến cho xã hội sao?
- Ngụy biện, tớ thấy cậu bây giờ vẫn cần phải học hành cho chăm chỉ vào, phải tự trang bị kiến thức cho chính mình, làm phong phú bản thân, nên nhớ cậu vẫn còn là học sinh đấy.
- Đúng vậy, thưa đàn chị Cẩn, hay là tớ thuê khu nhà ngang phía Tây của nhà chị, sau này ngày nào chị cũng phụ đạo cho tôi nhé?
Đường Cẩn lại đỏ mặt, quay đầu đi
- Có lẽ sẽ không cho cậu thuê đâu, cứ để cậu ở nhà cụ Đường, cũng không xa lắm.
Hai người nói chuyện suốt trên cả đoạn đường về, cứ thế đi đến biển đỗ của trạm xe buýt lúc nào cũng không hay
- Không phải là muốn đi bộ về chứ? Chúng ta bắt xe buýt đi thôi.
- Ở đây không có chuyến đến thẳng ngõ Lão Đường, phải đổi xe một lần…
- Vậy thì cũng còn hơn là đi bộ, đổi xe thì đổi xe.
Cứ như vậy, hai người lên xe buýt, cuối tuần người dạo phố nhiều, trên xe rất đông người, bến tiếp theo lại có một đám người lên, hai người lúc này bị ép sát vào nhau, Đường Cẩn không dám mặt đối mặt với hắn, quay nghiêng người, đầu hơi cúi xuống.
Trước mặt cô là một người đàn ông ở tuổi trung niên, khuỷu tay của ông ta thôi cũng chiếm một khoảng diện tích rộng rồi, gần như là chạm hẳn vào ngực của Đường Cẩn, làm cho cô chỉ còn cách dựa ra đằng sau, Đường Sinh cũng thấy rất rõ, nhưng trên xe buýt không thể bảo người ta bỏ khuỷu tay xuống được. Hắn bèn đánh liều giơ tay siết lấy bụng Đường Cẩn, hơi xoay người cô về bên phải, đồng thời nói thầm vào bên tai cô:
- Dựa vào tớ, lấy tay che ngực lại, không cần phải ngã người ra như thế nữa.
Mùi hương nam tính mạnh mẽ làm cho trái tim của Đường Cẩn đập loạn nhịp như một con nai con, giờ cô thấy hơi hối hận khi quyết định lên xe buýt, không ngờ rằng lại bị nhồi nhét đến như vậy, cũng may mà đằng sau có Đường Sinh che cho, không thì…Á, hình như có điều gì kì lạ? Hắn đang làm gì vậy?
Đường Sinh bị người ta chen lấn đến nỗi phải ép sát vào lưng Đường Cẩn, sinh ra phản xạ sinh lý, Đường Cẩn không thấy gì mới lạ.
- Cái đó, chị Cẩn à…đừng trách em, đằng sau có một bà béo cứ chen vào, thật sự là không liên quan đến em…
Khe khẽ giải thích bên tai cô, nhưng càng lúc lại càng chật, Đường Sinh cũng không còn cách nào, đằng sau có một bà cô béo, thân hình vĩ đại cứ chen lấn làm hắn phải ép sát vào Đường Cẩn, lúc này giải thích lại càng tăng thêm sự nghi ngờ
- Tên tuổi lẫy lừng cả đời của mình vậy là đi tong rồi!
Ôm Đường Cẩn trong lòng, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của cô, Đường Sinh không thể nào không động lòng, thực ra phản ứng rất mãnh liệt, Đường Cẩn cũng vừa tức giận vừa xấu hổ, lại nghe thấy lời giải thích của hắn bên tai, cô thấy xấu hổ vô cùng, cậu còn nói tiếng tăm lẫy lừng? Ôi trinh tiết một đời của tôi!
Thực sự là bị hắn ép đến mức khó chịu, Đường Cẩn không nhịn được bèn đưa một tay xuống dưới véo mạnh vào đùi Đường Sinh.
Lập tức, Đường Sinh trợn mắt há mồm lắc lắc đầu, nhưng không dám kêu thảm thiết, giờ phút này, hắn vừa vui vừa đau …Xuống khỏi xe buýt hắn bắt đầu ra sức xoa bên đùi bị Đường Cẩn véo lúc nãy, đau khổ nói
- Chị Cẩn, như thế này mà cũng độc ác quá đi.
Gương mặt thanh tú của Đường Cẩn vẫn ửng đỏ, lườm hắn một cái
- Đáng đời cậu.
Đường Sinh lườm một cái, quay đầu nhìn ra sau
- Chúng ta phải đổi mấy chuyến xe mới về được ngõ Lão Đường đây?
Hắn vẫn còn muốn đi xe buýt nữa à, Đường Cẩn chau mày không trả lời, chỉ có ánh mắt sắc lẻm như muốn giết người cứ nhìn hắn chằm chằm làm hắn hơi chột dạ.
Đường Sinh phản ứng lại ngay, cười gượng một tiếng
- Chân bị thương rồi, không đi bộ được nữa, không ngồi xe buýt thì biết làm sao?
- Có cần tôi đưa cậu đi khám bác sĩ không?
Đường Cẩn cắn môi dưới, nheo mắt nhìn hắn.
Bị cô hỏi cho càng thêm ngượng hơn, Đường Sinh sờ mũi
- Không, không cần đâu, vậy chúng ta đi bộ về vậy.
Nói xong hắn khập khiễng đi trước, động tác rất cường điệu, rõ ràng là đang chống đối ngầm.
Đường Cẩn thấy bộ dạng khổ sở của hắn, không nhịn được cười
- Véo cậu đau thật à? Tớ nhớ đâu có mạnh tay lắm đâu?
- Chị Cẩn à, tôi còn nhớ vẻ mặt chị lúc chị ra tay, răng thì nghiến lại, chắc là dùng hết sức rồi nhỉ?
Đường Cẩn che miệng cười, đích thực là như thế, lúc đó đúng là dùng hết sức, chính là vì bị kích động nên không suy xét nhiều.
- Đâu có, tớ nhiều nhất là dùng hai phần sức lực thôi mà.
Còn lâu cô mới thừa nhận, nói xong mím chặt môi để khỏi bật cười.
- Không phải chứ?
Đường Sinh trợn mắt lên
- Vậy thì nếu dùng hết sức thì có chết người không nhỉ?
Đường Cẩn bật cười, vươn tay đấm hắn, Đường Sinh bỗng nhân cơ hội nắm lấy tay cô, Đường Cẩn rút tay ra nhưng không rút được.
…
Sắp bước vào ngõ Lão Đường, Đường Cẩn nói cô về nhà trước, bảo Đường Sinh đứng một mình ngoài đường một lúc rồi vào, đúng là giấu đầu hở đuôi.
Nhưng hắn có thể nói không được sao? Không được, Đường Cẩn một mình đi vào ngõ, còn Đường Sinh thì đứng ngoài ngõ, tiếp tục xoa đùi.
Một chiếc chính hãng màu đen đột nhiên chạy đến bên lề đường nơi Đường Sinh đang xoa đùi, khuôn mặt đeo kính râm của Ninh Hân thò ra ngoài
- Mới có nửa ngày không gặp, chân đã bị thương rồi à?
Sự xuất hiện đột ngột của cô và chiếc chính hãng đen đột nhiên dừng lại làm cho Đường Sinh giật nảy mình.
- Ôi, chị Hân, không cần phải dọa người như thế đâu, đặc biệt là chị lại đeo kính đen, làm em cứ tưởng là nữ sát thủ chứ.
- Uhm, sáng nay cậu còn khoe tài ăn nói, tôi không giận đâu, lên xe đi, chúng ta kiếm chỗ nào nói chuyện.
Đường Sinh nhướng mày
- Được, nhưng nếu để em lái xe thì em mới chấp nhận lời mời này.
- Cậu có bằng lái xe chưa?
- Không, em không tin thành phố Giang Lăng này có viên cảnh sát nào dám chặn chiếc chính hãng đen này của chính ủy.
Ninh Hân cười, cậu nhóc này rất thú vị, cậu ta vững vàng thâm trầm như là sinh ra đã vậy, không thể tìm thấy chút dấu vết giả vờ nào.
- Vậy thì, cho tôi một lý do cậu muốn lái xe đi.
- Uhm, chị Hân chỉ cần nhìn là biết là một cô gái rất thành công, em mà ngồi ở ghế phụ thì người ta lại tưởng là chị bao em, mặc dù đây là sự thật, nhưng em không muốn để cho người khác nhìn ra được, em phải giả bộ, nên em ngồi đây lái xe, người khác sẽ nghĩ ngược lại.
- Đồ trẻ con này, mở mồm ra là không đứng đắn, hôm nào tôi phải xử lý cậu mới được
Nói xong, người đẹp Hân mở cửa, lại nhìn Đường Sinh chằm chằm, nhúc nhích cặp mông căng tròn trong chiếc quần bò bó sát về phía ghế phụ, chị Ngự à!
Đường Sinh liếm môi, trong trí nhớ, có thể kề vai sát cánh với người chị này chỉ có cô giáo Mai và La Sắc Sắc.
Ngồi ở ghế lái của chiếc xe chính hãng, đầu tiên là mùi hương nồng đậm mê hoặc tấn công khứu giác của hắn làm hắn có chút lâng lâng.
Ninh Hân quay đầu nhìn hắn, thấy hắn đang ngửa đầu hít thở sâu, ra vẻ đang say đắm
- Sao? Có vấn đề à.
- Đúng vậy, bị mùi hương làm cho choáng váng đầu óc rồi, hóa ra mùi hương của con gái có sức sát thương cao như vậy.
Đường Sinh cười ha hả, nhấn chân phanh, thả tay phanh, rồi lại thả chân phanh, chiếc chính hãng bắt đầu khởi động. Ninh Hân quay đầu làm như không có gì xảy ra, không ngờ bị đứa nhóc miệng còn hôi sữa trêu chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.