Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 3 - Chương 645: Nỗi lòng của Quan Cẩn Du

Phù Trầm

21/03/2013



Sở Tình sau một đêm nghỉ ngơi cơ thể đã phục hồi như lúc đầu, khí sắc, dung mạo đều tuyệt đẹp, Dung nữ và Trần Tỷ đều khen cô không ngớt.

Điều này khiến Sở Tình rất xấu hổ, các cô là chúc mừng tôi bị tên tiểu bại hoại kia ức hiếp thành công sao, trời…Ở cùng nhau hai, ba ngày nay đã khiến mối quan hệ giữa Sở Tình và Dung nữ đã thân thiết hơn thỉnh thoảng còn trêu trọc lẫn nhau, bầu không khí vô cùng hòa thuận vui vẻ, như vậy rất tốt.

Điều mà mọi người đều hiểu trong lòng nhưng không ai nói ra đó là không ai trông mong có danh phận chính thức với Đường Sinh, nếu nói là có người con gái nào mà làm cho các cô hâm mộ, đó chính là cô nàng vẫn còn đang đi học Đường Cẩn. Ngay bây giờ cũng có thể biết cô chính là người đứng đầu hậu cung này trong tương lại, Cẩn Sinh Cung không phải là lấy tên cô ấy đặt sao? Những người khác thì đều giống nhau, coi danh phận như mây khói, tình cảm mới là thứ quan trọng nhất.

Đã trải qua một lần thất bại trong tình cảm nên Dung nữ chính là người cảm nhận điều này sâu sắc nhất, cho nên tình cảm của cô dành cho Đường Sinh rất sâu đậm người khác cũng không thể biết được. Bởi người khác không trải qua tình cảnh như cô, nếu không phải giữa cô và Vương Ngạn Thận chỉ còn mối quan hệ ràng buộc về gia đình và mỗi người bọn họ đều giữ tâm sự riêng thì sau sự việc lần đó cô đã mất đi dũng khí để sống sót. Cũng là bởi vì giữa cô và Vương Ngạn Thận tình cảm chân chính không đủ sâu đậm, cô mới cho chính mình cơ hội lần nữa, các cô gái bên cạnh Đường Sinh cũng không ai xem thường cô.

Thời điểm bàn chuyện đại sự, khẳng định có sự tham gia của Dung nữ, cô là đại diện cho gia đình họ Đinh, khi nói đến chuyện liên quan đến gia đình họ Quan cô đều yên lặng lắng nghe không nói lời nào, ánh mắt nhìn thấy Đường Sinh và Cẩn Du liếc qua liếc lại, một bên cũng phân tích ý nghĩ trong lòng tiểu tình lang.

- Lão Ngu là muốn đền đáp cho gia đình họ Quan, từ chối thì bất kính, tôi nghĩ Du tổng nên quay về khuyên nhủ anh cả của cô chấp nhận đi!

-Cái gì? Cẩn Du lườm hắn một cái:

- Chuyện này cũng không phải anh tôi có thể quyết định, cấp trên muốn chuyển tới chuyển lui, anh tôi đâu còn cách nào? Đảng viên mà không phải là phải chấp hành mệnh lệnh của Tổ chức Đảng sao? Tôi cũng đâu có muốn làm chủ tịch doanh nghiệp quốc doanh mà chẳng phải cũng đã làm sao?

- Cô không muốn làm Chủ tịch doanh nghiệp quốc doanh à? Sao không nói sớm với tôi, quan hệ của chúng ta thân thiết như vậy tôi sẽ đi cửa sau của chị Dung giúp cô mà!

Phì, Sở Tình và Trần Tỷ đều bật cười, khuôn mặt xinh đẹp của Dung nữ đỏ lên, cô đấm Đường Sinh một cái:

- Nói lung tung cái gì chứ? Muốn bị đánh có phải không?

Cách nói đi cửa sau này khá là mờ ám, hơn nữa lại ngồi cùng Nhị Thế Tổ Đường Sinh của chúng ta thì càng mờ ám hơn.

Đường Sinh cười, nắm lấy bàn tay của Dung nữ:

- Cái gì chứ, tôi nói nghiêm chỉnh đấy, chị Dung, chị nên về nói với chú hai nhà chị chuyện Phó quốc vụ Ngu đề nghị người nhà họ Quan xuống Đông Nam làm việc đi, như vậy nhà họ Đinh có thể thuận nước đẩy thuyền, cái khác không có vấn đề gì.

Dung nữ hiểu ra, nhưng Cẩn Du lại có chút rối rắm:

- Người như vậy cho dù không muốn cũng không được, nhưng thật ra sẽ khiến cho lão Vương gia không hiểu, trong mắt người khác, nhà họ Quan và nhà họ Vương có mối hiềm nghi với nhau, mà nhà họ Vương thì chuyên tìm cách làm lung lay nhà họ Qua, làm thế có được không?

