Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 3 - Chương 647: Tôi thừa nhận tôi là đồ súc sinh

Phù Trầm

21/03/2013



Vốn dĩ, Đường Sinh nắm tay hai cô gái rời khỏi, nào ngờ, công tử Miêu và Vương Xương cũng muốn nhúng tay vào, khi mới bắt đầu bọn chúng đã nhìn thấy Đường Sinh ở cùng Đinh Hải Dung, nhưng cứ tưởng hắn chỉ là bám đít Đinh Hải Quân.

Trong chớp mắt công phu đã lộ rõ, người tụ tập rất đông, bọn họ không thấy chuyện vừa xảy ra, mà lại nghe thấy Đinh Hải Quân và Quân Lão Ngũ thét gào, đây không phải là đến xem, mà lại va phải Đường Sinh đang kéo theo mấy người đẹp bên người.

Kết quả Vương Xương muốn khinh Đường Sinh lấy cái oai công tử vương gia để uy hiếp hắn, nhưng trong mắt Đường Sinh, gã chẳng là cái thá gì cả.

Cho nên, chỉ một cú đá là vị công tử tửu sắc Vương Xương này ngã ngửa ra rồi lại chẳng may lại gặp them một cú ngoài ý muốn nữa của Trần tỷ, trong lòng cô ấy có khi còn nghĩ, ái dà, ngại quá, tôi không thể để anh ngã va phải tôi được, cho nên phải trả một cước, xin lỗi nhé.

Miêu Tuấn Phong cũng không hiểu về thân phận của Đường Sinh, nếu gã mà biết Đường Sinh là công tử Đường gia thì đánh chết gã cũng không dám tìm đến Đường Sinh gây chuyện. Uy danh của lão gia họ Miêu kém một cấp với Đinh gia và Vương gia, nhưng cũng là một trong những lão đồng chí còn lại, đương nhiên là một nhân vật có tiếng của “Ủy ban cố vấn trung ương”, sau năm 1992 cũng đảm nhậm chức vụ lãnh đạo quốc gia nhiệm kỳ thứ nhất, đến nhiệm kỳ năm 1997 thì về hưu.

Nói đến uy danh của lão gia họ Miêu thì phải xếp sau Đường , Đinh, Vương, cũng không khác gì mấy lão gia còn lại khác.

Còn Miêu Tuấn Phong này luôn là khoác lác này, gã thật sự chẳng có thực lực hơn mấy người, bẻn mép chỉ bán đi thanh danh, huống hồ thân thế người ta còn sờ sờ ra đó, về cơ bản dùng mồm cũng có thể giải quyết được rất nhiều người và ssuwj việc, điểm này bạn không phục không được?

Như Đinh Hải Quân thì cậu ta cũng khá cứng đầu, bình thường đều phải dùng đến vũ lực để chinh phục lòng người, nói ra cũng có chút thua kém.

Hôm nay tên họ Miêu kia cũng thấy không may mắn, nhìn thấy Vương Xương nằm sõng soài ra đất, gã cảm thấy rất mất mặt, dù sao thì Vương Xương cũng cùng một phe gã, nó ngã sõng xoài ra đất thế cũng chẳng khác nào thể diện của mình bị bôi nhọ, lúc này gã lạnh lùng nhìn Đường Sinh mở miệng khiêu chiến, Đường Sinh kêu lên một tiếng ngạc nhiên.

Có một người phản ứng nhanh hơn cả Đường Sinh, là ai thế? Chính là cô nàng đanh đá Trần Khiết, cô vẫn đang bốc hỏa, vừa bị người ta nói là đồ đê tiện cô chỉ hận một nỗi không thể xé xác tên khốn nạn Vương Xương kia ra làm mấy mảnh cho chó ăn, lúc này Miêu Tuấn Phong lại khiêu khích, cô liền quyết đoán ra tay.

- Gây sự thì đã làm sao? Cút ngay.

Cú đá của Trần Khiết rất ác độc, cô đã từng luyện võ thuật phòng thân, cô biết mục tiêu đá đầu tiên của phụ nữ đó là đũng quần của đàn ông, mục tiêu ra tay thứ nhất cũng chính là ở đó, bởi thầy giáo huấn luyện nói, chỗ đó là chỗ hiểm yếu nhất của đàn ông, đá trúng nó là cầm chắc phần thắng trong tay, bạn có thể khiến một người đàn ông vĩ đại chảy nước mũi trước mặt bạn.

Một tiếng ah kêu lên rồi Miêu Tuấn Phong ôm lấy đũng quần trợn tròn mắt lên,

- Cô…cô.

Giọt mồ hôi trên trán rỏ xuống.

Lại một tiếng thét chói tai, là của người phụ nữ bên cạnh Miêu công tử, cô ta giật mình hét lên đôi chân cũng run lên bần bật.

- Câm miệng, kêu cái gì mà kêu.

Trần Khiết giống như một con sư tử nhanh nhẹn dũng mãnh,

- Thử kêu thêm một tiếng coi? Tát chết cô luôn.

Cam Tịnh vẫn trợn tròn mắt, Khiết, em hôm nay sao vậy? Uống nhầm thuốc à? Uống phải thuốc tăng lực à? Nhưng cũng không thể hưng phấn đến mức này chứ?

Cô kéo Trần Khiết:

- Đi thôi, đi thôi.

Đi? Đi đâu chứ? Bọn người của Miêu công tử cũng không chỉ có gã và Vương Xương, phía sau còn có bốn năm vị công tử khác cũng hung hăng xông tới

- Đi? Cô định đi đâu? Cô biết cô vừa đá ai không hả?

- Mẹ kiếp, con gái bây giờ đều không có mắt hả? Đường đường một Miêu thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy mà bị một con bé đá sao?

- Ái … cô ở đâu tới vậy? Biết Miêu thiếu gia là ai không? Tìm cả cái đất Bắc Kinh này cũng không có ai dám đá thiếu gia.

- Mẹ kiếp, lấy cả cô và mẹ cô gộp lại cũng không đủ để bồi thường đâu, đợi đấy mà xem, các anh em, làm thế nào đây?



- Báo cảnh sát đi, người phải từ từ mà xử lý, chúng ta cũng không vội, muốn nói lý thì Bắc Kinh là nơi văn minh, chúng ta không phải người dã man.

Mấy tên kia mồm năm miệng mười, có hai tên đến đỡ Miêu công tử và Vương Xương lên,

- Miêu ca, anh không sao chứ?

Miêu Tuấn Phong ôm đũng quần rồi đứng tại chỗ nhảy, lúc nhỏ nghe người lớn nói, nếu bị người ta đá trúng chỗ đó thì đứng luôn tại chỗ nhảy lên nhảy xuống. Gã giống như một con rối đang nhảy lên nhảy xuống, xung quanh mọi người xì xào bàn tán ầm ĩ lên như ruồi bọ:

- Miêu công tử, cô không biết là ai? Một trong những công tử bậc nhất rất nổi tiếng, là đời thứ ba của nhân vật lão thành cách mạng đấy, Miêu lão gia nhiệm kỳ năm 1997 đã về hưu là một lãnh đạo quốc gia, hiện giờ vẫn còn khỏe mạnh đấy.

- Không phải chứ? Kinh vậy à?

Một vài cô gái đã thay đổi ánh mắt nhìn Miêu công tử.

- Nhìn thấy chưa? Mấy người này phía sau Miêu công tử, toàn là các công tử con quân đấy, cha bọn họ thấp nhất cũng là tướng quân.

Những lời bàn tán xôn xao này như dát vào tai Cam Tịnh và Trần Khiết, sự tức giận ban đầu bỗng chốc bị dập tắt, sắc mặt Trần Khiết cũng thay đổi, cái gì? Con cháu đời thứ ba của lão thành cách mạng sao? Không thể trùng hợp như vậy chứ? Cô chột dạ, nắm lấy tay Đường Sinh dựa sát người về phía hắn.

Cam Tịnh cũng đứng sau đấm đấm Đường Sinh,

- Tiểu Đường, làm gì đi chứ? Trần Khiết cũng là nhất thời hồ đồ.

Đường Sinh không để ý Cam Tịnh, lại quay sang hỏi nhỏ Trần Khiết đang đứng phía sau:

- Ầy … Đạp cũng thích đấy chứ? Tiếp tục đi?

Trần Khiết rùng mình, theo bản năng cô lắc nhẹ cái đầu rồi đôi mắt nhìn chăm chú hắn:

- Tôi, tôi làm sao mà biết được gã là ai chứ?

- Không sao, cô xinh đẹp như vậy, cùng lắm gã chỉ bắt cô làm vợ ba vợ năm gì đó thôi, còn cái đó đạp xong rồi xoa bóp là được mà.

Phì, nụ cười phát ra từ miệng chị Trần, tiếng cười rất nhỏ cạnh bên tai Cam Tịnh, Cam Tịnh lại trợn tròn mắt, thế là thế nào?

Trần Khiết có chút hoảng sợ:

- Không … cậu, cậu cứu tôi với, tôi, tôi làm vợ bẩy vợ tám của cậu tôi cũng bằng lòng, được không?

Trần Khiết cũng không biết bản thân mình từ khi nào đã thầm yêu Đường Sinh, cho nên trước mặt hắn mới đột nhiên đùa giỡn như vậy, biểu diễn những chiêu cô đã học được vô cùng nhuần nhuyễn, lúc này càng ôm chặt cánh tay Đường Sinh.

- Cứu Tiểu Khiết với, Đường Sinh, thêm cả tôi nữa, cầu xin cậu mà.

Cam Tịnh cũng hiểu công tử bậc nhất là khái niệm thế nào?

Đường Sinh quay đầu lại nhìn Cam Tịnh

- Vậy cô là vợ mấy?

Hắn lúc này còn có tâm trạng trêu trọc hai cô gái.

- Cậu, cậu nói vợ mấy thì là vợ mấy, cứu Tiểu Khiết rồi nói đi.

Cam Tịnh lúc này vừa ngượng vừa sợ, cũng đứng nép phía sau hắn.

Bên này mấy tên kia đang kêu lên, đều giống hệt Miêu Tuấn Phong, đều là chỉ biết khoác lác không hề động thủ, bạn xem đấy mỗi người cầm một chiếc điện thoại,



- Khẩn trương cho người đến, Miêu thiếu gia bị đá trúng “hàng” rồi.

- Cục cảnh sát Bắc Kinh à? Tôi muốn báo án.

Vẫn là một khung cảnh hỗn loạn, Miêu Tuấn Phong lúc này cũng không ra oai, nhìn Đường Sinh và Trần Khiết:

- Được, được lắm, haha, hai ngươi là đại gia, họ Miêu ta ở Bắc Kinh tung hoành hai mươi sáu năm, chưa từng bị ai đá thế này. Mẹ kiếp.

Đường Sinh cười cười, hắn dáng vẻ oai phong như hạc đứng giữa đàn, liếc mắt nhìn một lượt những người xung quanh, bên kia bọn Đinh Hải Quân cũng diễn thành một sân khấu phụ, bên này là sân khấu chính, thực tế bên kia đã kết thúc rồi, tên kia bị Đinh Hải Quân và Quân lão ngũ đánh cho hôn mê bất tỉnh rồi.

Bảo vệ đến muốn đánh Đinh Hải Quân cũng bị ăn một chưởng.

- Đánh ai chứ? Mắt bị mù sao? Cả Bắc Kinh này không ai dám đánh Đinh Hải Quân này.

Rầm một tiếng nổ lên trong đầu các bảo vệ, Đinh Hải Quân sao? Chết tiệt, anh Hải Quân sao lại xuất hiện ở nơi này?

- Này, tôi nói các anh bảo vệ, các anh đi nói với chủ tịch Viên Lan Sơn của các anh một tiếng, hôm nay Đinh Hải Quân tôi không phải đến để đánh nhau, là tên kia đui mù dám chọc vào tôi, hiểu không? Cảnh sát đến cũng cho họ biết vậy, người là do Đinh Hải Quân đánh, bảo bọn họ tìm tôi.

Nói xong Đinh Hải Quân và Quân Lão Ngũ đi ra chỗ Đường Sinh lúc này cũng đang mỉm cười nhìn Miêu Tuấn Phong:

- Ồ, hóa ra là Miêu đại công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, vừa rồi là hiểu lầm nếu không tôi mời anh một ly?

Không đợi Miêu Tuấn Phong nói gì thì một tiểu tử bên đã trả lời,

- Uống cái quái gì chứ? Mày thì là cái thá gì?

Lời này vừa dứt thì Đinh Hải Quân cũng vừa tới, anh ta không nói lời nào đã cho ngay một chưởng vào mũi tên kia.

Ồ, máu mũi ròng ròng chả ra, ừm, cậu bạn Đinh Hải Quân của chúng ta đúng là đồ súc sinh mà, luôn thích dùng bạo lực để giáo dục người khác.

- Lại một tên mù mắt nữa, sao nào? Miêu Tuấnn Phong, anh muốn PK với anh trai tôi sao? Tôi tiếp một trận.

Đinh Hải Quân đột nhiên chui ra, lại còn ra một chưởng rồi nói cái giọng đặc mùi tanh làm cho nơi này loạn cả lên. Vài công tử đi cùng Miêu Tuấn Phong cũng trợn tròn mắt, bọn họ cũng biết tên súc sinh họ Đinh là thổ phỉ của nơi này. Ngoài Cao Tiểu Sơn và anh ta ra thì không tìm được người thứ hai, hiện nay Cao TIểu Sơn đã biến mất, chỉ còn lại Đinh thiếu gia này thôi, nhìn thấy hắn thì đều run rẩy.

- Họ Đinh, đừng tưởng ai cũng sợ ngươi, ngươi cứ nhất định muốn nhúng tay vào là có ý gì? Ở đất Bắc Kinh thì phải nói lý chứ.

Hắn thực sự sợ Đinh Hải Quân cũng đánh hắn một chưởng, nhưng Hải Quân sẽ không đánh bọn công tử cùng đẳng cấp, vì một khi đánh, sẽ không giải quyết được hậu quả.

- Nói lý à, nói đi, báo cảnh sát đi, tao sợ cái vẻ giả bộ đáng thương của bọn mày sao? Cả đám cùng lên đi, mông tao ngứa quá!

Phì, một đám người vây quanh đều bật cười, vẻ mặt của Đinh Hải Quân cũng đủ buồn cười rồi lại còn xoay mông ra nữa, bọn Miêu Tuấn Phong sắc mặt thay đổi, tên này là tên vô lại, ai mà không biết nói lý với anh ta cũng vô tác dụng. Đinh Hán Trung của Đinh gia là Phó chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng cục công an, nói lý sao? Anh từ từ nói luật với hắn đi, cuối cùng một chút tính khí cũng không có, cuối cùng cũng chỉ bồi thường cho anh một ít viện phí.

Đường Sinh vỗ vai Hải Quân,

- Hải Quân, tìm nơi nào yên tĩnh ngồi xuống nói chuyện, làm ầm ĩ vậy thật không giữ thể diện cho Đinh gia rồi. Rất nhiều nhân sĩ hôm nay tụ tập ở đây, chúng ta nhường nhịn chút đi, cũng không thể gây sức ép, Miêu đại công tử đồng ý nói chuyện là tốt nhất.

Nhị thế gia của chúng ta vẫn luôn khiêm nhường, hôm nay lại đặc biệt khiêm nhường, Trần Khiết hai lần ra tay cũng là coi thường người khác rồi, ném tên kia lại đá tên này, nói ra những lời rất khó nghe, nếu giải quyết thỏa đáng càng phải khiêm tốn, phải an ủi bọn họ.

Lúc này mọi người tách ra, bước đến một lão già gần 60, khí phách khá oai hùng, bụng ưỡn ra, mặt bóng nhoáng, ai vậy? là người nhà mạ bọn họi gọi tới sao? Nghe ông ta tự báo đi.

- Mấy vị công tử, tệ nhân Viên Lan Sơn, thân là ông chủ, mục đích hôm nay là mời tất cả quan khách đến để có không khí vui mừng náo nhiệt, mọi người đều là thích náo nhiệt mà, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, lão Viên tôi xin đền tội với mọi người? Tiết mục chính còn chưa bắt đầu, bên dưới đã nháo nhác, lão Viên tôi thấy thật xấu hổ vô cùng.

- Chủ tịch Viên, không phải anh em tôi không giữ thể diện cho ông, là tại ông mời đến đây một vài người có tố chất thấp quá, ví dụ như tôi, tôi thừa nhận tôi là tên súc sinh. Nhưng khi người ta không chọc mình, tôi thực sự là người tốt, ông tìm một nơi nào đó anh em chúng tôi nói chuyện một lát, nói chuyện được thì cũng nhau vui vẻ, không nói được thì nói sau, người bên kia đưa đi bệnh viện đi, tiền viện phí tôi chịu ...

- Được, được, được, mấy vị đi theo tôi, bên này rẽ sang là có một gian phòng lớn, Viên mỗ rất cảm kích tấm long độ lượng của Đinh công tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook