Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 1 - Chương 94: Trí nhớ mơ hồ

Phù Trầm

20/03/2013



Phố Giang Giáo là tên gọi chung của vùng này, Giang Cao nằm trên phố Giang Giáo, đường cái chính của Giang Giáo là phía sau của Giang Cao, cũng là con phố “ Thịt hâm lại”, Đường Sinh cùng với Đường Cẩn, Quan Thế Âm, Chu Tiểu Thường cùng nhau đi tới quán “ Thịt hâm lại”.

Đặc sắc của thịt hâm lại là hương thơm, vị cay, và để lại một chút sự tê tê, món này ăn vào là liền nghiện luôn, đặc biệt rất muốn ăn vào mùa đông.

Đường Cẩn và Quan Thế Âm không ăn cay lắm, nhưng cũng ăn không ít, thịt từng mảng từng mảng, thực sự rất thơm, tiểu Chu hôm nay mới thực sự là mở miệng ăn, lần trước hắn ta chỉ ăn sáu gói đậu nành to, lần này có lẽ là ăn bù, ngay cả dùng hình tượng con heo cũng không đủ để hình dung về hắn ta.

Ăn no xong thì uống trà, hai giờ đến trường cũng chẳng muộn, từ đây tới trường cũng chỉ mất năm phút, Đường Cẩn thấp giọng hỏi Đường Sinh:

- Buổi chiều có lên lớp không?

Đường Sinh trả lời:

- Đã nghỉ là nghỉ một ngày, nghỉ có nửa ngày không đã!

Ba người bọn họ ngồi chờ Chu Tiểu Thường một mình liên tục ăn… Khỏi phải nói, sức ăn của Tiểu Chu thật kinh người, trước đó, Đường Cẩn nghĩ rằng sức ăn của Đường Sinh đã khiếp đảm lắm rồi, kết quả hôm nay mới biết, núi cao còn có núi cao hơn, Tiểu Chu thật đáng sợ!

Tại đại sảnh của quán ăn có treo một chiếc ti vi lớn, Đường Sinh không nói chuyện gì, vừa uống trà, vừa xem ti vi… Có Tiểu Chu và Quan Thế Âm ở đó, hắn không tiện nói linh tinh với Đường Cẩn, giả bộ đứng đắn vậy, mặc dù trong lòng Quan Thế Âm và Tiểu Chu đều biết, đó chỉ là giả bộ.

Màn hình ti vi vốn đang là chương trình quảng cáo, bỗng nhiên một giọng nói rất nghiêm túc vang lên…

-… Thưa các vị khán giả, chính vào chiều nay, tại tòa án nhân dân trung cấp thành phố này đã xảy ra một chuyện lớn…

Hai tên trọng phạm được đưa ra xét xử đang được tạm giam tại tòa án, đã giết chết cảnh sát canh giữ, sau đó cướp súng, chạy trốn… Về phía cảnh sát, sau khi tiến hành điều tra kĩ lưỡng, nghi ngờ rằng một trong hai gã mang trọng tội này có luyện Ngạnh công, còng tay và còng chân của hắn ta đã bị vặn gãy…

Hầu hết những khách hàng trong quán ăn đều tròn mắt, như vậy có phải là quá khoa trương không nhỉ?

Giết cảnh sát bảo vệ rồi cướp vũ khí chạy trốn ở tòa án trung cấp? Đây là loại võ công gì vậy chứ?

-… Theo như tiết lộ của những người có liên quan bên phía công an, hai tên tội phạm này một mực ẩn giấu thực lực, đến ngày hôm nay mới lộ ra, trước khi từ đội cảnh sát hình sự đến phòng tạm giam, chẳng phát hiện điều gì khác thường, hơn nữa mỗi lần áp giải bọn họ đều vô cùng cẩn thận, không ngờ tại tòa án trung cấp nơi chờ tuyên án lại có thể để chúng chạy thoát được, trước mắt, về phía cảnh sát đang tiến hành lùng bắt trong phạm vi thành phố, ở đây là ảnh của hai tên tội phạm đào tẩu, hi vọng mọi người nâng cao cảnh giác, lãnh đạo thành phố…



Những lời sau đó, Đường Sinh chán chẳng nghe, xem ra hai tên trọng phạm này sẽ bỏ mạng thôi, giết cảnh sát cướp súng? Thật hung tàn!

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Cẩn, Quan Thế Âm đều biến sắc, các cô kinh ngạc nhìn ảnh chụp hai tên tội phạm trốn thoát, đều là đầu trọc và mặt mũi hung tợn, ánh mắt đặc biệt hung ác, người như thế này, gặp trên đường, chân đều co cứng cả lại.

Theo bản năng của mỗi người mà nói, ai cũng không muốn gặp phải hai tên này, ai mà chẳng có xu hướng gần người hiền tránh kẻ dữ.

Đường Sinh chẳng thấy sợ như vậy, võ nghệ cao, gan lớn, thế nhưng hắn thấy lo cho Đường Cẩn, Quan Thế Âm cũng như tiểu Chu

Ánh mắt chăm chú nhìn hai bức ảnh trên ti vi, trong lòng hắn dâng lên linh cảm chẳng lành khó hiểu, chậc… Không phải là mình sẽ đụng mặt với hai tên này chứ? Nghĩ đến đây, thì cũng không tin, làm sao có thể thế được? Thành phố lớn như vậy cơ mà…

Nhưng cái cảm giác không yên trong lòng vẫn không dứt, sau khi tính tiền và ra khỏi quán, lúc đưa bọn Đường Cẩn về trường, hắn khá là cẩn trọng quan sát người qua lại, đồng thời phát hiện bọn Đường Cẩn cũng như vậy, xem ra ảnh hưởng của tâm lý rất lớn…

Chỉ đến khi bọn họ vào trường, Đường Sinh mới yên tâm rời đi, hắn tiếp tục bắt taxi về ngõ Lão Đường

Chiếc xe Infinitive đỗ một cách chắc chắn nơi cửa nhà cụ Đường, người trong ngõ đa phần đều biết chiếc xe có liên quan với Đường Sinh , Đường Sinh trở về gian nhà phía nam, rửa mặt một cái, liền nằm úp sấp trên bàn viết cái gì đó.

Đây là hắn viết cho La Sắc Sắc, về những ý tưởng và thao tác đối với khách sạn sắp tới sẽ vận hành, và một số cái khá là thủ đoạn, đối phó với kẻ ác phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn mới được, không cần phải nói đến cái gọi là chính nghĩa, công lý, đạo đức!

Gần năm giờ, La Sắc Sắc gọi điện tới, nói buổi tối cần gọi Đường Vọng Bình, cha Đường Cẩn ra ngoài gặp vài người.

-… Tất cả đã sắp xếp thỏa đáng rồi chứ? Lái xe tới đâu?

- Dường như là Cục giám sát và thanh tra kỷ luật của ủy ban nhân dân thành phố, Lý Trọng Phong sẽ liên hệ, tình hình cụ thể phải tối nay mới rõ…

- Ừ, tốt rồi, vậy chị đi một chuyến xem sao đi…

Gác máy, Đường Sinh lại nghĩ đến cảnh tượng xem được trên ti vi nơi quán “Thịt hâm lại”, hình ảnh của hai tên trọng phạm đầu trọc lại lóe lên trong đầu Đường Sinh, tự nghĩ, điều này, có chút hoang đường a, mình cứ nghĩ đến chúng làm cái gì? Có duyên muốn gặp gỡ sao?

Đột nhiên, trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng, một đoạn kí ức mơ hồ của kiếp trước xuất hiện, trong kiếp đó sau khi hai tên tội phạm trốn thoát khỏi tòa án, hắn cùng với Đường Binh còn rất hả hê khi thấy kẻ khác gặp họa, đặc biệt là trong buổi tối hôm ấy, còn có một tin còn khiến hắn vui hơn, ngay lúc hắn đang ôm cô quản lý xinh đẹp của trung tâm Người Giang Lăng XXOO, thì Đường Binh bước vào nói:

- Ninh sư tử đã gặp tên trọng phạm và bị trúng đạn rồi.

Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy… Đường Sinh giơ tay vỗ trán, chẳng trách có điềm chẳng lành, sự tình có liên quan tới Ninh Hân!



Chỉ có điều ở kiếp kia kết giao với Ninh Hân không sâu, căn bản không hiểu trước sau của vụ này như thế nào, làm sao mà giúp đây?

Trong lòng nghĩ thầm, Đường Sinh ném bút xuống, nhảy xuống đất, ít nhiều mình cũng biết được một chút, nhất định phải giúp cô ấy, không thể để cô ấy bị thương, mặc dù lần đó cô ấy chỉ bị thương, chứ không có gì nguy hiểm tới tính mạng, nhưng bản thân mình cũng không thể ngồi yên được, đúng không?

Ra sân, móc ra chìa khóa của chiếc Infinitive, hắn liền lên xe, ông Đường và cụ Đường ngồi nơi cửa còn hỏi hắn đi đâu, Đường Sinh chỉ nói ra ngoài đi dạo một vòng, nhân tiện qua trường đón Đường Cẩn về, sau đó hắn lái xe tới một ngõ khác.

Nơi này mặc dù không có cảnh sát giao thông, nhưng Đường Sinh vẫn sợ cảnh sát giao thông giữ hắn lại, không có bằng lái, ít nhiều thấy chột dạ.

Lại nói tính cách của Đường Sinh hiện tại có thể nói là khá biết khiêm nhường, thực sự nếu bảo hắn hét to vào mặt cảnh sát giao thông “ Ba tôi là bí thư”, hắn làm không nổi, thà rằng ngoan ngoãn để cảnh sát xử lý, năm 2004, không có bằng lái chẳng sao, nhiều nhất cũng chỉ là chịu phạt một ít, chỉ cần là không gây ra tai nạn, thì càng nhận xử phạt nhẹ, tìm mối quan hệ khác có thể trực tiếp bãi bỏ hình phạt, đâu cần đến danh bí thư Đường?

Chiếc Infinitive đi chậm rãi trên đường, bây giờ mới chưa đến sáu giờ, ra ngoài sớm cũng chẳng có tác dụng gì, Đường Sinh liền lôi chiếc điện thoại ra trêu chọc Ninh Hân.

-… Chị Hân, tối nay muốn cùng chị đi ăn tối…

Hắn định lừa Ninh Hân một chuyến, giúp cô thoát một kiếp nạn.

- Hôm nay không được rồi.

Ninh Hân đáp, trong lòng không muốn từ chối hắn, bây giờ quan hệ giữa bọn họ đã tiến thêm sâu thêm một bước, hôn môi khiến tình cảm cũng sâu sắc hơn, mặc dù sự chênh lệch về tuổi tác khiến Ninh Hân thấy khó nghĩ, nhưng sâu tận trong lòng của cô thật sự không nỡ từ chối lời mời của Đường Sinh.

- Sao lại không được vậy? Chị là Phó chính ủy, làm công tác chính trị, không phải là không cần quản những việc khác sao?

- Cái gì… tôi đang tham gia bao nhiêu công việc của chi đội, hôm nay ở trung viện hai tên trọng phạm lại chạy thoát, lãnh đạo thành phố rất chú ý tới việc này, toàn bộ lực lượng công an trong thành phố đều đã được điều động, công an, cảnh sát giao thông, đồn công an dân phòng, cảnh sát có vũ trang hết thảy đều được huy động, tôi có thể nhàn rỗi sao?

- Thì sao nào? So với việc hôn môi của hai ta còn quan trọng hơn hay sao? Hôm nay tôi rất muốn gặp chị…

Ninh Hân cứ tỏ ra cáu gắt vậy, nhưng trong lòng không có chút phản cảm với việc giằng co với hắn, ngược lại còn vụng trộm chờ mong, đến lúc này, cô tự đánh giá lại mình, quả thật mình không biết xấu hổ hay sao? Không ngờ lại sinh ra cái gọi là “Khoái cảm” với việc giằng co và đùa bỡn của hắn, còn gì mặt mũi hay không?

- Đường Sinh, tôi thực sự không thể đi được, ngày khác được không? Buổi tối tôi còn phải tham dự buổi cắt băng khánh thành…

(1) Hệ thống công phu võ thuật hợp thành "tứ đại công phu", gồm Nội công, Ngoại công, Nhuyễn công và Ngạnh công. Ngạnh công là các công phu chuyên luyện sức mạnh dương cương, dương lực, dương công, như Thiết sa chưởng (chưởng tay sắt), Thiết tảo trửu (chân quét), Thiết tất cái (đầu gối). Trong đó phải kể tới các môn công phu của Thiếu Lâm rất đặc sắc như: Thập tam thái bảo (thân thể cứng), Thiết bố sam (thân cứng như sắt), Đồng tử công (cũng luyện thân thể)... Khi luyện đại thành thì tay chân người tập chai sần, cứng như sắt, cơ thể tráng kiện, cơ bắp cuồn cuộn. Sức mạnh đòn đánh có được khi đòn tiếp xúc với cơ thể đối phương với uy lực khủng khiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook