Chương 1082
Hoa Khôi
26/01/2022
“Gia Bảo, chúng ta tập trung xem trận đấu thôi nào.”
Cô dùng động tác để cảnh cáo cho Diêu Hoa Mộng biết rằng mình mới là bạn gái của Trần Gia Bảo, ngầm để cho đối phương dẹp đi những suy nghĩ không đàng hoàng. Tuy nhiên, Diêu Hoa Mộng từ đầu đến cuối vẫn nhất quyết đứng bên cạnh Trần Gia Bảo, không hề có ý định rời đi.
“Trùng hợp vậy, tôi cũng đến đây xem bóng rổ với Lam Di Lan đây này.”
Tần Thanh Nhã hừ một tiếng, không trả lời. Mà Lâm San San ở bên cạnh đã rơi vào trạng thái sửng sốt không ngờ. Cô không phải người mù, đương nhiên nhìn ra rõ ràng chuyện Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan có hứng thú với bạn trai của Tần Thanh Nhã, hiện tại còn trực tiếp tranh giành tình cảm, không chút nhân nhượng.
“Rốt cuộc người tên Trần Gia Bảo đó là ai? Tại sao nhiều người đẹp như vậy đều rung động với cậu ta chứ?”
Lâm San San cảm thấy vô cùng tò mò. Cùng lúc này, một tiếng hô bên trong sân vận động đột nhiên truyền ra ngoài!
Chỉ thấy bên học viện nghệ thuật MCMA có một sinh viên cao gần 2m ngay vòng vây bị kẹp giữa ba người trực tiếp nhảy lên, thực hiện một cú slam dunk tiêu chuẩn. Tần Thanh Nhã ngạc nhiên mở to mắt.
“Thực lực này, quá mạnh rồi. Tại sao mình chưa từng nghe tên đối phương nhỉ?”
Sự chú ý của Lâm San San lúc này đã bị trận đấu kéo quay ngược trở lại, cô lo lắng lên tiếng, ánh mắt vẫn dõi theo đối phương.
“Người đó là sinh viên năm nhất của học viện nghệ thuật MCMA, tên Trương Hữu Quyền. Nghe nói trước đây cậu ta từng tham gia chương trình đào tạo chuyên sâu của tỉnh, không chỉ sức bền mà kĩ thuật cũng đặc biệt thuần thục. Có cậu ta tham gia, trận đấu này đối với chúng ta chắc chắn rất khó khăn.”
Diêu Hoa Mộng khẽ đảo mắt, nũng nịu nhìn về phía Trần Gia Bảo.
“Anh Gia Bảo, cái người tên Trương Hữu Quyền kia nhìn qua rất mạnh. Vậy cậu ta nếu so với anh thì thế nào nhỉ?”
Lâm San San bất tri bất giác nhìn về phía Trần Gia Bảo, chẳng lẽ đối phương cũng là thiên tài bóng rổ hay sao? Nhưng Trần Gia Bảo chỉ khẽ cười, lắc đầu.
“Mặc dù anh không chơi bóng rổ nhưng muốn thắng cậu ta thì chỉ cần một tay là đủ rồi.”
Thời điểm Trần Gia Bảo còn ở trên núi, tuy rằng chưa bao giờ chơi bóng rổ nhưng sau thời gian tiếp xúc với mọi thứ ở đây cũng đã quen với việc xem mấy trận bóng rổ, đương nhiên đều tuân theo quy tắc tham dự NBA. Hơn nữa Trần Gia Bảo thân thể dẻo dai linh hoạt, sức mạnh sớm đã vượt qua giới hạn của người bình thường. Vậy nên trận đấu bóng rổ kịch liệt trong mắt mọi người lúc này đối với anh chỉ là hoạt động giao lưu với tốc độ bình thường mà thôi.
Lâm San San nhất thời bị lời nói này làm cho bật cười, người chưa từng chơi qua bóng rổ lại dám nói có thể đánh bại Trương Hữu Quyền? Đang kể chuyện cười đấy à? Lúc này đội bóng đại học Bách Khoa đang bị chèn ép, tâm tình Lâm San San lại càng thêm khó chịu, trực tiếp nói ra lời chế giễu.
“Đúng là ăn nói không biết xấu hổ mà!”
Lâm San San vừa dứt lời trào phúng, Tần Thanh Nhã, Diêu Hoa Mộng đều đồng loạt nhìn về phía cô.
“Trương Hữu Quyền cao gần 2m, vóc dáng cậu tôi đoán vào tầm 1m80, chênh lệch chiều cao hơn 20cm, điều đó có nghĩa là gì cậu biết không? Có nghĩa là Trương Hữu Quyền hoàn toàn giành quyền kiểm soát, trực tiếp nhảy lên, đưa bóng vào rổ mà không lo bị cậu cản trở. Cậu thật sự nghĩ bản thân có thể thắng Trương Hữu Quyền sao? Lại còn chỉ bằng một tay? Người chưa từng chơi qua môn bóng rổ như cậu lấy đâu ra loại tự tin mà nói như vậy hả?”
Lâm San San đối với thái độ nghe như khoác lác của Trần Gia Bảo hoàn toàn khịt mũi coi thường. Du Hoa Mộng lập tức nhăn mày nói đỡ.
“Anh Gia Bảo mới chính là người lợi hại nhất ở đây. Cái tên Trương Hữu Quyền ngu ngốc gì đó chỉ cần anh Gia Bảo ra tay, thì có thể ngay lập tức đánh bại cậu ta dễ như ăn cháo vậy. Cậu nói xem có phải vậy không hả Di Lan?”
“Đúng, đúng vậy! Anh Gia Bảo thật sự rất mạnh đó!”
Lam Di Lan gật đầu liên tục. Thời điểm ở khu du lịch suối nước nóng, cô đã tận mắt chứng kisn Trần Gia Bảo đấu với Vân Bá Hùng, không chri đầu ngón tay xuất ra kiếm khí mà còn đánh nhau từ dưới mặt đất cho đến lên tận không trung, biệt thự cũng vì sự chấn động này mà suýt nữa thì sập xuống, quả thật Trần Gia Bảo so với siêu nhân còn lợi hại hơn. Mà Trương Hữu Quyền dù sao cũng chỉ là một học sinh, cho dù là ngôi sao màn bạc thuộc NBA thì đã sao? Chắc chắn vẫn không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo.
Lâm San San đương nhiên là không tin vào lời hai người trước mặt mình, khẽ bĩu môi.
Cô dùng động tác để cảnh cáo cho Diêu Hoa Mộng biết rằng mình mới là bạn gái của Trần Gia Bảo, ngầm để cho đối phương dẹp đi những suy nghĩ không đàng hoàng. Tuy nhiên, Diêu Hoa Mộng từ đầu đến cuối vẫn nhất quyết đứng bên cạnh Trần Gia Bảo, không hề có ý định rời đi.
“Trùng hợp vậy, tôi cũng đến đây xem bóng rổ với Lam Di Lan đây này.”
Tần Thanh Nhã hừ một tiếng, không trả lời. Mà Lâm San San ở bên cạnh đã rơi vào trạng thái sửng sốt không ngờ. Cô không phải người mù, đương nhiên nhìn ra rõ ràng chuyện Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan có hứng thú với bạn trai của Tần Thanh Nhã, hiện tại còn trực tiếp tranh giành tình cảm, không chút nhân nhượng.
“Rốt cuộc người tên Trần Gia Bảo đó là ai? Tại sao nhiều người đẹp như vậy đều rung động với cậu ta chứ?”
Lâm San San cảm thấy vô cùng tò mò. Cùng lúc này, một tiếng hô bên trong sân vận động đột nhiên truyền ra ngoài!
Chỉ thấy bên học viện nghệ thuật MCMA có một sinh viên cao gần 2m ngay vòng vây bị kẹp giữa ba người trực tiếp nhảy lên, thực hiện một cú slam dunk tiêu chuẩn. Tần Thanh Nhã ngạc nhiên mở to mắt.
“Thực lực này, quá mạnh rồi. Tại sao mình chưa từng nghe tên đối phương nhỉ?”
Sự chú ý của Lâm San San lúc này đã bị trận đấu kéo quay ngược trở lại, cô lo lắng lên tiếng, ánh mắt vẫn dõi theo đối phương.
“Người đó là sinh viên năm nhất của học viện nghệ thuật MCMA, tên Trương Hữu Quyền. Nghe nói trước đây cậu ta từng tham gia chương trình đào tạo chuyên sâu của tỉnh, không chỉ sức bền mà kĩ thuật cũng đặc biệt thuần thục. Có cậu ta tham gia, trận đấu này đối với chúng ta chắc chắn rất khó khăn.”
Diêu Hoa Mộng khẽ đảo mắt, nũng nịu nhìn về phía Trần Gia Bảo.
“Anh Gia Bảo, cái người tên Trương Hữu Quyền kia nhìn qua rất mạnh. Vậy cậu ta nếu so với anh thì thế nào nhỉ?”
Lâm San San bất tri bất giác nhìn về phía Trần Gia Bảo, chẳng lẽ đối phương cũng là thiên tài bóng rổ hay sao? Nhưng Trần Gia Bảo chỉ khẽ cười, lắc đầu.
“Mặc dù anh không chơi bóng rổ nhưng muốn thắng cậu ta thì chỉ cần một tay là đủ rồi.”
Thời điểm Trần Gia Bảo còn ở trên núi, tuy rằng chưa bao giờ chơi bóng rổ nhưng sau thời gian tiếp xúc với mọi thứ ở đây cũng đã quen với việc xem mấy trận bóng rổ, đương nhiên đều tuân theo quy tắc tham dự NBA. Hơn nữa Trần Gia Bảo thân thể dẻo dai linh hoạt, sức mạnh sớm đã vượt qua giới hạn của người bình thường. Vậy nên trận đấu bóng rổ kịch liệt trong mắt mọi người lúc này đối với anh chỉ là hoạt động giao lưu với tốc độ bình thường mà thôi.
Lâm San San nhất thời bị lời nói này làm cho bật cười, người chưa từng chơi qua bóng rổ lại dám nói có thể đánh bại Trương Hữu Quyền? Đang kể chuyện cười đấy à? Lúc này đội bóng đại học Bách Khoa đang bị chèn ép, tâm tình Lâm San San lại càng thêm khó chịu, trực tiếp nói ra lời chế giễu.
“Đúng là ăn nói không biết xấu hổ mà!”
Lâm San San vừa dứt lời trào phúng, Tần Thanh Nhã, Diêu Hoa Mộng đều đồng loạt nhìn về phía cô.
“Trương Hữu Quyền cao gần 2m, vóc dáng cậu tôi đoán vào tầm 1m80, chênh lệch chiều cao hơn 20cm, điều đó có nghĩa là gì cậu biết không? Có nghĩa là Trương Hữu Quyền hoàn toàn giành quyền kiểm soát, trực tiếp nhảy lên, đưa bóng vào rổ mà không lo bị cậu cản trở. Cậu thật sự nghĩ bản thân có thể thắng Trương Hữu Quyền sao? Lại còn chỉ bằng một tay? Người chưa từng chơi qua môn bóng rổ như cậu lấy đâu ra loại tự tin mà nói như vậy hả?”
Lâm San San đối với thái độ nghe như khoác lác của Trần Gia Bảo hoàn toàn khịt mũi coi thường. Du Hoa Mộng lập tức nhăn mày nói đỡ.
“Anh Gia Bảo mới chính là người lợi hại nhất ở đây. Cái tên Trương Hữu Quyền ngu ngốc gì đó chỉ cần anh Gia Bảo ra tay, thì có thể ngay lập tức đánh bại cậu ta dễ như ăn cháo vậy. Cậu nói xem có phải vậy không hả Di Lan?”
“Đúng, đúng vậy! Anh Gia Bảo thật sự rất mạnh đó!”
Lam Di Lan gật đầu liên tục. Thời điểm ở khu du lịch suối nước nóng, cô đã tận mắt chứng kisn Trần Gia Bảo đấu với Vân Bá Hùng, không chri đầu ngón tay xuất ra kiếm khí mà còn đánh nhau từ dưới mặt đất cho đến lên tận không trung, biệt thự cũng vì sự chấn động này mà suýt nữa thì sập xuống, quả thật Trần Gia Bảo so với siêu nhân còn lợi hại hơn. Mà Trương Hữu Quyền dù sao cũng chỉ là một học sinh, cho dù là ngôi sao màn bạc thuộc NBA thì đã sao? Chắc chắn vẫn không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo.
Lâm San San đương nhiên là không tin vào lời hai người trước mặt mình, khẽ bĩu môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.