Quyển 1 - Chương 236: Rốt cục muốn lợi dụng tôi?
Phù Trầm
20/03/2013
Bốn năm tên du côn gần như đồng thời té xuống, phải nói là vô cùng nhanh gọn, đẹp mắt. Một anh chàng trong đám vừa ra tay hỏi Cao Ngọc Mỹ:
- Chị Ngọc Mỹ, chị nói xem, trị chúng thế nào đây?
- Sáu bảy chàng thanh niên quân đội mặt đằng đằng sát khí, ở Phượng Thành bọn họ đâu có sợ ai.
Cao Ngọc Mỹ khinh thường hừ một tiếng:
- Hôm nay chị vui vẻ, chỉ cần theo lệ cũ trừng phạt chúng một chút coi như xong, xem như nể mặt em kết nghĩa của chị đi.
Nói xong, cô cũng không hứng thú nhảy nhót nữa, liền đi về phía phòng riêng, không thèm nhìn cảnh tượng máu me kia.
La Sắc Sắc cảm thấy thắc mắc, níu lấy Lâm Phỉ hỏi lệ cũ là gì? Cách trừng trị dường như rất bí ẩn.
Lâm Phỉ liền kề tai La Sắc Sắc giải thích:
- Đó là kéo đến nhà vệ sinh, nhấn đầu vào bồn cầu cho uống nước mười phút.
Ối, La Sắc Sắc suýt nữa nôn oẹ, nhe răng trợn mắt nói:
- Má ơi! Sao ác vậy? Bọn họ có chịu nổi không?
- Ai cần biết chúng chịu nổi hay không? Dám tới đây gây chuyện trêu ghẹo kiểu lưu manh, sẽ bị trừng trị bằng bạo lực cho chúng tỉnh ra, đó là thứ luật sắt của xã hội. Có như vậy chúng mới ngoan ngoan làm người tử tế.Phải cho chúng biết là có một số người bọn chúng không nên trêu vào, có cho chúng một bài học thì chúng mới cụp đuôi lại.
La Sắc Sắc nuốt nước bọt, lời này quả thật rất chí lý.
- Nói thế cũng đúng, tuy nhiên Ngọc Mỹ độc ác thật.
- Chị Sắc Sắc, chị chưa thấy đâu, chị Ngọc Mỹ còn ác hơn thế này, chuyện này mà thấm tháp gì? Một tên đại ca xã hội đen ở Giang Lăng giở trò lưu manh trêu chọc chị ấy, liền bị đưa vào nhà vệ sinh bắt phải nuốt băng vệ sinh, nuốt hết thì cho qua, nuốt không hết thì bị cắt chân giữa!
La Sắc Sắc hừ một tiếng:
- Thế thì cũng ác độc quá. Kết quả thế nào?
Cô đã từng gặp người độc ác nhưng chưa thấy ai tàn nhẫn như Cao Ngọc Mỹ.
- Có ai có thể nuốt cái vật dơ bẩn kia chứ? Đương nhiên kết quả là tên lưu manh thối kia giữ cái vật dơ bẩn ấy lại.
- Ái chà, thế cái kia bị cắt đi thì có sống được không?
Chỉ nghe Lâm Phỉ kể như vậy mà chân La Sắc Sắc đã bị chuột rút rồi.
- Sống được chứ, thời xưa thủ thuật để tạo ra thái giám rất cẩu thả và qua loa, người bị thiến cũng rất đau đớn, dùng sợi gân bò nhúng nước thắt chặt ở gốc dương vật, một dao cắt ngang cũng không đến mức chảy hết máu mà chết. Đương nhiên, nếu xui xẻo cũng có thể chết ngay tại chỗ. Nhưng trong thời đại y học phát triển như hiện nay, thiến cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mà cũng không cần trực tiếp triệt chúng, chỉ cần dùng gót giày giẫm chặt lên trong một thời gian lâu đủ để chỗ đó bắt đầu hoại tử, khi đến bệnh viện, các bác sĩ sẽ phải cắt bỏ. Chúng ta chỉ cần vứt ra ít tiền lo chi phí bệnh viện là xong. Cho nên mới nói, làm người trong xã hội này phải đàng hoàng, không đủ bản lĩnh đùa bỡn người khác thì đừng đùa bỡn, bằng không sẽ đem chính bản thân mình ra cho người khác làm trò đùa.
Trong xã hội này quả thật kẻ mạnh được tôn trọng, mặc dù có pháp luật nhưng vẫn có một số người có thế lực quá lớn, không dễ động vào. Như Cao Ngọc Mỹ chẳng hạn, sở dĩ cô ấy làm cho các tên giang hồ đầu sỏ ở Giang Lăng đều sợ đến run rẩy là vì cô ấy tàn nhẫn. Trong hai ba năm, có ba bốn tên đại ca bị cô ấy trừng trị, tất cả đều trêu chọc cô theo kiểu lưu manh. Cô không chỉ có tiền, cô còn xinh đẹp gợi cảm chứ gì? Vậy thì chỉ cần thấy cô vểnh mông lên là cái đó của chúng đã to lên rồi, một bọn tự cho là hơn người, đùa giỡn trêu chọc cô là đã may mắn cho cô rồi.
Kết quả là những kẻ ngạo mạn kia đem cái vật đó của mình dâng hiến lên, thân thể trở thành tàn phế, lập tức biến mất khỏi thế giới này. Ô, hoá ra cái mông khêu gợi, hình dáng xinh đẹp tuyệt trần kia không phải để dành cho bọn phàm phu tục tử chúng ta! Đợi đến lúc một số người hiểu được như vậy, thì đũng quần đã trống rỗng, bà xã chạy trốn cùng đàn em của bọn hắn rồi.
Đó là sự trả giá quá đắt và thê thảm cho một lần đùa bỡn, cho nên mới nói, muốn làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau, trêu chọc đùa bỡn gì cũng phải nhìn đối tượng.
Xảy ra một cảnh tượng đẫm máu như vậy, mà Đường Sinh cũng tỉnh bơ như không thấy gì. Thấy vậy đôi mắt Trần Liêm càng sáng lên, quả nhiên là vững vàng bình ổn như núi.
- Cô thấy đó, cô lắc mông mà rước lấy hoạ, lại muốn người ta giao mấy tên côn đồ cắc ké cho cô sao? Có công bằng không?
Ngồi đối diện Cao Ngọc Mỹ, Đường Sinh hờ hững nói mấy câu, mặt hơi tươi cười, không có chút gì là oán trách.
Không biết có phải vì lần đó bị hắn chỉnh một cách bạo lực, Cao Ngọc Mỹ cảm thấy hơi sợ “tiểu ma vương” này. Đó là do cá tính, thân phận, bối cảnh, khí thế .v.v…, trên người hắn hàm chứa nhiều ưu điểm vượt trội, được tập trung lại và toát ra một sức mạnh vô hình vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa Ngọc Mỹ rất tán thưởng và nể nang hắn, thậm chí đã bắt đầu có cảm giác ái mộ, từ đó tạo nên sự sợ hãi đối với hắn.
- Rất nhiều người đều đang lắc mông, hắn ta mù mắt hay sao mà không nh́ìn thấy? Mông tôi lớn lắm sao? Hắn ta muốn tới sờ mó? Tôi sẽ tuỳ tiện để cho hắn ta sờ sao? Bọn chúng còn non lắm, muốn làm nhân tố gây rối xã hội cũng phải tự lượng sức mình chứ!
- Tôi thấy cô mới chính là người gây rối, hơn nữa cô là phụ nữ, cố mà khiêm tốn một chút, hiểu chưa?
- Hiểu rồi.
Cao Ngọc Mỹ vâng lời, đáp một câu, ngượng ngùng nhìn Trần Liêm, ý nói chị có khi nào khiêm tốn đâu nhỉ?
Trần Liêm tin là cô muốn nói câu đó, đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chị không phục thì không phục, chị Ngọc Mỹ của tôi đã gặp khắc tinh rồi. Được lắm, Đường Sinh, anh đây khâm phục cậu, chỉ riêng việc cậu có thể làm Cao Ngọc Mỹ sợ, sau này tôi cũng phải theo cậu, có triển vọng!
La Sắc Sắc và Lâm Phỉ cũng ngồi bên cạnh, phía tay phải Cao Ngọc Mỹ, ngồi cạnh Đường Sinh là Trần Liêm, nên các cô không ngồi bên phía hắn.
Bởi vì xảy ra sự kiện đẫm máu, một đám người chạy loạn vào toa lét, bảo vệ của Daulle cũng chạy đến, nhưng nhận ra đó là do bọn con ông cháu cha bên quân đội làm, không ai dám lên tiếng, làm cho đám này tức giận thì họ có thể đập nát Daulle, ai cũng không có cách nào khác.
San San, người quản lý của câu lạc bộ khiêu vũ tới chậm hơn một chút, đứng canh ở cửa phòng vệ sinh. Ông chủ câu lạc bộ này kể ra cũng là nhân vật nổi tiếng ở Phượng Thành, nhưng cũng không làm gì được bọn con ông cháu cha trong quân đội, ở địa phương này ai dám trêu vào họ? Kết giao được là tốt rồi.
Đâu phải ai cũng không có đầu óc, bạn không chọc bọn họ, bọn họ cũng không hơn thua với bạn làm gì, ví dụ như hiểu lầm sẽ gây ra va chạm, lỡ giẫm trúng chân chẳng hạn, bọn họ có thể nói lời xin lỗi với bạn. Phải khiêm tốn có thể làm bạn thấy khó chịu, nhưng lên giọng phách lối có thể càng làm bạn đau hơn.
Không lâu sau, mấy người vừa ra tay đánh người tiến lại:
- Anh Liêm, đã xử lý xong. Giám đốc ở đây kêu xe cứu thương rồi, thật quá tiện nghi cho đám cặn bã này. Chị Ngọc Mỹ nói nể mặt cậu Sinh, lệ cũ giảm bớt một chút, tránh ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người.
Trần Liêm gật đầu, vẫy tay bảo mọi người ngồi xuống, cứ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng những người chung quanh nhìn bọn họ với vẻ sợ hãi và khâm phục. Loại người này nơi nào cũng có, nhưng có thể thật sự mạnh mẽ, cứng rắn như vậy cũng không nhiều, người với người khác nhau là vậy.
Ban đêm rời khỏi Daulle đã mười hai giờ, La Sắc Sắc gọi điện về nhà, nói buổi tối phải ở khách sạn.
Trong phòng khách sạn xa hoa, Đường Sinh nằm ngửa trong bồn tắm lớn, tinh tế thưởng thức hương vị Hoàng Hạc Lâu 1916. Cửa phòng tắm chỉ khép lại, có thể nghe rõ ràng tiếng La Sắc Sắc, Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ đang trò chuyện. Phòng này là phòng Đường Sinh nhưng các cô đều tạm thời ngồi trong này. Bởi vì cùng rất nhiều người ở tại khách sạn, Đường Sinh không thể ở cùng phòng với La Sắc Sắc, mà phải ở hai phòng đối diện nhau. Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ ở một tầng khác, chỉ có Đoan Mộc Chân biết chính xác nơi ở của các cô.
Có thể nói hiện tại Đoan Mộc Chân đóng vai vệ sĩ cho Đường Sinh, trên thực tế Nhị Thế Tổ cũng không cần người bảo vệ. Tuy nhiên có người có tài nghệ cao cường ở bên cạnh có thể giảm bớt không ít phiền phức, có chuyện gì cũng không cần hắn tự ra tay, Đoan Mộc Chân sẽ giải quyết trực tiếp.
Nói cho đúng thì Ninh Hân và Đoan Mộc Chân thoả thuận với nhau, để Đoan Mộc Chân bảo vệ cho Đường Sinh với chất lượng phục vụ tương đối cao, cũng đồng ý không lâu nữa sẽ đưa Đoan Mộc Chân vào đội đặc công, để anh ta có cơ hội thực hiện lý tưởng cả cuộc đời, chứ không phải mãi mãi không có tiếng tăm gì.
Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ rất thức thời, trò chuyện khoảng hai mươi phút liền đứng dậy quay về phòng. Bởi vì có La Sắc Sắc, các cô đều ngượng ngùng thực hiện 3p (1) với Đường Sinh, tuy rằng các cô tin chắc lần thứ hai thực hiện 3p so với lần đầu máu me sẽ càng mạnh mẽ và dữ dội.
Tiễn các cô đi rồi, La Sắc Sắc liền khoá trái cửa phòng, tim đập thình thịch. Cho hắn làm thì không bước xuống giường nổi, ở khách sạn nằm úp sấp hai ba ngày cũng khôi phục, còn hơn về Giang Lăng nhiều. Căn bản là không thể qua mắt bọn Mai Chước được.
Đã quyết tâm, La Sắc Sắc liền cắn răng thay áo tắm đi vào phòng tắm. Hơi nóng bốc hơi trong bồn tắm lớn, dường như Nhị Thế Tổ đã ngủ thiếp đi, gáy dựa vào thành bồn tắm, mắt khép hờ, tay vẫn kẹp điếu thuốc, tàn thuốc đã cháy một đoạn rất dài.
La Sắc Sắc đi chân trần vào, gần như không phát ra tiếng động, cho đến khi cô giơ tay cầm lấy đầu mẩu thuốc lá trong tay Đường Sinh, hắn mới mở mắt ra. Lúc cô vứt đầu mẩu thuốc đi, mặt cô đỏ bừng như đang cảm thấy bức rứt không yên.
- Rốt cục cô muốn lợi dụng tôi?
Sắc Sắc đứng thẳng người lên, thản nhiên cười, khuôn mặt đỏ ửng trông rất xinh đẹp càng làm mê đắm lòng người:
- Muốn xem tôi nhảy thoát y không?
Nói xong, cô gái ngày thường bề ngoài hết sức đoan trang, trong xương tuỷ lại vô cùng phóng túng quyến rũ, bắt đầu uốn éo thắt lưng, lắc lắc mông, Đường Sinh bắt đầu nuốt nước miếng.
Khi Sắc Sắc đang quay lưng về phía Đường Sinh mà lắc lư cặp mông căng tròn, áo tắm được cởi ra, bên dưới cô chỉ mặc một cái quần lót nhỏ xíu, phía trên không che đậy, lòng Đường Sinh như có lửa. Khi cô xoay người lại, hai quả tuyết lê đầy đặn phơi bày trước mắt Đường Sinh, trong lòng hắn tràn đầy lửa dục, hung khí của hắn dựng đứng lên dưới làn nước trong suốt trong bồn tắm, đôi mắt đẹp của Sắc Sắc thoáng bâng khuâng:
- Đường Sinh, cậu nhẹ nhàng một chút nhé!
Dưới làn nước trong suốt có thể đếm rõ từng lỗ chân lông, hai người hôn nhau ngấu nghiến, ôm chặt lấy nhau. Thật lâu sau, Sắc Sắc cưỡi lên người Đường Sinh, tay nắm lấy hung khí định ngồi lên, nhưng không hạ mông xuống, rốt cục yếu ớt ngả vào lồng ngực hắn:
- Tôi sợ…
- Vậy để em chủ động cho, xoay đầu về phía bên kia nằm úp sấp xuống được không?
Đường Sinh nói một cách nhỏ nhẹ và đầy trìu mến. Được âu yếm, Sắc Sắc làm theo. Cặp đùi trắng như tuyết đẹp như ngọc chuốt. Những đường cong đập vào mắt làm hắn nín thở, chỉ có điều khi hắn tưởng chừng chết vì không thở nổi, Sắc Sắc nói yêu cầu của mình:
- Đường Sinh, lúc cậu hôn Mai Chước, người ta rất ghen tị, trong lòng đã nghĩ, nếu như trước đó tôi không chạy, người được hôn là tôi chứ không phải cô ấy, bây giờ, tôi muốn cậu vuốt ve để xoa dịu nỗi đau của tôi.
- Ừ, tất nhiên em sẽ vuốt ve khắp người chị.
Đường Sinh đồng ý, kiếp trước em đối xử không tốt với chị, cả đời này em sẽ hết lòng che chở cho chị.
(1) 3p: three person, three people, ba người, chỉ quan hệ tình dục tay ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.