Quyển 2 - Chương 304: Trái tim Trung Quốc (Phần 2)
Phù Trầm
20/03/2013
Chỉ trong một đêm, Đường Hải Quy như già đi mười tuổi, chuyện đứa cháu trai không rõ sống chết đối với lão là đả kích quá lớn, nhà lão ba đời độc đinh, cả nhà đều xem cậu ta như bảo bối.Con trai, con dâu của Đường Hải Quy đều khóc đến mức mắt sưng vù lên, sự bất lực và tuyệt vọng bao trùm lấy họ, đau khổ tột cùng.
Trong hội trường, ngoài một số nhân viên đang làm việc không tránh khỏi phát ra tiếng động, chỉ còn lại sự im lặng, trong lòng mọi người đều nặng trĩu.
Quan Cấn Du lúc này là đại diên cao nhất của chình quyền địa phương, Đường Hải Quy về quê hương tế tổ, còn đầu tư một số hạng mục nhỏ tại địa phương, cho dù nói như thế nào, người ta đều nên nhận được đãi ngộ của địa phương, xảy ra chuyện như thế này, chính quyền địa phương phải cố gắng gánh vác trách nhiệm.
Nhưng cũng có một nhóm người không ưa bộ dạng vênh váo của Đường Hải Quy, trong lòng còn chửi thầm “đáng kiếp” nữa.
Đường Hải Quy ánh mắt run sợ, cũng không còn dám khoe khoang vệ sĩ đẳng cấp thế giới của mình, đẳng cấp thế giới gì chứ? Chết không tin không tức. Đương nhiên những lời này cũng không thể nói trong lúc như vậy.
Đường Sinh không vào, chỉ đi dạo xung quanh trung tâm chỉ huy, hắn biết Quan Cẩn Du nhìn thấy mình sẽ lúng túng, hơn nữa mình vào cũng không tiện chỉ huy. Ánh sáng rọi qua những khung cửa kính, đôi mắt đẹp của Phó chủ tịch Quan liếc nhìn hắn một cái, Đường Sinh đành cười gượng.
Ngay sau đó, Phó chủ tịch Quan rút di động ra, vừa đi qua cửa sổ của trung tâm chỉ huy, mọi người đều biết cô ta phải gọi điện thoại nên cũng không đi theo, người ta tránh đi vì không tiện nói chuyện, đi theo làm cái gì? Chỉ cần nhìn theo trông chừng là được.
Di động của Đường Sinh bỗng rung lên, hắn liền bắt máy, chỉ cách nhau một tấm kính và khoảng chừng 10 mét, bọn họ cứ nói chuyện như vậy, cũng không có ai nghi ngờ hai người bọn họ đang nói chuyện với nhau.
- Đường Sinh, tôi có chút rối lòng, cậu nói xem phải làm sao?
- Dì à, tôi bây giờ, tình hình thế nào cũng không rõ, dì bảo tôi nói cái gì hả? Bảo Ninh Hân ra đây cùng tôi nói chuyện đi.
- Ừ, tôi tìm cô ta cho cậu nói chuyện nhé, cậu cũng đừng ở đây làm vướng mắt, tôi nhìn thấy cậu là bực bội, cút xuống tầng dưới cho tôi.
Đường Sinh sờ sờ cái mũi, tôi thê thảm như vậy à? Xuống dưới thì xuống, có gì mà khó chịu hả? Phó chủ tịch thành phố Quan trinh tiết như ngọc, mông bị hắn nhìn thấy cả rồi, còn không khiến người ta tức giận à? Hẳn là như vậy, quan hệ càng thân mật thì phải.
Lúc Ninh Hân xuống lầu tìm Đường Sinh nói chuyện, Đường Hải Quy nhận được cuộc gọi quốc tế, tổ nghiệp vụ trung tâm chỉ huy nhận lệnh nghe lén điện thoại của lão Đường ngẩn người, điện thoại đường dài quốc tế? Dường như không có cách nào để nghe lén, nhóm người bắt đầu nhìn nhau bất lực, hết cách rồi.
Không ngoài dự đoán, đối phương đúng là liên lạc bằng cách gọi điện thoại đường dài từ nước ngoài, các cơ quan thực thi pháp luật Giang Lăng bị tê liệt. Yêu cầu của đối phương không cao, mua lại mạng sống của tên Đường chỉ với một tỷ USD, đảm bảo tên Đường đó sẽ vui vẻ trở về.
Một tỷ USD vào đầu năm 2005 tương đương hơn tám tỷ Nhân dân tệ, cái giá này làm mắt những người có mặt trợn lên kinh hoàng.
Cục trưởng thành phố Lô Hán Phi cười khô lắc đầu, hướng về Quan Cẩn Du thì thầm:
- Chủ tịch thành phố Quan, việc này vượt ra ngoài phạm vi của chúng tôi…
Quan Cẩn Du cũng rầu rĩ không có cách nào, bố mẹ tên họ Đường ở bên kia đau khổ cầu xin người cha già sớm ra quyết định:
- Bố, bố chỉ có một đứa cháu trai này thôi, không thể để Đường gia của chúng ta tuyệt hậu. Bố, nhanh nhanh đưa tiền cho bọn chúng đi, có lẽ…có lẽ cháu của bố có thể quay về.
Đường Hải Quy hai tay run rẩy không lấy được ba-toong, không nói được lời nào. Cho bọn nó tiền? Tiền trao rồi, ai có thể đảm bảo bọn chúng sẽ thả người? Người đang ở đâu? Sống hay chết? Ai nhìn thấy?
Lúc đó Ninh Hân cũng lên, nghe được tình hình hình mới cũng sững sờ. Quan Cẩn Du thực sự không có cách nào, bèn gọi điện cho Bí thư Thành uỷ Đường Thiên Tắc:
- Bí thư Đường, tình hình đại khái là như vậy…Ừ, lực lượng cảnh sát của chúng tôi không có cách nào để nghe lén các cuộc gọi tống tiền từ bên ngoài quốc gia. Đối phương yêu cầu trong thời gian quy định phải chuyển tiền vào tài khoản của bọn chúng qua Inte, quá thời gian thì sẽ giết con tin. Bây giờ cảnh sát chúng tôi đành bó tay, dự tính bắt đầu điều tra từ hiện trường xảy ra chuyện, nhưng thời gian quá gấp gáp,c ăn bản không điều tra được gì, bọn chúng chỉ cho thời gian là hai tiếng.
Điện thoại tống tiền từ nước ngoài? Bọn tống tiền cũng xảo quyệt quá đi? Đường Thiên trầm ngâm một lát:
- Cẩn Du này, cô tìm Đường Sinh thử xem?
Quan Du Cấn cất điện thoại vào đến bên cạnh Ninh Hân nói:
- Gọi Đường Sinh lên đi, nếu hắn cũng không giúp được, vậy thì hết rồi.
Ninh Hân gật đầu, bảo Lý Vân Phong gọi Đường Sinh lên. Lúc này nhóm người nhìn chằm chằm vào bọn họ, sáu mươi bảy con người nhà Đường Hải Quy đều tập trung ở đây, đỏ mắt trông mong, cảnh sát Đại Lục có cách nào không? Phương tiện có vẻ lạc hậu? Có thể ứng phó với trường hợp khẩn cấp như thế này không? Vấn đề là hiện tại chỉ có thể dựa vào bọn họ, lấy ngựa chết làm thuốc cứu ngựa sống, so với việc ngồi chờ chết còn tốt hơn nhiều.
Chi đội trưởng đội cảnh sát đặc biệt, chi đội trưởng chi đội cảnh sát có vũ trang, còn có nhóm cấp phó, đứng thành một đám, nhưng đều chưa có biện pháp gì để đối phó.
Tổ trinh sát hình sự vẫn đang khua chiêng gõ trống tiến hành điều tra, có thể mong đợi bọn họ trong thời gian ngắn lần ra được dấu vết nghi phạm là rất khó.
Khi Đường Sinh theo Lý Phong Vân bước vào, thu hút được ít nhất mười mấy cặp mắt, vừa nãy Phó thị trưởng Quan nói bảo hắn lên, nói nếu hắn không giúp được gì, coi như hết, kết quả gọi lên được một kẻ nhàn rỗi? Nói thật là hắn rất đẹp trai, nhưng hắn có thể làm gì? Ở đây cả hệ thống chính quyền và chi đội có vũ trang đều trong tình cảnh lúng túng không giúp được gì, liệu hắn ta có thể giúp cái gì?
Có người lặng lẽ bĩu môi, có người trợn mắt lên, có người sụp vai xuống chán nản, mẹ của con tin khuỵu xuống trong vòng tay người chồng.
Cục trưởng Lô Hán Phi nhíu mày nhìn vào mắt Phó chủ tịch thành phố Quan, muốn nói nhưng lại thôi, bỏ đi, người ta là tổng chỉ huy, mình sao dám nói chen vào.
Chi đội trưởng đội đặc công, chi đội trưởng đội cảnh sát có vũ trang đều nhíu mày, liếc mắt nhau một cái, cũng học theo Lô Hán Phi, nói chen vào làm gì? Vô dụng!
Rất nhiều nhân viên công tác ngồi tại trung tâm chỉ huy cũng đều nhíu mày, đảo mắt, đây là trò đùa quốc tế hả?
Đường Hải Quy lại thở dài, xem ra xong thật rồi, cơ quan chấp pháp Giang Lăng không quản chuyện này nữa, đưa một đứa trẻ ra làm trò.
Đường Dục trợn mắt, ồ, đây không phải Đường đại thiếu gia của chúng ta sao? Quả nhiên ngạo mạn, nói xem, chuyện này cậu có thể giải quyết được không?
Ông ta không cho rằng Đường Sinh có thể giải quyết vấn đề nan giải mà cảnh sát Giang Lăng phải bó tay, cậu cũng chỉ ỷ vào người cha ở Giang Lăng mà thôi.
Đường Sinh dường như không cảm thấy bị người ta khinh thường và thất vọng về mình một chút nào, hắn thấy vẫn rất thoải mái, kể từ khi tái sinh, hắn đã quen bình thản với tất cả mọi chuyện, ngay cả núi Thái Sơn có sụp ngay trước mắt cũng vậy, cười xem gió thổi mây trôi, thế sự coi như phù vân, mình ta lặng lẽ ngắm nhân gian.
- Phó chủ tịch thành phố Quan, tôi muốn toàn quyền chỉ huy, ở đây mọi người đều phải nghe lệnh của tôi, cô chỉ truyền lệnh đi thôi.
- Đường Sinh nói xong câu đầu tiên làm mọi người kinh ngạc đến mức rơi cằm xuống đất, ái chà, khẩu khí cũng lớn đấy, ngươi là ai hả?
Người khác chưa lĩnh giáo qua sự lợi hại của vị tiểu thái gia họ Đường này, nhưng ở thủ đô Quan Cẩn Du đã được lãnh giáo rồi, làm như hắn sắp xếp đi, máy bay chiến đấu, trực thăng vũ trang đã điều đến cả rồi, đổi hắn với ai trong các người được đây? Lúc này trông cậy cả vào Đường tiểu thái gia, cũng chỉ có cậu mới điều động được một số người nào đó.
Không phải thành phố Giang Lăng hay Tỉnh uỷ Giang Trung không điều động được một số đơn vị có trình độ hơn người, nhưng chờ thảo luận qua từng tầng nấc chính quyền, rồi báo cáo lên, việc mai táng cúng bái cho con tin không chừng xong rồi cũng nên! Hiệu suất là mạng sống, chuyện này Đường Sinh không xử lý thì không ai làm được.
Quan Cẩn Du tin tưởng hắn nhiều như vậy, cho nên vừa rồi mới dám nói:
- Được, quyền tổng chỉ huy của tôi giao cho cậu.
Cô nghiêm chỉnh tuyên bố sau đó quét mắt nhìn khắp tất cả mọi người:
- Mọi người phối hợp với Đường Sinh một chút, có lẽ đây là hi vọng cuối cùng.
Toàn hội trường im lặng, nhưng thật không ngờ Phó chủ tịch thành phố Quan sẽ nói ra câu chắc chắn như thế, bọn Lô Hán Phi đều ngớ người ra.
Đường Sinh nói với Ninh Hân, Lý Vân Phong:
- Chính ủy Ninh, đội trưởng Lý, hai vị ra ngoài trang bị chút đi rồi đợi lệnh, thu thập chút thông tin, không nhất thiết cần quá nhiều người. Các vị chọn mấy đặc công tinh nhuệ trợ giúp là được, sẵn sàng nghe lệnh của trung tâm chỉ huy.
Hai người nhận lệnh, cùng nhau đi, mọi người đều há hốc mồm, chà, cậu này được đấy.
Lúc này Đường Sinh mới bước hai bước tiến về chỗ Đường Hải Quy, đưa tay ra:
- Đến đây, ông Đường, đưa điện thoại của ngài cho tôi mượn một chút.
Lão Đường không rõ vì sao, nhưng lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, đành đưa cho hắn. Lúc này Đường Sinh cũng chỉ có thể tìm Đường Thiên Tứ, chỉ có chú ấy mới giúp được. Hắn rút điện thoại ra gửi trước một tin nhắn, chỉ nói phải dùng điện thoại của người khác gọi cho chú, khoảng một phút sau, liền lấy di động của Đường Hải Quy gọi cho chú Tứ. Quả nhiên, bên kia rất nhanh đã nhấc máy.
- Dạ, chú Tứ, là cháu, bên Giang Lăng xảy ra chút chuyện nhỏ, là việc của cháu, tạm thời được lãnh đạo thành phố cử đến làm chức vụ nhỏ, muốn cháu toàn quyền chỉ huy. Vâng, là thế này, Hoa kiều Hải Quy Đường về quê tế tổ, cháu trai của ông ta bị tổ chức khủng bố quốc tế bắt cóc ở Giang Lăng. Chính quyến thành phố Giang Lăng đang gặp khó khăn, bọn bắt cóc gọi điện tống tiền từ nước ngoài, không có cách nào để theo dõi, đành nhờ bên chú Tứ giúp đỡ chút việc ạ! Chú trực tiếp nghe lén điện thoai hiện cháu đang dùng là được, ồ, tần số của trung tâm chỉ huy bên này ạ? Dạ, để cháu hỏi.
Đường Sinh hỏi Lô Hán Phi, liền nói với Đường Thiên Tứ, ngay sau đó, mạng liên lạc của trung tâm chỉ huy của bên này và bên kia cuối cũng đã liên kết với nhau.
Ngoại trừ Quan Cẩn Du, những người khác vẫn không hiểu Đường Sinh đang làm trò huyễn hoặc gì, càng không biết chú Tứ của hắn là nhân vật nào.
- Ừ, Đường Sinh này, bên chú cần năm, bảy phút để chuẩn bị, sau đó cháu có thể liên lạc với bọn bắt cóc.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với chú Tứ, Đường Sinh cho tay vào túi quần đi qua đi lại, vừa nhìn thời gian, bảy phút cứ thế trôi qua. Tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng, bất kể tình hình có tiến triển như thế nào, bầu không khí này làm mọi người cảm thấy nặng nề.
Áng chừng thời gian đã đến, Đường Sinh bắt đầu gọi cho số điện thoại quốc tế gọi đến ban nãy, rất nhanh bên kia liền nhấc máy.
Bởi vì lần trước bọn bắt cóc và Đường Hải Quy tiến hành trao đổi bằng tiếng Trung, lần này vừa bắt máy bọn chúng nói ngay:
- Chuẩn bị xong cả chưa?
- Tôi là luật sư riêng của Đường tiên sinh, chỉ cò thể nói cho các người biết là không thể nhanh được như thế.
Đường Sinh nghiêm nghị cất giọng nói, đồng thời khoát tay ra hiệu cho mọi người, hội trường ngay lập tức chìm trong im lặng:
- Một tỷ đô la Mỹ không phải gom dễ như vậy đâu, ngoài ra tôi còn muốn nhìn thấy con tin, nếu không thì một xu các người cũng không nhận được đâu, điểm này không nhân nhượng được, chúng tôi nhất định phải xác nhận là con tin vẫn còn sống.
Kết quả bọn bắt cóc dập máy, Đường Sinh nhìn di động, cũng nhấn nút tắt máy, mọi người đều toát hết mồ hôi hột, con trai của Đường Hải Quy hướng về Đường Sinh kêu lên:
- Sao cậu có thể nói với bọn bắt cóc những lời như thế được? Như thế sẽ kích động bọn chúng, con tôi mà chết cậu có đền mạng được không?
- Ông câm miệng! Đường Sinh lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta, giọng trở nên cứng rắn:
- Ông rất ngu xuẩn, ông biết không? Bọn chúng không ngu, cho dù ý của ông là cứ đưa tiền chuộc dù người đã chết, bọn chúng cũng chưa chắc tin ông sẽ giao tiền, bọn chúng nếu giết người thì còn ngu xuẩn hơn ông! Tốt nhất là ông nên im lặng, nếu không tôi sẽ cho người lôi ông ra ngoài đấy.
Những lời răn dạy của hắn khiến vài người nhà Đường Hải Quy đều đỏ mặt tía tai, nhưng toàn bộ đều ngoan ngoãn nghe lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.