Quyển 2 - Chương 348: Oan gia ngõ hẹp (8)
Phù Trầm
20/03/2013
Buổi chiều, Đường Sinh còn tưởng rằng Thẩm Quân và Lý Khang sẽ kéo Trần Liêm tới để bàn chuyện hôm qua, thế mà giờ không gặp bóng người nào.
Hắn cũng không chủ động tìm gặp người ta, mà đi vào bệnh viện thăm Bích Tông Nguyên, bởi nể mặt của Bích Tú Hinh nên cũng biểu lộ chút “quan tâm”. Kì thật họ Bích về sau có làm người được hay không, Hắn cũng không thèm quan tâm.
Bích Tú Hinh cũng có cá tính kiên định, cô ta cũng không vì mâu thuẫn giữa Đường Sinh và em trai mình mà thay đổi cách nhìn. Cô ta luôn suy xét mọi vấn đề trên phương diện rộng, về phần hai người lén ký hiệp định đó không đơn giản chỉ là trò chơi. Nói trắng ra là đó chỉ là cái cớ để cố tình tạo ra một bầu không khí giữa hai người họ, nếu không thì khoảng cách về tuổi tác lớn, Bích Tú Hinh sợ Đường Sinh sẽ càng xa cách cô ta.
Chủ yếu là có nhiều người phụ nữ bên cạnh Đường Sinh, ai ai cũng sắc nước hương trời. Khó tránh hắn ham vui quên hết tất cả. Đây đơn thuần chỉ là bản hợp đồng làm ăn thôi. Phía bên mình chủ yếu là ngăn chặn hiểm nghi của Cẩn Sinh, cho nên về tình cảm riêng tư cũng phải bù đắp cho hắn, không thể để cho hắn cảm thấy bị phụ nữ chèn ép được. Bích Tú Hinh rất hiểu rõ tâm tư của đàn ông, bọn họ không ai thích bị phụ nữ chèn ép, loại trừ những kẻ đê tiện!.
Đường Sinh tuổi có nhỏ một chút, nhưng suy nghĩ thì không nhỏ chút nào, kiến thức cũng vậy, hắn cũng không có cảm giác bị Bích Tú Hinh chèn ép. Thực ra là cô ta đang giúp hắn phát triển thêm một bước nữa, nếu nhìn xa một chút thì là có lợi. Bản thân cũng không mất gì, chị có thể nhờ vào thế lực trên quan trường của tôi, còn tôi có thể nhờ vào nguồn vốn hung hậu của chị. Cả hai không ai nợ ai, bù đắp cho nhau. Cùng hợp tác làm ăn, sẽ tạo ra sức mạnh lớn. Nếu từ bỏ không nhờ vào tiềm lực tài chính của cô ta, thì cũng muốn moi them nhiều tiền của cô ta để ủng hộ việc xây dựng kinh tế địa phương. Cho dù là Giang Lăng hay là ở Phượng Thành chẳng phải đều đã có cha mình và Lục Như Hành rồi sao? Trên phương diện nào đó thì họ cũng cần sự ủng hộ của doanh nghiệp tư nhân.
Cho nên về phía Đường Sinh mà nói, hắn cũng là một công đôi ba việc rồi, nếu mà nói có cảm giác bị Bích Tú Hinh chèn ép một chút thì cũng là trên phương diện hợp tác làm ăn không thể giành được quyền hành gì thôi. Đương nhiên, đây cũng chỉ là tạm thời thôi, Bích Tú Hinh có tiềm lực tài chính hùng hậu, trước mắt không thể qua mặt được cô ta.
Nói khó nghe chút thì Cẩn Sinh vẫn đang trong thời kì tích lũy nguồn vốn. Bởi vì cũng mới phát triển được nửa năm thôi, nhưng tới nay cũng đã rất hoành tráng rồi. Có rất nhiều người phấn đấu tới mười mấy hai chục năm cũng khó có thể đạt được thành tựu như Cẩn Sinh, cho nên mới nói phải xem nó đang so sánh với ai.
Bích Tú Hinh ban đầu chưa rõ thế lực phía sau Đường Sinh. Nếu như có thể xác định rõ quan hệ giữa hắn với Đường Thiên Tắc thì có thể xúc tiến quyết tâm của cô ta, lúc này có nhiều dấu hiệu cho thấy tên nhóc này có sức ảnh hưởng không chỉ ở Giang Lăng, mà ở Phượng Thành cũng không kém phần lợi hại.
- Thế nào? Em chị bị thương đã đỡ hơn chưa?
Ở ngoài phòng bệnh, Đường Sinh và Bích Tú Hinh đứng nói chuyện với nhau.
- Đỡ hơn cái gì chứ, hôm nay lại còn sưng to hơn nữa, bác sĩ nói cũng không bất ngờ lắm vì vết thương lan rộng ra ngoài, cũng phải đến hai ba ngày mới gọi là dần dần mất đi. Anh tài xế còn nói tối qua cậu ta tiểu ra máu nữa, hôm nay bác sĩ cắm ống dẫn cho cậu ta, cậu thử làm như vậy xem có chịu được không?
Đường Sinh xém chút nữa là cười lên, nhưng có thể cười được sao? Không được phải kiềm chế, nhưng Bích Tú Hinh đã nhìn thấy hắn buồn cười, không khỏi tức giận, liếc mắt nhìn hắn và nói:
- Đường Sinh, cậu đúng là tâm địa đen tối mà? Muốn cười thì cười đi, tôi không trách cậu đâu, chỉ trách Tông Nguyên bạc mệnh thôi.
- Tôi, tôi không có ý đó.
Đường Sinh mượn cớ cười đau khổ để cười ra, Bích Tú Hinh nghiến răng kèn kẹt, cũng có chút xấu hổ. Em trai người ta bị thương như thế sao mình có thể cười trên sự đau khổ của người khác chứ? Mình có còn là người không?
- Xin lỗi chị Hinh nhé.
Bích Tú Hinh trợn mắt hai tay ôm ngực, răng cắn lấy môi dưới nói:
- Cậu giúp tôi trút giận thì tôi sẽ không hận cậu.
- Nhất định phải trút giận rồi, ráng nhịn vài ngày nữa được không? Việc này cũng đã lan truyền ra ngoài rồi, chị cứ việc ngồi chờ xem kết quả đi.
- Quan chức họ bảo vệ cho nhau, tôi đợi kết quả gì chứ? Bọn họ làm cho em tôi ra nông nổi này, nếu không có lời xin lỗi, thì đừng mơ tôi bỏ tiền ra đầu tư ở Phượng Thành. Với lại tôi cũng sẽ dời Phượng Khí đi Giang Lăng, ít nhất thôi có thể sa thải một nửa nhân viên của Tập đoàn cơ khí Phượng Thành, để cho họ thành gánh nặng xã hội, cho chính quyền Phượng Thành phải đau đầu. Đừng tưởng tôi không làm được gì, đơn giản chỉ là mất chút tiền thôi.
Đường Sinh cười khổ:
- Chị Hinh mà em biết không phải loại người kích động và hành động theo cảm tính như vậy mà. Cứ nhất định phải làm đến cùng thì tất cả đều không hay. Nên xem trước tình hình tiến triển thế nào, chị không vừa lòng thì sẽ làm theo cách của chị được không? Có em ở đây, em đâu thể làm ngơ được!
- Cậu định để em tôi biến thành thái giám chứ gì? Không phải cậu làm nó mất mặt trước mặt mọi người, thì nó cũng không đến mức như thế này.
- Em biết chị Hinh cũng hận em đến nghiến cả răng, nhưng em cũng không mong muốn em chị trở thành thái giám đâu? Hôm nay em cũng nói thật với chị, em chẳng để ý gì tới em trai của chị cả, mà là anh ta không bằng lòng với em, về điểm này em tin là chị cũng biết.
Sự thật là như vậy, Bích Tú Hinh thông minh khôn khéo là thế, tự nhiên cũng thừa nhận điểm này, nên cũng không trách nữa:
- Là nó không chịu thua kém ai, tôi cũng không làm được gì. Nhưng đã làm chị, tôi cũng không muốn vết thương của em mình tiến triển theo chiều hướng xấu đó, cậu hiểu chứ.
- Đương nhiên, em hoàn toàn hiểu, anh ta dù gì cũng là con trai độc nhất của nhà họ Bích. Nếu thật sự xảy ra chuyện đó thì Bích gia tuyệt hậu rồi.
- Phì Phì Phì, Phủi phui cái mồm cậu đi, mau nhổ nước bọt ba lần đi, nời lói của trẻ con gió hãy cuốn đi!
Bích Tú Hinh cuống quýt nói.
Đường Sinh cũng nhổ nước bọt ba lần rồi kêu lên:
- Chị Hinh, dù sao thì em cũng là thiếu niên rồi, sao bị hạ xuống làm trẻ con vậy?
Ánh mắt của Bích Tú Hinh như cười, lấy tay che miệng rồi liếc hắn một cái:
- Thật đáng ghét, lúc này còn chọc người ta cười được nữa?.
- Làm gì có chứ? Dù sao thì chị cũng không ưa em, hay là em biến mất hai ngày nhé? Hội thảo lần này tổ chức tại thị trấn Tùng Sơn. Tùng Sơn đã xây một đài lộ thiên lớn để chuẩn bị cho hội thảo, điều kiện bên đó còn rất kém, nhưng làm vậy là có ý khác, là lấy phong cảnh tuyệt vời của Tùng Sơn thu hút nhà đầu tư. Chúng ta đi đầu chuẩn bị đầu tư vào hạng mục ở Thị trấn Tùng Sơn mấy trăm triệu, tôi đi tới đó xem thế nào.
- Cậu đừng có mà trốn tránh nhé, chuyện bên này chưa giải quyết xong thì khỏi đi đâu. Tôi còn không có tâm trạng ăn cơm. Thời gian đâu mà để tâm tới việc hội thảo nữa? Tôi không đi đâu!
Bích Tú Hinh thật sự đang nổi giận, đương nhiên sẽ không đi cái gì mà hội thảo đầu tư ở Tùng Sơn cả, ai muốn đi thì đi.
Tuy nhiên chính quyền Phượng Thành đã gửi giấy mời cho Phượng Khí. Nhưng xảy ra chuyện như thế này cô ấy mà vẫn đi thì còn mặt mũi nào chứ?
- Dù sao thì ngày mốt mới là ngày chính thức hội thảo, chúng ta cũng không bận gì, cứ xem cụ thể tình hình vết thương của em trai cô như thế nào đã rồi nói sau.
Nói chuyện thêm chút nữa thì Đường Sinh cũng ra về, Bích Tú Hinh còn yêu cầu hắn tối nay mời mình ăn cơm, nói là muốn bàn chút công chuyện.
Đường Sinh vừa mới đi thì Uông Sở Thanh tới, hai người cũng đứng ở hành lang nói chuyện về phản ứng của cuộc họp báo sáng nay, chính quyền đã phái người tới Phượng Khí điều tra tình hình, nói là muốn điều tra kĩ việc này, hai viên cảnh sát kia cũng bị cho thôi việc rồi. Thật ra hai người kia cũng chưa phải là cảnh sát chính thức, tác phong làm việc không đủ nghiêm chỉnh đây cũng không phải là quá bất ngờ. Đích thân Cục trưởng Cục công an điều tra việc này, nên sẽ có kết quả nhanh chóng thôi.
- Không cần biết bù đắp như thế nào thì Phượng Thành cũng đã để lại ấn tượng xấu cho tôi rồi, Sở Thanh, cô nói đúng không? Đây là em trai tôi, nếu đổi lại là một người dân bình thường xem, chuyện này có được coi trọng không? Cái tầng lớp đặc quyền kia họ không thể đụng tới được đâu.
Những lời này tuy rất thật, nhưng nói ra người dân tầng lớp thấp kém, ai dám chống lại mấy tên công tử nhà giàu đó chứ?
Uông Sở Thanh cười nói:
- Chị Hinh, thôi không nói chuyện này nữa, quan trọng là xem vết thương của em chị sẽ như thế nào.
- Bác sĩ nói không tốt lắm, vấn đề đó khó mà chuẩn đoán chính xác, nên để chỗ sưng đó khỏi mới khám kĩ được, xem còn đầy đủ chức năng không.
Thật sự là đau lòng mà. Con trai mà chỗ ấy không xài được thì là một cú sốc lớn.
Uông Sở Thanh cũng biết được điều này.
- Đừng lo, tôi thấy tình hình không nghiêm trọng như vậy đâu, nên nghĩ theo hướng tích cực đi.
Trong lòng Uông Sở Thanh không phải là quan tâm đến Bích Tông Nguyên, mà trải qua chuyện này cô càng thấy phản cảm với con người này. Có chút năng lực thì không sai, nhưng cả ngày toàn làm chuyện không đâu, lúc bàn việc chính không thấy mặt mũi hắn đâu. Toàn thích khoe khoang trước mặt người đẹp. Nếu không phải gia thế có tiền, chắc là hắn ta đáng thương lắm.
Cùng lúc đó, Thẩm Quân đồng ý với Cốc Ngọc Phương một chiếc BMW, nhưng phải đợi chuyện giải quyết xong đã. Cốc Ngọc Phương cũng hừ một tiếng khinh thường:
- Thẩm Quân, tôi chịu anh đủ rồi, toàn là hứa lèo có bao giờ anh thực hiện đâu. Ngay cả việc này anh cũng không thực hiện? Rõ ràng là có người đang bêu rếu thanh danh của ba anh, tôi cũng không ngại nói cho anh biết, anh không muốn mua xe cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không nhờ chị giải quyết chuyện của anh đâu.
Thẩm Quân cũng bực mình, nhưng Cốc Ngọc Phương cũng cứng đầu, có phó trưởng ban tổ chức làm chỗ chống đỡ, hắn cũng không dám làm gì cô, với lại việc bây giờ thì rất là nghiêm trọng. Xem tình hình thế này, ông già mình cũng không biết có giải quyết được không? Mà giờ còn bị cô ta lợi dụng nữa.
Chủ yếu là không thấy Vương Ngạn Đôn thể hiện thực lực chút nào. Cha mình cũng là phó Chủ tịch Thành phố , so ra vẫn có nhiều quyền lực hơn, ai biết được Cốc Ngọc Phương có tang bốc anh ta không? Nói cái gì có thể nhờ cậy được Lương chủ tịch tỉnh chứ? Chủ tịch Lương liệu có biết anh ta là ai không?
Hắn ta là người chưa thấy thỏ thì chưa rút lui, trước giờ vẫn luôn cẩn thận. Việc này thì nên thương lượng với cha mình đã rồi hẵn hay.
Đường Sinh từ bệnh viện đi thì thẳng tới nhà khách của Thành phố gặp Quan Cẩn Du, cô ta cũng vừa gọi điện nói là đã chuẩn bị một số tài liệu của kì hội thảo này lần này cho Đường Sinh xem qua, để hắn chọn một số mục tiêu rồi hẵng thực hiện. Tóm lại Quan Cẩn Du cũng tín nhiệm Đường Sinh.
Hắn cũng không ở lâu, vì trong lòng hắn biết rằng Quan Cẩn Du cũng đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa hắn và cô ta, nên mới nói là đem tài liệu về nhà xem sau. Quan Cẩn Du cũng không phản đối, trong lòng tựa như có chút thất vọng, tới lúc Đường Sinh đi rồi, cô ta mới biết là mình cảm thấy thất vọng.
Trong khách sạn chỉ có Mai Chước và Vương Tĩnh, chiều nay Sắc Sắc đi dạo với mẹ cô ấy, lâu lâu mẹ con mới có thể gặp mặt mà.
Tới lúc chiều tối, Đường Sinh chuẩn bị ra ngoài, hắn đưa Mai Chước, Vương Tĩnh qua nhà Sắc Sắc tụ tập ăn uống, còn hắn đi an ủi trái tim bị tổn thương của Bích Tú Hinh. Các người đẹp ở đây ít nhiều cũng hiểu, chỉ là hắn muốn mời người ta ăn cơm thôi.
Ba người ăn tối tại một nhà hàng nhỏ. Sau khi ăn xong, Bích Tú Hinh nói muốn đi uống cà phê, sau đó họ đi tới quán cà phê. Tiến vào một góc nhỏ, hai người ngồi xuống, chị Trần thì ngồi ở một góc xa hơn. Không muốn phá đám.
- Cái cô vệ sĩ lúc nào cũng bám theo cậu à? Tới lúc này, tám phần làm định đem người ta ra làm trò hề à?
- Đương nhiên rồi, đây là điều tối thiểu mà. Bằng không cũng không tiện tiếp đãi tôi đâu. Chị Hinh, chị đừng nói với em, là chị đang ghen đó chứ?
- Hơ, tôi mà ghen à?
Bích Tú Hinh trợn mắt nhìn:
- Tôi mà ghen, thì đã ghen từ lâu rồi, cậu tính xem Ninh Hân là một này, La Sắc Sắc là một nữa? Mai Chước, Vương Tĩnh, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ, còn có bạn gái của cậu là Đường Cẩn, bạn học Quan Quan, đúng rồi, tôi cũng muốn hỏi phó chủ tịch Quan Cẩn Du cũng có quan hệ không bình thường với cậu nữa, nhưng người phụ nữ đó được đấy.
- Hehe, chị Hinh, chị muốn nói gì nói thẳng ra đi. Còn nói móc em làm gì. Có vẻ như chưa hết giận à.
- Tôi kì cục như vậy đó. Quan Cẩn Du chí ít cũng đã ba mươi ba, ba mươi bốn tuổi rồi, cậu làm sao mà có hứng thú với hơn cậu cả nửa số tuổi thế này chứ? Hử? !~!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.