Quyển 3 - Chương 601: Tôi kiểm tra cho cậu
Phù Trầm
21/03/2013
Đồng Thiến Thiến tuy là bác sĩ, nhưng cô không phải chuyên xem loại bệnh này, đương nhiên, về nguyên nhân của bệnh này cô cũng có hiểu. Cụ thể là do vấn đề “dụng cụ” hay là nguyên nhân tâm lý, thì còn cần phải kiểm tra thêm nữa và trao đổi với Đường Sinh những điều cần thiết.
Nhị Thế Tổ của chúng ta đang nghĩ cái gì nào? Hắn vốn không hề nghĩ đến những điều tà gian, chắc chắn là chỉ suy nghĩ đơn thuần thôi, cũng là do tâm lý không tránh khỏi hưng phấn, còn về phần sinh lý... thì không cần phải nói. Vậy rốt cuộc hắn đang nghĩ điều gì? Hắn nghĩ đến những mối quan hệ hoà hợp trong quân đội, những người kế thừa của nhà họ Đường và họ Cao đều chưa đạt đến vị trí thành viên chủ chốt, vậy thì những mối quan hệ trong quân đội là rất quan trọng và không thể thiếu, bất kể là nhà họ Đồng hay là họ Bàng đều phải thiết lập mối quan hệ mật thiết với bọn họ.
Cho nên Đường Sinh nhắm mắt lúc này là đang suy nghĩ mấy vần đề trên, nhưng Đồng Thiến Thiến thì nghĩ, hắn là một người hay xấu hổ khi gặp người khác và cứ nhắm mắt lại.
Trước mặt của cô nữ quân y tâm địa hiền lành và giàu chính nghĩa này, hắn sắm vai một chàng trai đáng thương khiến người khác phải tội nghiệp. Nếu Đồng Thiến Thiến biết hắn đang giả bộ, thì ai biết được cô có kết thúc hắn bằng một đường dao hay không? Cho nên lúc này không giả bộ cũng không được.
Đồng Thiến Thiến có tấm lòng nhân từ, cô kéo dây khoá quần của Đường Sinh ra với vẻ mặt khổ sở... Là bác sĩ, cô biết rõ rằng một chàng trai mà bị đả kích tâm lý lớn như vậy thì đau khổ biết chừng nào, mà bên ngoài lại cố tỏ ra lạc quan như vậy, cứ cười rồi nói với bạn, thậm chí còn dí dỏm mấy câu chuyện tiếu lâm, nhưng trong lòng lại đang chịu đựng nỗi đau to lớn biết nhường nào.
Cô có chút nghi hoặc rằng Đường Sinh bất lực, không thể nào, hắn cao lớn đẹp tai hơn người như vậy, loại bi kịch này sao có thể rơi vào hắn chứ? Nhưng khi “vật ấy”mềm nhũn được cầm ra, vẫn là trạng thái bất động, cô không thể không tin, ngón tay mềm mại vừa bóp nhẹ gần như đã bóp chính xác ngay, mềm nhũn như bông... Cô biết rõ, bất kì một người đàn ông nào khi rơi vào tình huống này thì sớm đã nổi trận lôi đình rồi.
Điều này tuyệt đối không thể giả vờ được, không ai có thể khống chế được cái loại phản ứng này, cho nên tâm trạng Đồng Thiến Thiến thật sự bi ai. Vì sao vậy chứ? Ông trời rất không công bằng, Ngài có thể làm hắn xấu đi một tí, bớt hơn người một chút, nhưng Ngài phải cho hắn một chút tôn nghiêm đàn ông chứ.
Vì mối quan hệ của hai nhà họ Đồng và họ Đường, vì mối quan hệ của anh cả và Đường Thiên Tắc, Đồng Thiến Thiến đối đãi và coi Đường Sinh như người thân ruột thịt vậy, tuy họ quen biết nhau chưa bao lâu, thậm chí đây chỉ mới là lần thứ hai họ gặp nhau, nhưng dường như trong lòng họ đều không có khoảng cách xa lạ.
Hắn vừa nãy còn nói:
- Có khi “nó” cũng lên được?
Anh còn che đậy cái gì? Cho dù “cái đó” có nhỏ bé nhất cũng không giống tình trạng của anh bây giờ. Ông trời ghét người tài hoa, ôi chàng trai hoàn hảo biết bao... Nếu như nó có chút sinh khí thì sẽ hoàn hảo thật sự rồi, mà có lẽ ông trời luôn không công bằng như vậy, không có chuyện gì đều là thập toàn thập mỹ cả, nghĩ đến điều này, Đồng Thiên Thiên lại rơi nước mắt.
Đường Sinh kia ơi, anh nào biết cô Đồng vì anh mà đau buồn biết bao. Không nói đến việc hai người có yêu nhau hay không, thì cũng chỉ là những mối quan hệ của hai gia đình, nhưng trải qua hai ngày tiếp xúc và mắt thấy những cảnh này, thân nhau hơn là điều tất yếu, cô Đồng cũng không phải là người tuỳ tiện, mà dù cô là bác sĩ, cô cũng ít khi tiếp xúc với đàn ông như thế này, đây vốn không phải là công việc của cô.
Cô năm nay hai mươi bốn, lớn hơn Đường Sinh sáu tuổi, từ góc độ nào đó mà nói thì hắn là “em trai”, cách xưng hô cô cô gì đó chẳng qua là đùa thôi, trên danh nghĩa thì ai kêu theo bậc người đó. Hơn nữa, cô cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ tìm một chàng trai nhỏ hơn mình sáu tuổi đâu, cho nên cũng không ngại gì khi cô ấy kiểm tra cho Đường Sinh với tư cách là một vị bác sĩ. Bởi vì cô biết Đường Sinh nhút nhát, hay xấu hổ như vậy thì ngay cả bệnh viện cũng không dám đến, cách làm đúng đắn nhất chính là xoá bỏ đi sự ngại ngùng, xấu hổ của một chàng trai mới 18 tuổi.
Trong phút chốc, Đồng Thiến Thiến suy nghĩ rất nhiều, từ góc độ của một người bác sĩ, từ góc độ của một người cô, từ góc độ yêu thương đối với bệnh nhân, thậm chí sau đó cô cũng đã nghĩ hết một loạt các cách làm sao chữa trị cho hắn là tốt nhất, bảo hắn tự đi chữa, thì hắn đi mới lạ đó, chỉ còn cách là tự bản thân mình làm cho hắn thôi.
Đường Sinh thì sao? Hắn cũng là một kẻ thông minh, thấy mình lừa cho Đồng Thiên Thiên khóc, mới biết phen này tiêu rồi, vở kịch này không tiếp tục diễn thì không có cách nào kết thúc, với lại không thể để cô ấy biết là mình đang giả vờ, nếu không thì chết chắc.
- Cô Thiến ơi, tôi...tôi không sao đâu!
- Được rồi, Đường Sinh, cậu là chàng trai kiên cường nhất mà tôi từng gặp, yên tâm đi, tôi sẽ chữa khỏi cho cậu...
- Vậy thì cô ơi, chuyện này cô không nói cho người thứ hai biết chứ, nếu không tôi cũng không còn mặt mũi nào nữa, bệnh viện thì không thể đi được rồi...
Ôi, tôi cũng biết là cậu sẽ không đi bệnh viện mà, Đồng Thiến Thiến nói:
- Đường Sinh, cậu, có phải cậu đã từng chịu kích thích gì không?
- Tôi, đâu có đâu? Tôi cũng không biết nữa, dù sao thì cũng là như vậy rồi!
Đường Sinh còn biết nói gì đây?
- Cậu thật sự không có chút cảm giác nào sao? Không sao, nói cho tôi biết đi, tôi là bác sĩ, cậu không cần phải ngại, tôi “chạm” vào mà cậu cũng không có cảm giác à?
Mồ hôi chảy ròng, Đường Sinh cười gượng:
- Có...có mà, là cảm giác tâm lý thôi, cái đó nó cứ như vậy, tôi cũng không biết nữa.
Đồng Thiến Thiến gật đầu, nếu không có cảm giác về mặt tâm lý thì mới lạ, với tình hình thế này, cô khó tránh khỏi đỏ mặt:
- Vậy được rồi, Đường Sinh, cậu cũng đừng nghĩ gì lung tung, tôi là cô của cậu, lại là bác sĩ... Cậu nên cắt bao quy đầu đi, để vậy không vệ sinh.
Gì? Cái này cũng có thể cắt bậy sao?
- Tôi rất sạch sẽ, mỗi ngày tôi đều vệ sinh sạch sẽ mà. Cô ơi, tôi…tôi cất vô nhé...
Trường hợp này thật sự làm cho người ta xấu hổ, nhưng Đồng Thiến Thiến không cho phép, cô kéo lấy tay của hắn ra và nói:
- Tôi còn chưa kiểm tra toàn bộ nữa, tất cả mọi mặt đều phải coi qua mới xác định được bệnh trạng của cậu, mới có thể dễ dàng tìm được chuyên gia chữa được bệnh... Tôi dùng sức “chạm” vào cậu, cậu cũng không có cảm giác sao?
- Có, nhưng chỉ là cảm giác tâm lý thôi, còn cái đó hả, khó chịu lắm, cô à, đừng có gây sức ép, vô dụng thôi, cứ từ từ mà chữa.
Đồng Thiến Thiến thở ra một hơi dài, vốn dĩ tâm trạng cô ấy từ hôm qua đến nay đều bình thường, ai dè lại gặp phải chuyện này chứ.
Hai người lại tán gẫu, cô Đồng hỏi hắn có bạn gái hay gì chưa, chẳng lẽ cậu chưa từng “như thế ấy” một lần nào? Đường Sinh bảo rằng, bạn gái thì có, nhưng “nó” chưa vươn thẳng bao giờ, lại hỏi hắn từng có những “giấc mơ ướt” không, hắn bảo có.
- Bạn gái của cậu có từng “kích thích” của cậu chưa?
Trời ơi , Đường Sinh vừa nói là có, cô Đồng liền hỏi:
- Cậu có từng xuất ra chưa?
Đường Sinh bảo có, chỉ là chậm thôi.
- Ồ... Đã có cảm giác đó là tốt rồi, hiện tượng tốt, ít ra không ảnh hưởng đến chuyện có con cái sau này, ngày mai đi bệnh viện làm xét nghiệm tinh trùng cho cậu.
- Hiện tượng tốt? Xét nghiệm hả, có cần không vậy? Dù sao thì bây giờ cũng không sinh con mà, kiểm tra cái đó làm gì chứ?
- Cậu thì biết cái gì? Phải có tất cả kết quả các loại xét nghiệm thì mới chẩn đoán được, cậu không muốn chữa khỏi sao? Không muốn cái đó “vươn thẳng” được hay sao?
Đường Sinh không biết trả lời thế nào, chuyện này là sao đây? Cô Đồng thấy hắn im lặng, chỉ nghĩ rằng hắn đồng ý vời lời mình nói:
- Đừng đặt nặng tâm lý, vấn đề “dụng cụ” có thể giải quyết được, y học bây giờ phát triển đến biết nhường nào? Chỉ cần phẫu thuật cấy vật nhân tạo vào, nó lại cứng ngắt thôi, quan trọng là coi độ nhạy cảm của cậu với kích thích thế nào thôi. Ví dụ “dày vò” nó bao lâu thì cậu mới “lên tận mây xanh”? Cậu có tính giờ lần nào chưa?
Mồ hôi càng tuôn.
- Cái đó, cũng khó nói lắm, phải coi kích thích thế nào nữa, nếu chỉ dùng “hồnngg tô thủ” (bàn tay đỏ mềm) không thôi thì lâu, kết hợp với “minh thuý liễu” (hót vang nhành liễu) thì sẽ nhanh hơn.
Haiz! Dùng mấy cái từ đó? Đồng Thiến Thiến suýt nữa đã bị nghẹn rồi, “bàn tay đỏ mềm” chính là “dùng tay chạm”, còn “hót vang nhành liễu”, “hót” không phải là dùng miệng sao?
- Ừ... Hiểu rồi, vậy thôi, Đường Sinh, nghỉ ngơi tí đi, chốc nữa chúng ta đi ra ngoài ăn sáng, sau đó đi bệnh viện quân y!
- Á... Cô ơi, tôi nói rồi, tôi không đi bệnh viện đâu, cô muuốn giết tôi hay sao? Không đi bệnh viện đâu, mất mặt chết đi được!
- Đi, phải đi, cậu yên tâm, tôi sẽ không cho để cậu phải để lộ “cái ấy” đâu, tôi liên hệ bên khoa xét nghiệm, đem “chất lỏng của cái ấy” cho họ là được rồi.
Đường Sinh nghĩ thầm, phen này thảm rồi, với sự trừng trị của “hậu cung” thì “chất ấy” của mình có xuất ra được không? Lần trước Sắc Sắc và Lâm Phỉ đã làm hơn cả tiếng đồng hồ mà cũng không có phản ứng gì, xuất cái gì chứ!
- Thôi được rồi, hôm nào đó rôi kêu bạn gái đi theo, để cô ấy…
- Cậu đừng tìm cớ, muốn trốn à? Không được, hơn nữa với bạn gái cậu mà cậu “phản ứng” nhanh mới lạ đó? Để tôi, tôi có thể giúp cậu.
- Ấy, như vậy sao được? Không, không được đâu.
Đường Sinh nghĩ thầm, thân thiết hơn rồi, càng ngày càng sâu đậm:
- Không được đâu.
- Đường Sinh, tôi là thầy thuốc, cũng coi như là kích thích mới đối với cậu, có thể sẽ có lợi với bệnh trạng của cậu, chuyện này cậu giữ bí mật là được.
Đồng Thiến Thiến dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, ừ, chỉ cần có thể chữa khỏi cho cậu, cũng chẳng có sao cả, cũng chẳng phải bị cậu làm cái gì.
Việc này đã biến hoá một cách kỳ diệu, Đường Sinh làm sao cũng trở tay không kịp, nếu như nói chuyện này cho Đường Cẩn biết, tiếp xúc với Đồng Thiến Thiến là “hoạ” do sự trừng trị của “hậu cung” gây ra, không biết cô ấy có ngất xỉu không nữa? Có còn trừng trị mình nữa không? Kết quả của việc trừng trị đó là tôi bị Đồng Thiến Thiến dùng vũ lực chiếm lấy rồi đó.
Nếu nói ở thành phố Nam Phong, thì cũng chỉ có một mình Cô Thiến thôi, có quen người phụ nữ nào ở Nam Phong nữa đâu? À, có Vệ Đại Vân. Nhưng mà Vệ Đại Vân chỉ có thể coi là quen qua đường thôi, chẳng có tình cảm bao nhiêu, nếu như không phải vì nể mặt Sở Tình, Đường Sinh chẳng thèm cô ấy. Đồng Thiến Thiến có lẽ là một báu vật mà hắn gặp ở Nam Phong, chẳng qua chỉ là trước giờ hắn không hề nghĩ sẽ dùng cách này để chiếm lấy cô ấy.
Khoảng 7 giờ hơn, họ đi tới một quán bar nhỏ, sau khi tính tiền, hai người họ đi ra, đi dọc con đường ghé vào một tiệm ăn sáng rồi ăn ở đó, sau đó Đường Sinh bị Cô Đồng ép lên xe taxi rồi chạy thẳng đến bệnh viện quân khu, bệnh viện quân khu ở trung tâm thành phố, cũng là nơi kinh doanh đối ngoại, không phải chỉ phục vụ cho quân đội, chẳng qua quân đội thì được ưu tiên thôi. Lúc ở trên xe, cô Thiến có gọi điện nói cho ai đó nghe về tình hình.
Sau khi tới bệnh viện thì Cô Thiến dắt Đường Sinh đi thẳng lên lầu, đi đến khoa nào đó gặp một cô gái xinh đẹp, hai người nói mấy câu, Đường Sinh và Đồng Thiến Thiến bước vào trong căn phòng, cô gái xinh đẹp ấy đóng chặt cửa:
- Cởi quần ra đi, để nhanh chóng làm xét nghiệm.
Á, Đường Sinh trợn tròn mắt
- Cái đó, cô ơi, thật sự không ổn đâu, bạn gái tôi làm mà cả một tiếng đồng hồ nó vẫn không ra...
- Đó là do cô ấy không biết làm nhanh, đừng có lằng nhằng nữa, lên đi...
Cô Thiến dứt khoát đẩy hắn lên.
Cô gái kêu Đường Sinh chuẩn bị, còn bản thân thì lấy phễu đựng dung dịch để sang một bên, xem chừng hắn còn do dự, cô liền trừng mắt nhìn hắn, đẩy ngã hắn, để giấy trắng ở trên mặt hắn:
- Vô tích sự, không được gỡ giấy ra, nếu không bóp chết cậu...
Cô liền lột quần hắn ra.
Ôi, xong rồi... Đồng Thiến Thiến đã mở nó ra rồi, vì Đường Sinh mà hy sinh sự trong trắng của mình. Không phải cô chưa từng có ý nghĩ là cô hoàn toàn có thể không quan tâm đến chuyện của hắn, thông cảm thì có thông cảm, tội nghiệp thì cũng tội nghiệp, nhưng không nhất thiết phải làm như vậy. Lúc kéo dây khoá quần của hắn ở trong quán bar, thì cô ấy đã sớm đưa ra quyết định, thật ra cô ấy rất có cảm tình với Đường Sinh, hắn cao to đẹp trai, phong lưu hài hước, quả thật rất hấp dẫn người khác.
Chỉ trong hai ngày quen biết ngắn ngủi, cộng với cuộc ngâm thơ cược rượu nói tiếu lâm hôm qua, đã kéo quan hệ của hai người họ lại gần nhau hơn. Với lại hai người cùng là con cháu danh gia vọng tộc, cho nên những khoảng cách vốn có cũng tự động mất đi. Sau đó bất ngờ phát hiện ra hắn bất lực, Cô Thiến không thể chấp nhận sự đả kích này, cho nên mới quyết định, dùng sự trong trắng của mình để đổi lấy sự mạnh mẽ như xưa cho hắn cũng đáng, cùng lắm coi như tìm được một gã tình nhân, tự dưng cô ấy cởi mở hơn.
Lúc Đường Sinh ở bệnh viện thì Ban tổ chức bên Tỉnh ủy cũng nhận được thông báo của Ban Tổ chức Trung ương, Trưởng ban Tạ vội đi tìm Phó bí thư Đậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.