Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 2 - Chương 353: Oan gia ngõ hẹp (Phần 13)

Phù Trầm

20/03/2013



Muốn nói chuyện ba hoa thì Đường Sinh tuyệt đối không thua kém bất cứ ai. Nói một hồi có thể khiến cho đối phương không thể phản ứng lại được.

Trang Khiết cắn môi, mặc dù Đường Sinh mồm mép lém lỉnh có chút phản cảm nhưng không thể không thừa nhận cách nói chuyện của hắn thực sự làm cho người ta phải bật cười.

- Cậu vừa nói cậu còn trẻ mà không cầu tiến như vậy, nếu đi theo chính đạo thì quốc gia cũng không chắc sẽ nhờ cậu mà thịnh vượng hơn, nếu đi theo tà đạo, quốc gia cũng sẽ không vì cậu mà suy sụp đâu, còn nói gây tổn hại gì cho đất nước chứ? Cậu thực sự nghĩ mình giống một món ăn hay sao?

Không khích bác cái dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, trong lòng Trang Khiết sẽ cảm thấy có lỗi với chính mình. Con người này tự cho mình là người có học, phải đả kích hắn, nếu không hắn sẽ không biết trời cao đất dày là gì, không chừng ngoài cái thói ăn nói khoe khoang ba hoa, thì đầu óc hắn rỗng tuếch.

- Cậu học có tốt không?

- Giới thiệu ạ, nói thế nào được nhỉ?

Đường Sinh vẫn làm bộ vờ vịt, thừa cơ đi lên ngang hàng với cô giáo Trang. Lúc đứng cạnh nhau, Trang Khiết mới phát hiện cậu học sinh này còn cao hơn mình một cái đầu. Đường Sinh cũng ý thức rõ ưu thế của mình, ngoại trừ lúc đứng trước Vương Hummer còn thấy mình thấp hơn một chút, những mĩ nữ chân dài khác đều phải chịu thua.

- Thành tích của em hiện nay vẫn là loại giỏi ạ, xếp hạng cả năm đứng thứ hai mươi toàn trường.

Sợ gì chứ, dù sao cũng có ai đánh thuế đâu, cô ấy cũng không đi kiểm tra mình được. Đường Sinh suy nghĩ như vậy, chỉ có điều hắn đã nhắc đến Lục Sâm, thực sự cũng đang suy xét có nên chuyển học bạ ở trường đến đây không. Lăn lộn ở Giang Lăng chưa đến một năm, tổng cộng không lên lớp 10 tiết, lại định sang bên này gây họa sao?

Nói là gây tai họa cho nhà trường thì cũng không hẳn, chủ yếu là gây tai họa cho người đẹp, tranh thủ lúc còn đi học không thể để lãng phí hào quang của mình được, qua bên này thì phải bỏ bên Giang Lăng, suy nghĩ mãi vẫn chưa quyết định được bởi vì ở Giang Lăng cũng còn nhiều việc chưa giải quyết xong.

Trang Khiết thực sự đã giới thiệu tình hình ở trường Nhất Trung cho Đường Sinh, quả thực mọi phương diện đều tốt. Sau khi nghe xong, hắn cảm thấy còn hơn Giang Lăng một bậc, hoàn cảnh tốt, trang thiết bị hiện đại, số lượng giáo viên cũng nhiều, môi trường học tập thân thiện. Từ lần Lục Sâm gặp sự cố, các băng nhóm trong trường cũng bị giám sát chặt chẽ, dù gì cậu ta cũng là con trai của nguyên Bí thư thành ủy, vào trường với thân phận như vậy, thử hỏi ai dám động đến chứ?

Nói chuyện qua lại một lúc, Đường Sinh cũng biết được một vài thông tin của cô giáo Trang. Ví dụ cô tên là gì? Dạy môn gì? Ở lớp nào? v.v… Những câu hỏi của hắn cũng không có ẩn ý gì nên cô giáo Trang đều thoải mái trả lời hắn. Chủ yếu vì hắn vẫn là một học sinh, cũng không cần phòng bị quá mức. Nếu như biết hắn là một con sói háo sắc, chắc chắn sẽ không cho hắn biết bất cứ điều gì. Đường Sinh chỉ thiếu mỗi chưa hỏi thông tin gia cảnh nhà người ta thôi.

- Đúng rồi, người yêu của cô giáo Trang dạy ở lớp nào ạ?

Đường Sinh biết Trang Khiết không phải người bình thường, nhưng vẫn muốn hỏi cô ấy câu này.

- Gì cơ? Tôi mới 23 tuổi, hiện tại chưa nghĩ đến vấn đề tình cảm, học sinh các cậu bây giờ mới học trung học đã biết yêu đương rồi. Đây là vấn đề khiến mọi người rất đau đầu. Hồi tôi đi học cũng có vấn đề này, nhưng không nghiêm trọng như bây giờ. Thời đại này loạn hết rồi.

- Thời đại phát triển cùng với những quan niệm tiến bộ, không còn tàn dư của thời kì phong kiến nữa, ý thức của người dân cũng ngày càng tây hóa. Nhưng bảo em nói về vấn đề này, em vẫn đồng ý với quan điểm của cô giáo Trang. Học sinh trung học còn nhỏ yêu đương cái gì, nhiệm cụ trước mắt phải là học tập cho tốt đã.

Trang Khiết không khỏi gật đầu, quay sang nhìn thoáng qua Đường Sinh, nói về mức độ khôi ngô tuấn tú, hắn có lẽ còn hơn cả Lục Sâm. Trong lòng hắn không quan tâm đến vấn đề này thật sao hay là cố tình lừa dối mình? Nhìn dáng điệu nghiêm chỉnh của hắn, có vẻ không giống như vậy.

- Cậu chưa từng yêu đương gì sao?

- Không ạ, con gái theo đuổi em thì thật sự rất nhiều, trong đó không thiếu những cô thuộc hàng hoa khôi trong trường nhưng em đây, lòng dạ sắt đá, nghiêm trang bất động.

Đường Sinh nói xong lại còn bĩu môi, Trang Khiết không nhịn được cười.

- Thật mà, cô giáo Trang, cô đừng cười, đây là sự thật đấy ạ!



- Tôi thật sự không tin lắm, con trai các cậu bây giờ tâm lí và sinh lí đều trưởng thành sớm, tư tưởng cũng thoáng, lại bị ảnh hưởng rất lớn từ những thông tin không lành mạnh trên mạng, theo như cậu nói thì cậu vẫn là một chàng trai tốt sao?

Trang Khiết hỏi lại.

- Em thực sự cũng không dám nhận mình là chàng trai tốt, nhưng em chính trực, lương thiện, thành thực, biết đoàn kết yêu thương bạn bè, nguyện cống hiến cho chủ nghĩa xã hội khoa học…Ôi, lại khoe khoang quá rồi, tóm lại là, con người em ưu điểm thật sự là không ít nhưng em thừa nhận khuyết điểm cũng có.

Trang Khiết tỏ vẻ khinh thường, được rồi, ngươi cứ tự thổi phồng mình lên đi, ra sức mà thổi đi, cô cũng không nói ra:

- Có khuyết điểm gì vậy?

- Khuyết điểm ạ, nói đơn giản là thế này, thích lo chuyện bao đồng, thích bênh vực kẻ yếu, thích giúp người làm niềm vui, đi ra ngoài thì thường xuyên dắt cụ già sang đường, nhiều lần nhặt được một xu em đều giao cho các chú cảnh sát, nhưng giao cho họ thì họ cũng chẳng giúp mình mà lại đem đến phiền hà cho người ta, thế là em đành phải cầm tiền đi mua kem ăn, ôi, nhưng cô giáo Trang nói xem bây giờ một xu có thể mua được kem không chứ? Đây là ăn nói lung tung thôi!

- Ha ha, Trang Khiết lại một lần nữa không nhịn được, cười đến mất cả tiếng. Bất chợt cô nhận ra, mình thực sự đang nghe cái cậu “học sinh” mới quen biết này ba hoa tán phét. Có lẽ từ trước đến nay cô chưa từng giao lưu thoải mái với một học sinh nào như vậy. Làm mất hết sự nghiêm túc của một giáo viên rồi.

- Ừm, được rồi, nói chuyện với cậu một chút mà cũng tốn không ít thời gian rồi, giờ tôi phải đi soạn bài, học trò Đường Sinh, tạm biệt!

- Hả, tạm biệt rồi sao? Cô giáo Trang, cô vẫn chưa cho em biết làm cách nào để liên lạc với cô mà?

Đường Sinh vẫn không quên mục đích căn bản của mình.

Lúc này trong lòng Trang Khiết đã hiểu rõ ràng, con sói háo sắc sớm muộn cũng phải lòi đuôi ra, ngươi vẫn chưa giả bộ được quá lâu thì đã lòi đuôi ra rồi à? Quả nhiên dự đoán ban đầu của tôi là chuẩn xác, đúng là một tên công tử tâm địa gian giảo, nếu không miệng lưỡi đã không trơn tru như vậy.

Trong lòng Trang Khiết bỗng nhiên bị kích động, muốn cho tên Đường Sinh này vào tròng, dù sao cũng phải cho ngươi nếm mùi một chút, định coi tôi như mấy con nhóc để dụ dỗ à?

- Thế này đi, khoảng 7 giờ hơn cậu đến tòa nhà dành cho giáo viên, tìm văn phòng của tổ 2 bộ môn lịch sử ở tầng 3, lúc đó chắc tôi có thời gian.

- Được ạ.

Đường Sinh cũng không biết trong lòng Trang Khiết đang suy tính điều gì, hắn lại không sợ bị đánh lén, đúng là một kẻ to gan lớn mật.

- Cảm ơn cô giáo đã nhiệt tình giới thiệu tình hình trường Nhất Trung cho em, em nhất định phải chuyển đến đây học tập, chuyển đến lớp của cô giáo Trang.

Trang Khiết vẫn cười cười, cũng không nói gì quay lưng bước đi, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần. Trong ánh chiều tà quả thực rất quyến rũ. Quá duyên dáng, quá mê hoặc. Đường Sinh đứng phía sau, vừa tấm tắc khen vừa nhìn cô chằm chằm.

Ởmột số điểm, cô và Mai Chước rất giống nhau, nhưng cô đẹp một cách lạnh lùng hơn Mai Chước, cũng giỏi che giấu nội tâm thật sự của mình hơn, nên có thể nói là tính cách của cô cứng rắn hơn Mai Chước nhiều. Còn cá tính của Mai Chước là kiên nhẫn bền bỉ, khiến cho người ta cảm thấy bất cứ việc gì cũng có cách xoay xở được.

Trang Khiết thì không giống như vậy, những gì trong mắt cô cho người ta biết, cô phân định trắng đen rất rõ ràng. Đường Sinh liền có cảm giác, về điểm này cô giống với Ninh Hân. Tóm lại sự xuất hiện đột ngột của Trang Khiết khiến Đường Sinh có một chút kỳ vọng tốt đẹp đối với Phượng Thành.

Còn việc theo đuổi cô kết quả thế nào, Đường Sinh thật sự cũng chưa nghĩ đến, chẳng qua là có suy nghĩ không muốn kẻ khác nhanh chân hơn mình, còn cụ thể là cái gì vẫn chưa rõ. Phải nói đó là cái tâm lý ích kỷ, mặc dù mình ăn không được cũng không muốn để kẻ khác ăn mất.

Loại cảm giác kì quái này có thể sẽ làm người khác khó chịu, nhưng Đường Sinh ngẫm nghĩ một lát, từ đáy lòng mình thầm lên tiếng biện hộ: bạn đừng khó chịu, đổi lại nếu bạn là tôi thì bạn cũng có cảm giác như vậy thôi, có cái gì tốt thì cất dấu chứ không muốn chia sẻ.

Đặc biệt phụ nữ càng không thể chia sẻ được, phải độc chiếm, về mặt này, hưởng một mình phù hợp với lợi ích và nguyên tắc của cá nhân hơn là hưởng chung.

Trang Khiết nói chuyện với Đường Sinh xong, liền nghĩ cách sắp xếp một trò vui để trừng trị tên công tử bịp bợm.



Về tới lớp, cô liền gọi Sở Hương Tương - cô bé cán bộ lớp mà cô rất tín nhiệm. Sở Hương Tương là lớp trưởng của lớp 11A7, là một cô bé có cá tính, học tập không quá giỏi nhưng năng lực quản lí lại rất tốt, tính tình đanh đá chua ngoa. Điều này cũng có liên quan đến hoàn cảnh gia đình của cô bé. Ông cô là Sở Minh Trung- Trưởng ban tổ chức Thành ủy Phượng Thành, được xếp vào hàng thứ sáu trong những nhân vật quyền lực nhất của Ủy ban thường vụ. Sự hống hách của Sở Hương Tương, cả trường Nhất Trung đều biết.

Cô giáo gọi cô ra ngoài, hai người thầm thì to nhỏ một hồi, cô liền gật gật đầu. Hai mắt sáng lên như ánh mặt trời phản chiếu xuống mặt nước, đi chọc ghẹo người ta à, em rất thích. Trong vòng hơn 10 phút sau, Sở Hương Tương đã lôi kéo thêm sáu, bảy cậu bạn trong lớp đang theo đuổi cô, chuẩn bị hành động.

Vũ khí không cần phải ghê gớm quá, mỗi người một cái chổi là đủ rồi, đến lúc đó sẽ phải hứng chịu sáu, bảy cái gậy! Hừ hừ!

Đường Sinh không hề dự cảm có một chút nguy hiểm gì, hắn nhàn nhã đi dạo hơn nửa khu vườn, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, đợi đến 7 giờ để tới văn phòng của Trang Khiết nói chuyện phiếm tiếp. Phải tăng thêm ấn tượng. Điều này rất cần thiết, cũng là quá trình để hai bên hiểu nhau hơn.

Bởi vì lớp 10 tan học sớm, có một bộ phận giáo viên cũng tan lớp rồi. Trong vườn trường người đến người đi, rất nhiều học sinh học xong không về nhà ngay, lại đi vào khu nhà ngoại khóa và phụ trợ giảng dạy. Phòng máy ở đây cũng dùng mạng trong trường. Trên danh nghĩa là máy tính dùng để giảng dạy tin học, nhưng thực ra là bỏ mặc, căn bản không có người dạy, học sinh phải tự mình nghiên cứu.

Điểm này cũng giống với phòng máy của trường Giang Lăng, cũng là dùng thẻ để quản lý học tập, biến tướng thành có thu phí. Xem ra hiện tượng này bây giờ rất phổ biến.

Để cho qua thời gian, Đường Sinh liền đi xem xét một vòng. Nữ ít nam nhiều, đa phần là học sinh lớp 10, cũng có lớp 11, lớp 12. Họ tận dụng khoảng thời gian ngoài giờ học để lên mạng cho đã, vào QQ chat chit v.v… Căn bản không có giáo viên ở đây, chỉ có hai bác nhân viên quản lí. Đường Sinh nghi ngờ liệu họ có biết xử lí những sự cố máy tính không? Không chừng cũng không bảo vệ gì được.

“Cách cách”, rõ ràng là một cô nữ sinh xinh đẹp đang gõ bàn phím, miệng còn hùng hùng hổ hổ nói:

- Trò vui cái quái gì? Dám mắng bà cô nhà ngươi à? Cái đồ mắt mù. Cả cái trường này ai mà không biết nick QQ của bà cô ngươi chứ? Đầu ngươi vừa bị nhúng nước à?

- Chị Tương, đừng tức giận với cái loại rác rưởi này làm gì, không chừng hắn cố ý add nick QQ để chọc tức chị đấy, hôm nào gặp được cho hắn chết.

Hai, ba nữ sinh trang điểm khá đậm đang vây quanh một chiếc máy tính, xung quanh lại không có một bóng người, có một số học sinh vây quanh mấy cô, xem ra mấy cô này là chị cả của Nhất Trung đây! Đường Sinh đang suy xét thì cô gái được gọi là chị Tương ngẩng đầu nhìn thấy hắn:

- Cậu, qua đây!

- Hả, tôi á?

Đường Sinh chỉ chỉ vào mình, nhìn xung quanh, không lẽ là mình sao? Bên phải bên trái đều không có một bóng người.

- Đúng, là nói cậu đấy, đồ ngờ nghệch, mới tới làm nhân viên bảo vệ ở đây à? Qua đây kiểm tra cho tôi cái người này.

Tại sao tôi lại giống nhân viên bảo vệ phòng máy được? Anh trai đây đẹp trai thế này, ăn mặc lịch sự thế này, mà trong mắt cô lại giống nhân viên bảo vệ sao? Tôi đi chết đây. Được rồi, cứ coi như tôi là nhân viên bảo vệ đi.

Hắn liền đi đến, hai cô gái kia đều nuốt nước bọt. Làm cái gì vậy? Không phải định ăn “thịt Đường Sinh” chứ? Tôi là Đường Sinh chứ không phải Đường Tăng, các cô là học sinh chứ không phải yêu tinh nha.

- Ai da, cũng đẹp trai đấy chứ, chị Tương, xem ra sau này chúng ta phải thường xuyên đến đây học tập rồi.

Chị Tương kia liền bữu môi, Đường Sinh cảm thấy cô gái này cũng khá xinh xắn mặc dù dáng điệu chua ngoa đanh đá:

- Bảo tôi kiểm tra cái gì thế?

- Cậu giúp tôi kiểm tra địa chỉ IP của cái thằng cha dám mắng chửi người khác này, tôi phải trừng trị hắn, ngay tại phòng máy này, xem là ở tầng nào.

- Cái này không tra được, trường chúng ta dùng cùng một sợi dây cáp, địa chỉ IP giống nhau, cô mắng lại không phải được rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook