Quyển 3 - Chương 536: Phó tổng quốc vụ và Chủ tịch An.
Phù Trầm
21/03/2013
Cũng vào đêm nay, ở một bữa tiệc khác, An chủ tịch phải chờ đợi sốt ruột cũng không khỏi thốt ra những lời oán trách
- Ngàn tính vạn tính cũng không tính đến Đường thiếu tướng sẽ xuất hiện tại Thành uỷ Đại Tân, thật là không ngờ tới, sao có thể chứ?
Người ngồi cùng với An Lục Dân rõ ràng là một ông già, một ông già uy nghiêm, ước đoán cũng đã sáu mươi mấy tuổi, nhưng hoạt bát nhanh nhẹn. Tóc hai bên thái dương màu hoa râm, dường như ông ta cũng đang băn khoăn sao Đường Thiên Tứ lại có thể xuất hiện tại Thành ủy Đại Tân.
- Chẳng lẽ phía Núi Thanh Trúc đã ra chỉ thị gì chăng?
An Lục Dân nhìn sang Ngu Kiệt Thư, thì ra ông già này là Ông Ngu Phó tổng Quốc vụ
- Chắc không phải, ông già đó luôn ngồi trên bàn thạch, trước khi sự việc Cảng Tân Đại chưa xảy ra biến cố lớn, ông ta không thể ra bất kì chỉ thị nào, nhưng Đường Thiên Tứ cũng sẽ không khinh suất đi tìm lão, vậy là thế nào đây, thật khó đoán!
- Chắc chắn có liên quan đến sự việc Cảng Tân Đại, dường như bên Trung Môi muốn nhúng tay vào việc Cảng Tân Đường Bắc, ta tính số vốn họ có thể điều động không nhiều, vì vậy không để lộ bất kì ý đồ gì đối với Cảng Tân Đại, mà muốn thuê Cảng Bắc, có ý mượn gió bẻ măng.
Ngu Kiệt Thư nhìn ông ta một cái,
- Lục Dân à, lần này Hoa Năng có phải có hơi khoác lác không? Cậu có thể nhìn ra Trung Môi không có mấy năng lực, chẳng lẽ Hình Chính Phu không nhìn ra tình trạng của Hoa Năng sao? Theo tôi thì Trung Môi đã thấy rõ tâm địa của Hoa Năng mới nảy ra ý đồ với Cảng Bắc.
An Lục Dân cười nói:
- Ngu tổng, ông yên tâm đi, khả năng Hoa Năng lấy được Cảng Tân Đại không cao, nhưng Trung Môi cũng chưa chắc lấy được Cảng Tân Đường Bắc, Hình Chính Phu nói mua đứt Bắc Cảng, thật buồn cười, Trung Môi mua nổi sao? Đúng là nói đùa mà.
- Ông cũng đừng cười ông ta, tính cách hai ông giống nhau, đều phô bày khí thế. Ông ta không mua nổi Bắc Cảng, ông cũng khó lấy được Tân Đại Cảng. Trừ phi hét giá cao lên, dọa những người muốn tranh giành sợ rút lui, lão Ông ngồi vững, cũng là nhìn thấy tâm địa các ông. Theo tôi ấy à, Hoa Năng và Trung Môi (liên thủ) hợp tác còn có khả năng, hai người mạnh nhất hợp tác, lão Ông có lẽ sẽ suy nghĩ.
- Hợp tác với Hình Chính Phu? Trước đây tôi cũng từng nghĩ đến, nhưng người ta không nể mặt tôi. Tôi muốn thương lượng bàn bạc, ông đoán xem Hình Chính Phu nói gì? Ông ta nói Hoa Năng chỉ còn lại cái vỏ trống, nợ nần chồng chất còn gì để bàn bạc, muốn kéo Trung Môi xuống nước sao? Ông nói xem thế là sao?
- Hơ… Trung Môi nợ nần thì ít sao? Hai người các ông, ai cũng đừng nói ai. Thật ra làm tốt kế hoạch hiện tại, từng bước ổn định thì không lại cứ muốn đến tranh Tân Đại Cảng, mà bên nào cũng muốn đứng lên trên. Ông muốn đá đít Trung Môi, Trung Môi muốn vượt mặt Hoa Năng. Cạnh tranh là việc tốt, chỉ sợ tranh giành quá đà, đến lúc đó ai cũng chịu không nổi, tổn thất chính là quốc gia, những lão già cấp trên không nói gì, kì thực là đang giương hai con mắt nhìn ta và Ông Cát Nghĩa. Ngoài ra, Lê Thiên Sâm đến thủ đô rồi.
An Lục Dân giật mình, Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Trung Lê Thiên Sâm ư? Ông ta vào thành phố làm gì?
- Lão già Lê vào thủ đô? Để làm gì?
- Tỉnh Giang Trung hai lần phát động kế hoạch điều chỉnh sản nghiệp than đá, vì một nhà kinh doanh tư nhân mà đến Quốc hội xin hồ sơ, khẩu khí rất lớn, quyết tâm cũng không nhỏ. Tỉnh ủy Giang Trung cũng tham gia, được như vậy, doanh nghiệp tư nhân có thể chuyển quốc tư, treo biển kinh doanh, sau đó toàn lực điều chỉnh 8 Cục lớn của Giang Trung, thất bại này luôn vướng mắc trong lòng Lê Thiên Sâm, ông ta không thể quên nổi.
- Hây, một lão già cứng đầu, tỉnh Giang Trung có thể bỏ ra mấy đồng chứ? Tám bộ lớn đều không có động tĩnh gì, Trung Môi đang dần qua lại với Hoa Năng, chính là thăm dò thái độ của tỉnh ủy, dần dần thông qua hợp tác, Hoa Năng có thể nắm được hai bộ của Giang Trung không thành vấn đề.
Ngu Kiệt Thư nhíu mày,
- Tôi nghe nói Giang Trung có tập đoàn Cẩn Sinh gì đó? Trận này thật náo nhiệt, làm cho tư quản tỉnh Giang Trung gấp rút đóng cửa, ngân hàng tìm đòi nợ, theo những số liệu báo cáo, tổng tài sản của Cẩn Sinh đã vượt hơn 30 tỉ. Tuy phần lớn là nợ chuyển thành cổ phiếu, những ở trong tay họ, đây cũng là công ty quản lỷ vốn mang tính chất tư nhân đầu tiên trong nước, gần đây muốn nhúng tay vào Cẩn Sinh, muốn nó nhập vào doanh nghiệp nhà nước.
Việc này đề cập tới tài chính ngân hàng, việc kinh doanh cho vay tư nhân không nằm trong tay Quốc vụ viện luôn luôn có cảm giác vô cùng lo sợ. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, việc này ai sẽ chịu trách nhiệm? Vì anh ta là tư nhân, năng lực điều chỉnh vĩ mô là có hạn.
Ông cọi trọng họ quá rồi, họ buông tay làm ông ngã thì ông làm thế nào? Ông cứ mặc kệ họ chưa chắc họ đã nghe ông!
- Ừ, nghe nói năng lực tài chính của Cẩn Sinh này rất mạnh, quan hệ với ngân hàng rất tốt. Tỉnh ủy cũng bật đèn xanh, có thể phê chuẩn kinh doanh mang tính tư nhân, không có tỉnh ủy và ngân hàng địa phương đỡ lời cho nó, ngân hàng Trung ương và hội giám sát sẽ không đồng ý, cả nước chỉ có một.
Ngu Kiệt Thư vỗ nhẹ trán,
- Lục Dân, sao tôi cảm thấy tất cả những chuyện này hình như đều có liên quan đến nhau?
- Hơ… ông ấy à, nghĩ quá nhiều rồi, một Cẩn Sinh nhỏ bé, đầu cơ trục lợi, không thể thành cỗ máy lớn, căn bản không đáng để ông để tâm. Lê Thiên Sâm chạy đến thành phố cũng chỉ là thể hiện quyết tâm bảo vệ tài nguyên không lọt ra ngoài thôi.
Hiển nhiên, vị chủ tịch của Hoa Năng này vẫn chưa nhìn rõ Cẩn Sinh và ý đồ thực sự và quyết tâm của tỉnh ủy Giang Trung.
Chủ yếu là ông ta đã xem nhẹ thực lực của tỉnh ủy Giang Trung và Cẩn Sinh. Tám bộ của Giang Trung đều là con gà trống sắt, coi như là Ủy ban tỉnh muốn vặt lông chúng thì cũng khó, không kêu cậu vặt lông thì thôi còn bị vặt ngược lại, cậu cũng hết cách
Thực tế nhằm vào than đá không chỉ có Hoa Năng và Trung Môi, bọn họ chẳng qua là muốn lũng đoạn sản sản nghiệp tăng thêm lợi nhuận, những thứ khác như điện, vàng bạc, tài nguyên, chỉ cần chen vào chiếm một chút , vừa lợi cho mình, vừa mở rộng sản nghiệp. Không ít doanh nghiệp nhà nước giương đôi mắt thèm muốn hướng về phía khoáng sản than kia, chỉ là khẩu hiệu của Trung Môi thật đáng sợ. Nói lý ra, nên lợi dụng sơ hở, các ông ăn miếng thịt lớn, chúng tôi uống bát canh được không? Các ông nhằm vào Bộ khoáng sản, chúng tôi chỉ nhằm vào than đá địa phương được chứ? Tóm lại, điều chỉnh mấy năm liền đã hỗn loạn như một nồi cháo.
Đối với cả sản nghiệp than đã mà nói, vẫn như là một bàn cát, vẫn coi rẻ không ít người ngoại tỉnh nhúng tay vào.
Lê Thiên Sâm chí cao hơn trời, nhưng bất lực, những Bộ khoáng vụ phần lớn sau khi tổ chức lại đã thành tập đoàn than đá, nhưng đến nay “Bộ khoáng vụ” vẫn còn, cơ cấu đã biến chất, hiện nay, cái thiếu chính là cải cách lần nữa.
- Năm 98 Bộ công nghiệp than giải tán sau đó quy về địa phương, năm 2003 Uỷ ban kinh tế thương mại cũng giải tán. Các công nhân viên thuộc Bộ công nghiệp than được đưa vào Uỷ ban kế hoạch và phát triển nguồn năng lượng, nhưng cũng chỉ là hạn định trong thời kỳ phát triển kế hoạch. Tổng hợp ngành than đá địa phương thì vẫn phải ra tay từ địa phương. Mục đích Lê Thiên Sâm vào Kinh vẫn là muốn thực hiện kế hoạch nhiều năm trước khi vẫn còn làm Chủ tịch tỉnh đề xuất ra tập đoàn lớn đó.
Ngu Kiệt Thư rất rõ cách nghĩ cảu Lê Thiên Sâm,
- Nhưng… bọn họ tự mình không thể lấy được tiền ra, muốn dựa vào sự nâng đỡ của Quốc vụ viện và Bộ tài chính để làm việc không thể làm kia. Theo ta vẫn là giống như trước kia, cắt đứt tám bộ Giang Trung, hợp thành một nhà, … , theo tình hình hiện nay, sẽ không có ai vượt được tập đoàn của Hoa Năng, ông phải đi chắc từng bước.
Ông ta nhắc nhở An Lục Dân không được dồn hết tâm sức ở Tân Đại cảng, muốn mượn kế hoạch này lấy tiền lấy chính sách, cấp trên sẽ không nhẹ nhàng, ông chỉ khoác lác cũng vô ích, bạc trắng không lấy ra được, Ông Cát Nghĩa không hại ông đâu.
- Hây, Ngu tổng, ngày mai tôi đi tìm Lê Thiên Sâm, khó khăn lắm mới có được sự tương ngộ ở Kinh thành, ngồi với Bí thư Lê may ra có được thu hoạch.
An Lục Dân việc gì cũng không muốn bỏ qua, ông ta nói khoác thì nói khoác, nhưng sự nhiệt tình với công việc có thể truyền sang người khác.
Đường Sinh trở về chi nhánh khách sạn Kinh Tân, Đinh Hải Quân và Hạ Hoa đến, thương hội tài chính của hắn cũng tạm thời đóng cửa.
- Đường Sinh, tôi e rằng sẽ rất khó khăn, 10 tỉ, con số trên trời, tôi có thể rút ta 1 tỉ thôi, tôi cũng cười thầm
Đòn đả kích đánh vào tình cảm của hội khá lớn, trước nay luôn nịnh hót hắn cũng miễn cưỡng đưa ra nhiều nhất là 100 triệu
Những người khác còn keo kiệt hơn, 10 triệu, 20 triệu, đây còn coi là xông xênh, còn có hai, ba triệu
Không nghi ngờ gì đây là lần đâu tiên hội này lại không thành công, tập hợp hơn 20 nhà giàu, tất tả góp lại chưa đến 200 triệu.
- Cứ từ từ, ai có thể ăn một miếng mà no bụng chứ? Đúng không?
Đường Sinh cười,
- Bây giờ cậu có chút cảm giác như nói xuông, người ta không tin tưởng cậu, có lẽ trước đây cậu không để lại cho người ta ấn tượng tốt, sợ cậu giở trò?
Đinh Hải Quân lúng túng gãi đầu, nghĩ cũng đúng, mình cũng không ít lần hại người, nhưng là mình thay chúng làm, đúng là một lũ vong ân phụ nghĩa, sẽ có ngày mình lớn mạnh, để xem xử lý chúng thế nào,
- Vậy, để tôi nghĩ cách khác xem!
Đợi anh ta đi khỏi, Sở Tình liền mỉm cười,
- Đinh Hải Quân này thật sự muốn làm việc này, nhưng không lý do không đủ sức thuyết phục, Chắc cậu không để lộ chuyện cho anh ta biết chứ?
Nếu như Đường Sinh nói quy mô của Sở Đại ra thì người trợ giúp nhiều như nước chăng?
- Haha… Những người Đinh Hải Quân quen biết đều không tin tưởng anh ta, tôi nói cho anh ta thì có tác dụng gì, người ta quan niệm với hắn là người vào trước làm chủ. Để anh ta không có cách nào xoay xở về tiền cũng là để anh ta rèn luyện một chút. Để cho anh ta biết anh ta đã để lại ấn tượng thế nào trong mắt mọigười, nếu không anh ta mãi mãi không nhận ra được chính mình. Cứ coi như là anh ta có người tin tưởng mà anh ta có thể xoay xở đượng một tỷ thì coi như anh ta có bản lĩnh, một tỷ thì có thể làm được gì chứ?
Bích Tú Hinh bật cười,
- Cậu xem, cậu làm anh rể hờ kiểu gì vậy, cậu hại chị gái người ta, còn muốn đùa em vợ?
- Tôi là đang hướng anh ta vào con đường chính đạo, không phải đang đùa anh ta, em trai yêu quý Bích Tông Nguyên của cô còn kém Đinh Hải Quân xa đó.
Câu nói này làm Bích Tú Hinh đỏ mặt, liếc anh ta một cái, Sở Tình lại nói:
- Cậu định cho Hạ Hoa chủ trì bên này?
- Ừ, bên này cũng chỉ là cái bình không, tên gọi chính xác là văn phòng đại diện Kinh Tân Sở Đại, chinh nhánh Kinh Tân Sở Đại đăng kí đối ngoại, lấy được cảng của người ta, thuế cậu không đưa cho người ta, có được không? Coi như tôi có quan hệ tốt với Lão Ông, ông ta cũng không nói hộ được!
Bên này không thành lập công ty, không giải quyết được vấn đề thuế, vì vậy vẫn nên có bình không (vỏ bọc), nếu không không dễ ăn nói.
Đang nói chuyện, di động của Đường Sinh vang lên, là Quan Cẩn Du ở Giang Lăng gọi đến, hắn vội nghe máy, ừ ừ vài tiếng rồi tắt máy, không nhắc tên, không nhắc họ, Sở Tình, Tú Hinh nghe vậy chắc tám phần là con gái gọi đến.
Họ cũng gọi cho Đường Sinh nên cũng có kinh nghiệm. Hắn ậm ậm ừ ừ như vậy, chắc chắc đang có người bên cạnh.
Quả nhiên Đường Sinh cũng không nói ai gọi đến, cười nói:
- Hai vị chủ tịch, đi nghỉ sớm đi, tôi phải về tắm một cái.
Bên đó chị Trần đã chuẩn bị sẵn nước rồi, Đường Sinh về đúng lúc, cởi quần áo nằm vào bồn tắm.
Mấy phút sau chị Trần đưa di động cho hắn, hắn lại gọi cho Cẩn Du, lúc nãy không tiện nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.