Quyển 1 - Chương 233: Mỹ nữ ăn cướp
Phù Trầm
20/03/2013
Diện mạo của thành phố Phượng Thành có thể có mặt nào đó mạnh hơn Giang Lăng. Phạm vi thành phố cũng không hẳn là lớn hơn. Ba năm trước Phượng Thành đã mở rộng phạm vi quy hoạch thành phố thêm về phía đông 20 km2. Hiện tại về cơ bản là đã hoàn thành. Thành phố cũ và mới đã nối thành một dải. Cảnh tượng đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
Khoảng hai rưỡi bị La Sắc Sắc kéo đi dạo phố. Sau khi đi ra La Sắc Sắc mới nói nhỏ cười nhẹ với hắn. Cô nói là trong nhà không có người, nên sợ kẻ cầm thú như hắn sẽ thất lễ với cô. Đường Sinh mắt quắc lên, muốn đập vào mông La Sắc Sắc một cái nhưng trên phố nên hắn không dám xuống tay.
-Có cần gọi Đoan Mộc Chân đến không? Hay là chúng ta khoác tay nhau đi dạo phố? Chị đừng có mà nói gì nha. Hôm nay thời tiết Phượng Thành cũng đủ lạnh lắm rồi !
La Sắc Sắc bĩu môi :
-Chúng ta cao như nhau. Tôi bám vai cậu thì cũng chẳng hay ho gì cho lắm ? Cậu cường tráng hơn chút thì có phải là tốt hơn không ?
-Ừ, chị đợi hai ba năm nữa đi. Em mà không cao hơn chị nửa cái đầu thì một ngày nào đó em sẽ bị đâm chết. Nhưng mà em lo cái đồ chơi ở phía dưới kia cũng dài đấy.
Phù, La Sắc Sắc mặt ửng hồng. Cô véo hông Đường Sinh, sẵng giọng:
- Cái đó không nên dài quá đâu? Sẽ gây chết người ấy chứ?
Đường Sinh cười ha hả. Sau khi đi ra khỏi cái khu nhỏ đó họ men theo phố đi dạo:
- Sắc Sắc này, Phượng Thành cũng không tồi đấy chứ? Còn có mặt mạnh hơn cả Giang Lăng.
-Xa mấy năm mà đã thay đổi như thế, Giang Lăng có kiến thiết lại ba năm thì cũng đảm bảo sẽ thay đổi nhiều. Quan Cẩn Du bảo cậu liên hệ với ai? Tối nay có cần phải mời họ đi ăn không ? Cậu muốn gặp người nói chuyện điện thoại trưa nay à ?
- Hai người đó là từ Giang Lăng theo đến. Em cũng chẳng muốn dẫn họ đến gặp chị đâu. Chị ghen rồi lại khổ em.
La Sắc Sắc rất chủ động khoác vào tay hắn. Tay cô cho vào túi áo của Đường Sinh.Trên phố cô cũng không sợ ai nhìn thấy.
- Tôi ghen thì ích gì cơ chứ? Cậu đùa với Ninh Hân, chọc ghẹo Mai Chước, ôm Đường Cẩn suốt rồi. Tôi muốn cho cậu một trận nhưng lại không đành. Làm thế thì sau này tôi biết chơi với ai? Thôi thì đành nhịn vậy. Sao bây giờ trai ngoan khó kiếm thế không biết.
Đường Sinh cười ngượng. Đúng là tính cách của Sắc Sắc là tốt nhất. Muốn thổ lộ tình cảm gì với cô ấy cũng được hết. Thế nên hắn mới nói chuyện hôm trước với hai cô Cao và Lâm cho cô nghe:
-Sớm muộn cũng phải nói cho chị biết thôi. Ai bảo chị là người tri kỷ nhất của em cơ chứ?
-Ôi, cậu khéo miệng thật đấy. Cậu xem, tôi đếm cho cậu nghe, Đường Cẩn, tôi, Ninh Hân, Mai Chước, Vương Tĩnh, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ đã có đến 7 người biết rồi. Người chưa biết là Quan Quan và dì của cô ta, thêm Bích Tú Hinh, còn có Hoa Anh Tú nữa. Như thế là mười người rồi.
-Á, Sắc Sắc, em nói thật với chị. Thực sự là đã cùng Ninh Hân làm việc đó rồi. Còn Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ thì đều là ngoài ý muốn. Bây giờ ngay cả cơ sở tình cảm cũng chẳng có. Chỉ có thể nói là tình huống lên xe trước trả tiền sau mà thôi. Chứ thực ra em cũng là kiểu đàn ông bảo thủ lắm đấy.
La Sắc Sắc thiếu chút nữa là phát ọe.
- Cậu đừng có mà làm tôi phát sợ được không? Ai cũng nói là mình bảo thủ. Nhưng chỉ có cậu là không có tư cách nói câu đó. Đừng có mà giả bộ bất hạnh. Bao nhiêu lần đùa giỡn với Đường Cẩn, lại còn thơm vào mông Mai Chước nữa chứ.
- Cái đó, dù sao thì cũng vẫn chưa thực sự làm gì mà? Em cũng trêu đùa chị nhiều đấy chứ? Còn về Quan Quan và dì của cô ta, chuyện này hơi đi xa rồi. Còn Bích Tú Hinh nữa. Theo sự quan sát hiện tại của em thì cô ta là một người có cá tính lạnh lùng. Hoa Anh Tú thì lại càng không chắc chắn. Người ta là thiên kim của phó chủ tịch thành phố, em mà động đến vào thì làm sao mà gánh trách nhiệm được đây? Chị nói có bao nhiêu người phụ nữ vây quanh em nhưng em chỉ nhìn ra có vài người thôi.
Muốn nói thân nhất thì chính là Đường Cẩn, Ninh Hân, Mai Chước, Vương Tĩnh và mình rồi. Cô Cao và cô Lâm kia thì thực sự quá là đột ngột.
-Vậy hai cô gái theo cậu từ Giang Lăng đến tận Phượng Thành này. Chắc nhớ đàn ông đến phát điên rồi đây? Thấy họ cứu Tiểu Hổ nên tôi cũng chẳng muốn so đo.
-Nói thế nào đây, Sắc Sắc. Cơ sở tình cảm nam nữ thực sự là cần phải có chứ nếu không thì dù là đã ăn nằm với nhau rồi thì vẫn có khoảng cách ngầm nào đó. Có lẽ cần phải tìm hiểu đối phương thêm nữa. Với hai cô đó thì em đúng là có cảm giác này. Lúc đầu thì là suy nghĩ thực sự muốn bông đùa một chút, cũng có suy nghĩ muốn lợi dụng họ. Hai cô gái đó bề ngoài như món hàng lả lơi, ai mà biết được lại đều là gái trinh cả cơ chứ. Buồn thế cơ chứ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Nói đến chuyện phải đi thăm Lục Như Hành, La Sắc Sắc mới biết là cái tên xấu xa này không phải là khoác lác. Hóa ra là trước khi Đường Bí thư đã có dặn dò. Trong lòng cô lại càng chắc chắn:
-Lý Trọng Phong nói rồi, Lục Như Hành thích tranh chữ của danh nhân. Tôi biết đi đâu tìm bây giờ?
- Đến chợ đồ cổ xem?
La Sắc Sắc tự đáp lời cũng thật nhanh.
- Chỉ có điều hai chúng ta đều chẳng biết gì cả.
Đường Sinh cười:
- Em cũng không rành lắm về chữ, đồ cổ lắm. Hiểu chút chút thế thôi thì cũng không phân biệt được thật giả được.
Đột nhiên Đường Sinh lại nghĩ tới Cao Ngọc Mỹ, liền lấy điện thoại ra gọi cho cô ta. Hắn rất thích cá tính nhẫn nhục chịu đựng và thản nhiên của Cao Ngọc Mỹ. Người phụ nữ này như một thùng thuốc súng. Bản thân hắn mơ hồ cảm nhận thấy khi hắn chiếm được cơ thể của cô ta cũng là đã chiếm được trái tim của cô ta rồi. Đương nhiên, đây chỉ là một cảm giác thuần túy mà thôi. Từ việc trưa nay cô ta xử lý xong chuyện của Tiểu Hổ cũng cho thấy cô ta nhanh gọn dứt khoát đến thế nào.
Đường Sinh rất thích cá tính và phong cách đó của Cao Ngọc Mỹ. Người phụ nữ hào phóng này rất thẳng thắn. Khi cô ta tức giận thì dám chửi bới, khi bị mình bạo lực ở trên giường cô ta cũng biết tình thế để mà cầu xin. Thật là đáng yêu!
Thấy Đường Sinh gọi điện thoại đến, Cao Ngọc Mỹ rất thích. Với cô ta mà nói, đối với người đàn ông cướp đi hai mươi sáu năm trong trắng của cô thì cô cũng khó mà quên được. Cô có suy nghĩ như lúc ban đầu đối xử với hắn ta như phục vụ nam, và cô cũng không có ý định đối xử không tốt với anh ta. Bà này đây có tiền, muốn bao cậu thì bao thôi. Cậu không phục sao? Không phục thì sẽ bẻ gẫy chân cậu. Không tin thì cứ thử xem? Cô ta có thể làm được điều đó.
Nhưng lại không hề nghĩ là gặp phải Đường Sinh, mà lại còn là Đường Sinh của nhà họ Đường đó nữa. Trong lòng Cao Ngọc Mỹ nghĩ, mình đánh bậy đánh bạ thế nào mà lại nhặt được ngọc? Hắn ta là cháu của ông bà họ Đường đó. Chết tiệt! Các người không rõ, bà này sao lại không rõ cơ chứ? Dù là làm bảo mẫu cả đời cho hắn thì cũng vẫn được lợi vô cùng. Lấy cái tấm thân trinh trắng này cho hắn, thì hắn cũng phải coi bà đây là gì chứ?
Chết tiệt. Cái chàng trai đó thật khôi ngô tuấn tú, ở phía dưới lại có Kachiusa, cơ thể hắn thật khỏe vô cùng. Đốt đuốc cũng không tìm ra chàng trai như hắn. Mấy ngày nay thôi, Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ đều nói về mấy chuyện này, cả hai đều có tâm trạng lo lắng, làm thế nào để thắt chặt mối quan hệ với Đường thiếu gia đây? Nghe ngóng từ phía Hoa Anh Hùng là hắn muốn đến Phượng Thành vậy là cô liền theo đến luôn.
Giờ phút này nhận điện thoại của Đường Sinh, Cao Ngọc Mỹ hoảng hốt. Trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh trên giường với hắn. Từ lúc hắn cho vào khiến cô khoái cảm cực độ không vượt quá một phút. Không biết có phải là do uy lực của Kachiusa hay không hay là do hôm đó trạng thái của mình quá tốt?
Kỳ thật Cao Ngọc Mỹ không văn hóa. Cô là một người phụ nữ rất thô thiển, tùy tiện nhưng cô ấy đối nhân xử thế rất thẳng thắn, có nghĩa khí.
-Chị Ngọc Mỹ à, tôi cũng không biết chị có bạn tốt có gia thế nào ở Phượng Thành không? Tôi muốn một bức tranh của danh nhân.
-Có đấy, Đường Sinh à, tôi có mấy anh khá là tốt ở bên Phượng Thành này. Cha của anh ta là tư lệnh phân khu quân đội. Nghe nói hắn ta đam mê tranh danh nhân. Tôi đến nhà anh ta lấy bừa một bức chắc cũng chẳng sao. Hắn ta không giữ thể diện cho tôi thì cũng phải giữ thể diện cho ông tôi chứ.
Cao Ngọc Mỹ thật là lợi hại. Lấy cả ông ra để dọa người?
Đường Sinh đáp:
- Đi cướp bóc à? Không hay lắm nhỉ?
- Được mà, Đường Sinh. Hắn chả mong tôi đến đó cướp ấy chứ. Như thế thì hắn mới có cớ đến Thủ đô gặp ông tôi để tố cáo chứ.
Đường Sinh mỉm cười. Ngọc Mỹ thực sự là một mỹ nữ vui tươi.
- Ừ, chị chắc như vậy là được rồi. Tôi ở phố này này chị đến đón chúng tôi đi.
Nửa giờ sau, chiếc xe vô cùng cao quý Maserati đã rước Đường Sinh và La Sắc Sắc đi, đi thẳng đến phân khu quân đội.
Lái xe chính là Lâm Phỉ. Kỹ thuật lái xe của cô ta tương đối khá, không kém gì La Sắc Sắc. Trên xe, họ giới thiệu lẫn nhau. Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ không dám xem thường La Sắc Sắc. Hai người đã nghe ngóng rõ ràng từ phía Hoa Anh Hùng. Cái cô gái họ La này chính là tâm phúc của Đường Sinh.
Mặc dù ở trên xe nhưng Đường Sinh vẫn cố ý cầm tay La Sắc Sắc. Hắn cố ý để Cao Ngọc Mỹ nhìn thấy. Nếu không thì cái cô gái có danh thế lớn trong ngành quân sự này sẽ xem thường Sắc Sắc mất. Hãy cứ coi như cô ấy là thư ký của mình đi. Qủa nhiên Cao Ngọc Mỹ trở nên rất khách khí.
-Đường Sinh, cậu muốn tranh chữ gì? Tôm của Tề Bạch Thạch, Ngựa của Từ Bi Hồng? Ở Giang Lăng tôi cũng có vài chữ của Phúc Khải Công nữa.
-Tôi cũng không hiểu lắm về mấy thứ này. Tôi chuẩn bị đến thăm Lục Như Hành. Chẳng thể đến tay không được.
- Chủ tịch thành phố Lục Đại á? Ừ, đúng rồi. Tôi cũng khá thân với ông ta đấy. Ông ta thích tranh tôm cua, chúng ta đến phân khu quân đội thôi.
-Tôm Tề, Từ mã gì đó, còn có cả chữ của Khải Công. Đây đều là những danh nhân lớn. Kho báu của họ giá trị không hề nhỏ chút nào.
Đường Sinh suy nghĩ, nếu chẳng may đắt quá, Lục Như Hành cũng không dám nhận. Dù thế nào thì ông ta cũng là người biết mình biết ta, ông ta cũng không tiện nhận.
-Tranh bản gốc của Tề và Từ thì quý rồi, phải tiền triệu chứ không ít. Chữ của Khải Công thì ở bên ngoài còn mua được. Ở ngoài bán cũng khoảng hơn trăm nghìn.
Đi đến nhà Trần Khang ở phân khu quân đội. Trần Liêm, con trai ông ta tiếp đón bốn người bọn họ. Hắn ta quả là rất thân với Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ. Gã Trần Liêm thì lại không giống một công tử chút nào. Quần áo quân trang phẳng phiu. Đây hẳn cũng là một công tử khá là đứng đắn.
Trần Liêm khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, xưng hô với cô Cao và cô Lâm thì đều gọi hai người đó bằng chị. Sau khi giới thiệu xong, thì anh ta cũng làm quen với Đường Sinh và La Sắc Sắc. Anh ta vô cùng ngạc nhiên trước sự ưu tú của La Sắc Sắc và hắn cũng quan sát chàng thiếu niên này. Hắn vào nhà của một tư lệnh nhưng cũng không hề có một sự gò bó nào.
-Liêm à, chị là người thích thoải mái. Chị vào chủ đề chính luôn. Nghe nói cha em cất giữ không ít tranh quý. Đi xem chút được không?
-Á
Trần Liêm liền hiểu luôn tại sao Cao Ngọc Mỹ đến đây.
-Chị này, không phải là chị muốn cuỗm đi đấy chứ?
- Nói nhảm, cuỗm đi của cậu chính là xem trọng cậu đấy. Người khác mong chị làm như thế mà chị còn không làm đấy. Thôi chị nói thẳng luôn, em cho chị bức tranh tôm của Tề Bạch Thạch đi.
Trần Liêm tái mặt. Nhưng hắn sao có thể ngăn được bà chị họ Cao này. Người ta đến nhà mình bao nhiêu lần rồi, cũng biết thư phòng của cha mình rồi. Cái gót chân giầy cao gót đi cứ gọi là kêu canh cách đi thẳng vào thư phòng.
-Em nói này chị, chị tha cho em một lần đi. Bức tranh tôm trên tường chị đừng động vào có được không? Em sẽ tìm cho chị một bức khác nha. Chứ không cha em quay về mà không thấy thì ông ấy đánh gãy chân em mất. Thật là bi kịch đó.
Thư phòng của tư lệnh Trần quả là đầy những bản vẽ đẹp, thư họa, trên tường toàn là những bức tranh chữ của danh nhân. Đường Sinh được mở rộng tầm mắt.
Cũng chẳng biết Trần Liêm kiếm ở đâu ra một bức đến, đưa cho Cao Ngọc Mỹ rồi nói:
-Cái này là tập tôm cua của Lão Tề. Tuy là không đủ bộ nhưng bây giờ mà đem đi bán ngoài kia thì cũng phải mấy trăm ngàn đấy. Cái bức tranh tôm trên tường kia là cha em thích nhất nên chị bỏ qua cho em bức đó đi nha.
-Ôi, cái đồ chơi có mấy chục vạn mà cậu cũng cầm cho chị xem được sao? Em đuổi ăn xin đi đấy à?
"Khụ khụ." Đường Sinh đều không biết nên nói gì lại vừa lúc ho lên hai tiếng. Sau đó hắn liếc sang nhìn cái thứ ở trong tay Ngọc Mỹ và hơi ngẩng đầu lên. Cao Ngọc Mỹ là người vô cùng thô thiển nhưng không có nghĩa là cô ta ngốc. Trên thực tế cô ta rất khôn khéo. Sao mà cô ta không hiểu ý của Đường Sinh là gì được?
- Vậy thôi, chị cứ lấy cái thứ đồ chơi rách này vậy. Cậu đừng nghĩ là chị nhận ân huệ của cậu nha. Thôi chị đi đây, lúc nào rỗi chị gọi chú đi ăn.
Đúng là tác phong của một thổ phỉ. Trần Liêm cũng nhìn ra điểm khác biệt của Đường Sinh. Hắn ho một tiếng thôi là Cao Ngọc Mỹ không ầm ĩ gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.