Quyển 2 - Chương 442: Vẻ đẹp của Đoan Mộc Yên
Phù Trầm
21/03/2013
Yên là em gái cuả ai kia chứ? đương nhiên là em của Đoan Mộc Thực rồi, cô là người nối dõi nữ của nhà họ Đoan Mộc cũng là người kế thừa cách điểm huyệt và giải huyệt.
Đường Sinh cũng nói chuyện riêng với Đoan Mộc Thực vài lần, em gái của anh có lợi hại không? Nếu mà tôi chiếm lấy em của anh thì có bị đánh cho tàn tật không?
Câu trả lời của Đoan Mộc Thực rất mơ hồ, anh ta nói không rõ ràng cho lắm. Em gái Tiểu Yên của anh ta bề ngoài thì hiền lành nhưng bên trong lại cứng rắn, rất dễ bị kích động Một khi bị kích động thì nguy, nó cũng là một con lừa ương bướng. Nếu nó đã nhận định anh là người tốt thì anh làm việc xấu nó cũng cho là tốt, còn nếu nó nhận định anh là người xấu thì anh làm việc tốt cũng bị cho là xấu, phải nói làm sao đây. Dường như có chút bi quan, kỳ thực thì chính là ngang bướng.
Đường Sinh nói: Tôi đã trải qua sự thay đổi gen, thể chất lại khỏe mạnh, cô ấy làm sao đánh lại được tôi? Cứ coi như là cô ấy nổi nóng thì tôi cũng không sợ.
Đoan Mộc Thực trả lời gượng gạo, tôi chính là sợ anh dùng sức mạnh mà ăn hiếp nó. Mấy năm nay tuy rằng tôi là thầy của em ấy nhưng tố chất trời cho của cô ấy rất lớn. Hai năm trước đã vượt qua cả tôi rồi, dù sao anh cũng nên cẩn thận một chút.
Dựa vào cái gì, tôi là muốn làm bạn bè anh em tốt với anh, anh lại đi đề phòng tôi hại em anh, sau này thì đừng nói là bạn của tôi nhé.
Cuộc nói chuyện như vậy có diễn ra vài lần, tuy rằng là đùa vui nhưng ý đồ của Đường Sinh cũng mơ hồ lộ ra đôi chút. Đoan Mộc Thực cũng không còn cách nào khác, quan trọng là ở chỗ em gái anh đã có tình cảm không thể tách rời với Đường Sinh, và anh ta cũng biết đó chính là nguyên nhân cho bi kịch của Tiểu Yên.
Ả nha đầu kia là một cô gái vững tâm, sự vật mà cô đã nhận định trong lòng thì sẽ không thay đổi, sai cũng là đúng, có những lúc không thể nói lý được.
Đương Sinh ra hiệu cho Ngọc Mỹ, Vương Tĩnh đi ra ngoài, hắn cầm tay người đẹp Yên kéo cô vào trong lòng hắn. Hôm nay chính là bước ngoặt quan trọng nhất trong đời Đoan Mộc Yên. Nhiều năm sau khi nghĩ lại về toàn bộ sự việc ngày hôm nay cô vẫn cảm động, nói ngắn gọn một câu là cô không hề hối hận.
Ở Tử Dạ Hiên giả danh làm bạn gái của hắn đã bị hắn ôm rồi, lúc này có cho hắn ngả vào lòng mình cũng chẳng là gì. Chỉ là lúc này có mỗi hai người bọn họ, Tiểu Yên cảm giác như không khí chung quanh loãng dần ra vậy, hơi thở cũng cảm thấy ngột ngạt.
Bờ ngực của Yên áp sát vào ngực Đường Sinh, cái cảm giác tuyệt vời ấy không có lời nào diễn tả hết được. Vòng eo thon thả, vòng mông chắc nịch đều nằm gọn trong bàn tay của Đường Sinh, như vậy mà nói, Yên giống như con nai bị thương đang run lẩy bẩy trong lòng Đường Sinh.
- Đường, Đường Sinh, không được ức hiếp người ta thế này, tôi, tôi xin anh đấy có được không?
Yên dường như muốn ngất đi.
Cô ấy từ trước tới giờ chưa từng nghĩ mình sẽ thầm mến một ai đó. Phải nói là bản thân có một số người thầm yêu trộm mến mới đúng. Nhưng tất cả đều đã xảy ra rồi, văng vẳng bên tai như còn nghe tiếng hắn hô hoán lên kiêu ngạo trong buổi họp ở trường: “xuống núi tôi là hổ, xuống biển tôi là rồng”. Đúng vậy, anh là rồng!
Hơi thở như hoa lan với vẻ sợ hãi của Yên làm hắn ta động lòng, tiến sát hơn tới Yên:
- Tôi ức hiếp em rồi chứ?
- Ức, ức hiếp rồi, tay, tay của anh, không được như thế, anh làm tôi đau rồi… tôi, tôi sẽ nói cho anh trai tôi biết…
- Ồ, em nói cho anh ta hả? Có lầm không đấy? Tôi nói muốn tán tỉnh em, anh của em còn đồng ý cả hai chân hai tay nữa kia, ngày nào cũng khích lệ tôi.
- Hả, là như vậy?
Trong lòng Yên ghi nhớ rõ rồi, được lắm anh à, anh nói với em Đường Sinh là kẻ hám sắc, dặn em phải cẩn thận khi có tình cảm với hắn. Cuối cùng anh lại ở bên cạnh cổ vũ cho Đường Sinh? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
- Không phải đâu? Anh tôi có thể làm vậy sao?
- Sao lại không thể ? anh trai em nói với tôi rồi « mối quan hệ của chúng ta tốt như vậy, cậu tán tỉnh em gái tôi đi ». Cái này gọi là nước phân không thể chảy sang ruộng nhà khác
- Vậy, vậy anh cũng không được làm vậy với tôi, không được như vậy ở đây...
Mông của cô ta bị Đường Sinh sờ mó làm cho cả người nóng ran lên, nên phải nói để phản đối.
Đường Sinh cười nham hiểm, đan hai tay vào nhau nói:
- Không bóp nữa cũng được, nhưng em có thể trả lời câu hỏi của tôi được không?
Đoan Mộc Yên gật đầu đồng ý, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, đôi mắt đẹp mê hồn như tuôn trào dục vọng. Hơi thở của cô cũng làm người khác không cưỡng lại được, chúng ta ở gần thế này tất nhiên sẽ có phản ứng rồi, hắn càng siết chặt vòng tay, Yên không cảm nhận được chuyện gì mới là lạ.
- Ừ, vậy tôi hỏi em, Đường Sinh là người tốt hay xấu?
Hắn từng nghe Đoan Mộc Thực nói điểm này rất quan trọng, người em này quá tin người.
- Anh, anh tất nhiên là người xấu rồi, anh còn bắt nạt cả chị Đường Cẩn, chị Đậu Đậu, bây giờ lại ức hiếp tôi…
Ôi, Đường Sinh kêu lên một tiếng giả bộ như đau khổ lắm:
- Làm sao mà tôi lại là người xấu được? Nếu như vậy tôi đã có được em lâu rồi.
Hắn giả bộ như hồn bay phách lạc.
- Đoan Mộc Thực nói với tôi rằng anh đích thị là người xấu. Cả đời này anh sẽ là người xấu và tôi không thể trông cậy gì ở anh cả!
Cô nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Đường Sinh trong lòng lại nảy sinh lòng thương cảm. Hắn ta lại nới lỏng cánh tay đang ôm Yên khiến Yên có cảm giác như sẽ mất anh ta trong giây lát. Ngay sau đó, cô giữ tay Đường Sinh lại để trên vai mình, đôi mắt đẹp kia ngấn lệ:
- Tôi, tôi thích anh, kẻ xấu xa ạ!
Ôi, cái tài diễn xuất của tên này thật tài tình, cô gái đẹp lại ngây thơ quá, làm sao có thể thoát khỏi tay ta? Hắn đổi lại được cả lời nói chân tình của cô, xem ra con gái thật dễ dàng bị dụ dỗ, ha ha. Đường Sinh siết chặt vòng tay hơn nữa, bây giờ cũng chẳng cần phải nói thêm điều gì cả, môi chạm môi.
Yên chờ đợi hành động tiếp theo của Đường Sinh, lúc để anh ta ôm cô cũng không còn thấy lo lắng sợ hãi nữa. Nhưng hắn cúi đầu thấp xuống…, khoảnh khắc hai đôi môi gắn chặt vào nhau, Đoan Mộc Yên như thấy đầu óc bị trấn động mạnh. Ôi, nụ hôn đầu tiên của chị đã bị người ta lấy đi mất rồi, xấu quá, dùng tới cả lưỡi nữa kìa?
Yên chưa từng hôn ai bao giờ nên chừng được khoảng 10 giây liền cắn ngay vào môi Đường Sinh khiến hắn ta phải rời ra.
Ngọn đèn thắp sáng trong phòng khách mà Đường Sinh và Yên đi vào không làm cho người khác chú ý. Bên kia, Hoa Anh Hùng đang trêu đùa với Chu Tiểu Đan và Thôi Vĩnh Lệ, hai người con gái trong tứ đại ngọc nữ con nhà quyền quý, lần trước Đường Sinh cũng đã từng qua lại với họ đôi chút.
Bên phải là Lý Thịnh, Vương Ngạn Đôn và Đinh Hải Dung, đứng dối diện với bọn họ là Cao Ngọc Mỹ, Vương Tĩnh, Lâm Phỉ đang ngồi bắt chéo hai chân.
Ừm, vậy trước tiên không nên qua đó quấy rầy bọn họ, thời gian vẫn còn sớm mà, đúng 12 giờ đêm mới bắt đầu có kịch hay. Không biết cái tên lưu manh William này hôm nay sẽ cho chúng ta xem tiết mục gì đây? Đối với việc đó thì Đường Sinh không chờ mong gì, hắn không cần thiết phải tiếp thu cái cách giáo dục mang đậm phong cách phương tây ấy.
Ở chính giữa sàn nhảy các đôi trai gái ôm lấy nhau các công tử bột con nhà quan chức lãnh đạo tới chốn này hưởng thụ đã trở thành thói quen từ lâu.
Thật kỳ lạ là đến các mỹ nữ như Chu Tiểu Đan, Thôi Vĩnh Lệ tại sao không xuất hiện vào tối thứ sáu? Lẽ nào hôm nay có tiết mục đặc sắc?
Hoa Anh Hùng ở phía bên kia vẫy tay chào, Chu Tiểu Đan và Thôi Vĩnh Lệ cũng vẫy tay chào Đường Sinh. Lần trước họ đã nhận hắn làm em trai kết nghĩa rồi, tự nhiên cũng không phòng bị với người tiểu đệ này, lại nhiệt tình với hắn ta nữa. Đường Sinh đi về phía họ, lúc này ánh mắt của Vương Ngạn Đôn cũng nhìn về phía này.
Đường Sinh vờ như không nhìn thấy anh ta, hắn kéo tay của Tiểu Yên đi thẳng về phía ghế sofa chỗ Hoa Anh Hùng, anh ta liệu không nhìn thấy em gái mình được không?
- Anh Hùng à, anh đang nói chuyện gì vậy? Xem ra anh đã làm cho chị Tiểu Đan và chị Vĩnh Lệ mê muội mất rồi.
Đường Sinh bước tới ngồi xuống cười.
Tiểu Yên có chút e dè, cái chốn này không giống với tưởng tượng của cô, từ trước tới giờ cô không hề nghĩ mình sẽ đặt chân tới chốn xa hoa này.
- Có gì đâu, là hai người bọn họ làm cho tôi mê muội đấy. Lúc họ cùng tôi bàn luận về tình yêu của Dương Quá và Tiểu Long Nữ tôi không tài nào nói lại họ. Ồ, sao anh lại đổi bạn gái mới rồi đấy ha? Cô đây là…
Hoa Anh Hùng nhìn Yên với vẻ dò xét, anh ta bị vầng hào quang đẹp đẽ của Yên làm cho ngạc nhiên.
Chu Tiểu Đan có vẻ đẹp trời cho, Thôi Vĩnh Lệ thì thanh tú đoan trang, cô nào cũng có vẻ thướt tha yểu điệu riêng. Nhưng Tiểu Yên vừa đến chỗ này ngồi thì các cô kia cũng phải mất đi một hai phần nhan sắc. Thật là một cô gái thuần khiết không ai sánh bằng, nghề của cô là một vú em sao? Đừng có biến thái như thế chứ?
Hai cô gái không thể chịu đựng thêm nữa, trong lòng thầm oán trách Yên, hai đôi mắt xinh đẹp này cứ nhìn chằm chằm vào Yên mà hận không thể nuốt chửng một miếng cho xong.
Đường Sinh vẫn không rời tay khỏi Yên, nhìn về phía Hoa Anh Hùng nói:
- Điều này phải nói thế nào đây? Tôi hay thay người yêu đến thế sao? Kỳ thực từ sau khi bị cô em gái của anh đá tôi cứ ở mãi dưới vực sâu tình cảm mà không thoát ra được. Tiểu Yên thấy tôi đáng thương nên đem tình cảm của mình chữa lành vết thương trong lòng tôi. Chị Anh Tú đối với tôi quá tàn nhẫn, nếu như Tiểu Long Nữ cũng ruồng bỏ Dương Quá thì quả là tuyệt tình.
Hoa Anh Hùng rất phục mồm mép của Đường Sinh. Anh ta cũng biết Đường Sinh có chút tình cảm qua lại với em gái của anh ta, nhưng cụ thể phát triển tới mức độ nào thì anh ta cũng không rõ lắm. Xét về việc anh ta hiểu về Đường Sinh mà nói thì hắn ta chính là một công tử đào hoa. Những người con gái bên cạnh hắn vẫn còn ít hay sao? Sắc Sắc, Mai Chước, Cao Ngọc Mỹ, Vương Tĩnh, trung gian còn có tiếp xúc với Bích Tú Hinh, Uông Sở Tình, chuyện tình cảm của hắn thật rối tinh rối mù.
- Đấy là anh không chịu nhường nhị Anh Tú, nên nó bỏ anh cũng là chuyện bình thường, đổi lại là tôi thì tôi cũng bỏ anh. Tiểu yên là em gái của Đoan Mộc à.
Hoa Anh Hùng cũng quen với Đoan Mộc Thực. Cũng biết anh ta là một nam tử tài giỏi trên thế gian, tài nghệ đầy mình, chỉ là hai bên không phải là quá thân thiết.
Đường Sinh cười gật đầu, giới thiệu cho Yên:
- Yên à, đây là Hoa Anh Hùng, con trai của ông Hoa - Phó chủ tịch thành phố, em gái anh ấy là Hoa Anh Tú – “con cọp mẹ” của đội đặc cảnh. Tôi không biết tự lượng sức mà khi xưa cố theo đuổi cô ấy rất lâu. Cuối cùng thì bị cô ấy đá, nhận được câu trả lời ấy tôi chỉ còn biết đem lòng mình gửi trăng kia soi sáng, không nề hà ngồi dưới trăng vẽ bóng hình người cũ, may mà bây giờ nhận được tình cảm của em, nếu không tôi đã sớm nhảy lầu tự tử lâu rồi…
Hắn làm ra vẻ đau khổ lắm, cũng chẳng quan tâm Chu Tiểu Đan, Thôi Vĩnh Lệ đang cười nhạo hắn. Tiểu Yên mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, Đường Sinh lại nói thêm:
- Đây là chị Tiểu Đan con gái diệu của Phó thư ký Chu, đây là chị Vĩnh lệ con gái của Phó chủ tịch thành phố Thôi. Sau đó thì long trọng giới thiệu bạn gái Đoan Mộc Yên, học lớp 11 trường điểm, tuy rằng tôi biết chị Tiểu Đan và chị Vĩnh Lệ có tình cảm với tôi, nhưng…
- Sao anh không chết quách đi cho rồi? Tên khốn kiếp!
Chu Tiểu Đan và Thôi Vĩnh Lệ cùng cười châm chọc, hai người cứ cười ha hả.
- Đúng rồi, anh bạn Tiểu Đường, Dương Quá là bị Tiểu Long Nữ ruồng bỏ sao? Hình như đâu phải viết như vậy?
Thôi Vĩnh Lệ nói.
Đường Sinh cười đáp lại:
- Tiểu Long Nữ ban đầu không bị bó buộc bởi luân lý trần tục. Chỉ là trong lòng cô có một bóng hình, lúc ở Chung nam Sơn tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh thì bị tên Vương Bát Sáng họ Doãn của phái Toàn chân Giáo hãm hiếp. Nhưng cô lại cứ mừng thầm trong lòng rằng đó là Dương Quá. Sau này khi biết được sự thật không phải là Dương Quá thì trong lòng rối ren lắm. Các chị thử nghĩ xem, tấm lòng thuần khiết lại bị một kẻ xa lạ trà đạp lên, liệu đứng dậy được nữa không?
Tiểu Đan và Vĩnh Lệ lại cười nhạo hắn, nhưng hai khuôn mặt lại đỏ ửng lên, đây mới chính là tình tiết làm người ta rối ren nhất.
Đường Sinh lại tiếp tục nói:
- Sau đó Tiểu Long Nữ và Dương Quá ngày càng sâu đậm rồi thì trong lòng cô vẫn thấy rối bời. Chỉ là ngòi bút của lão Kim không hề miêu tả chi tiết này, ông ấy sợ đi quá xa, nhưng độc giả đều có đầu óc cả. Họ sẽ phân tích tâm trạng của Tiểu Long Nữ, đứng trên lập trường của Long Nữ mà nói, tôi mà là Dương Quá thì chẳng hóa là đi cọ nồi cho Doãn Vương Bát sao? Nhưng tôi cũng không thể hận tên họ Doãn kia, giết hắn đi thì có giải quyết được vấn đề gì đâu. Kỳ thực mà nói, rối ren nhất không phải ở Dương Quá hay là Tiểu Long Nữ mà chính là ở người đọc kia.
Chu Tiểu Đan lại nói:
- Tôi cho rằng tấm lòng của độc giả nên mở rộng chút. Trên đời này đâu có gì là hoàn mỹ cả đâu, lão Kim viết như vậy cũng là sát với hiện thực rồi.
- Thật ngưỡng mộ tấm lòng của chị Tiểu Đan, chúng ta hẹn hò đêm nay đi, rồi sau này chị nói cho chồng chị biết, như thế mới gọi là sát với hiện thực đấy đừng rùm beng thêm nữa.
Hoa Anh Hùng cười vang lên, Yên cũng bịt miệng cười, Chu Tiểu Đan cười không nổi mà khóc chẳng xong:
- Vĩnh Lệ à, cùng tôi đánh cho hắn ta một trận đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.