Quyển 3 - Chương 586: Muốn chơi ngầm sao?
Phù Trầm
21/03/2013
Buổi chiều, nhóm con gái mạnh mẽ đều đi làm cả, Sở Tình cũng trở về và cùng người nhà họ Uông bàn bạc một số chuyện, Uông gia bây giờ cũng muốn tham gia đầu tư cổ phần vào Sở Đại.
Chị Trần cũng đưa Sắc Sắc quay về Giang Lăng rồi, bước vào tháng 8 đây là thời gian cuối cùng mà cô ấy làm việc tại Giang Lăng. Chắc hẳn qua tháng này thì Bí thư Đường Đại cũng rời khỏi tỉnh Giang Trung, một việc khác Sắc Sắc trở về để làm là làm thủ tục chuyển trường cho Đường Sinh.
Tháng 9 bắt đầu khai giảng rồi, Đường Sinh nhất định sẽ không quay về Giang Cao nữa. Thời gian một năm cũng kết thúc ở Giang Lăng rồi, tất cả những cái gì tiếc nuối lưu lại nơi thành phố đó cũng được bù đắp lại, trong cái thế giới này hắn không còn ký ức phiền muộn nào lưu lại nơi đây.
Đường Cẩn và Đậu Đậu rất mong chờ Đường Sinh thay đổi một lần nữa, thật sự là không riêng gì hai cô gái ấy mà bây giờ còn có Tiểu Yên đang chờ đến khai giảng để học và người đang theo học Ninh Manh, sau đó là bạn học Dật Phong, Tiểu Chu cũng muốn dẫn bọn họ tới sống tại Nam Phong.
Hình như tất cả đều bắt đầu vào tháng 9 năm 2005 , bao gồm cả người rời khỏi Giang Lăng Đường Thiên Tắc, có vẻ như là muốn thành lập quỹ đạo ở một nơi nào đó.
Hiện tại Cao Ngọc Mỹ và Vương Tĩnh ở cùng một chỗ, cũng cầm bút tập tẹ nghề viết văn, nói ra không biết Ngọc Mỹ có thề làm được việc này không?
Kỳ thực mà nói tính cách cô ấy và Vương Tĩnh tương đối dễ gần, hai người nói chuyện đều rất thô nhưng lại vô cùng dũng cảm. Ban ngày ở đó có thể uống rượu, thoải mái tự do đàm luận về tình yêu, tình dục.
Ngũ Cư Sĩ và bạn gái của anh ta Lữ Hồng được Vương Tĩnh tuyển chọn. Khỏi phải nói, Ngũ Cư Sĩ nói năng rất khôn ngoan khiến người ta phải nể phục, thường thì một câu cũng không thể nói rõ bản chất. Loại người này không phải tu luyện ra đạo hạnh mà là tự ngộ nhận ra.
Mấy bài văn mà Ngũ Cư Sĩ viết về một số hiện tượng xã hội rất sâu sắc, cũng được nhiều tạp chí xã hội quan tâm.
Cậu ta và Lữ Hồng sống ở Tòa soạn tạp chí, nơi này thuê một mặt phía đông của tòa nhà Tập đoàn Cẩn Sinh, ở phía sau là một nhà tầng chiếm khoảng một, hai, ba tầng mấy trăm mét vuông chia làm mấy phòng làm việc của tòa soạn tạp chí, tất cả cũng có khoảng hơn chục biên tập viên.
Vương Tĩnh ở phòng gần nhất, ngồi thang máy lên xuống đều có thể đến được phòng làm việc của cô ấy, cô ta là người có tính cách làm việc rất nghiêm túc. Trong phòng làm việc của cô ấy bày trí không khác ở nhà là mấy, trong không gian khoảng hai trăm mét vuông sắp xếp tất cả: bàn làm việc, giá sách, ghế sô pha xoay, giường to, máy tập thể hình, bàn ăn, vô số chậu cảnh, tranh chữ treo khắp tường, đĩa hình, tivi, dàn âm thanh…
Duy nhất chỉ có phòng tắm là dùng tấm thủy tinh mờ để ngăn, nếu cô ấy ở trong bồn tắm thì ngồi ở đây cũng có thể chiêm ngưỡng được vẻ đẹp, chỉ có điều phòng làm việc của cô ấy tuyệt đối không cho bất cứ người con trai nào vào, phòng bên ngoài là của Thư ký trợ lý. Hai người thư ký của cô ấy cũng sẽ bị ngăn cấm như thế bao gồm có Ngũ Cư Sĩ cũng không thể đi vào, như Vương Tĩnh nói vào để làm loạn à? Cái váy chữ T của cô chủ cũng được treo ở đó.
Ngọc Mỹ thích ở chỗ Vương Tĩnh để giết thời gian, xem những tiểu thuyết cô ấy đã viết trong thời gian mấy năm và những tác phẩm đang viết dở rất hay.
Đường Sinh cũng lần đầu tiên đến chỗ Vương Tĩnh, đó là sau khi ăn cơm xong để tránh né Đường Cẩn, Đậu Đậu và Tiểu Yên nên mới chạy xuống đây, giả bộ cùng với Bích Tú Hinh nói chuyện quan trọng nên kéo cô ấy cùng đến chỗ Vương Tĩnh. Bọn Đường Cẩn không đợi được sẽ đi học.
- Tôi nghĩ cái này và cái ổ gà cũng không khác xa là mấy. Chị nuôi không hai Trợ lý thư ký sao? Trời, cái áo con còn vứt bừa bãi thế sao? Ở đó còn treo mấy cái váy chữ T, đại phóng viên lại kiêm luôn tác giả, chị không phải là tùy tiện như thế chứ?
Đường Sinh đánh giá như vậy.
Ngọc Mỹ và Tú Hinh ngồi đó cười, nhìn Đường Sinh cầm lấy cái váy chữ T màu đen ngửi:
- Gì đây, giặt chưa vậy?
Ồ, hai cô gái bật cười. Vương Tĩnh không nói gì, liền kéo cái áo phông rộng thùng thình che đến tận mông, quá hào phóng rồi. Hai cặp đùi trắng nõn ấy không có gì che cả:
- Tôi thật là lơ đãng quá, vừa mới cởi ra ném vào đó.
Hả, Ngọc Mỹ và Tú Hinh cười nghiêng ngả:
- Trời đất ơi, tôi nói có phần hơi lẳng lơ.
Đường Sinh cũng trợn mắt, ném cái váy lên phía sô pha, Vương Tĩnh cũng cười:
- Khi tôi tôi bắt đầu viết thì thích khỏa thân không có gì gò bó, viết những thứ hoang tưởng cũng thấy tiện, ha ha…
Nói xong thì xoay mông ngồi vào chỗ bàn sáng tác.
Ngọc Mỹ bắt chuyện nói:
- Ừ, Đại Vương tác gia, tôi cũng đã từng nhìn thấy nữ tác gia quyến rũ rồi, “Công tử và tiểu thư cuối tuần” viết rất hay, có một đoạn tình tiết lãng mạn dài khoảng ba mươi hai nghìn chữ, quá dài rồi. Tôi sợ không thể xuất bản nổi phải không?
- Ồ, chỉ xuất bản trong nước, không xuất bản ra nước ngoài, tôi chỉ viết sự thật, không phải là khoa trương, viết cẩn thận một chút, cái này nếu tên lưu manh nào đọc qua thì thấy quá ngấy thể loại này, thiếu gia, tôi nói có đúng không?
Vương Tĩnh liếc nhìn Đường Sinh, vô cùng quyến rũ.
Đường Sinh quay đầu lại, nhìn Tú Hinh. Cô ta hơi đỏ mặt rồi giả vờ quay về phái Ngọc Mỹ nói chuyện, anh còn ngấy hơn tôi ư? Tên khốn khiếp để cho chị rút gân chân. Đường Sinh nhìn Tú Hinh cũng là ngầm phản bác lại Vương Tĩnh.
Vương Tĩnh kia cũng chưa đến nỗi ngấy lắm, cô ấy lỗ mãng cực đoan, không gì sánh kịp, người nổi tiếng âu Mĩ chắc cũng không so được với cô ta.
Cái tên Vương Hummer không phải là tự gọi. Cô ta xứng đáng với cái tên, do đó Đường Sinh có nhận thức sâu sắc duy nhất.
Bọn họ đang vui vẻ, có thư ký đi vào, lại còn kinh ngạc nhìn Đường Sinh, dường như bị kinh động bởi việc hắn được mời vào đây, sau đó đi qua đưa cho Vương Tĩnh một ít đồ, nhẹ giọng nói:
- Có người vừa đưa cho tôi cái này, nói là nếu cô có hứng thú thì có thể liên lạc với anh ta…
Vương tĩnh gật đầu, thư ký liền đi ra ngoài, cô mở gói tài liệu kia ra, ngoài văn bản viết chữ còn có một cái đĩa. à, có cái gì bên trong sao? Cô liền hứng thú với cái tin tức bên trong nên cầm đĩa đến nhét vào máy tính. Trên bàn làm việc có cái máy tính, sau đó chưa đến một phút sau thì cô liền hô lên:
- Này, này, này, đại thiếu gia uy phong khắp mọi nơi của chúng ta, mau lại đây xem đi!
Cô ấy còn gọi cả Ngọc Mỹ và Tú Hinh quay lại, Đường Sinh cũng ngẩn người, thế là thế nào? Còn đưa chuyện của tôi sao? Hắn cũng chạy đến, mấy người vây quanh bàn sáng tác của Vương Tĩnh, hình ảnh trên màn hình máy tính hiện rõ ràng là việc nhồi bi-a xảy ra tại Quán bar Amazon tối hôm qua.
Chắc là cái đĩa ấy lấy ra từ trung tâm theo dõi Amazon, cũng được xử lý kỹ thuật qua rồi, che mất mặt người bị hại nhưng lại để lộ tướng mạo của mấy người bọn Đường Sinh, Tạ Trường Quân và mấy người, còn ghi thêm dòng chữ giải thích “con cháu quan chức cấp cao, ở phòng bi-a gồm một nữ hai nam, dùng bi-a nhét vào người họ, mỗi người hai quả, khiến cho ba người bị hại phải đưa vào bệnh viện cấp cứu…
Hả, Đường Sinh ngẩn người, được lắm. Tên họ Cừu, ngươi cho ta một vố như vậy ư? Không thể được, nếu dựa vào gan của ngươi thì ngươi làm sao dám chứ?
- Ồ, thiếu gia. Hôm qua cậu đi xử lý người ta sao? Nhưng cũng thật tàn nhẫn, bi-a mà cũng có thể nhét được ư? Hai nam có thể bị thương thảm hại rồi!
Vương Tĩnh mắt sáng lên, cười nói:
- Cái này hay. Tám phần là độc nhất vô nhị, nên giải thích để dễ hiểu, tôi tổng biên tập của “Tạp chí Tiêu điểm” có nên mời riêng mấy phóng viên của các tờ báo lớn không? Nếu không có thể gửi đến đây được sao? Nhưng gửi đúng nơi rồi thì nên làm như thế nào? Thiếu gia bắt hắn ta sao?
Đường Sinh khẽ ừ một tiếng. Cái này không thể khinh thường, mục đích chính trị cất giấu sau lưng, nhưng ý đồ lại rất hiểm ác.
- Ai vậy? Đây là ai? Không ngờ dám làm như vậy? Thiếu gia cậu lần này giẫm người không giẫm đến cùng. Sai ở cách dùng biện pháp lừa đảo, nhưng không dựa vào các lực lượng thực thi pháp luật.
Vương Tĩnh sắc bén trong việc chỉ ra Đường Sinh bị động trong sự việc lần này.
- Gọi điện thoại cho cấp cục đi.
Nếu như dùng lực lượng thực thi pháp luật giải quyết việc này sẽ càng phiền phức, đối phương rõ ràng là muốn tiếp xúc mà mục tiêu chống lại không phải là Đường Sinh mà là Thư ký Lê và Bộ trưởng Tạ, bởi vì bọn họ nổi danh hơn so với Đường Sinh, một là cháu gái họ Lê, một con trai của họ Tạ.
- Lực lượng thi hành pháp luật ư? Tạm thời không cần dùng đến. Nói như vậy thì càng phải cứng rắn. Đĩa và tư liệu do tôi cầm. Chị đi xử lý tên kia, bảo y đến tòa soạn tạp chí nói, nếu có thể thì đưa y trở lại đây để tôi xem y là người như thế nào.
Đường Sinh căn dặn.
Cái gọi là phương pháp ràng buộc ở đây rất nhiều, đối phương dám xủ lý như vậy chính là chuẩn bị giẫm lên không nể mặt, còn y thì không sao cả.
Đường Sinh từ tòa nhà Cẩn Sinh đi ra, liền gọi điện thoại cho Tạ Trường Quân và Lê Hỷ Mỹ bảo bọn họ nhanh đến tập trung tại cổng Uỷ ban nhân dân thành phố, việc này cần phải nhẹ nhàng giải quyết mà không phải là dùng biện pháp quyết liệt , người sau lưng không hẳn là cha con nhà họ Cừu, bọn họ có khả năng để lợi dụng nhưng mà những thứ truyền đến từ Quán bar Amazon phải khiến cho bọn họ đi thăm dò nội bộ, cảnh sát tham gia vào không phải là lựa chọn tốt nhất.
Hơn 3 giờ, Đường Sinh cũng kịp đến cổng Ủy ban nhân dân thành phố Nam Phong. Tạ Trường Quân và Lê Hỷ Mỹ cũng đã đến rồi. Nhưng nhìn thấy Lê Hỷ Mỹ vẻ mặt không vui vẻ gì nói:
- Này, tôi nói này các bạn, các bạn đúng là có hứng thú phải không? Ban ngày lại tuyên bố “ có kéo rèm cửa sổ lên không?” Củ chuối thật!
Cậu ta không hề khách sáo nói với hai người về vụ bê bối, Lê Hỷ Mỹ quả nhiên cảm thấy xấu hổ, Tạ Trường Quân cũng có chút xấu hổ cười khô nói:
- Cái ngày nóng bức này, cũng chưa làm được, cái gì vậy? Chuyện gì? Không phải là chuyện ngày hôm qua chứ?
- Anh nói đúng rồi.
Đường Sinh nói qua lại tình hình, cuối cùng lại nói:
- ý của tôi là chúng ta trực tiếp đi tìm Phó Chủ tịch thành phố Cừu Trinh, đem ý này nói với ông ta, bảo ông ta tới Quán bar Amazon để thu xếp lại chuyện này, hoặc là bắt cái người sau lưng kia, nếu ông ta thông minh.
Nếu không chuẩn bị mâu thuẫn với hai nhà Tạ Lê, ông ta cũng liều mạng ngăn cản bê bối của sự việc này, muốn tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông.
Tạ Trường Quân mặt cũng tối sầm lại:
- Là ai được chứ? Chúng ta rất rõ tình hình hôm qua mà phải không? Không ngờ là chơi ngầm sao?
- Tôi cũng không đoán ra là ai, tóm lại xử lý không tốt bê bối này, đã ảnh hưởng đến quá nhiều rồi. Cố gắng hết sức ngăn chặn cái đó lại.
Lê Hỷ Mỹ cũng không vui vẻ gì, vốn dĩ bị làm cho gián đoạn chuyện yêu làm cô cũng khó chịu, bây giờ còn gặp việc như thế này? Lần trước việc đánh tên họ Lương cũng bị ông nội mắng cho một trận rồi, chuyện này lại lặp lại một lần nữa có lẽ làm cho ông nội tức giận hộc máu ra mất?
Ba người liền đăng ký tên rồi vào thẳng Uỷ ban nhân dân thành phố, Phó Chủ tịch thành phố Cừu đang ở văn phòng, cũng chính thức gặp bọn họ.
Sao thế? Cháu gái Thư ký Lê, con trai của Bộ trưởng Tạ và Nhị thiếu gia của Đường gia tới chơi sao? Cừu Trinh trong lòng cũng hơi bất ngờ, con trai không phải vẫn nằm trong bệnh viện sao? Bây giờ nói là đang phẫu thuật bệnh trĩ, nhưng bác sĩ nói nhỏ là lấy hai viên bi-a ra.
Việc này là việc gì? Cừu Trinh cũng hỏi đứa con trai cụ thể tình hình, vợ ông ta còn cho rằng do bệnh trĩ của con trai mà không nghi ngờ gì cả.
Nhìn xem bây giờ, có tìm được người không? Đường Sinh bọn họ cũng không nói gì, liền bỏ mấy thứ lại, lúc sắp đi Đường Sinh tuyên bố một câu:
- Chú Cừu, việc bọn cháu gây rối, có thể bỏ qua thì cho qua. Nếu như không bỏ qua được thì chúng ta lại giải quyết, có một số người đang chuẩn bị lấy việc này để làm phóng sự, nếu như muốn lấy bê bối này để đả kích chúng cháu cũng sẽ có cách, tuy nhiên xem chú quyết định như thế nào?
Cuối cùng Đường Sinh ghi lại số điện thoại để lại cho Cừu Trinh rồi bước đi, Cừu Trinh vội vàng cầm cái đĩa cho vào máy tính xem. Đầu óc hơi căng thẳng, lại nhìn vào trang văn bản, toát hết cả mồ hôi, đây có phải là âm mưu không? ông ta hoang mang gọi điện cho em rể, bảo hắn ta đi kiểm tra. Em rể ông ta cũng là một trong số cổ đông đến từ Quán bar Amazon. Sự lan truyền công cụ khẳng định là có liên quan đến người trong nội bộ khu vực Quán bar Amazon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.