Chương 134: Lễ vật đăng cơ không thuần khiết
Viên Không Phá
13/11/2015
Phó Du Nhiên tất nhiên là không biết ý định trong lòng Lệ lão đầu, hiện tại nàng đang rất lo lắng.
Tân hoàng đăng cơ là chuyện lớn, chờ mọi người đều chúc mừng xong thì thời gian cũng đã qua hơn nửa tháng, mà tâm trạng của Phó Du Nhiên vẫn luôn luôn thấp thỏm không chỉ là vì Mặc Yến Thần đến đây, mà còn vì chiến sự nơi tiền phương.
Hiện tại thì lão Mặc đi rồi, nói đến chuyện này thì tâm trạng của nàng đã buông xuống một nửa, nhưng nửa còn lại càng ngày càng leo cao.
Không biết có phải Bách Lâm Giang cũng đi theo ăn mừng hay không mà đã nhiều ngày trôi qua nhưng thái độ lại có thể im lặng khác thường, một chút động tĩnh cũng không có.
Hẳn là sự bình yên trước cơn bão táp, chẳng lẽ là đại chiến hết sức căng thẳng?
Vì thế cứ lo lắng như vậy hơn nửa tháng, lo lắng rất nhiều công thêm cảm thán việc làm Hoàng đế thực không là cái nghề nghiệp dễ làm, mỗi ngày đi sớm về tối, nghiệp vụ nhiều đến mức làm không xuể, hại nàng muốn tiến hành hoạt động tập thể dục trên giường cũng không có thời gian, khiến cho Tề nam hầu hàng đêm cao hứng mà đến, thất vọng mà ngủ, thâm quầng nơi mắt càng ngày càng nghiêm trọng, lại nói tổng quản thái giám Lý Tẫn Trung thật sự là không uổng phí cái tên của mình, thật sự rất tận trung, hắn tìm đến một ít phương pháp dưỡng nhan chuyên trị thâm quầng mắt giao cho Tề Diệc Bắc, chỉ sợ Tề Diệc Bắc mất đi sự sủng ái. Đương nhiên trong đó cũng có tư tâm của Lý Tẫn Trung, ở trong cung như thế nào cũng phải tìm kiếm một người cấp trên mà dựa vào, cái gọi là cây càng cao thì bóng càng lớn, hiện ở hậu cung chỉ có một người "Sủng hầu", đương nhiên Lý Tẫn Trung phải hầu hạ tốt.
Điều này khiến Tề Diệc Bắc không chỉ đen vành mắt mà mặt cũng đen.
Sau khi Phó Du Nhiên biết được thì vừa đau lòng lại vừa lo lắng, lo lắng Tề Diệc Bắc lại chạy về Đại Tấn--Mặc Yến Thần tới nơi này là mang theo lời dặn của Chiêu Thái đế, trước khi nước Sở yên ổn thì vị trí Thái tử Đại Tấn vẫn sẽ giữ lại cho hắn, nói cách khác, tương lai nước Sở bình loạn thành công, Tề Diệc Bắc sẽ phải làm quyết định cuối cùng. Quyết định là đi hay ở lại.
Vì thế Phó Du Nhiên liền thương lượng cùng Lệ Trạch xem có thể để Tề Diệc Bắc làm một công việc nhỏ hay không, năng lực của lão Tề đương nhiên sẽ không hề kém cỏi.
Lúc này Lệ Trạch liền nói ra ý tưởng trong lòng mình, điều này khiến Phó Du Nhiên phát hoảng.
Sau khi hạ triều, Phó Du Nhiên liền mang dienaaanleequuydoon theo khối Tử tinh "Sở Từ" trở về cung Bạch Đế, dọc theo đường đi vẫn luôn ở trong trạng thái đờ đẫn.
Tề Diệc Bắc đã thu được tin tức nên đã sớm chờ ở trong cung, hai người cân nhắc hồi lâu cũng không nghĩ ra Lệ lão đầu đến cùng là uống nhầm thuốc gì mà đột nhiên đồng ý đem "Sở Từ" giao cho Tề Diệc Bắc, điều này chính là là gián tiếp thừa nhận thân phận hợp pháp của Tề Diệc Bắc.
Mà càng làm cho người ta giật mình vẫn còn ở phía sau, mấy ngày sau Phó Du Nhiên lại nhận được một quyển tấu chương liên danh, tất cả thần tử đều có tên trong quyển tấu chương, tấu thỉnh phong Tề Diệc Bắc làm Hoàng phu Đại Sở.
Đây rõ ràng chính là chủ ý của Lệ Trạch. Đừng nhìn Phó Du Nhiên hiện nay đội cái danh hiệu Hoàng đế mà lầm, bởi quan trọng là nàng biết làm cái gì? Để cho nàng nhúng tay vào cũng phải trước áng chừng phân lượng của bản thân nàng, cho nên đại bộ phận chuyện quan trọng của quốc gia vẫn do Lệ Trạch làm chủ. Phó Du Nhiên chỉ phụ trách viết viết chữ, đóng con dấu.
Nhưng có được cơ hội này thì Phó Du Nhiên dienaaanleequuydoon đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Vì thế sau khi Nữ hoàng Thành Bình đăng cơ không bao lâu liền muốn thành thân, có điều... Nàng đến cùng là sẽ làm cái gì sắp tới vậy? Không đánh giặc sao?
Lệ Trạch hiển nhiên cũng lo lắng đến vấn đề dân chúng nhìn nhận, dù sao hiện ở tiền tuyến căng thẳng, không nên lo nhiều làm nhiều, vì thế lén tìm Tề Diệc Bắc, chân thành nói lời xin lỗi, "Trước hết ngài cứ đính cái danh hào đi đã, còn chuyện đại hôn thì chờ quốc gia yên ổn rồi lại làm."
Đối với cách làm của Lệ Trạch, Tề Diệc Bắc đại khái cũng minh bạch được một ít. Dù sao phía sau hắn là toàn bộ Đại Tấn nên Lệ Trạch cũng phải phòng ngừa một chút, lại còn phải lo lắng đến cảm thụ của Chiêu Thái đế nữa, quá coi thường hắn thì người làm phụ thân sẽ đau lòng cho con trai của mình.
Vì thế Tề Diệc Bắc trở thành Hoàng phu được điều động nội bộ, có danh phận rồi sẽ không thể tiếp tục ở tại cung Bạch Đế nữa, phải chuyển đến tẩm cung cung Phượng Minh của các đời Hoàng hậu. Đây đại khái chính là mục đích khác của Lệ lão đầu phải không? Để cho hai người bảo trì một khoảng cách nhất định? Ừm, coi như lão làm đúng đi.
Mà phiền toái còn ở phía sau.
Không phải nói sau khi đăng cơ sẽ thành danh chính ngôn thuận rồi. Sẽ có khủng long (Ở đây ý nói sau khi Phó Du Nhiên đăng cơ sẽ làm tăng ý chí chiến đấu của dân Sở, mọi người sẽ vì vậy mà đầu quân nhiều hơn) đến giúp đỡ đánh giặc sao? Phó Du Nhiên đăng cơ hơn nửa tháng, đừng nói khủng long, ngay cả con chó cũng không thấy một mống, dienaaanleequuydoon chẳng lẽ là sức kêu gọi của nàng rất thấp? Mỗi ngày vào triều thấy mấy lão đầu râu bạc suy sụp nhăn mặt nhíu mày càng ngày càng nhiều, Phó Du Nhiên cũng bắt đầu thấy sốt ruột.
Kỳ thực trừ bỏ những lão tướng ở ngoài vẫn còn có thể đánh, thì còn có Trì Tướng quân do Chiêu Thái đế phái tới hiệp chiến (giúp đỡ chiến đấu), nhưng Lệ Hải lại nói chuyện này dù sao cũng là chuyện của nước Sở, việc lãnh binh không thể để cho một "Người ngoại quốc" đảm nhiệm được, cho nên liền từ trong nhóm lão đầu bầu ra một người, miễn cưỡng chọn một người không quá già làm Thượng tướng quân, Cốt ca vốn là thân thị vệ cũng được phát quang lên nhậm chức Phó tướng quân, còn Trì Tướng quân thì hiệp chiến.
Bên ta đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu, nhưng phe địch Bách Lâm Giang vẫn không nhúc nhích gì. Người ta không sốt ruột không nóng nảy.
Hắn không nhúc nhích nhưng có người lại rục rịch không chịu ngồi yên, ở biên giới phía tây nước Sở có một tiểu quốc là thuộc địa của nước Sở, gọi là Thiên La, đừng nhìn nước người ta nhỏ bé mà khinh thường, nước Thiên La rất giàu có, nhưng cũng rất sợ nước Sở, vì đã là thuộc địa nên mặc kệ nói như thế nào đi nữa thì Tân hoàng nước Sở đăng cơ thì nước của họ cũng phải có ý chúc mừng, vì thế trong một ngày thượng triều Lệ Trạch liền bẩm báo với Phó Du Nhiên rằng lễ vật của nước Thiên La đã được đưa tới trong cung Bạch Đế, thỉnh bệ hạ đúng hạn kiểm tra và nhận.. vân ...Vân.
Sau khi Phó Du Nhiên hạ triều cũng không về cung Bạch Đế mà đi đến cung Phượng Minh tìm Tề Diệc Bắc, hiện tại là thời kì nhạy cảm nên đương nhiên phải chiếu cố cảm thụ của lão Tề, nam nhân có đôi khi cũng rất mẫn cảm.
Nhưng nàng lại chụp hụt, nghe nói là bị Lệ Hải kéo ra ngoài phẩm thi luận vẽ rồi.
Trước đó cũng không nghe Lệ Trạch nhắc tới, Phó Du Nhiên mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Chờ trở lại cung Bạch Đế, trừ bỏ Lý Tẫn Trung cùng Tiểu An Tử lúc nào cũng theo bên người nàng--Tiểu An Tử đã sửa lại quốc tịch, hiện tại hắn chính là tổng quản thái giám đương nhiệm của cung Bạch Đế Đại Sở. Thấy trừ hai người bọn họ ra thì cũng không có cung nhân nào khác.
Phó Du Nhiên càng cảm thấy không ổn, Lý Tẫn Trung mời Phó Du Nhiên đi nhìn lễ vật của nước Thiên La, hắn đi tới trong Thiên Điện thì dừng lại mời Phó Du Nhiên tự mình đi vào, Tiểu An Tử có ý đồ đi theo nhưng bị thất bại.
Lễ vật gì mà thần bí như vậy?
Phó Du Nhiên không hiểu ra sao đẩy cửa điện Thiên Điện ra, vừa đi chưa được mấy bước liền ngửi được một loại mùi hương ngọt ngấy, hít vào thật làm cho người ta cả người nhẹ bổng.
Lại đi vào bên trong liền nhìn thấy cánh cửa Thiên Điện bên tây các khẽ khép hờ, trên tay nắm cửa có một dây lụa đỏ thẫm, rất giống sợi dây buộc nơ trên hộp quà tặng.
Chuyện này thật mới lạ, chẳng lẽ là đưa một phòng châu báu hoàng kim cho nàng?
Vừa nghĩ tới khả năng này thì đáy lòng Phó Du Nhiên liền bị một cái cơ quan nào đấy làm cho xúc động, hai mắt thoáng cái biến thành đèn pha sáng chói, nàng nhịn xuống kích động trong lòng, không chút do dự kéo sự dây lụa đó ra.
Vừa đẩy cửa ra liền cảm nhận hương thơm trong phòng càng toát ra ngào ngạt, không biết có phải là ảo giác hay không mà cứ có cảm giác làm cho người ta có chút nóng bức, Phó Du Nhiên kéo kéo cổ áo, lại nghe được thanh âm bực bực của sợi dây thì phát hoảng, sẽ không đưa loại chim quý hiếm gì cho nàng chứ? Nàng cũng chưa từng nghiên cứu qua cái này.
Đưa tay vén rèm châu thủy tinh lên, tiếng thủy tinh va chạm phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe, bên kia là một không gian màu hồng nhạt, màu hồng mờ mờ ảo ảo ấm áp mà ái muội, trên đất không biết trải cái gì, phản xạ ra sáng bóng như tơ lụa, Phó Du Nhiên hơi do dự, cuối cùng cũng không nỡ giẫm lên mà đi liền dứt khoát thoát giày, tò mò đi vào.
"A -- a --! ! ! !" Âm thanh cao vút mang theo cảm thán!
Phó Du Nhiên không tin bản thân lại có thể phát ra trợ từ cảm thán tiêu chuẩn như vậy, nàng thật sự bị tình cảnh trước mắt dọa sợ đến ngây người, lông tơ trên người dựng thẳng lên, xua tan sự nóng bức trên toàn thân.
Không có châu báu, không có hoàng kim, cũng không trân thú gì cả, chỉ có một phòng tràn đầy... Người!
Không sai, chính là người, nam nhân - - một đám nam nhân không mặc quần áo! (Phương: Tui mém phun nước ra ngoài khi edit đến đoạn này, chết mất!)
Phó Du Nhiên suýt nữa thì hộc máu ngay tại hiện trường.
Trong không gian mang mùi hương ấm áp ngọt ngào, có mấy nam tử hoặc đứng hoặc ngồi hoặc nằm trong những tư thế khác nhau, có đẹp trai, có ấm áp như ánh mặt trời, có tuấn mỹ, có cuồng dã, có cả mặt không biểu cảm... Muốn có loại hình gì thì sẽ có loại hình đó, hết thảy ba điểm đều lộ ra hết, mơ màng vô hạn.
Đây... Chính là lễ vật của nước Thiên La? Trên trán Phó Du Nhiên hình như có gân xanh tuôn ra, trách không được Lệ Hải muốn tìm lão Tề đi phẩm thi luận họa, nếu hắn không ra khỏi cung thì chắc có lẽ đã tức chết rồi.
"Nữ vương của ta." Một người nam nhân trông có vẻ là người đứng đầu đi đến trước mặt Phó Du Nhiên, khuôn mặt tuấn lãng, dáng người cao ngất, tỉ lệ hoàn mỹ. Ngay cả tiếng nói cũng có một loại loại từ tính khác, "Thỉnh tiếp nhận kính ý đến từ Thiên La."
Phó Du Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nhồi máu quá độ, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác nhưng lại phát hiện mặc kệ nhìn về phía nào cũng đều không thoát khỏi thế công của lõa nam, đây là, chưa kịp định thần thì người đứng đầu kia đã quỳ xuống đất, cúi người hôn lên lưng bàn chân Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên liền phát hoảng, không đợi nàng lui về phía sau lại có thêm mấy người ở gần đó lôi kéo tay của Phó Du Nhiên, theo ngón tay nàng tinh tế hôn lên, Phó Du Nhiên chỉ cảm thấy giống như có mấy trăm con sâu lông rơi xuống người, da gà nổi lên so bánh màn thầu còn lớn hơn.
"Các ngươi mẹ nó chứ!" Phó Du Nhiên vừa nhấc chân đá ngã lăn cái tên lõa nam đang quỳ ở trước chân mình ra. Tất cả các lõa nam có mặt đều đồng thời kinh hoảng, hết thảy quỳ xuống dập đầu.
Toàn là những cái lưng trơn bóng cùng mấy cái mông căng đầy, Phó Du Nhiên đại khái nhìn một vòng. Có khoảng mười bảy mười tám người, nhiều cái mông như vậy dẩu lên ngay trước mắt cũng không phải là cảnh tượng đẹp đẽ gì, nàng bóp bóp nắm tay thật chặt rồi xoay người rời đi. Nàng phải đi tìm Lệ Trạch để khỏi binh vấn tội mới được, còn có cái nước Thiên La gì đó nữa, đưa cái lễ vật quái quỷ gì vậy không biết? Dám đưa một đống lõa nam cho nàng, cho rằng nàng chưa thỏa mãn dục vọng sao?
Chân còn chưa bước được mấy bước thì eo nhỏ đã bị một cánh tay tinh tráng cuốn lấy, một hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai Phó Du Nhiên. "Bệ hạ không vừa lòng chúng thần sao?"
Chỉ cần tưởng tượng có một tên lõa nam đang dán vào sau lưng mình thì Phó Du đã cảm thấy buồn nôn, nhìn cũng không thèm nhìn liền xoay tay lại đánh ra một quyền, theo một tiếng kêu đau đớn truyền đến thì cẳng chân Phó Du Nhiên lại bị người ta ôm lấy, "Bệ hạ..."
Người nọ ngẩng đầu lên, dưới mái tóc đen rối tung hé ra một dung nhan tuấn tú hơi tái nhợt. Trong ánh mắt giống như một hồ nước trong, chợt lóe chợt lóe nhìn Phó Du Nhiên.
"Cho dù các ngươi có là mỹ nhân thì một người ta cũng không cần, mua, màn trướng!" Phó Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói xong, một cước đá bay hắn.
"Nữ vương tỷ tỷ." Một âm thanh khiếp sợ truyền đến, Phó Du Nhiên nghe tiếng nhìn lại, khi nhìn thấy thì càng tức giận đến sôi gan! Tên nam... hài kia phỏng chừng cũng mới mười ba mười bốn tuổi, trên khuôn mặt còn mang theo nét ngây thơ của trẻ con.
Phó Du Nhiên rốt cục cũng phát điên lên, quay đầu lại đối mặt với nguyên một phòng lõa nam, hét lớn: "Đều đứng lên hết đi!"
Tất cả mọi người đều bị dọa không nhẹ, thật không hổ là Nữ vương đại nhân, lại muốn một mình chiến đấu với chừng này người. (Phương: tui cười chết mất)
Tất cả lõa nam đều nhìn về phía người nam nhân đứng đầu kia, tên lõa nam đứng đầu thấy vậy liền đứng lên, phía dưới cư nhiên cũng... Đứng lên theo, xem ra Phó Du Nhiên quả thật chính là hợp khẩu vị của hắn rồi.
Phó Du Nhiên tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, giận quát một tiếng, "Xem chiêu! Phục Hổ La Hán Quyền!"
...
Trong điện đại chiến say sưa, Tiểu An Tử nghe trong điện bất chợt truyền đến kêu thảm thiết cùng tiếng kêu rên nên vô cùng lo lắng, vài lần muốn vào xem thì đều bị Lý Tẫn Trung ngăn lại, Lý Tẫn Trung thật sự là vô cùng bội phục vị Nữ hoàng tân nhiệm này, vốn ý định ban đầu là để nàng chọn một người mang về tẩm cung của mình, không nghĩ tới liền khẩn cấp bắt đầu ngay tại chỗ, còn chơi đùa đến thảm thiết như vậy, xem ra là phải nhanh chóng phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cho Nữ hoàng một bàn dược thiện để bổ khí mới được.
Nghe thanh âm trong điện càng ngày càng không đúng, Tiểu An Tử thật sự rất muốn vào xem một chút. Mà nhìn thần sắc Lý Tẫn Trung kia, hắn càng thêm khẳng định bên trong không có chuyện tốt gì, bên trong điện thường thường truyền ra thanh âm của nam nhân - - Tuy rằng Tiểu An Tử đã sửa lại quốc tịch nhưng vẫn đứng ở phía của Tề Diệc Bắc, cho nên hắn muốn đi vào tìm tòi kết quả.
Thấy Tiểu An Tử muốn vào, Lý Tẫn Trung liền ngăn đón, đang lúc hai người lôi lôi kéo kéo liền nghe thấy tiếng "Loảng xoảng", một vật thể có màu da đập bể cửa sổ Thiên Điện bay ra ngoài.
Một, hai, ba bốn năm vật thể như vậy... Vèo vèo vèo vèo, trong nháy mắt bay ra bảy tám cái, cùng với sự tiếp đất là tiếng rên rỉ vang vọng.
Tất cả đều là lõa nam.
Tiểu An Tử đã sợ ngây người, đương nhiên, Lý Tẫn Trung cũng ngây người, có phải cuộc chiến quá kịch liệt rồi không?
Phó Du Nhiên mang khuôn mặt dữ tợn xuất hiện tại phía trước cửa sổ. Nàng nhấn người một cái nhảy bật ra, nhìn lõa nam bị đánh bay ra ngoài, lại quay đầu nhìn nhìn, thở hổn hển giận dữ hét: "Còn có ai dám lên nữa không?"
Một mảnh yên tĩnh, ngay cả tiếng rên rỉ cũng đều nhịn xuống, đây chính là cọp mẹ, thực sự quá đáng sợ.
Phó Du Nhiên mang theo đầy người sát khí đi đến trước mặt Lý Tẫn Trung, trừng mắt nhìn hắn hơn nửa ngày, ở ngay tại thời điểm chân hắn sắp nhũn ra liền lớn tiếng nói: "Ta muốn xuất cung! Đi tìm cái Lệ lão đầu kia! Mau!"
Lệ lão đầu... Lý Tẫn Trung suy đoán, chắc là người được tôn kính nhất nước Sở- Lệ đại tể tướng đúng không?
Tân hoàng đăng cơ là chuyện lớn, chờ mọi người đều chúc mừng xong thì thời gian cũng đã qua hơn nửa tháng, mà tâm trạng của Phó Du Nhiên vẫn luôn luôn thấp thỏm không chỉ là vì Mặc Yến Thần đến đây, mà còn vì chiến sự nơi tiền phương.
Hiện tại thì lão Mặc đi rồi, nói đến chuyện này thì tâm trạng của nàng đã buông xuống một nửa, nhưng nửa còn lại càng ngày càng leo cao.
Không biết có phải Bách Lâm Giang cũng đi theo ăn mừng hay không mà đã nhiều ngày trôi qua nhưng thái độ lại có thể im lặng khác thường, một chút động tĩnh cũng không có.
Hẳn là sự bình yên trước cơn bão táp, chẳng lẽ là đại chiến hết sức căng thẳng?
Vì thế cứ lo lắng như vậy hơn nửa tháng, lo lắng rất nhiều công thêm cảm thán việc làm Hoàng đế thực không là cái nghề nghiệp dễ làm, mỗi ngày đi sớm về tối, nghiệp vụ nhiều đến mức làm không xuể, hại nàng muốn tiến hành hoạt động tập thể dục trên giường cũng không có thời gian, khiến cho Tề nam hầu hàng đêm cao hứng mà đến, thất vọng mà ngủ, thâm quầng nơi mắt càng ngày càng nghiêm trọng, lại nói tổng quản thái giám Lý Tẫn Trung thật sự là không uổng phí cái tên của mình, thật sự rất tận trung, hắn tìm đến một ít phương pháp dưỡng nhan chuyên trị thâm quầng mắt giao cho Tề Diệc Bắc, chỉ sợ Tề Diệc Bắc mất đi sự sủng ái. Đương nhiên trong đó cũng có tư tâm của Lý Tẫn Trung, ở trong cung như thế nào cũng phải tìm kiếm một người cấp trên mà dựa vào, cái gọi là cây càng cao thì bóng càng lớn, hiện ở hậu cung chỉ có một người "Sủng hầu", đương nhiên Lý Tẫn Trung phải hầu hạ tốt.
Điều này khiến Tề Diệc Bắc không chỉ đen vành mắt mà mặt cũng đen.
Sau khi Phó Du Nhiên biết được thì vừa đau lòng lại vừa lo lắng, lo lắng Tề Diệc Bắc lại chạy về Đại Tấn--Mặc Yến Thần tới nơi này là mang theo lời dặn của Chiêu Thái đế, trước khi nước Sở yên ổn thì vị trí Thái tử Đại Tấn vẫn sẽ giữ lại cho hắn, nói cách khác, tương lai nước Sở bình loạn thành công, Tề Diệc Bắc sẽ phải làm quyết định cuối cùng. Quyết định là đi hay ở lại.
Vì thế Phó Du Nhiên liền thương lượng cùng Lệ Trạch xem có thể để Tề Diệc Bắc làm một công việc nhỏ hay không, năng lực của lão Tề đương nhiên sẽ không hề kém cỏi.
Lúc này Lệ Trạch liền nói ra ý tưởng trong lòng mình, điều này khiến Phó Du Nhiên phát hoảng.
Sau khi hạ triều, Phó Du Nhiên liền mang dienaaanleequuydoon theo khối Tử tinh "Sở Từ" trở về cung Bạch Đế, dọc theo đường đi vẫn luôn ở trong trạng thái đờ đẫn.
Tề Diệc Bắc đã thu được tin tức nên đã sớm chờ ở trong cung, hai người cân nhắc hồi lâu cũng không nghĩ ra Lệ lão đầu đến cùng là uống nhầm thuốc gì mà đột nhiên đồng ý đem "Sở Từ" giao cho Tề Diệc Bắc, điều này chính là là gián tiếp thừa nhận thân phận hợp pháp của Tề Diệc Bắc.
Mà càng làm cho người ta giật mình vẫn còn ở phía sau, mấy ngày sau Phó Du Nhiên lại nhận được một quyển tấu chương liên danh, tất cả thần tử đều có tên trong quyển tấu chương, tấu thỉnh phong Tề Diệc Bắc làm Hoàng phu Đại Sở.
Đây rõ ràng chính là chủ ý của Lệ Trạch. Đừng nhìn Phó Du Nhiên hiện nay đội cái danh hiệu Hoàng đế mà lầm, bởi quan trọng là nàng biết làm cái gì? Để cho nàng nhúng tay vào cũng phải trước áng chừng phân lượng của bản thân nàng, cho nên đại bộ phận chuyện quan trọng của quốc gia vẫn do Lệ Trạch làm chủ. Phó Du Nhiên chỉ phụ trách viết viết chữ, đóng con dấu.
Nhưng có được cơ hội này thì Phó Du Nhiên dienaaanleequuydoon đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Vì thế sau khi Nữ hoàng Thành Bình đăng cơ không bao lâu liền muốn thành thân, có điều... Nàng đến cùng là sẽ làm cái gì sắp tới vậy? Không đánh giặc sao?
Lệ Trạch hiển nhiên cũng lo lắng đến vấn đề dân chúng nhìn nhận, dù sao hiện ở tiền tuyến căng thẳng, không nên lo nhiều làm nhiều, vì thế lén tìm Tề Diệc Bắc, chân thành nói lời xin lỗi, "Trước hết ngài cứ đính cái danh hào đi đã, còn chuyện đại hôn thì chờ quốc gia yên ổn rồi lại làm."
Đối với cách làm của Lệ Trạch, Tề Diệc Bắc đại khái cũng minh bạch được một ít. Dù sao phía sau hắn là toàn bộ Đại Tấn nên Lệ Trạch cũng phải phòng ngừa một chút, lại còn phải lo lắng đến cảm thụ của Chiêu Thái đế nữa, quá coi thường hắn thì người làm phụ thân sẽ đau lòng cho con trai của mình.
Vì thế Tề Diệc Bắc trở thành Hoàng phu được điều động nội bộ, có danh phận rồi sẽ không thể tiếp tục ở tại cung Bạch Đế nữa, phải chuyển đến tẩm cung cung Phượng Minh của các đời Hoàng hậu. Đây đại khái chính là mục đích khác của Lệ lão đầu phải không? Để cho hai người bảo trì một khoảng cách nhất định? Ừm, coi như lão làm đúng đi.
Mà phiền toái còn ở phía sau.
Không phải nói sau khi đăng cơ sẽ thành danh chính ngôn thuận rồi. Sẽ có khủng long (Ở đây ý nói sau khi Phó Du Nhiên đăng cơ sẽ làm tăng ý chí chiến đấu của dân Sở, mọi người sẽ vì vậy mà đầu quân nhiều hơn) đến giúp đỡ đánh giặc sao? Phó Du Nhiên đăng cơ hơn nửa tháng, đừng nói khủng long, ngay cả con chó cũng không thấy một mống, dienaaanleequuydoon chẳng lẽ là sức kêu gọi của nàng rất thấp? Mỗi ngày vào triều thấy mấy lão đầu râu bạc suy sụp nhăn mặt nhíu mày càng ngày càng nhiều, Phó Du Nhiên cũng bắt đầu thấy sốt ruột.
Kỳ thực trừ bỏ những lão tướng ở ngoài vẫn còn có thể đánh, thì còn có Trì Tướng quân do Chiêu Thái đế phái tới hiệp chiến (giúp đỡ chiến đấu), nhưng Lệ Hải lại nói chuyện này dù sao cũng là chuyện của nước Sở, việc lãnh binh không thể để cho một "Người ngoại quốc" đảm nhiệm được, cho nên liền từ trong nhóm lão đầu bầu ra một người, miễn cưỡng chọn một người không quá già làm Thượng tướng quân, Cốt ca vốn là thân thị vệ cũng được phát quang lên nhậm chức Phó tướng quân, còn Trì Tướng quân thì hiệp chiến.
Bên ta đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu, nhưng phe địch Bách Lâm Giang vẫn không nhúc nhích gì. Người ta không sốt ruột không nóng nảy.
Hắn không nhúc nhích nhưng có người lại rục rịch không chịu ngồi yên, ở biên giới phía tây nước Sở có một tiểu quốc là thuộc địa của nước Sở, gọi là Thiên La, đừng nhìn nước người ta nhỏ bé mà khinh thường, nước Thiên La rất giàu có, nhưng cũng rất sợ nước Sở, vì đã là thuộc địa nên mặc kệ nói như thế nào đi nữa thì Tân hoàng nước Sở đăng cơ thì nước của họ cũng phải có ý chúc mừng, vì thế trong một ngày thượng triều Lệ Trạch liền bẩm báo với Phó Du Nhiên rằng lễ vật của nước Thiên La đã được đưa tới trong cung Bạch Đế, thỉnh bệ hạ đúng hạn kiểm tra và nhận.. vân ...Vân.
Sau khi Phó Du Nhiên hạ triều cũng không về cung Bạch Đế mà đi đến cung Phượng Minh tìm Tề Diệc Bắc, hiện tại là thời kì nhạy cảm nên đương nhiên phải chiếu cố cảm thụ của lão Tề, nam nhân có đôi khi cũng rất mẫn cảm.
Nhưng nàng lại chụp hụt, nghe nói là bị Lệ Hải kéo ra ngoài phẩm thi luận vẽ rồi.
Trước đó cũng không nghe Lệ Trạch nhắc tới, Phó Du Nhiên mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Chờ trở lại cung Bạch Đế, trừ bỏ Lý Tẫn Trung cùng Tiểu An Tử lúc nào cũng theo bên người nàng--Tiểu An Tử đã sửa lại quốc tịch, hiện tại hắn chính là tổng quản thái giám đương nhiệm của cung Bạch Đế Đại Sở. Thấy trừ hai người bọn họ ra thì cũng không có cung nhân nào khác.
Phó Du Nhiên càng cảm thấy không ổn, Lý Tẫn Trung mời Phó Du Nhiên đi nhìn lễ vật của nước Thiên La, hắn đi tới trong Thiên Điện thì dừng lại mời Phó Du Nhiên tự mình đi vào, Tiểu An Tử có ý đồ đi theo nhưng bị thất bại.
Lễ vật gì mà thần bí như vậy?
Phó Du Nhiên không hiểu ra sao đẩy cửa điện Thiên Điện ra, vừa đi chưa được mấy bước liền ngửi được một loại mùi hương ngọt ngấy, hít vào thật làm cho người ta cả người nhẹ bổng.
Lại đi vào bên trong liền nhìn thấy cánh cửa Thiên Điện bên tây các khẽ khép hờ, trên tay nắm cửa có một dây lụa đỏ thẫm, rất giống sợi dây buộc nơ trên hộp quà tặng.
Chuyện này thật mới lạ, chẳng lẽ là đưa một phòng châu báu hoàng kim cho nàng?
Vừa nghĩ tới khả năng này thì đáy lòng Phó Du Nhiên liền bị một cái cơ quan nào đấy làm cho xúc động, hai mắt thoáng cái biến thành đèn pha sáng chói, nàng nhịn xuống kích động trong lòng, không chút do dự kéo sự dây lụa đó ra.
Vừa đẩy cửa ra liền cảm nhận hương thơm trong phòng càng toát ra ngào ngạt, không biết có phải là ảo giác hay không mà cứ có cảm giác làm cho người ta có chút nóng bức, Phó Du Nhiên kéo kéo cổ áo, lại nghe được thanh âm bực bực của sợi dây thì phát hoảng, sẽ không đưa loại chim quý hiếm gì cho nàng chứ? Nàng cũng chưa từng nghiên cứu qua cái này.
Đưa tay vén rèm châu thủy tinh lên, tiếng thủy tinh va chạm phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe, bên kia là một không gian màu hồng nhạt, màu hồng mờ mờ ảo ảo ấm áp mà ái muội, trên đất không biết trải cái gì, phản xạ ra sáng bóng như tơ lụa, Phó Du Nhiên hơi do dự, cuối cùng cũng không nỡ giẫm lên mà đi liền dứt khoát thoát giày, tò mò đi vào.
"A -- a --! ! ! !" Âm thanh cao vút mang theo cảm thán!
Phó Du Nhiên không tin bản thân lại có thể phát ra trợ từ cảm thán tiêu chuẩn như vậy, nàng thật sự bị tình cảnh trước mắt dọa sợ đến ngây người, lông tơ trên người dựng thẳng lên, xua tan sự nóng bức trên toàn thân.
Không có châu báu, không có hoàng kim, cũng không trân thú gì cả, chỉ có một phòng tràn đầy... Người!
Không sai, chính là người, nam nhân - - một đám nam nhân không mặc quần áo! (Phương: Tui mém phun nước ra ngoài khi edit đến đoạn này, chết mất!)
Phó Du Nhiên suýt nữa thì hộc máu ngay tại hiện trường.
Trong không gian mang mùi hương ấm áp ngọt ngào, có mấy nam tử hoặc đứng hoặc ngồi hoặc nằm trong những tư thế khác nhau, có đẹp trai, có ấm áp như ánh mặt trời, có tuấn mỹ, có cuồng dã, có cả mặt không biểu cảm... Muốn có loại hình gì thì sẽ có loại hình đó, hết thảy ba điểm đều lộ ra hết, mơ màng vô hạn.
Đây... Chính là lễ vật của nước Thiên La? Trên trán Phó Du Nhiên hình như có gân xanh tuôn ra, trách không được Lệ Hải muốn tìm lão Tề đi phẩm thi luận họa, nếu hắn không ra khỏi cung thì chắc có lẽ đã tức chết rồi.
"Nữ vương của ta." Một người nam nhân trông có vẻ là người đứng đầu đi đến trước mặt Phó Du Nhiên, khuôn mặt tuấn lãng, dáng người cao ngất, tỉ lệ hoàn mỹ. Ngay cả tiếng nói cũng có một loại loại từ tính khác, "Thỉnh tiếp nhận kính ý đến từ Thiên La."
Phó Du Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nhồi máu quá độ, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác nhưng lại phát hiện mặc kệ nhìn về phía nào cũng đều không thoát khỏi thế công của lõa nam, đây là, chưa kịp định thần thì người đứng đầu kia đã quỳ xuống đất, cúi người hôn lên lưng bàn chân Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên liền phát hoảng, không đợi nàng lui về phía sau lại có thêm mấy người ở gần đó lôi kéo tay của Phó Du Nhiên, theo ngón tay nàng tinh tế hôn lên, Phó Du Nhiên chỉ cảm thấy giống như có mấy trăm con sâu lông rơi xuống người, da gà nổi lên so bánh màn thầu còn lớn hơn.
"Các ngươi mẹ nó chứ!" Phó Du Nhiên vừa nhấc chân đá ngã lăn cái tên lõa nam đang quỳ ở trước chân mình ra. Tất cả các lõa nam có mặt đều đồng thời kinh hoảng, hết thảy quỳ xuống dập đầu.
Toàn là những cái lưng trơn bóng cùng mấy cái mông căng đầy, Phó Du Nhiên đại khái nhìn một vòng. Có khoảng mười bảy mười tám người, nhiều cái mông như vậy dẩu lên ngay trước mắt cũng không phải là cảnh tượng đẹp đẽ gì, nàng bóp bóp nắm tay thật chặt rồi xoay người rời đi. Nàng phải đi tìm Lệ Trạch để khỏi binh vấn tội mới được, còn có cái nước Thiên La gì đó nữa, đưa cái lễ vật quái quỷ gì vậy không biết? Dám đưa một đống lõa nam cho nàng, cho rằng nàng chưa thỏa mãn dục vọng sao?
Chân còn chưa bước được mấy bước thì eo nhỏ đã bị một cánh tay tinh tráng cuốn lấy, một hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai Phó Du Nhiên. "Bệ hạ không vừa lòng chúng thần sao?"
Chỉ cần tưởng tượng có một tên lõa nam đang dán vào sau lưng mình thì Phó Du đã cảm thấy buồn nôn, nhìn cũng không thèm nhìn liền xoay tay lại đánh ra một quyền, theo một tiếng kêu đau đớn truyền đến thì cẳng chân Phó Du Nhiên lại bị người ta ôm lấy, "Bệ hạ..."
Người nọ ngẩng đầu lên, dưới mái tóc đen rối tung hé ra một dung nhan tuấn tú hơi tái nhợt. Trong ánh mắt giống như một hồ nước trong, chợt lóe chợt lóe nhìn Phó Du Nhiên.
"Cho dù các ngươi có là mỹ nhân thì một người ta cũng không cần, mua, màn trướng!" Phó Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói xong, một cước đá bay hắn.
"Nữ vương tỷ tỷ." Một âm thanh khiếp sợ truyền đến, Phó Du Nhiên nghe tiếng nhìn lại, khi nhìn thấy thì càng tức giận đến sôi gan! Tên nam... hài kia phỏng chừng cũng mới mười ba mười bốn tuổi, trên khuôn mặt còn mang theo nét ngây thơ của trẻ con.
Phó Du Nhiên rốt cục cũng phát điên lên, quay đầu lại đối mặt với nguyên một phòng lõa nam, hét lớn: "Đều đứng lên hết đi!"
Tất cả mọi người đều bị dọa không nhẹ, thật không hổ là Nữ vương đại nhân, lại muốn một mình chiến đấu với chừng này người. (Phương: tui cười chết mất)
Tất cả lõa nam đều nhìn về phía người nam nhân đứng đầu kia, tên lõa nam đứng đầu thấy vậy liền đứng lên, phía dưới cư nhiên cũng... Đứng lên theo, xem ra Phó Du Nhiên quả thật chính là hợp khẩu vị của hắn rồi.
Phó Du Nhiên tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, giận quát một tiếng, "Xem chiêu! Phục Hổ La Hán Quyền!"
...
Trong điện đại chiến say sưa, Tiểu An Tử nghe trong điện bất chợt truyền đến kêu thảm thiết cùng tiếng kêu rên nên vô cùng lo lắng, vài lần muốn vào xem thì đều bị Lý Tẫn Trung ngăn lại, Lý Tẫn Trung thật sự là vô cùng bội phục vị Nữ hoàng tân nhiệm này, vốn ý định ban đầu là để nàng chọn một người mang về tẩm cung của mình, không nghĩ tới liền khẩn cấp bắt đầu ngay tại chỗ, còn chơi đùa đến thảm thiết như vậy, xem ra là phải nhanh chóng phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cho Nữ hoàng một bàn dược thiện để bổ khí mới được.
Nghe thanh âm trong điện càng ngày càng không đúng, Tiểu An Tử thật sự rất muốn vào xem một chút. Mà nhìn thần sắc Lý Tẫn Trung kia, hắn càng thêm khẳng định bên trong không có chuyện tốt gì, bên trong điện thường thường truyền ra thanh âm của nam nhân - - Tuy rằng Tiểu An Tử đã sửa lại quốc tịch nhưng vẫn đứng ở phía của Tề Diệc Bắc, cho nên hắn muốn đi vào tìm tòi kết quả.
Thấy Tiểu An Tử muốn vào, Lý Tẫn Trung liền ngăn đón, đang lúc hai người lôi lôi kéo kéo liền nghe thấy tiếng "Loảng xoảng", một vật thể có màu da đập bể cửa sổ Thiên Điện bay ra ngoài.
Một, hai, ba bốn năm vật thể như vậy... Vèo vèo vèo vèo, trong nháy mắt bay ra bảy tám cái, cùng với sự tiếp đất là tiếng rên rỉ vang vọng.
Tất cả đều là lõa nam.
Tiểu An Tử đã sợ ngây người, đương nhiên, Lý Tẫn Trung cũng ngây người, có phải cuộc chiến quá kịch liệt rồi không?
Phó Du Nhiên mang khuôn mặt dữ tợn xuất hiện tại phía trước cửa sổ. Nàng nhấn người một cái nhảy bật ra, nhìn lõa nam bị đánh bay ra ngoài, lại quay đầu nhìn nhìn, thở hổn hển giận dữ hét: "Còn có ai dám lên nữa không?"
Một mảnh yên tĩnh, ngay cả tiếng rên rỉ cũng đều nhịn xuống, đây chính là cọp mẹ, thực sự quá đáng sợ.
Phó Du Nhiên mang theo đầy người sát khí đi đến trước mặt Lý Tẫn Trung, trừng mắt nhìn hắn hơn nửa ngày, ở ngay tại thời điểm chân hắn sắp nhũn ra liền lớn tiếng nói: "Ta muốn xuất cung! Đi tìm cái Lệ lão đầu kia! Mau!"
Lệ lão đầu... Lý Tẫn Trung suy đoán, chắc là người được tôn kính nhất nước Sở- Lệ đại tể tướng đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.