Quyển 3 - Chương 507: Nhất định khiếp sợ.
Phù Trầm
21/03/2013
Chuyện nhỏ trong đêm nay xảy ra tại Tây Kỳ, bất cứ nhân vật nổi tiếng nào tại tỉnh thành Nam Phong trong lòng cũng đoán ra một chút. Hắn bây giờ cũng đã quen rồi, tên công tử Tiểu Đường này mỗi khi đi đến đâu nếu không gặp chuyện gì thì không hợp lý, nhưng hắn gây chuyện nhất định có lý do.
Chỉ không biết lần này kết quả sẽ như thế nào, không một tia hy vong gì ở Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh.
Ở Tây Kỳ, Phó Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Lâm Tắc Đống thì đang ngồi ở phòng khách trong nhà cùng vợ, hai người xem TV, đột nhiên điện thoại vang lên, vợ ông ta đi đến nhận điện thoại, vừa thấy dãy số điện báo liền ngẩn ra:
- Anh Lâm Là số trên tỉnh, hay anh tới nghe đi?
- Ừ, anh đến.
Dãy số tỉnh, không phải di động, xem ra là người quen, ông ta ngồi vào chỗ của vợ vừa nãy, lách người qua sopha, rồi cúi người xuống, vừa thấy dãy số vẻ mặt vẻ sợ hãi:
- Là Chung…
Vợ ông ta không trả lời, gật gật đầu thở nhẹ, nhất định vị kia là ủy viên thường vụ Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh - nhân vật số một Chung Hoài Nhân, cũng có thể nói đó là người lãnh đạo trực tiếp của chồng, chồng mình có thể lên làm Phó Chủ tịch thành phố này cũng chính là do ông ấy đề bạt, không dễ dàng gì.
Nghe nói hắn trốn chui như chuột, mỗi người đều có tính toán và phương pháp riêng, đừng tưởng rằng người bình thường ở thành phố sẽ không có quan hệ cấp trên.
- Chào anh Chung…vâng, vâng, được, tôi hiểu rồi, được, tôi tự đi một chuyến, được cứ như vậy.
Cuộc nói chuyện ngắn gọn cũng không quá hai phút, nghe những tiếng vâng, à như thế khi nói chuyện với lãnh đạo là rất bình thường.
Hắn gác điện thoại sau đó vỗ đùi, nhíu mày tự nói một câu:
- Đây là người như thế nào? Mà đích thân lãnh đạo Chung gọi điện thoại tới?
Theo trí nhớ của hắn thì từ trước tới nay chưa hề có tình huống như thế này xảy ra, như vậy cán bộ cấp cao Chung Hoài Nhân đại diện cho ai nói nhỉ?
Như vậy chỉ có một giải thích, cái tên gọi là Đường công tử chắc là nhân vật ghê gớm lắm đây:
- Bà xã, lấy quần áo cho tôi!
Bà vợ cũng không hỏi han gì thêm, ồ lên một tiếng rồi phải đi chuẩn bị quần áo, ông thì điện thoại cho lái xe:
- Mười phút sau ở dưới lầu chờ tôi.
Lái xe cũng ở tại nhà lớn, mười phút thời gian đủ hắn lái xe lại đây, sau đó lại gọi điện thoại.
- Cục an ninh trật tự phải không? Hôm nay ca trực của ai? Bảo anh ta gọi điện cho tôi, tôi là ai ư? Tôi là Lâm Tắc Đống.
Lâm Tắc Đống ấn điện thoại đưa cho bà xã, lại lấy quần từ tay bà:
- Lớp trẻ bây giờ, đều u mê.
Vợ ông ta mỉm cười:
- Chuyện gì xảy ra à?
Ông ta cởi áo ngủ ném lên sopha, chỉnh đốn lại quần áo:
- Bà xã à, nhiều năm qua, Chung Hoài Nhân đối với tôi không tệ, tôi cũng là cán bộ có quan hệ với Chung Hoài Nhân, những việc làm có ý nghĩa thực sự tôi chưa từng làm qua, không phải tôi không làm mà là năng lực của tôi quá nhỏ, Chung Hoài Nhân lại có năng lực lớn như vậy lại cần tôi làm chuyện gì sao? Hôm nay mới có cơ hội, có người đến Tây Kỳ, em ngủ đi, đừng chờ tôi!
Ông ta chỉnh lại quần áo rồi ra ngoài, di động liền vang , hắn vừa nghe điện thoại vừa xuống lầu:
- Ồ... Hán Kiệt à? Cậu trực ban, ừ, lập tức tập hợp đội tuần tra an ninh, cụ thể đi đâu chấp hành nhiệm vụ gì, lát nữa tôi sẽ thông báo, tốt, cứ như vậy!
Đi xuống lầu, xe Audi và lái xe đang chờ, ông ta còn đang bấm dãy số, lái xe sớm thay lãnh đạo mở cửa sau ra .
Lên xe rồi, ông ta cũng bấm số di động Đường Sinh, đó là do Chung Hoài Nhân nói với ông ta số di động này:
- Là Đường Sinh sao? Vâng, xin chào, tôi là Phó Chủ tịch thành phố Tây Kỳ, Cục trưởng Lâm Tắc Đống. Cậu nói qua về tình hình cho tôi biết một chút…được , được!
Xe tới Ủy ban nhân dân thành phố, đội cảnh sát tuần tra an ninh trật tự đã tập hợp dưới sự chỉ huy của Phó cục trưởng Trần Hán Kiệt bắt đầu lên đường, mục tiêu chính là “Câu lạc bộ bóng đêm”, Cục trưởng Lâm căn dặn, đây là một hành động không có sự sắp đặt trước, rất kỳ lạ.
Cùng lúc đó, Phó cục trưởng Lưu Vân Bưu tại phòng Hình sự cũng nhận được điện thoại, lập tức tập hợp đội ngũ đi tới Câu lạc bộ bóng đêm.
Trong nháy mắt, trong bóng đêm yên tĩnh cvang lên tiếng còi cảnh sát báo động, những người dân trong thành phố chưa đi vào giấc ngủ mà nghe thấy tiếng còi báo động đều có chút ngỡ ngàng.
Phải nói an ninh trật ở khu vực thành phố Tây Kỳ cũng được, hơn nữa cùng với sự phát triển và kiến thiết không ngừng của thành phố, tiếng còi cảnh sát báo động to như thế hiếm khi nghe thấy, hơn nữa Cục khai thác mỏ Tây Kỳ bên kia cũng thường xuyên có âm thanh như thế này nên mọi người không quen.
Hơn chín giờ tập trung tại câu lạc bộ, khoảng 10 giờ 30 phút bọn Đường Sinh đi ra, cánh cảnh sát bảo vệ càn quét Câu lạc bộ bóng đêm, sau đó phòng Hình sự cũng kịp tới, còn có cả nhóm phòng chống ma túy, nhóm chống bạo lực…
Đừng nói anh có quan hệ gì , một mặt không làm ầm ĩ đến anh, anh cho rằng rất vững chắc, một mặt nếu bắt anh thi hành án tử, anh phải xong đời.
Lâm Tắc Đống làm việc luôn quyết đoán, các phần tử bên trong Câu lạc bộ bóng đêm và ai kinh doanh thì trong lòng ông ta rất rõ , nhưng do có Chung Hoài Nhân làm chỗ dựa, mượn cơ hội tha cho nó cũng không sao, cho nên sau khi cấu kết với Đường Sinh, ông liền ra quyết tâm này, vì sao ư? Bởi vì Đường Sinh ở bên này thả người ra, như vậy cũng được, tuy nhiên động chạm đến lợi ích của người nào đó thì Lâm Tắc Đống không sợ, trước kia không có ai là chỗ dựa, lần này mượn Câu lạc bộ để mở đao.
Có thể nói ông ta không chỉ thay Đường Sinh làm tiêu tan mọi việc, mượn cơ hội này ông ta cũng muốn đả kích những đối thủ chính trị , củng cố địa vị chính mình ở Tây Kỳ. Tóm lại, một việc liên quan nhỏ này sẽ được sử dụng rộng rãi, nếu không lợi dụng cơ hội này thì thật là ngốc.
Khi Câu lạc bộ Bóng đêm bị nhóm cảnh sát làm thành hỗn loạn, bọn Đường Sinh bình yên vô sự đi ra, tuy Vệ Thiên Vân cũng đi cùng, nhưng Đại Vân cũng sẽ không quá lo lắng, nhìn Đường Sinh như vậy rõ ràng là cũng sẽ không để em trai mình chịu thiệt ư? Nó nhất định phải đi vào.
Mười một gìơ, bọn Đường Sinh về tới khách sạn, sau đó Lâm Tắc Đống cũng kịp đến, Tạ Trường Quân trong phòng tiếp đãi ông ta.
Vừa nhìn thấy đây đều là những người từ mười mấy đến hai mươi tuổi, chưa đủ tuổi thành niên, ông ta hơi bối rối, tại sao toàn là công tử ư?
- Hỷ Mỹ, em qua gọi Đường Sinh đi!
Tạ Trường Quân và Cố Tiểu Trung cùng tiếp Phó Chủ tịch thành phố Lâm Tắc Đống, Bảo Lệ Nhu và Hỷ Mỹ cùng đi rồi, Tạ Trường Quân lúc này mới chính thức làm quen ông ta:
- Gọi chú là chú Lâm nhé, đây là bạn tốt của cháu Cố Tiểu Trung, bố cậu ấy là Giám đốc Sở Cố Hải Minh, chú cũng biết chứ?
Y giới thiệu bạn học Cố Tiểu Trung với ông ta trước, Lâm Tắc Đống ngạc nhiên.
Gì cơ? Cố Hải Minh? Phó Ủy ban Chính trị Pháp luật Tỉnh, Giám đốc sở Cố Hải Minh sao? Ông ta liền đứng lên,
- Xin chào!
Đừng làm người khác ngạc nhiên có được không? Một cậu thiếu niên mới ít tuổi như vậy mà ba của hắn lại không ngờ là Giám đốc sở tỉnh, ông ta liền toát mồ hôi.
Cố Tiểu Trung cũng đứng lên và bắt tay ông ta, cười cười nói:
- Chú Lâm, chú ngồi đi, đừng khách sáo, đã làm chú phiền lòng.
- Không phiền, không phiền, thật ra đã quấy nhiễu đến mấy anh em các cậu, còn chưa thỉnh giáo vị này.
Lúc này là Cố Tiểu Trung giới thiệu Tạ Trường Quân:
- Chú Lâm, Tạ Trường Quân là đại ca của cháu, bố anh ấy là Trưởng ban tổ chức tỉnh Tạ Tề.
Trời, chân ông ta run lên, lại đứng lên , mặt biến sắc, Tạ Tề ư? Có lầm không đây? Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức Tạ Tề, đó là một trong những nhân vật có uy tại bộ máy Tỉnh ủy, nói thật là Chung Hoài Nhân vẫn còn xếp sau ông ta.
Con trai của Tạ Tề đang đứng trước mặt mình sao? Trách nào hôm nay Chung Hoài Nhân đích gọi điện thoại tới, nhưng ông ấy chỉ nhắc đến Đường Sinh.
Vừa mới Tạ Trường Quân bắt tay và ngồi xuống thì Lê Hỷ Mỹ, Bảo Lệ Nhu dẫn Đường Sinh, Sở Tình và Đại Vân ba người cùng bước vào.
Trường Quân và Tiểu Chung đều đứng dậy, trước mặt Đường sinh, bọn họ rất cung kính, bởi vì chiều cao của hắn chỉ có thể nhìn lên, Lâm Tắc Đống lục soát trong trí nhớ của mình thì cũng không tìm được vị cán bộ nào họ Đường làm trong bộ máy Tỉnh ủy, kỳ lạ thật, Chung Hoài Nhân lại nhắc đến hắn ta.
Nhưng nhìn dáng vẻ Tạ Trường Quân và Cố Tiểu Trung cung phụng tên Đường Sinh này thì có thể hắn mới là công tử con nhà lãnh đạo cấp cao.
- Lại gây cho Chú Lâm thêm phiền phức nhỏ, tuy nhiên có chút phần tử cặn bã nên diệt trừ liền, giữ lại chỉ có càng thêm tanh tưởi.
Đường Sinh và ông Lâm chính thức bắt tay, sau đó giới thiệu :
- Đây là con gái nhà họ Uông - Uông Sở Tình, bây giờ là Chủ tịch tập đoàn Sở Đại, vị này là Vệ Đại Vân là Phó chủ tịch ban chấp hành Tập đoàn Sở Đại, mọi người đều đến đây đầu tư vào Tây Kỳ, đâu có ngờ rằng lại có chuyện với bọn ruồi nhặng này.
Uông Sở Tình cũng tương đối nổi tiếng, ngày trước ở thành phố Phượng Thành cúng có một số sự kiện, cô ấy đều dẫn đầu, Uông Gia vốn dĩ là một trong số ba nhà quý tộc lớn ở Tỉnh Giang Trung. Khi nhắc tới Uông Sở Tình cũng ít nhiều là nhân sĩ nổi danh.
Về vị này Vệ Đại Vân, dường như danh tiếng chưa biết đến, nhưng có thể cùng bọn công tử lăn lộn cùng một chỗ cũng không phải đơn giản.
Tạ Trường Quân lại giời thiệu Lê Kỷ Mỹ, vì cô ấy gần đây cũng nổi danh vì đánh tên Lương Nam lưu manh dám đùa giỡn cô, trong tỉnh thành trong ngoài truyền nhau ồn ào huyên náo, đều nói là con gái của Lê Đại đánh cháu trai Chủ tịch tỉnh Lương Đại, Lâm Tắc Đống quả nhiên là có nghe thấy .
Cô nương của tôi à, hôm nay là ngày gì? Tại sao đến đây những người như thế này? Bình thường muốn đến gặp những người này không thể được.
Sau đó ông ta ngồi xuống, lấy khăn tay lau mồ hôi, cười ngượng ngùng nói:
- Hôm nay thật sự là quá nóng !
Đại Vân liếc mắt một cái,
- Nóng sao, chúng cháu không nghĩ là thế, điều hòa trong phòng lại không bị hỏng, chú bị bọn hắn dọa phải không?
Sau khi hàn huyên một lúc, Đường Sinh dẫn vào chủ đề chính:
- Ban đầu tới Tây Kỳ, liền chọc một thằng lưu manh, làm hại chú không được nghỉ ngơi, cảm thấy áy náy, nhưng có chút chuyện cháu phải nói, đó là muốn bỏ vốn đầu tư ở đây đã gây ấn tượng rất xấu cho hai vị Chủ tịch tập đoàn Sở Đại, dứt bỏ nguyên nhân này, coi như là bị người ta ghét, tôi biết có một chút tin tức, tuy nhiên chú có thể buông tay đi làm, sẽ có một chút ủng hộ từ cấp trên, mặt khác, có thể báo cáo một số việc quan trọng cho Tỉnh sở, Tỉnh sở cũng sẽ không kẹt sỉ tới mức không ủng hộ. À, đúng rồi, Vệ Thiên Vân là em trai Đại Vân, nghe nói lúc trước cũng bị Lão Đại làm hại khá thảm, hôm nay lại đùa giỡn chị cháu, thật sự là không có mắt.
Đường Sinh đột nhiên nói rất minh bạch, nhưng ông Lâm còn có một chút do dự, bọn họ đều là trẻ con, nói chuyện giữ lời không?
Di động của Đường sinh vang lên, , hắn lấy ra vừa thấy, đúng là Hách đông minh.
Đường Sinh liền giơ tay về phái Tạ Trường Quân, thấp giọng nói:
- Là Chủ tịch tỉnh Hách Đông Minh, các ngươi nói nhỏ chút.
Mọi người đều im lặng, ông Lâm cũng không dám thở mạnh ra, hôm nay nhất định là buổi tối kinh hoàng rồi.
- Bác Đông Minh khoẻ không? Sao bác nhớ đến cháu mà gọi điện cho cháu vậy? Kìa xem bác nói kìa, cháu chạy trốn ư? Nam Phong cũng thuộc tỉnh Giang Trung mà, Tây Kỳ cũng không phải tỉnh Giang Trung sao? Hơn nữa quan hệ giữa cháu và Tập đoàn Sở Đại không lớn, cháu và Sở Tình chỉ có thể làm chị em, ha ha, nhưng cháu cũng không biết kế hoạch đầu tư của Chủ tịch Sở Tình, đúng, là chuẩn bị nhúng tay sản nghiệp than đá, tài chính thôi, cháu nghe nói lúc đầu cũng phải đầu tư trước mười tỷ ... Ồ, than đá là sản nghiệp cơ sở quốc dân, đầu tư lớn một chút không ngại, trừ khi chúng ta gặp phải chuyện phiền toái... Vâng, lung tung, Phó Chủ tịch thành phố Tây Kỳ, Cục trưởng Lâm Tắc Đống đang giúp để xử lý..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.