Chương 129: Trước khi ly biệt
Viên Không Phá
31/10/2015
Tề Thụy Nam nói rất
nghiêm túc khiến tâm của Phó Du Nhiên thót lên mấy cái, nàng lắc đầu phủ định, "Hắn sẽ không đi, phụ hoàng cũng sẽ không đáp ứng."
"So với cô, ta càng tin tưởng hắn sẽ đi."
Phó Du Nhiên cố khống chế bản thân không nghĩ đến khả năng này nữa, tuy rằng trong lòng nàng rất hi vọng nhưng nàng tuyệt không dám biểu hiện ra trên mặt, nàng sợ Tề Diệc Bắc sẽ khó xử.
Vứt xuống y niệm này, Phó Du Nhiên bước đến trước mặt Thụy Nam rồi bất động nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn nhìn ra được điều gì đó từ trên người hắn.
"Vì sao lại làm như vậy?"
Tề Thụy Nam ngẩng đầu, chậm rãi cười, "Cô nói đến chuyện kia sao?"
Vẻ mặt tươi cười kia khiến trong lòng Phó Du Nhiên dâng lên một ngọn lửa giận vô cớ, nàng ra tay như diieedaaleequyydoon điện nhanh chóng nắm lấy cổ áo Tề Thụy Nam, hai mắt híp lại hỏi: "Đừng có giả bộ nữa!"
Tề Thụy Nam lấy cán quạt gõ gõ cổ tay Phó Du Nhiên, "Ta thực sự có chút đồng tình với Tứ đệ rồi."
Phó Du Nhiên oán hận buông cổ áo hắn xuống, tiếp tục truy vấn: "Đến tột cùng là ngươi muốn thế nào? Ngươi không biết chính bản thân ngươi nhập chủ Sở là lựa chọn thích hợp nhất sao?"
Tề Thụy Nam hơi buồn bã, nhưng rồi lại cười cười, "Đúng vậy, vốn dĩ ta cũng tính toán như vậy, nhưng sau đó đã xảy ra một chút việc cho nên ta đã quyết định thay đổi chủ ý."
"Chuyện gì?"
Tề Thụy Nam im lặng, ánh mắt lướt ra bên ngoài đình hóng mát, không biết đang nhìn cái gì.
Phó Du Nhiên nghĩ nghĩ, "Là ngươi diieedaaleequyydoon sợ ta tìm được hai người Sơn ca và Cốt ca, sợ bọn họ nói ra chân tướng cho nên mới thay đổi chủ ý?"
Tề Thụy Nam quay đầu, bật cười nói: "Đương nhiên không phải, ta cũng có khả năng trước đó giết người diệt khẩu, cho nên bọn họ hoàn toàn không tạo được uy hiếp gì với ta cả."
"Vậy ngươi..." Phó Du Nhiên đột nhiên biến sắc, "Ngươi biết Hi Nguyệt..."
"Hi Nguyệt làm sao?" Vẻ mặt Tề Thụy Nam bỗng nhiên trở nên tối tăm, mạnh mẽ đứng bật dậy nhìn chằm chằm Phó Du Nhiên, "Nếu không phải là cô ở trước mặt Hi Nguyệt nói hưu nói vượn, thì nàng cũng sẽ không mất niềm tin vào ta."
"Nếu ngươi không làm ra chuyện diieedaaleequyydoon như vậy thì ta lấy gì để mà nói!" Phó Du Nhiên nổi trận lôi đình, "Đó đều là người thân của Hi Nguyệt, chẳng lẽ ngươi bảo ta cứ trơ mắt mà nhìn nàng cùng kẻ thù giết cha chung giường chung gối sao?" Nói xong lời cuối cùng, vành mắt Phó Du Nhiên đã đỏ lên.
Sự thực chứng minh là Phó Du Nhiên vẫn còn rất đơn thuần, sở dĩ Tề Thụy Nam hỏi như vậy không diieedaaleequyydoon phải là hắn đã sớm biết tình hình thực tế, mà chỉ là đang thăm dò Phó Du Nhiên mà thôi, quả nhiên thử một lần liền có được kết quả.
Tề Thụy Nam giống như phát bực nói, "Cô căn bản cái gì cũng không biết!"
"Ta không biết? Vậy chuyện trước mắt là cái gì kia?" Phó Du Nhiên giận dữ hét lên: "Vì sao Lâm Đình trại lại bị triều đình vây diệt, ngươi dám nói đó không phải xuất phát từ gợi ý của ngươi không?"
Tề Thụy Nam giật giật môi, qua một hồi lâu sắc mặt xanh mét nói: "Ta không cần thiết phải giải thích với cô!"
"Thì ra đó là sự thật!" Phó Du Nhiên đứng tại chỗ nắm chặt hai đấm, cơ thể không ngừng run rẩy, "Sơn tặc vốn là diieedaaleequyydoon nghề nghiệp ăn bữa nay lo bữa mai, người lên núi làm tặc cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần. Nhưng vì sao ngươi lại muốn thành thân với Hi Nguyệt, ngươi nên để cho Hi Nguyệt đi theo huynh đệ của nàng ấy mới đúng, như vậy có lẽ nàng ấy sẽ không thống khổ giống như bây giờ!"
"Thống khổ của nàng ấy là do cô gây ra." Tề Thụy Nam hít vào một hơi thật sâu, "Ta thật may mắn vì đã làm cho cô cách xa Hi Nguyệt, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều." Hắn bước đến lan can nhìn ra phía ngoài đình, giọng nói có chút mơ hồ, "Ta sẽ không làm tổn thương nàng ấy."
Phó Du Nhiên oán hận không thôi, "Ngươi đã làm tổn thương nàng ấy rồi!"
Tề Thụy Nam không quay đầu lại, "Chuyện giữa hai chúng ta không cần cô nhúng tay vào."
"Nếu ta nhất định muốn nhúng tay thì sao?" Phó Du Nhiên đi tới bên cạnh Tề Thụy Nam, trừng mắt nhìn hắn, "Không ngại nói cho ngươi biết, Hi Nguyệt đã biết những chuyện liên quan đến nước Sở, chuyện Tử tinh, chuyện Lâm Đình trại, hiện giờ nàng ấy đã mất đi cơ hội trả thù rồi, ngươi vẫn cho rằng nàng ấy còn có thể tiếp tục ở lại bên cạnh ngươi hay sao?"
Tề Thụy Nam ngoảnh mặt làm ngơ đối với vấn đề của Phó Du Nhiên đưa ra, chỉ hỏi ngược lại: "Nàng ấy... tính toán làm thế nào trả thù ta? "
Phó Du Nhiên hất mặt đi, hừ lạnh một tiếng không thèm trả lời.
Ánh mắt Tề Thụy Nam buồn bã, "Cô không nói thì ta cũng đoán được."
Phó Du Nhiên trừng mắt nhìn hắn, hai mắt gần như phun ra lửa, "Đừng có làm ra cái biểu cảm đáng khinh như vậy nữa, từ lúc ngươi bắt đầu hủy đi Lâm Đình trại thì ngươi nên biết ngươi và Hi Nguyệt đã không còn khả năng nữa."
Tề Thụy Nam liếc mắt nhìn Phó Du Nhiên, "Vậy cô muốn làm gì?"
"Ta muốn mang nàng ấy đi." Phó Du Nhiên kiên định nói, "Mang nàng ấy đến nước Sở, bắt đầu một cuộc sống mới."
"Không được." Tề Thụy Nam không chút nghĩ ngợi đã gạt đi, "Đây là chuyện không thể nào."
"Nếu ngươi đánh cuộc thắng, Tề Diệc Bắc sẽ theo ta đi, vậy ngươi ở lại Đại Tấn sẽ có được những gì ngươi mong muốn, tại sao còn muốn trói chặt Hi Nguyệt không tha? Ngươi nghĩ nàng ấy ở bên ngươi thì trong lòng ngươi sẽ dễ chịu hơn sao?"
"Cái này không cần cô phải để ý."
"Chỉ cần nàng ấy vẫn là Lâm Hi Nguyệt, ta nhất định phải quản!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Du Nhiên tức giận đến đỏ bừng, "Ngươi thích quyền thế, hiện tại ngươi chiếm được rồi vậy thì phải thả nàng ấy ra!"
Lông mi của Tề Thụy Nam khẽ hạ xuống, hắn quay đầu lại, thản nhiên nhìn Phó Du Nhiên, "Ta nói, không cần cô lo chuyện bao đồng, nghe không hiểu sao?"
"Ngươi!" Phó Du Nhiên nhất thời tức giận liền muốn động thủ, nắm tay còn chưa kịp đưa đến gần Tề Thụy Nam thì tay đã bị khóa lại chặt chẽ.
Tề Thụy Nam bỏ tay của Phó Du Nhiên ra, "Ta không phải là chính nhân quân tử nên sẽ không thương hương tiếc ngọc gì đó đâu. Cô vẫn nên nhanh chóng đi thu thập hành trang để sớm ngày lên đường đi." Dứt lời hắn quay người lại nhẹ bước đi.
Phó Du Nhiên tức giận đến cả người phát run, thấy cái bóng dáng tuyết trắng kia sắp đi ra khỏi đình hóng mát liền cúi đầu cởi một chiếc giày, cánh tay dùng toàn lực ném thật mạnh, chiếc giày được ném ra tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung, nhắm tới cái gáy của Tề Thụy Nam mà rớt xuống.
Tề Thụy Nam đã sớm phát hiện ra nên nhanh chóng né sang một bên, hành động này chính là rơi vào tính toán của Phó Du Nhiên, lúc nàng ném chiếc giày ra cũng đã lén lút di dời trận địa, chỉ đợi Tề Thụy Nam né tránh bèn nhân cơ hội sử dụng tuyệt học nhà nàng -- Phục Hổ La Hán Quyền.
Tề Thụy Nam bị đánh cho trở tay không kịp, mái tóc liền bị tán loạn một chút, trên vạt áo cũng nhiễm chút bụi đất.
Phó Du Nhiên biết bản thân không phải là đối thủ của hắn nên chỉ ra mấy chiêu liền thu tay, lạnh lùng nói: "Đừng có ở đó làm bộ làm tịch nữa, Hi Nguyệt đi hay ở lại không phải do ngươi quyết định."
Tề Thụy Nam thấy Phó Du Nhiên không đạt được mục đích thề không bỏ qua thì cảm thấy rất đau đầu, vừa định nói chuyện lại đột nhiên biến sắc, như là nghĩ tới cái gì liền vội vàng vung vạt áo, nói cũng không kịp nói, nhanh chóng biến mất.
Tiểu An Tử kinh hồn táng đảm chạy đi lượm giày cho Phó Du Nhiên đeo vào, Phó Du Nhiên bĩu môi, hồi lâu mới nói một câu, "Người gì kì cục, thực không lễ phép!"
Đối với đánh giá của Phó Du Nhiên về Tề Thụy Nam, Tiểu An Tử tất nhiên là không dám nói cái gì, chỉ lặng lẽ lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương, đi theo Phó Du Nhiên trở lại cung Trường Tín.
Tề Diệc Bắc đã sớm chờ ở đó.
Rất kỳ quái, rõ ràng có một bụng lời muốn nói, đến lúc gặp mặt lại không biết nói cái gì cho phải.
Phó Du Nhiên nghĩ đến lời nói của Tề Thụy Nam, chần chờ được một lúc nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra miệng, hai người cứ im lặng như vậy một hồi, Phó Du Nhiên đi đến phía trước cửa sổ, ở đó có một chậu hoa nhỏ cỡ bàn tay, đó là gốc cỏ mà nàng đang nuôi dưỡng.
"A!" Phó Du Nhiên kinh hô một tiếng kêu Tề Diệc Bắc đến xem, Tề Diệc Bắc vừa nhìn thấy cũng khẽ kinh ngạc, ngay giữa cây cỏ thế nhưng lại chui ra một nụ hoa nhỏ, thì ra cái cây mà nàng dưỡng cả một mùa đông này không phải là cỏ, mà là hoa.
Mùa xuân, thật sự là mùa hoa nở.
"Lão Tề, " Phó Du Nhiên gọi nhỏ, "Ta muốn có một đứa bé."
Xem ra là trong mùa này, không chỉ có thực vật đơm hoa kết trái mà còn có cả động vật.
Chuyện kế tiếp không cần phải nhiều lời, hết thảy không cần phải nói thì ai cũng có thể đoán được, Phó Du Nhiên lần này đi rất có khả năng một đi không trở lại, đã hai người đều không biết phải nói gì vậy thì dùng hành động để biểu đạt vậy.
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ, lại đến nói Tề Thụy Nam một chút đi.
Tề Thụy Nam ngồi xe ngựa một đường từ hoàng cung ra ngoài, ngẫm nghĩ một lát liền lập tức chạy về phủ Hoài vương, nhưng mới đi đến nửa đường lại không biết nhớ tới cái gì liền phân phó phu xe vòng vo mấy phương hướng, quẹo phải quẹo trái một lúc mới đi đến một nơi rất thanh tĩnh, chú ý thanh tĩnh ở đây không có nghĩa là hẻo lánh, mà là chỉ có mấy phủ đệ thôi, mà cửa lớn mỗi nhà còn cao hơn cả cửa lớn của phủ Thuận Thiên nữa, phú hào có tiếng trong kinh thành đều ở chỗ này.
Xe ngựa dừng lại ở trước một cửa lớn sơn son thiếp vàng, phía trên đề hai chữ to -- Lâm phủ.
Nhìn quanh cửa lớn này liền biết thân phận của chủ nhân không tầm thường, Tề Thụy Nam nhảy xuống xe ngựa, cũng không đợi hạ nhân vào thông truyền đã lập tức đi đến trước cửa khẽ đập, chỉ chốc lát trong cửa lớn hé mở ra một khe nhỏ, người bên trong vừa thấy Tề Thụy Nam liền mở cánh cửa hơi rộng ra, nhưng cũng chỉ đủ cho một mình hắn lách vào, theo khe cửa nhìn vào chỉ thấy bên trong dường như là binh lính mặc trang phục Đại Tấn. Điều này càng làm cho người ta không hiểu, đến cùng là ai đang ngụ trong nhà mà phải đề phòng nghiêm cẩn đến như vậy.
Ước chừng một phút đồng hồ thời gian thì cửa lớn lại mở ra, Tề Thụy Nam lắc mình đi ra, trên mặt nhiều hơn vài phần thản nhiên, hắn nhảy lên xe ngựa rồi phân phó, "Hồi phủ."
Phu xe nhẹ cầm dây cương điều khiển xe chạy như bay, chỉ chốc lát liền thấy hai con sư tử bằng đá trước cửa lớn phủ Hoài vương.
Tề Thụy Nam có vẻ tâm tình không tệ bước xuống xe ngựa, lúc đi qua bên cạnh người gác cổng thì người gác cổng liền thò đầu ra nhìn nhìn, "Vương Gia, Vương phi không trở về cùng người sao?"
Tề Thụy Nam lập tức thay đổi sắc mặt, xách tên hạ nhân kia lên hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Người gác cổng kia liền phát hoảng, lắp bắp nói: "Ngài mới ra cửa không lâu thì Vương phi liền nói muốn đi vào cung tìm ngài, thuận tiện cùng Thái tử phi cáo biệt..."
Tề Thụy Nam vừa sợ vừa nghi, "Mạc Đống đâu? Hắn không đi cùng với Vương phi sao?"
Người gác cổng nói: "Người điều khiển xe là Tiểu Lương Tử, nô tài không nhìn thấy Mạc Quản gia ạ."
Khuôn mặt của Tề Thụy Nam nhất thời trở nên trắng bệch, trước khi đi hắn đã phân phó Mạc Đống phải luôn luôn trông chừng không rời khỏi Lâm Hi Nguyệt, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì Mạc Đống sẽ không có khả năng không nghe lời dặn của hắn.
Ném người gác cổng qua một bên, Tề Thụy Nam điểm mũi chân vài cái đã thả người bay vào trong viện, liên tục cao giọng nói với người phía sau: "Phái người đi hỏi thăm trong cung, nhìn xem Vương phi có phải đang ở chỗ Thái tử phi hay không." Nói xong cũng không quay đầu lại mà bay thẳng đến hướng Lãm Nguyệt các.
Vừa mới tiến vào sân liền thấy thị nữ bên người Lâm Hi Nguyệt là Bạch Lan nằm dưới mặt đất, dưới tình thế cấp bách Tề Thụy Nam không khỏi hô to lên: "Mạc Đống!"
Hô vài tiếng liền ngừng lại, hắn nhìn thấy rồi. Mạc Quản gia đang nằm trên thiên sảnh Lãm Nguyệt các, hắn tiến lên dò xét thử hơi thở của Mạc Đống, xem ra chỉ là bị hôn mê.
Tâm trạng của Tề Thụy Nam nhất thời chìm đến đáy cốc, nhưng chỉ định trệ vài giây ngắn ngủi hắn liền ba chân bốn cẳng phóng lên trên lầu, trống rỗng, trên chính giữa bàn bát tiên giữa phòng có để một phong thư, hắn vội đi qua vươn tay cầm lên, đôi tay Tề Thụy Nam thế mà lại run lên nhè nhẹ.
Gửi Phó Du Nhiên.
Tề Thụy Nam quét mắt nhìn trên bàn, lại nhìn xem dưới gầm bàn, thẳng đến khi hắn xác định chỉ có mỗi một phong thư này mới suy sụp ngồi phịch xuống ghế.
Nàng đi rồi, thế mà ngay cả một phong thư cũng không lưu cho ta sao.
Một lát sau, Tề Thụy Nam lấy ra một vật từ trong tay áo, đó là chiếc chuông đồng nho nhỏ, hắn cười khổ nhìn nó rồi quơ quơ, âm thanh kêu leng keng keng keng, âm thanh này tựa như mỗi lần mấy sơn trại xuất động, khắp núi đều vang lên âm thanh giống nhau.
"So với cô, ta càng tin tưởng hắn sẽ đi."
Phó Du Nhiên cố khống chế bản thân không nghĩ đến khả năng này nữa, tuy rằng trong lòng nàng rất hi vọng nhưng nàng tuyệt không dám biểu hiện ra trên mặt, nàng sợ Tề Diệc Bắc sẽ khó xử.
Vứt xuống y niệm này, Phó Du Nhiên bước đến trước mặt Thụy Nam rồi bất động nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn nhìn ra được điều gì đó từ trên người hắn.
"Vì sao lại làm như vậy?"
Tề Thụy Nam ngẩng đầu, chậm rãi cười, "Cô nói đến chuyện kia sao?"
Vẻ mặt tươi cười kia khiến trong lòng Phó Du Nhiên dâng lên một ngọn lửa giận vô cớ, nàng ra tay như diieedaaleequyydoon điện nhanh chóng nắm lấy cổ áo Tề Thụy Nam, hai mắt híp lại hỏi: "Đừng có giả bộ nữa!"
Tề Thụy Nam lấy cán quạt gõ gõ cổ tay Phó Du Nhiên, "Ta thực sự có chút đồng tình với Tứ đệ rồi."
Phó Du Nhiên oán hận buông cổ áo hắn xuống, tiếp tục truy vấn: "Đến tột cùng là ngươi muốn thế nào? Ngươi không biết chính bản thân ngươi nhập chủ Sở là lựa chọn thích hợp nhất sao?"
Tề Thụy Nam hơi buồn bã, nhưng rồi lại cười cười, "Đúng vậy, vốn dĩ ta cũng tính toán như vậy, nhưng sau đó đã xảy ra một chút việc cho nên ta đã quyết định thay đổi chủ ý."
"Chuyện gì?"
Tề Thụy Nam im lặng, ánh mắt lướt ra bên ngoài đình hóng mát, không biết đang nhìn cái gì.
Phó Du Nhiên nghĩ nghĩ, "Là ngươi diieedaaleequyydoon sợ ta tìm được hai người Sơn ca và Cốt ca, sợ bọn họ nói ra chân tướng cho nên mới thay đổi chủ ý?"
Tề Thụy Nam quay đầu, bật cười nói: "Đương nhiên không phải, ta cũng có khả năng trước đó giết người diệt khẩu, cho nên bọn họ hoàn toàn không tạo được uy hiếp gì với ta cả."
"Vậy ngươi..." Phó Du Nhiên đột nhiên biến sắc, "Ngươi biết Hi Nguyệt..."
"Hi Nguyệt làm sao?" Vẻ mặt Tề Thụy Nam bỗng nhiên trở nên tối tăm, mạnh mẽ đứng bật dậy nhìn chằm chằm Phó Du Nhiên, "Nếu không phải là cô ở trước mặt Hi Nguyệt nói hưu nói vượn, thì nàng cũng sẽ không mất niềm tin vào ta."
"Nếu ngươi không làm ra chuyện diieedaaleequyydoon như vậy thì ta lấy gì để mà nói!" Phó Du Nhiên nổi trận lôi đình, "Đó đều là người thân của Hi Nguyệt, chẳng lẽ ngươi bảo ta cứ trơ mắt mà nhìn nàng cùng kẻ thù giết cha chung giường chung gối sao?" Nói xong lời cuối cùng, vành mắt Phó Du Nhiên đã đỏ lên.
Sự thực chứng minh là Phó Du Nhiên vẫn còn rất đơn thuần, sở dĩ Tề Thụy Nam hỏi như vậy không diieedaaleequyydoon phải là hắn đã sớm biết tình hình thực tế, mà chỉ là đang thăm dò Phó Du Nhiên mà thôi, quả nhiên thử một lần liền có được kết quả.
Tề Thụy Nam giống như phát bực nói, "Cô căn bản cái gì cũng không biết!"
"Ta không biết? Vậy chuyện trước mắt là cái gì kia?" Phó Du Nhiên giận dữ hét lên: "Vì sao Lâm Đình trại lại bị triều đình vây diệt, ngươi dám nói đó không phải xuất phát từ gợi ý của ngươi không?"
Tề Thụy Nam giật giật môi, qua một hồi lâu sắc mặt xanh mét nói: "Ta không cần thiết phải giải thích với cô!"
"Thì ra đó là sự thật!" Phó Du Nhiên đứng tại chỗ nắm chặt hai đấm, cơ thể không ngừng run rẩy, "Sơn tặc vốn là diieedaaleequyydoon nghề nghiệp ăn bữa nay lo bữa mai, người lên núi làm tặc cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần. Nhưng vì sao ngươi lại muốn thành thân với Hi Nguyệt, ngươi nên để cho Hi Nguyệt đi theo huynh đệ của nàng ấy mới đúng, như vậy có lẽ nàng ấy sẽ không thống khổ giống như bây giờ!"
"Thống khổ của nàng ấy là do cô gây ra." Tề Thụy Nam hít vào một hơi thật sâu, "Ta thật may mắn vì đã làm cho cô cách xa Hi Nguyệt, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều." Hắn bước đến lan can nhìn ra phía ngoài đình, giọng nói có chút mơ hồ, "Ta sẽ không làm tổn thương nàng ấy."
Phó Du Nhiên oán hận không thôi, "Ngươi đã làm tổn thương nàng ấy rồi!"
Tề Thụy Nam không quay đầu lại, "Chuyện giữa hai chúng ta không cần cô nhúng tay vào."
"Nếu ta nhất định muốn nhúng tay thì sao?" Phó Du Nhiên đi tới bên cạnh Tề Thụy Nam, trừng mắt nhìn hắn, "Không ngại nói cho ngươi biết, Hi Nguyệt đã biết những chuyện liên quan đến nước Sở, chuyện Tử tinh, chuyện Lâm Đình trại, hiện giờ nàng ấy đã mất đi cơ hội trả thù rồi, ngươi vẫn cho rằng nàng ấy còn có thể tiếp tục ở lại bên cạnh ngươi hay sao?"
Tề Thụy Nam ngoảnh mặt làm ngơ đối với vấn đề của Phó Du Nhiên đưa ra, chỉ hỏi ngược lại: "Nàng ấy... tính toán làm thế nào trả thù ta? "
Phó Du Nhiên hất mặt đi, hừ lạnh một tiếng không thèm trả lời.
Ánh mắt Tề Thụy Nam buồn bã, "Cô không nói thì ta cũng đoán được."
Phó Du Nhiên trừng mắt nhìn hắn, hai mắt gần như phun ra lửa, "Đừng có làm ra cái biểu cảm đáng khinh như vậy nữa, từ lúc ngươi bắt đầu hủy đi Lâm Đình trại thì ngươi nên biết ngươi và Hi Nguyệt đã không còn khả năng nữa."
Tề Thụy Nam liếc mắt nhìn Phó Du Nhiên, "Vậy cô muốn làm gì?"
"Ta muốn mang nàng ấy đi." Phó Du Nhiên kiên định nói, "Mang nàng ấy đến nước Sở, bắt đầu một cuộc sống mới."
"Không được." Tề Thụy Nam không chút nghĩ ngợi đã gạt đi, "Đây là chuyện không thể nào."
"Nếu ngươi đánh cuộc thắng, Tề Diệc Bắc sẽ theo ta đi, vậy ngươi ở lại Đại Tấn sẽ có được những gì ngươi mong muốn, tại sao còn muốn trói chặt Hi Nguyệt không tha? Ngươi nghĩ nàng ấy ở bên ngươi thì trong lòng ngươi sẽ dễ chịu hơn sao?"
"Cái này không cần cô phải để ý."
"Chỉ cần nàng ấy vẫn là Lâm Hi Nguyệt, ta nhất định phải quản!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Du Nhiên tức giận đến đỏ bừng, "Ngươi thích quyền thế, hiện tại ngươi chiếm được rồi vậy thì phải thả nàng ấy ra!"
Lông mi của Tề Thụy Nam khẽ hạ xuống, hắn quay đầu lại, thản nhiên nhìn Phó Du Nhiên, "Ta nói, không cần cô lo chuyện bao đồng, nghe không hiểu sao?"
"Ngươi!" Phó Du Nhiên nhất thời tức giận liền muốn động thủ, nắm tay còn chưa kịp đưa đến gần Tề Thụy Nam thì tay đã bị khóa lại chặt chẽ.
Tề Thụy Nam bỏ tay của Phó Du Nhiên ra, "Ta không phải là chính nhân quân tử nên sẽ không thương hương tiếc ngọc gì đó đâu. Cô vẫn nên nhanh chóng đi thu thập hành trang để sớm ngày lên đường đi." Dứt lời hắn quay người lại nhẹ bước đi.
Phó Du Nhiên tức giận đến cả người phát run, thấy cái bóng dáng tuyết trắng kia sắp đi ra khỏi đình hóng mát liền cúi đầu cởi một chiếc giày, cánh tay dùng toàn lực ném thật mạnh, chiếc giày được ném ra tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung, nhắm tới cái gáy của Tề Thụy Nam mà rớt xuống.
Tề Thụy Nam đã sớm phát hiện ra nên nhanh chóng né sang một bên, hành động này chính là rơi vào tính toán của Phó Du Nhiên, lúc nàng ném chiếc giày ra cũng đã lén lút di dời trận địa, chỉ đợi Tề Thụy Nam né tránh bèn nhân cơ hội sử dụng tuyệt học nhà nàng -- Phục Hổ La Hán Quyền.
Tề Thụy Nam bị đánh cho trở tay không kịp, mái tóc liền bị tán loạn một chút, trên vạt áo cũng nhiễm chút bụi đất.
Phó Du Nhiên biết bản thân không phải là đối thủ của hắn nên chỉ ra mấy chiêu liền thu tay, lạnh lùng nói: "Đừng có ở đó làm bộ làm tịch nữa, Hi Nguyệt đi hay ở lại không phải do ngươi quyết định."
Tề Thụy Nam thấy Phó Du Nhiên không đạt được mục đích thề không bỏ qua thì cảm thấy rất đau đầu, vừa định nói chuyện lại đột nhiên biến sắc, như là nghĩ tới cái gì liền vội vàng vung vạt áo, nói cũng không kịp nói, nhanh chóng biến mất.
Tiểu An Tử kinh hồn táng đảm chạy đi lượm giày cho Phó Du Nhiên đeo vào, Phó Du Nhiên bĩu môi, hồi lâu mới nói một câu, "Người gì kì cục, thực không lễ phép!"
Đối với đánh giá của Phó Du Nhiên về Tề Thụy Nam, Tiểu An Tử tất nhiên là không dám nói cái gì, chỉ lặng lẽ lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương, đi theo Phó Du Nhiên trở lại cung Trường Tín.
Tề Diệc Bắc đã sớm chờ ở đó.
Rất kỳ quái, rõ ràng có một bụng lời muốn nói, đến lúc gặp mặt lại không biết nói cái gì cho phải.
Phó Du Nhiên nghĩ đến lời nói của Tề Thụy Nam, chần chờ được một lúc nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra miệng, hai người cứ im lặng như vậy một hồi, Phó Du Nhiên đi đến phía trước cửa sổ, ở đó có một chậu hoa nhỏ cỡ bàn tay, đó là gốc cỏ mà nàng đang nuôi dưỡng.
"A!" Phó Du Nhiên kinh hô một tiếng kêu Tề Diệc Bắc đến xem, Tề Diệc Bắc vừa nhìn thấy cũng khẽ kinh ngạc, ngay giữa cây cỏ thế nhưng lại chui ra một nụ hoa nhỏ, thì ra cái cây mà nàng dưỡng cả một mùa đông này không phải là cỏ, mà là hoa.
Mùa xuân, thật sự là mùa hoa nở.
"Lão Tề, " Phó Du Nhiên gọi nhỏ, "Ta muốn có một đứa bé."
Xem ra là trong mùa này, không chỉ có thực vật đơm hoa kết trái mà còn có cả động vật.
Chuyện kế tiếp không cần phải nhiều lời, hết thảy không cần phải nói thì ai cũng có thể đoán được, Phó Du Nhiên lần này đi rất có khả năng một đi không trở lại, đã hai người đều không biết phải nói gì vậy thì dùng hành động để biểu đạt vậy.
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ, lại đến nói Tề Thụy Nam một chút đi.
Tề Thụy Nam ngồi xe ngựa một đường từ hoàng cung ra ngoài, ngẫm nghĩ một lát liền lập tức chạy về phủ Hoài vương, nhưng mới đi đến nửa đường lại không biết nhớ tới cái gì liền phân phó phu xe vòng vo mấy phương hướng, quẹo phải quẹo trái một lúc mới đi đến một nơi rất thanh tĩnh, chú ý thanh tĩnh ở đây không có nghĩa là hẻo lánh, mà là chỉ có mấy phủ đệ thôi, mà cửa lớn mỗi nhà còn cao hơn cả cửa lớn của phủ Thuận Thiên nữa, phú hào có tiếng trong kinh thành đều ở chỗ này.
Xe ngựa dừng lại ở trước một cửa lớn sơn son thiếp vàng, phía trên đề hai chữ to -- Lâm phủ.
Nhìn quanh cửa lớn này liền biết thân phận của chủ nhân không tầm thường, Tề Thụy Nam nhảy xuống xe ngựa, cũng không đợi hạ nhân vào thông truyền đã lập tức đi đến trước cửa khẽ đập, chỉ chốc lát trong cửa lớn hé mở ra một khe nhỏ, người bên trong vừa thấy Tề Thụy Nam liền mở cánh cửa hơi rộng ra, nhưng cũng chỉ đủ cho một mình hắn lách vào, theo khe cửa nhìn vào chỉ thấy bên trong dường như là binh lính mặc trang phục Đại Tấn. Điều này càng làm cho người ta không hiểu, đến cùng là ai đang ngụ trong nhà mà phải đề phòng nghiêm cẩn đến như vậy.
Ước chừng một phút đồng hồ thời gian thì cửa lớn lại mở ra, Tề Thụy Nam lắc mình đi ra, trên mặt nhiều hơn vài phần thản nhiên, hắn nhảy lên xe ngựa rồi phân phó, "Hồi phủ."
Phu xe nhẹ cầm dây cương điều khiển xe chạy như bay, chỉ chốc lát liền thấy hai con sư tử bằng đá trước cửa lớn phủ Hoài vương.
Tề Thụy Nam có vẻ tâm tình không tệ bước xuống xe ngựa, lúc đi qua bên cạnh người gác cổng thì người gác cổng liền thò đầu ra nhìn nhìn, "Vương Gia, Vương phi không trở về cùng người sao?"
Tề Thụy Nam lập tức thay đổi sắc mặt, xách tên hạ nhân kia lên hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Người gác cổng kia liền phát hoảng, lắp bắp nói: "Ngài mới ra cửa không lâu thì Vương phi liền nói muốn đi vào cung tìm ngài, thuận tiện cùng Thái tử phi cáo biệt..."
Tề Thụy Nam vừa sợ vừa nghi, "Mạc Đống đâu? Hắn không đi cùng với Vương phi sao?"
Người gác cổng nói: "Người điều khiển xe là Tiểu Lương Tử, nô tài không nhìn thấy Mạc Quản gia ạ."
Khuôn mặt của Tề Thụy Nam nhất thời trở nên trắng bệch, trước khi đi hắn đã phân phó Mạc Đống phải luôn luôn trông chừng không rời khỏi Lâm Hi Nguyệt, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì Mạc Đống sẽ không có khả năng không nghe lời dặn của hắn.
Ném người gác cổng qua một bên, Tề Thụy Nam điểm mũi chân vài cái đã thả người bay vào trong viện, liên tục cao giọng nói với người phía sau: "Phái người đi hỏi thăm trong cung, nhìn xem Vương phi có phải đang ở chỗ Thái tử phi hay không." Nói xong cũng không quay đầu lại mà bay thẳng đến hướng Lãm Nguyệt các.
Vừa mới tiến vào sân liền thấy thị nữ bên người Lâm Hi Nguyệt là Bạch Lan nằm dưới mặt đất, dưới tình thế cấp bách Tề Thụy Nam không khỏi hô to lên: "Mạc Đống!"
Hô vài tiếng liền ngừng lại, hắn nhìn thấy rồi. Mạc Quản gia đang nằm trên thiên sảnh Lãm Nguyệt các, hắn tiến lên dò xét thử hơi thở của Mạc Đống, xem ra chỉ là bị hôn mê.
Tâm trạng của Tề Thụy Nam nhất thời chìm đến đáy cốc, nhưng chỉ định trệ vài giây ngắn ngủi hắn liền ba chân bốn cẳng phóng lên trên lầu, trống rỗng, trên chính giữa bàn bát tiên giữa phòng có để một phong thư, hắn vội đi qua vươn tay cầm lên, đôi tay Tề Thụy Nam thế mà lại run lên nhè nhẹ.
Gửi Phó Du Nhiên.
Tề Thụy Nam quét mắt nhìn trên bàn, lại nhìn xem dưới gầm bàn, thẳng đến khi hắn xác định chỉ có mỗi một phong thư này mới suy sụp ngồi phịch xuống ghế.
Nàng đi rồi, thế mà ngay cả một phong thư cũng không lưu cho ta sao.
Một lát sau, Tề Thụy Nam lấy ra một vật từ trong tay áo, đó là chiếc chuông đồng nho nhỏ, hắn cười khổ nhìn nó rồi quơ quơ, âm thanh kêu leng keng keng keng, âm thanh này tựa như mỗi lần mấy sơn trại xuất động, khắp núi đều vang lên âm thanh giống nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.