Quyển 4 - Chương 737: Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng chứ?
Phù Trầm
21/03/2013
Cùng lúc đó, ở Cục công an Thành phố Bắc Kinh, Đinh Hán Trung đang nghe Phó cục trưởng Lưu báo cáo, nói là người của Trung tâm cảnh vụ số 11 bị cảnh vệ đưa đi rồi, vì đã cãi nhau với một vị tiểu thiếu tá đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự, sau đó xảy ra xô xát, sau đó người ta gọi cảnh sát của vệ tuất doanh.
- Loạn hết rồi… là con cái nhà ai làm ra chuyện này ...
Đinh Hán Trung cũng không tin ai có thể đễ dàng điều động cả cảnh vệ như vậy.
- Nghe nói là Quân Lão Ngũ, chính là con của Chu Phó tư lệnh quân khu Chu Phụng Côn, cái khác thì không rõ lắm.
Hình như bộ đội của vùng lân cận Bắc Kinh đều do vị Chu phó tư lệnh này quản lý, Đinh Hán Trung mày rậm nhíu lại:
- Đi làm rõ tình hình cụ thể trước đi, sau đó gọi điện cho tôi.
Lưu cục phó rời khỏi, ông ta liền gọi cho Đinh Hải Quân để hỏi xem có phải cậu ta cũng tham gia vụ ầm ĩ ngày hôm nay của Quân Lão Ngũ, Đinh trưởng thôn nói không rõ, hôm nay tôi cũng không ra khỏi thôn, nói là về hỏi rõ rồi sẽ nói tiếp.
Không bao lâu Đinh Hải Quân đã gọi điện thoại nói:
- Chú hai, không liên quan tới việc của cháu, nhưng có việc của Đường Sinh và Cao Tiểu Sơn, bọn họ làm.
Đinh Hải Trung ờ một tiếng, ông ta sở dĩ hỏi Hải Quân là vì biết Quân Lão Ngũ và cháu trai đi lại rất thân thiết, hóa ra là Đường Sinh và Cao Tiểu Sơn làm việc này cũng khó trách Quân Lão Ngũ dám gọi người của bộ tư lệnh, phía sau có chỗ dựa cậu ta còn sợ cái gì chứ?
Bên này Phó trưởng ban Thiệu đang cân nhắc về sự dặn dò của Trưởng ban Tông, lại gặp ông ta ngoài cửa rất thân thiết với đoàn người Huệ Minh Phàm trong lòng cũng thấy bồn chồ. Thấy Huệ Minh Phàm ngồi xe đi mất ít nhiều cũng hơi buồn bực, sau đó liền rút điện thoại gọi cho em họ Thiệu Lệ Hinh.
Nói tình hình đại khái với Thiệu Lệ Hinh, cuối cùng nói:
- Lệ Hinh à, anh chỉ biết Trưởng ban Tông và Phó chủ tịch Cao có quan hệ rất gần, hôm nay lại thấy Bộ trưởng và Huệ Minh Phàm người có liên quan đến vụ việc kia cũng không tồi. Cô ta chính là con dâu nhà Bàng gia, bố chồng cô ta là lão Bàng đã về hưu trước đây … anh ngay cả anh em đồng hao Lý Thành Sơn làm ra việc này, bây giờ còn bị cảnh vệ trong Bộ tư lệnh bắt đi, xử lý thế nào đây ...
- Anh họ, nếu việc không lớn thì không cần gây sức ép, gần đây tâm tình của lão Vương gia không được tốt cho lắm, việc của lão Vương anh không phải không biết, em gọi điện hỏi bộ tư lệnh xem đã, người chắc chắn sẽ thả, chính quyền địa phương cũng không đồng ý, anh đừng lo lắng.
Thiệu Lệ Hinh giữ chức Phó chủ nhiệm văn phòng quân ủy người lấy lòng cô quá nhiều, khi điện thoại của cô gọi tới bộ tư lệnh vừa đúng lúc là La phó tư lệnh nhận điện thoại, ông ta thấy việc này không ngờ lại liên quan tới quân ủy cũng có chút cuống cuồng, nói lập tức điều tra làm rõ tình hình, ai mà không biết Thiệu Lệ Hinh và Lão vương gia có quan hệ gần gũi thế nào? Chủ nhiệm của Tổng cục chính trị đã liên hệ với Vương gia chống đỡ cho cô ấy.
Quân Lão Ngũ rất nhanh sau đó nhận được điện thoại của La phó tư lệnh vệ tuất doanh,
- Tiểu Chu à, Phó chủ nhiệm văn phòng quân ủy Thiệu hỏi việc này, đối phương chắc chắn có quan hệ với người ta, việc này không dễ làm cậu mau nói với ba cậu một tiếng đi, bên chỗ tôi cũng không dễ ăn nói ...
Quân Lão Ngũ sẽ chẳng nói việc này với ba đâu. Trừ phi muốn bị ăn mắng, cậu ta lại quay lại gọi điện cho Cao Tiểu Sơn nói rõ tình hình.
Khi Cao Tiểu Sơn nhận điện thoại đang trên đường lái xe tới bệnh viện để Huệ Minh Phàm thay quân trang.
- Thiệu phó chủ nhiệm? Thiệu Lệ Hinh sao? Là vị có quan hệ rất gần với lão Vương gia. Đừng để ý tới cô ta nên làm thế nào thì làm, có vấn đề gì tôi giải quyết, đưa tên họ Lý đó qua đi, không thể hiện thái độ gì mà thả người chẳng phải sẽ lộ ra là mình chột dạ sao? Làm loạn lên, tiếp tục làm loạn cho tôi.
Huệ Minh Phàm và Bàng Quyên Nhi ngồi ở phía sau đều trợn tròn mắt, Bàng Quyên Nhi không ngờ được gia thế của Cao Tiểu Sơn, nhưng Huệ Minh Phàm đã đoán được, bĩu môi cũng không tin, Bàng Quyên Nhi nhìn mẹ sợ bà có cách nhìn với Tiểu Sơn,
- Còn làm loạn nữa à ...
Tiểu Sơn cất điện thoại đi rồi cười:
- Không làm loạn không được, đại tiểu thư, cái này giống với bộ đội đánh tiên phong, đã nắm bắt được trận địa trước mắt rồi, cô nói có thể triệt binh sao? Vậy không phải sợ kẻ địch sao? Trước tiên dẹp yên bọn họ đã, chúng ta ngồi yên rồi nói sau ...
Cái gì với cái gì? Vai của Quyên nhi liền sụp xuống, vô cùng bất đắc dĩ nhìn mẫu thân, mẹ, anh ấy như vậy, không quản được.
Vẫn là Huệ Minh Phàm giật tay con gái, dường như muốn nói cô đừng lo lắng, tiếp lời:
- Tiểu Sơn, cháu là con một ...
- Không phải con một, mà là một mình cháu là con trai, trên có một chị gái nữa. Cô đừng lo, không có anh em nào tranh giành tài sản với cháu đâu, hơn nữa bố cháu là người nghèo, không có gia sản gì.
Không tồn tại nỗi lo tranh giành với anh em.
Hắn không ngờ suy nghĩ xa như vậy, cười chết mất.
- Anh nói cái gì vậy? Nói chuyện với mẹ em mà nói vậy à? Muốn ăn đòn đúng không …
Quyên Nhi lấy tay đấm vai hắn một cái.
- Quyên Nhi, vậy anh sửa, anh sửa, từ bé đến lớn đều như vậy, trong chốc lát không sửa được, sau này em đấm anh mới sửa được.
Da mặt người này con dày hơn da mông. Thật là hết cách đối với anh, Huệ Minh Phàm nhìn con gái:
- Đừng làm ồn, cậu ta đang lái xe ...
Cô không ngờ vẻ mặt ôn hòa, giông như đang che chở cho thiếu tá Tiểu Cao, Bàng Quyên Nhi cũng cảm thấy hơi buồn bực, mẹ mình hôm nay sao vậy?
- Cháu nghĩ thật xa xôi, cháu và Quyên Nhi yêu nhau là dựa trên tình cảm, chứ không phải vì gia tài, nghĩ nhiều rồi.
Ý của Huệ Minh Phàm là anh đã quá khinh thường tôi rồi? Tôi để ý xem anh có bao nhiêu tài sản sao? Tôi chỉ hỏi tình hình gia cảnh nhà anh thôi.
- Hix, cô đừng giận, cháu nghĩ nhiều, cháu có khi rất ngốc, cô chỉ giáo thêm nhưng cháu đối với Quyên Nhi là thật lòng ...
- Vậy cháu mau khai báo thành thật về gia đình đi, sợ cô không gả con gái cho sao? Ba cháu cũng là bộ đội nhỉ?
- Vâng, cô, ba cháu vừa rời khỏi đơn vị cũ chuyển tới vào quân khu Nam Kinh làm Phó chủ nhiệm bộ chính trị.
Anh ta nói.
Hóa ra Cao Hoành Kiện rời khỏi Giang Lăng, nhưng ông ta không về Bắc Kinh, vì ông cụ nhà ông ta trấn thủ quân ủy, ông ta sao có thể trở về?
Quân khu Nam Kinh, một trong bảy quân khu lớn, Phó chủ nhiệm bộ chính trị quân khu cũng vẫn là hàm thiếu tướng, khi Cao Hoành Kiện đến đó thì ông đã có lý lịch bốn năm thiếu tướng nên được lên bậc trung tướng không phải vấn đề lớn, huống hồ phía sau ông ta còn có bối cảnh rất mạnh/
Giống việc gia cảnh của gia đình này Bàng Quyên Nhi ngốc nghếch cũng chưa từng hỏi cậu ta, lòng nghĩ, được, Cao Tiểu Sơn, hóa ra bố anh là quan lớn, tôi luôn không dám hỏi, sợ làm tổn thương tới lòng tự trọng của anh, hóa ra anh vẫn có thể giả bộ? Nhưng trong lòng cô vẫn rất vui.
Chỉ sợ mẹ lấy môn đăng hộ đối gì gì đó để phản đối mình yêu anh, bây giờ trong lòng cũng có câu trả lời, nụ cười trên mặt cô nở ra nhiều hơn.
Huệ Minh Phàm cũng đoán được Cao Tiểu Sơn là con cháu Cao gia, cụ thể có phải không cũng không cần từ miệng hắn chứng thực, không hỏi nữa. Hỏi nhiều lại thành ra mình hám lợi, sau này tự nhiên sẽ biết thôi, chỉ nhìn thái độ hôm nay của Tông bộ trưởng đối với anh ta, anh ta cũng không phải người thường.
Đến bệnh viện, Cao Tiểu Sơn gọi điện cho Đường Sinh nói tình hình mới nhất
- Thiệu Lệ Hinh và Lão Vương gia qua lại rất gần.
Đường Sinh biết Thiệu Lệ Hinh là chị của Thiệu Tiểu Giác nói cách khác là chị vợ của Vương Ngạn Đôn sao? Không có chuyện gì chứ ...
- Tôi thấy không có vấn đề gì, làm loạn vẫn phải làm loạn, đâu có thể dễ dàng buông tay? Đúng rồi, cậu không phải là đã quyến rũ được Đồng nữ rồi đấy chứ ...
- Sao lại nói thế? Tôi là bệnh nhân của Đồng nữ hiểu không? Tiểu tử anh lo cho anh là được rồi, lo ít đi.
Sự uy nghiêm của anh rể vẫn rất được, Cao Tiểu Sơn cười ha hả, trong lòng nghĩ, các công tử này ai có thể so với anh chứ?
Đường Sinh cũng hơi lo lắng, sao lại đối đầu với Lão Vương gia rồi? Chúng ta giống như đi ức hiếp người ta vậy, hắn cảm thấy ngượng ngùng, thật ra là đụng phải đối phương rắn chắc, mà lão vương gia bên này cũng vậy, quan hệ nhà anh rộng như vậy sao? Bạn bè thân thiết rơi rụng khắp thế giới, còn là vô số những người không ra gì, hễ giẫm phải là khóc kêu khắp nơi xin cứu viện.
Trong lòng hắn suy nghĩ có phải gần đây không cần ức hiếp người ta nữa không? Người nhà Lão vương gia sẽ cảm thấy không yên, thật sự là bi kịch.
Tại nhà giam ở Bắc Kinh, Thiệu Tiểu Giác, Ngu Cơ Mỹ, Ngu Phong Đình, Chương Tú Vân cùng đến thăm Vương Ngạn Đôn.
Trong phòng thăm tù ngăn cách lớp kính dầy, nhìn thấy bộ dáng đầu trọc lốc dũng mãnh mà tiều tụy của Vương Ngạn Đôn, Thiệu Tiểu Giác nước mắt rơi đầy mặt. Anh ta gầy gò, thần sắc cũng ảm đạm nhiều, có thể tưởng tượng Đinh Hải Dung đã mang đến cho anh ta đả kích lớn thế nào?
Những đả kích trong lòng lần này thật không chỉ là tâm linh, ngay cả tinh thần ý chí đều suy sút, Đinh Hải Dung kia đã cướp đi sự tôn nghiêm của một người đàn ông trong Vương Ngạn Đôn, sự tự tin của Y và tư thái mạnh mẽ đối với phụ nữ đều có nguồn gốc bí kíp của vương gia.
Nhưng bây giờ cả đời này cái đó cũng không dựng dậy nổi, nhưng có một tia sẽ làm liền lại nỗi đau của y, đừng nói là cương lên mà chỉ nghĩ tới phương diện này thôi thì sẽ rất đau, Đinh Hải Dung à, cô thật nhẫn tâm, cô sao lại không giết tôi chứ?
Thật ra Đinh Hải Dung muốn khiến y tĩnh tâm sống sót, cô không phải muốn giết y, không đến mức ác độc như vậy.
Nhưng đám người Thiệu Ngu này không rõ, Vương Ngạn đôn cũng không nói với bất cứ ai nghe tin mình bị Đinh Hải Dung phế thành thái giám nhưng điều này đã tàn phá rất lớn tới tinh thần và ý chí của y, danh lợi gì, tiền bạc mỹ nữ đều trở thành mây khói, không còn chút hứng thú nào nữa.
Sau khi nói chuyện vài câu, Thiệu Tiểu Giác nói muốn nói chuyện riêng với Vương Ngạn Đôn mấy câu, chị em Ngu thị và Chương Tú Vân đều ra ngoài.
- Ngạn Đôn, anh nói thật với tôi, lúc đầu rốt cuộc giữa anh và Đường Sinh đã xảy ra chuyện gì? Tôi đã đi hỏi hắn nhưng hắn không thừa nhận là quyến rũ Đinh Hải Dung, còn nói anh nếu dám nói là hắn dụ dỗ, quyến rũ Đinh Hải Dung thì hắn sẽ lấy cái gì đó công khai với báo chí ...
Sắc mặt Vương Ngạn Đôn có chút kinh động, ánh mắt càng sắc lên nhiều cũng đau khổ nhiều, thở dài một tiếng,
- Uhm, dám đánh cuộc thì phải chịu thua thôi, tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa, cô cũng đừng tìm hắn nữa, thời gian cũng vậy, tính mạng cũng vậy, trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng chứ ... (Đây là hai nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa là Chu Du và Gia Cát Lượng)
Có những thứ không có cách nào nói, Vương Ngạn Đôn thà mục nát trong bụng cũng không muốn nói, nhưng nói chuyện tới Đường Sinh y quả nhiên không dám chỉ trách gì Đường Sinh đã dụ dỗ Đinh Hải Dung, xem ra còn có nội hàm, mãi mãi không thể nói chân tướng với mọi người.
Vốn Thiệu Tiểu Giác phẫn nộ là có tâm tư muốn thay người đàn ông kia báo thù nhưng lúc này cô cũng không cho rằng như vậy.
Mấy người ra khỏi trại giam, cả đường về nhà không nói gì, thần sắc của Ngu Phong Đình hiện rõ sự kiên cao, dường như gã đang có suy nghĩ gì đó, người này rất sâu sắc, không hề giống với Ngu Cơ Mỹ, Thiệu Tiểu Giác nhìn rồi cũng để trong lòng lại thở dài.
Đêm đó cô gọi điện cho Đường Sinh, hai người lại hẹn ở quán café hôm trước gặp mặt, việc này cũng không thể để người khác biết, ví dụ như Ngu Cơ Mỹ bọn họ, sợ bọn họ sẽ có suy nghĩ gì, người đàn ông của bạn mới bị bắt bạn lại hẹn hò với người khác à?
- Giữa các cậu và Ngạn Đôn đã xảy ra chuyện gì? Anh ta cũng không nói với tôi nhưng tôi cảm thấy bên trong có chuyện gì đó, bản thân anh ấy vẫn không thừa nhận cậu dụ dỗ Đinh Hải Dung, tôi ở đây xin thu lại chỉ trích đối với cậu trước đây, ân oán giữa các cậu tôi không quản nữa.
Đường Sinh cũng có chút hụt hẫng, đối với Thiệu Tiểu Giác mà nói để lại ấn tượng không tồi cho hắn, người phụ nữ này rất chính phái.
- Vậy là tốt nhất, có một số những cá nhân có va chạm rất dễ cuốn cả gia tộc, tôi cho rằng không cần thiết, Thiệu Tổng thấy là được rồi.
- Kế hoạch báo thù hai tỷ là kết quả nhất thời tức giận của tôi, bây giờ nó hủy bỏ rồi, tôi cũng muốn nói một câu xin lỗi với cậu ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.