Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 3 - Chương 603: Nhị Thế Tổ và Cha

Phù Trầm

21/03/2013



Đường Thiên Tắc đi tới quê vợ ở Nam Phong thăm ông cụ bên nhà vợ, lần này phải rời xa Giang Trung rồi dù sao cũng phải tới thăm ông cụ chứ.

Người nhà họ Liễu đều tới, cả Trưởng phòng Liễu cũng đích thân bay từ Bắc Kinh về Nam Phong, ông xã cuối cùng cũng chuyển về Bắc Kinh rồi, trước khi đi thì về nói chuyện với người nhà bên ngoại một chút cũng là đạo lý thường tình mà, buổi chiều Đường Thiên Tắc đi tới tỉnh uỷ gặp ban lãnh đạo tỉnh.

Lê Thiên Sâm, Lương Cẩm Quang cùng ra nghênh đón Đường Thiên Tắc, nói chuyện khoảng nửa tiếng đồng hồ, lão Lương có thể ngồi vào cái ghế Chủ tịch tỉnh cũng khiến cho nhiều người đàm tiếu và không phục, không thể biết được ông ta nghĩ thế nào về Đường Thiên Tắc.

Sau đó Đường Thiên Tắc đi gặp Đậu Vân Huy và Hách Đông Minh, họ là những nhân vật thứ ba, thứ tư ở Giang Trung này và cũng là uỷ viên trung ương dự bị nhiệm kỳ năm 2002 bổ sung thêm, gần như là đã được quyết định tuyển chọn vào chức vụ các bộ của tỉnh uỷ nhiệm kỳ sau. Mặc dù không nhậm chức ở Giang Trung nhưng cũng nhậm chức ở các tỉnh khác, trừ khi có việc ngoài ý muốn xảy ra, mà hai vị này tương lai cũng là người có mối quan hệ với nhà họ đường.

Khi đang ngồi nói chuyện thì Chung Hoài Nhân cũng tới, ông ấy thì không cần phải nói rồi, ông ấy là nhân vật tiêu biểu của Đường hệ ở Giang Trung này, trước đây cũng giống hai người Đậu và Hách.

Thông thường mà nói danh sách uỷ viên trung ương dự bị tại các Tỉnh uỷ không nhiều, cũng chỉ hai đến ba người thôi, Chung Hoài Nhân cũng là uỷ viên trung ương dự bị, ông ấy thuộc danh sách của tỉnh Giang Trung còn Đậu Vân Huy thì thuộc danh sách của tỉnh khác vì ông ấy năm nay mới được chuyển tới đây mà. Ba vị này có thể nói là ba đại tướng của Đường hệ ở Giang Trung, nhiệm kỳ thứ tư bọn họ sẽ hướng vào trong thì cũng khó nói, mấy người họ ngồi bàn chuyện quốc gia đại sự.

Ở Cẩn Sinh Cung, trưởng phòng Liễu tới cũng khiến cho các mỹ nữ bị chột dạ, lần này Sắc Sắc có thể từ bỏ Giang Lăng hoàn toàn rồi, cô ấy chỉ đợi Đường Thiên Tắc đi là cô ấy có thể rời khỏi Giang Lăng thôi, nếu không thì có một số việc ông Đường biết tìm ai giải quyết chứ?

Trong số các mỹ nữ số người biết được chân tơ kẽ tóc nhà họ Đường rất ít chỉ có Sắc Sắc, Ninh Hân, Sở Tình, Tú Hinh, đến Mai Chước cũng không biết rõ lắm.

Tết năm nay chắc chắn Đường Sinh sẽ dẫn Sắc Sắc về Núi Thanh Trúc ăn tết, tổng giám đốc của Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh mà, phải giới thiệu với ông nội chứ.

Trưởng phòng Liễu cũng coi như là cũng biết được chốn an lạc của Đường Sinh, hiện giờ Đường Cẩn cũng ở đây, trưởng phòng Liễu cũng có thể yên tâm rồi, xem ra bọn nhỏ này sống còn thoải mái hơn là khi có mình ở bên cạnh, không cần bà phải lo lắng nữa, bà nói chuyện với các cô một hồi rồi buổi chiều lại đi luôn.

Buổi tối, một nhà bốn người cùng nhau đi ăn cơm, Đường Thiên Tắc và Trưởng phòng Liễu sẽ bay chuyến 10 giờ đêm tới Bắc Kinh, cũng không muốn kinh động đến nhiều người cho nên lặng lẽ đặt vé rồi lặng lẽ ra đi, trước khi đi chỉ ăn cơm với con trai và Đường Cẩn.

