Quyển 1 - Chương 46: Ức hiếp người quá đáng
Phù Trầm
20/03/2013
Ban đầu buổi trưa muốn gọi Đường Cẩn cùng tới bữa tiệc của Đường Dục, nhưng cô nàng Cẩn lại thấy ngần ngại, muốn có ai đó đưa cô về nhà, Đường Sinh không yên tâm để cô đi một mình, cùng cô về nhà, trên đường gọi điện cho Đường Dục, hẹn hắn ta tới tiệm ăn nhỏ ở phố bên ngoài ngõ Lão Đường.
Đường Dục đem tới cho Đường Sinh xem bản vẽ mẫu giải phóng mặt bằng của ngõ Lão Đường, hắn ta cảm thấy ý kiến của Đường Sinh rất quan trọng, rất có khả năng là thể hiện ý của Bí thư Đường, tuy rằng không chắc chắn, nhưng hắn tin rằng Bí thư Đường ở đằng sau khống chế tất cả mọi việc.
Trên thực tế, hắn không cho rằng một tên tiểu tử thối mười bảy tuổi có thể nói ra suy nghĩ về việc giải phóng mặt bằng hay việc cải tạo phố Giang Giáo. Tám phần là do cha cậu ta dạy, nếu Đường Sinh biết được suy nghĩ này của Đường Dục, chắc chắn sẽ hôn hắn ta một cái, anh thật thông minh đấy!
Cũng chính vì điểm này, đã khiến Đường Dục vô cùng xem trọng “ý kiến” của Đường Sinh.
Bên trong tiệm ăn nhỏ, chỉ có 2 người Đường Dục và Đường Sinh, tay sai và một vài vệ sĩ vạm vỡ của hắn ta đều đứng bên ngoài.
- Thế nào? Người anh em, dự án này vẫn ổn chứ?
Đường Sinh tổng thể nhìn qua một lượt, lông mày hơi hơi cau lại:
- Bác Dục, bản vẽ này có phải là hơi tiết kiệm không? Bác nói giờ có vài chục nghìn tệ thì đủ để làm gì? Có mua nổi một căn hộ không? Lấy một căn hộ thông thường của Giang Lăng làm ví dụ, cũng đã tới 1500 tệ 1 mét vuông rồi, mua một căn hộ mô hình nhỏ nhất 55 mét vuông cũng cần tới 82500 tệ, thêm vào đó là một vài chi phí khác, cần hơn 90000 tệ mới có thể cầm được chìa khóa trong tay đúng không? Vị trí đó còn là ngoại thành, vị trí đẹp nằm trong thành phố giá cao nhất đã lên tới 3800 tệ một mét vuông…
Giang Lăng là thành phố thuộc phía bắc, năm 2004 căn hộ riêng giá cả cơ bản xấp xỉ nhau, không thể so sánh được với các thành phố ở phía nam được.
- Cậu Sinh, giải phóng mặt bằng mà, không thể bảo bọn họ đổi một căn hộ cũ để lấy một căn hộ mới được, thế thì tôi bồi thường chết à?
- Tôi cũng không bảo bác bồi thường tiền như thế, ít nhất bác cần kết hợp tình hình thực tế chứ? Bác xem mục này đi, chỉ dựa vào tính toán diện tích sử dụng trong công trình, đây không phải là hại chết người sao? Chẳng nhẽ bác đều tính toán theo diện tích công trình bên trong căn hộ sao? Sân đâu? Sân không có kiến trúc thì có được tính không? Tiền bạc là do ủy ban nhân dân đề bạt, bác làm thế này có đôi chút quá đáng, đối với cả hai bên đều không hay, với người dân cũng đắc tội, ủy ban nhân dân cũng đắc tội.
Đường Dục cười khô một tiếng, xấu hổ gãi gãi đầu:
- Hay là tôi đem về bảo bọn họ sửa lại lần nữa?
Đường Sinh lại nói:
- Đưa tôi cái bút… tôi sửa cho bác vài đường vẽ là được rồi…
Bút đưa tới, Đường Sinh cũng không khách sáo, đường vẽ mà chỉ dựa vào đường trực tiếp của diện tích mặt bằng sử dụng, đổi thành diện tích tổng của sân để tính toán, chỉ một nét này thôi đã khiến cho Đường Dục tròn mắt kinh ngạc, Đường Sinh cười nói:
- Bác Dục, nhìn xa trông rộng một chút, lợi nhuận nhỏ không nên tham lam.
- Đó là, đó là…
Đường Dục quệt mồ hôi trên trán, tiểu tử cậu nói chuyện đó? Một đường vẽ của cậu đã hết luôn trên nghìn vạn rồi đấy.
- Còn đường này nữa, cũng cần đổi một chút, mấy căn hộ đó đều là loại hình nhỏ, xem như căn hộ ba phòng, thêm một chút cũng không đến 50 mét vuông, bác nói bác giải tỏa mới cho người ta 400 tệ một mét vuông, cũng có hơi ác độc, giá này ít nhất cũng cần nâng lên 800 tệ một mét vuông…
Đường Dục không chịu nổi nữa, giơ tay kéo cánh tay của Đường Sinh:
- Đừng vậy, người anh em, cậu muốn tính mạng của tôi à? Ủy ban nhân dân tất cả chỉ đưa tôi có một chút tiền đó, dựa vào đường vẽ sửa đổi của cậu trên bản vẽ, tôi phải bù bao nhiêu đây? Người anh em Sinh, cậu nương tay một chút…
- Bác Dục, lông dê vẫn nên ở trên người một con dê, bên này bác không bù tiền, bên kia có thể lấy được 600 mẫu đất quyền cho thuê 30 năm của nhà máy Ổ Trục không? Bác tự nghĩ mà xem, đầu nào lớn đầu nào nhỏ? Bác làm tốt công trình ngõ Lão Đườngt, Ủy ban nhân dân làm sao có ý định đem công trình cải tạo phố Giang Giáo cho người khác được? Cho dù bọn họ đồng ý, bên trên cũng có người sẽ không vui, bên trên rất xem trọng ngõ Lão Đường đó!
Đường Sinh rõ ràng đang gõ đầu Đường Dục, lời hắn nói “bên trên” đương nhiên là chỉ Bí thư Đường rồi, Đường Dục há lại không hiểu được đạo lý này.
- Vậy… vậy được, nhưng mà, việc của nhà máy Ổ Trục chưa rõ ràng lắm, việc của ngõ Lão Đường tạm thời tôi cũng chưa thể tiến hành được…
Hắn ta chưa nhìn thấy thỏ không thả chim ưng, hắn sợ công toi như giỏ trúc đem ra tát nước.
- Được rồi, về chuyện này bác Dục cứ yên tâm, trong vòng nửa ngày người của tôi đến nơi, công ty đại diện sẽ chính thức đăng ký!
Sau khi tiễn Đường Dục, Đường Sinh vừa quay về ngõ, vừa gọi điện cho La Sắc Sắc.
- Tôi nói, thư ký La, Chị làm gì mà lề mề vậy? Đại cô nương đi kiệu cũng đến nơi rồi.
- Ôi, thiếu gia của tôi ơi, tôi sắp tới rồi, đang trên đường rồi, chắc bốn năm giờ chiều là đến được Giang Lăng.
- Ừ, đến nơi chị tới thẳng ngõ Lão Đường nhé… tất cả người ở đấy đều biết tôi.
Đường Sinh bảo cho cô số nhà.
Vào tới con ngõ hẹp Đường Sinh cũng không về căn phòng phía nam của mình, ở đó không bao giờ khóa cửa, ông Đường vẫn luôn ngồi trong sân. Vào tới đối diện nhà của Đường Cẩn, Đường Vọng Bình từ trong đi ra, trên tay cầm hộp cơm đang dắt chiếc xe đạp:
- Chú đi đâu đấy?
- Ồ, là Sinh à, chú, chú đi đến bệnh viện, Tiểu Vĩ không may, bị người ta đánh vỡ đầu, đang ở bệnh viện khâu vết thương.
- Á, sao lại như vậy?
- Cụ thể chú cũng không rõ, dì Lý và Đường Cẩn đã tới bệnh viện rồi, chú mang một ít đồ ăn mang ra cho họ…
- Bệnh viện nào, cháu cũng đi…
- Bệnh viện số 2 thành phố Đường Lục Sắc, vậy thì tôi đưa cùng cậu cùng đi luôn.
Đường Sinh xoay người chạy ra phía đường:
- Không cần đâu chú ạ, cháu ra ngoài phố bắt taxi…
Dù thế nào thì cậu Sinh cũng là anh vợ tương lai, cũng là người cùng một nhà rồi.
Bệnh viện số 2 thành phố, đường Lục Sắc.
Đường Vĩ đã được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng điều trị, phía trước bên phải bị khâu bốn mũi, không biết bị cái gì đánh vào, đến cả mắt bên phải cũng sưng lên, vẫn may không có vấn đề gì nghiêm trọng nữa, lầu dưới, Lý Quế Trân và Đường Cẩn đang tranh luận với vài người, trong đó có cả giáo viên của Đường Vĩ.
Một vài người khác có lẽ là người nhà hoặc họ hàng của người đã đánh Đường Vĩ, trong số đó có một người phụ nữ trung niên rất lớn tiếng.
- … Không có gì nghiêm trọng cả, không phải chỉ là một vết thương nhỏ trên đầu thôi sao? Chẳng chết người được, người chết rồi thì làm sao? Vẫn còn có thể xử bắn con trai tôi sao? Tôi nói cho mà biết đừng kiếm chuyện với tôi đây, con tôi cũng đang bị thương đấy…
Nói ra câu này, rõ ràng là một người đàn bà chanh chua, người này ăn mặc cũng khá đẹp mắt, vừa nhìn là biết người giàu có, vàng bạc trang sức đeo đầy người.
Lý Quế Trân cũng không thèm để ý bà ta, hướng về phía người đàn ông ba mươi tuổi kia nói:
- Thầy Vương, thầy nói một câu công bằng, bọn chúng ba bốn đứa đánh một mình con tôi, đầu cũng bị thương rồi, mặt cũng bị sưng rồi, có còn đạo lý không? Bọn chúng bị thương cái gì? Có thấy bọn chúng phải tới bệnh viện đâu?
Không chờ thầy giáo Vương mở miệng, người thanh niên bên cạnh ngươi phụ nữ chanh chua kia cướp lời:
- Mắt nào của cô nhìn thấy bọn họ không tới bệnh viện? Bọn họ cũng bị thương nặng, có đứa còn bị xuất huyết trong nữa, cô ầm ĩ cái gì? Một lúc nữa người của đồn công an tới đây, tôi lười chẳng muốn phí lời với cô…
Đường Cẩn kéo kéo ống tay áo mẹ, hạ thấp giọng nói:
- Mẹ, mẹ không nhận ra, bọn họ có quan hệ từ trước, còn gọi cả người của đồn công an đến đây rồi.
Lý Quế Trân bấm bụng nín giận, nhưng bản thân gia đình không có chỗ dựa dẫm, tìm ai giúp đây? Bản thân không có quan hệ, chỉ có thể bị người ta ức hiếp, thầy giáo Vương kia cũng chỉ biết thấp giọng khuyên:
- Mẹ học sinh Đường Vĩ, theo như tôi thấy, chi trả một ít phí điều trị cho bọn họ cho xong chuyện, xét tình hình này và cô không thể thắng họ đâu, trong đám trẻ đó có một đứa là con trai của Phó cục trưởng cục giáo dục Mã, cô nói không lại người ta, thì đành nhịn một chút vậy.
Lời này càng khiến Lý Quế Trân và Đường Cẩn lo sợ, cãi nhau lớn chẳng phải là cãi nhau với phó cục trưởng? Có khả năng Đường Vĩ còn bị đuổi học, giờ làm thế nào?
Lúc này, đột nhiên xuất hiện ba người cảnh sát:
- Ai là phụ huynh của Đường Vĩ? Đi cùng chúng tôi giúp đỡ điều tra…
Đành vậy, Lý Quế Trân đi cùng ba người của đồn công an, ngay lúc đó Đường Cẩn đẫm lệ mơ hồ, ức hiếp người quá đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.