Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 3 - Chương 685: Thư pháp của Nhị Thế Tổ

Phù Trầm

21/03/2013



Trước tiên khoan hãy nói về chữ viết của Đường Sinh như thế nào, nhưng câu thơ này gieo vần rất chuẩn, lại rất mới mẻ, hắn vừa nghĩ ra sao?

Cho dù với tài nghệ của Ứng Thiện Long, Mạc Trung Hoàng có vắt óc ra mà suy nghĩ cũng không thể tìm ra xuất xứ của mấy câu này, tám mươi phần trăm là do tên tiểu tử này tùy hứng mà viết ra? Nếu quả thật là như vậy thì ngược lại hắn lại có chút học vấn đấy chứ. Sắc Sắc và Cam Tịnh đang đứng thật gần để quan sát, chao ôi, chữ viết này mới đẹp làm sao.

Hai cô cũng chẳng nhìn ra được đây là cảnh giới nghệ thuật gì nữa, nhưng cũng nhận thấy những hàng chữ này của Đường Sinh như tùng bách biếc xanh cao ngất vậy, thật tuyệt diệu!

Tên Phó chủ tịch cũng đứng một bên nhìn qua một lượt, trong con mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, ông ta càng đắc chí mà đọc lên:

“Hai đời chí khí một đời báo đáp,

Ta còn trai trẻ sao tóc bạc.

Mỗi niềm đau khổ ẩn ưu tư,

Đừng hỏi vì sao ta lại sầu.

Già rồi nhàn rỗi chẳng ưu lo,

Đừng quấy nhiễu người thanh tu.

Gỗ mục không điêu linh không thấu suốt,

Không chí hướng kiến thức khó kiếm tìm”

Đích thực là ngẫu hứng mà viết nên, hai câu trước ẩn ý nói mình hai đời hùng tâm tráng chí, trong tình huống đau khổ mà không thể nói cùng ai, ai cũng chẳng thể nói ra được. Có nói ra thì chẳng ai tin, vậy thì cứ để ta giữ trong lòng mình ta vậy.

Hai câu sau là châm biếm Ứng Thiện Long ẩn thế thanh cao, hai chữ “gỗ mục” ở đây là có hàm ý sâu sắc, chính là chỉ bọn cậy tuổi già mà lên mặt.

Nhưng lúc đó cũng chẳng có ai nhìn ra ý nghĩa sâu xa hơn của bài thơ ngẫu hứng này, Ứng Thiện Long hay Mạc Trung Hoàng cũng chỉ chăm chăm dán mắt vào nét bút điêu luyện ấy, bất giác mà gật gật đầu, thật là một bức họa kỳ tài, không phải có ít nhất muời năm luyện tập thì tuyệt đối không thể viết ra được những chữ như vậy. Nhưng hai người này đều keo kiệt mà khen hắn mỗi một câu, vì không muốn để tiểu Thư ký đắc ý đấy mà, họ chỉ nói một câu: Không tồi!

Người trẻ tuổi kia lại tiến đến đem bức Mặc Bảo này tạm treo lên trên giá vẽ, mọi người đều nhìn qua một lượt, lần thỉnh giáo này coi như bỏ qua, Ứng Thiện Long cũng thôi không dò xét Đường Sinh, tên tiểu tử này cũng có tài cán đấy.

Sắc Sắc và bọn họ ngồi xuống cả, nhưng có cảm giác không thoải mái, bản thân mình thì ngồi, người yêu lại phải đứng, thư ký không có chỗ ngồi nên cũng thấy có phần tội nghiệp cho hắn. Điều đó là do trong lòng Sắc Tổng của chúng ta thực sự rất yêu tên này, cô cứ ngồi không yên.

Cam Tịnh thì tỏ ra bình thản hơn, cô đứng sang một bên, không đưa mắt nhìn theo Đường Sinh nữa để tránh rước họa vào thân mà để người ta bới lông tìm vết. Cô ấy chăm chú nhìn theo bức tranh chữ mà Đường Sinh vừa viết xong, thật bái phục hắn, lợi hại đến vậy sao? Nét chữ thật là đẹp, làm sao có thể luyện đến trình độ đó được?