Bởi lẽ gọi là một nhà bốn người là bao gồm cả Đường Cẩn, như vậy không nghi ngờ gì là họ đã tán thành cô ấy, chủ yếu là Đường Sinh tán thành cho nên Đường Thiên Tắc và trưởng phòng Liễu cũng tán thành, nếu mà để cho hắn nói thì cũng sớm quá, cha đâu phải là không đồng ý để cho con có bạn gái đâu nhưng con mới chỉ học lớp 11 mà.

Những lời này Đường Thiên Tắc đều chưa nói ra, đổi là trước đây thì chắc chắn đã tỏ rõ thái độ cho con trai biết rồi, nhưng một năm trở lại đây ông cũng rất cảm động với những biểu hiện của con trai, hắn cũng làm cho cha hắn nở mày nở mặt nên thỉnh thoảng cũng có gọi điện tán gẫu năm câu thì có tới ba câu là khen con trai, trong long Đường Thiên Tắc cũng cảm thấy rất thoải mái, con trai mình cũng ra sức giúp đỡ mình đến cả ông cụ cũng hết lời khen ngợi, tốt thật!

Trong tình huống như thế này nói gì tới chuyện có bạn gái hay không chứ, phận làm cha cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua thôi, con trai mình quá xuất sắc rồi.

- …. Cha, con có nghe nói cha phải tham gia một khoá học cấp tốc tại Trường đảng tới cuổi tháng chín mới kết thúc, có lẽ là …

- Có lẽ là cái gì chứ? Cái đầu óc bé nhỏ của con lại đang nghĩ cái gì vậy? Nói ra cho mẹ con nghe xem nào?

Trưởng phòng Liễu cười hỏi.

Đường Thiên Tắc cũng cười rồi lại uống một chén rượu, mặt đỏ hết cả lên lại còn nói với Đường Cẩn là ăn nhiều một chút làm cho Đường Cẩn vô cùng xúc động.

- Nói đi xem nào, ông nội cũng khen con là có khả năng dự đoán tương lai, cha thì vẫn còn chưa tin lắm, con nói ra cho cha nghe cũng tốt!

- Hê … cũng chẳng có gì cả, con chỉ cảm thấy rằng hành động này không được bình thường cho lắm, lớp cấp tốc của Trường đảng trung ương ư? Hiện tại mà nói thì rất ít nơi sắp xếp như vậy, ít nhất thì cũng phải nửa năm hoặc ba tháng chứ, hừm, chắc chắn là có ý nghĩa sâu xa gì đó, có người mượn mây để bay lên rồi, ha ha ...

Đường Thiên Tắc tỏ vẻ kinh ngạc, ngươi đừng coi thường thằng nhóc này cũng có đầu óc đấy, Trưởng phòng Liễu ngẩn người ra hỏi,

- Cụ thể như thế nào?

Đường Cẩn thì nghe chẳng hiểu gì cả chỉ ngồi nhìn hết chỗ này tới chỗ khác, lại còn gắp thức ăn cho Trưởng phòng Liễu nữa.

Cách đó không xa cũng có một đôi nam nữ đang ngồi ăn cơm, họ giả bộ không quen biết Đường Sinh và mọi người bên này, họ là ai vậy? Họ chính là Lý Vân Phong và Cổ Kim Tú.

Hai người này được sắp xếp làm vệ sĩ cho cha mẹ Đường Sinh nên tự nhiên họ cũng xuất hiện ở đây và cũng không tới làm phiền cả nhà hắn.

Đường Sinh rót cho cha một ly rượu,

- Cha, con mời cha một ly, con còn nghe nói Đại hội Đảng lần này tổ chức sẽ có người nào đó sẽ được bổ sung vào danh sách Uỷ viên trung ương dự bị đấy, mẹ, mẹ đã rõ chưa ạ?

- Hả? Mẹ đã rõ chưa ư? Hình như chưa rõ thì phải?



Liễu trưởng phòng cười lên rồi lại nói,

- Ý con nói là cha con sao? Ông ấy mới là cán bộ cấp sở làm sao có thể được bổ sung vào danh sách Uỷ viên trung ương dự bị chứ? Con nói bừa thì không sao nhưng Trung ương làm sao mà làm bừa giống con được chứ? Mau ăn cơm của con đi.

Đường Thiên Tắc thì lại cười lớn nói,

- Rất thú vị, ly rượu này cha nhất định phải uống, nói theo lời của con trait a thì ta có thể mượn mây để bay lên rồi!

Trưởng phòng Liễu cũng mỉm cười nhìn sang con trai rồi lại nhìn sang chồng mình nụ cười xuất phát từ đáy long rồi đưa tay ra vuốt vào má Đường Cẩn nói,

- Đường Cẩn à, lúc mẹ Liễu không có ở đây con phải tự chăm sóc bản thân nhé, còn nữa phải giám sát Đường Sinh thật chặt để hắn chịu khó học hành đi!

Đường Cẩn nói,

- Vâng, mẹ Liễu cứ yên tâm, chỉ là thời gian này con nhớ mẹ Liễu quá, trước đây cứ quen có mẹ Liễu ở bên cạnh

- Ngốc ạ, từ Nam Phong bay tới Bắc Kinh chưa tới hai tiếng đồng hồ, nhớ mẹ thì bảo Đường Sinh đưa con về, cuối tuần cũng được mà!

Hai người họ thì thầm nói chuyện, tình cảm giữa họ khó có thể ngăn cách được, bên này Đường Thiên Tắc nói với con trai:

- Tình thế của Giang Trung cũng không đến nỗi nào, cha thực sự không ngờ là con lại có quan hệ với nhà họ Đồng và nhà họ Đỗ, sức ảnh hưởng của quân đội là không thể thiếu, đây là một cách uy hiếp rất mạnh!

- Cha, nhà họ Đồng và nhà họ Bàng cũng có giao kết sâu đậm, Cao Tiểu Sơn và con gái nhà họ Bàng là Bàng Quyên Nhi đang qua lại với nhau, con đang ra sức tác hợp cho bọn họ.

Nhà họ Bàng ư? Đường Thiên Tắc cũng biết tới họ, ông cụ Bàng là người của Quân uỷ đã về hưu, trong ấn tượng của ông ấy cũng có người này.

- Con rất biết cách giao tiếp như vậy rất tốt, có những quan hệ không ngừng phải thiết lập mà còn phải giữ gìn nữa nhưng không nên kiêu ngạo.

- Xem cha nói này, con giống người kiêu ngạo sao? Cha không biết bây giờ con khiêm tốn cỡ nào đâu, ra ngoài con còn đi xe đạp nữa đấy, hôm trước chị Trần còn dẫn con đi một vòng cơ ….

Hắn đang say xưa khoác lác thì bên này Liễu trưởng phòng và Đường Cẩn cười phì ra.

Đường Sinh cũng chẳng đỏ mặt nói,

- Cười cái gì mà cười chứ, con nói thật mà.

Hắn lại hướng sang cha nói:

- Cha, con thực sự nghĩ không ra lần này cha về Bắc Kinh thì sẽ làm vị trí nào chứ? Hay là con đi sắp xếp trước cho cha nhé, phụ tử phải đồng lòng mà, nếu có tin gì cha nói cho con một tiếng nhé.

- Sao con không nghĩ rằng cha sẽ nhậm chức ở Uỷ ban Trung ương chứ? Theo cách nói này của con thì cha còn phải đi nơi khác để tiến lên à?

Đường Sinh gật gật đầu,

- Đúng vậy, có chút tình thế đột ngột xuất hiện và chuyển biến, trước đây con cũng nghĩ là khả năng cha ở lại Uỷ ban trung ương là rất lớn, bây giờ xem ra cách nghĩ này không chắc chắn, 80% là sẽ phải đi nơi khác, cha cũng biết lý lịch của bản thân mình còn thiếu kém ở điểm nào, không đủ để đảm nhận nhiệm vụ lớn, phải tới bảy năm sau cha mới vào Trung ương nhưng không phải các bộ của uỷ ban trung ương.

- Ồ … thằng nhóc này con tưởng con là ai chứ? Sắp xếp cả tiến trình con đường làm qua của cha con sao?

Liễu Vân Huệ nghe mà thấy không vui lại nói tiếp,

- Mẹ chẳng phải cũng vừa về Bắc Kinh để ổn định gia đình sao? Con lại nói những lời xui xẻo đó nói cha con vẫn phải đi nơi khác sao? Con muốn cha con với mẹ phải xa nhau sao?

Phù, Đường Thiên Tắc thở phù ra còn Đường Sinh thì cười ngượng nói,

- Mẹ, cái đó thì … không phải là con muốn như vậy mà là sự sắp xếp của tổ chức, con chỉ đoán là tổ chức sẽ sắp xếp như vậy thôi, mẹ thử ngĩ xem cha con là một cán bộ ưu tú như vậy làm sao họ có thể nhét cha vào một góc rồi để yên chứ?



- Vậy con nói đi, nếu cha con lại phải chuyển đi nữa thì mẹ phải làm thế nào? Không phải là vẫn phải ở Bắc Kinh chịu cảnh xa cách với ông ấy sao? Đúng thật là!

Trong long mẹ là không muốn lại tiếp tục xa cách với cha, Đường Thiên Tắc lại nói,

- Tôi là cái gì nữa không biết? Mà cứ nhét tới nhét lui vậy chứ?

Phì, Đường Cẩn phì cười nhưng lại vội càng cúi đầu xuống che miệng lại, Liễu Vân Huệ liếc nhìn chồng một cái, Đường Thiên Tắc không ý thức được là mình vừa nói hớ, con người này rất thẳng thắn chính trực không có những suy nghĩ xiên xẹo cho nên khi nói cũng không suy nghĩ cái gì cả.

Đường Sinh lại nói,

- Mẹ à, đó chẳng phải là chuyện nhỏ sao? Mẹ là vợ yêu của cha, chuyển công tác theo cha là chuyện rất bình thường mà !

- Vậy, anh có đồng ý không?

Trưởng phòng Liễu cũng biết như vậy, nhưng lại sợ chồng mình sẽ nói gì đó nên quay sang hỏi chồng.

- Tôi có thể không đồng ý được sao? Trong nhà có khi nào tôi là nhân vật số một đâu?

Đường Thiên Tắc tự nhiên cũng không phản đối gì.

- Vậy được, tôi không nói nữa là được rồi!

Liễu Vân Huệ thản nhiên cười, chỉ sợ anh lại muốn giữ thể diện, lại sợ người khác nói ra nói vào nên không muốn dẫn tôi đi.

Đừng có xem Trưởng phòng Liễu của chúng ta trước mặt con trai là một bề trên oai phong như vậy, thực tế trước mặt chồng bà cũng là một thiếu phụ biết làm nũng đấy, tình yêu trong lòng mãi mãi không già, đời đời kiếp kiếp không phai, còn ở trước mặt cha mẹ thì bà lại giống một đứa trẻ.

Đàn bà con gái đều như vậy cả mà, một khi đã yêu thì sẽ ngoan ngoãn dựa vào lòng người mình yêu, dù cho người phụ nữ đó có kiên cường đến mấy thì cũng không rời khỏi lòng của người đàn ông

Trong lòng Đường Thiên Tắc cũng vậy luôn mong muốn được làm việc và sống cùng vợ của mình, hàng ngày dựa vào sự chăm sóc của cô ấy cũng là một chuyện.

Ngoài ra, tình cảm của ông ấy và con trai ngày càng trở nên sâu đậm, con người không nhích lại gần nhau, sau này càng ngày càng già đi thì lại càng muốn gần gũi con cháu hơn. Con người càng già càng sợ cô đơn mà, có thể Đường Thiên Tắc chưa đến lúc thực sự đã nhìn thấu mọi việc nên không thể so sánh được với cụ Đường.

- Con trai, cha cũng không biết vị trí mới của mình ở chỗ nào, mà cha cũng không bận tâm, vào Trường đảng họ sắp xếp đi đâu thì đi đó thôi!

Ăn cơm xong đoàn người cùng nhau đi tới sân bay Nam Phong, cho tới 10 giờ máy bay đã cất cánh thì Đường Sinh mới dắt tay Đường Cẩn đi ra.

- Đường Sinh, tôi có linh cảm là anh lại bỏ chạy rồi …. Sauk hi Bác Đường có vị trí mới có phải là anh sẽ chuyển tới đó không?

- Cái này thì cũng khó nói, chắc là sẽ đi thôi, cứ ở mãi một nơi thì con người sẽ trở nên không có cảm giác mới mẻ gì đối với những vật và sự việc xung quanh mình nữa.

Đường Cẩn đồng ý nói,

- Lần này coi như là anh nói thật long cho nên là cứ liên tục cưa các cô gái mới mà, đúng là có mới nới cũ!

Phù, Đường Sinh đau khổ ôm Đường Cẩn vào lòng nói,

- Tôi làm gì có chứ? Tấm lòng của tôi đối với Đường Cẩn có trời đất chứng giám!

- Nói dối đây mà? Đúng rồi, hai ngày nay nghe nói anh rất thành thật, không có yêu cầu giải bỏ trừng phạt hậu cung gì, quen rồi đúng không?

Đường Cẩn vừa nhắc tới thì Đường Sinh liền nhớ tới sự vô cùng nhiệt tình của Đổng Thiến Thiến, trưa hôm đó nhờ cái miệng dịu dàng mê hồn của cô ấy, cũng may cô ấy rất kiên nhẫn mất bảy mươi sáu phút cuối cùng cũng đã giúp Đường Sinh hút cái đó ra, lúc đó cô ấy còn rất vui mừng làm cho Đường Sinh vô cùng áy náy.

- Đường Cẩn, cho dù tôi có chuyển đi thì cũng sẽ dẫn em đi theo, sao tôi có thể bỏ rơi em chứ? Nào, thơm một cái, chúng ta đi về thôi.

Đường Cẩn nghe nói thế thì rất vui liền vòng tay qua cổ hắn rồi chu môi ra thơm chụt một cái,

- Không được nói dối nhé, nếu không tôi sẽ đánh cậu nhỏ của anh đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook