Quyển 3 - Chương 581: Tôi cũng không nỡ ức hiếp
Phù Trầm
21/03/2013
Bóng ánh sáng của một năm trôi qua rất nhanh, trong lòng Đường Cẩn đang say sưa khúc nhạc tình yêu giữa mình và Đường Sinh, không thế phủ nhận rằng có một chút bệnh hoạn nhưng hai bọn họ đều chấp nhận được, cũng không có ai muốn vứt bỏ, tất cả những vấn đề bệnh hoạn đó xảy ra trong một năm thoảng qua như giấc mộng.
Bây giờ trong lòng Đường Cẩn chỉ có một ý nghĩ, đó là làm cho mình trở thành người phụ nữ tốt nhất, người vợ tốt nhất, có lòng khoan dung, nhưng không có cách nào vì người trong lòng mình là một con ma phong lưu, nếu như không thuyết phục bản thân có đầu óc rộng rãi rộng rãi thì đó là bi kịch rồi.
Nghĩ đến Quan Đậu Đậu ở bên cạnh mình, cô ấy cũng không kém gì mình, cũng là người con gái cực kỳ ưu tú, nhưng có lẽ cô ấy không thuộc vào thế giới tình yêu này. Đâu chỉ riêng cô ấy, lại còn La Sắc Sắc, Ninh Hân, Mai Chước, Cao Ngọc Mỹ, Vương Tĩnh, Uông Sở Tình, Bích Tú Hinh tất cả những người đẹp này, có người nào không phải là người con gái xuất sắc nổi bật chứ? Nhưng chắc họ cũng không giống mình được?
Có một loại nhân sinh gọi là tú đậu sao? Có một loại trí tuệ gọi là khó có thể hồ đồ, không phải là bạn không đủ trí tuệ mà là bạn không muốn tỉnh táo.
Phía trước có hai người đẹp giảng đường mặc quần short, hai người đi uốn éo, Đường Sinh liền nổi hứng có ý nghĩ muốn đi lên sàm sỡ nên hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào hai cô gái phía trước, thậm chí có một người đẹp khác đi gần hắn cũng bị hắn bỏ qua.
Lúc hắn đang chuẩn bị nấp vào một góc của chỗ rẽ để thực hiện cái ý tưởng sàm sỡ hai cô gái phía trước thì hắn bị tấn công trước, hắn bị ai đó véo một cái từ phía sau, trời, là ai chứ, hắn nghĩ trời vẫn chưa hoàn toàn tối, làm sao có thể dám chạm vào mình chứ?
Quay đầu lại và dừng bước, Đường Sinh nhìn thấy Ninh Manh, toát mồ hôi, sao lại trùng hợp như vậy? Quả nhiên lại gặp Ninh nhị tiểu thư.
- Muốn bắt nạt phải không? Đến tìm tôi đi, Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu sớm đã bị cậu trêu ghẹo rồi, đúng là tên háo sắc.
Hai người Đường Quan đang thì thầm phía trước cũng không để ý tình hình phía sau mình bởi vì lúc này học sinh rất đông, từng tốp từng tốp, bọn họ lại đang tâm sự, căn bản là không lòng dạ nào, nếu như quay đầu lại thì sẽ nhìn thấy người trong lòng mình bị Ninh Manh cấu kết rồi.
Ninh Manh tấn công Đường Sinh nhanh đến không ngờ, cũng không sợ ai nhìn thấy, trong mắt mọi người thì giống như cô ấy đi sắp đâm vào Đường Sinh, cũng không nhìn thấy được cái véo tinh tế, thế là bọn họ dừng bước, Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu ngoặt vào đoạn rẽ và biến mất.
- Trời, chị Ninh Manh, thật khéo nhỉ. Cái gì kia, chị tan học mà lại đi một mình sao?
Đường Sinh rất xấu hổ , không biết nói gì.
- Hừ, Đường Sinh, cậu cho là không có ai theo đuổi tôi chứ gì? Cậu sai rồi, bổn tiểu thư này không thua kém gì Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu đâu, nếu hôm nay không phải có người quấy nhiễu tôi thì tôi nhìn thấy cậu rồi, muốn cho cậu một cơ hội, hôm nay tôi trở thành người khác rồi, đi, tôi dẫn cậu đi.
- Này, chuyện gì thế?
Đường Sinh nghe cô ta vừa nói như vậy, dường như là có người đang quấy nhiễu hoa khôi giảng đường này, thực tế cô ấy quay lại Nhất Trung rất nhanh chóng đã trở thành người đẹp nổi tiếng trong trường, không bị chú ý mới lạ, phải chăng những người muốn khai phá đóa hoa này lại có quá nhiều?
Hắn bị Ninh Manh kéo tay ngang qua đường cái, không ít học sinh đã nhìn thấy cảnh này, ồ, thì ra bạn trai của tân hoa hậu giảng đường ư? Hóa ra rất quen mặt.
Có người rất nhanh thì đã nhận ra là đó Nhị Thế Tổ Đường Sinh, trong lòng chửi thầm, đúng là hoa tươi kiều diễm có khác, ngay cả gián kiến cũng muốn bu vào.
Ở Nhất Trung có một nhóm xấu trong trường, nhưng Đường Sinh đã trở thành một anh chàng của Nhất Trung chứ không phải là những bọn gián kiến kia.
Những tên xấu xa này trong trường ghen tị và căm hận hắn đến xương tủy, nhưng không ai có cách nào vượt qua được hắn.
Ninh Manh to gan kéo tay Đường Sinh tức là muốn nói với bọn xấu xa trong trường này rằng, Ninh Manh tôi không phải là hoa không chủ mà là muốn giấu hắn mà thôi.
Sau khi qua đường cái, Ninh Manh dừng lại, móc ra một tờ giấy đưa cho Đường Sinh:
- Cậu xem đi, người ta còn ra giá nữa.
Đường Sinh hơi nghi ngờ, mở tờ giấy ra xem, trong đó viết: Bạn học Ninh Manh, tôi tên là Kiên Tử Ca là một người vừa mới tốt nghiệp ở Nhất Trung, bạn có thể biết tới tên tôi, ở Nhất Trung tôi là công tử trong nhóm top ten, bạn được tôi coi trọng nên bạn thật là vinh hạnh, bạn biết có bao nhiêu cô gái đẹp xin tôi đi khai phá họ không? Tôi là người biết thưởng thức, nên cách nhìn của tôi rất cao, tôi chỉ để ý đến bạn. Bạn nhất định không chạy được đâu, tôi cho bạn ba ngày suy nghĩ, trong ba ngày nếu bạn đến “ Quán bar Amazon” tìm tôi, tôi sẽ cung cấp cho bạn một mức giá, mỗi tháng lệ phí nuôi dưỡng là mười nghìn, trong ba ngày nếu bạn không đến, tôi sẽ đến Nhất Trung, vào lớp của bạn, ấn bạn xuống bàn học và khai phá bạn luôn.
Kiên Tử Ca ư? Có ấn tượng, cũng là một trong những công tử ở Nhất Trung Nam Phong, dù y và Tạ Trường Quân, Cổ Tiểu Trung cùng hạng nhưng không chơi với bọn hắn, tên này thật sự là vô liêm sỉ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nhưng y cũng rất quỷ quyệt, y không đắc tội bản thân và đắc tội với người khác, ví dụ như Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu đều là hai cô gái xinh đẹp, nhưng sau sự kiện Tần Quang Viễn thì y giả bộ không nhìn thấy Đường Cẩn, sau đó Quan Đậu Đậu đến, lại thân thiết với Đường Cẩn, y cũng không tiện ra tay, tên này rất tinh ranh, bình thường đều muốn làm ổn thỏa một chút.
Sau khi Ninh Manh đến đây, y cũng để ý một thời gian, phát hiện hình như người này không có hậu thuẫn sau lưng, đồng thời cũng phát hiện Đường Cẩn, Quan Đậu Đậu và Tạ Trường Quân, Cố Tiểu Trung, Từ Hỷ Mỹ, Bảo Lệ Nhu bọn họ có quan hệ thì tránh xa hai người đó, bởi vì y sợ Đường Sinh.
Bạn nói càng sợ ai thì càng phải gặp người đó, cái cô hoa khôi giảng đường Ninh Manh mới tới này không có tiếng tăm gì một thời gian nên cho rằng không có nguy hiểm gì âm mưu lựa chọn người ta chính là Đường Sinh, cái này nếu như Kiên Tử Ca biết hắn không tha cho thì biểu hiện sẽ ra sao?
- Mẹ nó, chữ xấu kinh, nhưng lại kiêu ngạo, tên đó ư, chị Ninh Manh, chị có dám xử lý hắn không? Em đưa chị đi…
- Tại sao tôi lại phải xử lý hắn? Người ta cho tôi tiền nuôi dưỡng mười nghìn một tháng, tôi cũng gặp hắn rồi, cũng đẹp trai nhưng tôi đang không có người nào cần, mong sao gặp được người nào biết quý trọng tôi chứ không phải là tên xấu xa mà làm tổn thương lòng tự trọng, cậu cho tôi lời khuyên gì đi, tôi chấp nhận hắn.
Cô ấy cố ý thử Đường Sinh, Nhị Thế Tổ gượng cười, chị Manh Nhị này là muốn mình dụ dỗ cô ta, lần trước sau khi bị giam thì quan hệ của hai người cũng thay đổi rồi, Ninh Hân cũng chính thức chấp nhận rồi, chị ấy không thể để cho em gái rơi vào con đường tuyệt mệnh, lại còn nghe theo lời của ông nội nói.
- Gì chứ, hắn là một con quỷ nghèo khổ, một tháng mới xuất mười ngàn sao? Chị Ninh Manh của chúng ta đáng giá mười ngàn sao? Em ra giá mười một ngàn.
Ninh Manh giơ đôi bàn tay trắng muốt đấm hắn một cái và nói:
- Cậu đùa giỡn tôi có phải hay không? Mười một nghìn ư? Không được, tôi muốn hai mươi nghìn có được không?
Nói xong cô ta liền cười, đối với thái độ của Đường Sinh trong lòng cô ấy không biết nên thế nào, chỉ sợ hắn ngay một câu cũng không đáp lại.
- Hoàn toàn không có vấn đề gì, hai mươi lăm ngàn cũng được, đợi một chút, em gọi điện…
Đường Sinh móc điện thoại ra, bấm số của Tạ Trường Quân:
- Anh Trường Quân, bọn anh không có chuyện gì chứ? Chuẩn bị gậy bóng chày đi, lát nữa chúng ta đi đập Amazon.
Nhắc tới Quán bar Amazon, ở Nam Phong cũng tiếng tăm lẫy lừng, nơi đó là thế giới của người trẻ tuổi, sàn nhảy disco được thử nghiệm hàng đầu, người ba mươi tuổi trở lên xuất hiện ở đó rất ít, trừ khi là những người có danh tiếng trong những băng nhóm xã hội, nếu không người ta cũng không đi, quá thanh niên hóa rồi, các nhóm tiểu tử đầu tóc lòe loẹt nhuộm đầy màu sắc đều ở đó, đây là thế giới của đàn anh đàn chị.
Tạ Trường Quân vừa nghe thì ồ lên một tiếng, nếu là người khác gọi hắn ta, hắn ta sẽ không đi nhưng là Đường Sinh gọi nên không giống nhau.
- Tiểu Đường, vậy chúng ta gặp nhau ở cổng Amazon là được rồi, tôi gọi thêm mấy người.
Tạ Trường Quân cũng không suy nghĩ quá nhiều, chính mình không cần kiêng gì, Đường Sinh có năng lực to lớn như thế, bản thân mình cũng không sợ, ở Nam Phong nếu không có Đường Sinh thì không dám đập sàn.
Hắn gọi điện cho Lê Hỷ Mỹ, Cố Tiểu Trung:
- Tôi nói này, Đường Sinh có triệu tập, hôm nay đi đập nát Amazon, Tiểu Trung, cậu gọi người nhé, Amazon là cái gì chứ? Nghe nói có tên lãnh đạo nào đó trong thành phố ở đó, đích thị là tên họ Cừu kia, đúng lúc muốn đi đá hắn ta.
Họ Cừu? Đúng vậy, Nam Phong có Phó Chủ tịch thành phố tên Cừu Trinh, con trai hắn là Cừu Chính Kiên, chính là Kiên Tử Ca nổi tiếng ở Nhất Trung.
Đường Sinh muốn đi đập nát Amazon, nhưng biết Amazon là địa bàn của ai đó, đồng chí Tiểu Cừu à, ngươi không có mắt, dám ức hiếp chị Ninh Manh của chúng tôi sao? Bản thân tôi cũng không nỡ ức hiếp, làm sao có thể đến lượt ngươi chứ? Lại còn dám viết những lời ngông cuồng, nói muốn đến trường học vào lớp làm nhục cô ấy sao? Ngươi nghĩ rằng ngươi là thần sao? Nhưng thần cũng không kiêu ngạo như ngươi, đại ca này hai năm không tái xuất giang hồ rồi, nhưng không phải đợi thời gian cải tà quy chính nữa.
Còn Ninh Manh vừa nghe Đường Sinh muốn đập nát Amazon thì trong lòng lo lắng, cô ấy không phải là một chủ nhân của thế giới hỗn loạn.
- Này, này, cậu định làm gì vậy? Đừng nghịch ngợm có được không? Tôi nói đùa với cậu thôi, tôi không chấp nhận hắn nữa, cậu dừng gây chuyện.
Cô lo lắng Đường Sinh, cô cũng không biết Đường Sinh có hậu thuẫn như thế nào ở tỉnh thành, ba hắn ở Giang Lăng, không phải ở Nam Phong mà? Ở đây gây họa làm sao được, liền giữ tay Đường Sinh sợ hãi nói:
- Tôi vừa nãy nói bừa thôi, cậu đừng đi nữa!
- Lo sợ em đánh người ta tàn phế sao? Đi, bắt buộc phải đi, vì chị thì núi đao biển lửa cũng phải đi, em nhiều nhất là đánh cho người ta tàn phế chân để ngồi xe lăn, nhưng cũng không thể xem nhẹ được, như vậy em có còn là nam nhi không? Đúng không? Đi….
- Không cần mà, Đường Sinh, chúng ta tránh hắn là được rồi, tôi chính là muốn thử cậu, thật sự không cần đi, xảy ra chuyện thì sao?
- Không được, chị Ninh Manh, phải đi chứ, em có chết cũng cần sĩ diện, em thà chết chứ không chịu khuất phục. Trong lòng em, chị là chị của em, có thể không đi sao? Em có thể chịu những lời uy hiếp trong giấy này sao? Em có đổ máu cũng phải xả giận giúp chị.
Càng nói càng dõng dạc làm Ninh Manh càng sợ, cũng biết hắn có cái tính bướng bỉnh:
- Tôi không bảo cậu đi, tôi nói với chị gái tôi là được rồi mà.
Cô ấy liền móc điện thoại ra, giả vờ bấm số, đợi Đường Sinh ngăn cản cô lại, nhưng đâu có biết Đường Sinh lôi tay cô và kéo lên taxi.
- Bác tài xế, đến Quán bar Amazon.
Đường Sinh móc túi, trời, không có một xu tiền, taxi lại không thể dùng thẻ. Hắn liền duỗi tay dặt vào phía túi quần đùi của Ninh Manh, Ninh Manh hiểu lầm hắn thất lễ với mình, nhưng không phản kháng, đây không phải là cái mình hy vọng sao?
Nhưng ít nhiều cũng phải tỏ vẻ phản kháng, tên lưu manh này, đây là trong taxi mà hắn cũng dám làm vậy ư? Đâu biết có một ít tiền lẻ bị Đường Sinh lấy ra, hắn lấy một tờ mười đồng đưa cho tài xế, lại đưa số tiền thừa bỏ vào túi cô, Ninh Manh toát mồ hôi, hóa ra là như vậy.
- Tôi thật sự gọi điện thoại cho chị tôi, sao cậu không ngăn tôi?
Ninh Manh trợn mắt lên nhưng tên này hình như không sợ.
Đường Sinh cầm lấy điện thoại của cô:
- Em tự gọi…
Hắn liền bấm điện thoại của Ninh Hân, Ninh Hân đang phá án ở Tây Kỳ:
- Ninh Hân à, Ninh Manh có nói với em có một tên suýt nữa hại cô ấy rồi, em đi phá nhà của tên đó, chị không phản đối chứ?
Ninh Manh sau khi trực tiếp nghe thế liền giật lấy điện thoại:
- Chị à, chị đừng nghe hắn nói bừa, không có chuyện như thế đâu, hắn muốn đi đập phá cái sàn gì đó để hả giận cho em, chị mau khuyên hắn đi, em không khuyên được hắn, đang ở trên taxi, chị…cái gì? Chị không quan tâm ư?
Đến lượt Ninh manh trợn tròn mắt, di động kêu tút tút, chị gái đã tắt máy, cô ấy có vẻ hơi giật mình:
- Gì vậy? Đường Sinh, chị gái tôi sao vậy?
- Đừng để ý đến chị ấy. Ý của chị ấy là cổ vũ hành động của chúng ta, em và chị gái chị có thể để chị bị uy hiếp sao? Chị không muốn bọn em đập nát cái sàn đó cũng được, chị cho em một chút lòng dũng cảm để em đi đánh tên khốn đó, gậy bóng chày bọn em chuẩn bị cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.