Chương 143
Viên Không Phá
22/12/2015
Tề Diệc Bắc cùng Phó Du Nhiên đều kinh hãi, tìm cớ ngã bệnh cũng chẳng qua là không muốn rời khỏi chiến trường quá xa. Nếu như rời khỏi thành Thiết Vệ thì lỡ có tin tức gì cũng không thể kịp thời biết được.
Lưu Khai Sơn lần này cũng rất choáng váng, vạn lần đều không ngờ được Nữ Hoàng Bệ Hạ này thân ở trên tiền tuyến mà cũng không quên chuyện ân ái.
Tề Diệc Bắc cùng Phó Du Nhiên gần như vui đến muốn phát khóc, trông ngày trông đêm rốt cuộc cũng trông được rồi, nhưng Phó Du Nhiên cũng lần đầu dâng lên sự hối hận đối với sự viêc lần này, dù sao ở đây vẫn rất nguy hiểm, không thích hợp cho việc an thai.
Lần này thì càng không thể hành động rồi.
Theo lý thuyết một khi Phó Du Nhiên mang thai thì Vương Chấn Thanh nên chiếm thế thượng phong mới đúng. Dù sao lập tức sẽ có thêm một nhân vật quan trọng nằm trong tay của mình, nhưng mà thứ nhất Phó Du Nhiên mới vừa lên ngôi không lâu, tỉ lệ dân chúng ủng hộ cũng không tính là quá cao, thứ hai nêu Lệ lão đầu thật sự hạ quyết tâm thì cuối cùng sẽ thả ra tin tức trong tình huống hỗn loạn Nữ hoàng đã bị vùi thân trong trận chiến, như vậy ý tưởng muốn chia sông mà cai trị lại càng khó có thể thực hiện, hơn nữa còn có Tề Diệc Bắc ở chỗ này, đứa bé của Phó Du Nhiên chính là tôn tử của Tần Đế Đại Tấn, lão nhân gia ông ta thấy con dâu bị bắt chẳng lẽ lại đứng nhìn tôn tử cũng bị bắt luôn sao? Nếu đứa bé này ở nơi này xảy ra điều gì không may, vậy có thể nghĩ cái thù này không kết cũng kết xuống rồi.
Lại nói khi hai nước giao chiến, trong quân không có quân nằm vùng của địch là chuyện không thể nào, nói không chừng quân trông giữ Phó Du Nhiên cũng có, cho nên nếu muốn dấu diếm chuyện này cũng rất khó.
Lưu Khai Sơn đè xuống ý niệm muốn thăng quan trong lòng, xem ra là rất lo lắng có phải Thường Cửu đã rước lấy phiền toái lớn hay không.
Nhìn tình huống này thì rõ ràng không thể hành động. Vì vậy Lưu Khai Sơn lại viết tấu chương để trình lên trên, trần thuật lại mối quan hệ lợi hại trong đó, cuối cùng ghi chú, xin Thái Thượng hoàng anh minh thần võ quyết định.
Thái Thượng hoàng anh minh Vương Chấn Thanh thật muốn gào thét một tiếng, chưa từng thấy qua người làm tù binh mà còn làm ra được chuyện xấu X như vậy, lại còn chỉ định hắn tự mình đi đến nữa.
Lo lắng hai ngày, quân Phó Sở mới nhận được tin tức liền chỉnh đốn quân đội chuẩn bị chiến tranh. Thả ra tin tức rằng bất luận chết sống đều thề phải cứu được Nữ Hoàng Bệ Hạ cùng Tiểu Hoàng trữ. Nhắc tới chuyện này Vương Chấn Thanh liền tức đến phát điên, người đã chết rồi mà các ngươi còn cứu cái gì? Nhưng mà người ta mặc kệ, nghe nói còn thảo một bức thư và văn kiện báo cho Đại Tấn -- hai bên bây giờ là người thân, có tin tức gì tự nhiên phải cùng nhau chia sẻ.
Vương Chấn Thanh không ngồi yên trước tình hình này được nữa, như vậy còn không bằng liều mạng, vui mừng không có còn rước lấy phiền phức, đánh không thể đánh, giết không thể giết, còn vô duyên vô cớ kết thù kết oán với cả hai bên Sở Tấn, mẹ nó chứ, rốt cuộc là ai nghĩ ra cái chủ ý này hả, nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt!
Vì vậy Tiểu Hoàng thượng ở lại trấn thủ Khang thành, Thái Thượng hoàng bãi giá thành Thiết Vệ.
Cái ngày cùng Phó Du Nhiên gặp gỡ đó sắc trời thật không tốt, trên trời giăng đầy mây đen, tầm nhìn rất hạn chế, Vương Chấn Thanh từng nghĩ tới đổi ngày nhưng lại không nhịn được oán giận trong lòng. Hắn đã không kịp chờ đợi mà muốn giáo huấn cái tên Phó tướng ngu ngốc đã bắt giữ Phó Du Nhiên.
Nên hôm nay cho dù tiết trời không tốt thì mang thêm vài chiếc đèn là được.
Vì vậy Phó Du Nhiên cùng Tề Diệc Bắc được kiệu tám người khiêng hướng hành cung thành Thiết Vệ đi đến, ai không hiểu còn tưởng rằng đây mới là chủ nhân chân chính của thành Thiết Vệ.
Đến hành cung, Thường Cửu liền tiến lên đón. Hắn vẫn tưởng mình lập được "Công" bắt giữ. Vương Chấn Thanh đặc biệt chỉ định hắn phụ trách an bài tất cả công việc liên quan đến Nữ hoàng.
Thường Cửu không nói gì nhưng dường như có phần khẩn trương. Không biết có phải là bởi vì thấy được thiên uy của "Thái Thượng hoàng" hay không mà tinh thần có phần không tập trung.
Phó Du Nhiên nhìn hắn, cười nói: "Không phải khẩn trương, sau ngày hôm nay đường quan của ngươi đã được khai thông, có được vinh hoa phú quý rồi."
Thường Cửu liếc Phó Du Nhiên một cái nhưng vẫn không nói gì.
Tề Diệc Bắc cười nói: "Có lẽ lát nữa sẽ phải kêu Thường Cửu huynh đệ một tiếng Thường tướng quân rồi, tiểu đệ chúc mừng trước." Nói là chúc mừng nhưng trong giọng nói lại mang chút ác ý, tràn đầy giễu cợt.
Tề Diệc Bắc sinh ra tâm tình mâu thuẫn rất lớn đối với Thường Cửu, dù sao Phó Du Nhiên đã tin tưởng hắn như vậy nhưng hắn lại lựa chọn phản bội nàng.
Thường Cửu lại càng trầm mặc hơn, trong khoảnh khắc này thì liền thấy Lưu Khai Sơn từ trong chính điện ra ngoài, nhìn thấy ba người đang đứng nghiêm thì cười khan hai tiếng, hắn gạt Thường Cửu qua một bên rồi nói: "Nữ Hoàng Bệ Hạ, chúng ta vào đi thôi."
Đôi mắt của Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm Thường Cửu, có hơi xuất thần không biết là đang suy nghĩ gì, Lưu Khai Sơn lại thúc giục, lúc này nàng mới xoay người sang chỗ khác, ở ngưỡng cửa chính điện lại gặp được một người quen.
Ngưu Đại hiệp, quý danh Ngưu Đại Xạ, một người mang lí tưởng hành hiệp trượng nghĩa.
Lúc này Ngưu Đại hiệp đang cầm một cái xẻng, không ngừng làm cái động tác lật lên úp xuống trong không khí, vừa nhìn thấy Phó Du Nhiên thì vui mừng quá đỗi nhưng lại không chạy tới đây, vẫn chỉ đứng nguyên tại chỗ lật úp, lớn tiếng nói: "Trại chủ, cô tới thật rồi, ta đang học thủ nghệ, lát nữa sẽ biểu diễn tại chỗ cho Trại chủ xem."
Phó Du Nhiên tâm tình thoáng cái thật tốt, "Được, đừng để cho ta đợi quá lâu."
Lưu Khai Sơn sững sờ một lát, ngay sau đó nghĩ đến cái tên chất phác này cũng là theo chân Thường Cửu tới, chắc cũng là huynh đệ của Phó Nữ hoàng, lại nghĩ đến Thường Cửu từng nhắc tới người này có thủ đoạn tuyệt kỹ, chắc là muốn xóa bỏ hiềm nghi của Thái Thượng hoàng, chỉ có như vậy mới quên được hiềm nghi dành cho hắn. Lưu Khai Sơn đồng tình nhìn thoáng qua Thường Cửu -- lúc Vương Chấn Thanh đến thành Thiết Vệ liền nói rõ ý định của mình, mặc kệ cuộc đàm phán này có thành công hay không thì cái tên tiểu tử tự tung tự tác tự cho mình là thông minh tạo ra cục diện phiền toái này tuyệt không thể lưu lại!
Lưu Khai Sơn cảm thán một tiếng trong lòng. Thường lão đệ à Thường lão đệ, vì trong lòng mang lí tưởng phản bội chủ cũ, vốn đã chọc cho người trong thiên hạ thóa mạ, hiện tại nịnh bợ lại vỗ tới trên đùi ngựa, tân chủ tử lại không đắc ý ngươi, một hồi cũng phải giả vờ giả vịt thay ngươi cầu cạnh, Lão ca ca ta cũng coi là hết tâm vì ngươi rồi.
Dĩ nhiên Thường Cửu phải không biết những chuyện này vì vậy sau khi nhóm người Phó Du Nhiên vào điện, hắn liền đứng ở bên cạnh cửa điện chờ Vương Chấn Thanh truyền đòi gia phong ( truyền vào để phong chức vị).
Cứ như vậy, cuộc thương nghị bắt đầu.
Ngồi giữa chính điện là một nam tử chừng bốn mươi tuổi, vì hắn ngồi nên không nhìn ra cao thấp, dưới long bào tơ tằm là một vóc người cường tráng, da mặt màu đồng, giống như đã từng trải qua nhiều năm gió táp mưa sa, đôi môi mỏng, cái mũi thẳng tắp, lỗ mũi có hơi hếch lên, mắt không lớn, bên ngoài khóe mắt có chút rủ xuống, đôi mắt này nếu như sinh trưởng ở trên người nữ nhân, đại khái sẽ có phần thiên kiều bá mị, có hiệu quả không giận mà vẫn mị hoặc, có điều nó lại ở trên một gương mặt nam nhân nên trông có vẻ không có phúc tướng, để cho Phó Du Nhiên khó chịu chính là hai hàng lông mày đen nhánh trên mắt Vương Chấn Thanh, không biết có phải là dùng... Sản phẩm giúp mọc lông hay không, chứ làm sao lại có thể mềm như nhung như vậy được chứ?
Giống như là có hai còn sâu lông nằm ở trên mặt của hắn.
Phó Du Nhiên lại rùng mình, mở to mắt nhưng không nhìn mặt của Vương Chấn Thanh, Vương Chấn Thanh đang một mực suy nghĩ làm như thế nào để mở miệng đây. Suy nghĩ hồi lâu, hay là trước nói mấy câu khách khí, quà nhiều thì người không chê.
"Đã ngưỡng mộ đại danh của Nữ hoàng Thành Bình từ lâu, hôm nay được gặp đúng là phúc khí ba đời."
Phó Du Nhiên cười cười, "Ta là người thô thiển không có văn hóa gì cho nên không cần nói mấy lời nói nho nhã đâu, ngươi có lời gì thì cứ việc nói thẳng, chúng ta lại thương lượng."
Trong lòng Vương Chấn Thanh buông lỏng không ít. Hắn vốn là xuất thân từ võ tướng, nhất thời xúc động muốn đoạt đế vị, vốn cũng không biết mấy cái lời nói nghiền ngẫm từng chữ, nghe Phó Du Nhiên vừa nói như thế liền cười ha ha, "Nữ hoàng quả nhiên chất phác thẳng thắn, hôm nay trẫm mời tiệc Nữ hoàng, không nói đến chính sự."
Đây cũng là một thói quen, ăn uống trước khi bàn chuyện chính sự..., ăn no uống đủ thì ước lượng hai bao tiền lì xì. Thấy tốt liền nói chuyện tiếp, đây là một quy củ áp dụng rộng khắp nơi. Cao thì có tư thông với địch phản quốc, thấp thì áp dụng vào buôn bán, già trẻ đều biết.
Phó Du Nhiên cũng chỉ cười cười, mấy ngày trước Tề Diệc Bắc đã phân tích cho nàng một chút. Hiện tại họn họ đang có ưu thế tuyệt đối, ngay cả khi Vương Chấn Thanh muốn thả bọn họ đi cũng phải suy tính một chút. Huống hồ lát nữa còn có kịch hay để xem.
Lực chú ý của Vương Chấn Thanh lại chuyển tới trên người Tề Diệc Bắc. Từ lúc Tề Diệc Bắc bước vào điện thì Vương Chấn Thanh liền không khống chế được hai mắt của mình, trong thiên hạ làm sao còn có nam nhân dáng dấp tuấn tú như vậy? Tuy là thanh tú nhưng lại không mất đi vẻ tuấn lãng, anh tuấn, trên người lại có một khí chất cao quý bẩm sinh, cổ trắng nõn, eo hẹp, hai chân thon dài. . . . . . Nhìn hắn tùy ý lười biếng ngồi ở chỗ đó giống như không có chuyện gì có thể làm hắn chú ý đến.
Nam nhân hoàn mỹ như vậy mà lại chỉ kết duyên cùng với một nữ nhân không thôi thì cũng quá lãng phí rồi.
Không. . . . . . Cũng không phải Vương Chấn Thanh muốn cho con gái của hắn tìm vị hôn phu. Mà là Vương Chấn Thanh có một loại yêu thích đặc biệt với mỹ nam.
Nếu như Tề Diệc Bắc biết giờ phút nàyVương Chấn Thanh đang YY mình thì nói không chừng sẽ bạo phát tại chỗ, cho nên thật may là Tề Diệc Bắc không có luyện qua thuật đọc tâm nên chỉ cảm thấy ánh mắt của Vương Chấn Thanh không bình thường, mượn cơ hội bưng lên ly rượu, Tề Diệc Bắc nhẹ nhàng hơi cúi người, kề sát Phó Du Nhiên nói: "Ta cảm thấy lão này quá không bình thường."
Phó Du Nhiên cũng phát hiện, chỉ là không dám nghĩ đến phương diện kia, dù sao vị Thái Thượng hoàng này đã vợ con đề huề rồi, hơn nữa cũng không nghe nói qua hắn có ham muốn trên phương diện này -- dĩ nhiên không phát hiện ra là bởi Phó Du Nhiên mới vào Sở có mấy ngày!
Phó Du Nhiên ho một tiếng kéo lực chú ý của Vương Chấn Thanh về, "Không phải muốn thiết yến mời ta sao? Yến tiệc đâu?"
Vương Chấn Thanh vội vàng tuyên yến. Không lâu lắm từng món thức ăn ngon lành được bê ra, cho dù là cách một khoảng nhưng ánh mắt của Vương Chấn Thanh vẫn không khống chế được lướt tới lướt lui trên người Tề Diệc Bắc.
Lưu Khai Sơn ngồi phía dưới đương nhiên biết lai lịch của Thái Thượng hoàng, nhìn thấy tình huống như thế thì gấp gần chết, Lão nhân gia yêu thích nam phong cũng không chịu nhìn xem đối tượng là ai, Phó Sở còn chọc nổi, nhưng Tề Tấn thì thuộc hàng chọc không được đâu, nhưng những lời này đương nhiên không thể nói. Trong lúc nhất thời một ý tưởng lóe lên liền đứng lên nói: "Thái Thượng hoàng bệ hạ, vi thần có chuẩn bị một tiết mục biểu diễn góp vui."
Vương Chấn Thanh phục hồi tinh thần, che giấu cười nói: "Mau trình lên."
Lưu Khai sơn liền đến chỗ cửa điện tìm được Thường Cửu, "Thường lão đệ, xin lỗi, ca ca ta muốn hiến tặng một tiết mục cho Thái Thượng hoàng xem, cái vị huynh đệ chất phác kia đâu rồi, để cho hắn ra sân đi."
Lưu Khai Sơn lần này cũng rất choáng váng, vạn lần đều không ngờ được Nữ Hoàng Bệ Hạ này thân ở trên tiền tuyến mà cũng không quên chuyện ân ái.
Tề Diệc Bắc cùng Phó Du Nhiên gần như vui đến muốn phát khóc, trông ngày trông đêm rốt cuộc cũng trông được rồi, nhưng Phó Du Nhiên cũng lần đầu dâng lên sự hối hận đối với sự viêc lần này, dù sao ở đây vẫn rất nguy hiểm, không thích hợp cho việc an thai.
Lần này thì càng không thể hành động rồi.
Theo lý thuyết một khi Phó Du Nhiên mang thai thì Vương Chấn Thanh nên chiếm thế thượng phong mới đúng. Dù sao lập tức sẽ có thêm một nhân vật quan trọng nằm trong tay của mình, nhưng mà thứ nhất Phó Du Nhiên mới vừa lên ngôi không lâu, tỉ lệ dân chúng ủng hộ cũng không tính là quá cao, thứ hai nêu Lệ lão đầu thật sự hạ quyết tâm thì cuối cùng sẽ thả ra tin tức trong tình huống hỗn loạn Nữ hoàng đã bị vùi thân trong trận chiến, như vậy ý tưởng muốn chia sông mà cai trị lại càng khó có thể thực hiện, hơn nữa còn có Tề Diệc Bắc ở chỗ này, đứa bé của Phó Du Nhiên chính là tôn tử của Tần Đế Đại Tấn, lão nhân gia ông ta thấy con dâu bị bắt chẳng lẽ lại đứng nhìn tôn tử cũng bị bắt luôn sao? Nếu đứa bé này ở nơi này xảy ra điều gì không may, vậy có thể nghĩ cái thù này không kết cũng kết xuống rồi.
Lại nói khi hai nước giao chiến, trong quân không có quân nằm vùng của địch là chuyện không thể nào, nói không chừng quân trông giữ Phó Du Nhiên cũng có, cho nên nếu muốn dấu diếm chuyện này cũng rất khó.
Lưu Khai Sơn đè xuống ý niệm muốn thăng quan trong lòng, xem ra là rất lo lắng có phải Thường Cửu đã rước lấy phiền toái lớn hay không.
Nhìn tình huống này thì rõ ràng không thể hành động. Vì vậy Lưu Khai Sơn lại viết tấu chương để trình lên trên, trần thuật lại mối quan hệ lợi hại trong đó, cuối cùng ghi chú, xin Thái Thượng hoàng anh minh thần võ quyết định.
Thái Thượng hoàng anh minh Vương Chấn Thanh thật muốn gào thét một tiếng, chưa từng thấy qua người làm tù binh mà còn làm ra được chuyện xấu X như vậy, lại còn chỉ định hắn tự mình đi đến nữa.
Lo lắng hai ngày, quân Phó Sở mới nhận được tin tức liền chỉnh đốn quân đội chuẩn bị chiến tranh. Thả ra tin tức rằng bất luận chết sống đều thề phải cứu được Nữ Hoàng Bệ Hạ cùng Tiểu Hoàng trữ. Nhắc tới chuyện này Vương Chấn Thanh liền tức đến phát điên, người đã chết rồi mà các ngươi còn cứu cái gì? Nhưng mà người ta mặc kệ, nghe nói còn thảo một bức thư và văn kiện báo cho Đại Tấn -- hai bên bây giờ là người thân, có tin tức gì tự nhiên phải cùng nhau chia sẻ.
Vương Chấn Thanh không ngồi yên trước tình hình này được nữa, như vậy còn không bằng liều mạng, vui mừng không có còn rước lấy phiền phức, đánh không thể đánh, giết không thể giết, còn vô duyên vô cớ kết thù kết oán với cả hai bên Sở Tấn, mẹ nó chứ, rốt cuộc là ai nghĩ ra cái chủ ý này hả, nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt!
Vì vậy Tiểu Hoàng thượng ở lại trấn thủ Khang thành, Thái Thượng hoàng bãi giá thành Thiết Vệ.
Cái ngày cùng Phó Du Nhiên gặp gỡ đó sắc trời thật không tốt, trên trời giăng đầy mây đen, tầm nhìn rất hạn chế, Vương Chấn Thanh từng nghĩ tới đổi ngày nhưng lại không nhịn được oán giận trong lòng. Hắn đã không kịp chờ đợi mà muốn giáo huấn cái tên Phó tướng ngu ngốc đã bắt giữ Phó Du Nhiên.
Nên hôm nay cho dù tiết trời không tốt thì mang thêm vài chiếc đèn là được.
Vì vậy Phó Du Nhiên cùng Tề Diệc Bắc được kiệu tám người khiêng hướng hành cung thành Thiết Vệ đi đến, ai không hiểu còn tưởng rằng đây mới là chủ nhân chân chính của thành Thiết Vệ.
Đến hành cung, Thường Cửu liền tiến lên đón. Hắn vẫn tưởng mình lập được "Công" bắt giữ. Vương Chấn Thanh đặc biệt chỉ định hắn phụ trách an bài tất cả công việc liên quan đến Nữ hoàng.
Thường Cửu không nói gì nhưng dường như có phần khẩn trương. Không biết có phải là bởi vì thấy được thiên uy của "Thái Thượng hoàng" hay không mà tinh thần có phần không tập trung.
Phó Du Nhiên nhìn hắn, cười nói: "Không phải khẩn trương, sau ngày hôm nay đường quan của ngươi đã được khai thông, có được vinh hoa phú quý rồi."
Thường Cửu liếc Phó Du Nhiên một cái nhưng vẫn không nói gì.
Tề Diệc Bắc cười nói: "Có lẽ lát nữa sẽ phải kêu Thường Cửu huynh đệ một tiếng Thường tướng quân rồi, tiểu đệ chúc mừng trước." Nói là chúc mừng nhưng trong giọng nói lại mang chút ác ý, tràn đầy giễu cợt.
Tề Diệc Bắc sinh ra tâm tình mâu thuẫn rất lớn đối với Thường Cửu, dù sao Phó Du Nhiên đã tin tưởng hắn như vậy nhưng hắn lại lựa chọn phản bội nàng.
Thường Cửu lại càng trầm mặc hơn, trong khoảnh khắc này thì liền thấy Lưu Khai Sơn từ trong chính điện ra ngoài, nhìn thấy ba người đang đứng nghiêm thì cười khan hai tiếng, hắn gạt Thường Cửu qua một bên rồi nói: "Nữ Hoàng Bệ Hạ, chúng ta vào đi thôi."
Đôi mắt của Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm Thường Cửu, có hơi xuất thần không biết là đang suy nghĩ gì, Lưu Khai Sơn lại thúc giục, lúc này nàng mới xoay người sang chỗ khác, ở ngưỡng cửa chính điện lại gặp được một người quen.
Ngưu Đại hiệp, quý danh Ngưu Đại Xạ, một người mang lí tưởng hành hiệp trượng nghĩa.
Lúc này Ngưu Đại hiệp đang cầm một cái xẻng, không ngừng làm cái động tác lật lên úp xuống trong không khí, vừa nhìn thấy Phó Du Nhiên thì vui mừng quá đỗi nhưng lại không chạy tới đây, vẫn chỉ đứng nguyên tại chỗ lật úp, lớn tiếng nói: "Trại chủ, cô tới thật rồi, ta đang học thủ nghệ, lát nữa sẽ biểu diễn tại chỗ cho Trại chủ xem."
Phó Du Nhiên tâm tình thoáng cái thật tốt, "Được, đừng để cho ta đợi quá lâu."
Lưu Khai Sơn sững sờ một lát, ngay sau đó nghĩ đến cái tên chất phác này cũng là theo chân Thường Cửu tới, chắc cũng là huynh đệ của Phó Nữ hoàng, lại nghĩ đến Thường Cửu từng nhắc tới người này có thủ đoạn tuyệt kỹ, chắc là muốn xóa bỏ hiềm nghi của Thái Thượng hoàng, chỉ có như vậy mới quên được hiềm nghi dành cho hắn. Lưu Khai Sơn đồng tình nhìn thoáng qua Thường Cửu -- lúc Vương Chấn Thanh đến thành Thiết Vệ liền nói rõ ý định của mình, mặc kệ cuộc đàm phán này có thành công hay không thì cái tên tiểu tử tự tung tự tác tự cho mình là thông minh tạo ra cục diện phiền toái này tuyệt không thể lưu lại!
Lưu Khai Sơn cảm thán một tiếng trong lòng. Thường lão đệ à Thường lão đệ, vì trong lòng mang lí tưởng phản bội chủ cũ, vốn đã chọc cho người trong thiên hạ thóa mạ, hiện tại nịnh bợ lại vỗ tới trên đùi ngựa, tân chủ tử lại không đắc ý ngươi, một hồi cũng phải giả vờ giả vịt thay ngươi cầu cạnh, Lão ca ca ta cũng coi là hết tâm vì ngươi rồi.
Dĩ nhiên Thường Cửu phải không biết những chuyện này vì vậy sau khi nhóm người Phó Du Nhiên vào điện, hắn liền đứng ở bên cạnh cửa điện chờ Vương Chấn Thanh truyền đòi gia phong ( truyền vào để phong chức vị).
Cứ như vậy, cuộc thương nghị bắt đầu.
Ngồi giữa chính điện là một nam tử chừng bốn mươi tuổi, vì hắn ngồi nên không nhìn ra cao thấp, dưới long bào tơ tằm là một vóc người cường tráng, da mặt màu đồng, giống như đã từng trải qua nhiều năm gió táp mưa sa, đôi môi mỏng, cái mũi thẳng tắp, lỗ mũi có hơi hếch lên, mắt không lớn, bên ngoài khóe mắt có chút rủ xuống, đôi mắt này nếu như sinh trưởng ở trên người nữ nhân, đại khái sẽ có phần thiên kiều bá mị, có hiệu quả không giận mà vẫn mị hoặc, có điều nó lại ở trên một gương mặt nam nhân nên trông có vẻ không có phúc tướng, để cho Phó Du Nhiên khó chịu chính là hai hàng lông mày đen nhánh trên mắt Vương Chấn Thanh, không biết có phải là dùng... Sản phẩm giúp mọc lông hay không, chứ làm sao lại có thể mềm như nhung như vậy được chứ?
Giống như là có hai còn sâu lông nằm ở trên mặt của hắn.
Phó Du Nhiên lại rùng mình, mở to mắt nhưng không nhìn mặt của Vương Chấn Thanh, Vương Chấn Thanh đang một mực suy nghĩ làm như thế nào để mở miệng đây. Suy nghĩ hồi lâu, hay là trước nói mấy câu khách khí, quà nhiều thì người không chê.
"Đã ngưỡng mộ đại danh của Nữ hoàng Thành Bình từ lâu, hôm nay được gặp đúng là phúc khí ba đời."
Phó Du Nhiên cười cười, "Ta là người thô thiển không có văn hóa gì cho nên không cần nói mấy lời nói nho nhã đâu, ngươi có lời gì thì cứ việc nói thẳng, chúng ta lại thương lượng."
Trong lòng Vương Chấn Thanh buông lỏng không ít. Hắn vốn là xuất thân từ võ tướng, nhất thời xúc động muốn đoạt đế vị, vốn cũng không biết mấy cái lời nói nghiền ngẫm từng chữ, nghe Phó Du Nhiên vừa nói như thế liền cười ha ha, "Nữ hoàng quả nhiên chất phác thẳng thắn, hôm nay trẫm mời tiệc Nữ hoàng, không nói đến chính sự."
Đây cũng là một thói quen, ăn uống trước khi bàn chuyện chính sự..., ăn no uống đủ thì ước lượng hai bao tiền lì xì. Thấy tốt liền nói chuyện tiếp, đây là một quy củ áp dụng rộng khắp nơi. Cao thì có tư thông với địch phản quốc, thấp thì áp dụng vào buôn bán, già trẻ đều biết.
Phó Du Nhiên cũng chỉ cười cười, mấy ngày trước Tề Diệc Bắc đã phân tích cho nàng một chút. Hiện tại họn họ đang có ưu thế tuyệt đối, ngay cả khi Vương Chấn Thanh muốn thả bọn họ đi cũng phải suy tính một chút. Huống hồ lát nữa còn có kịch hay để xem.
Lực chú ý của Vương Chấn Thanh lại chuyển tới trên người Tề Diệc Bắc. Từ lúc Tề Diệc Bắc bước vào điện thì Vương Chấn Thanh liền không khống chế được hai mắt của mình, trong thiên hạ làm sao còn có nam nhân dáng dấp tuấn tú như vậy? Tuy là thanh tú nhưng lại không mất đi vẻ tuấn lãng, anh tuấn, trên người lại có một khí chất cao quý bẩm sinh, cổ trắng nõn, eo hẹp, hai chân thon dài. . . . . . Nhìn hắn tùy ý lười biếng ngồi ở chỗ đó giống như không có chuyện gì có thể làm hắn chú ý đến.
Nam nhân hoàn mỹ như vậy mà lại chỉ kết duyên cùng với một nữ nhân không thôi thì cũng quá lãng phí rồi.
Không. . . . . . Cũng không phải Vương Chấn Thanh muốn cho con gái của hắn tìm vị hôn phu. Mà là Vương Chấn Thanh có một loại yêu thích đặc biệt với mỹ nam.
Nếu như Tề Diệc Bắc biết giờ phút nàyVương Chấn Thanh đang YY mình thì nói không chừng sẽ bạo phát tại chỗ, cho nên thật may là Tề Diệc Bắc không có luyện qua thuật đọc tâm nên chỉ cảm thấy ánh mắt của Vương Chấn Thanh không bình thường, mượn cơ hội bưng lên ly rượu, Tề Diệc Bắc nhẹ nhàng hơi cúi người, kề sát Phó Du Nhiên nói: "Ta cảm thấy lão này quá không bình thường."
Phó Du Nhiên cũng phát hiện, chỉ là không dám nghĩ đến phương diện kia, dù sao vị Thái Thượng hoàng này đã vợ con đề huề rồi, hơn nữa cũng không nghe nói qua hắn có ham muốn trên phương diện này -- dĩ nhiên không phát hiện ra là bởi Phó Du Nhiên mới vào Sở có mấy ngày!
Phó Du Nhiên ho một tiếng kéo lực chú ý của Vương Chấn Thanh về, "Không phải muốn thiết yến mời ta sao? Yến tiệc đâu?"
Vương Chấn Thanh vội vàng tuyên yến. Không lâu lắm từng món thức ăn ngon lành được bê ra, cho dù là cách một khoảng nhưng ánh mắt của Vương Chấn Thanh vẫn không khống chế được lướt tới lướt lui trên người Tề Diệc Bắc.
Lưu Khai Sơn ngồi phía dưới đương nhiên biết lai lịch của Thái Thượng hoàng, nhìn thấy tình huống như thế thì gấp gần chết, Lão nhân gia yêu thích nam phong cũng không chịu nhìn xem đối tượng là ai, Phó Sở còn chọc nổi, nhưng Tề Tấn thì thuộc hàng chọc không được đâu, nhưng những lời này đương nhiên không thể nói. Trong lúc nhất thời một ý tưởng lóe lên liền đứng lên nói: "Thái Thượng hoàng bệ hạ, vi thần có chuẩn bị một tiết mục biểu diễn góp vui."
Vương Chấn Thanh phục hồi tinh thần, che giấu cười nói: "Mau trình lên."
Lưu Khai sơn liền đến chỗ cửa điện tìm được Thường Cửu, "Thường lão đệ, xin lỗi, ca ca ta muốn hiến tặng một tiết mục cho Thái Thượng hoàng xem, cái vị huynh đệ chất phác kia đâu rồi, để cho hắn ra sân đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.