Quyển 4 - Chương 780: Ngồi trong quán Cà phê với Hoa Anh Tú
Phù Trầm
21/03/2013
Bởi vì chuyện quan chức của Bắc triều muốn đến điều tra tìm hiểu, một cỗ sóng ngầm ở Lỗ Liêu đang có xu hướng nổi lên cuồn cuộn, không ít nhân vật đã muốn trang điểm để lên sân khấu.
Ngay khi quan viên Triều Tiên đến Bắc Kinh, thì cùng lúc đó Sở an ninh Quốc gia của Tỉnh Lỗ Đông và Liêu Đông đều nhận được thông báo chỉ thị của cấp trên, bắt đầu bắt tay vào việc chuẩn bị cho quan viên Triều Tiên đến Tỉnh Lỗ Đông và Liêu Đông tham quan công việc, biện pháp bảo vệ trong suốt chuyến đi đương nhiên là do Sở an ninh Quốc gia của hai tỉnh phụ trách.
Tuy nhiên bọn họ cũng chỉ chịu trách nhiệm phụ trách bên ngoài, còn việc đi theo bảo vệ là đặc công đến từ Bộ an ninh Quốc gia, thậm chí còn là cảnh sát của cục cảnh sát Trung ương.
Ở mặt ngoài thì cũng không có biến động lớn nào cả, cho dù là Sở an ninh địa phương hay Cục an ninh Quốc gia đi chăng nữa thì bất kể hành động gì của họ không được gây rắc rối cho dân chúng bình thường.
Hai ngày liên tiếp gần đây Đường Sinh cũng không gặp được Lý Tú Phổ, cô ấy đã đi gặp người có quốc tịch Nhật yểm hộ cho cô ta là ông Namakura Yuusuki của Tập đoàn Sumitomo rồi, còn cụ thể ông Namakura Yuusuki có thân phận như thế nào thì cô cũng không hiểu được, không có cái gì làm bằng chứng thì nhân viên điều tra ở trong nước cũng không thể tham gia điều tra được.
Ở trong quán cà phê, Đường Sinh và Hoa Anh Tú cùng ngồi một chỗ uống cà phê, bọn họ giống như một đôi tình nhân cùng ngồi một chỗ, bộ dạng vô cùng thân thiết. Đường Sinh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hoa Anh Tú, Anh Tú tựa nửa người vào trong lòng ngực của hắn, là thật sự vô cùng thân thiết chứ không phải là giả.
- ……Ông Namakura Yuusuki không có khả năng là gián điệp của Nhật Bản, ông ta đã công khai thân phận của mình thì không có khả năng đảm nhiệm được trọng trách gián điệp đâu? Nếu không y làm sao mà y bảo hộ cho Lý Tú Phổ chứ? Cho dù gián điệp của Nhật Bản có tham gia thì cũng sẽ âm thầm ẩn nấp, mặt khác Namakura và Hujino dường như có quan hệ với nhau.
- Có quan hệ với nhau? Là do các cô theo dõi mà biết được hay mới chỉ là phỏng đoán?
Đường Sinh nghĩ thầm rằng, Hujino Nana có thân phận vô cùng đặc biệt, làm gì có ai dám có quan hệ với cô ta chứ? Nếu cô ta mà công khai ra chắc Namakura Yuusuki sẽ phải biện bạch cho mình? Trừ phi y còn có thân phận nào khác.
- Theo dõi cho thấy Namakura đã thu phục được người phụ nữ bên cạnh Hujino Nana có tên là Hujino Ryoko và còn có một người nữa là Hujino Junko.
Đường Sinh bĩu môi, điều này làm hắn nhớ đến thân phận giả của Lý Tú Phổ, tên mới cô dùng là Hujino Hideko, là một thành viên của nhà Hujino.
- Nếu, Lý Tú Phổ phải đi làm việc đó, mà Namakura và Hujino lại cùng bảo vệ cô ấy, như vậy cô nghĩ đến cái gì?
Hoa Anh Tú nhíu đôi lông mày nhỏ lại:
- Tôi đây đầu tiên sẽ hoài nghi thân phận thực sự của Namakura Yuusuki và Hujino Nana, Hujino Nana còn là nhân vật nổi tiếng như nữ vương của khu vực các nước Đông Nam Á nữa? Có lẽ cô ta chính là nhân vật bí mật do chính phủ cố ý dựng lên coi như là vật che chắn, ở những vùng có tình hình rối loạn như Trung Đông, Asean, Đông Âu vân vân…, chiêu này dường như vô cùng cao minh? Chính phủ không phải chịu trách nhiệm?
- Ai nói là người ngực bự thì không có não nào?
Đường Sinh nhịn không được liền khen Hoa Anh Tú một câu, nắm lấy bàn tay trơn mịn của cô…
Hoa Anh Tú cúi đầu xuống xem xét bộ ngực chắc nịch của chính mình, nhẹ giọng cười nói;
- Rât lớn sao? Sao tôi lại không thấy thế nhỉ?
Sau khi giữa hai người đã có tiếp xúc thân mật thì chút trêu chọc này càng có thêm tình thú, Đường Sinh liếm liếm môi:
- Nếu không được xoa nắn thì không lớn cực đại được đâu, cởi ra để tôi ngậm một chút?
Hoa Anh Tú cười lớn:
- Chỗ này không được đâu, tôi sợ có người nhìn thấy.
Trêu chọc nhau mấy câu, Đường Sinh lại nói:
- Cô có phát hiện thấy không, vị quan chức Triều Tiên có thân phận vô cùng mẫn cảm, theo phỏng đoán của tôi không chỉ có gián điệp của Hàn Quốc đã có hành động, mà ngay cả gián điệp của Mỹ và Nga cũng đã có hành động rồi. Bọn họ đều chú ý tới các mối quan hệ của Trung Quốc, không hiểu sao Trung Quốc bỗng chốc lại đứng trước nguy cơ gián điệp vô cùng to lớn này? Mạc Minh thời nhà Hán đã nói, ngày xưa những hoạt động buôn bán và không khí yên bình đều bị điều này phá hủy, đúng không?
- Cũng không hoàn toàn là như vậy đâu? Bình thường cũng vẫn bị như vậy mà, chỉ có điều cậu đã quá chú ý vào phương diện này thôi? Cho dù cậu không quan tâm đến chuyện này thì cũng sẽ có người khác quan tâm, ví dụ như cậu vẫn có thể đi tán các cô bé của cậu hoặc tiếp tục bận bịu kinh doanh, cũng chẳng ảnh hưởng đến cái gì cả.
- Nhưng vấn đề là tôi đã biết chuyện này, thì hiện tại sẽ khó mà coi như không biết gì được, Lý Tú Phổ xuất hiện đã đem mọi chuyện bị bại lộ rõ ràng, thậm chí đem cả một tầng thân phận khác của Namakura và Hujino vạch trần ra. Mặc kệ bọn họ thật sự có thân phận khác hay không, cũng không thoát được việc bọn họ bị hiềm nghi có dính đến bộ phận tình báo của Nhật Bản, ít nhất thì từ chuyện này có thể thấy rằng, bọn họ đang lợi dụng lẫn nhau, điều này giải thích như thế nào?
Lúc này Hoa Anh Tú lại hỏi:
- Đường Sinh, tôi đối với quan hệ giữa Trung Quốc với các quốc gia khác không quá hiểu biết đâu, Triều Tiên và chúng ta quan hệ không tồi sao?
Đường Sinh sờ sờ mũi:
- Ây, biết nói như thế nào nhỉ, chính trị quốc tế là vấn đề vô cùng phức tạp, đất nước chúng ta đối với Hàn Quốc, Nhật Bản, Nga, Mỹ thái độ cư xử đều vô cùng đúng mực, hơn nữa cho dù ở thời kỳ nào cũng cố gắng có thái độ tương đương nhau. Năm đó thời kỳ chiến tranh lạnh giữa Trung Quốc và Liên Xô, Triều Tiên lại đứng ở giữa, tuy rằng quốc gia chúng ta giúp đỡ đất nước bọn họ rất nhiều nhưng bọn họ lại vẫn oán trách chúng ta, thậm chí còn nghĩ là vì chúng ta dùng sách lược của nước Mỹ để kiềm chế bọn họ. Tận đến khi Liên Xô giải thể, đất nước chúng ta dần phát triển, Triều Tiên mới phát hiện quyết sách bọn họ dùng với chúng ta là phi thường sai lầm. Sau đó thay đổi mọi sách lược đối với Trung Quốc, xưng chúng ta là đồng minh vĩ đại, bạn bè thân thiết vân vân … Khi lão Kim đến thăm Trung Hoa lại càng hy vọng có được máy bay chiến đấu thời kỳ đầu u16 của chúng ta lúc không dùng nữa, hoặc là hạ giá hoặc bán nợ cho bọn họ nhưng chúng ta đều từ chối.
- A…Tại sao lại từ chối? Hoa Anh Tú về quan hệ quốc tế cơ bản là ngu ngốc, nhưng lúc này lại rất có hứng thú nghe Đường Sinh nói.
- Bán vũ khí như vậy cho bọn họ thì lại càng phải thêm đề phòng, cô nói xem như vậy có phải là tự mua việc vào người không? Tuy nói u16 đã qua sử dụng nhưng nó có thể chở được 6 tấn đạn dược, tầm bay lên đến 4200km, như thế sẽ trực tiếp uy hiếp đến vùng Đông bắc công nghiệp của quốc gia của chúng ta, cự tuyệt chính là biểu hiện chúng ta đối với Triều Tiên không quá hài lòng, đây chính là chính trị quốc tế.
- Ừ, dường như Triều Tiên không hề quá tin tưởng chúng ta, vậy vì sao chúng ta còn muốn đối xử tốt với bọn họ?
Anh Tú lại hỏi.
- Ây, điều này cũng là bất đắc dĩ thôi, xuất phát từ suy nghĩ Triều Tiên là đất nước chiến lược tuyến đầu của chúng ta, nếu nó phát sinh vấn đề gì đương nhiên ích lợi của quốc gia chúng ta sẽ bị hao tổn, năm 1997, Triều Tiên mất mùa rất nhiều dân chúng chạy nạn đến đây, cái này chính là minh chứng thuyết phục.
- Ai…Hóa ra là lại phức tạp như vậy a, ai…Đường Sinh, không ngờ một thằng nhóc như vậu mà hiểu biết cũng không ít nhỉ?
- Cái gì mà thằng nhóc chứ? Tôi rất nhỏ sao? Cô cho tay vào sờ thử xem nào, của tôi nhỏ lắm sao?
Đường Sinh trừng mắt nói.
Hoa Anh Tú lè lưỡi:
- Thật to, thật lớn thật lớn a, mê chết tôi rồi được không? Thật sự là tên lưu manh, phục cậu thật!
- Nếu cô đã mê nó muốn chết như vậy sao còn không nhanh lấy nó ra để dỗ dành nó đi? Tôi lấy quần áo che, người khác không thấy được đâu….
- Ồ…To gan nhỉ, cậu không sợ tôi cắn đứt cái của cậu sao? Được rồi, chúng ta đi thuê phòng đi, dù sao thì tôi cũng muốn mà.
Bọn họ nói là thuê phòng là thuê thực sự, khi đang chiến đấu hăng say kịch liệt vui thích tràn trề thì Anh Tú nhận được báo cáo, nói là có hai người thân phận không rõ đi vào tòa nhà của Lý Tú Phổ sau đó không thấy đi ra, dường như có ý muốn chờ cô ấy trở về, nhân viên theo dõi xin chỉ thị của cô bước tiếp theo phải làm như thế nào?
Cưỡi ở trên người Đường Sinh, Anh Tú hơi há hốc mồm, quả nhiên là có hoàng tước ở phía sau, mắt đẹp nhìn chằm chằm Đường Sinh, phải xử lý như thế nào?
Đường Sinh thì lại vẫn cứ di chuyển vòng eo qua lại như trả lời cô, đâm khiến Anh Tú thiếu chút nữa kêu lên, vội cắn răng lại nói một câu:
- Lát nữa tôi sẽ gọi cho các cậu.
Sau khi ngắt điện thoại thì bắt đầu đấm đánh Đường Sinh, dương nhiên lại một vòng chiến nữa được bắt đầu, chiến tới mức Hoa Anh Tú tay chân đều nhũn ra.
Còn Thiệu Tiểu Giác sau khi đến thăm Vương Ngạn Đôn ở Bắc Kinh quay trở về Lỗ Đông, hai ngày này cô đều đang suy nghĩ về hàm nghĩa câu nói cuối cùng của Vương Ngạn Đôn. Cô không rõ câu nói kia của Vương Ngạn Đôn là có hàm ý gì, chị y đã cho y dũng khí cuối cùng? Là có ý gì? Căn bản nghe không hiểu!
Nhưng mà hôm nay Vương Ngạn Tương nhận được điện thoại của anh hai ở Bắc Kinh:
- Về Bắc Kinh đi, Tiểu Đôn đã đi rồi…
Những lời này giống như sét đánh, làm cho đầu Vương Ngạn Tương chấn động đến sắp hôn mê, tiểu Đôn đã đi rồi sao? Cậu ấy cứ như vậy mà đi sao? A?
Di động linh linh vang lên, Thiệu Tiểu Giác vừa nhìn thấy là ‘Vương Ngạn Tương’ gọi đến, đôi mi thanh tú liền nhíu lại, nhưng lại không thể không nhận, mới vừa bắt máy đã nghe thấy Vương Ngạn Tương rít gào,
- ….Thiệu Tiểu Giác, cô và Vương Ngạn Đôn gặp nhau đã nói những gì? Tại sao cậu ta lại đi rồi?
Lời nói này cũng khiến Thiệu Tiểu Giác chấn động, cái gì? Vương Ngạn Đôn đi rồi? Rầm một cái di động rơi xuống, trước mắt Thiệu Tiểu Giác như tối sầm lại cô ngã quỵ xuống, Vương Ngạn Tương ở bên này vẫn còn ồn ào:
- Này, này…Cô làm sao vậy? Nói chuyện đi chứ?
Trời ạ, chắc là ngất đi rồi.
Sẩm tối, đoàn người gồm có Vương Ngạn Tương, Thiệu Tiểu Giác, Ngu Cơ Mỹ, Ngu Phong Đình, Lương Nam bay đến Bắc Kinh tham dự lễ tang của Vương Ngạn Đôn.
Dung nữ cũng rất nhanh biết được tin tức, là Chú hai Đinh Hán Trung tự mình gọi điện thoại cho cô:
- Dung nhi, Vương Ngạn Đôn đã đi rồi…
Đối với Đinh Hải Dung mà nói thì tin tức này cũng khiến cô vô cùng khiếp sợ, cái gì? Đã đi rồi? Này, tại sao lại như thế? Chẳng lẽ chính mình ra tay quá độc ác? Mục đích của cô là muốn anh ta hơn nửa đời sau tĩnh tâm an nhàn dưỡng lão, chứ không phải là muốn anh ta chết đi, vì sao?
Đương nhiên cái chết của Vương Ngạn Đôn là do nguyên nhân từ nhiều phía chứ không phải chỉ riêng do Đinh Hải Dung nhưng quả thực việc làm của cô cũng là một trong những nguyên nhân.
Lập tức, Dung nữ liền gọi điện thoại cho Đường Sinh, đem tin tức này báo cho hắn, nói cô cũng phải đi Bắc Kinh một chuyến, mặc kệ nói như thế nào thì cái chết của Vương Ngạn Đôn vẫn có liên quan đến cô, khi còn sống từng có tranh đấu với nhau, giờ anh ta đã mất rồi không thể không đi đưa tiễn được!
Đường Sinh đương nhiên không ngăn cản Dung nữ quay về nhưng hắn lại không đi, bởi cái chết của Vương Ngạn Đôn có quan hệ trực tiếp với hắn, hắn đi thì tính thế nào?
Đối với Vương gia mà nói, so với việc Vương Ngạn Đôn là người nhà của Vương gia mà phải ngồi tù thì không bằng ra đi.
Ban đêm, Lý Tú Phổ trở lại tòa nhà của mình, sau đó cô bị hai người đàn ông xa lạ kèm hai bên bắt lấy, đáng lẽ cô phải chống cự lại nhưng khi đối phương thông báo thân phận của mình, viện đặc công của Hàn Quốc, nói cho cô biết lần này bọn họ tới đây là muốn trợ giúp hành động lần này của cô, Lý Tú Phổ đành chấp nhận.
Kỳ thật cô biết đây là do Kim Hi Chính cử bọn họ tới đây giám sát mình, có lẽ ở nhiệm vụ cuối cùng, chính bọn họ sẽ đưa mình ra đi.
Vận mệnh bi thương và bị kìm kẹp như vậy khiến Lý Tú Phổ sinh ra một chút tâm lý phản nghịch, vừa muốn tôi làm việc lại không chịu tin tưởng tôi, còn bày ra bộ dáng lúc nào cũng muốn kết thúc sinh mạng của tôi, cho dù là ai cũng không thoải mái được, các người làm kín đáo đi một chút không được sao? Như vậy thật quá ác độc.
Hoa Anh Tú đang nhìn chằm chằm hết thảy mọi động tĩnh trong tòa nhà, sau khi chia tay với Đường Sinh cô liền đi đến đây, dựa theo sự chỉ dẫn của Đường Sinh không cần rút dây động rừng, trước khi vị quan chức Triều Tiên chưa vào Lỗ Tỉnh, bọn họ sẽ không có bất cứ hành động gì, đây mới chỉ là giai đoạn chuẩn bị trước thôi.
Ban đêm ánh trăng mờ, Đường Sinh và Mai Chước lặng yên đi vào quán ăn đêm, thỉnh thoảng cũng phải giải trí một chút, cùng với bọn họ chính là Hoa Anh Tú ăn mặc bình thường, trên người cô có mang theo súng, buổi chiều cùng Đường Sinh vật lộn một hồi, giờ đây cô đã khôi phục tinh lực, sức khỏe thật tốt nha!
Thật khéo chính là gặp được Miêu Tuấn Bách và Lâm Hiểu Kháng ở đây, bọn họ đi cùng một nhóm người, trong đó có một người đàn ông khoảng 30 tuổi, trông không quen, nhưng người này cao lớn anh tuấn, quần áo gọn gàng, vài tên gọi y là ‘anh Lâm’, ách, đây là ai vậy? Kỳ thực đây chính là Mạch Gia Lâm.
- Ai…Đường Sinh, không ngờ lại gặp nhau ở đây, có hứng thú đi chơi cùng chúng tôi không? Nếu sợ thua thì chỉ cần cởi quần thôi!
- Hắc….Đương nhiên là sợ chứ, bên trong tôi không có mặc quần chíp.
Nói thật, Đường Sinh chẳng muốn dây dưa với bọn người này một chút nào.
Trái lại cái người tên Mạch Gia Lâm kia khi vừa nghe thấy tên Đường Sinh liền hai mắt chăm chú nhìn hắn, trong con mắt lấp lánh tia sáng, lực cảm ứng của Hoa Anh Tú rất nhạy bén, cũng chú ý người này nhiều hơn. Đám người Miêu Tuấn Bách thấy Đường Sinh không làm gì hơn, tiếc nuối hướng bên trong đi, tỏ vẻ bực mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.