Chương 42: Cung Đấu
Viên Không Phá
30/08/2013
"Chúng ta... có nên ra ngoài đánh cho hắn một trận không?"
Tề Diệc Bắc tức giận nói: "Cô yên tĩnh chút đi."
Phó Du Nhiên im lặng nhìn vật trước mắt, nàng chỉ biết tên tiểu tử kia chẳng tốt đẹp gì. Nàng nhanh chóng đóng chiếc hộp lại cất vào túi, nhét vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, "Bằng hữu của ngươi rốt cuộc bị sao vậy?" Phó Du Nhiên đỏ mặt nói: "Tuy nhiên... Chúng ta cũng đâu thể làm gì, tuy bây giờ cơ thể của ta được gả cho thân thể của ngươi, nhưng vì vướng bận tâm lý, nên chúng ta quyết không thể làm... Làm chuyện kia được. Đến lúc quay trở về... Lại phải lo lắng." Giọng nói của nàng càng lúc càng bé dần, tuy sơn tặc phần lớn rất trơ trẽn, nhưng trong thời khắc quan trọng, vẫn có chút thẹn thùng của cô nương mới lớn.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của "Thái tử", Tề Diệc Bắc giận sôi máu, "Cô không cần nghĩ nhiều, yên tâm đi, cho dù đổi lại, ta cũng không có hứng thú với cô!"
Phó Du Nhiên đang ngượng ngùng nghe xong, trừng mắt hét lớn: "Ngươi nói cái gì? Ta có điểm nào không tốt? Qua một thời gian dài như thế, cơ thể của ta sớm đã bị ngươi nhìn hết, bây giờ thành thân, ngươi còn dám nói thế à? Cẩn thận ta cho ngươi cả đời cũng không nổi được 'Thú tính'!"
"Cô..." Tề Diệc Bắc bất đắc dĩ nói: "Được rồi, có hứng thú, ta nhìn thân thể của cô, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm ."
"Cái gì?" Phó Du Nhiên trợn mắt, hùng hổ tiến đến xốc cổ áo Tề Diệc Bắc, "Ngươi... Ngươi nhìn thật sao? Ngươi dám không tuân thủ minh ước của chúng ta?"
Nhìn hay không cũng đều không đúng, Tề Diệc Bắc đẩy Phó Du Nhiên ra, hai tay chống hông đứng trên giường mắng to: "Ta nhìn đấy! Không những nhìn, mà còn sờ soạng nữa! Cô tính làm gì!" (anh đanh đá quá keke)
Sờ?? Khuôn mặt Phó Du Nhiên đỏ bừng, còn Tề Diệc Bắc sau khi hét to cũng nhận ra có chút khó xử, lúng túng bĩu môi, nằm xuống góc giường, buồn bực nói: "Dù sao hiện giờ gả thì cũng đã gả, cưới thì cũng cưới rồi, nếu sau này đổi lại, tốt hơn hết cô cứ an phận làm Thái tử phi đi, chỉ cần không gây rắc rối, mọi chuyện tùy cô."
Phó Du Nhiên "Ừm" một tiếng, bối rối đứng cạnh giường.
Tề Diệc Bắc nghĩ Phó Du Nhiên thẹn thùng, khẽ nói: "Vất vả một ngày rồi, cô cũng nên ngủ đi, hai ta đã thành vợ chồng, cũng không cần để ý."
Phó Du Nhiên cười khẩy nói: "Ta không để ý chuyện đó, vì tướng ngủ ta không tốt, sợ gây thương tích cho thân thể của mình."
"Không sao, ta ngủ rất cảnh giác " Tề Diệc Bắc vô tình nói: "Có thể tránh được."
Phó Du Nhiên cũng đang buồn ngủ, lập tức cởi áo khoác nằm xuống giường, muốn nói một chút, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều, ánh mắt nàng dừng tại chiếc bàn bày rượu và thức ăn, mới chợt nhớ ra, bọn họ chưa uống rượu làm lễ hợp cẩn, như vậy xem như chưa thành vợ chồng sao? Trước đây nàng chỉ nghĩ sẽ tùy tiện bắt một người đàn ông lên núi thành thân, ai ngờ vớ được một người đàn ông độc thân giàu có nhất thiên hạ.
Tuy rằng không được gả cho Hoài vương là điều vô cùng tiếc nuối, nhưng đâu ai ngờ nàng lại trở thành Thái tử phi? Nếu Cốt ca và Sơn ca biết được, nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng..."Phó Du Nhiên" là Thái tử phi, còn nàng lại trong thân thể "Thái tử", nếu vẫn không thể đổi lại, vậy sau này nàng là ai? Trở thành Thái tử ư? Hay vẫn là Thái tử phi? Nếu đổi trở về sớm thì tốt quá, dựa vào sự quan sát nhiều năm của nàng, làm Thái tử chẳng phải chuyện hay ho gì. Cái gì cũng không được, làm gì cũng có người đi theo, không được nói sai, không được nhai chóp chép khi ăn cơm...
Phó Du Nhiên dần dần chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ thấy mình đang thưởng thức một bàn đầy thức ăn ngon, hương thơm ngào ngạt, bịch bịch, hừ hừ, bịch bịch...
"Dậy đi!"
"Đừng phiền ta." Phó Du Nhiên huơ huơ nắm đấm, ra oai với kẻ đang phá hỏng giấc mộng của nàng.
"Dậy mau —— "
Phó Du Nhiên bỗng thấy hẫng một cái, cả người lăn xuống mặt đất, nàng mơ mơ màng màng bật dậy, hét lớn: "Làm sao vậy? Động đất..."
"Động đất cái đầu cô!" Tề Diệc Bắc xanh mặt nói: "Cô muốn ngủ đến khi nào nữa!" Đêm qua không biết hắn đã bị đạp bao nhiêu cái, ngủ cũng không yên, nết ngủ cũng xấu như tính vậy... Hừ hừ!
Hắn vừa mắng, vừa lôi một mảnh lụa ở dưới gối ra, lại lấy một chiếc bình nhỏ, đổ xuống mảnh lụa, Phó Du Nhiên liếc nhìn, thì ra là máu.
Tề Diệc Bắc đưa mảnh vải cho Phó Du Nhiên, "Thổi cho khô, rồi đưa cho ma ma bên ngoài."
"Để làm gì?"
Tề Diệc Bắc lườm một cái, "Chẳng lẽ một chút kiến thức cơ bản cô cũng không biết sao?"
Phó Du Nhiên hiểu ra, đỏ mặt phe phẩy mảnh vải lụa, để vết máu khô một chút, sau đó đưa cho ma ma đứng hầu bên ngoài điện. Đám thái giám nô tỳ thấy Thái tử rời giường, bèn tiến vào hầu hạ, đến khi hai người tắm gội sạch sẽ, Vinh Thăng mới đưa họ đến Tử Hòe cung thỉnh an Hoàng hậu.
Đến Tử Hòe cung, ngoại trừ Hoàng hậu đang mặc y phục lộng lẫy, còn có mấy vị phi tần Phó Du Nhiên chưa từng thấy qua, nhưng cũng đều rất cao quý. Đặc biệt có một người ngồi bên trái Hoàng hậu, mặc váy xanh ngọc thêu hoa nở kim sắc, trên đầu chỉ cài một cây trâm phượng màu vàng rủ dây ngọc. Tuy khóe mắt lộ vài nếp nhăn mờ mờ, nhưng khuôn mặt vẫn rạng rỡ tự tin, đôi mắt tràn ngập ý cười, không hề thua kém mấy vị phi tần trẻ tuổi, vị này có lẽ là Đức phi đứng thứ hai trong hậu cung rồi?
Phó Du Nhiên còn vô tình phát hiện ra Tiết Huyên Trữ và Yến Bội Nhược, các nàng cũng nhập cung hôm qua, đều được sắc phong làm Tam phẩm Lương đệ, đứng sau ngôi vị Thái tử phi. Nhìn tình hình này, có lẽ nên sớm thỉnh an Hoàng hậu thì hơn.
Hai người vừa làm lễ nạp thái với Hoàng hậu, Tiết Huyên Trữ đã nhẹ nhàng tiến lên, "Huyên Trữ không dám quấy rầy Thái tử và Thái tử phi nghỉ ngơi, nên đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương trước, mong Thái tử và Thái tử phi thứ lỗi."
Hoàng hậu cười nói, "Đâu có, Tiết lương đệ vốn dĩ đang chuẩn bị đến cùng các con, nhưng sáng sớm nay ta đã sai người kêu nàng tới."
Phó Du Nhiên vẫn cảm thấy có gì không đúng, Tề Diệc Bắc đã quỳ xuống, nói với Hoàng hậu: "Du Nhiên tham ngủ, để mẫu hậu chờ lâu, xin mẫu hậu trách phạt."
Hoàng hậu mỉm cười ra lệnh bình thân, "Các con đến đúng lúc lắm, ta nghe nói Tiết lương đệ tấu đàn rất hay, có thể gọi bướm đến múa, nên mới nóng vội sai nàng tới. Tiết lương đệ, nay người đã đến đông đủ, con hãy thi triển tài nghệ đi."
Tiết Huyên Trữ cúi người, "Huyên Trữ vâng mệnh."
Khi nói chuyện, một cây đàn tranh được thái giám đưa tới điện. Tiết Huyên Trữ nhẹ nhàng ngồi xuống, khẽ nâng cổ tay, đầu ngón tay lướt trên dây đàn, tiếng đàn réo rắt như nước chảy. Mọi người đều tưởng tượng ra mình đang ở cảnh sắc non xanh nước biếc, khung cảnh rực rỡ, bên tai là tiếng suối róc rách, chim muông hót vang...
Lúc mọi người say trong tiếng đàn, không biết ai khẽ thở nhẹ, mấy con bướm màu sắc sặc sỡ từ ngoài điện bay vào, vờn quanh Tiết Huyên Trữ, dường như hòa vào âm thanh ấy. Đến khi kết thúc, đàn bướm bay đi, trong điện im phăng phắc, Phó Du Nhiên trợn mắt, sợ ngây người.
Trước đây nàng cũng học cầm, hôm nay nghe Tiết Huyên Trữ đàn một khúc, Phó Du Nhiên đột nhiên cảm thấy mình còn có thể phát triển được một ngành sản xuất khác —— sản xuất bông gòn (để nhét lỗ tai khi chị ý đánh đàn =))).
Trong mắt Tề Diệc Bắc tràn đầy tán thưởng, nhẹ nhàng vỗ tay nói: "Tiết Lương đệ cầm nghệ vô song, đàn một khúc chẳng phải chốn nhân gian."
Tiết Huyên Trữ vội vàng nói: "Thái tử phi vốn là nghĩa nữ của bậc đại hiền, trình độ uyên bác, Huyên Trữ chỉ múa rìu qua mắt thợ mà thôi."
Hoàng hậu cười nói: "Thái tử phi nói rất đúng, Tiết Lương đệ sao khiêm tốn thế?"
Bỗng một vị phi tần bên người Hoàng hậu nói: "Nương nương, tài đánh đàn của Tiết Lương đệ tuy hay, nhưng sao có thể dám so sánh với nghĩa nữ của Mặc tiên sinh? Nô tì cả gan, chi bằng mời Thái tử phi cũng gảy một khúc, để chúng ta mở mang kiến thức cái gọi là 'Âm thanh của tự nhiên'."
Người vừa nói chính là Nguyên phi – mẫu thân của Lục hoàng tử, bà là muội muội của mẫu thân Tiết Huyên Trữ và cũng là dì của nàng. Chính bà là người nhiệt liệt đề cử tài đánh đàn của Tiết Huyên Trữ với Hoàng hậu.
Hoàng hậu chau mày, thoáng nhìn qua Tề Diệc Bắc. Tề Diệc Bắc cười nhẹ, đứng dậy cúi người, "Nếu Nguyên phi nương nương có nhã hứng, vậy Du Nhiên xin bêu xấu."
Tề Diệc Bắc tức giận nói: "Cô yên tĩnh chút đi."
Phó Du Nhiên im lặng nhìn vật trước mắt, nàng chỉ biết tên tiểu tử kia chẳng tốt đẹp gì. Nàng nhanh chóng đóng chiếc hộp lại cất vào túi, nhét vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, "Bằng hữu của ngươi rốt cuộc bị sao vậy?" Phó Du Nhiên đỏ mặt nói: "Tuy nhiên... Chúng ta cũng đâu thể làm gì, tuy bây giờ cơ thể của ta được gả cho thân thể của ngươi, nhưng vì vướng bận tâm lý, nên chúng ta quyết không thể làm... Làm chuyện kia được. Đến lúc quay trở về... Lại phải lo lắng." Giọng nói của nàng càng lúc càng bé dần, tuy sơn tặc phần lớn rất trơ trẽn, nhưng trong thời khắc quan trọng, vẫn có chút thẹn thùng của cô nương mới lớn.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của "Thái tử", Tề Diệc Bắc giận sôi máu, "Cô không cần nghĩ nhiều, yên tâm đi, cho dù đổi lại, ta cũng không có hứng thú với cô!"
Phó Du Nhiên đang ngượng ngùng nghe xong, trừng mắt hét lớn: "Ngươi nói cái gì? Ta có điểm nào không tốt? Qua một thời gian dài như thế, cơ thể của ta sớm đã bị ngươi nhìn hết, bây giờ thành thân, ngươi còn dám nói thế à? Cẩn thận ta cho ngươi cả đời cũng không nổi được 'Thú tính'!"
"Cô..." Tề Diệc Bắc bất đắc dĩ nói: "Được rồi, có hứng thú, ta nhìn thân thể của cô, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm ."
"Cái gì?" Phó Du Nhiên trợn mắt, hùng hổ tiến đến xốc cổ áo Tề Diệc Bắc, "Ngươi... Ngươi nhìn thật sao? Ngươi dám không tuân thủ minh ước của chúng ta?"
Nhìn hay không cũng đều không đúng, Tề Diệc Bắc đẩy Phó Du Nhiên ra, hai tay chống hông đứng trên giường mắng to: "Ta nhìn đấy! Không những nhìn, mà còn sờ soạng nữa! Cô tính làm gì!" (anh đanh đá quá keke)
Sờ?? Khuôn mặt Phó Du Nhiên đỏ bừng, còn Tề Diệc Bắc sau khi hét to cũng nhận ra có chút khó xử, lúng túng bĩu môi, nằm xuống góc giường, buồn bực nói: "Dù sao hiện giờ gả thì cũng đã gả, cưới thì cũng cưới rồi, nếu sau này đổi lại, tốt hơn hết cô cứ an phận làm Thái tử phi đi, chỉ cần không gây rắc rối, mọi chuyện tùy cô."
Phó Du Nhiên "Ừm" một tiếng, bối rối đứng cạnh giường.
Tề Diệc Bắc nghĩ Phó Du Nhiên thẹn thùng, khẽ nói: "Vất vả một ngày rồi, cô cũng nên ngủ đi, hai ta đã thành vợ chồng, cũng không cần để ý."
Phó Du Nhiên cười khẩy nói: "Ta không để ý chuyện đó, vì tướng ngủ ta không tốt, sợ gây thương tích cho thân thể của mình."
"Không sao, ta ngủ rất cảnh giác " Tề Diệc Bắc vô tình nói: "Có thể tránh được."
Phó Du Nhiên cũng đang buồn ngủ, lập tức cởi áo khoác nằm xuống giường, muốn nói một chút, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều, ánh mắt nàng dừng tại chiếc bàn bày rượu và thức ăn, mới chợt nhớ ra, bọn họ chưa uống rượu làm lễ hợp cẩn, như vậy xem như chưa thành vợ chồng sao? Trước đây nàng chỉ nghĩ sẽ tùy tiện bắt một người đàn ông lên núi thành thân, ai ngờ vớ được một người đàn ông độc thân giàu có nhất thiên hạ.
Tuy rằng không được gả cho Hoài vương là điều vô cùng tiếc nuối, nhưng đâu ai ngờ nàng lại trở thành Thái tử phi? Nếu Cốt ca và Sơn ca biết được, nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng..."Phó Du Nhiên" là Thái tử phi, còn nàng lại trong thân thể "Thái tử", nếu vẫn không thể đổi lại, vậy sau này nàng là ai? Trở thành Thái tử ư? Hay vẫn là Thái tử phi? Nếu đổi trở về sớm thì tốt quá, dựa vào sự quan sát nhiều năm của nàng, làm Thái tử chẳng phải chuyện hay ho gì. Cái gì cũng không được, làm gì cũng có người đi theo, không được nói sai, không được nhai chóp chép khi ăn cơm...
Phó Du Nhiên dần dần chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ thấy mình đang thưởng thức một bàn đầy thức ăn ngon, hương thơm ngào ngạt, bịch bịch, hừ hừ, bịch bịch...
"Dậy đi!"
"Đừng phiền ta." Phó Du Nhiên huơ huơ nắm đấm, ra oai với kẻ đang phá hỏng giấc mộng của nàng.
"Dậy mau —— "
Phó Du Nhiên bỗng thấy hẫng một cái, cả người lăn xuống mặt đất, nàng mơ mơ màng màng bật dậy, hét lớn: "Làm sao vậy? Động đất..."
"Động đất cái đầu cô!" Tề Diệc Bắc xanh mặt nói: "Cô muốn ngủ đến khi nào nữa!" Đêm qua không biết hắn đã bị đạp bao nhiêu cái, ngủ cũng không yên, nết ngủ cũng xấu như tính vậy... Hừ hừ!
Hắn vừa mắng, vừa lôi một mảnh lụa ở dưới gối ra, lại lấy một chiếc bình nhỏ, đổ xuống mảnh lụa, Phó Du Nhiên liếc nhìn, thì ra là máu.
Tề Diệc Bắc đưa mảnh vải cho Phó Du Nhiên, "Thổi cho khô, rồi đưa cho ma ma bên ngoài."
"Để làm gì?"
Tề Diệc Bắc lườm một cái, "Chẳng lẽ một chút kiến thức cơ bản cô cũng không biết sao?"
Phó Du Nhiên hiểu ra, đỏ mặt phe phẩy mảnh vải lụa, để vết máu khô một chút, sau đó đưa cho ma ma đứng hầu bên ngoài điện. Đám thái giám nô tỳ thấy Thái tử rời giường, bèn tiến vào hầu hạ, đến khi hai người tắm gội sạch sẽ, Vinh Thăng mới đưa họ đến Tử Hòe cung thỉnh an Hoàng hậu.
Đến Tử Hòe cung, ngoại trừ Hoàng hậu đang mặc y phục lộng lẫy, còn có mấy vị phi tần Phó Du Nhiên chưa từng thấy qua, nhưng cũng đều rất cao quý. Đặc biệt có một người ngồi bên trái Hoàng hậu, mặc váy xanh ngọc thêu hoa nở kim sắc, trên đầu chỉ cài một cây trâm phượng màu vàng rủ dây ngọc. Tuy khóe mắt lộ vài nếp nhăn mờ mờ, nhưng khuôn mặt vẫn rạng rỡ tự tin, đôi mắt tràn ngập ý cười, không hề thua kém mấy vị phi tần trẻ tuổi, vị này có lẽ là Đức phi đứng thứ hai trong hậu cung rồi?
Phó Du Nhiên còn vô tình phát hiện ra Tiết Huyên Trữ và Yến Bội Nhược, các nàng cũng nhập cung hôm qua, đều được sắc phong làm Tam phẩm Lương đệ, đứng sau ngôi vị Thái tử phi. Nhìn tình hình này, có lẽ nên sớm thỉnh an Hoàng hậu thì hơn.
Hai người vừa làm lễ nạp thái với Hoàng hậu, Tiết Huyên Trữ đã nhẹ nhàng tiến lên, "Huyên Trữ không dám quấy rầy Thái tử và Thái tử phi nghỉ ngơi, nên đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương trước, mong Thái tử và Thái tử phi thứ lỗi."
Hoàng hậu cười nói, "Đâu có, Tiết lương đệ vốn dĩ đang chuẩn bị đến cùng các con, nhưng sáng sớm nay ta đã sai người kêu nàng tới."
Phó Du Nhiên vẫn cảm thấy có gì không đúng, Tề Diệc Bắc đã quỳ xuống, nói với Hoàng hậu: "Du Nhiên tham ngủ, để mẫu hậu chờ lâu, xin mẫu hậu trách phạt."
Hoàng hậu mỉm cười ra lệnh bình thân, "Các con đến đúng lúc lắm, ta nghe nói Tiết lương đệ tấu đàn rất hay, có thể gọi bướm đến múa, nên mới nóng vội sai nàng tới. Tiết lương đệ, nay người đã đến đông đủ, con hãy thi triển tài nghệ đi."
Tiết Huyên Trữ cúi người, "Huyên Trữ vâng mệnh."
Khi nói chuyện, một cây đàn tranh được thái giám đưa tới điện. Tiết Huyên Trữ nhẹ nhàng ngồi xuống, khẽ nâng cổ tay, đầu ngón tay lướt trên dây đàn, tiếng đàn réo rắt như nước chảy. Mọi người đều tưởng tượng ra mình đang ở cảnh sắc non xanh nước biếc, khung cảnh rực rỡ, bên tai là tiếng suối róc rách, chim muông hót vang...
Lúc mọi người say trong tiếng đàn, không biết ai khẽ thở nhẹ, mấy con bướm màu sắc sặc sỡ từ ngoài điện bay vào, vờn quanh Tiết Huyên Trữ, dường như hòa vào âm thanh ấy. Đến khi kết thúc, đàn bướm bay đi, trong điện im phăng phắc, Phó Du Nhiên trợn mắt, sợ ngây người.
Trước đây nàng cũng học cầm, hôm nay nghe Tiết Huyên Trữ đàn một khúc, Phó Du Nhiên đột nhiên cảm thấy mình còn có thể phát triển được một ngành sản xuất khác —— sản xuất bông gòn (để nhét lỗ tai khi chị ý đánh đàn =))).
Trong mắt Tề Diệc Bắc tràn đầy tán thưởng, nhẹ nhàng vỗ tay nói: "Tiết Lương đệ cầm nghệ vô song, đàn một khúc chẳng phải chốn nhân gian."
Tiết Huyên Trữ vội vàng nói: "Thái tử phi vốn là nghĩa nữ của bậc đại hiền, trình độ uyên bác, Huyên Trữ chỉ múa rìu qua mắt thợ mà thôi."
Hoàng hậu cười nói: "Thái tử phi nói rất đúng, Tiết Lương đệ sao khiêm tốn thế?"
Bỗng một vị phi tần bên người Hoàng hậu nói: "Nương nương, tài đánh đàn của Tiết Lương đệ tuy hay, nhưng sao có thể dám so sánh với nghĩa nữ của Mặc tiên sinh? Nô tì cả gan, chi bằng mời Thái tử phi cũng gảy một khúc, để chúng ta mở mang kiến thức cái gọi là 'Âm thanh của tự nhiên'."
Người vừa nói chính là Nguyên phi – mẫu thân của Lục hoàng tử, bà là muội muội của mẫu thân Tiết Huyên Trữ và cũng là dì của nàng. Chính bà là người nhiệt liệt đề cử tài đánh đàn của Tiết Huyên Trữ với Hoàng hậu.
Hoàng hậu chau mày, thoáng nhìn qua Tề Diệc Bắc. Tề Diệc Bắc cười nhẹ, đứng dậy cúi người, "Nếu Nguyên phi nương nương có nhã hứng, vậy Du Nhiên xin bêu xấu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.