Chương 100
Hoa Khôi
07/10/2021
Sau khi rời khỏi cao ốc thương mại Hòa Bình, Trần Gia Bảo nhận được
một cuộc điện thoại, sau khi nhìn thấy tên người, anh nở một nụ cười
gượng ép.
Điện thoại là do người đẹp Lâm Thanh Hà gọi tới.
Mặc dù Lâm Thanh Hà nói chuyện ấp a ấp úng, nhưng Trần Gia Bảo vẫn hiểu được đại khái vấn đề.
Thì ra, trong lúc Đàm Ánh Nguyệt đang nói chuyện trên trời dưới đất với mẹ của Lâm Thanh Hà thì vô tình nói lỡ miệng tiết lộ sự tồn tại của Trần Gia Bảo. Hơn nữa, bà ta đã biết con gái cưng của mình thích Trần Gia Bảo.
Cho nên, mẹ của Lâm Thanh Hà nói muốn gặp Trần Gia Bảo một lần, địa điểm là ở khách sạn Phi Dương nằm trong trung tâm thành phố.
“Anh Bảo, ngày mai anh có đi được không? Nếu như anh không muốn đến, em sẽ nói với mẹ em.” Đầu dây bên kia, Lâm Thanh Hà khẩn trương lại mong đợi hỏi.
Ban đầu, chẳng qua là Trần Gia Bảo coi Lâm Thanh Hà như em gái, nhiều lắm là còn có một chút mập mờ, nhưng mà Chu Linh Hoa nói đúng, đàn ông ưu tú thì sẽ không chỉ có một người đàn bà.
Dù sao nếu đã có Hàn Đông Vy và Chu Linh Hoa, lại thêm một Lâm Thanh Hà nữa cũng không phải vấn đề gì lớn.
Trần Gia Bảo cười nói: “Được, anh sẽ đi.”
“Ừm, vẫn là anh Bảo tốt với em nhất, vậy 9 giờ ngày mai gặp.” Lâm Thanh Hà vui sướng cúp điện thoại.
Mắt của Trần Gia Bảo hơi nheo lại, anh ta nhớ Tần Thanh Nhã nói cha mẹ Lâm Thanh Hà là công chức chính phủ của thành phố, có yêu cầu rất cao đối với bạn trai của Lâm Thanh Hà, mà thân phận bây giờ của mình lại là nhân viên phục vụ cho quán ăn nhỏ của Đàm Ánh Nguyệt.
Xem ra, lý do mà mẹ của Lâm Thanh Hà muốn gặp mình nhất định là vì muốn để cho mình biết khó mà lui đây.
Nghĩ tới đây, Trần Gia Bảo khẽ nhếch khóe miệng nở một nụ cười châm biếm.
Buổi sáng hôm sau, vì nể mặt Lâm Thanh Hà, Trần Gia Bảo cố ý thay một bộ quần áo, sau đó đón xe tới khách sạn Phi Dương.
Lâm Thanh Hà lo lắng đứng ở trước cửa khách sạn chờ.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc áo đầm màu lam nhạt, dưới chân mang một đôi cao gót màu trắng, trông vừa xinh đẹp vừa đoan trang.
Lâm Thanh Hà vốn dĩ là hoa khôi của trường, lúc bình thường cũng đã xinh đẹp lắm rồi huống hồ gì bây giờ lại còn vừa trang điểm vừa diện lên nữa.
Trước cửa khách sạn có rất nhiều người nhìn về phía cô và nở nụ cười thân thiện, nhưng sắc mặt Lâm Thanh Hà lại rất tệ nên cũng không ai dám tiến lên bắt chuyện.
Có không ít người cũng đang âm thầm đoán, cũng không biết là ai lại có thể làm cho một người đẹp như vậy chủ động chờ đợi.
Chờ tới khi Trần Gia Bảo từ xe taxi xuống, Lâm Thanh Hà ánh mắt sáng lên, khóe miệng toát ra một nụ cười rực rỡ, tựa như đóa hoa bách hợp đang nở rộ, lập tức chạy đến, kéo tay Trần Gia Bảo làm nũng nói: “Anh Bảo, sao bây giờ anh mới tới?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trần Gia Bảo, không kiềm được trợn to mắt, đấm ngực dậm chân.
Mẹ nó, một thằng nghèo rớt mồng tơi phải đi xe taxi mà vẫn có được bạn gái xinh đẹp như vậy, ông trời thật đúng là bất công.
Trần Gia Bảo yêu thương bẹo má cô một cái, cười nói: “Bây giờ tới cũng không tính là muộn, hôm nay Thanh Hà của anh rất đẹp.”
“Ghét, chẳng lẽ lúc trước người ta không đẹp hả?” Lâm Thanh Hà vui vẻ nói, ngay sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì, lo lắng nói: “Anh Bảo, mẹ em ở bên trong chờ anh, hơn nữa còn mang theo một người tên là Vương Chí Kiên, giống như có ý giới thiệu cho em nhưng mà em không thích anh ta.”
“Ừ, anh biết rồi, chúng ta vào đi.” Khóe miệng Trần Gia Bảo nhếch lên, mặc kệ nó là thằng nào, dám ở trước mặt mình ra vẻ thì cho nó một trận là được.
“Vâng.” Lâm Thanh Hà khéo léo đáp một tiếng, cô hơi do dự một chút nhưng rồi khoác tay lên cánh tay Trần Gia Bảo, đồng thời lặng lẽ trộm nhìn Trần Gia Bảo một cái, thấy anh ấy không phản đối, trong lòng rất vui vẻ.
Vừa đi vào trong, Lâm Thanh Hà vừa nói tình hình cho anh nghe.
Thì ra, mẹ của Lâm Thanh Hà tên là Đàm Mỹ Tiên, hiện là cục phó của tổng cục quản lý đất đai thành phố, tính cách rất mạnh mẽ, hơn nữa ánh mắt rất cao, sau khi biết chuyện Trần Gia Bảo, tối hôm qua còn mắng cô ấy một trận.
Nói tới chỗ này, Lâm Thanh Hà vành mắt đỏ ửng, điềm đạm đáng yêu, giữa hai mày hiện lên vẻ oan ức khổ sở.
Trần Gia Bảo tự tin nói: “Có anh ở đây rồi, em yên tâm đi.”
“Vâng, em tin anh.” Mặc dù Lâm Thanh Hà nói như vậy nhưng có thể thấy được cô đang miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ.
Trần Gia Bảo cũng không giải thích, đi theo Lâm Thanh Hà cùng nhau vào phòng đặt riêng.
Điện thoại là do người đẹp Lâm Thanh Hà gọi tới.
Mặc dù Lâm Thanh Hà nói chuyện ấp a ấp úng, nhưng Trần Gia Bảo vẫn hiểu được đại khái vấn đề.
Thì ra, trong lúc Đàm Ánh Nguyệt đang nói chuyện trên trời dưới đất với mẹ của Lâm Thanh Hà thì vô tình nói lỡ miệng tiết lộ sự tồn tại của Trần Gia Bảo. Hơn nữa, bà ta đã biết con gái cưng của mình thích Trần Gia Bảo.
Cho nên, mẹ của Lâm Thanh Hà nói muốn gặp Trần Gia Bảo một lần, địa điểm là ở khách sạn Phi Dương nằm trong trung tâm thành phố.
“Anh Bảo, ngày mai anh có đi được không? Nếu như anh không muốn đến, em sẽ nói với mẹ em.” Đầu dây bên kia, Lâm Thanh Hà khẩn trương lại mong đợi hỏi.
Ban đầu, chẳng qua là Trần Gia Bảo coi Lâm Thanh Hà như em gái, nhiều lắm là còn có một chút mập mờ, nhưng mà Chu Linh Hoa nói đúng, đàn ông ưu tú thì sẽ không chỉ có một người đàn bà.
Dù sao nếu đã có Hàn Đông Vy và Chu Linh Hoa, lại thêm một Lâm Thanh Hà nữa cũng không phải vấn đề gì lớn.
Trần Gia Bảo cười nói: “Được, anh sẽ đi.”
“Ừm, vẫn là anh Bảo tốt với em nhất, vậy 9 giờ ngày mai gặp.” Lâm Thanh Hà vui sướng cúp điện thoại.
Mắt của Trần Gia Bảo hơi nheo lại, anh ta nhớ Tần Thanh Nhã nói cha mẹ Lâm Thanh Hà là công chức chính phủ của thành phố, có yêu cầu rất cao đối với bạn trai của Lâm Thanh Hà, mà thân phận bây giờ của mình lại là nhân viên phục vụ cho quán ăn nhỏ của Đàm Ánh Nguyệt.
Xem ra, lý do mà mẹ của Lâm Thanh Hà muốn gặp mình nhất định là vì muốn để cho mình biết khó mà lui đây.
Nghĩ tới đây, Trần Gia Bảo khẽ nhếch khóe miệng nở một nụ cười châm biếm.
Buổi sáng hôm sau, vì nể mặt Lâm Thanh Hà, Trần Gia Bảo cố ý thay một bộ quần áo, sau đó đón xe tới khách sạn Phi Dương.
Lâm Thanh Hà lo lắng đứng ở trước cửa khách sạn chờ.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc áo đầm màu lam nhạt, dưới chân mang một đôi cao gót màu trắng, trông vừa xinh đẹp vừa đoan trang.
Lâm Thanh Hà vốn dĩ là hoa khôi của trường, lúc bình thường cũng đã xinh đẹp lắm rồi huống hồ gì bây giờ lại còn vừa trang điểm vừa diện lên nữa.
Trước cửa khách sạn có rất nhiều người nhìn về phía cô và nở nụ cười thân thiện, nhưng sắc mặt Lâm Thanh Hà lại rất tệ nên cũng không ai dám tiến lên bắt chuyện.
Có không ít người cũng đang âm thầm đoán, cũng không biết là ai lại có thể làm cho một người đẹp như vậy chủ động chờ đợi.
Chờ tới khi Trần Gia Bảo từ xe taxi xuống, Lâm Thanh Hà ánh mắt sáng lên, khóe miệng toát ra một nụ cười rực rỡ, tựa như đóa hoa bách hợp đang nở rộ, lập tức chạy đến, kéo tay Trần Gia Bảo làm nũng nói: “Anh Bảo, sao bây giờ anh mới tới?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trần Gia Bảo, không kiềm được trợn to mắt, đấm ngực dậm chân.
Mẹ nó, một thằng nghèo rớt mồng tơi phải đi xe taxi mà vẫn có được bạn gái xinh đẹp như vậy, ông trời thật đúng là bất công.
Trần Gia Bảo yêu thương bẹo má cô một cái, cười nói: “Bây giờ tới cũng không tính là muộn, hôm nay Thanh Hà của anh rất đẹp.”
“Ghét, chẳng lẽ lúc trước người ta không đẹp hả?” Lâm Thanh Hà vui vẻ nói, ngay sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì, lo lắng nói: “Anh Bảo, mẹ em ở bên trong chờ anh, hơn nữa còn mang theo một người tên là Vương Chí Kiên, giống như có ý giới thiệu cho em nhưng mà em không thích anh ta.”
“Ừ, anh biết rồi, chúng ta vào đi.” Khóe miệng Trần Gia Bảo nhếch lên, mặc kệ nó là thằng nào, dám ở trước mặt mình ra vẻ thì cho nó một trận là được.
“Vâng.” Lâm Thanh Hà khéo léo đáp một tiếng, cô hơi do dự một chút nhưng rồi khoác tay lên cánh tay Trần Gia Bảo, đồng thời lặng lẽ trộm nhìn Trần Gia Bảo một cái, thấy anh ấy không phản đối, trong lòng rất vui vẻ.
Vừa đi vào trong, Lâm Thanh Hà vừa nói tình hình cho anh nghe.
Thì ra, mẹ của Lâm Thanh Hà tên là Đàm Mỹ Tiên, hiện là cục phó của tổng cục quản lý đất đai thành phố, tính cách rất mạnh mẽ, hơn nữa ánh mắt rất cao, sau khi biết chuyện Trần Gia Bảo, tối hôm qua còn mắng cô ấy một trận.
Nói tới chỗ này, Lâm Thanh Hà vành mắt đỏ ửng, điềm đạm đáng yêu, giữa hai mày hiện lên vẻ oan ức khổ sở.
Trần Gia Bảo tự tin nói: “Có anh ở đây rồi, em yên tâm đi.”
“Vâng, em tin anh.” Mặc dù Lâm Thanh Hà nói như vậy nhưng có thể thấy được cô đang miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ.
Trần Gia Bảo cũng không giải thích, đi theo Lâm Thanh Hà cùng nhau vào phòng đặt riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.