Đường Sinh đi đến chỗ cửa phòng khách, đánh giá về vẻ khác biệt của bức tranh khu Mặc Vận này, phong cách của khu vườn, hành lang cửa tròn, vườn hoa cây cảnh, lầu gác nối tiếp, thật là có khí thế của khu nhà hào hoa theo phong cách cổ đại. Ở giữa lại trông càng giống đôi giày thêu hoa của mỹ nữ, người có khiếu thẩm mỹ sẽ biết thưởng thức cảnh đẹp này. Khu vườn này cũng hun đúc tình cảm, trong cái bình lặng vô ưu vô lo thật yên tĩnh.

Tiếng nói chuyện của bọn họ ở bên trong cũng không ảnh hưởng đến việc Đường Sinh thưởng ngoạn cảnh đẹp ở ngoài vườn, vừa mới bước vào thì thái độ của Mạc Trung Hoàng đã khiến cho Đường Sinh thất vọng, có thể nhìn thấy rằng lão Mạc thực sự không coi trọng Sắc Hinh. Chúng ta thừa nhận rằng thực lực của Sắc Hinh bây giờ rất yếu, yếu đến mức mà không có cả lực lượng khoa học kỹ thuật của riêng mình, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ mãi lạc hậu, làm sao mà trông Sắc Hinh như một công ty mới nổi mà chẳng có sức mạnh bên trong vậy?

Có lẽ là như vậy thật, nhưng Mạc Trung Hoàng đường đường là một Bí Thư của một thành phố mà thể hiện ra một thái độ nông cạn đến vậy?

Thật ra thì Mạc Trung Hoàng đã coi Tổng công ty tàu thuỷ Trung Hoa là chủ rồi, cho nên đối với ông ta, làm sao mà Sắc Hinh có thể so sánh với Tổng công ty tàu thuỷ Trung Hoa được? Còn thua xa nhiều lắm, Úc Chính Hưng của Tổng công ty tàu thuỷ Trung Hoa lại càng tỏ rõ thái độ là muốn đem căn cứ Ngân Loan sát nhập vào với Tổng công ty tàu thuỷ Trung Hoa. Dưới tình hình đó thì để cho hai doanh nghiệp này hợp tác với nhau đi, vì Sắc Hinh có tiền nên Mạc Trung Hoàng ta mới đến tìm ngươi, nếu mà không có ngươi thì trái đất vẫn quay đó thôi.

Với cái thái độ như vậy nên Mạc Trung Hoàng mới có vẻ khinh thường Sắc Hinh đến vậy, bởi vì ông ta cũng chẳng xem trọng Sắc Hinh nên cho dù Sắc Hinh có tiền cũng chẳng có tác dụng gì cả, dù cô có nắm giữ được Ngân Loan trong tay thì cũng chẳng xây dựng được, đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là lực lượng kỹ thuật của bên cô quá tồi, không phải ta xem thường cô đâu.



Tình hình thực tế là như vậy, trong lòng Đường Sinh cũng có dự tính của riêng mình, hắn cảm nhận thấy thái độ của ông ta hôm nay khi tiếp đón Sắc Sắc – người đứng đầu của Sắc Hinh thật quá là khinh suất, cũng thể hiện rằng ông ta không hề để Sắc Hinh có một vị trí nào trong lòng mình cả, thật lộ liễu!

Vậy thì Đường Sinh đi ra ngoài có nghĩa là nói cho Sắc Sắc biết rằng chẳng có gì để nói với bọn họ nữa cả, chúng ta có thể đi về được rồi. Vừa mới bước vào cửa mà tôi đã nhìn thấy thái độ này của người ta, cũng nhìn thấy thái độ cậy già mà lên mặt của Mạc Trung Hoàng, làm một bài thơ phú để cho họ từ từ mà cảm nhận đi…

Sắc Sắc là người hiểu Nhị Thế Tổ nhất, hắn rất ít khi tỏ ra không giữ thể diện cho người khác như vậy, nguyên tắc hành sự của tên khốn kiếp này là anh kính trọng tôi một thì tôi sẽ đáp lại mười, còn nếu anh mà kiêu ngạo ngông cuồng với tôi thì tôi sẽ càng kiêu ngạo ngông cuồng hơn với anh. Vì vậy mà Sắc Tổng liền cân nhắc tìm cớ mà ròi khỏi chỗ này.

Lang quân của tôi đang rất sốt ruột, tôi để anh ấy đợi lâu quá thì không được, nếu tôi không nhanh về lại cho tôi một trận ngay mông thì khổ.

Bên này đang nói chuyện, đột nhiên Cam Tịnh bật cười , sau đó lại cuống quýt bịt miệng lại và cúi mặt xuống.

Xấu hổ quá, sao mình lại cười thế này? Nhưng không cười thì không chịu nổi, Đường Sinh xấu xa đến thế sao? Chết tiệt thật.

Ánh mắt của Cam Tịnh ròi khỏi bức Mặc Bảo của Đường Sinh, nhìn về phía bốn người đang nhìn theo cô, vậy cũng không lịch sự lắm, thần sắc cô hoảng loạn. Lúc này Sắc Sắc mới tỏ ra thái độ của một người Chủ tịch, cô trợn trừng mắt nói:

- Nhìn thấy chuyện vui gì hả? Cô có phần sao? Ra ngoài ngay!

- Vâng…

Cam Tịnh run rẩy, trời ơi, làm tôi sợ chết khiếp, sự uy nghi của Sắc Tổng lúc trừng mắt vẫn là của một người đứng đầu.

Vị trí mà Úc Chính Hưng ngồi hướng về phía Cam Tịnh, lúc cô ấy bật cười thì ông ta cũng nhìn thấy ánh mắt của cô ấy rời khỏi bức họa kia, trong lòng ông ta hậm hực, có cái gì đáng cười cơ chứ? Chẳng có tố chất…, chỉ có xinh đẹp thanh tú, sao vậy? Ây da, người trẻ tuổi ngày nay là vậy đấy.

Sắc Sắc đâu phải thực sự giáo huấn Cam Tịnh mà là mượn cớ để rời đi, sau đó cô đứng dậy:

- Thật xin lỗi Bí thư Mạc, Phó chủ tịch Úc, Ứng tiên sinh, hai thư ký của tôi còn trẻ người non dạ nên không hiểu chuyện lắm, để cho các ngài phải chê cười rồi, ngoài ra thì ý cuả Bí thư Mạc và Phó chủ tịch Úc thì trong lòng tôi đã có ý kiến của riêng mình rồi, rượu thì tôi không biết uống, cứ ngồi lại đây thì lại càng làm ba ngài mất hứng , tôi xin cáo từ tại đây, mọi người không cần đưa tiễn, xin dừng bước!

Sắc Sắc cũng chưa hề đưa tay ra bắt tay với họ, miễn đi thôi, các người chẳng kính trọng tôi thì sao tôi phải kính trọng mà ra về? Cô mỉm cười và xoay người bước đi.

Với tư cách là chủ nhà thì Ứng Thiện Long phải đi tiễn người, Bí thư Mạc cũng coi như là chủ một phần nên cũng phải tiễn khách, chỉ có duy nhất Úc Chính Hưng là chẳng có động tĩnh gì. Ông ta thực sự không coi trọng một tập đoàn Sắc Hinh bé cỏn con kia, có cho họ thời gian mười năm thì cũng chẳng thể nào phát triển bằng Tổng công ty tàu thuỷ Trung Hoa?

Thừa lúc mấy người họ tiễn nhau ra ngoài, Úc Chính Hưng lại đánh giá một lần nữa về bức tranh chữ của Đường Sinh, nói thật lòng thì bức tranh chữ đó quả là tuyệt đẹp, thật công phu, bày ra cùng với bức tranh của Ứng Thiện Long thì đúng là có phong cách đặc biệt, không kém chút nào, chỉ có điều là bản thân ông ta không có con mắt phân biệt.

Phía bên ngoài phòng vọng lại tiếng nói chuyện của Ứng Thiện Long và Mạc Trung Hoàng, Úc Chính Hưng cũng đang hướng tầm mắt của mình chiêm ngưỡng bức tranh chữ kia, sau đó thì cảm thấy có cái gì đó đập vào trong mắt mình, nhìn kỹ, nhìn thật kỹ nữa, ôi, ông ta cũng bật cười!

Đúng lúc hai người Ứng, Mạc rảo bước vào trong phòng thì nhìn thấy ông ta đang nhìn vào bức tranh mà bật cười, lão Mạc và lão Ứng cùng thấy khó hiểu, sao vậy?

Hai người họ cũng dán mắt mình vào bức tranh chữ đó mà nhìn thật kỹ, nụ cười của Úc Chính Hưng có vẻ như không thể nào ngăn lại được, nhưng lại cảm thấy bản thân mình thực sự thất thố, chẳng trách mà cô thư ký xinh đẹp kia lại cười tới mức vậy, hóa ra là như thế này, ông ta nói:

- Tiểu tử ngông cuồng, vô lễ quá!

Úc Chính Hưng phải thốt ra như vậy và Ứng Thiện Long cũng nhìn ra cái gì đó, ông ta thốt lên:

- Ha ha, đáng khen cho tên tiểu tử này, được đấy!

Mạc Trung Hoàng cũng là một nhân vật lợi hại, sau khi Ứng Thiện Long mở lời thì ông ta cũng nhìn ra vấn đề, hóa ra bốn câu mà Đường Sinh viết chính là ẩn chứa hàm ý sâu xa từ bốn chữ cái đầu mỗi câu, ban đầu nhìn thì hai câu sau chẳng có gì đáng bàn, phía trước thì nói đến tuổi trẻ sống uổng phí, phía sau thì là tuổi già nhàn tản, bây giờ ghép bốn chữ cái đầu mỗi câu lại mới biết rằng ngụ ý trào phúng châm biếm ở hai câu sau mới tài tình làm sao:

- … “Hai tên già cổ hủ” Ha ha ha… thật là vô lễ.



Mở đầu câu một là “lưỡng” (hai), câu thứ hai là “tên”, câu thứ ba là “già”, câu thứ ba là “cổ hủ”, hai tên già cổ hủ.

Ứng Thiện Long cười khắc khổ:

- Bí thư Trung Hoàng à, tên tiểu tử đó nhanh nhẹn sáng tạo, kiêu ngạo ngông cuồng, mặc dù là có phần vô lễ, nhưng người trẻ tuổi thì không tránh khỏi có lúc nóng nảy như vậy, dòng chữ này quả thật tài tình, nếu không rèn luyện mười mấy năm thì không thể viết ra những dòng ấy được, tên tiểu tử này quả là một vật báu hiếm có.

Trong lòng Mạc Trung Hoàng rối ren, nghĩ đi nghĩ lại liền nghĩ tới việc hôm nay mình đón khách có phần không phải, ông ta cũng gật đầu:

- Ai nói người trẻ tuổi thì dễ bị bắt nạt? Ba người chúng ta gộp lại cũng gần hai trăm tuổi mà lại bị tên tiểu tử ấy chơi khăm, ha ha, uống hết bát rượu lớn này đi thôi, nào, nào, nào, uống hết đi rồi nói tiếp.

Nói gì thì nói, tấm lòng của lão Mạc vẫn là rộng mở nhất, ba người lại tiếp tục uống rượu.

Tiếp đến Mạc Trung Hoàng nghiêm túc gọi điện cho Sắc Sắc:

- … La Tổng, hôm nay Mạc Trung Hoàng tôi đã thất lễ rồi, hôm khác tôi sẽ mời La Tổng ăn cơm sau, tôi sẽ trực tiếp xin lỗi La Tổng, nhưng có một điều kiện nho nhỏ là nhất định phải đưa anh chàng thư ký đó của cô cùng đến, chưa có ai dám mắng tôi và Ứng Thiện Long là “hai tên già cổ hủ” đâu, phải chuẩn bị để giao lưu với anh bạn nhỏ này một chút chứ, ha… cứ như vậy nhé, chào La Tổng!

Úc Chính Hưng nghe thấy cuộc nói chuyện của Mạc Trung Hoàng thì cũng tự nghĩ lại về thái độ của mình, mìnhcũng tự cao tự đại quá, lão Mạc à, thật là trí tuệ!

Sắc Sắc ở bên này cúp máy và truyền đạt lại những lời của Mạc Trung Hoàng, Đường Sinh cười đáp lại:

- Lão già này cũng còn một chút độ lượng đấy chứ.

Cam Tịnh còn đang cười rũ rượi:

- Cậu cũng thật hư đốn, mắng thẳng vào mặt họ là hai tên già cổ hủ, lại thêm câu “gỗ mục không điêu linh không thấu suốt”, vậy cũng là quá tổn hại rồi còn gì? Lúc đó tôi thực sự là không nhịn nổi mà cười ầm lên, ngược lại lại khiến Sắc Tổng mất mặt.

- Còn không nữa à?

Sắc Tổng cũng đáp lại:

- Tôi cố ý dạy cho cô một vố để lấy cớ mà đi thôi, Đường Sinh ở bên ngoài tỏ rõ thái độ là không muốn ở lại nữa thì tôi đâu dám ngồi lại? Mông như ngồi trên chục cái đinh vậy, may là cô cười đúng lúc nếu không tôi cứ phải ngồi mãi mất. Nhưng tên Mạc Trung Hoàng cũng có chút trí tuệ đó chứ, còn tên họ Úc kia thì tôi mới không nể lão, mắt mũi của lão ta có phải bị mù hết rồi không?

Cam Tịnh cũng rất sợ Sắc Sắc phát bực thực sự vì tràng cười của mình, nghe cô ấy nói như vậy mới thấy yên tâm, trên đường cả ba người đều cười “hai tên già cổ hủ” :

- Tôi bái phục Nhị Thế Tổ của chúng ta quá, tài thơ ca hơn người, vậy mà còn giấu diếm nữa sao? Đến đây nhận thưởng đi.

Hôn chụt một cái vào má Đường Sinh, rồi Sắc Sắc mỉm cười kiêu ngạo, cô cũng chẳng sợ Cam Tịnh nhìn thấy, trong lòng cô biết rõ Cam tịnh là một “hậu cung dự bị” nữa của Đường Sinh, với lại họ cũng chẳng khác nào chị em nên chẳng có gì mà phải giấu diếm cả. Trong lòng Cam Tịnh cũng nghĩ như thế này, Sắc Sắc chẳng ngần ngại đến hôn Đường Sinh, có thể thấy cô ấy không xem mình là người ngoài, như vậy vô tình đã kéo gần khoảng cách của họ lại, điều này có lợi cho mối giao tình này.

Đường Sinh thì ôm trọn lấy eo của Sắc Sắc:

- Sắc Sắc, tôi phải tiếp xúc với Đàm Bảo Chân thôi, để xem có thể dựa vào Sở quân giới 8561 được không, nếu có thể có được sự trợ giúp về lực lượng khoa học kỹ thuật của Sở quân giới 8561 thì Sắc Hinh mới có thể có linh hồn được…

- Cứ tùy ý mà tiếp xúc đi, tôi không phải là quá chiều chuộng cậu rồi đấy chứ? Phàm là tiếp xúc với con gái thì tôi đều ủng hộ cả, mệt rồi thì tôi giúp cậu giải quyết.

Cam Tịnh cười tủm tỉm, Đường Sinh thì xấu hổ, Sắc Sắc lại càng kiêu ngạo nói:

- Đừng có mà xấu hổ chứ, quan hệ của chúng ta là gì kia chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook