Quyển 2 - Chương 345: Oan gia ngõ hẹp (5)
Phù Trầm
20/03/2013
Khi nhóm người của Đường Sinh tới Phòng trị an của Cục Công an Thành phố Phượng Thành. Lúc đó cũng đã mười hai giờ hơn rồi, mấy phòng trên tầng 2 của toà nhà Phòng Trị an vẫn còn sáng đèn. Xem ra vẫn còn vài vụ án hiện đang xử lý. Khỏi phải nói công việc của cảnh sát đúng là tất bật ngày đêm không ăn không ngủ.
Tài xế của Bích Tông Nguyên nhờ chị Trần lên nói giúp còn Anh ta vội vàng chạy theo sau xe cảnh sát đến sở trị an. Cũng bước đầu hiểu được tình hình phía bên cảnh sát. Lúc này chị Trần lái xe chở Bích Tú Hinh và Uông Sở Thanh tới, anh ta cuống quýt chạy tới giải thích tình hình.
- Tổng Giám đốc Bích, tôi vừa mới hỏi thăm tình hình phía bên cảnh sát. Xảy ra chuyện lớn rồi, hai người vừa mới bị đánh là con của phó chủ tịch Thẩm và con của phó chủ tịch Lý của Phượng Thành. Hình như tên là Thẩm Quân và Lý Khang. Hai người đó uống hơi nhiều đứng cũng không vững. Cho nên cậu chủ nổi giận, đánh ngã hai người này. Thẩm Quân ngã sấp đập đầu vào tường hình như bị thương không nhẹ.
Thật ra Bích Tông Nguyên đang bực bội trong người. Từ trên lầu đi xuống vô ý đụng phải hai người họ, bị người ta chửi cho một câu: mày… đui à, nên hắn ta mới nổi nóng. Một đấm một đá liền đánh ngã hai người đang xỉn kia, rồi bản thân không đứng vững cũng ngã theo luôn.
Cửa Phòng bảo an cũng mở ra, nhóm cảnh sát cũng tới rồi, trực tiếp dẫn cậu chủ Bích theo.
- Cậu nhóc mày giỏi lắm, dám đánh con của chủ tịch thành phố? Mày cũng gan thiệt.
Bích Tông Nguyên tới Phượng Thành chưa lâu, mặc dù làm Giám đốc tài vụ của Phượng Khí. Nhưng hắn ta rất làm cao bình thường hắn ta chẳng coi Tổng giám đốc của Phượng Khí ra gì cả, vì quyền quản lý tài chính đã nằm trong tay hắn ta thì hắn ta còn quan tâm gì đến tổng giám đốc chứ?
Bích Tông Nguyên trong thời gian ngắn còn chưa xây dựng được mối quan hệ xã hội ở Phượng Thành. Vậy mà còn xúc phạm đến thiếu gia bậc nhất của Phượng Thành. Dù cơ nghiệp của Phượng Khí không phải nhỏ, nhưng trong mắt của các thiếu gia con ông cháu cha thì không là gì cả, người ta không thèm để mắt tới.
Cho nên một giám đốc tài vụ chưa có danh tiếng gì mới bị dẫn vào phòng thẩm vấn của Văn phòng trị an. Không cần hỏi rõ phải trái trắng đen liền bị quần một trận.
Bích Tú Hinh biến sắc có phần khó coi, đây là chuyện gì nữa đây. Không khỏi liếc ánh mắt oán trách về phía Đường Sinh, sao mà không trách hắn được?
Anh tài xế còn chưa nói xong, anh ta lại nói:
- Tôi vừa lên xem qua một vòng, phòng thẩm vấn đang vọng ra tiếng lộn xộn, còn có tiếng của cậu chủ Bích kêu thảm thiết, tôi sợ cậu chủ bị người ta đánh rồi.
Anh ta không dám nói là bị đánh tới kêu trời kêu đất. Đắc tội với công tử Phó chủ tịch Thành phố sao mà có kết cục tốt được chứ?.
Việc này mà lan truyền ra sẽ ảnh hưởng xấu tới đại hội nhân dân thành phố và hội nghị đầu tư. Cho dù hai bên đều có lỗi, dù cơ quan chấp pháp của Phượng Thành không thẳng tay thì cũng đã để lại ấn tượng xấu cho người ta. Một trận sóng gió đã bắt đầu nổi lên.
Đường Sinh thở dài, đây đúng là không có chuyện gì làm đi gây chuyện đây mà, đụng thì đụng, nó không có tư cách tung hoành ương ngạnh ở Phượng Thành, nhẫn nhịn có phải tốt hơn không. Không chừng vụ này chỉ cần vài em chân dài là được, lại cứ nhất định phải thể hiện cơ, bị người ta bắt vào phòng thẩm vấn đánh cho rồi đấy?.
