Chương 56: Nụ hôn đầu tiên của Thái Tử Phi
Viên Không Phá
30/08/2013
Phó Du Nhiên tò mò xoay lại nhìn Tề Diệc Bắc, "Nàng ấy có mục đích?"
"Đúng vậy." - Tề Diệc Bắc bất chợt đưa tay lên luồn vào mái tóc của Phó Du Nhiên - "Cô thử ngẫm lại tình hình lúc đó xem."
Phó Du Nhiên nhớ lại chuyện vừa rồi, nhưng vẫn lắc đầu: "Ta không hiểu."
"Lúc ấy chúng ta đều nghĩ nàng ta muốn thừa nước đục thả câu, nhưng không ngờ nàng ta lại chủ động giải thích, giúp cô vượt qua ải, đây chính là muốn tranh thủ lấy lòng của chúng ta. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng nàng ấy hiểu lầm, thật sự nghĩ đây là phương thuốc của Huyền Sắc."
"Chỉ vậy thôi?"
"Lúc trước mọi người trong cung cũng đoán Huyền Sắc cho cô bí thuật dưỡng nhan đặc biệt, nàng ta nói như vậy cũng chỉ là đoán mò thôi, khi nào cô thừa nhận chuyện đó thì… xin chúc mừng, phiền toái của cô đã tới rồi."
"Phiền toái gì?"
"Một khi phi tần trong cung biết được nhất định sẽ tìm tới cô nhờ vả, đến lúc đó cô vẫn định từ chối họ sao?"
Phó Du Nhiên chớp chớp mắt: "Thế thì phải xem năng lực của họ thế nào đã."
Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Tình hình trong hậu cung vốn phức tạp, nhìn vào thì thấy có hai thế lực lớn của mẫu hậu cùng Đức phi, nhưng bên trong hai thế lực này còn có vô số các nhóm nhỏ khác, vô cùng hỗn loạn, có nhóm thân thiết với nhau, có nhóm lại thù hằn thề không đội trời chung. Bí thuật trú nhan của Quốc sư là thứ mà tất cả mọi người đều muốn có, cô cho cũng sai mà không cho cũng sai."
"Ta… vẫn không hiểu." - Phó Du Nhiên nhức đầu, mặt lộ vẻ phiền não.
Không biết vì sao thấy Phó Du Nhiên buồn phiền lại làm Tề Diệc Bắc tự nhiên nở nụ cười, bàn tay đang quấn lọn tóc rối của nàng khẽ siết chặt một chút, hắn nhẹ nhàng nói: "Không cho tất nhiên là đắc tội với rất nhiều người, nhưng cho thì người ta lại trách cô là không theo phe nào cả, họ bất mãn với cô rồi không từ mà biệt, riêng với Đức phi thì tốt nhất là cô không nên cho, cô mà cho bà ấy thì người đầu tiên tức giận sẽ là mẫu hậu."
Phó Du Nhiên tưởng tượng bộ dạng phát hỏa của mẫu hậu làm cả người cũng hơi run lên, nàng xoay lại nói: "Huynh đừng hù ta, có cần phức tạp như vậy không?"
"Nơi này là hoàng cung đấy..." – giọng nói của Tề Diệc Bắc đột nhiên nhỏ như muỗi kêu, hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt của Phó Du Nhiên, đôi mắt nàng sáng ngời như đường chân trời buổi bình minh lên, hai hàng lông mi dài chớp lên chớp xuống giống như hai cây quạt nhỏ phe phẩy.
"Huynh nhìn cái gì?" - Phó Du Nhiên thấy không được tự nhiên, nhìn hai mắt Tề Diệc Bắc nóng rực làm cho nàng bỗng cảm thấy sợ hãi.
"Du Nhiên." - Tề Diệc Bắc khẽ gọi tên nàng, tầm mắt dừng lại ở đôi môi đỏ mọng, "Cô... rất đẹp."
Những lời này Phó Du Nhiên đã nhìn gương rồi tự nói với mình không biết bao nhiêu lần, nàng cũng bắt tất cả các huynh đệ trong sơn trại nói vô số lần, nhưng không lần nào khiến cho nàng có cảm giác khác lạ như lần này. Nhìn gương mặt Tề Diệc Bắc dần dần áp sát, miệng lưỡi của nàng có chút khô khốc, chết tiệt, sao bỗng dưng lại thấy tên tiểu tử này rất tuấn tú? Hắn được kế thừa dung mạo đẹp như hoa của Hoàng hậu, lại được di truyền vẻ oai hùng của Chiêu Thái đế, gương mặt tuấn mỹ nhưng vẫn không mất đi nét nam tính, sao lại đẹp đến thế, đúng là rất… anh tuấn.
"Huynh cũng... rất… rất..."
"Rất cái gì?" - Tề Diệc Bắc nhẹ cười, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên hốt hoảng thở hổn hển, cả người né tránh lùi ra phía sau, "Đừng... Đừng lại gần nữa, ta không thở nổi."
"Ta muốn lại gần nữa cơ." - Tề Diệc Bắc xấu xa xấn tới, đem Phó Du Nhiên ngã dần xuống giường.
"Ta..." – Một câu cũng nói không xong, chưa bao giờ Phó Du Nhiên thấy mình như vậy, chẳng lẽ nàng bị bệnh rồi?
Tề Diệc Bắc buồn cười nhìn con mèo nhỏ nằm dưới thân đột nhiên mất đi móng vuốt sắc bén, bộ dạng luống cuống chân tay của nàng càng khiến hắn muốn trêu đùa nàng hơn.
"Hình như ta bị bệnh rồi." - Phó Du Nhiên thè lưỡi ra liếm liếm làn môi, - "Ta..." - Nàng chỉ kịp nói một chữ rồi không thể nói được nữa, đôi môi của nàng đã bị hai cánh môi của Tề Diệc Bắc chiếm lấy, Phó Du Nhiên chỉ cảm thấy đồng hồ báo thức trong đầu mình kêu lên một tiếng… "Đinh đong!".
"Du Nhiên?" - Tề Diệc Bắc nói không nên lời, chính hắn cũng không biết mình nên cười hay nên khóc bây giờ, thái tử phi của hắn, sau một cái hôn đã… bất tỉnh nhân sự, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao?
Phó Du Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt, "Ta thấy choáng váng."
Tề Diệc Bắc lấy tay phẩy phẩy tạo gió cho Phó Du Nhiên, "Thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Phó Du Nhiên vất vả gật đầu, hai hàng lông mày nhíu lại, rên rỉ: "Thắt lưng của ta..."
Đáng chết! Tề Diệc Bắc thầm mắng một câu, thế nào mình lại quên nàng đang có thương tích trong người? May mà không ép nàng xuống nữa. Sau khi giúp Phó Du Nhiên nằm xuống, Tề Diệc Bắc nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho nàng, Phó Du Nhiên thoải mái nhắm mắt lại, hai gò má phiếm hồng: "Không cần, ta muốn nghỉ ngơi."
Tề Diệc Bắc nhẹ nhàng nói: "Cô cởi áo ngoài ra đi, mặc trung y (áo lót trong) ngủ thoải mái hơn."
Phó Du Nhiên nhăn nhó, "Ta không..."
"Đừng động nữa, đau thắt lưng."
"Nếu không thì gọi Tiểu An Tử vậy..."
"Cô có vẻ thân với hắn?"
"Ừm... vẫn thân với huynh hơn, nhưng mà… Uy, dừng tay!"
Tề Diệc Bắc bắt lấy tay của Phó Du Nhiên, "Đừng nhúc nhích."
Câu nói này giống như có ma lực khiến Phó Du Nhiên không dám cử động, cả người cứng đơ. Nhưng ai mà ngờ, Tề Diệc Bắc cởi áo ngoài cho Phó Du Nhiên xong, cư nhiên cũng cởi cả quần áo của chính mình, ngồi xuống cạnh giường, từ tốn tháo giày.
Phó Du Nhiên trợn trừng, sợ hãi nói: "Huynh làm cái gì vậy?"
"Không phải cô đang buồn ngủ sao?" - Tề Diệc Bắc trưng ra vẻ mặt vô tội, hỏi lại.
"Là 'Ta' buồn ngủ, sao huynh lại cởi quần áo?" – Vừa nằm xuống giường, sức lực của Phó Du Nhiên cũng hồi phục được một chút, nàng liền kháng nghị.
Thấy con mèo nhỏ lại lộ ra bộ móng vuốt, Tề Diệc Bắc cười ngất, ngã xuống giường, hắn đem cả người Phó Du Nhiên kéo vào trong lòng, rồi hài lòng nhìn con mèo nhỏ đang từ từ thu móng vuốt về.
"Phần eo bị thương không thể khinh thường được, tướng ngủ của cô rất xấu, để cô ngủ một mình thì sáng mai cả người sẽ đau ê ẩm cho xem, cho nên, đêm nay ta ôm cô ngủ."
