Quyển 2 - Chương 314: Sự va chạm mới (2)
Phù Trầm
20/03/2013
Chiếc xe Maserati rời Giang Lăng là vào buổi chiều….Đi vào Nam Phong. Lần này Lâm Phi không đến. Cô ta ở lại Giang Lăng để làm một số việc thường ngày ở tập đoàn Cao Lâm. Sắp tới muốn đem tài sản của tập đoàn Cao Lâm nhập vào Cẩn Sinh, hoàn toàn trở thành một cổ đông của Cẩn Sinh.
Cao Ngọc Mỹ cũng không phải đi một mình. Lái xe riêng hiện nay là một thanh niên có năng lực, cũng là bảo vệ của công ty Cẩn Sinh. Anh ta là do lái xe Trần Hướng Long của Mai Chước giới thiệu. Anh ta là chiến hữu bộ đội của Trần Hướng Long tên là Đỗ Quân. Anh ta là một anh chàng trung thực rất đáng tin cậy. Anh ta có khí thế vững vàng, ước chừng hơn ba mươi tuổi.
Sở dĩ tới tỉnh thành Nam Phong cũng chẳng phải là theo Đường Sinh. Có một nửa là theo hắn, còn lại là vì muốn đến xem xét tình hình em mình là Cao Tiểu Sơn. Mấy ngày trước đây ông gọi điện thoại đến nói là đã đưa Cao Tiểu Sơn đến quân khu tỉnh Giang Trung. Coi như đưa cậu ta đến đó để rèn luyện.
Đối với Cao Tiểu Sơn mà nói, đây quả là một đòn công kích chí mạng. Cậu tachẳng phải là kiểu người cẩn trọng đặt trọn tâm tư vào công việc. Nói đến tán gái ư, giả vờ thành con cáo hay gì đó thì còn được, chứ muốn làm gì đó thì rối tinh rối mù, chẳng đâu vào đâu.
Bởi vì lần này ông già nhà họ Cao nhìn thấy Đường Sinh tài cán như thế thì trong lòng khó tránh khỏi đố kỵ. Thế là cũng đành nhẫn tâm cho thằng cháu mình ra ngoài rèn luyện, không những thế còn nghiêm khắc nói với nó. Nếu như cháu mà học không tốt thì về sau đừng có về đây mà gặp ông.Như thế mất mặt lắm.
Cao Tiểu Sơn buồn bã. Cậu ta được phân một chức vụ nhỏ trong Đội chuyên cần trong quân khu. Nhưng dù sao vẫn tốt, lên được Thượng úy quân hàm là thành thiếu tá rồi,có thể đứng trước mặt chị mà nói “ Em cùng một cấp với chị rồi nha” . Cái gọi là Đội chuyên cần là một đội ngũ nhỏ có tính lâm thời do quân khu tỉnh đặc biệt lập ra để chuyên duy trì kỷ luật và tác phong quân đội đối với quân nhân. Ý nghĩa của nó cũng gần giống với Cảnh sát nhưng hoành tráng hơn so với Cảnh sát.
Cuộc sống gò bó trong quân đội đối với Cao Tiểu Sơn mà nói là một kiểu giày vò. Nhưng cũng sẽ bị sự cẩn thận, nghiêm túc và tố chất của quân nhân tác động tới. Khi ở Kinh thành, cậu ta chưa từng một lần mặc bộ quân trang. Bây giờ soi mình trong gương, ôi mình thật là đẹp trai quá đi!
Bảnh chọe mấy ngày thì không chịu được. Gọi điện cho chị gái, nói là nhớ chị rồi. Chị đến tỉnh này thăm em đi. Em đáng thương lắm. Bây giờ người ta quản chặt lắm, chẳng thể tùy ý mà ra ngoài làm gì được.Ông hạ lệnh độc quá. Học hành mà không tốt thì ông sẽ không thèm nhận thằng cháu này nữa.
Cao Ngọc Mỹ bĩu môi. Trong lòng nghĩ, ông cũng là vì muốn tốt cho cậu nên mới làm thế. Cậu cũng hơn hai mươi tuồi đầu rồi. Không chú ý rèn luyện thì không thể “lên đài” nào được. So sánh với tên Đường Sinh mười bảy tuổi kia thì cũng vẫn còn kém xa. Cô ta liền giáo huấn cậu ta mấy câu. Trong lòng cũng nghĩ sẽ đi đến tỉnh đó thăm nó. Mà không, Đường Sinh đi vào tỉnh thăm Đường Cẩn rồi. Cao Ngọc Mỹ ngày thứ hai đã lấy danh nghĩa là đến thăm em trai để theo đến. Coi như vẹn cả đôi đường.
Có một phong trào âm thầm khởi động ở thành phố Nam Phong, tỉnh Nam Trung. Chỉ có điều không có ai phát hiện ra nó, nó đang trong quá trình ấp ủ.
Cao Ngọc Mỹ không gọi điện thoại cho Đường Sinh trước, vì sợ hắn ta sẽ biết mình đến là theo hắn lại sợ gặp phải hắn và Đường Cẩn hẹn hò, lại mang cái tội phá đám. Đầu tiên là gọi điện cho em trai. Lúc 4 giờ, hai chị em gặp nhau, đi đến một quán trà nào đó nói chuyện. Nghe nói Đường Sinh cũng đang ở Nam Phong, mắt Cao Tiểu Sơn sáng lên. Lôi điện thoại ra để gọi điện thoại cho hắn.
Kết quả là Cao Ngọc Mỹ không để cho cậu ta gọi điện thoại
Đừng làm phiền anh ta. Đợi đến khi trời gần tối thì hãy gọi rồi cùng đi ăn luôn. Tiểu Sơn à, chị phải nói vài câu với cậu. Cậu không còn nhỏ nữa rồi, phải nghĩ chín chắn về tiền đồ phía trước, đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến việc gây sức ép nữa.
Oh, chị này, gây sức ép cái gì chứ ? Bây giờ em học rất tốt mà. Trước đây đã bao giờ chị nhìn thấy em mặc quân trang chưa?
Cậu vẫn còn mặt mũi nói thế à? Ở Kinh thành cậu chơi bao nhiêu cô diễn viên nổi tiếng, tiếp viên hàng không, ý tá linh tinh. Cậu không tính toán cho tương lai sao ?. Chỉ có cái việc đưa mấy cô ấy đi phá thai thì chi phí cũng đến mấy trăm nghìn rồi. Là con trai thì phải có trách nhiệm, hiểu chưa?
Có gì đâu.Ngày nay quan niệm của người ta khác rồi. Em mà không làm thế thì người khác cũng làm mà, làm như thế để chiếm đoạt người khác. Chứ có xuống tay trước như em đâu, đúng không? Chị nói mấy ông nhà giàu tai to mặt lớn đều có đến mười bảy, mười tám mỹ nữ sống chung vui. Em cũng chẳng so đo làm gì. Em đâu có kém gì họ đâu? Thế nên mới nói, chị à, ôm nhiều được thì ôm, cái đó là em rất ham mê.
Cậu, cậu đi chết đi. Nhìn cậu tích sự ghê. Ghê chết đi được.
Cao Ngọc Mỹ trắng mắt:
Biết thưởng thức một tí đi có được không? Đừng có mà ai cũng ôm? Thế giới rộng lớn, phụ nữ cũng nhiều. Cậu ôm được mấy cô? Người có tố chất cao thì một hai người là đủ rồi. Đừng có hạ thấp sở thích của mình quá. Cậu nhìn xem những người phụ nữ bên cạnh Đường Sinh, có ai là không có phẩm chất gì không? Hơn nữa hắn ta cũng cho họ lên giường hết rồi.
Cao Tiểu Sơn cười ha hả
Chị à, em phải thừa nhận. Sở thích của em không bằng Đường Sinh. Cứ lấy hai người em từng gặp mà nói, có phải tên là La Sắc Sắc và Ninh Hân không? Thật là không tồi. Nếu như em có được một người như thế thì em cũng chẳng mong gì khác nữa. Nhưng vấn đề là em chưa từng gặp ai như thế. Trong thành bao nhiêu là nơi lại không bằng cái nơi nhỏ bé Giang Lăng, bao gồm cả chị em trong đó nữa, cũng đều……
Đều làm sao? Cậu ta không dám nói mà chỉ cười. Nhưng cậu ta đã thấy chị mình và Đường Sinh kia có gì ám muội rồi.
Cao Ngọc Mỹ trừng mắt nhìn em mình:
Mấy cậu công tử như cậu, những người có phẩm vị cũng không nhiều. Nhưng cũng đều cần tiến tới rồi đúng không?
Chị này,em không phải là bị ông đưa ra ngoài là để tiến bộ hay sao? Vương Ngạn Đôn- người của lão Vương gia cũng tạm giữ chức ở tỉnh Giang Trung. Hôm trước bọn em còn ăn cơm cùng nhau. Cái tên đó cẩn trọng hơn em. Em nói cùng đi vui vẻ chút thì hắn đều lắc đầu, nói là phải đi cùng với bạn gái.
- Vương Ngạn Đôn của Vương gia sao ?
Cao Ngọc Mỹ đã từng nghe nói rồi. Hàng năm quay về Kinh thành đón tết thì không thể tránh nghe được một số chuyện nhà của ai đó.
Ông mình hình như cũng nói đến cái tên Vương Ngạn Đôn này. Tuổi nhỏ nhưng có bản lĩnh. Không phải cậu định nói muốn giới thiệu chị cho hắn chứ ?
Cao Tiểu Sơn gật gật đầu:
Năm ngoái đúng là ông có nói đến chuyện này thật mà nhưng cũng là tình nguyện. Họ Vương nhà người ta là trong giới chính trị, còn họ Cao nhà mình là quân sự. Nói thực, người ta cũng không lớn gì hơn chúng ta. Thời kỳ xây dựng nền kinh tế xã hội chủ nghĩa thì quân nhân đâu có đất dụng võ đâu. Trước đây trong cục diện chính trị cũng có một vị trí to trong quân đội là Thường vụ đấy. Bây giờ thì làm gì có? Thế nên mới nói chị và Vương Ngạn Đôn kia cũng chẳng thể có có chuyện gì được.
Cao Ngọc Mỹ hừ một tiếng khinh thường:
Anh ta là cái thá gì cơ chứ ? Đừng nói là giới thiệu. Anh ta có theo đuổi chị thi chị cũng chả thèm.
Chị à, chị được lắm.
Cao Tiểu Sơn trong lòng cũng khá là khâm phục Vương Ngạn Đôn. Trong hội công tử ở Kinh thành, Vương Ngạn Đôn có thể coi là nhân vật nổi tiếng bậc nhất, lại có tiếng về tính nham hiểm. Anh ta đối nhân xử thế thâm trẩm thận trọng, không câu nệ chuyện nhỏ, rấtcó đầu óc.
Chị à, Vương Ngạn Đôn là người mà nhà họ Vương dạy dỗ để kế tục đấy. Em thấy mình so với anh ta thì không tài nào sánh bằng. Chị thấy anh ta tuổi nhỏ như thế mà đã có năng lực hành sự nhất định như thế rồi. Còn em nói ở nhà với nói chuyện với đánh rắm thì cũng như nhau cả. Đó chính là khoảng cách khác biệt đấy.
Vậy thì đó là tại cậu thôi. Đã không thăng tiến lên được thì còn trách ai? Nếu cậu mà có tích sự một chút thì nhà ta tự nhiên sẽ được coi trọng rồi, đúng không?
Nhưng thật ra cái lý lẽ này, em cũng chẳng muốn để ý, lại là trong lĩnh vực quân đội. Em luôn cảm thấy không thể lên được.
Khoan đã, khoan đã. Cậu còn đi đâu? Với chút năng lực quèn của cậu thì làm được tích sự gì chứ? Hay là học tập theo chú Thiên Tứ nhà họ Đường đi. Chú ấy mới là tấm gương cho em noi theo. Ông nhà mình vẫn không bằng cái vẻ vang của Thiên Tứ Thúc. Nếu như em thực sự cố gắng thì về sau có thể lăn lộn ra đời được.
Cao Tiểu Sơn liếm môi. Đường Thiên Tứ uy phong thế nào thì đã rõ. Nhưng cậu ta cũng phải cười khổ não vì điều này.
Chị à, khó lắm đấy. , Đường Thiên Tứ còn có ông nhà họ Đường nâng đỡ, còn em thì sao? Ai giúp đỡ em đây? Tiểu Đường Sinh thật là cừ, có thể đoán trước được tương lai huy hoàng về sau. Nhưng mà chị ơi, chị có thể lộ ra cho em biết một điều không? Chị và Đường Sinh rốt cuộc là quan hệ thế nào? Em luôn cảm thấy hai người rất, rất có vấn đề.
Cao Ngọc Mỹ mặt đỏ ửng lên. Cô nói một cách rất kiều diễm. Cao Tiểu Sơn trong lòng như nhảy nhót, không ngờ bị em đoán trúng rồi hả? Thực sự là như thế rồi.
Tiểu Sơn à, chuyện của chị cậu đừng quan tâm làm gì. Mà cũng đừng đi nói linh tinh nha. Cậu biết là được rồi. Nếu như cậu thực sự có lòng muốn thăng tiến thì chị có thể giúp cậu. Dù là hai ông hai bên qua đời thì mối quan hệ với Đường Gia cũng không thể cắt đứt được, thậm chí còn phải thân tình hơn trước đây. Cậu hiểu không?
Cao Ngọc Mỹ coi như là thừa nhận theo cách khác mối quan hệ ám muội của mình với Đường Sinh. Cao Tiểu Sơn cũng không ngốc, cậu ta hiểu ngay. Ôi, quả nhiên , con trai ai cũng vậy. Người phụ nữ nào mà ôm được thì cố gắng ôm trọn trong lòng. Đường Sinh nhỏ như thế nhưng cũng chẳng ngoại lệ.
Đường Sinh là người cẩn thận. Hắn còn nhỏ hơn chị mình những bảy tuổi mà hắn cũng dám. Được đấy, tôi khâm phục cậu. Thật là khẩu vị tốt.
Nói khâm phục là có một chút gì đó thôi. Dẫu sao thì Đường Sinh cũng nhắm xong chị mình rồi. Chỉ là chơi người lớn hơn mình mấy tuổi thì cũng chẳng có gì to tát. Khẩu vị của mình cũng đâu có kém gì hắn đâu. Năm ngoái còn chơi với một cô ba mươi mấy tuổi ấy chứ. Cô ta khí chất cao nhã lại ly hôn sống độc thân. Mình không làm thì người khác cũng làm thôi. Phải nhanh tay chứ. Nghe nói chơi thục nữ thì đau răng, hạ sốt đều có thể trị được.
Vương Ngạn Đôn trong hội công tử Kinh thành là một người giỏi trong việc “khống chế” phụ nữ. Người ngoài không hiểu hết được cậu ta nhưng những công tử quen biết thì cũng nghe thấy. Vị công tử này chẳng có hứng thú gì với các thiếu nữ non xanh. Tìm người yêu thì cậu ta lại chọn Đinh Hải Dung người lớn hơn một hai tuổi.
Đinh Hải Dung mắt cao hơn trán, là cô gái nổi tiếng không gảchồng đi được của nhà họ Đinh. Nghe nói cũng hai mươi mấy tuổi rồi. Trước đây trong cái hội đó bắt đầu có chuyện tình Vương- Đinh. Gian tình. Còn Cao Tiểu Sơn thì càng biết Vương Ngạn Đôn cùng lúc đó cũng có đến mấy tình nhân lớn tuổi.
Lúc sáu giờ hơn, Đường Sinh nhận được cuộc điện thoại từ chị em nhà họ Cao nói là tối nay cùng đi ăn tối. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe nói đến Cao Tiểu Sơn đến quân khu tỉnh Giang Trung để rèn luyện. Gặp thì chắc chắn là phải gặp rồi, hỏi Đường Cẩn có đi không? Cô nói không đi. Nếu không thì mẹ Liễu sẽ hoài nghi. Bây giờ thì cũng là buổi chiều rồi. Nói với mẹ Liễu là đi dạo phố Nam Phong với mấy người bạn học, thực ra là đi hẹn hò.
Tiễn Đường Cẩn về nhà. Đường Sinh cũng là đi qua cửa chứ không vào nhà. Lần này đến đây đã gây nên sóng gió rồi. Làm sao dám để cho bà biết? Lần này không lộ diện thì tốt hơn. Nếu không thì sẽ lại bị dạy dỗ một bài học. Hơn nữa người quen ở tỉnh thành này quá nhiều đặc biệt la nhà họ Liễu. Đó là một nhà có danh tiếng ở thành phố Nam Phong, Giang Trung này, rất có tiếng trong giới thượng lưu. Trong ba thương nhân lớn quyền quý của Giang Trung thì nhà họ Liễu là một trong số đó.
Ba thương nhân lớn quyền quý của Giang Trung là chỉ họ Liễu, họ Uông và họ Trần. Họ là đại gia quyền quý bậc nhất, gia thế vô cùng lớn.
Trong buổi tiệc tối, Đường Sinh và Cao Tiểu Sơn uống không ít. Cao Ngọc Mỹ và chị Trần nhợt nhạt theo cùng. Sau đó nói là đi tắm hơi. Nam thì vào phòng nam, nữ thì vào phòng nữ. Cao Tiểu Sơn bị kìm hãm mấy ngày rồi. Khi đi mat xa bảo vệ sức khỏe thì cậu ta không ngăn được mình nữa, nhưng có Đường Sinh ở đo nên ngại biểu hiện ra. Nhưng cơ thể của cậu ta thể hiện ra cái suy nghĩ của chính mình. Khi nhân viên phục vụ hỏi có cần phục vụ không thì cậu ta động lòng.
Anh Sinh à,hay là gọi hai cô đến chơi nha? Em thấy anh cũng nghẹn họng rồi.
Cao Tiểu Sơn đã sớm nhìn thấy Đường Sinh trong tình trạng xấu hổ. Chủ yếu là vị bị hai cô nhân viên cố ý làm. Đường Sinh lại không chịu nổi. Nhưng hắn quả thật không có hứng thú chơi mấy cô gái đó.
Người ta nói thật đúng, anh rể làm sao cùng đi chơi gái với em vợ ? Đường Sinh rất rối rắm, hắn cứ tưởng là Cao Tiểu Sơn không hiểu tình hình cơ. Trên thực tế Cao Tiểu Sơn chẳng để ý gì đến chuyện đó. Quan niệm của hắn quá buông thả. Cậu ta chưa từng coi chuyện quan hệ nam nữ là một lý lẽ đạo đức để bó buộc.
Đường Sinh sẽ không làm như vậy. Một mặt là thật sự hắn không có hứng. Thế nên hắn cười nói:
Cậu cứ chơi đi, anh đi xông hơi chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.