Lúc vận xui đến thì ông trời cũng không bảo vệ được, kiểu gì cũng phải dạy cho mày một bài học mới được, Giám đốc tài vụ Bích ơi, sướng chưa?
Kỳ thật, ai cũng hiểu rõ vấn đề an ninh xã hội và việc chấp pháp nghiêm minh là một chuyện. Có quyền có tiền lại là một chuyện. Nếu đổi lại hai bên đều không có người đứng sau. Cơ quan chấp pháp sẽ xử lý công bằng hơn. Bởi vì lúc đó, người có quyền không gây sức ép lên người thi hành luật pháp cũng không can thiệp vào tư pháp. Nhưng nếu bị người có quyền hành can dự vào thì là chuyện khó nói trước, huống chi đây là con của chủ tịch.
Bích Tú Hinh và Uông Sở Thanh đều có kinh nghiệm ăn nói. Đối với chuyện này có phần hiểu rõ hơn cho nên Bích Tú Hinh nhíu mày.
Dù cô có tiền thì cũng vậy, nhưng cô không có quyền. Người ta là thân phận con quan bị đánh, không phải chỉ cần cho chút tiền là êm chuyện đâu. Cái trước hết chính là thể diện của người ta, rồi sau đó lại muốn tranh giành. Bởi tiền không thể có tác dụng trong lúc này cho dù có bỏ ra tới một triệu họ có thấy xứng đáng họ cũng chẳng thèm bận tâm. . Nhưng vấn đề là với một đấm một đá đó, có đáng để mình chi ra một triệu không?
Mặt khác, lại làm người ta bị thương còn thương tích của mình nữa, ai sẽ chịu tiền thuốc? Cho nên mới nói, việc này không hề đơn giản chút nào.
Bích Tú Hinh liền nhìn Đường Sinh:
- Cậu cũng nghe rồi đó Tông Nguyên đã đánh con của chủ tịch thành phố, xem ra việc này rất khó xử lý. Cho dù chúng ta có tiền bảo lãnh nó ra, nhưng người ta cũng chưa chắc đồng ý . Chuyện này chẳng phải đều tại cậu sao? Cô ta cố ý nói vậy ý là muốn Đường Sinh giúp một tay giải quyết chuyện này. Bởi Đường Sinh có quen biết với Viên phó chủ tịch, có thể nói đỡ cho vài lời.
- Tại tôi á? Tôi đâu có đánh người chứ.
Đường Sinh cười đau khổ, thật ra trong lòng hắn không lo chuyện này cái tên đó đúng là đầu đất chuyên gây rắc rối . Bị đánh đối với hắn mà nói thì đây lại là chuyện tốt, xem nó có bớt cái tính đó đi không? Dù gì cũng đã tới Phượng Thành, xem như nó gặp may rồi!
Uông Sở Thanh nhìn Đường Sinh, thậm chí còn biết được hắn không muốn giúp qua lời nói. Dù là có quen với phó chủ tịch Viên.
Lúc này Đường Sinh mới nói:
- Chuyện đó, lúc này không thích hợp nói đâu. Dù sao người ta cũng là con của hai vị phó chủ tịch thành phố. Cô cũng biết rõ, giữa các phó chủ tịch cũng không trách khỏi có xích mích. Như tôi được biết, phó chủ tịch Viên đang giữ chức thường vụ, ngoài ra còn nhiều người ghen ghét. Tôi thấy nên để ông ấy đi nói chuyện chỉ có thể làm cho chuyện này thêm tồi tệ. Trước hết nên xem tình hình thế nào đã.
Hắn nói vậy chỉ là lấy cớ.
Còn xem tình hình gì nữa? Bích Tông Nguyên sắp bị đánh chết rồi. Nói không chừng thì cũng bị thương hoặc bị què. Cả đời này coi như hết.
Nhưng Đường Sinh nói cũng không phải không có lý. Viên Bỉnh Tường thật ra đang đối mặt với tình huống như vậy. Là một thường ủy mới nhậm chức, lại đối đầu với đối thủ cạnh tranh. Trong đó bao gồm phó chủ tịch Thẩm và phó chủ tịch Lý, giờ mà đi nói chuyện, không chừng lại làm người ta tức đến độ lấy chuyện đó ra nói mình.
Bích Tú Hinh hít sâu một hơi:
- Mặc kệ người ta nói như thế nào, Tông Nguyên là em trai tôi, cậu coi như là nể mặt tôi cũng giúp đỡ đi?
Đường Sinh sờ mũi của mình, nhìn Uông Sở Thanh nói:
- Tổng Giám đốc Uông, chị xem đó có phải là hạng người có thể nhẫn nhịn được không?
Lời nói này có chút chế giễu cũng có chút tự kiêu nữa.
Uông Sở Thanh cũng trong tối hôm nay mới tiếp xúc nhiều với Đường Sinh nên có chút ấn tượng tốt với hắn liền nói:
- Bích Tông Nguyên đúng là có uống hơi nhiều, với lại cậu ta cũng là Giám đốc tài vụ. Cơ quan chấp pháp mà xử lý chuyện này thế nào cũng gây ra sóng to gió lớn. Chủ nhiệm Đường cũng có cái khó của anh ấy, hay chúng ta mượn ngôn luận của người dân làm sức mạnh.
- Ừ, chuyện này em đồng ý. Phải mượn sức mạnh của ngôn luận làm tiếng nói mới được. Tuy nhiên, hai kì hội họp sẽ gây ảnh hưởng rất xấu, nhưng như vậy cũng làm cho gióng lên hồi chuông cảnh báo ở thành ủy Phượng Thành. Chỉ có như vậy mới giúp cho Giám đốc Bích giành được công bằng. Chị Hinh, chị nghĩ đúng không?
Sắc mặt Bích Tú Hinh có chút khó coi:
- Không xử lý công bằng thì họ sẽ phải hối hận, để xem ta có dám chuyển trụ sở công ty về Giang Lăng không!
- Wa, chị Hinh, chị làm việc theo cảm tính rồi đấy? Chúng ta đều là người làm chuyện lớn. việc này chỉ có thể làm bớt tức giận trong chốc lát thôi, nhưng chị có chắc sẽ không đắc tội với vị quan chức nào nữa không? Bây giờ người ta còn ở Phượng Thành đấy. Nếu sau này lên đến cán bộ cấp tỉnh thì sao? Phải nhìn xa trông rộng chứ ?.
- Lên tới cấp trên thì sao, hắn ta có đuổi tôi ra khỏi Trung Quốc Thì tôi cũng vẫn sống tốt, cho nên đừng ép tôi. Con người mà, khó tránh những lúc phải nổi nóng. Nói thì rất đơn giản, nhưng có mấy ai làm được đâu.
Dựa vào bản lĩnh của Bích Tú Hinh tự nhiên không để cho người ta ăn hiếp hoặc là cắn răng chịu nhục, rời khỏi đây cũng không phải là sống không được. Chủ yếu là em mình bị ăn hiếp dù nó có làm sai. Ở vị trí chị em thì không thể không ra mặt thay em được. Ai mà không thế.
Đường Sinh nghĩ xa hơn một chút. Hắn đang nghĩ không chỉ mấy cậu ấm gây chuyện thôi. Bởi khi sóng gió nổi lên, thì ảnh hưởng rất lớn. Lục Như Hành mới năm trước được thăng chức, cũng chưa làm được việc trị an nào Viên Bỉnh Tường vừa lên chức thường ủy, cấp dưới vẫn còn chưa phục. Nếu cơ hội này tới rồi, để bọn họ cùng nhau ra mặt Lục Như Hành ra tay quyết đoán cũng sẽ làm cho những ai không hài lòng cũng phải phục.
Đặc biệt là con người ở đây trước tới nay thường cùng chơi chung một nhóm với nhau. Thư kí Tất Vân Hiên mới nhậm chức tới đây, theo như được biết quyền hành thật sự không nằm trong tay của Lục Như Hành. Nên những chuyện này, Đường Sinh cũng đã nghĩ tới rồi, nên chuyện này nếu có xảy ra hắn cũng cười thầm thôi, cũng sẽ giúp cho bác Lục lợi dụng cơ hội phát huy. Quan trọng là càng làm to chuyện càng tốt.
Cho nên, Đường Sinh rất tán đồng ý kiến của Uông Sở Thanh. Để cho giới truyền thông biết là cục trị an không làm đúng pháp luật đánh người bừa bãi. Như vậy là tốt nhất.
Đứng ở góc độ lợi ích chính trị, việc này xảy ra khi Lục Như Hành là người trực tiếp quản lý thì không tốt lắm. Nhưng ông ta nhậm chức chưa lâu. Cần phải chịu nắn gân như vậy. Cán bộ tỉnh ủy nhìn như thế nào rất khó nói, tốt với xấu, lợi hay hại, giờ ai mà biết được? Sau này sẽ có công luận.
Định là ngày mai cũng công bố chân tướng sự thật với giới truyền thông. Chỉ đơn giản là mở cuộc hợp báo trong phòng tiếp khách của Cơ khí Phượng Thành.
Vấn đề là ai mà ngờ chỉ trong một đêm mà Bích Tông Nguyên như thành một con chó không khác chút nào. Đây cũng là vấn đề mà Bích Tú Hinh cũng đang lo lắng. Cho nên liếc nhìn Đường Sinh xem xét:
- Đang đêm khuya khoắt giới truyền thông cũng không tìm đến phải đợi đến sáng sớm mai. Nhưng Bích Tông Nguyên thì phải làm sao?
Hai cô đều đang nhìn Đường Sinh. Ở Phượng Thành, chỉ có thể nhờ vào hắn. Trong vòng quay của quyền lực. Người của Phượng Khí dù có thể nhờ được phó thị trưởng. Lời nói cũng không có trọng lượng mấy. Lời tốt thì còn một đống. Người ta cũng chẳng thèm đếm xỉa tới mình đêm hôm khuya khoắt rồi mình cũng không thể tìm người ta.
Nước xa không cứu được lửa gần. Chỉ có Đường Sinh mới có thể giúp được. Chỉ cần hắn chịu nói vài lời với phó thị trưởng Viên. Bảo lãnh người ta ra chắc không có vấn đề.
Đường Sinh cũng đang nghĩ, không để lộ ra mặt, một đêm bị đánh tới sắp tàn phế rồi. Vốn không còn đường sống để quay về. Bích Tú Hinh tính khí cũng ương ngạnh. Mới nổi nóng mà đã muốn đem Phượng Khí ra gây sức ép. Đơn giản chỉ là mất chút tiền bạc thôi, nhưng cô ta nổi nóng cũng vì em mình, không phải xót vì mất tiền.
Mặt khác càng gây náo loạn thì càng không xong việc, không quá đáng lắm là được. Lục Như Hành bên này cũng chỉ muốn có cái cớ thôi, chỉ cần có dư luận là được, bị thương nhẹ cũng có thể thổi phồng lên mà:
- Ừ, phải đưa người ra trước đã !
Đường Sinh lấy điện thoại gọi cho Trần Liêm bọn họ vừa mới đi chuẩn bị quay về khách sạn. Không ngờ bên này lại xảy ra chuyện như vậy.
- Anh Liêm, lúc các anh vừa đi khỏi thì giám đốc Bích cũng đi xuống lầu và có chút xô xát với bọn Thẩm Quân. Bích Tông Nguyên lỡ tay đánh người ta, nó bị bắt đến Phòng trị an rồi, chắc đang bị đánh đập, anh tới Phòng trị an được không. Đầu tiên là bảo lãnh nó ra, thêm một đêm nữa chắc bị đánh chết quá.
Hắn cũng chưa gọi điện cho Viên Bỉnh Tường vì vẫn chưa cần thiết. với lại ông ấy cũng chẳng biết nói thế nào về chuyện này mà nể mặt Đường Sinh thì cũng không thể không giúp Kì thật làm cho ông ấy rất khó xử nên, Đường Sinh cũng ngại làm phiền ông ta. Cũng không muốn làm cho các bên quyền lực trong thành phố đối chọi lẫn nhau.
Bích Tú Hinh chỉ biết nhìn không cần biết Đường Sinh gọi điện cho ai. Chỉ cần cứu được người ra thì có gọi tới tên quét đường cũng được.
Trần Liêm, Mai Chước, Sắc Sắc, Vương Tĩnh cùng ngồi một xe, sau khi nhận được điện thoại của Đường Sinh bọn họ đưa Mai Chước về khách sạn trước Trên đường đi Trần Liêm gọi điện cho Thẩm Quân. Hỏi thăm tình hình thương tích có nặng không. Thẩm Quân có phần hơi không hiểu, sao mà tin tức đi nhanh như vậy được? Chuyện xảy ra vừa mới đây thôi, mà Trần Liêm đã biết tình hình rồi? Nên nói thương tích cũng nhẹ thôi, đã băng bó rồi.
Trần Liêm mỉm cười:
- Không sao thì tốt, vậy đi tới Phòng trị an bảo họ thả người ra đi Cái tên họ Bích hồi tối uống rượu chung với tôi đó.
Thẩm Quân vừa nghe trợn mắt nhìn, tưởng Trần Liêm quan tâm mình. Nào ngờ là thay mặt đối phương hỏi thăm thôi:
- Anh Liêm, tôi và cậu Khang đều bị hắn đánh đấy Cục tức này sao mà nuốt trôi được? Chúng ta gặp nhau rồi nói sau vậy. Tôi chạy qua bên Phòng trị an luôn đây, có mặt anh cũng dễ nói chuyện hơn!
Đang đêm hôm, cửa Phòng trị an đang có bốn năm người đang đứng Là Đường Sinh, Bích Tú Hinh, Uông Sở Thanh chị Trần và tài xế của Bích Tông Nguyên. Hai cậu ấm bị đánh là Thẩm Quân và Lý Khang. Hai người đến sớm hơn Trần Liêm một bước lần trước hắn ta chưa gặp qua Đường Sinh, nên không biết mặt.
Cả ba người Bích, Uông, Trần đều là những tuyệt sắc giai nhân. Khiến cho cái đầu đang băng bó của Thẩm Quân phải quay lai nhìn. Hơn nữa, Bích Tú Hinh và Bích Tông Nguyên có nét giống nhau. Làm cho Thẩm Quân giơ tay chỉ. Ê, hình như tên đó và cô này có mối quan hệ? Dường như có nét giống giống.
Nghĩ vậy, Thẩm Quân liền cất cao giọng. Mặc dù có Trần Liêm tới năn nỉ. Cũng phải xem họ có quan hệ gì. Nếu như cô này và Trần Liêm chung một ruột, thì nhất định phải giữ tên đó lại. Nếu như có quan hệ lung tung, mình phải đùa giỡn cô ta mới được.
Lý Khang cũng là một thiếu gia ăn chơi, vì thệ này mấy tên công tử không có ai mà không ăn chơi. Tối tối làm chú rể, sáng lại đổi cô dâu. Đây là kiểu sống về đêm của họ. có xinh đẹp hay không không quan trọng. Chủ yếu là ngày ngày không xem trọng hình dáng quá. Phải giữ tươi ngon là được.
Hai người họ không ngó ngàng tới nhóm người của Đường Sinh. Ngẩng đầu bước vào trong sở trị an. Bích Tú Hinh cũng nhận ra hai người này là hai người do em mình đánh. Bởi vì trong đó có một người băng bó đầu. Quả nhiên là họ đã đến.
Sau khi tiến vào trong Thẩm Quân liền gọi cho Trần Liêm:
- Anh Liêm, đối phương có mấy người đang đứng ở dưới, anh với họ có quan hệ như thế nào?
- Bạn của bạn thôi. Nể mặt tôi chút đi. Cậu đừng quá đáng quá, chỉ một chút thôi là được. Nếu không tôi không biết ăn nói thế nào.
Trần Liêm lúc trong phòng karaoke đã biết rồi, Đường Sinh đối với Bích Tông Nguyên không có cảm tình tốt, việc này nếu thả hắn ra cũng là tình huống bức ép thôi.
Cho nên thái độ của hắn không kiên quyết. Thẩm Quân nghe xong, cười ha hả nói:
- Anh Liêm, có một người đẹp và tên đó giống nhau lắm, anh và cô ấy có quan hệ như thế nào? À, không có quan hệ gì thì được, tôi chọc phá cô ta được chứ. Sao? Là doanh nhân của Giang Lăng à? Vậy tình cảm được rồi. Tôi thích người có tiền. Không chừng có được nhân tài thì sao, cô ta có dáng người rất là đoan trang, lên giường chắc là lẳng lơ lắm.
- Cậu Quân, cô ta là người có tiền, bạn của tôi cũng phải nể mặt cô ta vài phần. Tôi khuyên cậu đừng có nghĩ bậy, nếu không thì không xong đâu.
- Haha, anh Liêm tôi biết chừng mực mà nhưng đầu của tôi cũng bị băng bó rồi nếu không rõ ràng với tôi thì tôi không bỏ qua cho hắn ta đâu.
Thẩm Quân biết Trần Liêm và nhóm người kia có quan hệ gián tiếp, trong bụng nghĩ là thiếu gia Quân đội này không để tâm lắm chuyện này, giọng của hắn cũng thẳng thắn hơn, nếu Trần Liêm nói chuyện kiên quyết, hắn phỏng chừng không nói hai lời. Nên thả Bích Tông Nguyên ra. Giờ xem ra còn phải bàn bạc đường sống rồi.
Mười phút sau, Trần Liêm lái xe chạy tới đây, Bích Tú Hinh và Uông Sở Thanh mới nhận thức được cậu thanh niên trầm tính lúc nãy. ai mà ngờ được, anh ta cũng là nhân vật số một ở Phượng Thành. Ở trước mặt Đường Sinh có chút gì đó ngoan ngoãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.