Chương 1004
Hoa Khôi
19/01/2022
Đoạn Thi Dương lập tức kính nể nói: “Tuy rằng anh Bảo không đi học nhưng anh ấy rất giỏi!”
Một người có thể cười nói với gia chủ nhà họ Tần và ôm con gái lớn nhà họ Tần vào vòng tay mình sao có thể không giỏi được chứ.
Nghĩ đến đây, Đoạn Thi Dương lại trở nên ảm đạm, đồng thời cũng kính phục Trần Gia Bảo.
“Nếu đã không đến trường nữa thì chắc là đi làm rồi.” Hà Kim Hương hơi cau mày, xem như Đoạn Thi Dương chưa nói gì. Trần Gia Bảo bằng tuổi với bọn họ, mà Trần Gia Bảo còn không học đại học thì sự kì thị dành cho Trần Gia Bảo lại tăng thêm, cô ta hỏi tiếp: “Thế anh đang làm gì? Phục vụ? Tiếp thị? Hay là nhân viên văn phòng?”
Nói xong nghề nghiệp cuối cùng, Hà Kim Hương đã không nhịn được mà cười thành tiếng, một người còn chưa học đại học thì làm văn phòng thế nào được?
“Tôi làm rất nhiều nghề nhưng nghề tôi xem trọng nhất là bác sĩ.” Trần Gia Bảo cười nói.
“Anh mà là bác sĩ?” Hà Kim Hương kinh ngạc không thôi, làm bác sĩ thì mãi không so được với Mục Lương Huy nhưng ít nhất cũng miễn cưỡng coi như không tồi.
“Đúng rồi, tôi là bác sĩ đông y.” Trần Gia Bảo nói.
“Đông y?” Hà Kim Hương ngớ ra, tiếp đó lại cười một tiếng rồi nói: “Đông y thế khác gì lừa gạt người khác, toàn là những thứ âm dương ngũ hành, khí vận trời đất gì gì, những cái tâm linh vớ vẩn. Thế anh là bác sĩ đông y thì anh có biết bói quẻ không?”
Đoạn Thi Dương hơi cau mày, trong lòng tràn ngập buồn bực, hối hận vì đã đưa Hà Kim Hương theo.
Đoạn Thi Dương vừa chuẩn bị mở lời thì đột nhiên thấy Trần Gia Bảo gật đầu, nói: “Bói quẻ chỉ là thuật nhỏ mà thôi, trước kia tôi có nghiên cứu một đoạn thời gian, cũng hiểu sơ sơ.”
“Anh biết bói quẻ thật à?”
Hà Kim Hương chỉ trào phúng Trần Gia Bảo là tên lừa đảo, nghe xong thì trề môi: “Nếu đã thế thì anh bói cho tôi một quẻ xem nào.”
“Anh Bảo, hóa ra anh xem bói giỏi như thế. Tôi thật sự càng ngày càng hâm mộ anh đấy.” Đoạn Thi Dương ngạc nhiên nói. Tuy rằng xem bói nghe có chút ngốc nghếch nhưng cô ấy đương nhiên chọn tin tưởng Trần Gia Bảo.
Hà Kim Hương bĩu môi, trong lòng không cho là đúng.
Trần Gia Bảo có thực sự biết xem bói không? Đối với Hà Kim Hương điều này không quan trọng. Dù sao xem bói là sự mê tín thời phong kiến, tất cả đều là lừa dối người khác. Đợi đến khi Trần Gia Bảo phạm sai lầm, cô ta sẽ lập tức lật tẩy anh và để Thi Dương nhìn thấy bộ mặt thật của Trần Gia Bảo!
Đúng, cô ta sẽ làm như vậy!
Hà Kim Hương cảm thấy hưng phấn khi nghĩ đến ý định của mình.
Trần Gia Bảo nói nhàn nhạt: “Có cái gọi là thuật pháp không thể dùng không, nếu muốn tôi xem bói nhất định phải có phí xem quẻ. Hay thế này đi, bữa cơm trưa này cô mời xem như phí trả.”
Việc tu luyện võ đạo của anh là dựa trên con đường của Đạo gia. Khi ở trên núi, anh đã đọc không ít tác phẩm kinh điển của Đạo gia chẳng hạn như “Mai hoa dị số”, “Lục nhâm tầm nguyên”, “Độn giáp phù ứng kinh” nên đương nhiên anh cũng biết một chút về thuật số.
“Không không không, tôi đã nói tôi sẽ đãi khách.” Đoạn Thi Dương lập tức phản đối.
Hà Kim Hương âm thầm chế nhạo. Cái gì là “thuật pháp không thể dùng không”, chẳng phải là lời nói trốn tránh của Trần Gia Bảo sao? Điều này càng cho thấy Trần Gia Bảo là một kẻ dối trá. Ngoài ra, một bữa trưa thì có thể tốn kém bao nhiêu tiền chứ?
Nghĩ đến đây, Hà Kim Hương hào phóng vung tay lên nói: “Không thành vấn đề. Nhưng nếu anh tính sai thì anh là kẻ lừa đảo, sau này tránh xa Thi Dương nhà chúng tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát anh tham gia hoạt động mê tín thời phong kiến.”
Đoạn Thi Dương trợn mắt ngẩn ra, còn muốn báo cảnh sát? Có cần nghiêm trọng như vậy không?
Cô ấy lập tức nhìn Trần Gia Bảo với vẻ lo lắng.
Trần Gia Bảo cười đáp lại cô ấy, ra hiệu bảo cô ấy hãy yên tâm, sau đó nói với Hà Kim Hương: “Không thành vấn đề, vậy cô muốn bói về thứ gì?”
Một người có thể cười nói với gia chủ nhà họ Tần và ôm con gái lớn nhà họ Tần vào vòng tay mình sao có thể không giỏi được chứ.
Nghĩ đến đây, Đoạn Thi Dương lại trở nên ảm đạm, đồng thời cũng kính phục Trần Gia Bảo.
“Nếu đã không đến trường nữa thì chắc là đi làm rồi.” Hà Kim Hương hơi cau mày, xem như Đoạn Thi Dương chưa nói gì. Trần Gia Bảo bằng tuổi với bọn họ, mà Trần Gia Bảo còn không học đại học thì sự kì thị dành cho Trần Gia Bảo lại tăng thêm, cô ta hỏi tiếp: “Thế anh đang làm gì? Phục vụ? Tiếp thị? Hay là nhân viên văn phòng?”
Nói xong nghề nghiệp cuối cùng, Hà Kim Hương đã không nhịn được mà cười thành tiếng, một người còn chưa học đại học thì làm văn phòng thế nào được?
“Tôi làm rất nhiều nghề nhưng nghề tôi xem trọng nhất là bác sĩ.” Trần Gia Bảo cười nói.
“Anh mà là bác sĩ?” Hà Kim Hương kinh ngạc không thôi, làm bác sĩ thì mãi không so được với Mục Lương Huy nhưng ít nhất cũng miễn cưỡng coi như không tồi.
“Đúng rồi, tôi là bác sĩ đông y.” Trần Gia Bảo nói.
“Đông y?” Hà Kim Hương ngớ ra, tiếp đó lại cười một tiếng rồi nói: “Đông y thế khác gì lừa gạt người khác, toàn là những thứ âm dương ngũ hành, khí vận trời đất gì gì, những cái tâm linh vớ vẩn. Thế anh là bác sĩ đông y thì anh có biết bói quẻ không?”
Đoạn Thi Dương hơi cau mày, trong lòng tràn ngập buồn bực, hối hận vì đã đưa Hà Kim Hương theo.
Đoạn Thi Dương vừa chuẩn bị mở lời thì đột nhiên thấy Trần Gia Bảo gật đầu, nói: “Bói quẻ chỉ là thuật nhỏ mà thôi, trước kia tôi có nghiên cứu một đoạn thời gian, cũng hiểu sơ sơ.”
“Anh biết bói quẻ thật à?”
Hà Kim Hương chỉ trào phúng Trần Gia Bảo là tên lừa đảo, nghe xong thì trề môi: “Nếu đã thế thì anh bói cho tôi một quẻ xem nào.”
“Anh Bảo, hóa ra anh xem bói giỏi như thế. Tôi thật sự càng ngày càng hâm mộ anh đấy.” Đoạn Thi Dương ngạc nhiên nói. Tuy rằng xem bói nghe có chút ngốc nghếch nhưng cô ấy đương nhiên chọn tin tưởng Trần Gia Bảo.
Hà Kim Hương bĩu môi, trong lòng không cho là đúng.
Trần Gia Bảo có thực sự biết xem bói không? Đối với Hà Kim Hương điều này không quan trọng. Dù sao xem bói là sự mê tín thời phong kiến, tất cả đều là lừa dối người khác. Đợi đến khi Trần Gia Bảo phạm sai lầm, cô ta sẽ lập tức lật tẩy anh và để Thi Dương nhìn thấy bộ mặt thật của Trần Gia Bảo!
Đúng, cô ta sẽ làm như vậy!
Hà Kim Hương cảm thấy hưng phấn khi nghĩ đến ý định của mình.
Trần Gia Bảo nói nhàn nhạt: “Có cái gọi là thuật pháp không thể dùng không, nếu muốn tôi xem bói nhất định phải có phí xem quẻ. Hay thế này đi, bữa cơm trưa này cô mời xem như phí trả.”
Việc tu luyện võ đạo của anh là dựa trên con đường của Đạo gia. Khi ở trên núi, anh đã đọc không ít tác phẩm kinh điển của Đạo gia chẳng hạn như “Mai hoa dị số”, “Lục nhâm tầm nguyên”, “Độn giáp phù ứng kinh” nên đương nhiên anh cũng biết một chút về thuật số.
“Không không không, tôi đã nói tôi sẽ đãi khách.” Đoạn Thi Dương lập tức phản đối.
Hà Kim Hương âm thầm chế nhạo. Cái gì là “thuật pháp không thể dùng không”, chẳng phải là lời nói trốn tránh của Trần Gia Bảo sao? Điều này càng cho thấy Trần Gia Bảo là một kẻ dối trá. Ngoài ra, một bữa trưa thì có thể tốn kém bao nhiêu tiền chứ?
Nghĩ đến đây, Hà Kim Hương hào phóng vung tay lên nói: “Không thành vấn đề. Nhưng nếu anh tính sai thì anh là kẻ lừa đảo, sau này tránh xa Thi Dương nhà chúng tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát anh tham gia hoạt động mê tín thời phong kiến.”
Đoạn Thi Dương trợn mắt ngẩn ra, còn muốn báo cảnh sát? Có cần nghiêm trọng như vậy không?
Cô ấy lập tức nhìn Trần Gia Bảo với vẻ lo lắng.
Trần Gia Bảo cười đáp lại cô ấy, ra hiệu bảo cô ấy hãy yên tâm, sau đó nói với Hà Kim Hương: “Không thành vấn đề, vậy cô muốn bói về thứ gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.