Nghe những lời nói tràn ngập sự quan tâm cùng ái muội này khiến gương mặt Phó Du Nhiên biến thành một mảnh vải đỏ hồng, "Ta… ta… tối nay ta sẽ không đạp lung tung đâu."
"Ai tin cô được." - Tề Diệc Bắc nhẹ véo chiếc mũi xinh của Phó Du Nhiên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, hắn nhẹ cười: "Phó đại trại chủ cũng thẹn thùng à?"
"Ai thẹn thùng!" - Phó Du Nhiên không hề do dự liền phản bác, tính ra số lần thẹn thùng của nàng trong mười bảy năm nay cũng không nhiều bằng hôm nay, rốt cuộc là làm sao vậy? Lúc trước ở trên núi chẳng phải mỗi ngày nàng đều cùng đám nam nhân chửi bới, động thủ mà có sao đâu? Chẳng lẽ là vì cái hôn kia? Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Du Nhiên bỗng chốc nóng bừng, đáng ghét, tuy rằng đã gả cho hắn, nhưng nàng không nghĩ sẽ giao bản thân mình cho hắn, nhưng hắn lại dám tự tiện động chân động tay với nàng, cứ như nàng là đồ của hắn ấy. Thật sự là tức quá mà!
"Không thẹn thùng là tốt." - Tề Diệc Bắc ôm Phó Du Nhiên càng chặt - "Dù sao cũng giống đêm tân hôn thôi, đúng không?"
Nghe ngữ khí không thèm quan tâm của Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên liền tức giận phản bác, "Làm sao giống nhau được?"
"Sao lại không giống?" - Tề Diệc Bắc nháy mắt bỡn cợt, - "Không phải đều là một nam một nữ ngủ cùng một chỗ hay sao?"
Phó Du Nhiên nghẹn họng, nàng không nghĩ ra được câu phản bác nào, đành nhắm mắt lại không thèm nói chuyện nữa. Nhìn chăm chú gương mặt trơn bóng ở trước mắt, khóe miệng Tề Diệc Bắc hơi gợn ý cười, không ngờ thái tử phi của hắn lại dễ thương thế này.
Còn Phó Du Nhiên, từ lúc nhắm mắt lại, nàng luôn cảm giác có một đạo ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, ánh mắt nóng cháy kia nhìn từ trán xuống đến cái mũi, miệng, cổ, rồi đến…. ngực? Đồ sắc ma (ma háo sắc)! Nhưng sao... hình như hô hấp của mình càng ngày càng dồn dập?
"Yên tâm, ta sẽ không làm gì cô đâu."
Bên tai truyền đến giọng nói mang đầy ý cười làm Phó Du Nhiên mở choàng mắt, bốn mắt nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Tề Diệc Bắc nhẹ cười, nói: "Nếu không nhắm mắt lại, ta sẽ hôn cô."
Phó Du Nhiên lấy vận tốc siêu ánh sáng nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng hành động này lại khiến cho Tề Diệc Bắc cảm thấy hơi thất vọng, nhìn khuôn mặt trong lòng từ khẩn trương dần dần trở nên thả lỏng, cuối cùng hắn nghe được tiếng hít thở đều đều của Phó Du Nhiên, hắn kêu lên: "Du Nhiên?"
Phó Du Nhiên ngủ say lại khiến lòng Tề Diệc Bắc nhảy nhót vui mừng, hắn thử hôn lên trán của Phó Du Nhiên, lần một đường xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở hai cánh môi mềm mại của nàng...
Cả đêm Tề Diệc Bắc hôn trộm nàng không biết bao nhiêu lần. Không phải hắn không muốn ngủ, mà là vì con mèo nhỏ trong lòng rất hiếu động, lâu lâu lại xuất ra một quyền, không thì cũng là một cước, hắn khó lòng phòng bị nên ăn không ít độc thủ, như thế còn ngủ được sao? Nhưng tay hắn vẫn nắm chặt lấy vai của Phó Du Nhiên, để phòng ngừa động tác của nàng quá mạnh dẫn đến việc lại bị đau thắt lưng.
Sáng sớm hôm sau, rốt cuộc thì Tề Diệc Bắc cũng đánh không lại cơn buồn ngủ đang ập đến. Khi Phó Du Nhiên tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt say ngủ của mỹ nam, nàng vụng trộm ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú ở trước mắt, trong lòng không ngừng lặp lại câu: ‘không cần nhớ tới cái hôn kia, không cần nhớ tới cái hôn kia’, ... Ha, không biết rốt cuộc đầu óc của Phó đại trại chủ được cấu tạo bằng cái gì, nàng cố ý nhắc tới chuyện ấy như vậy rõ ràng là để cho mình không quên cái hôn kia? Tóm lại dù có nói như thế nào đi chăng nữa thì Phó Du Nhiên cũng đã thành công trong việc tái hiện lại tình cảnh ngày hôm qua, màu đỏ nhanh chóng lan tràn khắp khuôn mặt, nàng không nhịn được lại nhìn chằm chằm vào đôi môi của Tề Diệc Bắc.
Mềm mềm, lành lạnh, lại mang đến nhiệt độ kinh người, mỗi tội không biết là người nóng hay tâm nóng đây.
"Lão Tề?" – tiếng gọi của Phó Du Nhiên còn bé hơn tiếng muỗi kêu, không thấy hắn có phản ứng gì, cho rằng Tề Diệc Bắc đang ngủ say nên Phó Du Nhiên yên tâm triển khai hành động đánh lén của nàng.
Ách... Thật ra là nàng muốn nghiên cứu việc vì sao tối hôm qua nàng lại choáng váng như vậy, chỉ cần thử một chút là biết thôi, đúng không?
Nghĩ là làm, đôi môi Phó Du Nhiên nhẹ nhàng chạm vào môi của Tề Diệc Bắc, không có choáng váng giống như đêm qua, nhưng nàng lại nghe thấy tiếng tim của mình đang đập “bùm bùm” không ngừng. Phó Du Nhiên vội vàng rời khỏi làn môi của Tề Diệc Bắc để tránh tim mình vì đập quá nhanh mà lăn ra chết. Nàng vỗ vỗ lên ngực mình, khi thấy tiếng tim đập vững vàng hơn mới nhẹ thở ra một hơi. Nàng ngước nhìn lên, ánh mắt chạm ngay phải đôi con ngươi đen láy trong suốt đang cười.
Phó Du Nhiên cố nuốt lại tiếng kinh hô sắp bật ra khỏi miệng, vội vàng nhắm chặt hai mắt giả vờ ngủ, bên tai nàng truyền đến tiếng cười trầm thấp của Tề Diệc Bắc: "Cô vừa làm gì vậy?"
"Không..." - Vừa nói được một chữ, Phó Du Nhiên bỗng nhớ ra mình đang "giả vờ ngủ", lại vội vàng mím môi. Tề Diệc Bắc làm sao buông tha cho nàng được, hắn dùng môi mình vuốt ve làn môi của Phó Du Nhiên: "Phương pháp vừa rồi không đúng."
Xong rồi, hắn lại hôn nàng. Phó Du Nhiên nhắm chặt hai mắt không dám mở ra, nhưng đầu óc thì nhanh chóng tiến vào trạng thái mê man, từng thớ cảm xúc của nàng dâng cao như đang bị bệnh, hơn nữa… hình như bệnh so với hôm qua càng nghiêm trọng hơn.
Không giống cảnh ‘chuồn chuồn lướt nước’ như đêm qua, hôm nay Tề Diệc Bắc xuất ra tất cả chiêu thức của mình, môi lưỡi cùng Phó Du Nhiên tận tình dây dưa, đến lúc hắn bắt mình phải dừng lại thì Phó Du Nhiên đã mê man giống như say rượu, xụi lơ ở trong lòng hắn.
Trên môi vẫn còn hương vị của nụ hôn nồng nàn, Tề Diệc Bắc khẽ cười nói: "Hiểu chưa? Đây mới là hôn môi."
"Vô… vô sỉ!" - Phó Du Nhiên thở hồng hộc.
Tề Diệc Bắc cười cười: "Không biết là ai vô sỉ trước."
Phó Du Nhiên rụt cổ, "Ta chỉ là... muốn tập một chút, không sau này hôn môi phu quân lại té xỉu thì sao."
Tề Diệc Bắc híp hai mắt lại: "Phu quân… Sau này?"
Phó Du Nhiên bất an nuốt nước miếng, nàng nói xong cũng thấy tự thẹn thùng với chính mình, nàng vốn không định ở trong cung lâu dài nên nói như vậy cũng là hợp lý, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Tề Diệc Bắc, một tiếng “Ừ!” kia lại không bật được ra khỏi miệng. Đến lúc phục hồi lại tinh thần thì Tề Diệc Bắc đã đứng dậy mặc xiêm y, quay đầu nhìn nàng một cái, không nói được lời nào liền xoay người rời đi.
"Đúng vậy." - Tề Diệc Bắc bất chợt đưa tay lên luồn vào mái tóc của Phó Du Nhiên - "Cô thử ngẫm lại tình hình lúc đó xem."
Phó Du Nhiên nhớ lại chuyện vừa rồi, nhưng vẫn lắc đầu: "Ta không hiểu."
"Lúc ấy chúng ta đều nghĩ nàng ta muốn thừa nước đục thả câu, nhưng không ngờ nàng ta lại chủ động giải thích, giúp cô vượt qua ải, đây chính là muốn tranh thủ lấy lòng của chúng ta. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng nàng ấy hiểu lầm, thật sự nghĩ đây là phương thuốc của Huyền Sắc."
"Chỉ vậy thôi?"
"Lúc trước mọi người trong cung cũng đoán Huyền Sắc cho cô bí thuật dưỡng nhan đặc biệt, nàng ta nói như vậy cũng chỉ là đoán mò thôi, khi nào cô thừa nhận chuyện đó thì… xin chúc mừng, phiền toái của cô đã tới rồi."
"Phiền toái gì?"
"Một khi phi tần trong cung biết được nhất định sẽ tìm tới cô nhờ vả, đến lúc đó cô vẫn định từ chối họ sao?"
Phó Du Nhiên chớp chớp mắt: "Thế thì phải xem năng lực của họ thế nào đã."
Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Tình hình trong hậu cung vốn phức tạp, nhìn vào thì thấy có hai thế lực lớn của mẫu hậu cùng Đức phi, nhưng bên trong hai thế lực này còn có vô số các nhóm nhỏ khác, vô cùng hỗn loạn, có nhóm thân thiết với nhau, có nhóm lại thù hằn thề không đội trời chung. Bí thuật trú nhan của Quốc sư là thứ mà tất cả mọi người đều muốn có, cô cho cũng sai mà không cho cũng sai."
"Ta… vẫn không hiểu." - Phó Du Nhiên nhức đầu, mặt lộ vẻ phiền não.
Không biết vì sao thấy Phó Du Nhiên buồn phiền lại làm Tề Diệc Bắc tự nhiên nở nụ cười, bàn tay đang quấn lọn tóc rối của nàng khẽ siết chặt một chút, hắn nhẹ nhàng nói: "Không cho tất nhiên là đắc tội với rất nhiều người, nhưng cho thì người ta lại trách cô là không theo phe nào cả, họ bất mãn với cô rồi không từ mà biệt, riêng với Đức phi thì tốt nhất là cô không nên cho, cô mà cho bà ấy thì người đầu tiên tức giận sẽ là mẫu hậu."
Phó Du Nhiên tưởng tượng bộ dạng phát hỏa của mẫu hậu làm cả người cũng hơi run lên, nàng xoay lại nói: "Huynh đừng hù ta, có cần phức tạp như vậy không?"
"Nơi này là hoàng cung đấy..." – giọng nói của Tề Diệc Bắc đột nhiên nhỏ như muỗi kêu, hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt của Phó Du Nhiên, đôi mắt nàng sáng ngời như đường chân trời buổi bình minh lên, hai hàng lông mi dài chớp lên chớp xuống giống như hai cây quạt nhỏ phe phẩy.
"Huynh nhìn cái gì?" - Phó Du Nhiên thấy không được tự nhiên, nhìn hai mắt Tề Diệc Bắc nóng rực làm cho nàng bỗng cảm thấy sợ hãi.
"Du Nhiên." - Tề Diệc Bắc khẽ gọi tên nàng, tầm mắt dừng lại ở đôi môi đỏ mọng, "Cô... rất đẹp."
Những lời này Phó Du Nhiên đã nhìn gương rồi tự nói với mình không biết bao nhiêu lần, nàng cũng bắt tất cả các huynh đệ trong sơn trại nói vô số lần, nhưng không lần nào khiến cho nàng có cảm giác khác lạ như lần này. Nhìn gương mặt Tề Diệc Bắc dần dần áp sát, miệng lưỡi của nàng có chút khô khốc, chết tiệt, sao bỗng dưng lại thấy tên tiểu tử này rất tuấn tú? Hắn được kế thừa dung mạo đẹp như hoa của Hoàng hậu, lại được di truyền vẻ oai hùng của Chiêu Thái đế, gương mặt tuấn mỹ nhưng vẫn không mất đi nét nam tính, sao lại đẹp đến thế, đúng là rất… anh tuấn.
"Huynh cũng... rất… rất..."
"Rất cái gì?" - Tề Diệc Bắc nhẹ cười, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên hốt hoảng thở hổn hển, cả người né tránh lùi ra phía sau, "Đừng... Đừng lại gần nữa, ta không thở nổi."
"Ta muốn lại gần nữa cơ." - Tề Diệc Bắc xấu xa xấn tới, đem Phó Du Nhiên ngã dần xuống giường.
"Ta..." – Một câu cũng nói không xong, chưa bao giờ Phó Du Nhiên thấy mình như vậy, chẳng lẽ nàng bị bệnh rồi?
Tề Diệc Bắc buồn cười nhìn con mèo nhỏ nằm dưới thân đột nhiên mất đi móng vuốt sắc bén, bộ dạng luống cuống chân tay của nàng càng khiến hắn muốn trêu đùa nàng hơn.
"Hình như ta bị bệnh rồi." - Phó Du Nhiên thè lưỡi ra liếm liếm làn môi, - "Ta..." - Nàng chỉ kịp nói một chữ rồi không thể nói được nữa, đôi môi của nàng đã bị hai cánh môi của Tề Diệc Bắc chiếm lấy, Phó Du Nhiên chỉ cảm thấy đồng hồ báo thức trong đầu mình kêu lên một tiếng… "Đinh đong!".
"Du Nhiên?" - Tề Diệc Bắc nói không nên lời, chính hắn cũng không biết mình nên cười hay nên khóc bây giờ, thái tử phi của hắn, sau một cái hôn đã… bất tỉnh nhân sự, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao?
Phó Du Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt, "Ta thấy choáng váng."
Tề Diệc Bắc lấy tay phẩy phẩy tạo gió cho Phó Du Nhiên, "Thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Phó Du Nhiên vất vả gật đầu, hai hàng lông mày nhíu lại, rên rỉ: "Thắt lưng của ta..."
Đáng chết! Tề Diệc Bắc thầm mắng một câu, thế nào mình lại quên nàng đang có thương tích trong người? May mà không ép nàng xuống nữa. Sau khi giúp Phó Du Nhiên nằm xuống, Tề Diệc Bắc nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho nàng, Phó Du Nhiên thoải mái nhắm mắt lại, hai gò má phiếm hồng: "Không cần, ta muốn nghỉ ngơi."
Tề Diệc Bắc nhẹ nhàng nói: "Cô cởi áo ngoài ra đi, mặc trung y (áo lót trong) ngủ thoải mái hơn."
Phó Du Nhiên nhăn nhó, "Ta không..."
"Đừng động nữa, đau thắt lưng."
"Nếu không thì gọi Tiểu An Tử vậy..."
"Cô có vẻ thân với hắn?"
"Ừm... vẫn thân với huynh hơn, nhưng mà… Uy, dừng tay!"
Tề Diệc Bắc bắt lấy tay của Phó Du Nhiên, "Đừng nhúc nhích."
Câu nói này giống như có ma lực khiến Phó Du Nhiên không dám cử động, cả người cứng đơ. Nhưng ai mà ngờ, Tề Diệc Bắc cởi áo ngoài cho Phó Du Nhiên xong, cư nhiên cũng cởi cả quần áo của chính mình, ngồi xuống cạnh giường, từ tốn tháo giày.
Phó Du Nhiên trợn trừng, sợ hãi nói: "Huynh làm cái gì vậy?"
"Không phải cô đang buồn ngủ sao?" - Tề Diệc Bắc trưng ra vẻ mặt vô tội, hỏi lại.
"Là 'Ta' buồn ngủ, sao huynh lại cởi quần áo?" – Vừa nằm xuống giường, sức lực của Phó Du Nhiên cũng hồi phục được một chút, nàng liền kháng nghị.
Thấy con mèo nhỏ lại lộ ra bộ móng vuốt, Tề Diệc Bắc cười ngất, ngã xuống giường, hắn đem cả người Phó Du Nhiên kéo vào trong lòng, rồi hài lòng nhìn con mèo nhỏ đang từ từ thu móng vuốt về.
"Phần eo bị thương không thể khinh thường được, tướng ngủ của cô rất xấu, để cô ngủ một mình thì sáng mai cả người sẽ đau ê ẩm cho xem, cho nên, đêm nay ta ôm cô ngủ."
Nghe những lời nói tràn ngập sự quan tâm cùng ái muội này khiến gương mặt Phó Du Nhiên biến thành một mảnh vải đỏ hồng, "Ta… ta… tối nay ta sẽ không đạp lung tung đâu."
"Ai tin cô được." - Tề Diệc Bắc nhẹ véo chiếc mũi xinh của Phó Du Nhiên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, hắn nhẹ cười: "Phó đại trại chủ cũng thẹn thùng à?"
"Ai thẹn thùng!" - Phó Du Nhiên không hề do dự liền phản bác, tính ra số lần thẹn thùng của nàng trong mười bảy năm nay cũng không nhiều bằng hôm nay, rốt cuộc là làm sao vậy? Lúc trước ở trên núi chẳng phải mỗi ngày nàng đều cùng đám nam nhân chửi bới, động thủ mà có sao đâu? Chẳng lẽ là vì cái hôn kia? Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Du Nhiên bỗng chốc nóng bừng, đáng ghét, tuy rằng đã gả cho hắn, nhưng nàng không nghĩ sẽ giao bản thân mình cho hắn, nhưng hắn lại dám tự tiện động chân động tay với nàng, cứ như nàng là đồ của hắn ấy. Thật sự là tức quá mà!
"Không thẹn thùng là tốt." - Tề Diệc Bắc ôm Phó Du Nhiên càng chặt - "Dù sao cũng giống đêm tân hôn thôi, đúng không?"
Nghe ngữ khí không thèm quan tâm của Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên liền tức giận phản bác, "Làm sao giống nhau được?"
"Sao lại không giống?" - Tề Diệc Bắc nháy mắt bỡn cợt, - "Không phải đều là một nam một nữ ngủ cùng một chỗ hay sao?"
Phó Du Nhiên nghẹn họng, nàng không nghĩ ra được câu phản bác nào, đành nhắm mắt lại không thèm nói chuyện nữa. Nhìn chăm chú gương mặt trơn bóng ở trước mắt, khóe miệng Tề Diệc Bắc hơi gợn ý cười, không ngờ thái tử phi của hắn lại dễ thương thế này.
Còn Phó Du Nhiên, từ lúc nhắm mắt lại, nàng luôn cảm giác có một đạo ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, ánh mắt nóng cháy kia nhìn từ trán xuống đến cái mũi, miệng, cổ, rồi đến…. ngực? Đồ sắc ma (ma háo sắc)! Nhưng sao... hình như hô hấp của mình càng ngày càng dồn dập?
"Yên tâm, ta sẽ không làm gì cô đâu."
Bên tai truyền đến giọng nói mang đầy ý cười làm Phó Du Nhiên mở choàng mắt, bốn mắt nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Tề Diệc Bắc nhẹ cười, nói: "Nếu không nhắm mắt lại, ta sẽ hôn cô."
Phó Du Nhiên lấy vận tốc siêu ánh sáng nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng hành động này lại khiến cho Tề Diệc Bắc cảm thấy hơi thất vọng, nhìn khuôn mặt trong lòng từ khẩn trương dần dần trở nên thả lỏng, cuối cùng hắn nghe được tiếng hít thở đều đều của Phó Du Nhiên, hắn kêu lên: "Du Nhiên?"
Phó Du Nhiên ngủ say lại khiến lòng Tề Diệc Bắc nhảy nhót vui mừng, hắn thử hôn lên trán của Phó Du Nhiên, lần một đường xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở hai cánh môi mềm mại của nàng...
Cả đêm Tề Diệc Bắc hôn trộm nàng không biết bao nhiêu lần. Không phải hắn không muốn ngủ, mà là vì con mèo nhỏ trong lòng rất hiếu động, lâu lâu lại xuất ra một quyền, không thì cũng là một cước, hắn khó lòng phòng bị nên ăn không ít độc thủ, như thế còn ngủ được sao? Nhưng tay hắn vẫn nắm chặt lấy vai của Phó Du Nhiên, để phòng ngừa động tác của nàng quá mạnh dẫn đến việc lại bị đau thắt lưng.
Sáng sớm hôm sau, rốt cuộc thì Tề Diệc Bắc cũng đánh không lại cơn buồn ngủ đang ập đến. Khi Phó Du Nhiên tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt say ngủ của mỹ nam, nàng vụng trộm ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú ở trước mắt, trong lòng không ngừng lặp lại câu: ‘không cần nhớ tới cái hôn kia, không cần nhớ tới cái hôn kia’, ... Ha, không biết rốt cuộc đầu óc của Phó đại trại chủ được cấu tạo bằng cái gì, nàng cố ý nhắc tới chuyện ấy như vậy rõ ràng là để cho mình không quên cái hôn kia? Tóm lại dù có nói như thế nào đi chăng nữa thì Phó Du Nhiên cũng đã thành công trong việc tái hiện lại tình cảnh ngày hôm qua, màu đỏ nhanh chóng lan tràn khắp khuôn mặt, nàng không nhịn được lại nhìn chằm chằm vào đôi môi của Tề Diệc Bắc.
Mềm mềm, lành lạnh, lại mang đến nhiệt độ kinh người, mỗi tội không biết là người nóng hay tâm nóng đây.
"Lão Tề?" – tiếng gọi của Phó Du Nhiên còn bé hơn tiếng muỗi kêu, không thấy hắn có phản ứng gì, cho rằng Tề Diệc Bắc đang ngủ say nên Phó Du Nhiên yên tâm triển khai hành động đánh lén của nàng.
Ách... Thật ra là nàng muốn nghiên cứu việc vì sao tối hôm qua nàng lại choáng váng như vậy, chỉ cần thử một chút là biết thôi, đúng không?
Nghĩ là làm, đôi môi Phó Du Nhiên nhẹ nhàng chạm vào môi của Tề Diệc Bắc, không có choáng váng giống như đêm qua, nhưng nàng lại nghe thấy tiếng tim của mình đang đập “bùm bùm” không ngừng. Phó Du Nhiên vội vàng rời khỏi làn môi của Tề Diệc Bắc để tránh tim mình vì đập quá nhanh mà lăn ra chết. Nàng vỗ vỗ lên ngực mình, khi thấy tiếng tim đập vững vàng hơn mới nhẹ thở ra một hơi. Nàng ngước nhìn lên, ánh mắt chạm ngay phải đôi con ngươi đen láy trong suốt đang cười.
Phó Du Nhiên cố nuốt lại tiếng kinh hô sắp bật ra khỏi miệng, vội vàng nhắm chặt hai mắt giả vờ ngủ, bên tai nàng truyền đến tiếng cười trầm thấp của Tề Diệc Bắc: "Cô vừa làm gì vậy?"
"Không..." - Vừa nói được một chữ, Phó Du Nhiên bỗng nhớ ra mình đang "giả vờ ngủ", lại vội vàng mím môi. Tề Diệc Bắc làm sao buông tha cho nàng được, hắn dùng môi mình vuốt ve làn môi của Phó Du Nhiên: "Phương pháp vừa rồi không đúng."
Xong rồi, hắn lại hôn nàng. Phó Du Nhiên nhắm chặt hai mắt không dám mở ra, nhưng đầu óc thì nhanh chóng tiến vào trạng thái mê man, từng thớ cảm xúc của nàng dâng cao như đang bị bệnh, hơn nữa… hình như bệnh so với hôm qua càng nghiêm trọng hơn.
Không giống cảnh ‘chuồn chuồn lướt nước’ như đêm qua, hôm nay Tề Diệc Bắc xuất ra tất cả chiêu thức của mình, môi lưỡi cùng Phó Du Nhiên tận tình dây dưa, đến lúc hắn bắt mình phải dừng lại thì Phó Du Nhiên đã mê man giống như say rượu, xụi lơ ở trong lòng hắn.
Trên môi vẫn còn hương vị của nụ hôn nồng nàn, Tề Diệc Bắc khẽ cười nói: "Hiểu chưa? Đây mới là hôn môi."
"Vô… vô sỉ!" - Phó Du Nhiên thở hồng hộc.
Tề Diệc Bắc cười cười: "Không biết là ai vô sỉ trước."
Phó Du Nhiên rụt cổ, "Ta chỉ là... muốn tập một chút, không sau này hôn môi phu quân lại té xỉu thì sao."
Tề Diệc Bắc híp hai mắt lại: "Phu quân… Sau này?"
Phó Du Nhiên bất an nuốt nước miếng, nàng nói xong cũng thấy tự thẹn thùng với chính mình, nàng vốn không định ở trong cung lâu dài nên nói như vậy cũng là hợp lý, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Tề Diệc Bắc, một tiếng “Ừ!” kia lại không bật được ra khỏi miệng. Đến lúc phục hồi lại tinh thần thì Tề Diệc Bắc đã đứng dậy mặc xiêm y, quay đầu nhìn nàng một cái, không nói được lời nào liền xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.