- Được, tôi nói được là được, có chuyện gì mà tôi không cân nhắc đến chứ? An Lục Dân muốn đến Thượng Hải tung hoành nhưng cấp trên lại không đồng ý, lão Ngu bất đắc dĩ liền trực tiếp đề cử người nhà họ Quan. Ông ta muốn đưa An Lục Dân đến Đông Nam làm một quân cờ chủ chốt, nhưng khổ nỗi Chủ tịch An không đủ tư cách, tôi cũng không biết ông ta ở trước mặt lão Ngu đã thuyết phục như thế nào, chắc 80% là do thời gian gần có qua lại với cô nên cũng thấy được chăng?

Mặt Quan Cẩn Du đỏ lên, đúng là có chuyện như vậy thật, Tập đoàn Năng lượng Than Trung Quốc và Sở Đại thời gian đàm phán với nhau không phải đều là chính mình đi xử lý sao? Nghĩ lại một chút thì giữa cô, An Lục Dân và Hình Chính Phu thường xuyên ăn cơm để bàn chuyện công việc hợp tác:

- Chỉ là tiếp xúc do công việc mà thôi.

Ha ha, Sở Tình bật cười, cô nói

- Chị Du, điều này ai mà chả biết, cần gì phải giải thích chứ? Ông ta có thể làm gì chị chứ?

Lời này khiến cho Dung nữ và Trần Tỷ phải che miệng bật cười, Cẩn Du mặt đỏ lựng lên, mắt liếc về phía Sở Tình:

- Tôi, tôi đâu có giải thích chứ?

Cô xấu hổ đến mức muốn tìm một chỗ để trốn đi nhưng cũng chẳng có chỗ nào, Dung nữ cười chuyển đề tài:

- Được rồi, bây giờ tôi về nhà thăm ông nội đây.

- Trần Tỷ, chúng ta cũng ra ngoài chút đi, đi cùng tôi mua mấy thứ đồ…



Sở Tình kêu Trần Tỷ đứng dậy, ba người bước đi.

Cẩn Du cũng muốn đi nhưng Đường Sinh lại nhìn chằm chằm cô khiến môi cô rung rung vài cái nhưng không thốt nên lời, ba cô gái đi rồi chỉ còn lại hai người bọn họ, Đường Sinh nắm tay cô ngồi xuống ghế sô pha:

- Du tổng, lão Ngu muốn mượn sức nhà họ Quan, An Lục Dân đương nhiên sẽ nhìn ra ý đồ của ông ta, ông ấy sở dĩ sẽ bị lão Ngu đưa đi làm một quân cờ ở đó thôi, tôi đoán là ông ta đã phóng đại mối quan hệ giữa cô và ông ta.

Quả nhiên mặt Cẩn Du lại đỏ lên, trong ánh mắt hiện lên một tia hoang mang rối loạn:

- Tôi, tôi cũng chẳng biết ông ta nói linh tinh cái gì nữa?

- Vẻ mặt này của cô nói cho tôi biết ông ta và cô đã nói những gì rồi, cô mà không nói ra để xem tôi có dung đại hình ra phạt cô không?

Cẩn Du yếu đuối dựa vào lòng ngực hắn:

- Đường Sinh, tôi chỉ nói cho cậu người tôi yêu là cậu, còn ông ta tôi chỉ cảm thấy ghê tởm!

Cô cầm tay Đường Sinh đặt lên tim của mình:

- Lòng của Quan Cẩn Du này chỉ dành cho cậu, điều khác càng không phải nói, cậu chỉ cần tin tôi là đủ rồi.

- Trời, tôi đương nhiên là tin cô, nhưng tôi muốn biết tên đó đã nói gì, cô có chịu nói không? Không là tôi giở thủ đoạn lưu manh đấy?

Cẩn Du cảm thấy bàn tay to của hắn đang dùng sức nhào nặn cặp đào tiên của cô:

- Ông ta nói ông ta và vợ mình đã ly than từ lâu rồi, đang làm thủ tục ly hôn, ông ta còn nói đã yêu tôi rất lâu rồi, tôi, tôi thực sự rất ghê tởm, điều này sao có thể trách tôi được chứ?

- Chết tiệt, lão già này lại dám có ý định với mỹ nhân Du của ta sao? Nhưng tôi cũng phải thừa nhận, ánh mắt của ông ta cũng rất tinh tường!

Cẩn Du khinh thường nói:

- Ông ta chính là có ý định đó, mập mờ nói cho tôi biết muốn cưới tôi về làm vợ, thật sự là buồn cười chết đi được. Chưa cần nói là trong lòng tôi đã thuộc về người khác mà cho dù có muốn tìm sao lại không tìm người trẻ tuổi chứ? Làm gì có chuyện đi chọn ông lão đã năm mươi tuổi? Danh lợi đối với tôi mà nói chẳng quan trọng chút nào, điều tôi muốn chính là sự đồng điệu về tâm hồn, ngoại trừ Đường Sinh, thế giới này không có người đàn ông thứ hai dành cho tôi.

Cô chủ động nâng khuôn mặt anh tuấn của Đường Sinh lên, chủ động đem đôi môi thơm mùi gỗ đàn hương bao phủ lên đôi môi góc cạnh rõ ràng của hắn, đầu lưỡi trơn nhẵn thơm tho mềm mại mang theo tràn ngập tình yêu nồng cháy thăm dò đi vào, sau đó lần đầu tiên cô có chút điên cuồng tháo mở thắt lưng của Đường Sinh :

- Đường Sinh, muốn tôi!

Nhưng khi đụng đến vật vẫn còn mềm nhũn kia, Cẩn Du liền thay đổi sắc mặt:

- Hả…Sao lại thế, cậu muốn trêu đùa tôi có phải không?

- Trời…Du tổng, cái này gọi là tự làm tự chịu thôi, chính cô đề nghị trước khi trời tối có một số chức năng của tôi cần phải giấu đi, đúng không?

- Vậy tôi cắn chết cậu luôn!

Cô xoay người ngồi lên đùi Đường Sinh, ôm lấy cổ hắn ôm hôn một cách cuồng nhiệt.

Đến khi cô ấy dừng lại Đường Sinh mới ôm vào eo cô ấy cười khẽ nói:

- Vậy, để tôi nhắn tin cho Trần Tỷ, khẳng định trong vòng 10 phút cô ấy sẽ quay về.

-Đừng…



Cẩn Du chột dạ, tình cảm điên cuồng đột nhiên dâng lên giờ đã dần dần lắng xuống,

- Giờ đang là ban ngày, lại là phòng ở của người khác, lúc nãy trong lòng tôi có chút trở ngại cho nên mới kích động chỉ vì muốn bày tỏ nỗi lòng của tôi cho cậu thôi.

- Ừ, tôi cũng không định một miếng nuốt chửng cô đâu, vì sao ư? Bởi vì trong lòng của tôi Quan Cẩn Du luôn rất thuần khiết, thánh thiện, cho nên tôi muốn cô ở trước mặt tôi phải bộc lộ đến mức tận cùng tất cả tình cảm cất giấu sâu trong lòng…

Hắn ôm chặt lấy Cẩn Du, tay bắt đầu trườn xuống dưới, dùng kỹ thuật điêu luyện của mình lấy ngón tay giữa thâm nhập vào chỗ đó của Quan Cẩn du làm cho miệng cô ấy há hốc ra rồi ôm chặt cổ Đường sinh.

Đường Sinh đẩy nhẹ cô ấy nằm lên chiếc sô pha, cởi nút áo trên cổ cô ra để lộ ra đôi gò bồng đào trắng như tuyết, Cẩn Du thở hổn hển, từ từ nhắm hai mắt, giấu mặt vào một góc của sô pha, mặc cho hắn đem chính mình bày thành một loại tư thế vô cùng khó chịu, mặc cho khuôn mặt ngũ quan anh tuấn của hắn chà đạp lên những chỗ nhạy cảm nhất của mình.

Mấy làn sóng tấn công như thủy triều qua đi, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, lần cực hình này khiến toàn thân cô tê dại đến khó có thể thừa nhận được. Cẩn Du mở đôi mắt sáng ra, nhận thấy chân mình đã kẹp đầu Đường Sinh, hai bàn tay túm lấy tóc hắn rồi ấn chặt xuống, giờ phút này cô cảm nhận được rõ ràng đầu lưỡi của Đường Sinh đang thăm dò ở bên trong, cô đột nhiên ngồi dậy, nâng đầu Đường Sinh lên, hôn hắn…

Khoảng 7 giờ Quan Cẩn Du đã có mặt trước cửa nhà anh cả, đi đứng vẫn còn có chút bồng bềnh, cái loại cảm giác sảng khoái thấm vào tận xương cốt này khiến mồ hôi lan tỏa khắp người cô, tuy lúc này quần áo chỉnh tề nhưng cô vẫn có thể cảm thấy gió mát đang luồn lách khắp người cô.

Sự kết giao không nhất thiết phải làm bằng được chuyện đó, càng không làm thì trong sâu thẳm khát vọng lại càng mãnh liệt, khát vọng này sẽ được tích lũy đến một mức độ nào đó rồi bộc phát, cũng không hiểu được có chết đi được không? Ừ, có thể chết ở trong lòng hắn cũng là kết cuộc đẹp nhất của cuộc đời này.

Cẩn Du và Dung nữ đều đi tìm người nhà để bàn chuyện trọng đại, còn Nhị Thế Tổ của chúng ta nhận được điện thoại của Đinh Hải Quân.

Sau đó Đường Sinh và Trần Tỷ đi ra quán ăn đêm tại Bắc Kinh, một lúc sau Đinh Hải Quân và Quân Lão Ngũ cũng đến, bên người bọn họ không có cô gái nào…

-Tiểu Đường, hôm nay gọi cậu đến là có chuyện trọng đại vì nước vì dân, cậu biết không? Ở đây có một nữ minh tinh Hàn Quốc mới đến …

Đường Sinh trợn mắt, tên tiểu tử này vẫn chưa biết tỉnh ngộ, sao lúc nào cũng thấy đi tìm phụ vậy chứ đã thế lại tìm người “Anh rể” của cậu là tôi đây tới chứ?

Quân Lão Ngũ ngồi bên cạnh cười:

- Nữ minh tinh này tên là Lý Hiền Trinh, thời gian gần đây rất nổi tiếng, vô cùng bắt mắt. Nói đến vì nước vì dân là vì bọn Hàn Quốc này không coi ai ra gì cả, lúc nào cũng dán văn minh lịch sử của mình lên mặt, quá vô liêm sỉ!

Đúng vậy, rất là vô liêm sỉ, cho nên buộc phải “xử” nữ minh tinh này, tôi đến cả Viagra đều chuẩn bị rồi, mẹ kiếp “làm” cho nó chết luôn, tôi phải chỉnh sửa những quan niệm của cô ta ở trên giường, bọn Hàn Quốc đó thì có văn minh lịch sử cái chó gì chứ? Ngoại trừ khái niệm đánh tráo, hừ!

-Ồ, cơ hội như vậy thì dành cho hai cậu đi, các cậu một trước một sau song pháo tấn công, “làm” chết cũng không liên quan tới tôi.

Đinh Hải Quân khá độc ác nói:

- Hai người chúng tôi vẫn chưa đủ, phải ba người cơ, tôi nhịn không được muốn đâm cả vào lỗ mũi của cô ta luôn, cậu phải đi!

Phù, Đường Sinh hơi bối rối, ngươi nói xem chỉ có một tiểu minh tinh đi, cô ấy thì giác ngộ chính trị cái gì chứ? Cô ấy biết cái gì, cũng chỉ là loại tiện nhân bảo sao hay vậy. Ngươi “làm” chết cô ấy cũng không giác ngộ được, việc này có liên quan tới nền tảng giáo dục quốc dân, có những thứ được thấm nhuần từ trong xã hội. Xử được cô ta rồi thì trong lòng cô ấy vẫn mang tinh thần của người Hàn Quốc chứ không phải tiếp nhận được tinh hoa của ngươi mà có thể thay đổi được.

- Này, này, này…tên tiểu tử bên kia là Vương Xương, con của Vương Ngạn Khải đấy, Vương Ngạn Khải cậu biết chưa? Là anh hai của Vương Ngạn Thận.

Đường Sinh nhìn theo hướng mà tay Đinh Hải Quân chỉ, ở trong sảnh có rất nhiều người đang bắt đầu khởi động tiệc rượu xa xỉ, có một tên công tử tuổi còn trẻ diện mạo có chút không tầm thường, vẻ mặt nhìn rất dữ tợn, tròng mắt dường như nằm ở trên trán, khoảng chừng 22, 23 tuổi trông rất kiêu ngạo.

- Anh Hải Quân, tên Vương Xương này thời gian gần đây luôn lăn lộ cùng với Nhị Thế Tổ nhà Miêu gia, nghe nói là vì có chơi cùng một cô gái

- Làm trò gì thế không biết? Là đổi nhau hay là dùng chung? Tên tiểu tử này so với Vương Ngạn Thận còn kém hơn, không có phẩm chất lại còn thích lên mặt.

- Trước kia bọn chúng cũng hay đổi nhau rồi, dùng chung hay không thì không rõ, nghe nói là Vương Xương kính tặng, năm ngoái tên họ Miêu rất yêu thích một người nhưng lại bại bởi Vương Ngạn Thận, lần này xem như là báo thù đi? Ha…Nhóm bọn chúng toàn chơi đùa khác người, lần này chắc đến uy hiếp người khác.

Nhà họ Miêu là một trong những gia đình rất có thế lực tại thủ đô, tên công tử nhà họ Miêu tầm 26, 27 tuổi kia cũng là công tử thuộc bậc nhất.

Trong khi bọn họ nói chuyện Đường Sinh liền liếc mắt một cái nhìn tên công tử họ Miêu đang đứng cạnh Vương Xương kia, khí thế cũng được, chỉ là mặt trắng hơn chút.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook