Quyển 1 - Chương 247: Trở tay không kịp
Phù Trầm
20/03/2013
Để công tử quân đội Trần Liêm mạnh mẽ, cứng rắn can thiệp vào chuyện này thì hơi có chút quá tay, nhưng ở Phượng Thành này, không ai có thể ngăn được y, kể cả người danh tiếng lẫy lừng như Tất Vân Hiên cũng phải bó tay. Nhận được điện thoại của quản gia nói rằng, con trai Tất Tiểu Long đã bị quân đội của Trần Liêm bắt đi, mặt Tất Vân Hiên liền trầm xuống. Lúc ấy ông ta đang nghỉ ngơi ở nhà khách Tỉnh ủy, vừa mới từ thủ đô về, vậy mà lại xảy ra chuyện này.
Tất Vân Hiên gọi điện thoại trực tiếp cho Ủy viên thường vụ Thành ủy, Tư lệnh quân khu Trần Hướng Liêm, người được gọi là ‘Đại Liêm’, con của ông được gọi là ‘Tiểu Liêm’, hai người bọn họ là tấm gương mẫu mực ‘Song Liêm’ ở Phượng Thành, đều là quân nhân, thân thể cường tráng khỏe mạnh, dũng cảm hết mình vì danh dự.
Tất Vân Hiên cân nhắc từng câu chữ, kể lại tình hình cơ bản vừa rồi, có thể nói là rất khéo léo. Nhưng Trần Hướng Liêm chưa nể mặt ông ta, chỉ nói: chuyện này tôi không biết rõ lắm, sẽ quay về hỏi lại con trai rồi sẽ gọi điện trả lời Bí thư Tất sau. Xem như Trần Hướng Liêm đã rất lễ độ, Tất Vân Hiên cũng không nói gì nữa.
Trần Hướng Liêm mới gọi điện thoại cho con trai Trần Liêm hỏi rõ ràng, Trần Liêm cũng không nói đây là ý của Đường Sinh, chỉ nói là Cao Ngọc Mỹ bảo làm như vậy.
- Con là đồ ngu xuẩn! Cô gái họ Cao đó bảo con đi giết người con cũng đi hay sao? Cha khâm phục con đấy, Tất Vân Hiên vừa đi dự Đại hội ở Thủ đô về, rất có khả năng sẽ nhậm chức Phó Chủ tịch tỉnh Giang Trung. Chúng ta lại muốn công khai đắc tội với một vị quan to ở địa phương hay sao? Thằng bé này, con không biết suy nghĩ à?
- Cha à, không phải hiện giờ chúng ta đang đứng cùng bên với Lục Như Hành sao? Sao lại là đắc tội với quan lớn ở địa phương? Chúng ta chỉ giúp một bên thôi!
- Ôi, con vẫn còn ngốc lắm! Chúng ta thuộc quân đội, không thể tùy tiện tham gia vào cuộc chiến chính trị ở địa phương được, con hiểu không? Đừng tiếp tục mù quáng nữa, địa vị của ông nội con rất nhạy cảm đó. Con có biết vị quan lớn nào ở địa phương có quan hệ với những vị lãnh đạo ở trung ương không? Con còn mù quáng gì nữa hả?
- Cha à, con không hề mù quáng, hơn nữa chị Ngọc Mỹ đang đứng về phía Lục Như Hành, con chỉ đi theo giúp đỡ thôi, chuyện này không phải rất rõ ràng hay sao? Lục Như Hành có quan hệ gì đó với ông già nhà họ Cao. Ha ha, dù sao mọi việc đã đến nước này, con đã đưa người đến bắt giam tên nhóc họ Tất, con muốn làm hỏng tương lai của tên đó!
Trần Hướng Liêm tức giận đập bàn một tiếng ‘Bốp’:
- Đồ ranh con, mày muốn làm cha mày tức chết hay sao? Mày thì biết gì về chính trị? Cô gái nhà họ Cao thì biết cái gì? Quân đội có lập trường của quân đội, nhà họ Cao và nhà họ Trần, hai ông già đó đều có vị trí rất cao, mày hiểu không? Cha mày và cha cô gái họ Cao, Cao Hoành Kiến cũng đều đang ở địa phương, không phải đợi mười năm nữa mới có cơ hội tiến lên hay sao? Cha mày có thế sống thêm mười năm nữa hay sao? Có chuyện gì thì mày hãy dùng cái đầu suy nghĩ một chút đi, đừng khăng khăng cố chấp. Mày cũng đã là người trưởng thành, mày nói xem, ở Phượng Thành này mày đã đắc tội với bao nhiêu người rồi?
Trần Liêm không cãi lại được, xem ra những lời nói này rất có lý:
- Cha, con xin nói thật, thực sự người đứng sau chuyện này không phải chị Ngọc Mỹ!
- Hả? Không phải con bé Ngọc Mỹ điên rồ kia ư? Vậy còn có thể là ai? Mày rất nghe lời cô ta, chưa bao giờ nghe nói mày còn kính nể người khác nữa?
- Cha, đó là tiểu Thái Tử của ông Đường đang ở Phượng Thành, lần này là do chị Ngọc Mỹ đưa hắn tới. Lục Như Hành và nhà họ Đường có chút quan hệ.
Mấy chữ ‘nhà họ Đường’ khiến Trần Hướng Liêm cũng giật mình, lập tức ông ta liền im lặng suy nghĩ, mãi một lúc lâu sau không thấy cha nói gì, Trần Liêm liền tiến thêm một bước nữa, nói:
- Cha à, chị Ngọc Mỹ đã nói nhỏ với con, Bí thư Thành ủy Giang Lăng Đường Thiên Tắc đúng là người có vị trí thứ hai trong nhà họ Đường, ông ấy và bác Cao Hoành Kiến quan hệ rất tâm đầu ý hợp. Nhà họ Trần chúng ta và hai nhà Đường Cao tất nhiên là mạnh nhất. Mặc dù hiện giờ ông nội đang ngồi ở vị trí cao như vậy nhưng chắc ông cũng sẽ hiểu.
- Đường Thiên Tắc ư, hóa ra ông lớn thứ hai nhà họ Đường đã âm thầm xuất hiện. Cha hiểu rồi, con thử nói rõ kế hoạch con dự định làm xem?
Trong lòng Trần Hướng Liêm vui vẻ hẳn lên, không chắc chắn có thể dựa vào nhà họ Cao đến cùng, nhưng nhà họ Đường thì lại khác, bọn họ đã có một mạng lưới quan hệ rất sâu rộng.
Trần Liêm giải thích một chút sự sắp xếp của Đường Sinh:
- Hiện giờ con trở thành cháu của Hứa Đông Mai, trùng hợp là mẹ con cũng họ Hứa!
Đầu dây bên này Trần Hướng Liêm nghe từng lời con trai nói. Ban đầu ông ta còn có một chút áp lực nhưng hiện giờ nó đã biến mất. Ông ta nhìn rất xa, mặc dù cha ông ta đang ngồi ở một vị trí cao, ông ta rõ ràng sẽ trở thành người kế thừa, đây chính là một vinh dự, nhưng không có nghĩa đó là do năng lực thực sự của bản thân ông ta. Nói trắng ra là do đủ loại nhân tố chính trị tạo nên một tình thế ngắn ngủi. Nếu như hoàn cảnh thay đổi, thì sau này tình thế đó cũng thay đổi.
Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã thay đổi, khi nghe con trai giải thích, mọi chuyện hóa ra lại có liên quan đến cha Đường Sinh. Trần Hướng Liêm liền nhìn thấy ánh sáng huy hoàng trước mắt.
Vì thế, ông ta liền gọi điện thoại cho Tất Vân Hiên, Tất Vân Hiên cũng cứng đờ người lại, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi nên làm sao bây giờ.
Trong khi Tất Vân Hiên chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng suy tính quan hệ lợi hại thì ở Bệnh viện số một Phượng Thành, Đại tư lệnh Trần và vợ Hứa Tú Chi đến thăm ‘cháu họ ngoại trai’. Trong lòng Hứa Đông Mai vô cùng hoảng hốt, lẽ ra bà phải được tiêm một mũi thuốc trợ tim. Bà lo sợ con trai xảy ra chuyện, mấy vị quan lớn không biết tình hình, sợ rằng sau cùng sẽ có chuyện xảy ra. Mãi cho đến khi nhìn thấy Đại tư lệnh Trần hùng dũng bước đến, tim bà lại càng đập loạn hơn nữa, có chuyện gì đây? Bà chưa từng nghe thấy chồng nói có quan hệ với Đại tư lệnh Trần, chẳng lẽ là do cậu thiếu niên kia?
Nhắc đến Hứa Tú Chi (mẹ của Trần Liêm), bà cũng là bác sĩ ở quân y viện, có điều, nếu khiêm tốn mà nói, bà chỉ là trưởng khoa ngoại, cũng không phải viện trưởng gì, nhưng bà lại có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, thùy mị thướt tha, không trách tên Trần Liêm kia rất khôi ngô tuấn tú. Mẹ người ta xinh đẹp đến vậy cơ mà!
- Đông Mai, anh và chị em đến thăm Tiểu Sâm, vết thương không sao chứ? Em đừng lo, ai đâm nó, anh và chị em sẽ không để hắn yên đâu!
Nghe Đại tư lệnh nói rõ thái độ, Hứa Đông Mai vừa cảm động lại ngạc nhiên. Nhưng bà là người thông minh, nhìn thấy tình huống liền hiểu rõ mọi chuyện, không cần giải thích rõ. Hứa Đông Mai đã gọi Hứa Tú Chi là chị, thật ra cả hai người mới gặp nhau lần đầu tiên, không ngờ lại trở thành thân thích.
Chuyện con trai bị dao đâm, Hứa Đông Mai cũng không dám nói cho chồng là Lục Như Hành biết, sợ ông ta lo lắng không yên, đến đây làm ầm ĩ lên, nhưng may mà tình hình có chuyển biến lớn, vô cùng có lợi. Khi Đường Sinh sắp đặt mọi chuyện, bản thân hắn cũng cảm thấy giật mình. Hắn không ngờ rằng chỉ trong chớp mắt mọi chuyện đã xong. Trần Liêm tác phong rất nóng nảy, đã nhanh chóng đưa một đội đến làm xong mọi việc.
Ở hành lang bệnh viện, vợ chồng Trần Hướng Liêm lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Thái Tử nhà họ Đường, Đường Sinh. Người này là một thiếu niên đẹp trai, lịch sự tao nhã, ung dung tự nhiên, đi cùng hắn chính là La Sắc Sắc, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ và La Tiểu Hổ. Cao Ngọc Mỹ đi trước giới thiệu Đường Sinh.
Trần Hướng Liêm bắt tay cậu thiếu niên, Đường Sinh nhỏ giọng cười nói:
- Bác Trần, khi gặp bác, cháu mới hiểu tại sao anh Liêm mạnh mẽ, quyết đoán như vậy, thế mới nói ‘Hổ phụ sinh hổ tử’. Bức tranh tôm cua của Tề Bạch Thạch của bác cháu mượn để làm lễ vật cho bác Lục.
- Ha ha…Bức tranh tôm cua kia quá nhỏ bé làm sao mà làm lễ vật được? Trong phòng làm việc của bác có một bức tranh con tôm lớn, hay là đổi lấy bức tranh đó nhé?
- Không ạ, không ạ, anh Liêm nói bức tranh con tôm lớn đó trị giá ít nhất cũng phải mấy triệu, đây là hối lộ rồi, cháu không dám nhận đâu. Bác Lục cũng chắc chắn cũng không nhận, bác giữ lại để dùng đi. Còn vị này nhất định là cô Hứa, còn xinh đẹp hơn cả chị Ngọc Mỹ nữa, cháu chào dì Hứa ạ!
Hứa Tú Chi liền mỉm cười, giơ tay bắt tay thiếu niên, bà vừa gặp mặt đã có cảm tình tốt với hắn. Đây chính là người mà con trai bà tôn trọng, quả nhiên phong thái hiên ngang, cách nói năng cũng không tầm thường. Ai mà nghĩ hắn chỉ là một thiếu niên chưa thấu hiểu chuyện đời chứ? Rõ ràng hắn đối nhân xử thế rất già dặn.
Cao Ngọc Mỹ đứng bên cạnh thè lưỡi nhìn Hứa Tú Chi nói:
- Đường Sinh nhất định sẽ tâng bốc dì, dì Chi đừng để hắn dụ dỗ nhé!
Nói xong, cô lại dẫn La Sắc Sắc đến giới thiệu với vợ chồng Trần Hướng Liêm:
- Bác Liêm, dì Chi, đây là Chủ tịch tập đoàn Cẩn Sinh ở Giang Lăng, cô La Sắc Sắc.
La Sắc Sắc cũng theo đó gọi ‘bác Trần’ và ‘dì Hứa’, sau khi bắt tay hai người, cô còn dẫn La Tiểu Hổ đến giới thiệu qua một chút.
Trần Hướng Liêm vỗ vỗ đầu vai Đường Sinh dẫn đi hai bước, ý muốn nói chuyện riêng, khi Hứa Đông Mai và Viên Na quay đi, cả hai cùng cười.
- Tiểu Đường, Đại Bí thư Tất Vân Hiên vừa gọi điện thoại cho bác, rất khéo léo nói chuyện một chút như thế này: anh Liêm của cháu bắt giam Tất Tiểu Long vào nhà giam của quân đội, chuyện này không còn đường lui nữa, vị Đại Bí thư Tất này mới từ thủ đô trở về, sợ rằng ông ta sắp được thăng chức.
- Bác Trần, bác nói xem, Tiểu Tất đã nhe nanh múa vuốt với bạn học như vậy, không ngờ hắn lại còn thuê người đi giết người. Cha hắn mà thăng chức thì người khác còn có đường sống hay sao? Cháu thấy nếu tình huống này không được báo cáo lên trên, ông Tất được làm Phó Chủ tịch tỉnh thì bác Lục của cháu chẳng phải sẽ bó tay hay sao?
Nghe những lời này của hắn, kể cả khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Đông Mai cũng biến sắc, đây là tình hình thực tế ư? Vì thế mà đưa con trai người ta đến tòa án quân sự, người ta có thể không hận cháu sao? Mặt khác, cho dù là mọi chuyện đã qua, sự ân oán này cũng đã được hình thành rồi, không còn cách nào khác ư?
Trần Hướng Liêm cười khổ:
- Có một số chuyện cũng chỉ là nói bằng miệng thôi, còn chưa gây chuyện gì đâu, tuy nhiên cũng không phải chúng ta sợ phiền phức.
Đường Sinh khẽ cười một tiếng, rút điện thoại di động ra:
- Cháu phải nói với cha cháu mọi chuyện, cha cháu có thể làm được mọi chuyện. Bác đợi cháu một lát.
Hắn liền bấm điện thoại gọi cho cha hắn, Đường Thiên Tắc. Những người khác đều đã biết gia thế của Đường Sinh, đều im lặng chờ đợi.
- Dạ, cha ạ, vâng, con đang ở Phượng Thành đây ạ. Dạ, cha đang họp ạ? Nhưng con có chút chuyện đặc biệt muốn nói với cha, con có thể xin người cha Bí thư một chút thời gian được không? Ha ha, vâng ạ, con nói đây. Chuyện là như thế này, không phải con chỉ ở Phượng Thành chơi thôi đâu, trưa nay con và con trai bác Lục đang ăn cơm ở một quán ăn nhỏ, bỗng nhiên bốn năm tên cầm dao xông vào. Lúc ấy thiếu chút nữa con đã són ra quần rồi, còn anh Lục Sâm dũng cảm, không hề sợ hãi, đã đứng lên bảo vệ con, nhưng anh ấy lại trúng một nhát dao, suýt chút nữa là mất mạng. Là do con trai Tiểu Tất của Tất Vân Hiên thuê kẻ giết người chỉ vì một người con gái. Sao hắn dám giết người ư? Hắn rất ngang ngược, nghe nói cha hắn mới từ Thủ đô về, chắc đến tám phần ông ta sắp thăng chức Phó Chủ tịch tỉnh. Cha à, sau này chúng ta sẽ không sống nổi nữa đâu, con đang định nói với bác Lục rằng: hay là chúng ta cũng theo sau đuôi ông ta thôi!
Trong điện thoại của Đường Sinh vang lên tiếng thở phù phù và một câu chửi bậy rất nhỏ, tất cả mọi người đều che miệng để không phì cười. Đã nghe thấy tiếng chửi bậy, Trần Hướng Liêm mỉm cười, thầm khen Đường Sinh có thể nói ra những điều như vậy, đến mức có thể khiến Đường Thiên Tắc ngăn cản Tất Vân Hiên nhậm chức Phó Chủ tịch tỉnh. Còn gì có thể ngăn được Đường Thiên Tắc sao?
Tại văn phòng của Bí thư Thành ủy Giang Lăng Đường Thiên Tắc, sau khi nghe những lời nói rất có lý của con trai, ông ta đã kết thúc sớm cuộc họp, quay lại văn phòng, thong thả đi lại vài vòng, cuối cùng cầm điện thoại gọi cho cha mình. Đầu tiên là thăm hỏi sức khỏe ông cụ một chút, sau đó mới khéo léo chuyển sang chuyện vừa rồi:
- Còn có chuyện này nữa, cha ạ. Chuyện ở tỉnh Giang Trung cha cũng không biết rõ hết được. Đã hơn nửa năm rồi, không còn là lúc con và cha phải vất vả nữa, trong hai ngày này có chút chuyện, con sẽ nói ngay với cha đây. Chủ tịch thành phố Lục và con vừa gặp đã rất thân thiết, là bạn học hồi còn ở trường Đảng trung ương, là một người rất có tài, cha ạ. Vâng, tuy nhiên bọn trẻ lại gây ra chút chuyện, ảnh hưởng đến bọn con. Con trai Tất Vân Hiên ở Phượng Thành thuê kẻ giết người, suýt chút nữa đã giết chết cả cháu trai của cha và con trai của Lục Như Hành!
Kết luận cuối cùng, điều mấu chốt ở đây chính là, ông cụ Đường có nổi giận hay không? Giết cháu trai ta ư? Ba đời nhà họ Đường đều là con một, một bảo bối như vậy mà còn muốn giết chết hay sao? Hổ già không ra oai cũng không phải mèo ốm. Ông cụ chống gậy, đứng lên đi lại trong phòng.
- Thiên Tắc này, chuyện ở địa phương cũng không cần phải quan tâm quá nhiều. Con cứ yên tâm công tác đi, con làm cha mà không hiểu tính nết thằng bé nhà con hay sao? Mặc dù gây ảnh hưởng đến lãnh đạo như chúng ta, nhưng cũng phải lấy đại cục làm trọng, phải giữ hòa khí, hơn nữa ý kiến của hắn và chúng ta có phần giống nhau, không thể để cho người ta nói con không có tấm lòng bao dung. Còn về con trai Tất Vân Hiên, cũng là do hắn không biết dạy con, sao có thể nuông chiều con trai để nó tự tung tự tác ở địa phương như thế được? Để cha gọi điện đến chỗ Bí thư, đề nghị ông ta đưa tên tiểu quỷ họ Tất đến trường Đảng học!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.